Ba, Ba Phải Phạt Mông Dì Đi
“Dì ơi dì ơi, có phải là phải sinh em bé mới có sữa không?”
“Đúng rồi, dì chưa sinh em bé nên không có sữa đâu.”
“Ồ, giờ con hiểu rồi.”
Cô bé lật người xuống giường, lon ton chạy vào bếp và kéo tay Lương Xán Văn: “Dì ơi dì ơi, dì sinh con với ba đi, như thế con với ba đều được uống sữa!”
Lê Ôn Ngưng, một cô gái vẫn còn trong sáng, lập tức đỏ mặt.
Phụt—
Lương Xán Văn suýt phun ngụm máu ra ngoài.
Con gái ruột của mình thật biết cách quan tâm đến ba.
Lương Xán Văn ngượng ngùng nói: “Trẻ con nói linh tinh thôi mà.”
Lê Ôn Ngưng cũng bối rối: “Anh rể nên chú ý, anh và chị gái như thế để con nhìn thấy cũng không hay.”
Lương Xán Văn cười xấu hổ. Nhà quá nhỏ, phía trước là tiệm cắt tóc, phía sau chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, buổi tối vợ chồng muốn làm gì cũng phải chờ con ngủ say, chứ không thì chẳng có phòng riêng nào khác, thành ra mới có những tình huống xấu hổ như vậy.
Có lẽ đã đến lúc cân nhắc mua căn nhà mới rồi.
Anh mở bảng hệ thống.
[Phần thưởng tiền mặt mỗi ngày 10.000 tệ]
Số dư hiện tại: 92.002 tệ
Kinh nghiệm nâng cấp: [23/300.000]
Mỗi ngày nhận thưởng 10.000 tệ, thu nhập hàng tháng là 300.000 tệ, ở Thượng Hải vậy là cũng coi như thuộc tầng lớp trung lưu rồi nhỉ?
Anh vừa tiếp quản tiệm Kim Sa và có khá nhiều chi phí cần bù đắp, nên rất cần thăng cấp, rất cần tiền.
Hiện tại đối với Lương Xán Văn, mọi thứ đều như mây bay, anh chỉ muốn nâng cấp để nhận thưởng nhiều hơn!
Sau bữa tối, Lương Xán Văn lái xe đi gặp vài người bạn trong nhóm để xem có ai phù hợp làm quản lý cho câu lạc bộ Kim Sa.
Còn Nghiên Nghiên và Lê Ôn Ngưng thì anh không phải lo, vì từ xưa đến nay cháu gái, cháu trai luôn quấn quýt dì.
Trước khi lập gia đình, dì luôn là người chăm trẻ khéo léo, bởi đó là con của chị gái mình, không thể không chăm. So với bảo mẫu còn cẩn thận hơn, lại không cần trả lương, cả ngày mệt lả nhưng chỉ cần cho vài trăm ngàn là không còn gì để phàn nàn.
Đến 9 giờ tối, sau khi bàn công việc xong và chưa tìm được người thích hợp, Lương Xán Văn lái xe về khu nhà. Vừa xuống xe đã nghe tiếng cười đùa vang vọng từ trong nhà, anh khẽ cười hài lòng. Người đàn ông có gia đình hạnh phúc nhất là khi trở về nhà, ngôi nhà tràn ngập tiếng cười.
Anh mở cửa bước vào, vừa bước một bước đã dẫm phải thứ gì đó trơn trượt, “Rầm!” – anh ngã ngửa xuống sàn.
Anh ngồi dậy xoa xoa đầu, nhìn thấy sàn nhà đầy bánh kem và nhìn lên, thấy hai cô cháu đầy bánh từ đầu đến chân.
Nghiên Nghiên biết mình gây chuyện, liền chỉ tay vào Lê Ôn Ngưng: “Dì làm đấy.”
“Nhóc này còn đổ lỗi cho dì! Nếu không phải con bôi bánh lên mặt dì trước thì dì đâu bôi lại con?”
Lê Ôn Ngưng gõ nhẹ lên đầu nhỏ của Nghiên Nghiên, rồi cười gượng gạo: “Haha, anh rể, bọn em chơi thôi mà. Hồi nãy đi mua bánh về, ăn không hết nên chơi đùa với Nghiên Nghiên. Em chưa kịp dọn thì anh đã về rồi, anh có sao không?”
“Không được lãng phí đồ ăn, mà lỡ té ngã thì sao? Nghiên Nghiên, lần này ba phải phạt con, không phạt thì con sẽ không nhớ. Nằm xuống nào!” Lương Xán Văn nghiêm giọng.
Cô bé phản bác: “Ba ơi, dì cũng phạm lỗi, dì cũng lãng phí đồ ăn, ba phải phạt cả dì nữa.”
Lương Xán Văn nói: “Dì là người lớn, không cần phạt.”
Cô bé: “Ba nói dối! Mẹ cũng là người lớn, nhưng ba cũng phạt mẹ buổi tối mà.”
“Ơ…” Câu nói làm Lương Xán Văn á khẩu, không biết giải thích thế nào.
“Anh rể, thực sự cần chú ý tác động đến con bé. Không nên để Nghiên Nghiên nhìn thấy.” Lê Ôn Ngưng mặt đỏ bừng nói.
Cô bé tiếp lời: “Dì cũng phạm lỗi mà ba không nỡ phạt dì, chỉ phạt Nghiên Nghiên thôi. Ba thiên vị, nói phạm lỗi không phạt thì sẽ không nhớ, dì mà không bị phạt thì dì cũng sẽ không nhớ. Ba phải phạt dì để dì nhớ.”
Lê Ôn Ngưng và Lương Xán Văn nhìn nhau bất lực, rồi khẽ cười. Để làm gương cho con bé, có lẽ cần làm một màn giả vờ phạt để Nghiên Nghiên hình thành suy nghĩ đúng đắn, nếu không cô bé sẽ nghĩ phạm lỗi là không bị phạt.
“Được rồi, ba sẽ đối xử công bằng. Ba sẽ phạt mông cả Nghiên Nghiên và dì nhé.”
“Dạ.”
Cô bé lúc này mới chịu nằm xuống ghế sofa, đồng thời kéo tay Lê Ôn Ngưng: “Dì ơi, dì cũng nằm xuống đi, ba sắp phạt rồi.”
Thế là Lê Ôn Ngưng mặc bộ đồng phục kiểu JK, đôi chân dài mang tất trắng cao quá gối, cúi xuống ghế sofa, khẽ nâng váy lên quay về phía anh rể.
Lương Xán Văn giơ tay lên, vỗ nhẹ ba cái vào mông nhỏ của Nghiên Nghiên.
“Từ nay không được lãng phí đồ ăn nữa, hiểu chưa?”
“Dạ, Nghiên Nghiên biết rồi. Ba, giờ ba phải phạt dì nữa.”
“Được.”
Lương Xán Văn làm động tác như đang đánh, và Lê Ôn Ngưng cũng phối hợp, kêu lên “Á đau quá!”
“Đồ lừa đảo! Hai người lừa con, ba đâu có phạt dì, ba chỉ phạt con thôi. Ba không yêu Nghiên Nghiên, hu hu hu…”
Nghiên Nghiên khóc òa, lăn lộn trên ghế, không hài lòng khi dì phạm lỗi mà lại không bị phạt. Cô bé cảm thấy thật bất công khi chỉ có mình bị phạt.
“Anh rể, phạt thật đi. Em cũng có lỗi mà, phải làm gương cho Nghiên Nghiên.”
Cô bé ngừng khóc và nhìn ba mình giám sát.
“Ba, ba không nỡ phạt dì đúng không?”
“Phạt đây, ba sẽ phạt, thật khó xử với con quá.”
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 199 |