Cố sự
Lúc này còn cách giới hạn thời gian hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đưa ra còn rất xa, nên Nguyên Dạ cũng không ngại ngồi nghe Ma Thần Vương kể một chút chuyện rồi bắt đầu kế hoạch của hắn cũng không muộn
"Được, ta cũng rất tò mò vì sao một người manhj mẽ như ngài tại sao lại bị nhốt ở đây như vậy" Nguyên Dạ nói
"Hừ, ngươi ăn nói cũng không tệ. Vậy để ta sẽ kể cho ngươi toàn bộ cuộc đời của ta"
"Ta được sinh ra trước khi cả vũ trụ này được hình thành, ta chính là tổ tiên cũng như vị vua vĩ đại nhất của ma tộc. Từ khi ta mới sinh ra, vì có sư phụ ta chỉ dạy và nuôi dưỡng nên ta biết cách tu luyện rất sớm. Lúc đó dường như chỉ ta cùng sư phụ và ba đồng môn của ta là tồn tại
Với tu vi cao siêu của sư phụ ta, ngài đã tạo ra một tiểu hành tinh để bọ ta sinh sống cùng nhau, ngài dạy chúng ta rất nhiều thứ cũng như chăm sóc chúng ta rất tốt
Nhưng rồi có một ngày, ngài cũng đột nhiên biến mất. Lúc đó bọn ta rất lạc lõng, bọn ta không biết làm gì cả, cuối cùng vì trong bốn chúng ta có hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau, họ đã dựa theo lời sư phụ dạy ròi làm theo như kết hôn rồi sinh con
Lúc đó bọn ta cũng nhận ra sự quan trọng của chủng tộc, vì cả bốn người chúng ta theo lời sư phụ nói đều là chủng tộc khác nhau nên bọn ta đã sử dụng những kiến thức mà sư phụ đã dạy cùng với những năm nghiên cứu dài đằng đẵng cuối cùng bọn ta cũng đã tạo ra chủng tộc của riêng mình, gồm Ma Tộc, Thần Tộc, Huyết Tộc và cuối cùng là Quỷ Tộc
Nhưng có điều khác biệt ở đây là, ba người kia để cho chủng tộc của họ sinh tự sinh sôi nảy nở càng nhiều còn ta thì chỉ tạo ra chín người con nhưng lại không ban cho chúng khả năng phát triển giống loài
Bốn chủng tộc cùng nhau sống trong tiểu thế giới sư phụ ta tạo ra, cho đến một ngày, một tên thần tộc phát hiện một vết nứt kì lạ ngoài vũ trụ, cả bốn người lãnh đạo chúng ta cùng nhau đến xem. Cuối cùng lại phát hiện phía bên kia vết nứt là một vũ trụ khác
Bọn ta đã hi vọng rằng sư phụ của chúng ta đã đi qua vết nứt đó, nên đã quyết định dẫn chủng tộc của mình qua vũ trụ đó để tìm ngài
Và khi qua được vũ trụ mới đó bọn ta cũng biết thêm rất nhiều thứ cũng như rất nhiều chủng tộc khác nhau và tất nhiên cũng có rất nhiều kẻ thù cường đại hơn bọn ta
Bọn ta tìm cách xoay sở, cuối cùng vì nhiều lý do khác nhau mà ba người kia lại quên mục đích của mình đến vũ trụ đó, bọn ta tách nhau ra mỗi người một ngã. Chỉ có ta là vẫn giữ được mục đích ban đầu của mình
Ta sáng tạo Ma Thần Cung, xưng là Ma Thần Vương, cùng chín đứa con của ta cũng được xưng là Cửu Ma Thần Tử, cùng nhau đi khắp vũ trụ đó tìm tung tích của sư phụ và tu luyện không quan tâm đến chuyện khác
Nhưng tìm từ mấy ngàn năm, chục ngàn năm, trăm ngàn năm vẫn không tìm thấy từng tích của ngài. Rồi cho tới một ngày một đồng môn của ta cũng là lãnh đạo của Thần tộc dẫn quân tới tấn công Ma Thần Cung của ta, nhưng do hắn chỉ lo chuyện riêng của mình trễ nãi việc tu luyện nên đánh không lại ta, còn đám tộc nhân của hắn trăm vạn binh nhưng vẫn không đánh lại chín đứa con của ta
Cuộc chiến kết thúc, đó nể tình đồng môn và sư phụ nên ta đã tha mạng cho hắn. Nhưng rồi..."
Nói đến đây đột nhiên Ma Chính lại ngừng lại, sát khí của hắn bộc phát, cơ thể hắn vùng vẫy dữ dội như muốn thoát khỏi xiềng xích nhưng vẫn không được, sau đó hắn rào thét lên
"Nhưng rồi bọn chín đứa con nghịch tử của ta, chín đứa con mà ta hết mực yêu thương lại phản bội ta. Bọn chúng dùng bí thuật làm suy yếu ta rồi kết hợp cùng gã thần tộc kia xích ta tại đây, chính trên ngai vàng của mình bằng chí bảo của Thần tộc rồi ném ta vào nơi khỉ ho cò gáy này"
Ma Chính gào thét xong, hắn gục đầu xuống có vẻ khi nhắc đến chuyện này khiến hắn rất xúc động. Nguyên Dạ dù không tin tưởng những lời Ma Chính, nhưng hắn lại giả vờ đồng cảm, sau đó thở dài rồi nói
"Ta thật sự cảm động với sự hi sinh và uất ức của ngài, ta rất muốn giúp ngài đòi lại công bằng nhưng tu vi của ta còn rất nhỏ bé nên chỉ đành lực bất đồng tâm. Ta rất muốn tâm sự với tiền bối hơn nữa nhưng ta có chuyện quan trọng cần hoàn thành nên đành cáo từ tiền bối tại đây"
Nghe những lời nói của Nguyên Dạ, Ma Chính lúc này cũng đã ngẫn đầu lên nhìn hắn, rồi gật đầu nói
"Ngươi đi đi, như giữ lời hứa hãi nói một thứ ngươi muốn đi rồi ta tặng người"
Nguyên Dạ nghe vậy liền cười thầm, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, hắn nói
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, không biết ngài có món đồ nào có thể nguyền rủa người khác khi chỉ cần biết tên của người đó không"
"Không có, nếu có nó ta đã nguyền chết bọn kia rồi" Ma Chính ngay lặp tức trả lời và câu trả lời này rất đúng ý Nguyên Dạ, thứ hắn vừa nói chính là một món đồ mà hắn thấy trong tiểu thuyết ở kiếp trước làm sao mà Ma Chính có được
Tiếp theo, Nguyên Dạ liệt kê ra rất nhiều thứ cao siêu mà kiếp trước mình đã từng thấy và kết quả đương nhiên là Ma Chính Không có một món nào có thể đáp ứng yêu cầu của hắn. Cuối cùng Nguyên Dạ chỉ lên trên một viên ngọc bảy màu trên thanh kiếm của Ma Chính rồi nói
"Nếu đã vậy thì tiền bối có thể cho ta viên ngọc đó được không, ta nhìn thấy ngài khảm nó lên vũ khí rất có khí chất, ta cũng muốn lấy nó để làm như vậy với vũ khí của mình"
Ma Chính nhìn vào viên ngọc mà Nguyên Dạ chỉ, sau đó hắn lấy nó từ thanh kiếm của mình ra rồi ném cho Nguyên Dạ đồng thời nói
"Lấy đi, ta cũng thấy nó chỉ được cái đẹp chứ không làm được gì"
Nguyên Dạ nhận lấy viên ngọc, hắn rất mừng rỡ nhưng không biếu hiện ra quên ngoài rồi hắn chắp tay nói
"Đa tạ tiền bối, vây ta cũng sinh cáo từ"
Hắn vừa nói dứt câu đã ngay lặp tức quay người rời đi, nhưng giọng nói của Ma Chính lại vang lên nhưng lần này là một tông giọng hoàn toàn khác
"Khoan đã"
Nguyên Dạ cảm thấy không ổn nên đã tăng tốc độ di chuyển của mình, nhưng tưởng chừng sẽ rời khỏi được nơi này thì cánh của đột nhiên đóng lại chặn đường của hắn
Thấy vậy, Hồng Nha đao xuất hiện trên tay hắn, kích hoạt đặc tính của nó sau đó chém thẳng vào cánh cửa
Âm thanh va chạm vang lên, Nguyên Dạ bị lực phản chấn đánh bật ra còn cánh cửa thì không hư hại gì. Nguyên Dạ thấy vậy, không còn cách nào khác chỉ có thể quay lại chỗ Ma Chính
Thấy Nguyên Dạ tiến tới, Ma Chính cười lên ha hả sau đó hắn nói
"Ngươi làm gì vội như vậy, ta có chuyện nhờ ngươi đây"
Ma Chính vừa dứt lời thì từ trên trán của hắn một vệt sáng đen xuất hiện rồi bay vào trán Nguyên Dạ rồi tiến thẳng vào đan điền của hắn
Nguyên Dạ lúc này tưởng rằng mình đã chết, quả thật vệt sáng vừa nảy khiến hắn không kịp phản ứng, nhưng hắn lại không bị gì, hắn tập trung tinh thần của mình vào quan sát đan điền. Lúc này chỉ thấy vên trong đan điền của hắn đã tại thêm một vật thể
Một thanh đao, được bao bộc bởi khí tức màu đen. Quan sát một hồi Nguyên Dạ chỉ thấy thanh đao nằm một chỗ không làm gì cả, hắn thở phào sau đó hỏi Ma Chính
"Tiền bối đây là có ý gì"
Ma Chính cười một nụ cười mờ ám sau đó trả lời hắn
"Ta cho ngươi thời gian một trăm triệu năm, ngươi phải lấy được Thần Quyết Kiếm đến đây để cứu ta, nếu không thanh đao kia sẽ giết chết ngươi. Nhưng đừng lo ta sẽ không cho ngươi chịu thiệt, thanh đao trong người ngươi là một thanh vũ khí lợi hại có tên là Ma Thần đao, nó có thể chặt đứt mọi đòn tấn công nhắm vào linh hồn của ngươi"
Nguyên Dạ nghe vậy nhíu mài, hắn cố kiềm chế cơn tức giận của mình rồi lên tiếng
"Nhưng ta làm sao biết thanh kiếm đó ở đâu, với lại ta hiện tại chỉ là một tên Kim Đan mười ngàn năm ta sợ không đủ"
Ma Chính nghe vậy cười ha hả rồi nói
"Thanh kiếm kia thường do thái tử của thần tộc nắm giữ ngươi chỉ cần tìm tên đó rồi đoạt kiếm của hắn là được, còn chuyện thời gian thì là chuyện của ngươi. Nhưng ta tin ngươi sẽ làm được tại vì chỉ là một tên Kim Đan ngươi cũng có thể đi đến đây cũng đã rất thần kì rồi. Được rồi ngươi có thể đi"
Nguyên Dạ định tiếp tục mở miệng nhưng thấy chuyện này không sáng suốt, nên hắn chỉ có thể rời khỏi Ma Thần Cung với một cảm xúc khó chịu dù đã đạt được mục đích
Đăng bởi | DevonVanHenituse |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |