Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Thì Khô Cằn Đến Chết, Người Thì Thừa Mứa Đến Ngập Lụt!

Phiên bản Dịch · 1167 chữ

Vừa nói vừa vặn vẹo cơ thể, kiểu gì cũng không giống đang gọi điện với anh rể.

Còn bảo là không thèm khát anh rể sao?

“Anh rể đợi một chút, để em hỏi ý họ đã.”

Lê Ôn Ngưng che điện thoại, quay sang ba cô bạn hỏi:

“Anh rể tớ đến rồi, hỏi các cậu chơi tiếp không, nếu không thì anh ấy sẽ đưa chúng ta về?”

Vũ Sinh Mai:

“Còn chơi, vẫn chưa chơi đủ. Bảo anh rể vào đây đi.”

“Anh rể, họ muốn chơi tiếp. Anh vào đây đi, em sẽ ra đón anh.”

Lê Ôn Ngưng hừ nhẹ với ba người bạn, rồi vừa nói chuyện điện thoại vừa vui vẻ chạy ra đón anh rể.

Vũ Sinh Mai:

“Tớ tò mò anh rể cậu ấy trông như thế nào mà có thể khiến cô em vợ ngày nhớ đêm mong đến vậy.”

Cổ Lệ Nhiệt Na:

“Hôm đó anh ấy có đến trường mà, nhưng tụi mình không có ở đó. Nghe nói Ôn Ngưng đã khóc rất nhiều, nói rằng anh rể không cần cô ấy nữa.”

Hàn Y Nhân:

“Thấy người có tình cảm cha con rồi, nhưng chưa từng thấy ai có tình cảm với anh rể như thế này cả.”

Cổng vào khu vui chơi nước trong nhà.

Để vào cần mua vé, 199 tệ chơi thỏa thích. Lương Xán Văn quét mã thanh toán rồi bước vào.

Lê Ôn Ngưng giơ điện thoại lên vẫy tay, Lương Xán Văn vừa nhìn thấy liền sững người:

Cô em vợ cao 1m70 đang mặc bikini trắng?

Anh bước tới với vẻ ngại ngùng, lấy chiếc khăn tắm gần đó choàng lên người cô.

“Mặc cái gì mà bikini?”

“Đi công viên nước mà không mặc bikini thì mặc gì? Hơn nữa, bikini của em không hề hở hang, rất kín đáo, anh rể đúng là suy nghĩ cổ hủ!”

Lương Xán Văn vội vàng chuyển ánh mắt khỏi bộ bikini của cô.

“Nghiên Nghiên đâu?”

“Bạn em đang trông bé, đi thôi, để em dẫn anh đi gặp họ.”

Lê Ôn Ngưng đi trước, đôi chân trần bước thịch thịch thịch trên nền.

Lương Xán Văn đi phía sau, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn vào vóc dáng quyến rũ của cô em vợ trong bộ bikini.

Lê Ôn Ngưng là người học múa, dáng người quả thật hoàn hảo.

Mấy năm qua, anh thường xuyên nấu nhiều món bổ dưỡng, cũng nhờ vậy mà cô phát triển rất nhanh. Công lao của anh rể không nhỏ chút nào.

Là đàn ông, không thể không nhìn, nhưng vừa nghĩ đến mình là anh rể, Lương Xán Văn lại quay mặt đi chỗ khác.

Cô em vợ thực sự đã trưởng thành rồi.

Dù mối quan hệ anh rể - em vợ này giờ đã không còn giá trị gì trên danh nghĩa, nhưng trong bốn năm qua kể từ khi cô lên đại học, Lương Xán Văn vẫn luôn chăm sóc cô như một đứa trẻ.

Nhưng giờ đây, cô không còn là một đứa trẻ nữa mà đã trở thành một người phụ nữ cao ráo, nóng bỏng và đầy quyến rũ.

“Anh rể nhanh lên nào.”

“Anh rể, anh đi nhầm đường rồi.”

“Anh rể, anh rể, anh rể…”

Cô em vợ mặc bikini cứ vô tư gọi “anh rể” không ngừng.

Những người xung quanh đi ngang qua nhìn với ánh mắt tò mò.

Người đàn ông này chơi kiểu gì vậy?

Tại bãi biển nhiệt đới nhân tạo siêu lớn.

Hàn Y Nhân cùng hai người bạn đang chơi đùa với bé Nghiên Nghiên, giúp cô bé đào cát.

Ba người bạn này đã rất quen thuộc với Lương Nghiên Nghiên. Cuối tuần nào Lê Ôn Ngưng cũng thường dẫn cô bé đến tìm họ chơi. Vừa là để chia sẻ trách nhiệm trông trẻ, vừa cùng nhau làm “Đức Hoa phiên bản sinh viên đại học”.

Mỗi lần nhận được tiền “lương” từ chị gái và anh rể, Lê Ôn Ngưng đều mang chia sẻ với các bạn, coi như tiền công cho việc cùng cô trông bé.

“Ba ơi!”

Nhìn thấy Lương Xán Văn bước đến, cô bé liền vứt cái xẻng xuống, dang rộng hai tay, chạy ùa về phía anh.

Ba người bạn ngước nhìn người đàn ông đang tiến lại gần.

Đây chính là anh rể mà Lê Ôn Ngưng luôn miệng nhắc đến sao?

Vũ Sinh Mai kéo tay Cổ Lệ Nhiệt Na bên cạnh, nói nhỏ:

“Nhiệt Na, Nhiệt Na, anh rể của Ôn Ngưng trông cũng đẹp trai phết đấy chứ!”

Cổ Lệ Nhiệt Na khẽ cười:

“Có anh rể như thế, bảo sao ngày nào cô ấy cũng nhắc đi nhắc lại.”

Hàn Y Nhân khẽ chỉnh hai cô bạn:

“Hai cậu bình tĩnh một chút, đừng có làm mất mặt!”

Hàn Y Nhân là người Hàn Quốc, rất có mắt thẩm mỹ và đặc biệt rành về hàng hiệu. Trong khi hai cô bạn đang tập trung vào ngoại hình của Lương Xán Văn, Hàn Y Nhân lại quan sát anh một cách kỹ lưỡng như một chiếc máy quét.

Quần áo không phải thương hiệu xa xỉ, không nhận ra.

Nhưng chiếc đồng hồ trên tay anh thì vừa nhìn cô đã biết – Patek Philippe.

Người đàn ông này không hề tầm thường.

Nghe nói hôm trước đến trường tìm cô em vợ, anh lái một chiếc Bentley. Ban đầu cô còn nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn thấy chiếc đồng hồ này, có vẻ chuyện đó là thật.

Nghĩ đến việc giúp người đàn ông này trông bé gái suốt thời gian qua, tự nhiên thấy chẳng còn mệt nữa.

Lương Xán Văn ôm chặt bé con vào lòng:

“Con chơi vui không?”

Nghiên Nghiên cười hồn nhiên:

“Vui lắm ạ! Các cô mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon.”

Ba người bạn cũng bước lại gần.

Lê Ôn Ngưng giới thiệu:

“Anh rể, em giới thiệu với anh mấy bạn cùng lớp. Đây là Hàn Y Nhân, người Hàn Quốc. Đây là Vũ Sinh Mai, người Nhật Bản. Còn đây là Cổ Lệ Nhiệt Na, người dân tộc Duy Ngô Nhĩ.”

Ba cô gái mỉm cười nhã nhặn:

“Chào anh Lương.”

Ở trong phòng ký túc thì họ như “nữ thần kinh”, nhưng trước mặt người ngoài, lập tức trở thành “nữ thần”.

“!!!”

Ánh mắt Lương Xán Văn dừng lại trên ba cô gái mặc bikini, lập tức sáng rực.

Ba cô gái với ba phong cách khác nhau:

Một cô gái Hàn Quốc cao 1m73 với đôi chân dài miên man đáng kinh ngạc.

Một cô gái dân tộc Duy Ngô Nhĩ với vẻ đẹp đậm chất phương Tây đầy quyến rũ.

Một cô gái Nhật Bản với vẻ ngoài trẻ thơ và vóc dáng đầy đặn bất ngờ.

Ba người này là bạn đại học của em vợ sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Sau Khi Ly Hôn, Ta Mới Phát Hiện Mình Bị Mơ Ước Từ Lâu - Dịch của Tuyết Phù Nương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.