Chương 1: Hội luận võ
Âm thanh huyên náo xuyên phá không gian gần như bất tận của Diệp gia.
Hội Luận Võ lần này dường như rất đặc biệt vì sự có mặt của tận hai Thiên linh căn, đẩy bầu không khí trở nên nóng rực hơn bao giờ hết.
Thiên linh căn mạnh mẽ, quyền năng, tinh khiết làm sao, khiến người đỏ mắt vì ao ước và ghen tị.
Và một trong hai kẻ đang được bàn tán sôi nổi - Diệp Hạo đang chán chường vuốt ve pháp khí của mình, Hỏa Linh khí sôi trào quanh thân thành từng dải ánh sáng vừa mờ ảo lại vừa nóng rẫy.
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy nhìn ra phía cửa đình viện, lên bầu trời cao rộng.
Một chiếc Linh thuyền khổng lồ đang bay tới mang theo âm thanh kẽo kẹt thâm trầm, chiếc cờ ấn ký Tiêu gia đầy tràn quyền lực phần phật trong gió như giễu võ dương oai với thế gian.
Tại sao Tiêu gia lần này lại phô trương đến vậy? Diệp Hạo khó hiểu nghĩ.
Bất chợt, hắn mở to đồng tử, nhìn hai chiếc thuyền to lớn không kém theo sát đằng sau, mang ấn ký của Tần và Sở gia.
Tại sao hai gia tộc này lại đến đây, chẳng lẽ cũng đến nơi “đó” cùng sao?
Nhưng hắn nghĩ gì thì nó cũng đang xảy ra, 3 chiếc Linh thuyền ngạo nghễ trên bầu trời, biểu trưng cho sức mạnh và quyền lực tối cao của Tinh Sa thế giới đang dần đáp xuống trung tâm Diệp gia.
Thần sắc Diệp Hạo âm trầm, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, chỉ để lại làn gió ấm nóng tràn đầy Linh khí.
………
Giao Võ quảng trường rộng lớn bạt ngàn, những bức tượng bao quanh nó mang theo trận pháp dày đặc tạo nên không gian kiên cố nhất, choáng ngợp dữ dội và ngập tràn uy nghiêm.
Một vũ đài khổng lồ như vậy mà chỉ dùng để tổ chức những cuộc tranh đấu nhỏ bé giữa những đứa nhóc dưới 100 tuổi, hầu như toàn Trúc Cơ trở xuống khiến nhiều người thắc mắc, nhưng có vẻ như người đàn ông đang đứng giữa Thiên Không kia sẽ trả lời dùm họ.
Chỉ thấy Diệp Khương đang lơ lửng giữa đấu trường, không nhìn rõ dung mạo, khí thế kéo căng đến cực hạn, thâm trầm và đầy thần tính.
Sự xuất hiện của y khiến tất cả mọi người vừa căng thẳng vừa háo hức bởi lẽ chưa bao giờ một sự kiện nào làm một trong những người đứng đầu thế giới phải ra mặt, cộng thêm 3 chiếc Linh thuyền quá mức nổi bật kia.
Họ ngửi được hương vị bất thường.
Khi ba chiếc Linh thuyền hạ xuống, y bất chợt búng tay.
Cả Quảng trường bao phủ trong hào quang chói lóa, không gian vặn xoắn tạo thành một chiếc cầu khổng lồ vắt ngang bầu trời, dẫn thẳng tới nơi dành cho khách quý xem Luận võ.
Động tác tạo hóa này mang theo cả khí thế uy nghiêm đến tột cùng của Đại Thừa, làm người điên cuồng và khát khao.
Sau khi uy thế tản đi, ba con thuyền to lớn nặng nề đáp xuống chiếc cầu trên không trung, như hòa vào ánh sáng cháy bỏng của thái dương xa vời.
Diệp Khương nhẹ nhàng hạ tay xuống, đưa mắt tới người chủ trì Hội Luận Võ đang chưa hoàn hồn, sau đó lạnh nhạt tan biến, để mặc âm thanh hân hoan tột độ của hàng ngàn vạn khán giả.
………..
“ Thưa phụ thân, có thể cho ta biết chuyện gì đang diễn ra được không?”
Diệp Hạo cúi thấp đầu nhưng sống lưng thẳng tắp, vừa cung kính hướng về Diệp Khương.
Chỉ thấy y đang nhắm mắt dưỡng thần, giữa mi tâm là một đốm Hỏa Linh xoay vòng như luân bàn, ánh lên màu sắc rực rõ và khí tức Tạo Hóa nồng đậm.
Diệp Khương dần dần mở mắt, ánh nhìn lạnh nhạt.
“Lần này không giống những lần khác, có đại nhân từ “nơi ấy” xuất hiện.”
Chưa kịp để Diệp Hạo hết ngạc nhiên, y tiếp lời:
“Và lần này, dưới sự chuẩn bị của các đại nhân, con và một vài đứa trẻ trong Diệp gia sẽ bước vào bí cảnh Trầm Dương.”
Diệp Hạo mở to mắt, không thể tin nhìn vào phụ thân mình.
Bí cảnh Trầm Dương, nơi thần bí nhất Tinh Sa thế giới, nhưng lại không rõ về độ hung hiểm bởi lẽ từ mấy vạn năm nay khi nhân loại biết về nó, không một ai kể cả các Đại Thừa có thể đi vào sâu vì tính chất vô cùng đặc biệt của nơi này.
“Chi tiết thì phải đợi hội luận võ kết thúc, con chỉ cần biết mình sẽ có cơ duyên to lớn là được.”
Diệp Khương hơi đau đầu vì quá nhiều việc xảy ra gần đây, y kết thúc khúc mắc của Diệp Hạo một cách hờ hững.
Hắn vẫn còn quá nhiều câu hỏi, nhưng thấy thần sắc của phụ thân mình thì nuốt vào họng và ngoan ngoãn hành lễ rời đi.
……….
Một âm thanh trầm đục của vũ khí xuyên qua máu thịt vang lên, vọng qua võ đài khổng lồ.
Tiếng la hét đầy chiến ý của khán giả khiến bầu không khí được đẩy lên cao nhất.
Trên thềm đá lạnh lẽo, Diệp Hiên hoảng sợ nhận thua trước những đòn tấn công dồn dập của một đệ tử trong dòng thứ của Diệp gia.
Trên khuôn mặt tầm thường của y đầy sự hoảng loạn và đau đớn bởi thanh kiếm trên bụng mình, bên tai có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười cợt chế giễu như thường lệ.
Diệp Hiên cúi gằm mặt xuống, ôm bụng để y sĩ của Diệp gia mang đi, vừa đáng thương vừa yếu kém.
Trong ánh sáng êm ái của pháp bảo trị thương, y thấy anh trai của mình tiến tới, có vẻ cũng thua cuộc giống y, nhưng tinh thần vô cùng ổn định.
Diệp Chiến bất chợt tiến tới bóp mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hiên, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói.
“Sau khi hội võ kết thúc, mày phải ở yên trong phòng cho tao, dù có chuyện gì diễn ra cũng không được đi ra ngoài.”
Diệp Hiên giật nảy người, hoảng loạn nhìn anh trai mình, nhưng ngoan ngoãn gật đầu, hệt như một con thỏ hèn yếu.
Nghe tiếng ưm ưm trong cuống họng, Diệp Chiến mới hài lòng buông tay, sau đó rời đi một cách nhanh chóng.
Nhìn bóng lưng của y, ánh mắt Diệp Hiên lóng lánh kỳ lạ.
……….
Diệp Hạo bay quanh võ đài, hỏa Linh khí bao quanh thân một cách lẫm liệt.
Theo mũi kiếm bén nhọn của hắn, những đoàn hỏa quang chói sáng liên tục chuyển động, khiến Diệp Viễn phía dưới khó khắn chống đỡ.
Diệp Hạo thừa thế tiến công, kéo ánh lửa thành tàn ảnh, lộng lẫy như tân tinh.
Tiếng đao kiếm va chạm lanh lảnh, hai thiên kiêu hàng đầu Diệp gia như đang nhảy múa.
Bất chợt ánh mắt Diệp Viễn lóe sáng màu ám trầm, thanh kiếm của hắn trở nên nặng trịch.
Sức mạnh của Thiên Kim Linh căn cuối cùng cũng lộ rõ, làm cho không gian sắc nhọn như hàng trăm thanh kiếm, đầy mùi tanh tưởi của kim loại.
Cơ thể Diệp Hạo trầm xuống, máu tươi văng vãi, y phục rách nát.
Hắn cắn nát đôi môi nhuốm máu, ánh mắt rực lửa, hỏa khí nối liền nhau thành những vòng pháp luân đầy uy quyền, uy thế của một trong các đại công pháp của Diệp gia - Linh môi ngũ hành kiếm pháp được thể hiện ở mức hoàn mĩ nhất.
Bên dưới, Diệp Viễn cũng không chịu thua kém, chỉ thấy trong không gian ngập trán ánh kim thâm trầm, mang theo sự sắc bén và sát phạt khủng bố, nuốt chửng ánh lửa như thái dương của Diệp Hạo.
Ngay khi một cuộc va chạm dữ dội chuẩn bị diễn ra, cả hai bỗng chốc bị định trụ trong không gian.
“Được rồi, dừng ở đây thôi.”
Âm thanh nghiêm nghị của vị trưởng lão làm trọng tài vang lên, dùng sức mạnh áp đảo tuyệt đổi của Nguyên Anh để dừng cuộc chiến bắt đầu nhuốm mùi máu của hai người.
“Hòa.”
Nghe chữ lạnh lùng đó, Diệp Hạo và Diệp Viễn đỏ mắt nhìn nhau, không cam lòng trước kết quả này.
Bọn hắn đã thèm khát được nghiền nát lẫn nhau suốt hơn năm mươi năm liên tục tranh đấu, dẫu cho thịt nát xương tan cũng không hề quan tâm.
Hội luận võ này chính là cơ hội cuối cùng để họ công khai chém giết nhau, vì từ nay về sau, khi cả bắt đầu kết Kim Đan, gia tộc sẽ nghiêm cấm tuyệt đối tất cả các hành vị làm hại đồng tộc, nếu bị phát hiện thì dù có là đệ nhất thiên kiêu, con trai gia chủ cũng sẽ hoàn toàn bị nghiêm trị một cách lạnh lùng nhất.
Vị trưởng lão kia kết thúc hội luận võ trong tiếng reo hò hân hoan của khán giả, từng vận mệnh của những kẻ dưới một trăm tuổi đã được quyết định sau sự kiện này.
Có lẽ vậy.
Đăng bởi | Elysian |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |