Ta là Nhị Gia của nàng
Vương triều Hoa Hạ.
Thành Thanh Bình.
"Chuột xiên mới ra lò đây, giòn tan bên ngoài, mềm mại bên trong, thơm lừng đảm bảo ăn rồi lại muốn ăn nữa."
"Bọ cạp chiên giòn, ngon ngọt mọng nước, thơm ngon mời bạn ăn nha…."
"Nấm đỏ cán dài, mũ trắng, ăn rồi không nằm liệt đâu, đây là hàng hiếm ngoài tự nhiên đấy. Gì cơ? Có độc à? Không độc thì ta mới bán cho ngươi chứ? Cút cút đi."
Đi giữa con đường phố xá tấp nập, Chu Du liên tục nuốt nước bọt. Mùi vị cuộc sống đời thường như thế này, đã quá lâu rồi hắn không được cảm nhận.
Trong suốt trăm năm qua, mỗi ngày hắn chỉ ăn đan dược no bụng, thỉnh thoảng đổi khẩu vị thì ăn một ít khí huyết đan, lục vị đế hoàng hoàn, kim ngân linh huyền đan, hoặc hoắc hương chính khí đan. Miệng hắn đã từ lâu không còn biết mùi vị gì nữa, nhiều lúc hắn còn muốn nhai thử cỏ dại trên mặt đất.
"Thơm quá."
Chu Du lau đi nước dãi đang chảy nơi khóe miệng, nhưng khổ nỗi hắn lại không có tiền.
Hắn không ngốc đến mức lấy linh thạch đi đổi lấy chuột xiên, có mà điên!
“Cu em, mua một xiên không?”
Người bán hàng chuột xiên mời chào: “Nhìn xem, đủ cả đầu lẫn đuôi nhé, ta không giống mấy tên vô lương tâm kia đâu, tuyệt đối không dùng chuột lang để thay thế.”
Chu Du ngập ngừng: “Có thể cho nợ không? Một lát nữa ta về lấy tiền của cha mẹ rồi trả cho ngươi.”
Trong thoáng chốc, nụ cười trên mặt người bán hàng cứng đờ, ông ta phì một tiếng nhổ nước bọt xuống đất: "Không có tiền mà xem cái gì? Nhìn mặt mũi tử tế mà hóa ra là một kẻ ăn bám cha mẹ."
Chu Du tức giận quay người bỏ đi. Hắn có thể cảm nhận được người bán hàng kia rất yếu, nhưng hắn cũng biết rõ…
Chính mình cũng yếu!
Học 99 năm, chỉ biết mỗi chiêu rút kiếm. Đừng nói người khác không tin, ngay cả hắn cũng không dám tin.
Vì vậy cơn giận này… hắn nhịn!
Đang đi thì Chu Du nhìn thấy một đám người tức giận kéo nhau đi về phía trước.
"Hừ, nhà họ Lâm thật sự muốn gây chuyện với nhà họ Chu à."
Có người bên lề đường thì thầm, vẻ mặt hứng thú như sắp được xem trò hay.
"Chuyện này khiến nhà họ Lâm mất mặt, làm sao mà có kết quả tốt được?" Một người khác thở dài lắc đầu.
"Nhưng mà nhà họ Chu cũng thật là, năm xưa đã định hôn ước với nhà họ Lâm. Bây giờ chỉ vì con trai nhà họ Lâm phẩm hạnh không tốt, lại muốn hủy hôn sao? Đúng là trò đùa mà."
"Chắc chỉ là cái cớ thôi, mấy năm nay nhà họ Chu cũng suy yếu rồi, nhà họ Lâm tất nhiên muốn độc chiếm thế lực chứ."
Nghe vậy, Chu Du không khỏi dừng bước, quay sang hỏi hai người kia: “Chu gia? Chu gia nào?”
Hai người liếc nhìn Chu Du: "Người ngoài đến à?"
Chu Du gật đầu: "Đúng, là người ngoài."
Một người đàn ông cười hề hề: "Vậy ngươi không biết cũng phải thôi. Ở thành Thanh Bình này chỉ có một nhà họ Chu. Khoảng trăm năm trước, nhà họ Chu bỗng nhiên phát đạt rất nhanh. Nghe nói Nhị gia nhà họ Chu được một vị cao nhân ngoài thế tục thu nhận, cho rất nhiều tiền."
Chu Du cau mày: "Ta đang hỏi chuyện bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông còn lại thở dài: "Mười lăm năm trước, nhà họ Lâm và nhà họ Chu có hôn ước, bây giờ con cái lớn rồi, nhà họ Chu lại không thừa nhận. Hôm qua còn từ hôn, làm loạn khắp nơi. Nhà họ Lâm tất nhiên là cảm thấy mất mặt, chắc chắn sẽ đến gây chuyện rồi."
Chưa kịp nói hết, đã thấy Chu Du vội vã bỏ đi xa. Chu Du bước nhanh qua đám đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người nhà họ Lâm đâu.
"Chẳng lẽ thật sự là nhà ta?"
Chu Du khẽ nhíu mày, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Năm đó hắn theo sư tôn rời đi, sư tôn quả thực đã để lại một khoản tiền lớn, kèm theo một cuốn công pháp. Theo lời sư tôn, đó là phí an gia.
Dù sao Chu Du cũng rời đi một thời gian dài, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa. Khi Chu Du tìm đến nhà họ Chu, cánh cổng chính đã bị đá nát bấy. Bên ngoài cổng, có ba tầng người đứng vòng trong vòng ngoài để xem náo nhiệt. Có chuyện hay mà không xem thì đúng là đồ ngốc.
Chu Du cố chen vào đám đông, nhanh chóng đi thẳng vào trong.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn đang quát lớn: “Chu An, ta có phải đã cho ngươi mặt mũi rồi không? Ta chỉ vừa không có nhà hôm qua, ngươi đã dám để con gái ngươi từ hôn!”
Đối diện với hắn, một người đàn ông có dáng vẻ nho nhã, gương mặt tái mét, máu từ mũi và miệng rỉ ra: “Lâm Đồng, ngươi dung túng con mình hành hung, hãm hại phụ nữ lương thiện, ngươi còn dám lý lẽ sao?”
Lâm Đồng ngạo mạn nói: “Con trai ta chơi đùa chết vài người phụ nữ thì đã sao? Điều đó chỉ chứng minh nó là đàn ông, có thể nối dõi tông đường! Hôm nay ta nói cho ngươi rõ, con gái ngươi phải gả thì cũng phải gả, không gả thì cũng phải gả. Không chỉ có cô ta, mà ngươi còn phải quỳ trên cổng thành xin lỗi nhà họ Lâm ta nữa!”
Chu An sắc mặt u ám: “Ngươi mơ đi, nhà họ Chu chúng ta thà chết chứ không bán con gái để cầu sống!”
“Con mẹ nó, ngươi đúng là đồ không biết điều, rượu mời không uống lại muốn uống rượu thuốc à”
Lâm Đồng siết chặt tay, linh lực bùng nổ: “Ta vốn định thông qua hôn nhân để làm rõ gia thế của nhà các ngươi, nhưng nếu ngươi đã ngang ngược như vậy thì nhà họ Chu không cần phải tồn tại nữa. Rút vũ khí ra, hôm nay ai mang họ Chu thì đừng mong sống sót rời khỏi đây!”
Bất ngờ, một cô gái lao ra, chắn trước mặt Chu An.
Chu An vội nói: “Thần Nhi, mau tránh ra!”
Chu Thần khuôn mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: “Lâm gia chủ, hôm nay nếu ngươi động đến nhà họ Chu, ngươi không sợ nhị gia của ta quay về báo thù sao?”
“Ha ha ha ha!”
Lâm Đồng cười lớn: “Nhị gia của ngươi? Ta đoán cỏ trên mộ hắn đã cao ba thước rồi. Nếu như lời đồn là thật, tại sao lâu như vậy mà hắn chưa quay lại? Nhưng ngươi không cần lo, con trai ta vẫn còn muốn chơi đùa với ngươi, sẽ không để ngươi chết sớm đâu.”
Phía sau Lâm Đồng, một thanh niên có đôi mắt ti hí tên Lâm Tuyết cười đểu: “Thần Nhi, sao ngươi phải làm vậy? Đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường. Hơn nữa, ta chỉ chơi đùa đến chết với bọn họ, chẳng ảnh hưởng gì đến địa vị của ngươi cả, đó chẳng phải là một kiểu yêu sao?”
Chu Thần tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, lớn tiếng: “Ta ra lệnh cho các ngươi ngay lập tức rời khỏi nhà họ Chu, nếu không nhị gia của ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”
Cả thế hệ của nàng, bao gồm cả thế hệ cha nàng, đều ghi nhớ chuyện này.
Người nhà họ Lâm thì cười vang, đầy vẻ chế nhạo và giễu cợt.
Lâm Tuyết cười to: “Nhị gia của ngươi à? Ta sợ quá đi thôi. Nhị gia, ngươi đâu rồi? Ra đây cho chúng ta thấy nào.”
Nghe vậy, sắc mặt người nhà họ Chu đều trở nên tái nhợt.
Có lẽ…Đó chỉ là một lời đồn đại. Dù sao,cũng chưa ai từng thấy.
“Xin lỗi, xin lỗi, cho ta qua chút.”
Chu Du mặt mày tươi cười chen qua đám người nhà họ Lâm, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Tiếng cười của Lâm Tuyết đột ngột dừng lại, hắn hét lớn: “Ngươi, con mẹ nó là thằng nào thế?”
Chu Du cười nói: “Có lẽ ta chính là nhị gia mà nàng đang nói tới.”
Chu An lập tức trợn to mắt. Tên nhóc này còn trẻ hơn cả mình, thế mà lại dám mạo nhận làm nhị thúc của mình vào lúc này? Đây là muốn chiếm lợi, hay thực sự có ẩn tình gì?
“Rất hân hạnh, rất hân hạnh.”
Chu Du cúi chào người nhà họ Lâm, đồng thời cảm nhận khí tức của họ.
Ừm…
Dù mình rất yếu, nhưng có vẻ như bọn họ còn yếu hơn.
Lâm Tuyết nhướng mày: “Thắt lưng đeo cái vỏ kiếm rách nát, muốn giả mạo anh hùng hảo hán à?”
Nói xong, hắn đấm thẳng vào mặt Chu Du.
Quả là một kẻ nóng nảy.
Trong khoảnh khắc, máu tươi bắn tung tóe, một bàn tay rơi phịch xuống đất.
Đăng bởi | codaonhan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 1591 |