Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn tuyệt quan hệ sư đồ

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

"Sư tôn, người không dạy con thêm chút gì nữa sao?"

Tại vùng biên giới của đại lục Khôn Nguyên, hai cánh cổng khổng lồ là hình hai con rồng đen đối mặt nhau, tạo thành một ngọn núi hùng vĩ. Không xa nơi đó, có một cây cột đá cao ngàn trượng. Trên đỉnh của nó, thiếu niên Chu Du đứng nhìn lão giả tóc trắng ngồi bên vách núi.

Lão giả tóc trắng mắt khép hờ, râu dài chấm ngực, nói: "Ngươi tư chất đần độn, đừng tham quá nhiều."

Chu Du khổ sở, "Sư tôn, con theo người lên núi đã 99 năm, cho dù nuôi một con chó cũng có tình cảm chứ? Người không thể dạy thêm chút gì sao?"

Lão giả tóc trắng không thay đổi sắc mặt, "Ngươi tư chất đần độn, chỉ cần chiêu này là đủ."

Chu Du đứng dậy, "Người thật sự nghiêm túc sao?"

Lão giả từ từ mở mắt, "Ta biết ngươi không hài lòng, nhưng đừng vội không hài lòng. Dù sao, ngươi cũng tư chất đần độn..."

"Nhưng mẹ nó, cũng không thể chỉ dạy mỗi chiêu rút kiếm chứ!"

Chu Du tức giận như muốn nổ tung,

"Dù người chỉ dạy con một chiêu nửa thức, con cũng không nói gì. Nhưng sau này nếu con bị giết, chẳng phải người sẽ bị đàm tiếu là dạy một đồ đệ vô dụng sao?"

Lão giả thở dài, "Không phải là vi sư không muốn dạy, mà là do ngươi..."

Câu nói còn chưa dứt, Chu Du đã chen ngang vào: "Tư chất đần độn, tư chất đần độn, ngày nào cũng chỉ có câu đó."

Chu Du bực tức.

Lão giả lắc đầu, "Không phải."

Chu Du ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ, "Vậy là gì?"

Lão giả bình thản nói: "Ngươi ngu ngốc vô cùng, không thể dạy thêm."

Chu Du sa sầm mặt, "Con muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với người!"

Mắt lão giả sáng lên, "Thế thì đã nói rõ rồi nhé, sau này đừng tìm ta nữa. Tạm biệt... ồ không, vĩnh biệt luôn."

"Ngưu Đại Lực!"

Chu Du hét lên giận dữ.

"Sao đấy?"

Ngưu Đại Lực nhìn lại, khí thế mạnh mẽ, trời đất tối sầm, sấm chớp rền vang, uy thế hùng hậu.

Chu Du ngay lập tức cúi đầu, "Người làm ơn thương hại con chút đi, vì để có tương lai sáng lạn, đến giờ con vẫn còn là đồng nam. Bao nhiêu ngày đêm rồi, con còn chưa dùng tay phải."

Ngưu Đại Lực nheo mắt, "Vậy là ngươi dùng tay trái?"

Chu Du, xém chút phun máu, cố gắng kiềm chế cơn giận, "Con không mơ tưởng gì đến kiếm pháp cao siêu, người dù chỉ dạy vài chiêu kiếm pháp hạng xoàng cũng được. Không uổng công chúng ta từng là sư đồ."

Ngưu Đại Lực điềm nhiên, "Vậy thì ngươi thất vọng rồi, vi sư không biết kiếm pháp hạng xoàng."

Chu Du đầy bức xúc, "Sư tôn..."

Ngưu Đại Lực giơ tay ngắt lời Chu Du, "Tiểu huynh đệ, xin tự trọng, ngươi vừa nói đã đoạn tuyệt quan hệ với lão phu rồi."

Ông vẽ nửa vòng tròn bằng tay phải, chỉ về phía xa, "Ngươi có thể về nhà rồi."

Chu Du tái mặt, "Sư tôn..."

"Làm ơn gọi ta là Ngưu Đại Lực."

"Ngưu Đại Lực..."

"Haha."

Ngưu Đại Lực cười lạnh, "Thật là một tên vong ân bội nghĩa, không cần biết thế nào, ta cũng đã nuôi ngươi gần trăm năm. Giờ lại gọi thẳng tên ta."

Chu Du tức giận mà cười, "Tốt, tốt, vậy cứ chơi thế này đi?"

Ngưu Đại Lực nhắm mắt lại, "Đi mạnh giỏi, không tiễn."

Chu Du quay người bỏ đi.

"Chờ đã."

Ngưu Đại Lực lại cất lời.

Chu Du mừng rỡ, "Con biết ngay người không thể bỏ rơi con được. Thiếu con, người sẽ cô đơn biết bao. Hơn nữa, con yếu ớt thế này, xuống núi chắc chưa đi được hai dặm đã chết rồi."

Ngưu Đại Lực phẩy tay, một cái túi rơi xuống trước mặt Chu Du, "Mang theo mấy thứ lặt vặt của ngươi đi."

Nụ cười trên mặt Chu Du lập tức đông cứng. Một lúc sau, cậu mới cầm lấy cái túi, "Nếu người đã nhẫn tâm thế, lúc nào chết nhớ báo tin, con sẽ đến thắp hương cho người."

Chu Du cúi đầu, ủ rũ đi xuống núi.

Chưa đi được bao xa, hắn không nhịn được lại quay đầu, "Sư tôn, hay là người chịu khó tiễn con một đoạn? Con đâu biết bay, người căn bản chưa dạy con mà!"

Ngưu Đại Lực vung tay áo, xé toạc không gian trước mặt, rồi ném Chu Du vào trong.

Sau đó, ông mở mắt, nhìn về hướng khác của trấn Vực Quan. Bên đó, tia chớp đen đan xen, tiếng sấm mơ hồ vang lên.

"Haizz, ngày tháng yên bình chẳng còn bao lâu nữa rồi. Tên ngốc kia, hãy biết trân trọng những ngày tháng hiện tại."

...

"Rút kiếm 99 năm, một buổi trở lại trước khi lên núi."

Trên một quan đạo, Chu Du thở dài khổ sở.

Lúc 9 tuổi, hắn gặp sư tôn. Ông nói hắn thiên phú dị bẩm, nghị lực phi thường, vì thế đưa hắn rời khỏi gia tộc. Hắn từng mơ ước sẽ có ngày cầm kiếm đi khắp thiên hạ. Nhưng sau 5 năm trên núi, hắn mới tỉnh ngộ. Ông thầy già này chỉ dạy mỗi chiêu rút kiếm!

Chỉ có dưỡng kiếm, rút kiếm, rồi thu kiếm.

Đơn giản đến mức buồn tẻ. Mỗi ngày, ngoài lúc ngủ, ngay cả khi đi vệ sinh cũng phải rút kiếm vài lần.

Hỏi đến là lại nghe: "Tư chất đần độn, không nên học quá nhiều, tham thì thâm trứng con à."

Muốn học bay ư? Kết quả là nghe câu: "Thanh niên không vững tâm dễ xảy ra tai nạn. Với lại bay trên cao nguy hiểm, lỡ ngã chết thì tính vào ngươi hay vào ta?"

Ngoảnh đầu lại, hắn đã không còn nhìn thấy cổng lớn khổng lồ như núi của trấn Vực Quan. Sư tôn cũng chẳng bao giờ giải thích gì về nơi này. Bao năm qua, nơi đây không hề có động tĩnh gì.

Chu Du chỉ biết rằng, qua trấn Vực Quan sẽ tới một "thế giới" đặc biệt.

"Chẳng thèm quan tâm."

Chu Du bỗng trở nên phấn chấn, "Chỗ này không cần đại gia, chỗ khác sẽ có thôi. Chỗ nào cũng không cần, đại gia đi cướp của nhà giàu!"

Tâm trạng phấn khởi, hắn mở gói đồ sư tôn đã chuẩn bị cho mình. Bên trong là một chiếc nhẫn trữ vật, một xấp giấy vệ sinh, mười lọ đan dược đủ để no bụng, và một tấm bản đồ.

"Đúng là ông già lẩm cẩm."

Chu Du bĩu môi, "Sao không bỏ hết vào nhẫn cho tiện?"

Hắn đeo nhẫn, dùng linh hồn khắc dấu ấn lên đó. Bên trong không gian ba mét chiều dài, rộng và cao, đầy ắp linh thạch thượng phẩm, còn có một trăm khối linh thạch cực phẩm. Trên đống linh thạch đó là một lệnh bài bằng đồng xanh, cao nửa thước, khắc hai chữ "Trấn Vực."

Ngoài ra, còn có thanh cổ kiếm hắn thường sử dụng.

Vỏ kiếm được đúc từ huyền kim, khắc họa những quỷ hồn hung tợn. Chuôi kiếm có hình mắt xích, đầu kiếm hình tròn, khắc chữ "Tru."

Thanh kiếm này tên là Tru Tà, là binh khí tùy thân của Ngưu Đại Lực, những năm qua vẫn do Chu Du sử dụng. Dĩ nhiên, đan dược cũng được chuẩn bị sẵn, một góc nhỏ của không gian đầy ắp các loại đan dược.

Chu Du bỗng chảy nước mắt, "Sư tôn ơi, sao người không chuẩn bị ít vàng cho con? Người bảo con lấy gì mà kiếm vợ chứ?"

Tiếng khóc của hắn bỗng dưng im bặt. Hắn đột nhiên đập tay lên trán.

“Linh thạch chẳng phải có thể đổi lấy tiền sao?”

Cuối cùng hắn cũng nhận ra, quả thực mình đần độn...

"Về nhà, phải về nhà một chuyến."

Chu Du phấn khởi chạy về phía trước, "Ta giờ mới có 108 tuổi, cha mẹ chắc cũng như ta, vẫn miệt mài tu luyện, chắc cũng chỉ khoảng 130 tuổi, chắc chắn vẫn sống khỏe mạnh."

"Rồi ta sẽ tìm vợ, ta sẽ trở thành một người đàn ông thực thụ."

"Không biết cô gái nào may mắn sẽ nhận được báu vật hơn trăm năm của ta."

Càng nghĩ, hắn càng vui, chạy càng nhanh, mắt sáng như sao.

Một người đàn ông chân chính, không bao giờ dùng tay phải!

Bạn đang đọc Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch của Hạ Nhật Thiền Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codaonhan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 3986

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.