Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Những đứa trẻ được khí vận ưu ái

Tiểu thuyết gốc · 1663 chữ

Thật ra Hội luận võ không đơn giản chỉ là giao lưu giữa các hậu bối của Diệp gia mà còn là một buổi tìm kiếm mối quan hệ, thông gia và thiện duyên cũng như nhớ rõ những kẻ tương lai nằm ở hàng đầu trong tháp sức mạnh của thế giới này.

Đó là lí do mà Tiêu gia thường xuyên góp mặt mỗi một thế kỷ, tạo nên sự nối kết bền chắc giữa hai gia tộc.

……….

Lúc này, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang thơ thẩn nghiêng đầu tựa vào chiếc gối tạo bởi Linh khí lơ lửng.

Nàng chán chường nhìn ngắm khu biệt viện dành cho khách mà Diệp gia chuẩn bị cho gia tộc mình qua cửa sổ, rộng lớn hệt như kinh đô của hoàng đế phàm nhân.

“Thanh Liên, tỷ có ở đó không.”

Nghe âm thanh trầm ổn của biểu đệ Tiêu Trường Ca, Tiêu Thanh Liên ngồi thẳng người, hai tay đặt xuống đùi một cách đoan trang, dịu giọng:

“Ừm, vào đi.”

Hai nam nhân sánh vai bước vào, đi đầu là Tiêu Trường Ca với thần sắc nghiêm túc, vẻ ngoài rắn rỏi, ánh mắt không tan nổi sát khí.

Người theo sau lại hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt anh tuấn và khí chất ngả ngớn đồi phế, chỉ nghe thấy hắn cất giọng:

“Tỷ đoán thử xem ai là người đoạt hạng đầu.”

Nhìn thấy cả hai, Tiêu Thanh Liên ngay lập tức rút đi sự ủ rũ, ý cười lan tới đuôi mắt, mang theo vẻ xinh đẹp thanh thuần của thiếu nữ.

“Diệp Viễn đúng không, Thiên Kim Linh căn quá mức bén nhọn và tàn bạo, trong Trúc Cơ ta nghĩ là sẽ không có đối thủ.”

Vừa nói, nàng vừa đứng dậy tiến lại gần hai biểu đệ của mình.

Cả ba đã chơi với nhau từ thuở niên thiếu dẫu cho địa vị tương đối khác biệt.

Bản thân nàng là người dẫn đầu trong thế hệ dưới một trăm tuổi của Tiêu gia do thiên phú Thiên thủy Linh căn và tâm tính thành thục, còn Tiêu Trường Ca dù là Song Hỏa Kim Linh căn nhưng lại vô cùng sát phạt với những chiến tích khủng bố do chém giết mà ra nên cũng vô cùng được coi trọng.

Chỉ có Tiêu Thời Ân, con trai ruột của gia chủ Tiêu gia nhưng lại sở hữu Tam Linh căn vô cùng kém cỏi, lại còn lười biếng tu luyện, là một trò cười của Tiêu gia, đặc biệt là khi hắn hay đi cùng hai người kia, làm nổi bật sự tầm thường của bản thân.

Nhưng có vẻ cả ba không quan tâm cho lắm.

“Lần này tỷ đoán sai rồi, là hòa, nhưng hình như là do bên Diệp gia cố tình ngăn lại.”

Giọng của Tiêu Thời Ân vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không kém phần cợt nhả.

“Khuôn mặt của hai tên đó lúc bị phán hòa đúng là quá đặc sắc.”

Tiêu Trường Ca kế bên nghe vậy thì bật cười, ánh mắt dãn ra, mất đi sự nghiêm nghị thường có.

“Chắc hẳn để tránh những rủi ro không đáng có cho chuyến đi sắp tới.”

Tiêu Thanh Liên nhẹ giọng, ánh mắt lại lấp lóe khi nghĩ về mục đích thật sự của hành trình đến Diệp gia này.

Nàng vừa đáp lời một cách lơ đễnh, vừa nhớ đến những gì mà mẫu thân nàng hé lộ một cách thấp thoáng – đây là một chuyến đi với kết cục đã được định sẵn, từng bước đi một nhìn như là ngẫu nhiên nhưng tất cả đều là tất nhiên, không thể thay đổi, không thể làm trái.

Thần sắc của mẫu thân khi nói những lời ấy vô cùng kính sợ, luôn liên tục dặn nàng phải nhớ rằng, Thiên Ý tại thượng.

Nhớ lại điều ấy khiến cảm xúc sợ hãi liên tục trào dâng trong lòng Tiêu Thanh Liên, về những điều không biết.

“Chúng ta phải hết sức cẩn thận, không được coi thường bất kỳ thứ gì.”

Tiêu Trường Ca cau mày.

“Cảm xúc của tỷ không được ổn cho lắm, có chuyện gì sao.”

Hắn hỏi như vậy vì sắc mặt hiện giờ của Tiêu Thanh Liên cực kỳ kém cỏi.

“Thanh Liên, tỷ sợ hãi điều gì vậy.”

Bất chợt, Tiêu Thời Ân tiến sát lại gần nàng.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ chỉ là chết mà thôi, thậm chí đệ sẽ luôn luôn là người chết trước, đến lúc đó hai người nhớ dùng cơ hội này để chạy trốn nha. Ui, đau, Trường Ca, dừng lại đừng có bóp gáy tao.”

“Cái mồm của mày nên ngừng việc nói những điều xui xẻo lại.”

Tiêu Trường Ca ghì chặt hắn, sau đó nhìn về phía Tiêu Thanh Liên.

Chỉ thấy khuôn mặt nàng đã dịu lại và bật cười.

“Đệ mà nói như vậy nữa thì không chỉ Trường Ca mà cả ta cũng sẽ gia nhập đó. Hai người yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, Thiên Ý tại thượng.”

Nàng chắp tay, thì thầm cầu nguyện, sau đó gia nhập với Tiêu Trường Ca ngắt nhéo Tiêu Thời Ân, ngăn chặn cái mồm đen đủi của hắn.

Tiếng cười đùa và la hét của Tiêu Thời Ân khiến cho cảm xúc sợ hãi ấy hoàn toàn biến mất, đúng là cuối cùng cũng chỉ là chết mà thôi.

Hẳn là vậy?

……….

Ở một nơi khác, khu vực dành cho khách Sở gia, trong một đình viện rộng lớn.

Một cặp song sinh nam nữ, giáng vẻ tinh xảo như búp bê đang ngồi sát lại gần nhau, thì thầm liên tục.

“Hình như là hòa đó.”

Sở Huyền liến thoắng với muội muội Sở Huyên của mình.

“Chắc là giữ sức rồi.”

Sở Huyên đáp lại, vẻ mặt cực kỳ tò mò.

“Hai tên đó quá mức tàn bạo.”

Sở Huyền sợ hãi than.

“Đánh mà như sắp phân sinh tử vậy.”

Sở Huyên đáp, ánh mắt thể hiện sự thích thú với những chuyện không liên quan tới mình.

“Ta đã khắc tất cả 823 trận pháp.”

Sở Huyền than vãn.

“Còn muội vẽ 1025 tấm phù.”

Sở Huyên lè lưỡi.

Cả hai đồng loạt thở dài.

“Quá mệt rồi.”

“Nghe đồn là người từ Thượng giới sẽ dẫn chúng ta.”

Sở Huyền háo hức.

“Sao muội thấy không ổn lắm.”

Sở Huyên tiêu cực.

“Im lặng, không được nói vậy.”

“Thích á.”

“Hứ.”

“Hừ.”

Cả hai tách nhau ra, bắt đầu giận dỗi.

Một quá trình thường ngày của cặp huynh muội khủng bố của Sở gia.

……….

Trái với bầu không khí náo nhiệt của các thiên kiêu hàng đầu hai gia tộc kia, bên Tần gia vô cùng trầm lắng.

Một nam nhân vô cùng anh tuấn và cao ngạo đang lạnh nhạt nghe một người cung kính rì rầm bên tai.

Nghe xong, ánh mắt của hắn lấp lóe một thứ ánh sáng chói lóa, nhưng không phải từ hỏa linh khí.

“Bốc thăm?”

Tần Triệt lặp lại một cách hờ hững, nhưng khiến người vừa báo tin run rẩy sợ hãi.

“Đệ chỉ nghe đồn thôi.”

Thấy như vậy, hắn chán chường phất tay cho kẻ đó rời đi, sau đó âm trầm suy nghĩ.

Tịa sao không thấy các trưởng bối nói gì chính thức về quy tắc trước khi khởi hành, mà tất cả đều là nghe đồn và nghe đồn?

Dường như đây là một sự cố tình che dấu của bề trên, giống thể nếu nói ra ngay bây giờ sẽ ảnh hưởng đến mục đích và kết quả của chuyến đi.

Thế nhưng, hắn đã được nghe một tin đồn vô cùng to lớn do chính miệng phụ thân của hắn – gia chủ Tần gia nói ra.

Đây là cơ duyên vô cùng khổng lồ, có liên quan trực tiếp đến nơi mà cả thế giới Tinh Sa này thèm khát hướng về - Thượng giới.

Và còn gì hấp dẫn hơn là một cơ hội trực tiếp bước vào nơi ấy sớm hơn hàng vạn năm – trước cả các Đại Thừa quyền năng?

Nghĩ tới điều đó, Tần Triệt run rẩy trong hạnh phúc và hoảng loạn.

Hắn biết điều này sẽ khiến giới tu chân điên loạn và cuồng hoan, nhưng có cách nào đâu.

Ai bảo cơ duyên quá xảo hợp làm chi?

Tần Triệt cười nhẹ, áp tay vào mũi thở đều để dịu bớt sự hưng phấn.

Hắn biết mình sẽ đứng đầu trong chuyến đi này, vì sự vượt trội hoàn toàn của bản thân – Thiên Lôi Linh căn – thứ Linh căn biến dị hiếm hoi trong Thiên Địa, chưa bao giờ xuất hiện ở Tinh Sa thế giới.

Khi biết mình nắm giữ khả năng kiểm soát lôi đình – thứ tượng trưng cho sát phạt, tàn bạo và Thiên Đạo từ thuở niên thiếu, hắn đã biết được vũ đài tranh đấu của mình không nằm ở thế giới Tinh Sa này, mà sẽ là một nơi cao lớn hơn.

Nhưng bất chợt cơ hội ấy lại xảy ra quá nhanh chóng, khiến Tần Triệt vừa vui mừng vừa hoảng sợ, hắn đã hiểu, gần như 10 phần đây sẽ là cơ hội để một bước lên tầng trời cao vời vợi.

“Không được, về vụ bốc thăm này mình phải hỏi kỹ mới được.”

Nhưng khi nghe thứ tin đốn tên kia vừa kể, hắn đã không còn chắc chắn được như trước nữa.

Mọi thứ bắt đầu trở nên không còn rõ ràng, tràn ngập mê vụ.

Đúng là không thể coi thường bất kỳ điều gì.

Tần Triệt vội vã đi ra khỏi phòng, chỉ đọng lại khí tức mờ ảo của ánh lôi nóng rát.

Bạn đang đọc Sau khi xuyên không, ta thành người hầu cho phế vật của Diệp gia. sáng tác bởi Elysian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elysian
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.