Khởi đầu điển hình (2)
Vương Ngọc đang đưa sư huynh của mình ra tới cửa, thì bỗng nhiên hắn thình lình áp tới, dùng bàn tay to lớn vuốt ve cằm của nàng.
Thiếu nữ vùa hoảng sợ vừa hưng phấn, chẳng lẽ hôm nay hắn đã không nhịn được.
Ánh mắt của nàng như sao trời, ra hiệu cho A Ngọc tùy thời mang Sở Thiên đi.
Nàng nũng nịu vòng tay qua cổ Tần Hạo, bàn tay tinh xảo khẽ chạm vào lưng của hắn.
Nếu như có một người đứng phía sau chứng kiến thì sẽ kinh dị phát hiện mu bàn tay của nàng đang trườn bò một thứ sinh vật như rắn, vô cùng nhỏ bé và đen đúa.
Nó đang uốn lượn xung quanh ngón tay của nàng, như đang chờ đợi thời cơ nào đó.
Đây là thứ mà nàng chuẩn bị cho phu quân tương lai của mình, một con cổ trùng độc địa, do phụ thân nàng ban tặng.
Thứ này là một loại cổ trùng không biết tên đến từ thế giới khác, do Tông chủ đích thân bỏ cái giá cực lớn để sở hữu, chỉ có bốn con duy nhất, hai con mẫu và hai con tử.
Con tử thứ nhất đang sống vui vẻ trên người mẫu thân của nàng, trong cơn ân ái mặn nồng bị phu quân ban tặng.
Tác dụng của nó kinh khủng vô cùng, có thể khiến cho người bị gieo tử trùng phải làm nô lệ của dục vọng cho người mang mẫu trùng mà không ý thức được bản thân bị gieo.
Điều kiện để gieo cũng vô cùng khắc nghiệt, phải là hai người có tình ý với nhau, và gieo trong lúc làm tình.
Vì vậy con trùng này chỉ dành cho những kẻ đặc biệt có sở thích kiểm soát ái nhân đến tột đỉnh, muốn làm chúa tể của người bị gieo.
Con trùng mang theo ác ý vô cùng độc địa của thiếu nữ, lượn lờ chờ chực kiểm soát vị sư huynh anh tuấn.
Bất chợt, một tiếng động vang lên, hai người quay lại thì chỉ thấy A Nguyệt đang định vác Sở Thiên ra ngoài để dành không gian cho bọn họ nhưng lại bị ngăn lại bởi một kết giới trong suốt.
Kết giới kín đáo vô cùng, chặt chẽ bao lại gian phòng, ngăn chặn hết thảy đối với bên ngoài, như một lồng giam vững chắc.
Chưa kịp cảm thấy không ổn, A Nguyệt bất chợt vứt Sở Thiên xuống, sau đó vật xuồng sàn nhà quằn quại.
Một điều vô cùng khủng bố bất chợt phát sinh.
Tấm phù thời gian lao vụt ra khỏi túi trữ vật của Vương Ngọc, lơ lửng trên không trung tỏa ra khí tức cường đại đến run rẩy.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!”
A Nguyệt hét thảm, cánh tay lộ ra bên ngoài áo choàng của nàng trở nên nhăn nhúm mục rữa như một tu sĩ sắp hết thọ nguyên.
Nữ nhân đáng thương này chưa kịp giãy giụa, thân hình nàng bỗng dưng sụp xuống, tan thành bột mịn, như thể thi thể mục rữa thành cát vàng.
“Ahhh!!! A Nguyệt!!!! Sư huynh,…!!!!! Nàng chết rồi!!!! Tấm phù…..!!!!!”
Ngôn ngữ của Vương Ngọc trở nên run rẩy lộn xộn, trong cơn chấn kinh, nàng lao tới Sở Thiên với sát cơ khủng bố.
“Tât cả là tại ngươi!!!! Tại sao ngươi có thể sử dụng được hả!!!”
Tiếng la hét của nàng lại êm tai vô cùng, nghe vừa đáng yêu vùa đáng thương.
Nhưng chưa kịp hạ sát thủ với Sở Thiên vẫn đang bất tỉnh, cả cơ thể nàng bị kéo mạnh về phía sau.
Nàng ngơ ngác nhìn Tần Hạo ngăn cản mình, nghe hắn thủ thỉ bên tai:
“Muội có thể chứng minh giá trị của bản thân mình không?”
Giá trị?
Chưa kịp hiểu ý của hắn, Vương Ngọc trơ mắt nhìn sư huynh buông bản thân khiến cho mình mất thăng bằng ngồi bệt xuống đất, sau đó đi về phía Sở Thiên.
Sở Thiên nghe thấy thanh âm của một nam tử.
“Tỉnh dậy nào, ngươi có hứng thú trao đổi với ta không?”
Thanh âm của hắn như tiếng trời ngâm nga, vừa kề sát bên tai, lại như xa xôi vô ngần.
Sở Thiên gắng gượng ngồi dậy, chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận nam tử đang đứng kế bên mình là người vừa nói.
“Trao.. đổi?”
Hắn dùng ý niệm truyền đạt cho nam tử nọ vì lưỡi đã bị cắt
“Đúng vậy, ngươi không muốn báo thù nữ nhân đang ngơ ngác đằng kia sao?”
Trên khuôn mặt nhem nhốc của Sở Thiên là nỗi căm hận đến ăn xương nuốt tủy.
“Có….!!!!”
“Vậy thì đứng đậy, chém giết cùng nàng đi, không biết bằng cách nào, chiến thắng nàng, thì câu chuyện của chúng ta mới có thể tiếp tục.”
Nam tử nọ cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng đi tới vị sư muội vẫn còn đang ngơ ngác của mình:
“Cố gắng sống sót nhé, sư muội yêu quý của ta.”
Nàng chưa kịp định thần, Sở Thiên không biết bằng cách nào mà gắng gượng đứng dậy, gào thét điên cuồng phóng tới.
Hắn dùng tiên cơ lấy hai bàn tay gắn đầy tất cả các loại phù còn sớt lại của mình đấm vào lồng ngực của thiếu nữ.
Một đấm này của hắn chứa đựng sực mạnh tột cùng của hận thù, mang tới hiệu quả kinh khủng vô ngần, lại thêm Vương Ngọc chưa kịp phản ứng, nên lồng ngực của nàng bị lõm vào, máu tươi tuôn ra từ khóe miệng.
Nhưng ngay sau đó, nàng lạnh lùng ôm ngực né tránh, tế ra thanh kiếm yêu quý khảm nạm rất nhiều phù văn của mình phản công lại Sở Thiên.
Vương Ngọc kinh dị phát hiện ra tên tháp kém này vậy mà có tu vi gần bằng mình, trong lòng trùng xuống.
Hai người bắt đầu lao vào triền đấu dưới sự quan sát vô cùng nhàn nhã của vị đại sư huynh.
Cuộc giao chiến nhìn như thô bạo vô cùng nhưng mỗi đòn đều là sát cơ lạnh lẽo kết hợp với sức mạnh của những lá phù đầy quyền năng của hai người.
Mỗi đòn tất công của Sở Thiên đều là liều mạng, điên cuồng, nện đến máu thịt lẫn lộn trên cơ thể Vương Ngọc.
Nữ nhân này cũng độc ác không kém, mỗi đường kiếm đều là sát chiêu, biến Sở Thiên thành một huyết nhân.
Sở Thiên nên mạnh vào bụng của Vương Ngọc khiến thịt ngay bụng nàng bị xoáy vào trong, có thể thấy cả ruột đỏ lòm.
Nhát kiếm của Vương Ngọc lại như lăng trì Sở Thiên, có thể loáng thoáng thấy xương trắng hếu của hắn.
Vương Ngọc vừa căng thẳng vì lần đầu tiên phải chém giết sinh tử. lại vừa hoảng loạn khi không thấy bất cứ ai trong tông môn phát hiện ra dị thường ở phòng của nàng.
Căn phòng nhuốm đẫm mùi tanh nồng của máu và linh lực.
Dường như thanh kiếm của Vương Ngọc quá cao cấp, nàng bắt đầu chiếm ưu thế.
Nàng ôm bụng nuốt mọi đau đớn, nghiêng kiếm gọt mất một chân của Sở Thiên, lại chéo lên gọt mất cánh tay cùng phía của hắn.
Sở Thiên mất đà gục xuống, bấy nhầy như một đống thịt nát.
Nhưng chưa kịp để Vương Ngọc đắc ý, tấm phù yên lặng nãy giờ trên không trung bỗng nhiên rung động.
Tất cả mọi thương tổn của Sở Thiên đang lành với tốc độ mà bằng mắt thường có thể thấy được, hay có thể gọi là đảo ngược thời gian, ngoại trừ đôi mắt do đã bị móc quá lâu rồi.
Hắn bật dậy, lấy cánh tay lành lặn dỡ một kiếm của Vương Ngọc, âm thanh cứa vào xương cốt tê dại cùng cực.
Sở Thiên lấy đà chọc thủng cổ họng của Vương Ngọc, sau đó bẻ gãy xương cổ lộ ra ngoài của nàng.
Vẫn còn giữ biểu cảm không dám tin, hối hận, bàng hoàng dữ tợn, Vương Ngọc gục xuống thềm đá lạnh lẽo, cơ thể thanh tú giờ đây như một đống thịt xấu xí.
Sở Thiên thở từng ngụm một, trong hốc mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, sau đó gục xuống thoi thóp.
“Đúng là phế vật, thiên phú của mình còn không biết sử dụng, chết cũng không tiếc.”
Tần Hạo nãy giờ đang xem kịch vui cất tiếng, chậm rãi bước đến gần xác của Vương Ngọc, khuôn mặt hững hờ và khinh miệt.
“Lại còn định hạ thứ trùng bán thành phẩm dơ bẩn đấy nữa chứ, ngu xuẩn hay ngây thơ đây?”
Hắn nghiến mũi giày vào thi thể của Vương Ngọc, thong thả lấy tay móc sâu vào đôi mắt của nàng.
Trên bàn tay thon dài của hắn là một đôi nhãn cầu long lanh như pha lê, tỏa ra ánh sáng thanh nhã huyễn hoặc.
Sau đó, Tần Họa vẫy nhẹ tay, tấm phù trên không trung ngoan ngoãn bay vào tay hắn.
“Lâu rồi không gặp ngươi, nhưng tiếc là bây giờ ngươi đã nhận chủ rồi.”
Hắn dịu dàng vuốt ve tấm phù huyền bí, sau đó rảo bước về phía Sở Thiên đang thoi thóp.
“Ta cho ngươi hai lựa chọn.”
Sở Thiên cố gắng run rẩy người, thể hiện mình đang lắng nghe.
“Một, ngươi sẽ chết.”
“Hai, ngươi sẽ được đôi mắt vô cùng đặc biệt này của Vương Ngọc, được chữa trị, được sở hữu tấm phù này, nhưng sẽ trở thành nô lệ của ta, vì ta hiệu lệnh.”
“Đừng nghĩ đơn giản, thủ pháp khống chế của ta đặc biệt vô cùng. Nhưng đừng lo, khi việc của ta kết thúc, ngươi sẽ được tự do.”
“Lời của ta ngươi có tin hay không thì tùy, nhưng ta thấy, hình như ngươi cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”
Âm thanh của nam tử lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, nhưng rơi vào tai Sở Thiên lại như Thiên âm.
“Ta… nguyện…ý”
Đăng bởi | Elysian |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |