Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1367 chữ

Bách Chước ngơ ngác nhìn tiểu hổ yêu kia, len lén lại cần vén tai nó lên một chút, run rẩy, "Tỷ tỷ, trúng dược rồi. Quả thật, nhìn giống ta thật đó..." Vừa lúc này con hổ con kia ngao lên một tiếng, lao lên táp cậu ta. Thanh Y vội vàng vươn tay túm nó lại, cung tên sau lưng bị hất bay tung tóe. Ba người thở hổn hển nhìn nó ngoan ngoãn nằm yên, hai mắt nhìn chằm chằm một cái gì đó dưới nền nhà.

Đầu mũi tên bạc? "Hổ yêu, nếu nó giống như ngươi, chắc chắn cũng sợ bạc?", "Tỷ tỷ đại nhân, tỷ thử đi, ta...sợ lắm." Sức lực của tiểu đế cơ không nhỏ, nhưng cứ ôm khư khư một con hổ trong tay xem ra cũng không mấy dễ chịu, lén lườm cậu ta một cái. "Dạt ra một bên, để ta", Quỳnh Yêu gạt con hổ to xác kia qua sát tường, rón rén cầm đầu tên lướt qua chóp mũi tiểu lão hổ, làm nó hắt xì một cái. Hai mắt hổ con mất dần nét trong veo, trong lòng tiểu hoa yêu tự dưng dâng lên một nỗi tiếc rẻ kì lạ, nhân lúc không ai để ý lén xoa đầu nó một cái, thỏa mãn mỉm cười.

"Biểu ca!!"...tất nhiên là đến lúc tiểu đế cơ hoảng hồn hét lên một cái, lùi lại đạp trúng đuôi con mèo, dọa nó nhảy lên cao ba mét. Một đại ma đầu mặt mày đen thui đứng sừng sững giữa hành lang, dùng ánh mắt uất hận nhìn tất cả đương sự một lượt. "Đại...ca bớt nóng, tai nạn, tai nạn thôi.", "Im miệng."

*Ngược dòng thời gian, xuôi về quá khứ...nhầm, ba mươi giây trước thảm họa

Bên trong y quán ẩm thấp âm u, lão đại phu sau khi tiếp truyện tiểu Trương Lãng ngày hôm qua, đột ngột đóng cửa không đón khách. Từ thinh không hiện ra ba con người nét mặt cực kỳ nghiêm trọng, làm màu đứng giàn hàng ngang ở lối vào. "Đại ca, giờ chúng ta tra cái gì?" Hắn chán chường ngó hai tiểu tử kia nửa cái, đưa tay chỉ vào tiểu thiếu quân đứng bên kia, châm lửa "Tra hay không tra?"

"Tra, tra, thôi, không làm phiền huynh nữa!" Đôi mắt mở lớn của đại hổ lập tức xụi lơ, bất mãn hích vai người bên cạnh một cái, "Tỷ tỷ đại nhân nhà ngươi kiếm đâu ra cái tên này vậy?", "Đừng...đừng nói nữa, hắn...hắn nghe được đó." Đúng lúc đang nấu xói, cửa sổ mở ra một cái 'Cạch'.

Không gian im ắng đến rợn người, hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm cái cửa sổ cũ kỹ kia, run rẩy:

"Tại...tại sao xui vậy chứ, chưa gì đã có ma tới rồi???????", đường đường là đại hổ yêu, cuối cùng cũng tới ngày bị dọa cho mắt mũi nhắm tịt cả lại. "Ăn nói hàm hồ, ma quỷ gì chứ?" Hội trưởng hội phông bạt...nhầm, đứa còn lại vừa giận dữ hất con hổ đang đu trên người mình ra, vừa tự tin phát biểu một câu, cửa sổ ngay bên trái đệ ấy cũng đột ngột bật mở, cạch.

"Aaaaaaaaaaa, MA!!"

Gió lạnh mùa đông tràn vào, mặt mũi hai đứa trẻ nhuốm một màu tê tái, cuống cuồng chạy theo vị đại ca từ trên trời rơi xuống kia.

Hắn đã tra xong được mấy tập sách, bụi giấy xung quanh bay lên mù mịt, ngay cả nhân ảnh cũng không nhìn rõ. "Đại ca, đại ca, có MAAAAAA" Tất nhiên Ma Tôn không trả lời, im lặng đọc sách tiếp, đúng lúc một bàn tay thon gầy đặt lên vai Trương Lãng, "Các ngươi, mò vào tận đây làm gì?"

"Đại...đại ca?", hai thanh niên kia cót két quay đầu lại, liền nhìn ra được bản mặt khó hiểu pha lẫn phán xét của Ma Tôn, "Á aaaaaaaaaaaaaaa"

Lần này tên kia động thủ nhanh như cắt, với lấy một lọ dược liệu gì đó ném về phía có tiếng động phát ra, xoay vạt áo chạy trốn. Và, thảm kịch bắt đầu từ đây, khi hai tiểu tử báo kia khiếp sợ gạt hắn lên phía trước, bản thân bịt tai bịt mắt chúi xuống nền nhà. Thân thủ của Ma Tôn tất nhiên không tệ, nhưng có lẽ do bị bất ngờ, hắn lãnh nguyên lọ thuốc vào người. Cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nửa, ngọn đèn trong tay bùng sáng đầu phẫn nộ, "Các ngươi..." Tuy vậy người này đâu có dễ mất bình tĩnh như vậy, hắn gạt sạch mảnh vỡ bám trên áo choàng, sát khí đằng đàng cất tiếng hỏi, "Còn không mau xưng danh?"

Nhận thấy câu chuyện đang dần đi xa hơn dự kiến, nàng nhíu nhíu mày lại, lo lắng hỏi:

"Rồi rốt cuộc tại sao ngươi chạy về đây?", Bạch Chước ngớ ra, ngơ ngác nhìn quanh mấy lượt, cuối cùng cũng nhận ra có người còn thiếu, gào lên, "Tên Trương...Trương gì đó kia chạy mất rồi!"

"Cái gì?????"

Hóa ra tên kia sau khi nghe được giọng nói của Ma Tôn bất ngờ đứng lại. Bên kia vùng sáng, hai mắt Trương Lãng lập tức thất thần, bật dậy nhanh như một con sóc, lập tức đuổi theo kẻ lạ mặt kia. "Huynh trưởng! Huynh trưởng! Đợi ta với!"

"Huynh trưởng?"

"Phải...Hai chúng ta đuổi theo được nửa dặm thì mất dấu bọn họ, cuối cùng đành tìm đường trở lại Ngọc Thanh Lâu, đề phòng dược tính phát tác..." Nàng dù đang căng thẳng muốn chết cũng phải cố gắng nén cười, nét mặt đại ma đầu vẫn đen đúa như trước, vài tai phút chốc đỏ lựng.

"Trùng hợp như vậy, không phải lão đại phu kia...cũng đã bị dẫn đi diệt khẩu rồi đấy chứ?"

Dưới lầu truyền lên tiếng động huyên náo, "Không phải chứ, lại là đám thần binh kia à?"

"Hổ yêu, ngươi mất giấu tiểu tử kia ở đâu?"

"Ngay dưới chân đường hầm này, ta từng đi qua đó một lần, chắc chắn không thể sai được!"

Tiểu Nguyệt Nhi dưới chân nàng tò mò hé mắt nhìn qua, bị Thanh Y đế cơ gạt ra cái một, "Ta đi trước dò đường", "Tiểu tỷ tỷ, để ta đi cùng tỷ, ta biết đường!", "Bớt nói lại", ;-;

Nhìn hai thân ảnh dò dẫm mất hút phía sau đường hầm sâu hun hút, mi mắt Quỳnh Yêu khe khẽ nhất nháy, ngọn lửa trong tay nàng soi tỏ một quãng khá xa, yêu nhãn không nhìn thấy gì bất thường. Bả vai đột ngột bị xoay một cái, nàng hơi bất ngờ quay lại, suýt nữa đã va phải gương mặt bị phóng đại gấp năm lần của Ma Tôn. Người này...không lẽ bị trúng dược cũng dính người giống con hổ yêu kia hả????? Thực sự...có cần tiêm phòng dại không vậy?

Nhưng không, may mắn Ma Tôn chỉ nhìn thêm một lúc rồi thôi, hắn lắc đầu nhìn lại trang giấy trong tay mình, tựa như có gì đó rất khó hiểu, "Tôn thượng, chuyện gì vậy?", "Tiểu hoa yêu, xem được thứ này, ngươi phải tuyệt đối giữ bình tĩnh." Nàng nhíu mày, cảm nhận được tính nghiêm trọng trong sắc mặt người kia, cũng ghé đầu nhìn thử.

"Chứng thư ngỗ tác? Của Văn Tiễn Đại Nhân?"

"Trong đám thư tịch ở y quán quả thật có thứ đó. Ngày tháng có đôi chỗ bất thường, kẻ này vong mạng ngay trước đợt dịch biến đầu tiên. Ngoài ra... "

Ánh mắt hắn lại một nữa hướng lên gương mặt nàng, "Ngỗ tác ngày hôm đó là một y nữ"

Mội bức họa vẽ chân dung được cẩn thận trải ra, trên chất giấy đã mờ hiện lên một gương mặt quen thuộc.

Là gương mặt của chính nàng.

"Cái...", còn chưa kịp nói xong một câu, người kia đã ghìm bả vai nàng lại, "Đừng hoảng loạn."

Từ bên kia đường hầm ánh sáng xanh lục le lói thắp lên.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.