Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn đầu hoa

Tiểu thuyết gốc · 1392 chữ

*Bên kia đường hầm

Lúc hai người tới sảnh y quán, Tứ phương đăng đã thắp sẵn, ngay ngắn nằm bốn góc pháp trận Diệt Môn...Thực ra gọi là Trận Diệt Kỳ Môn Pháp Độ Vãng Lai Sinh...Nhưng do vị sư phụ nào đó thấy tên trận pháp dài là đau đầu khó thở, nên đám đệ tử cũng bị liệu theo người...

"Nhanh như vậy sao?", "Vốn dĩ lúc chúng ta tới được đây đã thấy Trận Diệt...thôi bỏ đi...đã được vẽ sẵn rồi, chỉ cần thắp nến lên thôi." Quỳnh Yêu đưa mắt nhìn qua một lượt cũng không thấy có sai sót, quay qua nhìn Ma Tôn cũng không thấy hắn phản đối gì, bất an trong lòng cũng lắng xuống một chút.

"Tỷ tỷ đại nhân, ta trấn phía Bắc."

"Tùy ngươi..." Nhìn Bạch Chước đó le te le te chụp cái đèn màu đỏ, thật khó mà tin cậu ta là đại hổ yêu ngàn năm...

Thanh Y thận trọng nhìn quanh, không thấy ai ý kiến cũng bước tới nhấc cái đèn phía Tây lên, cẩn trọng chỉnh trang lại tên bạc trên người, rất có phong thái. Dù sao ngài ấy cũng là võ thần trấn giữ phía Tây Ma Cung, tất nhiên chọn lựa cũng không thể tào lao như con hổ nào đó, ánh mắt cũng không kỳ vọng gì liếc về phía cậu ta...Đại hổ yêu lại còn đang thích thú quay quay cái đèn tám hương, làm vách tường xung quanh bị ánh sáng đỏ quỷ dị chiếu rọi, ẩn hiện một cái ấn ký hình lưu vũ, thoạt nhìn rất quen thuộc..."Còn ngươi, muốn chọn hay không?" Quỳnh Yêu bị hích một cú bừng tỉnh, vội vội vàng vàng nhắm mắt lựa bừa một trong hai cái đèn hắn đang cầm trên tay. "Coi như được rồi. Chúng ta theo thông lệ cũ, chia làm hai đường âm dương, Bắc đi cùng Nam, Đông đi cùng Tây...Á"

"Của ta..." sắc mặt vốn thanh tĩnh của Quỳnh Yêu đột nhiên sầm xuống, nàng quay sang người bên cạnh với vẻ mặt 'đừng bỏ ta': "Là phía Nam"

Quả nhiên..."Tỷ tỷ đại nhân...ta là phía Bắc!"

"Để ta đi thám thính tình hình" Tiểu đế cơ lén liếc sắc mặt biểu ca một cái, có ý đi trước tránh mặt hắn. "Thanh Y, dừng lại", hắn bất lực mở miệng nói một câu, thân ảnh thoăn thoát bước đi của tiểu đế cơ vô thức dừng khự lại. "Biểu ca có chuyện phân phó?" Bạch Chước tròn mắt nhìn hai con người mặt lạnh này, tò mò liếc về phía nàng, nhướng mày. , "Đại hổ yêu, ngươi đừng nháo nữa, mau dẫn đường đi...",

Quỳnh Yêu lắc lắc đầu bảo cậu ta đừng xem vào, tay áo lụa mỏng vô thức khẽ chạm vào bàn tay lạnh giá của người kia, phát hiện ra tay hắn vẫn luôn nắm rất chặt.

"Đến rồi! Ế, không phải, tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ, đại ca, mau đến đây!" Nghe tiếng la kinh thiên động địa, ba người được tag tên vội vàng chạy tới, mới phát hiện Bạch Chước đang đứng trước cầu thang cầu thang gỗ dẫn lên lầu trên, vừa vặn chia làm hai hướng hữu tả. Nàng nhìn theo tay cậu ta chỉ, phút chốc lạnh cả người, "Tôn thượng, có máu."

Thực ra là rất nhiều máu, tựa như một dòng suối nhỏ tý tách chảy qua các bậc thang, u ám quỷ dị. "Không kịp nữa rồi, pháp trận đã khởi, không thể tùy ý nghịch pháp!", tiểu đế cơ cảnh giác giương cung bạc lên, lời nói cũng miễn cưỡng nhiều hơn vài từ, nét mặt non nớt thoáng hiện vài tia lo lắng. "Vậy...hai ngươi đi đường này đi.", "Đại ca! Huynh...có nhầm không vậy? Nhiều máu như vậy, nhỡ có quỷ thật thì sao..." Con hổ nhát gan kia hai mắt sớm đã mở to hết cỡ, yếu ớt phản đối được vài câu, nhưng rất tiếc là cũng không đáng kể cho lắm...

"Tiểu hoa yêu, y quán này địa thế hung hiểm, ngươi phải tuyệt đối cẩn thận."

"Ta biết rồi, tôn thượng không cần lo lắng."

Người kia miễn cưỡng mỉm cười, tà áo đen khí thế xoay một vòng, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt.

"Cẩn thận", Thanh Y hơi ngập ngừng liếc nhìn hai 'đồng minh' còn lại cầu cứu, cuối cùng đành bất đắc dĩ nối gót biểu cả của nàng, hương khói trên y phục của hắn thoáng chốc tản mát hết, trong không khí chỉ còn mùi huyết hương nồng đậm. Bạch Chước gãi giã chóp mũi, bốn phía xung quanh không có một tiếng động...

"Tỷ tỷ tốt à, đại ca kia đã đi lâu lắm rồi, tỷ còn định đứng chờ người ta đến bao giờ? Ể..người đâu rồi? Tỷ tỷ...tỷ đừng bỏ ta, ta hứa từ này không nói bậy nữa..."

;-;

Quỳnh Yêu vốn đã dò dẫm lên được đến tầng hai, nghe tiếng gọi thất thanh đành giương cao Trấn Nam Đăng quay lại, ngó xuống gương mặt không còn khí sắc của tiểu tử còn đang ngơ ngác đứng ở bậc thang đầu tiên kia: "Đại hổ yêu, sợ tới sảng rồi hả?"

"Ế, tỷ tỷ, đợi ta với! Bình...bình thản như vậy...chắc tỷ đã nhận ra cái gì rồi phải không?"

Nàng ưu tư soi đèn bốn phía, cuối cùng mỉm cười nhàn nhạt: "Đại hổ, y quán coi trọng điều gì nhất?"

Cậu ta lắc lư cái đèn phía sau, vò vò hai cái tay màu hung hung "Cứu người a?"

"Không sai. Kẻ đó...xem ra đang muốn thử chúng ta một chút. Nhiều máu như vậy, chắc chắn phải có người bị thương. Nếu chúng ta chọn đường cứu người, chắc chắn sẽ an toàn hơn cầu thang bên kia một chút. Vậy nên hắn mới để chúng ta chọn đường này."

"Tỷ tỷ đại nhân...!"

"Đại hổ yêu? Sao ngươi không nói gì...nữa?" Quỳnh Yêu cót két quay lại, phía sau đã không còn một ai. Dù nội tâm quả thật hơi hoảng, nhưng bản lĩnh mặt lạnh bất biến học của Ma Tôn không phải vô dụng.

Trên tường để lại những kí hiệu lưu vũ hỗn loạn vẽ bằng máu còn ấm, phảng phất thần khí vô cùng rõ ràng. Trương Lãng chắc chắn không cách nơi này quá xa.

"Tiểu hoa yêu?", vách tường bên kia vang lên tiếng gõ lách cách, là tông giọng của Ma Tôn, mi mày nàng phút chốc thả lỏng. "Ngươi, không sao chứ?", "Không sao, bức vẽ sơn nữ huynh mang theo, giữ cho chắc nhé.", "Được."

Sống lưng truyền đến một đoạn lạnh buốt, gương mặt Quỳnh Yêu cắt không còn một hột màu, nàng vội vã cúi đầu bịt tai tiến về phía trước. Ánh sáng trong tay từng đoàn nhẹ nhàng lướt qua, tựa như dẫn đường, tựa như từng bước bao vây, hương máu tươi ngày càng nồng đậm hơn.

Ở cuối con đường, vạt áo trắng của một thiếu niên lấp loáng hiện ra trong tầm mắt. "Trương Lãng?" Không có tiếng trả lời, nhưng tiểu tử kia vẫn còn sống, cả người co lại trên nền đá lạnh lẽo, lẩm bẩm gọi huynh trưởng, trong tay ôm chặt một cuốn sách. Là thứ kẻ kia lấy được ở y quán, trang giấy đang mở vẽ một đóa hoa sơn trà trắng bừng nở, bên dưới chú thích, "Đoạn đầu hoa", đã bị thần huyết nhuộm kín một nửa. Trên người cậu ta loang lổ vết thương, chắc hẳn đã chịu không ít kinh hãi. Quỳnh Yêu phát hiện bàn tay mình hơi run run, liền xiết thật mạnh cổ tay mình một cái, vỗ vỗ lên gương mặt tiểu Thiếu Quân, cảm nhận được hơi thở khó nhọc phát ra mới lảo đảo đứng lên "Đừng sợ, sư đệ, tỷ đưa đệ ra khỏi đây." Từ góc tối sau lưng hai tỷ đệ, một bàn tay bất giác đặt lên vai nàng, giọng một nữ tử vang lên, "Sư phụ?" Quỳnh Yêu theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với một khoẳng không trống rỗng. Âm thanh vừa phát ra, là của một yêu nữ không đầu.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9

Truyện Quỳnh Hoa Dạ Vũ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.