Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngặt nghèo

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

Sau cuộc nói chuyện với Ma Chính thì Nguyên Dạ cũng đã rời khỏi Ma Thần Cung ngay lặp tức. Còn viên ngọc bảy màu cũng đã được hệ thống hấp thụ

Và tất nhiên Nguyên Dạ cũng đã nhận được phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này hắn đang đứng tại một mảnh đất trống và vẫn còn rất tức giận khi bản thân bị Ma Chính chơi một vố

Nhưng dù rất tức giận nhưng hắn vẫn phải suy nghĩ bước đi tiếp theo của mình tại Kim Đan chiến trường này, Nguyên Dạ lấy ra Hồng Nha Trượng sau đó đặt đầu trượng lên trán của mình rồi nhắm mắt lại như đang cảm nhận thứ gì đó

Ít lâu sau, hắn mở mắt ra nhìn về một hướng sau đó hắn từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một chiếc linh chu

Chiếc linh chu này chính là phần thưởng mà hệ thống ban cho hắn, chức năng của nó cũng như những chiếc linh chu bình thường nhưng mọi thứ đều vượt trội hơn một mảng lớn, cộng thêm với việc có thể tăng tốc độ cho nó bằng việc cấp linh thạch cho nó

Hắn nhảy lên linh chu của mình, bỏ vào trận pháp một lượng linh thạch rồi cho nó sử dụng hết tốc độ bay thẳng về hướng mà hắn chỉ định cũng chính là hướng rời khỏi nơi hiểm địa này

.........

Lúc này, tại một nơi khác, có ba người đang đứng trên một cây cầu đá cùng nhau chiến đấu với lít nha lít nhích khô lâu đang lao tới họ, còn bên dưới chân họ chính là dòng dung nham đang sôi trào

Ba người này không ai khác chính là Lý Phàm, Diệp Thanh và Minh Anh. Lý do mà họ phải trải qua tình thế trước mắt cũng là do sự cố chấp của Minh Anh

Do cô cố chấp đi theo Lý Phàm và Diệp Thanh. Dù Lý Phàm khi vào nơi này đã thông báo rằng đã phát hiện ra cô đang theo dỗi họ để cô ra mặt, tránh việc cô ta gây ra rắc rối cho họ

Minh Anh dù chịu ra mặt nhưng nhất quyết vẫn đòi đi theo hai người, với lý do rằng cả hai đang làm chuyện mờ ám. Lý Phàm cũng cần sự giúp đỡ của cô ta nên cũng không cản

Và với kinh nghiệm của Lý Phàm, cả ba rất dễ vượt qua những thử thách ban đầu ở nơi này thậm chí họ cũng đã vượt qua cây cầu đá này với không một trướng ngại nào

Nhưng khi đến một thử thách khác, cả ba phải cùng nhau vượt qua một loại ảo cảnh. Sai lằm của Minh Anh cũng diễn ra vào lúc này, khi cô không nhận ra được đâu là thật đâu là ảo cô đã tưởng rằng hai người Lý Phàm và Diệp Thanh là gián điệp của yêu tộc, nên đã âm thầm bỏ chạy quay về báo cho trận doanh nhân tộc, do vậy nên đã không hoàn thành thử thách

Điều này khiến cho cả ba bị nhốt trong ảo cảnh, phải dẫn đến việc Lý Phàm phải dùng bí thuật mới khiến ba người thoát ra được và bí thuật đó cũng đã phản phệ lại Lý Phàm khiến cho hắn bị thương

Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng khi cả ba thoát ra khỏi ảo cảnh thì Minh Anh dường như vẫn bị ảnh hưởng, cô lao vào tấn công hai người. Lý Phàm lúc này đã rất nổi giận nên cũng không nhân nhượng nữa mà định thẳng tay giết chết cô luôn

Dưới dự giúp đỡ của Diệp Thanh, cả hai người đã sắp giết được Minh Anh nhưng cô lại lấy ra một pháp bảo đẩy lùi cả hai người cũng tạo thời cơ khiến cô bỏ chạy

Thấy cô bỏ chạy, hai người cũng gấp rút đuổi theo vì sợ cô lại đạp trúng cơ quan nào đó khiến cả ba lại dung thân tại đây

Và khi tới cây cầu đá, thì điều Lý Phàm lo sợ nhất cũng đã tới. Minh Anh đã vô tình dẫm lên một cơ quan khiến cho từ dưới mặt đất hai đầu cầu không ngừng có khô lâu trồi lên và bao vây họ lại ở giữa

Thấy vậy cả ba cũng không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện trước đó nữa mà họ cùng nhau hợp sức, gòng mình chống lại đám khô lâu không ngừng đánh tới

Nhưng cho dù cả ba có đánh thế nào cũng đánh không hết, bọn họ đã bị vây tại cây cầu đá này được hai ngày rồi và vẫn đang ra sức chống chọi với đám khô lâu

Lúc này vết thương của Lý Phàm lúc trước sử dụng bí thuật lại một lần nữa bộc phát, nhưng hắn vẫn cố chống cự chiến đấu, cơn đau khiến cho hắn trở nên tức giận hơn, hắn vừa vung kiếm chém khô lâu vừa quát lên

"Đồ đàn bà ngu ngốc, cô đã thấy sai lầm mà cô gây ra lớn tới mức nào chưa hả"

Minh Anh nghe Lý Phàm mắng mình, nàng rất tức giận nhưng không có thời gian mắng lại tài vì nàng còn đang bận chiến đấu. Nàng chỉ có thể tự suy nghĩ trong đầu

"Tại sao hắn dám mắng ta, một lên phản bội nhân tộc có quyền gì dám mắng ta chứ"

Cuộc chiến vẫn cứ tiếp tục, khô lâu vẫn liên tục lao tới không cho cả ba cơ hội nghĩ ngơi nào, linh khí trong người của họ cũng đã gần cạn kiệt, đan dược bản thân cũng đã xài hết từ lâu

Dường như cả ba đã rơi vào tuyệt vọng, lúc này Lý Phàm và Diệp Thanh nhìn nhau rồi họ cùng gật đầu. Cả hai đã hiểu ý nhau là sẽ dùng bí thuật để vượt qua đám khô lâu này và bỏ mặt Minh Anh lại

Vừa nghĩ là làm, cơ thể Diệp Thanh bốc lên một luồn khí trắng khiến từ vi hắn không ngừng tăng lên, cho đến Nguyên Anh kì mới dừng lại, tóc hắn cũng đã chuyển sang màu trắng và trên tay hắn cũng xuất hiện một ngọn lửa màu trắng. Diệp Thanh sử dụng ngọn lửa màu trắng này bao phủ lên người đán khô lâu trước mặt khiến bọn chúng đóng băng lại

Còn Lý Phàm thì hắn đã sử dụng thanh kiếm của mình cắt lên lòng bàn tay khiến cho lưỡi kiếm dính máu của hắn, sau đó đưa kiếm lên trước mặt rồi lẩm bẩm gì đó. Không lâu sau từ trong thanh kiếm của Lý Phàm toát lên một luồng kiếm ý vô cùng kinh khủng, hắn giơ kiếm chém một đường về phía đám khô lâu đã bị đóng băng khiến chúng tan nát rồi hắn cũng ngã gục xuống vì kiệt sức

Nắm lấy cơ hội, Diệp Thanh dùng hết sức mạnh khi đang còn là Nguyên Anh kỳ mang theo Lý Phàm phi tốc lao về phía trước, thoát khỏi phạm vi đám khô lâu

Còn về phần Minh Anh, khi nàng chú ý tới và cũng định theo hai người kia thì cũng đã muộn, đám khô lâu đã từ mặt đất tiếp tục trồi lên và bao vây lấy nàng

Lúc này Minh Anh đã cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng mà bản thân chưa bao giờ có, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục chiến đấu dù những vết thương liên tục xuất hiện

Dần dần Minh Anh cũng đã tới giới hạn, nàng tưởng rằng mình sẽ bỏ mạng ở nơi này thì đột nhiên, từ phía sau cũng vang lên âm thanh chiến đấu

Nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy một đội quân màu đen bốc lên một luồn hồng quang đang chiến đấu với bọn khô lâu, rất nhanh số lượng không lâu đã giảm đi rất nhiều, những khô lâu vừa từ mặt đất trồi lên cũng ngay lặp tức bị đánh nát

Minh Anh thấy vậy cũng chớp thời cơ, nàng dốc hết sức lực cuối cùng tiêu diệt đám khô lâu ở trước mặt rồi chạy về hướng đội quân màu đen kia, để nắm lâý một chút hi vọng sống

Có vẻ nàng đã cược đúng, khi nàng đi qua đến trước mặt đội quân màu đen này, bọn chúng như không thấy nàng, thấy vậy nàng nhanh chóng chạy ra khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng đột nhiên một thân ảnh con người lại ngăn trước mặt nàng

Đay là một người nam nhân mặc đồ đen, đeo một chiếc mặt nạ đỏ thẩm và đặc biệt hắn có một đôi mắt nằng nặc sát khí như đang nổi giận, khiến nàng cũng phải run sợ. Minh Anh cố chấn định lại và cho rằng người này cũng như đám màu đen kia nên nàng lặng lẽ bước qua hắn

Nhưng một giọng nói lại từ sau chiếc mặt nạ kia phát ra, một giọng nói bình thường nhưng lúc này lại khiến nàng sởn tóc gáy

"Ngươi muốn đi đâu"

Bạn đang đọc Sát Lục Chi Dạ sáng tác bởi DevonVanHenituse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DevonVanHenituse
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.