Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu điển hình (6)

Tiểu thuyết gốc · 1830 chữ

Diệp Khương khẽ vuốt mi tâm, thở nhẹ.

Y nheo mày nhìn đám khách “quý” lần lượt yên tọa trên Giao Võ quảng trường.

Phụ thân của y, cũng là gia chủ Diệp gia, đã tuyên bố bế tử quan cho tới khi đạt tới cảnh giới “đó”, nên tất cả sự vụ trong gia tộc đều tới tay y, chiếm đoạt hết thảy thời gian tu luyện.

Dậm chân ở Đại Thừa quá lâu, y đã sắp sửa sản sinh ra tâm ma, mỗi khi kết thúc bê quan đều phải hao tốn rất nhiều kỳ trân thanh tẩy tinh thần.

“Bẩm lão gia, Nhị thiếu gia đã tới.”

Dòng suy nghĩ tiêu cực của y sau khi nghe âm thanh của thị nữ càng trở nên tồi tệ.

Diệp Khương phất tay, khiến cho thị nữ lui xuống và tan biến vào không gian.

“Bái kiến gia chủ.”

Âm giọng của Diệp Hoành nhấn nhá mang theo vẻ giễu cợt .

Hắn thản nhiên bước vào mà không hề hành lễ.

Nhưng sự kiêu ngạo này cũng là hiển nhiên, bởi lẽ từ trước đến giờ, nhân sinh của hắn quá đỗi thuận lợi, sinh ra cao quý tột cùng, thiên phú Thượng giai, dung mạo anh tuấn.

Thậm chí những việc đại nghịch bất đạo như làm trái ý gia tộc để chơi Long Dương một cách công khai cũng được Tổ phụ Diệp gia tha thứ mà không bị xử theo Gia quy, lại còn ngầm đồng ý cho hắn tiếp tục với những điều kiện đơn giản vô cùng.

Chắc hẳn với tính cách này, hắn sẽ không bao giờ nhớ tới nổi nữ nhân đã chết rục xương và hai đứa con kém cỏi xấu xí của mình?

“Gặp ta có việc gì?”

Âm thanh của Diệp Khương phiền chán khó tả.

Diệp Hoành vừa mân mê một Linh vật đang tỏa sáng trong phòng vừa đáp:

“Ta có một việc muốn thông báo với gia chủ.”

Vừa nghe vậy, lông mày của Diệp Khương giựt nhẹ.

“Ta muốn đưa Tiểu Vũ lên chính thất.”

Quả nhiên, vị đệ đệ này của y mỗi lần mở mồm đều là những từ ngữ kinh sợ lòng người.

Tiểu Vũ là ai? Là một nam kỹ dơ bẩn từ một chi nhánh thấp kém của đám tu luyện bằng cách hợp hoan, dù có dung mạo đẹp đẽ hơn người nhưng cũng không đủ để gột rửa hương vị ô uế của bản thân, lại không biết dùng cách nào mà khiến cho một thiên chi kiêu tử như Diệp Hoành mê mệt thần hồn suốt hàng trăm năm, sẵn sàng bỏ hết mọi thanh danh để được mang y về.

Mới đầu cao tầng Diệp gia nghĩ rằng rồi hắn sẽ chán ngấy thứ nam kỹ không đột phá nổi Kết Đan đó thôi, nhưng đến giờ này, hai đứa con trai của cũng đã hơn 50 tuổi mà hắn vẫn yêu thương y đắm đuối đến vậy.

Đến mức đưa ra thứ yêu cầu bệnh hoạn như vậy.

Choang.

Chén trà tinh xảo vỡ nát ngay sát gò má trơn nhẵn của hắn, sau đó từng mảnh vỡ lơ lửng trong không gian, xoay chậm thành một vòng xoáy óng ánh, hệt như một bông hoa tàn độc.

Chỉ sau một cái chớp mắt nhẹ tênh, Diệp Hoành cảm giác được sự nhức buốt từ sâu trong tận xương tủy.

Hắn run rẩy nhận ra, từng mảnh vỡ một chọc thủng lớp y phục và chuẩn bị ghim sâu vào từng huyệt vị quan trọng nhất trên dòng kinh mạch của mình, mang theo sát cơ vô tận.

Lần đầu tiền, hắn thấy được tử vong.

Ánh mắt của y ngước lên, mờ mịt nhìn vị huynh trưởng luôn luôn nghiêm nghị nhưng lại khá ôn hòa của mình.

Y đang hơi ngả người qua một bên, nhạt nhẽo dung tay khuấy nghẹ một chén trà khác, xung quanh cơ thể mang theo luồng Linh khí đầy quyền năng.

“Nói lại đi nào đệ đệ, ta nghe không rõ.”

Diệp Khương lạnh lẽo nhìn Diệp Hoành, đưa mắt theo từng nhịp thở, từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy dọc thái dương hắn.

“Ta..muốn…áhhhhhhhhhhhhhhhh”

Diệp Hoành khuỵu xuống, trải nghiệm sự đau đớn xé toạc thần hồn đến từ những mảnh vỡ trắng muốt của chén trà.

Trong cơn đau đớn, hắn không thể tin nổi huynh trưởng của mình là người đầu tiên lĩnh ngộ được nó, Thiên Công Đoạt Hóa Pháp, thuật pháp đến từ “nơi đó” được gửi xuống Diệp gia như một món quà vào 1000 năm trước.

Y giấu đủ sâu.

Thế nhưng, y lại tốn công thể hiện trước mặt hắn như vậy, chắc hẳn có uẩn khúc nào đó.

Diệp Hoành nhận thấy được cơ hội của mình nên hít nhẹ, cố gắng đứng dậy, cúi đầu im lặng trước mặt Diệp Khương, chờ y tiếp lời.

Quả nhiên, đau đớn dần dần rút đi trên cơ thể hắn, những mảnh vụn vỡ của chén trà cũng mất đi Linh tính mà rớt xuống sàn nhà.

Diệp Khương đứng lên, tiến lại gần hắn, sau đó đặt bàn tay ấm nóng lên gò má của hắn, bóp mạnh.

“Ta cho ngươi một nén hương nói hết những gì ngươi đang giấu.”

Ánh mắt của y bất chợt phát sáng, ánh lên những Cổ tự tối nghĩa mang đầy đạo vận.

“Nếu không nói, ta đành mang ngươi tới Biệt Linh Tạ vậy.”

Diệp Khương than nhẹ trong ánh nhìn đầy hoảng loạn của vị đệ đệ ương bướng.

“Được..rồi…đệ sẽ nói…”

Hắn thở một hơi, sau đó phát ngôn kinh hồn.

“Đệ đang lợi dụng Tiểu Vũ, vì đệ vô tình phát hiện bí mật của y trước khi gặp mặt.”

Chưa kịp ngỡ ngàng, hắn tiếp lời.

“Y là một Tà vật hóa hình, và đệ muốn nhận chủ y.”

Chát.

Cú tát đau rát khiến gò má anh tuấn của Diệp Hoành đỏ ửng, nhưng hắn không dám né tránh.

“Ngu xuẩn, biết nó là TÀ vật nhưng lại can đảm như vậy, ta nên khen ngươi sao?”

Khuôn mặt của Diệp Khương hơi ửng đỏ vì phẫn nộ, Linh khí vặn vẹo quanh thân y, khiến cho không gian dường như đang run rẩy.

Bất chợt, y hơi khựng lại.

“Làm sao ngươi phát hiện ra nó là Tà vật, à không, làm sao ngươi có kiến thức về hai chữ cấm đó, và ngươi phát hiện Tiểu Vũ là Tà vật kiểu gì?”

Diệp Hoành nghe vậy thì hơi ngập ngừng, nhưng thở dài rồi nói.

“Huynh nhớ hội Luận võ khi chúng ta còn Trúc Cơ không, thời điểm đầu tiên mà các “Thượng nhân” đáp xuống Diệp gia.”

Nhìn huynh trưởng của mình gật nhẹ, hắn tiếp lời.

“Khi đó họ đã mở một “căn phòng” kỳ lạ và nói, đạt được gì thì đều thuộc về 10 người chúng ta.”

“Nhưng hồi đó, ai cũng ra khỏi căn phòng với vẻ mặt nuối tiếc mà. Khoan đã, vậy là đệ đã giấu bọn ta.”

Diệp Hoành ái ngại gật đầu, sau đó hơi nhỏ giọng.

“Đệ đạt được khả năng thông linh cao cấp với vũ khí.”

Diệp Khương hít mạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc đã lâu không dao động của mình.

“Và đệ đang có một thứ Thiên phú có thể đưa bản thân mình lên hàng đầu đại lục này, chọn cách giấu nhẹm để tiếp tục lười biếng?”

“Là vậy đó.”

Diệp Hoành gượng cười, ánh mắt đảo quanh đầy né tránh.

Diệp Khương định tiếp tục mắng chửi nhưng nhìn hắn như vậy, y lại nhớ về quá khứ và sự thân thiết của cả hai nên chỉ thở dài.

“Và lí do gì đệ lại mạo hiểm với một thứ khủng bố đến từ “Thượng giới” như vậy?”

Nghe vậy, bất chợt Diệp Hoành mở to mắt, tiến gần y và run giọng.

“Thứ đó là một thanh Tà kích mang theo Đạo chân chính, một thứ Đạo vô cùng đen tối. Khả năng Thông Linh của đệ bắt đầu trở nên rối loạn khi thấy nó, và từ hôm ấy, xung quanh đệ toàn là âm thanh sột soạt và nhóp nhép kỳ lạ, tra tấn đệ môt cách dữ dội, khiến đệ không thể bỏ qua được nó.”

Hít một hơi thật sâu, hắn tiếp tục.

“Linh cảm của đệ rất rõ ràng - chỉ có thu nhận nó, cuộc tra tấn mới dừng lại, và đúng thật là như vậy, thậm chí đệ cảm giác khi kết thành đạo lữ với nó cũng là lúc đệ sẽ nhận chủ được nó. Cũng may, nó có tu vi không cao nên có thể đánh lừa dễ dàng, đệ thậm chí còn đeo danh Long Dương chỉ để đưa nó về một cách hợp lý, không hề chạm vào thân thể nó một lần nào mà chỉ dùng ảo thuật cao cấp khiến nó tưởng đệ và nó ân ái mỗi ngày.”

Diệp Khương kinh ngạc tột độ.

“Tại sao không nói với ta? Đệ không tin tưởng những người trong gia tộc nhưng ta mà đệ cũng không tin sao?”

Khương Hoành bất ngờ tiến sát y, ánh mắt hoảng loạn tột độ.

“Huynh không biết, có một lần, khi ta cố gắng cảm nhận sâu về những âm thanh kỳ lạ đó, đệ đã thấy một bóng người . Người đó không rõ hình dáng, nhưng chỉ một ánh mắt đã khiến tất cả mọi giác quan của đệ tứa máu và đau nhức dữ dội, tâm trí của đệ gần như tan rã thành một đống mủ hôi thối. Đệ biết rằng có AI ĐÓ đã sắp đặt thứ này và khiến đệ thu nó, nên đệ không muốn huynh dính vào chuyện này.”

Hắn khó nhọc nói, âm giọng mang theo hoảng sợ nhỏ vụn.

Diệp Khương biết thứ này hẳn đã khiến tâm trí của đứa em trai này tới giới hạn, cộng thêm uy hiếp của y nên đã tuôn ra một cách mất kiểm soát.

“Nhưng còn vợ và hai đứa con của đệ thì sao?”

Diệp Hoành nghe vậy thì hơi đảo mắt.

“Nàng ta chỉ hết thọ nguyên mà thôi, còn hai đứa kia thì đệ không muốn công nhận chúng, quá yếu kém.”

Diệp Khương tặc lưỡi nhưng rồi cũng nhớ ra đứa em trai này ích kỷ và tồi tệ cỡ nào đối với người khác.

“Thôi được rồi, ta sẽ tìm cách giúp đệ, còn hai đứa con kia đệ nên quan tâm tới chúng đi, dù sao cũng tới Luận võ rồi, lần này vô cùng đặc biệt, còn đặc biệt hơn đợt đó của chúng ta nữa, đừng làm gia tộc mất mặt.”

Diệp Hoành thở phào, sau đó vội vã đuổi theo vị huynh trưởng đã biến mất của mình.

Bạn đang đọc Sau khi xuyên không, ta thành người hầu cho phế vật của Diệp gia. sáng tác bởi Elysian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elysian
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.