Người đẹp tìm đến
Trong lúc chờ năng lượng phục hồi, Trần Phi mở danh sách bạn bè trong trò chơi lên, bên trên chỉ bao gồm ba cái tên là Nguyễn Huy, Bạch Yến và Tiểu My, ngoài ra hắn không giao lưu với ai nữa. Mọi người có kết bạn sẽ xem được vị trí của nhau, miễn là đối phương không tắt hiển thị, vì vậy hắn dễ dàng thấy Bạch Yến và Tiểu My đang dừng cách nơi này tầm 3 km về phía nam thành phố, còn Nguyễn Huy thì đang di chuyển về hướng đó với tốc độ khá nhanh. Như vậy ổn rồi, cậu ta vẫn an toàn, chứng tỏ Mạnh Quân đã buông bỏ ý đồ xấu nếu có.
Trần Phi chỉ hiển thị vị trí của mình cho mỗi Nguyễn Huy mà thôi, nhờ vậy khi nãy cậu ta mới kịp thời tìm được đến đây, cứu hắn thoát khỏi tình thế khẩn cấp. Ngoại trừ thằng bạn thân quen biết từ trước khi đại dịch xảy ra, Trần Phi chẳng dám đặt lòng tin vào bất kỳ ai khác. Trong thời đại này, niềm tin là một thứ vô cùng xa xỉ, chẳng ai biết những người hôm qua được hắn cứu giúp liệu hôm nay có quay lưng đâm lén hắn vài nhát dao hay không.
Sự việc vừa rồi là một ví dụ điển hình, tuy Trần Phi không cố tình đương đầu thây ma tiến hóa bậc 2, mà chỉ là đen đủi bị nó lựa chọn làm mục tiêu tấn công, nhưng sau đó hắn đã tận dụng cơ hội dẫn dụ con quái vật đuổi theo mình để mọi người có thời gian chạy thoát. Kết quả thì sao, Mạnh Quân quay lại, nhưng không phải để tìm cách ứng cứu hắn, mà để giết chết hắn. Mặc dù Mạnh Quân chưa hề lộ rõ ý định, song qua những gì đã diễn ra thì hết tám chín phần gã thiếu tá cảnh sát tính làm vậy, chỉ là đôi bên chưa chạm trán nên chưa thể xé rách da mặt mà thôi.
Đến lúc này, ý định tách khỏi nhóm lại lần nữa hiện ra trong đầu Trần Phi, chuyện này đã là không thể thay đổi. Tuy nhiên, trước tiên cần phải hội họp với cả nhóm đã.
Trần Phi vẫn chưa quên mình còn nhiệm vụ giải khai phong ấn cho thanh Katana chưa hoàn thành. Giết một trung tá quân đội ư? Mạnh Quân là thiếu tá cảnh sát, liệu có được tính vào lực lượng quân đội không? Cho dù có tính thì cấp bậc quân hàm của gã vẫn chưa đủ, nhiệm vụ nói rõ phải là trung tá. Đáng tiếc, nếu thanh Katana được giải khai phong ấn tầng 1, có lẽ hắn đã không phải chật vật chạy trối chết khỏi nanh vuốt của thây ma tiến hóa bậc 2 như vậy.
Nửa giờ nhanh chóng trôi qua, rốt cuộc Trần Phi cũng hồi đầy năng lượng, đứng dậy phủi phủi bụi bặm dơ bẩn bám đầy người, cầm Đao Trảm Ma theo lối thang bộ quay trở về tầng hầm rồi rời đi. Thanh Katana tuy sắc bén nhưng lại tiêu hao khá nhiều năng lượng, hiện hắn dùng đao vẫn tốt hơn.
Bên ngoài, thây ma đã rút bớt, không còn chen chúc đặc nghẹt như trước. Con quái vật cũng đã biến mất không còn tăm hơi, thế nhưng Trần Phi vẫn rất thận trọng, chạy len lỏi qua những đoạn đường vắng vẻ ít thây ma nhất nhằm hạn chế tối đa va chạm có thể dẫn dắt nó xuất hiện. Kinh nghiệm của hắn đã đầy từ lâu, chỉ còn chờ giết thêm 3 Người Chơi Mới cao cấp nữa là lên Nghiệp Dư cao cấp, vậy nên chém giết thây ma lúc này hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa.
Với tốc độ Trần Phi, quãng đường 3 km vô cùng ngắn, hắn dựa theo định vị tìm đến một tòa biệt thự tọa lạc trong một con hẻm nhỏ, có hai chiếc ô tô đỗ trước cổng. Nơi này chẳng có thây ma nào, hẳn đã được mọi người dọn sạch.
Khi Trần Phi tiến vào căn biệt thự, cả nhóm đều đang có mặt đầy đủ trong gian phòng khách rộng rãi. Văì người ngồi trên ghế salon lót nệm mềm mại, vài người lại ngồi bệt luôn xuống sàn ốp gỗ cho thoải mái, có kẻ còn thức, có kẻ đang tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Trông thấy Trần Phi, Nguyễn Huy vui vẻ kêu:
- Phi, tôi ở bên này. Cậu ổn chứ hả?
Trần Phi dừng chân ngay cửa, đảo mắt một vòng qua từng gương mặt, hơi dừng lại ở chỗ Mạnh Quân vài giây, thấy gã ta cười cười với mình, hắn cũng thản nhiên gật đầu một cái coi như đáp lại, tiếp đó đi thẳng tới chỗ Nguyễn Huy đang ngồi trong góc.
Nguyễn Huy ngồi trên một chiếc sopha dài, còn thừa ra khá nhiều chỗ trống, có lẽ là chừa cho hắn. Trần Phi không nói không rằng, lặng lẽ đi tới ngồi xuống bên cạnh.
Bạch Yến và Tiểu My luôn dành sự quan tâm cho Trần Phi, thấy hắn an toàn tìm đến, hai nàng vô cùng vui mừng, nhưng chỗ đông người không tiện biểu hiện quá lố, chỉ lên tiếng hỏi han hắn một chút.
Mạnh Quân kiên nhẫn chờ các nàng nói xong, cất tiếng hỏi:
- Khi nãy tôi quay lại tìm cậu mà không gặp, nghe Nguyễn Huy báo cậu đã an toàn, tôi mới cùng cậu ấy quay về. Thật may quá, lần này cả nhóm thoát chết đều nhờ vào sự hy sinh của cậu. Cảm ơn nhé!
Khi nói ra những lời này, nét mặt Mạnh Quân quá đỗi chân thành, như rút hết ruột gan để bày tỏ. Ngoại trừ Trần Phi và Nguyễn Huy, cơ hồ những người khác đều rất cảm động. Cảm động vì Trần Phi không ngại hiểm nguy kéo thây ma kia rời đi để bọn họ có cơ hội chạy trốn, đồng thời cảm động vì Mạnh Quân – một thiếu tá cảnh sát oai phong lại có thể hạ mình nói lời cảm ơn thay tất cả mọi người. Bởi ai cũng ngầm hiểu, nếu muốn thì Mạnh Quân thừa sức một mình đưa Gia Mỹ thoát đi, ném bọn họ ở lại làm mồi cho thây ma mà chả cần đến sự trợ giúp của Trần Phi.
Nguyễn Huy thoáng buồn nôn khi nghe những lời lẽ chân tình kia, gã cố kiềm lại, lơ đễnh quay đi nơi khác.
Trần Phi đối mắt với Mạnh Quân hơn chục giây mới nói:
- Không có gì lớn lao cả. Anh khách sáo quá rồi!
Vừa rồi, hắn thử thăm dò Mạnh Quân, nhận ra gã dường như khác hẳn trước kia. Chỉ mới cách biệt hơn nửa giờ song Trần Phi có thể thấy được qua ánh mắt Mạnh Quân sự tự tin cao độ. Gã ta không hề giả vờ, đó là niềm tin toát ra từ chân thực lực, tự tin mình có thể chơi một trận sống mái với Trần Phi mà không dưới cơ, thậm chí đánh bại hắn.
Gia Mỹ nhạy cảm nhận ra có chút vấn đề giữa hai người, vội nói:
- Ngoài kia vẫn còn khá hỗn loạn do vụ náo động vừa rồi, cậu nghỉ ngơi chút đi. Chờ lát nữa tình hình yên ổn, chúng ta sẽ tiếp tục di chuyển, còn không thì phải nán lại đây một đêm rồi.
Trần Phi gật đầu đồng ý. Chờ qua một lúc, không còn ai chú ý tới bên này, hắn khẽ giọng hỏi Nguyễn Huy:
- Tôi có cảm giác Mạnh Quân khác hẳn lúc trước. Từ lúc quay về đây cùng gã ta, cậu có thấy gì lạ không?
- Có. Cảm giác của cậu không sai đâu, tôi cũng thấy vậy. – Nguyễn Huy thấp giọng chỉ đủ để Trần Phi nghe được – Khi nãy trên đường quay về đây, gã giết một thây ma tiến hóa bậc 1 rơi ra một quyển kỹ năng. Dù gã cố che giấu cảm xúc nhưng tôi vẫn nhận ra thời điểm thu sách kỹ năng đó vào tay, vẻ mặt gã cực kỳ mừng rỡ.
- Sách kỹ năng ấy màu gì, cậu còn nhớ không?
- Để xem, à, là xanh lá cây đậm.
- Vậy chắc là hệ Mộc rồi. Đúng hệ thiên phú của Mạnh Quân.
Trần Phi không rõ thiên phú của Mạnh Quân, nhưng hắn để ý gã chuyên dùng các kỹ năng hệ Mộc, vậy nên mới có suy đoán gã sở hữu thiên phú hệ Mộc, bằng không sẽ chẳng dại dột học nhiều kỹ năng hệ này như vậy.
Theo những gì Nguyễn Huy kể, Trần Phi suy đoán có thể Mạnh Quân giết chết thây ma tiến hóa bậc 1 rồi may mắn nhặt được sách kỹ năng hệ Mộc, độ hiếm chắc là E+, uy năng rất mạnh mẽ mới khiến Mạnh Quân vui mừng và ngập tràn tự tin đến vậy. Bất quá, Trần Phi có súng, lại còn là khẩu AK với tốc độ bắn liên thanh lên tới 600 phát/phút. Bất chấp Mạnh Quân sở hữu kỹ năng phong ấn súng ống vô cùng lợi hại đi nữa, trước khi gã kịp chạm vào mình, Trần Phi đã bắn gã thành cái tổ ong rồi. Quân tử quyết đấu công bằng cái quái gì chứ, hắn chả quan tâm, chỉ cần cảm nhận được mối nguy hiểm từ đối phương, hắn sẽ không chần chừ móc súng xử ngay.
Ngoài chuyện đó ra, Nguyễn Huy còn chủ động thừa nhận sai lầm khi khích bác Mạnh Quân. Vốn gã chỉ muốn tay thiếu tá quay trở lại ứng cứu Trần Phi, nhưng sau khi Mạnh Quân chạy đi, Nguyễn Huy chợt nảy ra ý nghĩ rất có thể Mạnh Quân sẽ lợi dụng cơ hội này bỏ đá xuống giếng, xử lý Trần Phi, vì vậy gã mới vội vàng đuổi theo.
Tốc độ Nguyễn Huy không bằng Mạnh Quân nên bị mất dấu, may sao Trần Phi có hiển thị vị trí cho gã, nhờ thế mới kịp thời tìm đến, lừa Mạnh Quân rời đi cùng mình. Trên đường quay về chỗ mọi người, không dưới hai lần Mạnh Quân gặng hỏi Nguyễn Huy về hành tung Trần Phi. Đặc biệt, khi đến nơi không nhìn thấy Trần Phi đâu thì thái độ gã thiếu tá vô cùng khả nghi, có thể nói là rất hậm hực, dù gã che giấu sâu nhưng vẫn không lọt qua mắt dò xét của Nguyễn Huy. Có lẽ Mạnh Quân biết đã bị Nguyễn Huy lừa gạt, dẫn đến bỏ qua cơ hội hiếm có để diệt trừ Trần Phi.
- Nhưng lý do gì khiến gã ta quyết tâm giết cậu đến vậy? – Nguyễn Huy thì thào.
Trần Phi cười nhạt, nhún vai:
- Chả rõ. Tôi không nghĩ gã ham hố cái danh hão trưởng nhóm đến vậy, có thể gã lo ngại thực lực tôi tăng tiến quá nhanh sẽ đe dọa đến an toàn của gã và bạn gái chăng?
- Có thể lắm. – Nguyễn Huy cau mày, theo thói quen đẩy nhẹ gọng kính cận - Tôi thấy thế này, nếu không còn lòng tin vào nhau thì chúng ta cứ tách mẹ ra, việc quái gì phải đi chung cho phiền toái.
- Ừ. Tôi cũng đang có ý đó. Tôi, cậu, Tiểu My và Bạch Yến sẽ tách ra.
- Đúng đúng. Hai trai hai gái dễ chia, cậu tính toán thế là quá chuẩn rồi. Bạch Yến phần cậu, còn cô nàng Tiểu My múp míp xinh xắn kia thuộc về tôi nhá, cấm tranh giành dễ sứt mẻ tình anh em! – Gã bạn thân cười khả ố - Mà này, tạm thời cứ đi chung thêm một đoạn, muốn gì cũng phải chờ ra khỏi thành phố đã. Trong đây hơi loạn, đi chung với mấy người kia có gì còn ném họ ra làm bia đỡ đạn, tranh thủ thời gian để chúng ta chạy trốn chứ.
Không thể phủ nhận Nguyễn Huy có gương mặt rất thư sinh, rất trong sáng, thậm chí còn có chút ngô ngố của mấy kẻ mọt sách, thế nhưng cái đầu của gã thì ngược lại, đầy rẫy những suy nghĩ hiểm độc chuyên hại người lợi ta.
Trước khi Trần Phi về đây, cả nhóm đã được Mạnh Quân phia chia cho chút thức ăn khô lót dạ, tạm qua cơn đói cồn cào. Mọi người tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi tới tầm 4 giờ chiều, Mạnh Quân đi ra ngoài nghe ngóng xong quay vào vỗ hai tay ra hiệu:
- Ta tiếp tục lên đường thôi. Thây ma ngoài kia tạm yên ổn rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn nữa.
Mọi người lục tục đứng lên, đi ra hai chiếc xe đỗ bên ngoài cửa.
Trần Phi lấy lý do đông người chật chội, muốn tìm thêm một chiếc xe 7 chỗ để ngồi cho rộng rãi. Hắn định đích thân đi nhưng gã đầu vàng Lửng Mật đã xung phong giành lấy, rõ ràng muốn lấy lòng hắn.
Lát sau, Lửng Mật quay về, kiếm được một chiếc Ford Everest 7 chỗ còn khá mới và cứng cáp, xăng đầy ắp. Đã bàn tính với nhau từ trước, Nguyễn Huy vờ vịt đẩy Bạch Yến và Tiểu My lên xe, Lửng Mật biết lái xe nên được giao luôn nhiệm vụ cầm lái. Một thành viên ngoài ý muốn là thằng nhãi Thiên Lôi, thấy Lửng Mật ở bên này liền tót lên theo, bọn họ không tiện đuổi xuống nên đành mặc kệ.
Sắp xếp xong xuôi, 3 chiếc xe nối đuôi nhau bắt đầu lăn bánh. Toàn bộ quá trình đều rơi vào trong ánh mắt thâm trầm của Mạnh Quân. Gã không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát, thần sắc ngập tràn đăm chiêu.
Trời về chiều, ngoài đường phố, thây ma đã dần thưa thớt, nhờ vậy quá trình di chuyển khá thuận lợi. Do vẫn còn lo ngại thây ma tiến hóa bậc 2 nên cả nhóm cố gắng chọn những con đường nhỏ và vắng vẻ để đi, tốc độ chạy cũng không nhanh lắm, hạn chế tối đa mọi rủi ro có thể xảy đến.
Dù vậy, trước khi trời tối, mọi người cũng kịp ra khỏi thành phố Tân An, chạy đến khu vực ngoại ô có mật độ dân cư thấp hơn rất nhiều. Trải qua cả ngày dài mệt mỏi, hơn nữa đi buổi tối rất nguy hiểm, dễ trở thành mục tiêu di động cho lũ thây ma tiến hóa, vì vậy cả nhóm tìm một khách sạn nhỏ ven đường làm chỗ trú tạm qua đêm. Gọi là nhỏ nhưng khách sạn này cũng có hai tầng, đủ cho tất cả chia nhau mỗi người một phòng riêng tư.
Sau khi dùng xong bữa tối một cách chóng vánh, mọi người ai về phòng nấy cố gắng nghỉ ngơi để sáng mai còn lên đường sớm.
Trần Phi lên giường, chợp mắt được một lúc bỗng nghe có tiếng gõ cửa phòng hắn. Tiếng gõ cửa rất chậm rãi và nhẹ nhàng, gõ xong chờ đợi mấy giây không nghe hắn ứng tiếng thì lại gõ.
Chẳng biết ai mà tìm đến giờ này, hắn hơi bực dọc, tuy nhiên vẫn lên tiếng:
- Ai vậy? Có chuyện gì?
- Là tôi đây. Tôi vào chút được chứ? – Giọng nữ khoan thai vọng vào, vô cùng êm tai.
Trần Phi nhíu mày, cố lục tìm trong trí nhớ xem thanh âm này thuộc về ai mà nghe khá lạ lẫm. Mất vài giây để hắn nhớ ra, dường như đây là giọng của cô gái tên Trúc Linh, người còn sống sót duy nhất trong nhóm bốn cô gái vừa nhập bọn.
Không biết nàng ta tìm đến đêm hôm thế này có chuyện gì, hắn nghiêm giọng:
- Khuya rồi. Có gì mai nói sau.
- Tôi… tôi có pha ít nước trà muốn mời cậu, thay cho lời cảm ơn vì đã cứu tôi khỏi băng nhóm tên Dĩ… - Thanh âm rất êm tai của Trúc Linh nhẹ nhàng xuyên qua cửa bay vào, có chút ngại ngùng xấu hổ.
- Tôi không khát. Chị uống đi, hoặc cho người khác dùng cũng được. Còn về việc kia thì không cần khách sáo, chỉ là tiện tay mà thôi.
Trúc Linh lớn hơn Trần Phi vài tuổi, có lẽ trạc tuổi Gia Mỹ, vậy nên hắn vẫn gọi là chị cho phải phép.
Im ắng khá lâu, song tai Trần Phi không hề nghe được tiếng bước chân nên hắn thừa biết Trúc Linh vẫn còn nấn ná ngoài cửa chưa chịu rời đi. Quả nhiên, nàng lại nói:
- Còn có một việc nữa, chỗ đông người tôi không tiện nói. Cậu cho tôi xin năm phút thôi được không? Nói xong tôi sẽ đi ngay, không làm phiền cậu nghỉ ngơi!
Trần Phi thầm thở dài, uể oải ngồi dậy:
- Chị vào đi. Cửa không khóa.
Chỉ chờ có thế, cánh cửa nhẹ nhàng hé mở. Trúc Linh cầm bình và tách trà uyển chuyển bước vào.
Ngay khi trông thấy nàng, nội tâm Trần Phi lập tức kêu lên không ổn, bởi hiện giờ Trúc Linh đã thay đổi trang phục, không còn mặc quần áo kín đáo như lúc sáng nữa.
Nàng vận một chiếc áo thun màu đen rất ngắn, khoe trọn vòng eo thon thả cùng bộ ngực to tròn căng phồng. Chiếc áo thun ôm chặt tới mức đẩy phân nửa phần ngực trắng nõn bên trong lên cao, lồ lộ qua cổ áo, cảm giác như hai chú thỏ ngọc chỉ muốn xé toạc lớp vải mỏng manh mà chui ra bên ngoài nhảy múa. Sự tương phản giữa màu đen của áo và nước da trắng mịn màng càng khiến cho phần ngực đang lồ lộ ra kia cứ đập thẳng vào mắt Trần Phi.
Chưa hết, phần thân dưới Trúc Linh là chiếc quần short ngắn củn cỡn màu trắng, để lộ đôi chân trắng trẻo dài miên man, đáng tiếc vẫn còn vài vết bầm tím do bị hành hạ khi trước nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ gợi cảm, thậm chí những vết thương này còn tô điểm, góp phần đẩy sức quyến rũ của nàng lên tới mức cực đại.
Thân hình ma quỷ kết hợp cùng gương mặt thanh tú đang tỏ ra e lệ, mái tóc nhuộm vàng buộc lên gọn gàng chấm vai, mang đến cho cô nàng Trúc Linh một sức hấp dẫn khó thể chối từ, có thể nói là vũ khí tối thượng dễ dàng hạ gục cánh đàn ông chỉ trong cái nhìn đầu tiên.
P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.
Đăng bởi | TranDongTran |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 63 |