Khởi đầu điển hình (1)
Ầm.
Sở Thiên nặng nề rớt xuống mặt đất nhớp nhúa cỏ xanh.
“Ah, đánh trẻ già ra mặt, đúng là vô cùng khốn nạn, nhưng lại quen thuộc.”
Hắn làu bàu gắng gượng lấy ra vài viên đan dược, xếp bằng bắt đầu củng cố lại pháp lực và nhục thân.
Bỗng dưng từng dòng ký ức lần lượt lướt qua như một cuộn phim.
Hắn không phải là sinh linh của thế giới này mà là một thanh niên được hưởng nên giáo dục hiện đại của thế kỷ 21 ở Trái Đất.
Mốt ngày nọ, khi đang tìm sách trong một thư viện xưa cũ, Sở Thiên đã vô tình gặp phải một tờ giấy giống như bùa chú bị đè ép.
Chất liệu của nó mịn màng đến kỳ dị, lại có những ký tự vô cùng khó hiểu, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nhưng khi đang vuốt ve những dòng chữ trên lá bùa, hắn bất chợt bị xuyên đến thế giới này cùng với nó.
Khoảng khắc mở mắt ra đã nằm ở một nơi xa lạ với thứ kỳ quái như vậy thật sự là trùng kích quá lớn đối với hắn.
Nhưng vì đọc quá nhiều tiểu thuyết mạng, Sở Thiên rẩt nhanh lấy lại tinh thần, tiếp nhận ký ức của thân thể này và chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không đến thế giới huyền huyễn, như bao nhân vật chính khác.
Không nói đến quá khứ của nguyên thân, cảm xúc vừa kích động vừa tuyệt vọng tại thế giới mới này đúng là vẫn còn để lại dư vị cho tới bây giờ.
Nhưng dù có nuối tiếc Trái Đất và thân nhân cũ của hắn đến thế nào, có một sự thật không thể phủ nhận.
Cảm giác thoát ly khỏi phàm nhân này thật sự mỹ diệu đến cực điểm.
Hắn không bao giờ hối hận khi có cơ duyên được đến thế giới này, được biết đến lực lượng siêu phàm.
Thế giới này tên là Phù Không thế giới, lấy tu luyện phù văn làm chủ, đưa phù văn khắc lên cơ thể để tẩy luyện nhục thân và linh hồn, cho đến tối thượng.
Sau bao trắc trở, hắn đã gia nhập một tông môn tên là Thiên Tinh tông, lấy quan trắc thiên không và tinh tú để vẽ phù văn, một trong thập đại Tông môn ở phía Bắc Phù Không thế giới.
Tư chất kém cỏi khiến Sở Thiên mất hai mươi năm vẫn chỉ là đệ tử nội môn, không chiếm được ưu ái của bất kỳ một trưởng lão nào.
Đúng lúc này, hắn phát hiện được hack của người xuyên việt, chính là lá bùa thần bí nọ.
Vì nó đến cùng hắn, thậm chí có thể là lí do đưa hắn đến đây, nên suốt bao năm qua, Sở Thiên một mực sờ soạng nó, và chỉ có thể phát hiện các ký tự trên lá bùa chính là những đạo phù văn thâm ảo khôn cùng.
Trong lúc tuyệt vọng vì tư chất yếu kém, lá bùa đột ngột sáng lên.
Một đạo nhỏ phù văn từ lá bùa chui vào cơ thể của Sở Thiên, khắc lên linh hồn của hắn.
Thời gian phù văn.
Huyền ảo, cao thâm, kinh khủng đến cực điểm.
Hắn phát hiện ra, mình lại có thể lĩnh hội được nó, dù chỉ là một phần tỷ đạo phù văn này.
Nó như thể cố tình giúp hắn lĩnh ngộ, chứ không phải do tự bản thân.
Lợi dụng đạo phù văn này, hắn bắt đầu điệu thấp quật khởi.
Thế nhưng, dù có cản thân đến đâu, trong lúc chiến đấu, hắn đã bất cẩn để lộ một chút sức mạnh thật sự của đạo phù văn này, nên đã bị con trai của một vị trưởng lão khác truy sát.
Trong lúc bị truy đuổi từ trẻ tới già, hắn một đường mạnh lên, không ngừng nghỉ tìm kiếm cực hạn của bản thân, giờ lại tiếp tục đào thoát thành công nhờ một là bùa dịch chuyển tức thời vô cùng quý giá.
Ký ức trôi qua khiến Sở Thiên cảm khái vô cùng.
Sau khi trị thương thế ổn thỏa, hắn bắt đầu dùng phù văn dò xét xung quanh khu rừng lạ lẫm này.
Bất chợt, một âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng khuấy động.
Tiếng suối?
Nhưng ở đây làm gì có suối.
Vừa lẩm bẩm, hắn vừa nhẹ nhàng bước qua một bụi cỏ cao bất thường.
Lá bùa huyền bí trong túi trữ vật bỗng dưng lóe sáng, sau đó không gian ba động.
“Ai?”
Sở Thiên run rẩy cả người vì sự dễ nghe của âm thanh này.
Hắn cấp tốc quay lại, thất thố khi phát hiện trước mặt hắn thật sự có suối, mà lại còn có một nữ nhân đang tắm ở đó.
Từng lọn tóc đen tuyền dính bết vào khuôn mặt nàng cũng không thể che đi dung nhan tinh xảo vô cùng kia.
Cơ thể nàng không một mảnh vải che thân, trong trẻo ngọt ngào khiên người điên dại.
Phát hiện hắn vẫn đang tiếp tục nhìn, nàng khẽ quát, tiếng nói như chuông bạc mộng ảo :
“Ngươi còn nhìn?”
Sở Thiên hoàn hồn, ngượng ngùng nhắm mắt.
“Ánh mắt của ngươi thuần khiết vô cùng, thật đặc biệt.”
Sở Thiên ngạc nhiên mở to mắt, thấy nàng vẫn đang khỏa thân hiếu kỳ nhìn hắn, vừa ngây thơ vừa quyến rũ đến thần hồn điên đảo.
Từ từ tại sao nó hơi lạ nhỉ? Sao nàng không mặc y phục vào?
“A Nguyệt, móc đôi mắt của hắn ra, dò xét nhân quả, khí vận của hắn, đừng giết chết.”
Một luồng sát cơ lạnh lẽo ùa tới, Sở Thiên chưa kịp hoàn hồn, một bóng người mắc áo choàng trắng muốt bất chợt xuất hiện .
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!”
“Cắt lưỡi đi”
Sở Thiên bụm hốc mắt nhoe nhoét máu, vô lực rên rỉ không thành lời do bị cắt mất lưỡi, khuỵu xuống dưới chân của người áo choàng trắng.
Trong cơn đau đớn khôn nguôi, hắn chỉ có thể nghe loáng thoáng âm thanh xao động của nước và y phục.
Thiếu nữ duyên dáng dùng linh khí hong khô cơ thể, chậm rãi mặc một bộ y phục màu tím thanh nhã, lại nhẹ nhàng uyển chuyển bước tới gần Sở Thiên.
Nàng cúi xuống, khuôn mặt chung linh dục tú tràn ngập phấn khích xen lẫn chế nhạo nhìn xuống hắn, khoát tay ra hiệu cho người áo choàng trắng.
“Thưa Thánh nữ, hắn không có nhân quả căn bản với vùng Thế giới này, thân còn mang dị bảo, chính thứ này khiến cho hắn có thể xuyên qua trận pháp xung quanh Linh tuyền này.”
Người mặc áo choàng trắng- A Nguyệt cung kính đưa tấm phù vừa tìm được trong túi trữ vật của Sở Thiên cho nàng.
Thiếu nữ cầm lấy nó, đôi mắt long lanh của nàng lóe lên những thứ ánh sáng huyền ảo.
“Thời gian phù!!! Không thể nào! Khoan đã, hình như còn kinh khủng hơn nữa!”
Nàng trợn trừng mắt, sao đó liên tục vuốt ve tấm phù thần bí.
“Thưa Thánh nữ, tấm phù này đã khắc lên linh hồn của người này rồi, nếu giết hắn thì nó cũng sẽ bị phá hủy.”
Thiếu nữ nọ nghe vậy thì ghét bỏ bĩu môi:
“Hứ, vậy thì làm cho hắn mất ý thức tạm đi, mang về tông môn nghiên cứu sau vậy.”
Nàng khinh miệt nhìn Sở Thiên đã hoàn toản ngất lịm vì đau đớn.
A Nguyệt nhẹ nhàng vác hắn lên vai, sau đó cùng với thiếu nữ tan biến trong rừng rậm tăm tối.
Thiên Tinh Tông, Thánh nữ điện.
“Không ngờ thứ này lại là đệ tử của tông môn chúng ta, thế giới thật nhỏ bé.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng ngả người trên một chiếc giường ngọc thạch tinh xảo, hai tay ôm má nhìn A Nguyệt đang vứt Sở Thiên xuống đất như rác rưởi.
Lúc này đây Sở Thiên đã từ bỏ giãy giụa, khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc này phủ đầy máu đen khô quắt lại, hai hốc mắt trống rỗng không còn một chút thần tính.
“Để ta xem linh hồn của ngươi nào, thứ thấp kém.”
Thiếu nữ yểu điệu vươn ngọc thủ trắng nõn của mình định chạm vào lồng ngực của Sở Thiên thì một âm thanh từ tính từ bên ngoài cửa vang lên, khiến nàng không thể ngừng lại.
“Sư muội, có rảnh không cho ta vào nhé.”
Thiếu nữ hoảng loạn ra hiệu cho A Nguyệt dùng thuật pháp che giấu Sở Thiên, sau đó vội vàng đáp lại bằng âm thanh như hải yêu.
“Vào đi sư huynh.”
Vừa dứt lời, một ngươi đàn ông vô cùng tuấn tú nhẹ nhàng bước vào, bạch y phiêu động khiến cho khí chất của hắn càng thêm xuất trần.
Thanh niên này tên là Tần Hạo, đại sư huynh của Thiên Tinh Tông, tu vi trác tuyệt, thiên phú tuyệt luân.
Tư chất của hắn cùng thế hệ trong Phù Không thế giới có thể xếp vào mười hạng đầu, kinh khủng đến cực điểm.
Lúc này đây, Tần Hạo nhẹ nhàng nói một số vấn đề mà Tông chủ và các Trưởng lão giao phó cho các đệ tử trong một trăm năm tới cho thiếu nữ, trong ánh mắt mê đắm của nàng.
Thiếu nữ, Vương Ngọc, là con gái của Tông chủ Thiên Tinh Tông, thiên phú và tu vi và thân phận cao quý vô cùng, là thánh nữ duy nhất của Thiên Tinh tông, địa vị vượt qua đại đệ tử như Tần Hạo, nhưng lại đem lòng say mê hắn đến điên dại.
Đây hầu như là điều mà bất cứ ai trong Thiên Tinh tông cũng biết, thậm chí nhận được sự tán thành của phụ thân nàng.
Vì thế, hôn ước của hai người cũng được định ra mà không một ai dám phản đối, vì dù sao bọn họ cũng vô cùng xứng đôi.
“Sư muội, muội có thấy trong căn phòng này có khí tức kì lạ không?”
Bất chợt, Tần Hạo nhăn mày hỏi, giọng điệu vô cùng nghi hoặc, nhìn qua phía hộ vệ thiếp thân A Nguyệt của nàng.
Vương Ngọc hơi giật mình, thầm nghĩ không hổ là sư huynh, dù tu vi của A Nguyệt cao hơn cũng không thể che dấu Sở Thiên một cách thiên y vô phùng, nên nàng bắt đầu tiếp tục lấp liếm.
Nhưng đâu ngờ thế sự vô thường, bỗng nhiên trận pháp tụ linh trong phòng nàng bất chợt bị trục trặc, khiến Sở Thiên vô tình bị lộ ra ngoài không gian.
Trước trạng thái sững sờ của tất cả mọi người, Vương Ngọc nhanh chóng chạy tới chỗ Sở Thiên sau đó quay lại giải thích với sư huynh của mình:
“Sư.. sư huynh, đây là một tiểu tặc dám nhìn trộm ta tắm lúc nãy nên bị A Nguyệt lôi ra, ta chuẩn bị trừng phạt hắn nhưng huynh đến bất chợt nên chỉ có thể che dấu thôi, hihi”
Nàng nhìn về phía Tần Hạo cười ngọt ngào, thì thấy hắn nhẹ nhàng nói:
“Không sao, muội cứ tự nhiên đi, những người như vậy nên bị trừng phạt mà.”
Vương Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng hí hửng mà trò chuyện tiếp, không để ý tới ánh mắt của sư huynh nàng trở nên thâm thúy vô cùng.
Đăng bởi | Elysian |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |