Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Có Thấy Tôi... Rẻ Rúng Lắm Không?

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Nếu là ngày thường, anh sẽ qua kính rượu, nhưng vì có Lệ Tinh Nhiễm ở đây, anh lo rằng nếu mình vừa qua thì cô ấy cũng sẽ qua, dẫn đến chuyện không hay.

Suy đi tính lại, anh trả lời:

"Vợ ơi, em cứ chơi vui đi. Anh bận tiếp khách, không đi được."

Tin nhắn được gửi thành công.

Nhưng Diệp Phồn Chi không thấy được tin nhắn này, vì cơ thể cô đã mềm nhũn, tay không cầm nổi điện thoại nữa, để nó rơi xuống đất.

Làm gì còn thời gian mà trả lời tin nhắn của ông chồng "chết tiệt"?

Bầu không khí trong phòng này đầy sự cuồng nhiệt.

Còn ở phòng bên cạnh, lại là sự bức bối không yên.

"Ăn xong rồi, đi thôi."

Vương Thành cầm áo khoác, đứng dậy. Anh ta muốn rời đi, không muốn làm phiền vợ mình đang vui vẻ với bạn bè.

"Em chưa ăn no mà, anh đi trước đi."

Lệ Tinh Nhiễm vừa nhai vừa chậm rãi đáp.

"Chưa ăn no thì ra ngoài ăn, đối diện có quán khá ngon, đi nào."

Vương Thành kéo Lệ Tinh Nhiễm đứng dậy.

"Túi của em!"

Lệ Tinh Nhiễm cầm lấy chiếc túi yêu thích của mình, lẩm bẩm đi ra ngoài phòng.

Chiếc túi đó là mẫu LV giống Lục Dĩnh Phỉ, giá 59.999 tệ, sáng nay Vương Thành đã mua cho cô.

Vương Thành từng mua cho Diệp Phồn Chi một hai món đồ xa xỉ, nhưng cô không thích, cho rằng chúng quá quê mùa, khuyên anh đừng mua nữa. Cô bảo:

"Tiền này anh để mà đầu tư vào công ty đi, đừng để ba ngày hai bữa lại phải chạy sang vay tiền bố em."

Diệp Phồn Chi là một cô gái điển hình của Thượng Hải. Đối với cô, đồ xa xỉ không phải là thứ để khoe mẽ, mà là một phần của cuộc sống hàng ngày. Nhà cô giàu sẵn, từ nhỏ đến lớn đều quen dùng đồ cao cấp.

Vương Thành luôn cảm thấy Diệp Phồn Chi xem thường mình, cho rằng người Thượng Hải bài ngoại và khinh thường những người xuất thân từ nông thôn như anh.

Vì vậy, trước mặt Diệp Phồn Chi, anh không hề có chút tự tin nào.

"Trèo cao không tới, cúi thấp lại không xứng."

Nhưng trước Lệ Tinh Nhiễm, anh hoàn toàn khác.

Chỉ cần anh ta mua cho Lệ Tinh Nhiễm một chiếc túi giá 59.999 tệ, cô ta sẽ cảm động đến phát khóc.

Còn nếu là Diệp Phồn Chi, cô sẽ chu môi, nói:

"Quê mùa quá, trả lại đi."

Rời khỏi phòng riêng, Lệ Tinh Nhiễm kéo tay Vương Thành đứng lại trước cửa phòng bên cạnh.

"Không chào vợ anh một tiếng rồi đi à?"

"Không cần, đi thôi."

Vương Thành kéo Lệ Tinh Nhiễm rời khỏi nhà hàng, đến một nhà hàng khác ở đối diện.

Nửa tiếng sau

Diệp Phồn Chi đẩy Lương Xán Văn ra, rút vài tờ giấy lau tay rồi đi về phía nhà vệ sinh. Khi ngang qua phòng bên cạnh, cô thấy bên trong đã trống trơn, liền gọi điện thoại:

"Chồng à, sao anh đi rồi?"

"Chủ tịch Chu uống say quá, anh đưa ông ấy về. Không kịp báo em, em cứ vui chơi với bạn đi, vui vẻ nhé."

"Vui lắm."

Diệp Phồn Chi chạm tay lên đôi môi, mỉm cười, rồi cúp máy.

Cô khẽ bật cười, nhẹ nhàng lắc lư thân hình quyến rũ, đi rửa tay.

Khi quay lại, cô thấy Lương Xán Văn đang bắt đầu dùng bữa.

Diệp Phồn Chi ngồi xuống bên cạnh, bắt chéo chân, tựa đầu lên bàn nhìn anh.

"Anh Xán Văn, anh có thấy tôi... rẻ rúng lắm không?"

"Tôi hiểu mà."

"Anh hiểu?"

"Phụ nữ góa chồng đói khát, tôi hiểu chứ."

"Biến đi~ Ăn cơm cũng không bịt được miệng anh à?"

Diệp Phồn Chi lấy son ra tô lại, vì nụ hôn vừa rồi đã làm son môi của cô bị lem hết.

Sau bữa ăn, Diệp Phồn Chi thanh toán, còn Lương Xán Văn thì ôm eo cô bước ra khỏi nhà hàng.

Sau những gì vừa xảy ra trong phòng riêng, mối quan hệ giữa họ đã trở nên gần gũi hơn.

"Phu nhân hôm nay lỗ quá nhỉ, vừa mời ăn cơm lại còn dâng nụ hôn."

Diệp Phồn Chi lườm anh một cái, lập tức chỉnh lại dáng vẻ đĩnh đạc:

"Tôi đứng đây chờ, anh đi lấy xe đi."

"Đợi tôi nhé."

Lương Xán Văn buông vòng tay ôm eo cô, băng qua đường để lấy xe.

Cùng lúc đó, bên kia đường

Lệ Tinh Nhiễm và Vương Thành bước ra khỏi nhà hàng.

Lệ Tinh Nhiễm hậm hực, cô bực bội vì Vương Thành ngày càng nhát gan, sợ vợ ra mặt.

Rời khỏi nhà hàng, cô sải bước đi thẳng, mặc kệ Vương Thành đang ở phía sau. Cô nhận ra sau khi ly hôn, Vương Thành khiến cô ngày càng chán ghét. Trước đây khi còn chưa ly hôn, anh còn dám to gan, nhưng giờ ly hôn rồi, anh lại trở nên ngày càng nhút nhát.

Lúc này

Cô không thèm để ý đến Vương Thành đang theo sau, mà tức giận bước về phía đám đông trên phố.

Ở phía trước, Lương Xán Văn đang đi tới.

Trên con phố nhộn nhịp của Thượng Hải, dòng người qua lại tấp nập.

Lệ Tinh Nhiễm khoác lên người toàn đồ xa xỉ, tay cầm chiếc túi LV yêu thích, nhưng vẫn lập tức nhận ra người đàn ông trong đám đông đó.

Bởi vì đó là người mà cô ta quen thuộc nhất.

Chính là người đã giúp cô ta có được hộ khẩu Thượng Hải, là người từng cho cô một mái ấm.

Giờ đây, sau khi ly hôn, họ gặp lại nhau.

Lệ Tinh Nhiễm đứng sững lại, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông đang đi tới.

Ở bên kia đường, Diệp Phồn Chi cũng nhìn thấy cảnh này, tò mò liệu Lương Xán Văn có thật sự buông bỏ được Lệ Tinh Nhiễm hay không.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn, Ta Mới Phát Hiện Mình Bị Mơ Ước Từ Lâu - Dịch của Tuyết Phù Nương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.