Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Thần Vương

Tiểu thuyết gốc · 1139 chữ

Nguyên Dạ đứng trước lúc này đang đứng trước một cánh cửa đen, bên kia cánh cửa chính là tầng trên cùng của Ma Thần Cung này

Và vẫn như bình thường, hắn cầm sẵn Hồng Nha đao trên tay, hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần chuẩn bị đối mặt với những thứ mà hắn chưa biết bên kia cánh cổng

Sau đó, Nguyên Dạ đưa tay lên mở cánh cửa trước mặt ra, hắn vẫn chưa bước qua mà đứng lại quan sát trước tình huống nhưng bên kia cáng cửa chỉ là một màu đen nên hắn cũng không thấy được gì

Không còn cách nào khác, Nguyên Dạ chỉ có thể tạo một con đường cát và bước lên đó để đi qua phía bên kia cánh cổng

Và khi Nguyên Dạ bước qua bức màn đen, chờ đợi hắn không phải là một mối nguy nào cả mà chỉ là một hành lang dài bình thường

Một hành lang phủ một màu đen tuyền chỉ được thấp sáng bằng những ngọn lửa nhỏ của những ngọn đuốc trên tường. Cuối hành lang lại là một cánh cổng rộng lớn dẫn đến một nơi nào đó

Nguyên Dạ lúc này cũng không hoang mang mà hắn lại tạo ra một ngọn lửa khác, hắn phải chắn chắc rằng tầm nhìn của mình không bị hạn chế. Trong tay vẫn cầm Hồng Nha Đao bước đi trên con đường cát của mình từ từ tiến về phía trước

Trên đường bước đi về phía trước, hắn không ngừng quan sát mà không bỏ qua một chi tiết nào và kết quả khi hắn bước cánh cổng kia vẫn không nhìn thấy gì

Đứng trước đại môn màu đen, trên cánh cửa còn khắc rất nhiều kí tự gì đó mà hắn không thể hiểu được. Do cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được vật mà hệ thống cần nên Nguyên Dạ chỉ đành mở cánh cổng phía trước mà đi tiếp

Nhưng, khi cánh cổng được hắn mở ra một cảm giác lo lắng mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn, cảm giác này khiến hắn chi muốn quay người bỏ chạy, rời xa nơi này càng xa càng tốt

Đột nhiên, Nguyên Dạ dùng Hồng Nha Đao đâm xuyên qua lòng tay trái của mình. Cơn đau mãnh liệt dâng lên não hắn nhưng điều đó cũng làm hắn chấn định hơn

Ăn một viên đan dược cầm máu sau đó hắn cầm chặt Hồng Nha đao rồi bước qua cánh cổng, dù phía bên kia có cái gì thì hắn cũng không sợ vì nếu lúc này hắn chạy thì hệ thống cũng sẽ giết hắn

Tại một đại điện khổng lồ, được soi sáng bằng những ngọn nến lẽ lói, Nguyên Dạ lúc này đã ở bên kia của cánh cổng, đập vào mắt hắn lúc này là không phải khung cảnh xung quanh mà là của đại điện mà là một thân ảnh khổng lồ đang bị xích trên một cái ghế cũng to không kém

Thân ảnh này dừng như là một người đàn ông. Người này là một gã đàn ông thân mặc giáp đen, đầu đội vương miện đen, tay cầm một thanh kiếm đen nhưng với tóc dài màu trắng xoả xuống, lúc này hắn đang mở đôi mắt đỏ rực của mình nhìn thẳng vào Nguyên Dạ

Cái nhìn này khiến Nguyên Dạ cảm thấy áp lực rất lớn, hắn nắm chặt tay trái đang bị thương của mình để cơn đau khiến mình tỉnh táo

Sau khi đã tỉnh táo, thì hắn mới nhớ lại rằng kẻ trước mặt mình đang bị xích, điều này cũng khiến hắn giảm áp lực đi phần nào

Nguyên Dạ cất đi Hồng Nha đao nhưng vẫn luôn luôn đề cao cảnh giác, sau đó hắn từ từ tiến lại gần người đàn ông kia, khi đã đến đủ gần hắn liền chắp tay nói

"Bái kiến tiền bối, vãn bối đến đây chỉ muốn tìm một thứ, khi nào tìm ra ta sẽ đi ngay không quấy rầy tiền bối nữa, xin tiền bối thứ lỗi"

Nói xong, Nguyên Dạ liền xoay người chuẩn bị tìm thứ hệ thống cần, nhưng một tiếng nói lại cất lên

"Trong đây không có thứ gì khác đâu, mọi thứ đều bị đám nghịch tử kia lấy đi hết rồi"

Nghe gã đàn ông nói vậy, nhưng Nguyên Dạ không để tâm mà vẫn đi xung quanh tìm kiếm dù bản thân hắn cũng biết mình sẽ không thể tìm được gì vì hắn đã được hệ thống thông báo rằng thứ muốn tìm đang trên thanh kiếm của gã đàn ông kia

Giả bộ tìm kiếm một hồi, Nguyên Dạ liền quay lại chỗ gã đàn ông hắn chắp tay nói

"Quả thật là không có gì, vậy vãn bối xin cáo từ"

Nói xong Nguyên Dạ quay người rời đi và đúng như hắn đoán gã đàn ông đã lặp tức gọi hắn lại

"Này tiểu bối, ngươi làm gì vội vàng đi như vậy, ta rất lâu đã không ai nói chuyện. Nếu ngươi chịu ở lại nói chuyện với ta, ta hứa sẽ tặng ngươi một món quà mà nhiều người mong muốn"

Nguyên Dạ mĩm cười quay người lại, tiến lại gần người đàn ông ngồi xuống, sau đó lấy ra một bình rượu nốc một hơi rồi lên tiếng

"Hahaha, cũng được dù sao ta tìm hết toà cung điện này vẫn chưa tìm ra thứ ta cần, nếu như nói chuyện với tiền bối được quà thì coi như chuyến đi này cũng không vô ích"

"Tốt, ta rất thích tính cách của ngươi. Tự giới thiệt với ngươi ta là chủ của Ma Thần Cung này, Ma Thần Vương, Ma Chính chính là ta" gã đàn ông nói

"Tham kiến Ma Thần Vương tiền bối, ta là Lạc Nhất Minh chỉ là một tu sĩ Kim Đan bình thường bị lạc vào cung điện của người, mong người thứ lỗi"

"Không sao không sao, nhưng ta không tin ngươi là một tu sĩ Kim Đan bình thường, tu sĩ Kim Đan bình thường sẽ vào được đây sao"

"Haha, chỉ là may mắn mà thôi. Nhưng mà tiền bối nói ngài là chủ của nơi này nhưng tại sao ngài lại bị xích ở nơi đây"

Khi nghe những lời nói của này Nguyên Dạ, Ma Chính bỗng nhiên nổi giận, sát khí trùng thiên khiến Nguyên Dạ tưởng trừng sắp toang rồi. Nhưng cuối cùng Ma Chính rất nhanh đã bình tĩnh lại, hắn cất lên một giọng nói buồn bã nhưng cũng không kém phần tức giận

"Hừ, chuyện này cũng rất dài, để ta kể cho ngươi nghe"

Bạn đang đọc Sát Lục Chi Dạ sáng tác bởi DevonVanHenituse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DevonVanHenituse
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.