Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Huyền Linh

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Tại đại điện thênh thang, hàng vạn tu sĩ Trúc Cơ dưới một trăm tuổi đang đứng thành từng nhóm khác nhau, trên thân là gia phục của cả tứ đại gia tộc.

Bầu không khí mà bọn họ tạo ra quá mức rung động, gây nên uy áp nghẹt thở cho người nào dưới Nguyên Anh vô tình bước vào.

Ở trung tâm, các đệ tử Diệp gia liên tục xoay chuyển quang Diệp Hạo và Diệp Viễn, thể hiện rõ sự ngưỡng mộ và lấy lòng với hai người xuất sắc nhất thế hệ này, vinh quang tột độ.

Diệp Chiến nhìn cảnh đó, cũng ráng chen chân vào đám đông để lấy lòng Diệp Hạo như thường lệ nhưng có vẻ không thành công.

Bất chợt, tiếng huyên náo đổi thành rì rầm và trầm trồ, tất cả mọi người nhìn về một hướng.

Một thiếu nữ mặc y phục Diệp gia thong thả đi giữa đại điện, khuôn mặt xinh đẹp tột cùng.

Mọi người không chỉ cảm thán về dung mạo của nàng, mà còn kinh hãi phát hiện ra hết thảy Linh khí đều đang tụ lại xung quanh thiếu nữ nọ.

Chúng như dâng hiên bản thân mình mà nâng vạt áo của thiếu nữ một cách hèn mọn, khiến cho mỗi chuyển động của nàng đều thấm đẫm Tiên khí.

“Hạo ca ca!”

Diệp Tử Nghiên khi thấy Diệp Hạo thì tươi tắn reo hò.

Cảm giác được vạn chúng chú mục này làm hắn vô cùng thỏa mãn, nhưng tâm trí Diệp Hạo vẫn luôn nghĩ về màn xuất hiện trước thiên hạ này của nàng.

Chắc hẳn vị muội muội này không đơn giản là tham gia vào chuyến đi này, dù sao nàng khác biệt hoàn toàn với tất cả những kẻ ở đây.

Người khác là được trao cơ hội để mấp mé nơi trời cao đó, còn nàng đã lên đó sẵn từ khi sinh ra, sau đó xuống dưới nơi thấp hèn để ngắm nhìn chúng sinh chìm nổi.

Sự chênh lệch đó khiến Diệp Hạo đỏ mắt vì ghen tị, nhất là khi thứ thiên phú hắn luôn tự hào và cố gắng hết mình để thể hiện lại trở thành thứ thấp kém trong mắt một trong hai nữ nhân đến từ nơi đó.

Cố gắng nén thứ suy nghĩ tăm tối đó, Diệp Họa mỉm cười với thiếu nữ, tiến đến chào hỏi, làm lơ trước những câu hỏi về nàng của những người xung quanh.

Dù sao cũng không đủ đẳng cấp để biết.

……….

Cảnh tượng trên bị Diệp Chiến thu vào mắt.

Hắn đang vô cùng chán chường ở một góc khuất.

Nhìn nơi hoan thanh tiếu ngữ kia, khuôn mặt tầm thường của hắn chỉ toàn lạnh nhạt, dường như việc diễn nét lấy lòng ngay bây giờ cũng là một việc quá sức.

Bất chợt, nữ nhân đang là tâm điểm kia đang nói chuyện với anh trai ruột của mình thì cất âm giọng trong vắt đầy hân hoan.

“Biểu đệ, lại đây nào.”

Hắn hoàn hồn, nhìn Diệp Tử Nghiên mang hàng trăm ngàn ánh mắt hướng về mình, mang theo vô số cảm xúc khác nhau.

Con điếm này?

Diệp Tử Nghiên ánh mắt long lanh linh hoạt, đang vẫy tay về phía hắn thì bỗng chốc rùng mình.

Một cảm giác run rẩy đến thần hồn dâng trào trong ngực nàng.

Nó vừa mang theo nỗi mong mỏi thuần phục thấp hèn, vừa mang theo thứ khoái lạc kỳ dị và điên dại.

Ngay bây giờ nàng chỉ muốn nằm mọp xuống mũi giày dơ bẩn của người đàn ông đó, dùng đầu lưỡi đỏ hồng xinh xắn của mình mà liếm láp nó, sau đó cầu xin hắn ban cho mình cảm giác hoan lạc tột cùng.

Diệp Tử Nghiên nghẹn ngào, buông thõng tay, vô thức tiến về phía Diệp Chiến.

Khuôn mặt nàng mê muội nhìn về dung mạo tầm thường của hắn, phía dưới hạ thân rỉ ra thứ nước nào đó, dâm dục như kỹ nữ rẻ tiền.

Thấy vậy, Diệp Chiến nghiêng đầu, dùng ngón tay đặt lên môi, ra hiệu cho nàng lùi lại, khí chất lúc này của hắn vời vợi như một vị quân chủ tối cao đang đánh giá thứ mình sẽ thị tẩm vào đêm nay.

Trong ánh mắt khó hiểu của rất nhiều người, Diệp Tử Nghiên cúi đầu, sau đó trở lại vị trí như cũ, dù Diệp Hạo có gặng hỏi cũng không nói gì, chỉ cúi gằm xuống, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, khiến cho tất cả những kẻ có xu hướng tính dục là nữ xao xuyến điên cuồng.

Còn về phía Diệp Chiến, vì lúc đó quá đông nên không ai có thể xác định rõ ràng người mà nàng đang vẫy gọi là ai, vả lại ngay lúc này hắn đã đi qua chỗ khác, nên tất cả mọi người đều nhanh chóng quên mất.

……….

Ánh mắt Diệp Chiến run rẩy vì phẫn nộ khi thấy Diệp Hiên đang ngu ngơ đứng trước mặt mình.

“Đệ...lỡ đi ra ngoài và bị bắt tới đây…chứ không phải đệ muốn đi ra đâu...huynh trưởng…”

Diệp Hiên thấy vẻ mặt bạo nộ của hắn thì cúi gằm đầu xuống, lí nhí nói.

Sau đó, y co rụt đầu lại vì thấy cánh tay của Diệp Chiến nâng lên, sắn sàng nhận một trận đánh đập.

Nhưng mục tiêu của hắn lại là đỉnh đầu đen nhánh của của y.

Cảm giác được ma sát nhẹ, Diệp Hiên hơi sững người.

Y ngước lên, tâm trí thắt lại.

Làm sao để miêu tả ánh mắt lúc này của hắn.

Nó là một ánh nhìn mang theo nhiều lớp cảm xúc phức tạp kinh khủng.

Y có thể thấy được vẻ đau thương, điên cuồng, tình yêu, mê mang, tuyệt vọng của huynh trưởng.

Một ánh mắt vô cùng quen thuộc dù y không thể nhớ ra nổi.

Diệp Hiên chưa kịp hoàn hồn, âm thanh của huynh trưởng vang lên từ đỉnh đầu, trầm khàn vô cùng.

“Tao không chịu nổi đâu, tại sao lại như vậy, tao không biết nữa, tại sao mày lại luôn luôn bị ép buộc vào đại điện này…”

Nghe vậy, thần sắc của Diệp Hiên chấn động, theo bản năng định nói gì đó thì bất chợt, một luồng uy áp mạnh mẽ lan tỏa khắp đại điện.

Hàng loạt đệ tử Trúc Cơ cúi đầu hành lễ, cảnh tưởng uy nghiêm đến tột cùng.

Chỉ thấy có bốn người đàn ông anh tuấn phi hành vào chính điện cao ngất, Linh lực từ họ mênh mông như biển sâu, khiến lòng người hoảng sợ.

Trên thân họ mặc y phục thiết kế vô cùng xa hoa và tinh xảo, thấp thoáng ánh sáng huyền ảo của kỳ trân được trạm khắc lộng lẫy trên từng tấc lụa ôm vào dáng người hùng tráng, những dải voan gắn kết đan xen óng ánh trơn mịn thấm đẫm Tiên khí, trước ngực mỗi người là từng chiếc huy hiệu của Diệp, Tiêu, Sở và Tần gia.

Khi họ yên vị nơi bậc cao của đại điện, hàng vạn tu sĩ Trúc Cơ đã xếp thành hàng, như một buổi tảo triều trong cung điện của đế vương.

“Hôm nay tất cả các ngươi đến nơi này trong tâm thế khó hiểu và mờ mịt, nhưng giờ đây tất cả những điều ấy sẽ được giải đáp.”

Tiêu gia gia chủ, Tiêu Thời Nghĩa, một trong bốn nam nhân vừa mới tiến vào bước ra giữa chính điện, âm thanh mờ mịt nhưng vang vọng.

Đám đông nghe vậy thì tò mò mãnh liệt, liên tục xì xào.

Bất chợt, chỉ vài phút sau đó, giữa không gian vang lên một thứ âm thanh gì đó không thể miêu tả nổi.

Nó như là tiếng khi cổng trên Cửu Thiên khai mở, cao xa vời vợi, hư ảo huyễn hoặc.

“Huyền Linh tại thượng.”

Bốn vị gia chủ hơi cúi đầu, hành lễ một cách tôn kính về phía giữa điện.

Nghe bốn chữ đó, tất cả các đệ tử từ bốn gia tộc bất chợt rùng mình, cảm nhận được hàng tỷ ánh nhìn từ xa xăm nơi thượng giới.

Cảm giác này kinh khủng đến nôn mửa, hàng loạt người trực tiếp ngất xỉu, và con số không ngừng tăng lên.

Những ai còn tỉnh táo ngay lúc này sẽ thấy ở giữa điện đã lơ lửng hai bóng người thướt tha mộng ảo.

Vì hai nàng bay quá cao nên họ chỉ có thể thấy bàn chân trắng nõn hồng hào trần trụi vừa thánh khiết vừa gợi dục.

Trên hai ngón chân trái và phải của các nàng đeo lấy hai chiếc vòng hình mặt trăng và mặt trời đẹp đẽ, nối bằng sợi đá quý óng ánh kéo dài vào sâu trong đùi, thấp thoáng luân chuyển từng mắt xích một vô cùng ảo diệu.

Hai nàng từ tốn đến gần bốn vị gia chủ, xung quanh vẫn mờ mịt Tiên quang, làm tâm thần xao động.

“Mang những người đã ngất đi, chúng ta sẽ bắt đầu.”

Diệp Khương lạnh lùng ra hiệu cho y sư, sau đó hắng giọng bắt đầu.

Bạn đang đọc Sau khi xuyên không, ta thành người hầu cho phế vật của Diệp gia. sáng tác bởi Elysian

Truyện Sau khi xuyên không, ta thành người hầu cho phế vật của Diệp gia. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elysian
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.