Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái sư

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

Nguyên Dạ thu dọn xong căn phòng của mình thì cũng đã đến buổi chiều, hắn sau đó đi ra khỏi phòng và hướng vào nhà bếp và bắt đầu làm cơm theo lời dặn dò của Tô Lâm

Rất nhanh một bàn đồ ăn đã được dọn ra trên cái bàn đá trước sân, vì kiếp trước Nguyên Dạ đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên cũng một mình tự lập mưu sinh nên hắn cũng biết nấu ăn

Tô Lâm đang nằm ngủ trên ghế mây bổng nhiên ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn, hắn liền mở mắt ngồi dậy, sau khi thấy một bàn đồ ăn Nguyên Dạ làm ra khiến hắn không khỏi nuốt nước bọt

Lúc Tô Lâm chuẩn bị ăn thì Nguyên Dạ đã ngăn hắn lại rồi lên tiếng hỏi

"Không phải ngài nói vẫn còn một người nữa ở trên phòng của chúng ta sao, vậy chúng ta nên gọi hắn cùng ăn"

Bị Nguyên Dạ cản trở việc ăn uống, Tô Lâm có chút khó chịu thu đũa lại sau đó nhìn ra ngoài cửa lớn rồi chậm rãi nói

"Ngươi yên tâm, mũi của nó thính lắm, rất nhanh sẽ liền về tới thôi"

"Vậy đợi người đó về rồi cùng ăn" Nguyên Dạ nói tiếp

Hai người ngồi chờ không lâu thì bên ngoài đình viên đã vang lên tiếng bước chân đang chạy rất nhanh về phía này, rất nhanh đại môn liền bị hất mạnh ra sau đó liền chạy vào một cái nữ hài khoản tám, chín tuổi thân hình nhỏ nhắn dễ thương, khuôn mặt mập mập đầy khả ái, trên đầu còn mộc ra một đôi tai thú và phía sau cũng có một cái đuôi nhỏ

Nữ hài sau khi thấy một bàn đồ ăn liền chạy lại và ngồi xuống trên ghế, nhưng nàng rất lễ phép, nàng không có ngay lập tức nhào vào ăn mà hai mắt lấp lánh hướng về Tô Lâm đang ngồi bên cạnh hỏi

"Tô thúc thúc, ta có thể ăn sao"

Tô Lâm trên miệng nở ra một nụ cười rồi đáp

"Đương nhiên có thể, Nhu nhi ăn nhiều vào"

Nghe vậy nữ hài liền vui vẻ cầm đũa lên và định bắt đầu ăn, nhưng trước khi ăn nàng cũng không quên trước tiên mời Tô Lâm và Nguyên Dạ ngồi bên cạnh dùng trước rồi mới dám ăn

Thấy vậy hai người kia cũng bắt đầu động đũa, khi Tô Lâm và nữ hài vừa ăn miếng đầu tiên vào miệng thì một cảm giác khó tả xuất hiện bên trong họ vì đã rất lâu rồi cả hai chưa được ăn đồ ăn ngon như thế này, rất nhanh hai người đã ăn như gió cuốn, Nguyên Dạ ngồi một bên cũng không khỏi lắc đầu

"Hai người này giống như bị bỏ đói mấy ngày vậy" hắn âm thầm suy nghĩ

Sau khi ăn xong, Tô Lâm thì quay lại ghế mây của mình còn nữ hài kia thì đó ăn quá no đã đi không nổi nữa mà nằm tại trên bàn, Nguyên Đán sau khi dọn dẹp thì cũng trở lại bàn ngồi

Thấy Nguyên Dạ tiến tới, nữ hài kia liền ngồi dậy rồi hỏi

"Xin chào đại ca ca, ta tên Chu Tiểu Nhu sau này ngươi cứ gọi ta Nhu nhi là được, Đại ca ca ngươi tên gì, những món ăn lúc nãy là ngươi làm sao, thật sự rất ngon ah, ngon hơn đồ Tô thúc thúc làn rất nhiều, sau này ngươi có nấu cho ta ăn nữa không"

Nguyên Dạ thấy vậy trên mặt liền nở một nụ cười rồi lần lượt trả lời câu hỏi của nữ hài

"Ta tên Lạc Nhất Minh là đệ tử mới của Hoành Thiên Phong, Nhu nhi yên tâm, sau này ngày nào ta cũng nấu cho ngươi ăn"

Nhu nhi nghe vậy mừng rỡ lên, nàng vui vẻ nói chuyện không ngừng với Nguyên Dạ, Nguyên Dạ thấy tiểu nữ tử vui vẻ nên cũng bồi tiếp nàng nói chuyện mà Tô Lâm nằm một bên thấy cảnh này đột nhiên hắn có chút khó chịu, hắn liền lên tiếng

"Nhu nhi, có người làm đồ ăn cho ngươi thì ngươi liền quên đi người Tô thúc thúc này rồi sao"

Nhu nhi đang vui vẻ thì nghe thấy những gì Tô Lâm nói, nàng bối rối liền hướng về phía Tô Lâm giải thích

"Không có Tô thúc thúc, ta chỉ là muốn làm quen với Lạc đại ca một chút thôi"

Thấy Nhu nhi bối rồi Tô Lâm liền cười rộ lên, Nhu nhi thấy vậy liền biết mình bị lừa, lúc này trong mắt liền xuất hiện từng dòng nước mắt và rất nhanh nàng đã oà khóc lên

"Huhuhuhu, Tô thúc thúc lại chọc ta, ta ghét Tô thúc thúc"

Ngay lập tức nàng liền chạy về phòng của mình rồi đóng xầm cửa lại, Tô Lâm sau đó cũng biết mình quá đáng nên chỉ đành đuổi theo Nhu nhi vào phòng

Nguyên Dạ thấy cảnh này cũng không có quá nhiều quan tâm, hắn vẫn thờ ơ ngồi ở đó. Một lúc lâu sau tiếng khóc của Nhu nhi cũng ngưng hẳn và Tô Lâm cũng từ trong phòng nàng đi ra mà nàng không có đi theo, có lẽ là đã ngủ

Tô Lâm tiếp tục quay trở lại ghế mây của mình ngồi, còn Nguyên Dạ vẫn ngồi chỗ cũ, cả hai chỉ ngồi như vậy không nói chuyện, ban đầu còn bình thường nhưng lúc sau Tô Lâm cảm thấy có chút khó chịu nên hắn đã lên tiếng

"Ngươi ngồi đó làm gì, bộ không có chuyện gì làm sao, nếu không có chuyện gì làm thì đi tu luyện đi"

"Ta có chuyện muốn nói với ngài" Nguyên Dạ hờ hững nói

"Có rắm mau thả" Tô Lâm khó chịu nói tiếp

"Ta muốn bái người làm sư phụ"

Tô Lâm nghe những lời này có chút mộng bức, tiểu tử này bị cái gì vậy, mới gập nhau chưa được một ngày đã muốn bái hắn làm sư phụ, đúng là làm cho người ta khó hiểu

"Tại sao ngươi lại muốn bái ta làm sư phụ" Tô Lâm lên tiếng hỏi

"Vì ta rất ấn tượng với môn thuật pháp sử dụng linh hồn của ngài lúc sáng nay"Nguyên Dạ đáp

"Nếu ngài nhận ta làm đồ đệ thì ta hứa sẽ dốc hết sức mang lại vinh quang cho Hoành Thiên Phong này" Nguyên Dạ nói thêm

"Vậy sao, cũng được nhưng trước tiên ngươi cần phải nghe ta nói và chấp nhận với ta một điều kiện, sau khi ta nói xong ngươi đổi ý cũng không muộn" Tô Lâm vẫn nằm trên ghế mây hờ hững nói

Nguyên Dạ nghe vậy liền bất ngờ, hắn không ngờ Tô Lâm lại dễ dàng đồng ý như vậy, hắn có chút kích động lên tiếng

" ngài cứ nói"

"Làm đệ tử của ta thì sau này ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, đồng thời ta chỉ là một đạo sư quèn nên cũng sẽ rất ít thứ để dạy cho ngươi, ta biết ngươi là người như thế nào và ta cũng không quản ngươi bên ngoài làm cái gì nhưng khi khi trước mặt ta ngươi phải thành thành thật thật và đừng kéo phiền phức cho ta, đồng thời ngươi phải xem Nhu nhi như muội muội mà bảo vệ, đó là những gì ta muốn nói, ngươi nghe xong thấy thế nào"

"Không có vấn đề gì, ta làm được. Vậy điều kiện của ngài là gì" Nguyên Dạ dõng dạc nói

"Điều kiện của ta là những ngày sau ngươi có thể nấu ăn nhiều hơn một điểm sao, bấy nhiêu đó ta ăn không đủ ah"

Nguyên Dạ nghe vậy liền ngơ ngác, hắn liền lên tiếng hỏi lại

"Chỉ có vậy thôi sao"

"Chỉ có vậy" Tô Lâm lười biếng nói

Thấy có chút không hiện thực ngưng Nguyên Dạ vẫn quỳ xuống và dập đầu về hướng Tô Lâm

"Đệ tử Nguyên Dạ bái kiến sư phụ"

"Ồ, tên là Nguyên Dạ sao, được rồi đứng lên đi, ta không có gì tặng ngươi để làm quà ra mắt để bù đắp ngươi thấy không hiểu chỗ nào trong con đường tu luyện thì nói đi, để xem ta có thể giải đáp giúp ngươi không"

Âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống vang lên, lúc này Nguyên Dạ quay trở lại ghế ngồi như không có chuyện gì, hắn không ngờ vị sư phụ đầu tiên của mình lại dễ dàng như vậy có được, nhưng hắn cũng không quan tấm mấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho là đuợc rồi

Nghe thấy lời của Tô Lâm nói, Nguyên Dạ cũng nói ra vấn đề gập bình cảnh của hắn, Tô Lâm không mất nhiều thời gian để suy nghĩ liền nói

"Có phải con đường tu luyện của ngươi từ mới bắt đầu đến bây giờ rất thuận lợi không"

Nguyên Dạ liền bất ngờ vì Tô Lâm nói đúng, sau đó hắn gật đầu nói

"Phải"

"Vây thì đúng rồi, tu sĩ chúng ta nếu muốn phát triển hơn thì phải vượt qua giới hạn của bản thân mình, đồng thời ở mỗi cảnh giới đều phải có căn cơ vững chắc thì con đường sau này mới càng thuận lợi được. Cũng may là ngươi gặp ta sớm, được rồi đi nghĩ đi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi giải quyết vấn đề này"

Nguyên Dạ liền nghe theo, hắn hướng Tô Lâm chấp tay rồi bản thân đi về phòng của mình, còn Tô Lâm thì vẫn ngồi ở đó, lúc này thanh âm từ trong cây trâm của hắn lại vang lên

"Tên đó tại sao đột nhiên lại bái ngươi làm sư phụ"

Tô Lâm nghe vậy cười cười rồi nói

"Ta không biết, nhưng ngươi không thấy thú vị sao, nếu hắn nghe lời thì sau này có thể giúp ta loại bỏ những tiểu tử phản phúc kia, còn có ý đồ gì khác thì ta cũng sẽ dễ dàng trừng trị hắn thôi"

Thanh âm từ cây trâm cũng không có tiếp tục phát ra, mà Tô Lâm vẫn nằm trên chiếc ghế mây của mình nhìn lên bầu trời không biết đang suy nghĩ cái gì

Một bên khác, lúc này Nguyên Dạ đang ở trong phòng của mình trên tay hắn lúc này là Hồng Nha Trượng, hắn đang cùng Tham trao đổi thứ gì đó

"Ồ, nói chuyện một mình sao. Quả nhiên ta đoán không sai, tên sư phụ tiện nghi này của ta có gì đó đặc biệt. Nhưng không sao chỉ cần đừng ảnh hưởng tới ta là được" nói xong hắn thu hồi Hồng Nha Trượng

Trước đó hắn đã cử ra một nha binh côn trùng bám trên cây đào ngoài sân và nó đã nghe Tô Lâm nói chuyện, dù không nghe được Tô Lâm nói gì nhưng nó vẫn báo về cho Tham vì nha binh có thể tự trao đổi với nhau dù ở rất xa và Tham đã báo lại cho Nguyên Dạ việc này nên hắn mới biết được

Sau khi nhận biết Tô Lâm có gì đó đặc biệt ẩn dấu Nguyên Dạ cũng đã thu hồi nha binh côn trùng kia vì sợ Tô Lâm phát giác được

Nguyên Dạ nhìn ra cửa, trong lòng hắn lúc này đang mong rằng vị sư phụ tiện nghi này của hắn sẽ không có ý đồ xấu gì với hắn vì hắn khó khăn lắm mới tìm được chỗ đặt chân thoải mái như vậy

Bạn đang đọc Sát Lục Chi Dạ sáng tác bởi DevonVanHenituse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DevonVanHenituse
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.