Khởi đầu điển hình (5)
Một tháng sau.
Giao Võ quảng trường, trung tâm Diệp gia.
Nghe đồn, quảng trường rộng lớn này đã được xây dựng và trường tồn qua gần vạn năm, cổ lão kinh khủng.
Nơi này đã vinh dự được là võ đài của biết bao thế hệ kiệt xuất bậc nhất của Diệp gia, vì thế nó chứa đựng một loại khí tức dữ dội và mãnh liệt, thậm chí là cả sát khí đặc quánh.
Bao quanh quảng trường là những kết giới cao cấp huyền ảo đan xen chằng chịt, mang theo uy thế nao lòng.
Dưới quảng trường là âm thanh náo nhiệt đến cực điểm của tộc nhân Diệp gia, và cả một số thế lực khác đến chung vui, đặc biệt là một trong ngũ đại gia tộc, Lâm gia.
Sở dĩ có xuất hiện của Lâm gia ở một sự kiện mang tính riêng tư như vậy thì phải kể đến những cuộc liên hôn lâu đời, kéo dài hàng ngàn năm của hai đại gia tộc.
Bởi lẽ đó, sự khắng khít này thậm chí còn hơi đe dọa đến ba gia tộc còn lại là Sở, Tần và Tiêu gia.
Nhưng cũng chỉ dừng ở mức hơi.
...........
Ngay tại một tòa đình viện nơi núi cao vời vợi, có thể ngắm toàn cảnh của Giao Võ quảng trường.
Hương khói lượn lờ, giao triền với nhau tạo thành một khung cảnh huyễn hoặc.
Một thiếu nữ xinh đẹp như ảo mộng, đôi mắt như bích ngọc, khuôn mặt thành niên tinh xảo tột cùng đang nằm ườn, đung đưa đôi chân trắng nõn .
Mái tóc đen tuyền của nàng tán loạn trên sàn nhà, lại đan xen với nhau như thể có quy luật, đẹp đẽ vô cùng.
Bàn tay tinh xảo duyên dáng nắn bóp thứ linh quả đỏ mọng, rồi đưa lên đôi môi cùng màu sắc, từng giọt nước nhiễu xuống đều tan biến thành linh khí, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Nàng ưỡn người, chán chường nhìn xuống quảng trường, như nhìn sâu kiến.
“Tham kiến tiền bối.”
Một âm thanh vang vọng từ phía sau cánh cửa đóng chặt.
Thiếu nữ nhướn đôi mày lá liễu, sau đó phất nhẹ tay.
Trước cửa, một người đàn ông anh tuấn đang cung kính ôm quyền.
“Tiến vào đi, Diệp Khương.”
Nam nhân nuốt nước bọt tiến một bước, sau đó đẩy nhẹ người phía sau.
“Tiểu nữ Diệp Tử Nghiên, tham kiến tiền bối..”
Nàng hứng thú ghé mắt quan sát Diệp tử Nghiên, đôi mắt ánh lên màu sắc nhàn nhạt.
“Ngươi đi ra ngoài, để Diệp Tử Nghiên ở đây với ta, hi vọng từ giờ tới lúc Hội diễn ra, không ai có thể quấy rầy ta và Tử Nghiên trò chuyện, được chứ.”
Âm thanh của thiếu nữ nhẹ nhàng tùy ý, nhưng sau lưng Diệp Khương lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông ta cúi đầu thật sâu, rồi rón rén rời khỏi, trong sự ngỡ ngàng của Diệp Tử Nghiên.
Phụ thân của nàng ngày thường là đại năng của Tinh Sa thế giới, còn là một trong những ứng cử viên của chức vị gia chủ Diệp gia, uy quyền tuyệt đối, lại trở nên khúm núm trước thiếu nữ thần bí nhìn chỉ ngang tuổi nàng này.
Điều gì không biết đều khiến con người sợ hãi, huống chi một thiếu nữ mười tám tuổi như nàng.
Mặc dù nhìn nàng ta chỉ ngang tuổi mình, nhưng Diệp Tử Nghiên chỉ cảm thấy căng thẳng tột độ.
Nàng dè dặt ngồi xuống, len lén nhìn thiếu nữ nọ ưỡn mình ngồi dậy, khoanh chân nhìn thẳng vào mình.
“ Tiểu cô nương xinh xắn, sau đây ta sẽ hỏi ngươi ba câu hỏi, chỉ cần thả lỏng cơ thể và trả lời thôi, đừng sợ.”
Diệp Tử Nghiên hoảng loạn, nhưng vẫn đánh bạo hỏi:
“Vãn bối có thể gọi ngài như thế nào ạ?”
Thiếu nữ đung đưa tay, một bông hoa màu trắng nhạt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ xuất hiện.
Nàng vuốt ve nó, tiện thể trả lời:
“Tạm thời gọi ta là Khuy Quang được rồi, vì có thể bối phận sẽ thay đổi.”
Chưa kịp hoàn hồn , Khuy Quang búng tay.
Bông hoa trắng nõn lơ lửng trước mặt Diệp Tử Nghiên, xoay nhẹ.
Ánh mắt của nàng trở nên ngờ nghệch, như si ngốc nhìn vào đóa hoa.
Từ bao giờ, Khuy Quang xuất hiện sau lưng nàng, mơn trớn mái tóc mềm mại của thiếu nữ, âm giọng êm dịu:
“Thở đều nào bé yêu, câu thứ nhất.”
Nàng ghé sát vào tai của Diệp tử Nghiên, thì thầm như đọa lạc:
“Ngươi đang nắm giữ Dị Bảo đúng không? Nói cho ta công dụng của nó.”
Vừa nghe xong, cơ thể Diệp Tử Nghiên co giật dữ dội như đang phản ứng kịch liệt, nhưng dưới hào quang ngọt ngào của đóa hoa thánh khiết, từng thớ cơ của nàng bắt đầu an tĩnh lại, sau đó vô hồn nói:
“ Vâng, thưa Khuy Quang tiền bối, công dụng của nó ta chưa nắm rõ, nhưng giống như một vật có thể Xu Cát Tị Hung, hướng dẫn ta tiếp xúc với những người có thể đem lại may mắn.”
Khuôn miệng duyên dáng của Khuy Quang nhếch lên, thể hiện sự hứng thú với nó, nhưng nàng cũng không quên nhiệm vụ:
“Câu thứ hai cho một thiếu nữ xinh đẹp, ngươi còn nguyên âm không?”
Diệp Tử Nghiên lại tiếp tục co giật, nhưng lần này không rõ ràng lắm, chỉ thấy vết ửng hồng nhàn nhạt trên khuôn mặt tinh xảo:
“Còn ạ.”
Khuy Quang huýt sáo dầy thú vị:
“Hấp dẫn đấy, ngươi biết giữ mình hơn mấy nữ nhân khác mà ta quen đấy. Câu cuối.”
Nàng chưa dứt lời, bông hoa trắng muốt nọ rung động mãnh liệt, tỏa ra hương thơm điên đảo thần trí.
Từng luồng hương chen chúc vào cơ thể của thiếu nữ, khuấy động linh khí xung quanh gian phòng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng búng tay vang lên.
“Đủ rồi, Thanh Minh Thiên Hoa không phải để muội dùng vào việc bắt nạt một đứa trẻ như vậy.”
Âm thanh trong trẻo vọng vào, ngắt quãng quá trình tra xét của Khuy Quang, khiến nàng tặc lưỡi bất mãn.
Đóa hoa ngoan ngoãn rơi vào bàn tay như ngọc của một thiếu nữ khác, nhìn còn trẻ trung hơn cả Khuy Quang.
Không gian xung quang nàng đang vặn vẹo vì mới bị xé rách, nhưng không lu mờ được bóng người thướt tha trong y phục trắng muốt.
“Hứ, muội chỉ đang xem sư muội mới của chúng ta như thế nào thôi, còn~trinh~đó”
Vừa nói, Khuy Quang lao vút tới thiếu nữ nọ, dính sát vào nàng như bạch tuộc.
“Bao nhiêu tuổi rồi, cút xuống.”
Giọng nói của nàng vương chút non nớt, lại mang theo cưng chiều của bậc trên dành cho đứa trẻ của mình, nhưng lại cũng không thiếu phần thanh lãnh.
Khuy Quang cười hì hì tụt xuống, sau đó chạy lại đánh thức Diệp Tử Nghiên trong cơn mê sảng.
“Nhưng mà Triêu Dạ, muội chưa làm đến bước cuối, làm sao biết được tâm tính của con nhóc này có phù hợp không?”
Khuy Quang vừa nũng nịu vừa chọt má của Diệp Tử Nghiên, nhìn sư tỷ với mái tóc bạc chạm đất và đôi mắt lam nhạt của mình uyển chuyển bước tới, hệt như Tiên nhân.
“Muội nghĩ sư phụ chọn đồ đệ mà không tính toán hả? Từ bao giờ việc của bà ấy lại đến phiên muội lo lắng?”
Khuy Quang rên một tiếng khi bị Triêu Dạ búng vào trán, sau đó lè lưỡi rồi né ra cho nàng tới gần Diệp Tử Nghiên.
“Tỉnh dậy.”
Nàng vừa dứt lời, Diệp Tử Nghiên mở mắt, tỉnh táo hoàn toàn.
Thiếu nữ hoảng sợ khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn Tiên nhân đứng trước mắt.
“Tiền…bối…dị bảo ta sẽ nhường cho ngài….hic…oa..!!!”
“Ặc, khóc rồi sao.”
Khuy Quang bối rối nhìn thiếu nữ vỡ òa trước mắt, và ánh mắt sắc lẹm của sư tỷ mình.
Nàng đành phải tốn một thời gian dài để an ủi và giải thích, sau đó khẳng định là mình không tham lam dị bảo thì cảm xúc của Diệp Tử Nghiên mới ổn định trở lại, dù vẫn còn hơi thút thít.
………
“Vậy là, vãn bối chính là sư muội của hai tiền bối sao?”
Diệp Tử Nghiên khôi phục lại cảm xúc, sau đó vui vẻ hỏi.
“Đúng vậy, sau hội luận võ này, muội sẽ theo bọn ta gặp sư phụ.”
Triêu Dạ nhẹ nhàng nói, cảm giác của nàng về vị sư muội mới này khá tốt.
“Nhưng mà..”
Diệp Tử Nghiên hơi băn khoăn, nhưng vì đã lộ rồi nên nàng bạo dạn kể về dị bảo của mình.
“Diệp Chiến?”
Khuy Quang hứng thú nghi vấn.
“Biểu đệ của muội? Đẹp trai không, thiên phú tốt không”
Diệp Tử Nghiên lắc đầu, sau đó kể về sự tầm thường của y cho hai vị sư tỷ nghe.
“Thậm chí hắn còn không có những biểu hiện bất thường nào ví dụ như một đêm tăng tu vi, hay những kẻ thù của hắn đột nhiên mất tích, hay tâm tính thay đổi nào sao?”
Diệp Tử Nghiên lại lắc đầu:
“Muội đã quan sát hắn khá lâu rồi, thật sự rất tầm thường, thậm chí vô cùng hèn mọn lấy lòng ca ca của muội.”
Khuy Quang chép miệng dè bỉu, nàng chúa ghét những kẻ chuyên lấy lòng người khác như vậy.
Nhưng Triêu Dạ lại cau mày:
“Dị bảo thì chúng ta phải xem xét cẩn thận, ta muốn nhìn trực tiếp hắn để dò xét.”
Nàng thầm nghĩ, nếu là một kẻ trọng sinh hay đến từ thế giới khác thì sẽ không nhẫn nhịn nổi, nàng đã chứng kiến và làm thịt khá nhiều rồi. Nhưng nếu hắn có thân phận như vậy thật, thì đây sẽ là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, phải xử lí từ trong trứng nước để tránh ảnh hưởng đến sư muội.
Khuy Quang cảm nhận một luồng khí lạnh đến tử sư tỷ của mình, âm thầm run rẩy, tên nhóc Diệp Chiến này không chết cũng lột một lớp da.
Sau khi đắn đó, Triêu Dạ liền nói:
“Muội bàn với phụ thân và gia gia của mình cho muội tham gia luận võ lần này đi, thoải mái bại lộ thiên phú của mình, có ta và Khuy Quang ở đây rồi.”
Nghe vậy, mắt của Diệp Tử Nghiên sáng rỡ vì vui sướng, sau đó cúi chào ngoan ngoãn và rời khỏi phòng.
Khuy Quang vừa nhìn cửa khép lại liền nói:
“Tiểu sư muội này cũng lém lỉnh đấy.”
Triêu Dạ nhướn mày:
“Chứ sao, thừa hưởng sự giáo dục trực tiếp của một kẻ cầm đầu một gia tộc lớn vạn năm không ngã, không thể nào ngu xuẩn được.”
“Nhưng mà, ta sẽ xem xét kỹ về Diệp Chiến này, muội cũng chuẩn bị đề phòng bất trắc đi.”
Vừa dứt lời, Triêu Dạ tan biến trong không gian, chỉ để lại hương thươm nhàn nhạt thanh mát.
“Chỉ biết chỉ tay năm ngón với người ta. Hứ.”
Khuy Quang lại nằm bệt xuống sàn nhà, chán chường quan sát dòng người phía dưới.
…….
Choang!
Âm thanh của dao kiếm va chạm trong đình viện vừa sắc nhọn vừa lanh lảnh.
Sở Thiên và Thanh tỷ liên tục giao triền dây dưa không dứt, như thể đang khiêu vũ.
Ngay góc vườn, Diệp Hiên nhàn nhã đung đưa cơ thể mình trên ghế dựa, che đi khuôn mặt mình bằng một quyển sách.
Bất chợt, y khẽ đưa tay.
“Ahh!”
Cơ thể của hai người bất chợt cứng lại, sao đó mất thăng bằng và rớt xuống mặt đất.
Sở Thiên khẽ rùng mình vì hương thơm êm dịu và cảm xúc mềm mại đang đè sát cơ thể mình.
Hắn khẽ mở mắt, chứng kiến Thanh tỷ đang run rẩy đè lên cơ thể của mình.
Dung mạo của nàng bị che khuất bởi lớp mặt nạ, nhưng đôi mắt óng ánh đã bán đứng cảm xúc ngại ngùng của nàng.
Nhưng chưa kịp tận thưởng thêm, Thanh tỷ đã bị xách khỏi người hắn.
Trong tầm mắt của Sở Thiên, Diệp Hiên một tay chắp sau lưng, một tay xách cổ áo Thanh tỷ như xách gà, ánh mắt lạnh nhạt khó đoán nhìn hắn.
Y phục đen tuyền khiến cho khí chất của y trở nên tăm tối uy nghiêm đến nhường nào, làm Sở Thiên phải rụt cổ, sau đó nhanh chóng ngồi dậy mà không tơ tưởng gì cả.
“Tốt lắm, ngươi thích nghi rất tốt với hệ thống tu luyện này, thậm chí khôi phục toàn vẹn cảnh giới chỉ trong một tháng, linh căn của ngươi tốt hơn ta tưởng.”
Diệp Hiên vừa thong thả nói, vừa thả Thanh tỷ rớt xuống mặt cỏ êm ái, khiến nàng run rẩy đứng dậy xoa mông.
“Đến lúc tặng quà cho ngươi, như đã hứa.”
Sở Thiên nghe vậy thì nhìn qua Thanh tỷ, thấy nàng gật đầu thì thấp thỏm đi theo bóng lưng lạnh lùng của chủ nhân thần bí.
…….
“Nằm xuống đi, cởi áo ra.”
Sở Thiên ái ngại nhìn chiếc bàn lạnh lẽo chính giữa căn phòng được vẽ rất nhiều phù chú, nhưng vẫn nuốt nước bọt thoát y.
Khi lưng hắn vừa chạm vào mặt bàn, một cảm giác ấm ấp vô cùng len lỏi toàn thân, và tụ vào phía đan điền, khiến Sở Thiên khẽ rên rỉ.
“Thưa công tử, ta có thể được biết thứ ngài sắp tặng là gì không ạ.”
Hắn đánh bạo hỏi, sau đó khẽ liếc biểu cảm của Diệp Hiên.
Chỉ thấy trên tay y là con dao giống hệt hôm đó, nhạt nhẽo nhìn hắn, sau đó mỉm cười:
“Một thứ mà bao nhiêu sinh linh thèm khát.”
Vừa dứt lời, tứ chi của Sở Thiên bị dính chặt trên bàn.
Hắn toát mồ hôi lạnh khi thấy con dao kinh khủng kia đang hướng đến phía bụng của mình.
Ý thức còn sót lại của hắn là âm thanh lạnh lùng của Diệp Hiên.
“Khiến ta không vừa ý thì ta sẽ móc trở lại.”
..........
Trên giường, Liên Nga khẽ mở mắt.
Cơ thể trần trụi của nàng nhầy nhụa dịch thể tanh tưởi, trên làn da trắng nõn để lại những vết tích hoan ái kinh khủng như bị dã thú cấu xé.
Ánh mắt của nàng sợ hãi tột độ khi nhìn người đàn ông đang xếp bằng gần đó.
Nàng hoàn toàn hối hận khi đã mạo phạm người đàn ông có tinh lực và sức mạnh kinh khủng như vậy.
Nam nhân này đưa nàng từ Tiên giới xuống tận Cửu U, từ Thiên Đàng xuống Địa Ngục, cho nàng biết thế nào là nhục dục, trầm luân và tra tấn.
Không biết nguồn sức mạnh của y đến từ đâu ra trong cơ thể chỉ mới Trúc Cơ như vậy.
Càng nghĩ, Liên Nga càng run rẩy và mê muội.
Nàng lặng lẽ bước xuống giường, vuốt mái tóc bạch kim bê bết để ngoan ngoãn làm sạch bằng miệng cho y, như một con mèo đáng yêu.
“Hự, á!!!”
Nàng hét thất thanh vì bị đá không thương tiếc, sau đó đáng thương nhìn Diệp Chiến lạnh nhạt khoác y phục, nhưng có vẻ y không quan tâm lắm.
“Thứ sâu bọ xấu xí!!!”
Nàng không biết lấy đâu ra dũng khí, tiếp tục hỗn láo và chua ngoa.
Lời nói mang tính sỉ nhục của nàng không có một chút tác dụng nào đối với Diệp Chiến, y chỉ lạnh lùng nói:
“Chuẩn bị đi, tới lúc rồi, ta cho ngươi một ngày khôi phục.”
Khi bước tới cửa , Diệp Chiến ngoái đầu lại, nhìn nàng cười, vừa điên dại vừa khát máu:
“Ta cảm giác lần này có ba con chuột, sẽ vui lắm.”
Buổi sáng ấm áp cũng không khiến Liên Nga thôi lạnh gáy.
Đăng bởi | Elysian |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 11 |