Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúc Linh quyến rũ

Tiểu thuyết gốc · 3372 chữ

Trúc Linh đặt bình trà và tách lên bàn cạnh giường, dịu dàng nói:

- Tôi tìm được ít trà còn sót lại trong khách sạn nên nấu chút trà uống, sẵn tiện đem lên cho cậu dùng ấm bụng. Không làm phiền cậu chứ?

Nàng đứng rất gần Trần Phi, mùi hương thoang thoảng bay vào mũi hắn. Cơ thể thanh xuân căng tràn sức sống cực kỳ quyến rũ, những đường cong uốn lượn lộ rõ trước mắt hắn.

Gia Mỹ thương cảm Trúc Linh bị nhục hình hành hạ, trước đó đã xin Mạnh Quân đưa cho nàng ta một ít nước sạch để tẩy rửa những thứ nhơ bẩn bám trên người. Sau khi tắm và thay bộ đồ này vào, có thể nói Trúc Linh dường như lột xác biến thành người khác, quá sức quyến gợi khiến mấy gã đàn ông trong nhóm nhìn thấy phải đứng ngồi không yên. Thế nhưng nàng ta không tìm tới những người đó, mà giữa đêm hôm khuya khoắt lại đi gõ cửa phòng Trần Phi, chẳng rõ có ý gì? Đương nhiên Trần Phi không tin nàng chỉ đơn giản muốn mời hắn dùng tí trà.

Trần Phi còn trẻ, đang độ tuổi thanh niên sung mãn, không thể tránh khỏi sức hút từ người khác phái, chưa kể Trúc Linh còn là một cô gái quá quyến rũ. Nhưng mắt hắn chỉ đảo qua thân hình gợi cảm của nàng một vòng rồi thu về ngay, nói:

- Cảm ơn chị! Khi nãy chị bảo có chuyện cần nói, là chuyện gì?

Trúc Linh vô cùng tự nhiên ngồi luôn lên giường của Trần Phi, hắn vội nhích người vào trong để tránh động chạm.

Nàng hơi liếc hắn, khóe môi vẽ lên ý cười, rót một tách trà bốc khói nghi ngút đưa tới mời mọc:

- Cậu uống trước đi! Trà thơm lắm!

Hắn lắc đầu:

- Cứ để đó, chút nữa tôi uống sau.

- Uống đi mà, rồi tôi sẽ nói. Tại vì vấn đề này hơi tế nhị nên tôi cần có chút thời gian cho đỡ ngại… - Trúc Linh khẩn khoản, vẫn không chịu đặt tách trà xuống.

Cực chẳng đã, Trần Phi đành vươn tay cầm lấy tách trà, thì những ngón tay búp măng mịn màng của Trúc Linh không rõ vô tình hay cố ý khẽ chạm nhẹ vào tay hắn rồi rụt về. Mặt nàng ửng hồng, mỉm cười e lệ.

Trần Phi thoáng rùng mình, dồn hết định lực nhìn chằm chằm vào tách trà xanh mướt thơm nức mũi, đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch. Hắn đưa trả nàng, lịch sự khen một tiếng:

- Trà thơm.

Trúc Linh nhoẻn cười vui vẻ, khoe hai hàng răng trắng bóc:

- Vậy hả? Cậu uống thêm nhé!

Nói rồi không để hắn can ngăn, nàng tiếp tục rót đầy tách và đưa qua.

Trần Phi ngần ngừ cầm tách trà, trà cũng khá thơm nhưng hắn xưa nay không hảo thứ này lắm, nói:

- Một tách này nữa thôi, tôi hơi buồn ngủ rồi. Mà chị có việc gì sao còn chưa nói?

- Cậu uống xong rồi tôi sẽ nói.

Trúc Linh nhu mì gật đầu, nhìn hắn uống cạn tách trà thứ hai.

Đoán biết Trần Phi đã hết kiên nhẫn, lúc này nàng ta mới mở lời bằng giọng rụt rè:

- Tôi nói ra chuyện này, nếu có gì không đúng mong cậu bỏ qua cho nhé!

- Chị cứ nói. – Trần Phi gật đầu, cũng không hiểu nàng ta có chuyện gì mà lại khó nói tới mức phải rào trước đón sau mãi như vậy. Sau khi dùng xong hai tách trà nhỏ, trong người hắn chợt có cảm giác hơi nóng bức khó tả.

Trúc Linh cắn môi, lấy hết can đảm bộc bạch:

- Nói thật với cậu, gia đình tôi đi du lịch ngang qua núi Trường Sinh thì đúng lúc xảy ra đại dịch, cả nhà đều chết hết chỉ còn lại mình tôi. Thân gái một mình sống trong thế giới này… Tôi cảm thấy sợ hãi và cô độc lắm. Chưa khi nào tôi có được cảm giác an toàn, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.

Đôi mắt đẹp của Trúc Linh dần ửng đỏ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Nàng xấu hổ vội vã quay mặt đi nơi khác như không muốn để hắn chứng kiến cảnh tượng này, hai tay quệt quệt cố lau khô nước mắt.

Đêm khuya, ở riêng trong phòng cùng một thiếu nữ hấp dẫn, lại còn chủ động bày tỏ tâm sự như vậy, bất kỳ gã đàn ông nào cũng khó lòng kiềm được cảm xúc muốn ôm chầm lấy nàng ta mà an ủi vỗ về. Song Trần Phi kỳ lạ thay lại không có ý nghĩ đó, chỉ thầm thở dài, chẳng biết phải nói gì để an ủi nàng ta. Sống trong thời đại này thì chẳng ai có được cuộc sống tốt đẹp cả. Hắn lấy ra một bọc khăn giấy nhỏ, đưa sang cho nàng.

- Cảm ơn!

Trúc Linh đón lấy, hấp tấp lau nước mắt. Chờ lấy lại được bình tĩnh, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt như cầu xin nói:

- Cậu… cậu có thể bảo vệ tôi được không? Tôi sợ lắm! Rất muốn được người có bản lĩnh như cậu che chở. Đổi lại, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý. Tôi chấp nhận hết!

Khi nói những lời này, mắt Trúc Linh mang đầy vẻ khẩn cầu yếu đuối, đồng thời còn ẩn chứa sự e ấp ngượng ngùng. Ý nàng ta đã quá rõ ràng rồi, nàng sẵn sàng để Trần Phi làm bất kỳ điều gì hắn muốn, kể cả chuyện ấy, chỉ cần hắn hứa sẽ che chở cho nàng từ nay về sau.

Đến đây, Trần Phi có là thằng ngốc cũng hiểu được dụng ý của nàng. Lẽ ra hắn phải hưng phấn và bị kích thích mới đúng, song ngược lại hắn chỉ cảm thấy cô gái này thật rẻ tiền. Nàng ta thậm chí còn thua kém cả Tiểu My từng nhờ vả hắn giúp biến thành Người Chơi, nhưng không chấp nhận chung đụng thể xác. Hắn thẳng thừng từ chối:

- Chuyện bảo vệ chị, tôi không thể hứa trước, nhưng đã đi chung nhóm thì chỉ cần không quá khả năng, tôi sẽ làm như vậy. Xin lỗi, khuya quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Chị cũng về phòng nghỉ sớm đi!

Nói đoạn hắn nhổm người đứng lên, bước tới hé cửa chờ nàng ta rời đi. Chẳng biết vì sao, vừa đứng lên, người hắn bỗng cảm thấy càng thêm nóng bức, cảm giác bứt rứt vô cùng khó chịu.

Trúc Linh u oán đứng dậy, thân hình yểu điệu đi từng bước thật chậm về phía Trần Phi đang chờ chỗ cửa ra vào. Dù nàng đi rất chậm nhưng hai chú thỏ ngọc trước ngực vẫn liên hồi thi nhau nảy lên, thêm vào đôi chân thon dài miên man uyển chuyển đập vào mắt Trần Phi không biết vì sao làm cho mắt hắn cứ dán chặt vào đó, không cách nào dời đi nơi khác được. Đầu óc mụ mị đi một cách khó hiểu, hơi thở nóng hầm hập, chỉ muốn nhảy xổ tới ôm chặt lấy nàng ta vào lòng mà cào xé.

Nhận thấy thần sắc khác lạ và gương mặt đang ửng đỏ của Trần Phi, Trúc Linh nở nụ cười mê hồn, đi tới sát người hắn, thỏ thẻ nói:

- Cậu thật sự không cần tôi sao? Chỉ cần hứa một lời thôi, cậu muốn gì tôi cũng cho hết.

Gương mặt Trúc Linh ửng hồng trông càng thêm xinh đẹp quyến rũ lạ thường.

Trần Phi không hiểu vì sao cơ thể mình bỗng trở nên khác lạ thế này, nhưng định lực của hắn rất mạnh, khàn giọng nói:

- Chị về phòng đi! Tôi muốn nghỉ ngơi.

Trong mắt Trúc Linh toát ra vẻ khó hiểu, có lẽ vì không ngờ Trần Phi tuổi trẻ sung mãn lại có thể kiềm chế tốt đến vậy. Nàng hơi thè chiếc lưỡi đỏ hồng liếm liếm làn môi mọng, sóng mắt long lanh ướt át như thôi miên hắn, nói qua hơi thở bỗng trở nên gấp gáp:

- Tôi biết cậu đang khó chịu lắm! Tôi… cũng vậy. Cơ thể tôi cứ nóng bừng lên, chỉ muốn cởi hết quần áo ra cho mát mẻ thôi. A, khó chịu chết mất…

Trúc Linh bất ngờ chồm tới, hai tay ôm chặt lấy Trần Phi, đôi môi mọng hé mở mang theo hơi thở thơm tho hôn tới tấp khắp mặt hắn.

Trần Phi tức giận toan hất nàng ta ra, nhưng chẳng hiểu sao cánh tay vừa giơ lên bỗng khựng lại, cảm giác đê mê ngây ngất thi nhau tràn vào đầu khiến hắn ngây người. Toàn thân hắn nóng bừng, mồ hôi rịn đầy trán, hai mắt đột nhiên mờ dần mờ dần, không còn hơi sức để chống cự nữa.

- A… Cậu đang khó chịu lắm phải không? Để tôi giúp cậu nhé! Cứ thả lỏng người, chỉ lát nữa thôi cậu sẽ dễ chịu ngay thôi…

Thanh âm Trúc Linh thủ thỉ mơ hồ bay vào tai Trần Phi, cứ như từ nơi xa xăm vọng về. Chiếc lưỡi ướt át nóng hổi của nàng mơn man lướt nhẹ qua mặt hắn, liếm xuống cổ rồi chậm chạp di chuyển lên lỗ tai trái hắn, cứ thế liếm nhè nhẹ, kèm theo những tiếng thở than rên siết không ngừng. Vừa hôn khắp mặt Trần Phi, hai tay nàng vừa lòn vào trong áo hắn xoa xoa mơn trớn khắp chỗ.

Cơ bắp toàn thân Trần Phi căng cứng, gai ốc nổi khắp người, rất muốn hất Trúc Linh ra nhưng không làm được, cứ như sợ sẽ không được tận hưởng những cảm xúc kỳ diệu này nữa. Lý trí hắn đang bay đến cõi hư vô xa xôi nào đó, mặc kệ cho Trúc Linh muốn làm gì thì làm.

Hôn chán chê, chiếc lưỡi ma quái như con rắn không xương của nàng ta trườn sâu vào miệng Trần Phi, liên hồi khuấy động trong đó, mềm mại quấn lấy lưỡi hắn.

Trần Phi chìm trong cảm giác lâng lâng bay bổng mà xưa nay chưa từng được nếm trải, chẳng còn biết trời trăng gì nữa, toàn thân mềm nhũn chỉ còn một chỗ đang dựng lên cứng như thép, được Trúc Linh dẫn dắt nằm xuống giường.

Gương mặt Trúc Linh hiện giờ cũng đang ửng hồng cực độ, sóng mắt long lanh lưu chuyển chứa đầy xúc cảm, nói lên nàng cũng đang bị kích thích, không hoàn toàn chỉ là muốn câu dẫn Trần Phi. Sau khi đẩy hắn ngã nằm xuống giường, nàng liền gỡ sợi dây thun cột tóc, hơi lắc đầu xõa tung mái tóc vàng óng trên vai, rồi đột nhiên táo bạo ưỡn người ra, vươn tay cởi luôn chiếc áo thun trắng vứt xuống nền gạch.

Bộ ngực trắng ngần tròn trịa hiện ra, vun cao lấp ló sau lớp áo lót màu hồng phấn nhỏ xíu không đủ che đậy, theo cử động của Trúc Linh cứ rung lên, nhún nhảy lưng tưng. Nàng chồm tới, áp thẳng hai chú thỏ ngọc đầy đặn lên mặt Trần Phi, chà xát tới lui, miệng rên khe khẽ:

- Hôn nó đi! A...

Trần Phi mơ màng cảm nhận được thứ gì đó khá nặng, mềm mại và đàn hồi đè lên mặt mình, kèm theo hương thơm da thịt vô cùng hấp dẫn. Hắn vô thức há miệng hôn vào đó, bên tai nghe Trúc Linh rên rỉ thôi thúc to hơn.

Hiện giờ, mặt nàng ta đỏ bừng như mặt trời. Thoạt đầu chỉ định mượn Trần Phi làm công cụ, nhưng khi đụng chạm vào cơ thể hơi gầy song rắn chắc của hắn, lửa dục trong lòng nàng dâng lên ngùn ngụt, chỉ muốn được thỏa mãn.

Trúc Linh cởi phăng luôn áo lót, hai bầu ngực căng tròn không còn bị kiềm chế liền xổ tung ra, lộ rõ nhũ hoa đỏ au nhỏ xíu đang săn cứng vì hưng phấn.

Nàng kéo mặt Trần Phi tới gần, cho miệng hắn ngoạm vào, hai tay gấp gáp mò xuống thắt lưng hắn chụp lấy cái thứ đang chỉ hướng 12 giờ, tìm cách lôi ra.

- Hừ!

Trần Phi buột miệng rên khẽ, thật quá mức thoải mái. Thần kinh hắn lúc này hoàn toàn thả lỏng, không còn kiềm chế bản năng nữa. Hắn thấy mình đang trôi bồng bềnh trên không trung, xung quanh là rất nhiều cô gái xinh đẹp đang khỏa thân mời gọi. Bàn tay hắn đón lấy, mặc sức nhào nặn mấy ngọn núi to săn chắc và cực kỳ đàn hồi.

Trong phòng tràn ngập dục vọng, tiếng rên rỉ chưa khi nào dừng lại, mỗi lúc một lớn dần, vọng ra hành lang bên ngoài do cửa vẫn chưa kịp đóng.

Trúc Linh không chịu nổi nữa, hối hả cởi luôn chiếc quần short, bên trong là vùng tam giác vun đầy được che đậy nửa kín nửa hở bởi chiếc quần con mỏng manh màu đen huyền bí.

Nàng nằm ngửa trên giường, kéo cổ Trần Phi cho hắn đè hẳn lên người, miệng thở hổn hển chụp lấy tay hắn nhét vào trong quần mình, cặp mông căng mẩy nhổm lên, ra sức chà xát.

Trong giấc mơ nơi thiên đường, Trần Phi thấy hắn rơi vào một dòng suối mát tuyệt đẹp, mấy ngón tay vạch lớp cỏ xanh rì mọc ven bờ, mơn trớn dòng nước.

Đang hưng phấn cực độ, đột ngột gương mặt cha mẹ và chị gái hiện ra trước mắt Trần Phi. Bọn họ khác xa trước kia, ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù bẩn thỉu, đôi mắt buồn bã u uất nhìn chằm chằm vào hắn như đang oán trách.

Trần Phi giật mình bừng tỉnh, phát hiện không biết từ lúc nào mà Trúc Linh đã không còn một mảnh vải che thân, cơ thể bốc lửa lồ lộ đang không ngừng uốn éo ôm ấp, đụng chạm khắp thân hắn. Đồ trên người hắn cũng đã bị cởi sạch, chỉ còn độc cái quần lót và tay nàng ta đang sục sạo trong đó, miệng rên rỉ cuồng loạn.

Mắt Trần Phi mờ dần mờ dần, cảm giác đê mê ngây ngất lần nữa tràn vào xâm chiếm thần trí, hắn không muốn nhưng bản năng cơ thể lại đang vùng lên đòi hỏi được thỏa mãn.

Trần Phi lắc mạnh đầu, răng cắn chặt vào môi đến bật cả máu, cố xua tan dục vọng song Trúc Linh liên tục sờ mó cọ xát, muốn mài mòn ý chí của hắn. Chân hắn co lên thình lình tống cho nàng ta một đạp, đá bay khỏi giường.

- Ái da...

Đang chìm ngập trong những cảm xúc đê mê ngây dại, bất thần bị đá lộn cổ khỏi giường, bao nhiêu ý dâm trong lòng Trúc Linh vụt tan biến, tay xoa xoa cặp mông núng nính trắng trẻo mới tiếp đất một cú đau điếng.

Trần Phi mặc đồ rất nhanh, tiếp đó ném quần áo của Trúc Linh còn vương vãi trên giường xuống đất, lạnh nhạt nói:

- Mặc vào mau!

Nhận ra Trần Phi đã lấy lại tỉnh táo và đang rất tức giận, Trúc Linh sợ hãi vội vàng nhặt quần áo mặc vào, không dám hé răng nửa lời.

Trong lúc Trúc Linh ai oán mặc đồ, Trần Phi ngoảnh mặt đi nơi khác, không dám tiếp tục nhìn vóc người ma quỷ kia nữa, sợ mình không kiềm lòng được.

Chờ Trúc Linh mặc đồ chỉnh tề, Trần Phi tra hỏi:

- Chị bỏ gì vào trà?

Vừa rồi định lực của hắn mất sạch, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, chắc chắn trong trà có vấn đề. Rõ ràng là do nàng ta âm thầm giở trò.

Trúc Linh đã lấy lại bình tĩnh, cười nhu mì đi tới gần hắn:

- Cậu hỏi lạ vậy? Chính cậu đòi hỏi trước mà, chứ tôi có bỏ gì vào trà đâu?

Soạt!

Đao Trảm Ma đột ngột hiện ra, kề sát cổ Trúc Linh khiến nàng sợ hãi khựng người lại.

Giọng Trần Phi vang lên cực lạnh lùng:

- Đừng để tôi lặp lại lần nữa! Hậu quả chị biết rồi đấy!

- Tôi...

Trúc Linh toan chối, mũi đao lạnh băng liền nhích động đâm nhẹ vào cổ nàng, vài giọt máu đỏ tươi rỉ ra. Biết hắn sẽ giết mình thật, nàng rất sợ hãi, lắp bắp nói:

- Tôi... chỉ bỏ chút thuốc vào đó thôi, chỉ muốn giúp cậu thư giãn bớt căng thẳng, không hề có ý làm hại cậu...

- Thuốc gì?

- Thuốc... kích... kích dục...

Trần Phi hít sâu một hơi, quả nhiên. Hắn rít qua kẽ răng, đao vẫn chưa thu về:

- Chị có âm mưu gì?

Trúc Linh biết thần chết vẫn đang lơ lửng trên đầu, chực chờ đưa nàng đi xa, bỗng nhiên bật khóc:

- Tôi… tôi thích cậu nên chỉ muốn gần gũi một chút mà thôi! Cậu cũng thấy vừa rồi tôi đâu làm gì hại cậu...

Ánh mắt Trần Phi xoáy sâu vào trong mắt Trúc Linh, hắn thừa biết đây chỉ là những lời dối trá. Nhưng quả thật nàng ta không có ý đồ hại hắn, mà chỉ muốn tìm cách lợi dụng.

Nếu bảo một cô gái lẻn cho thuốc kích dục vào nước để một thằng đàn ông trưởng thành uống rồi cả hai quan hệ tình dục là hãm hại, vậy bọn Nguyễn Huy nghe được chắc cười đến rụng răng. Gã muốn còn không được nữa là.

Trông thấy ánh mắt Trần Phi dừng trên mặt mình, Trúc Linh càng làm ra vẻ tội nghiệp oan ức, nước mắt tuôn như mưa, định mượn sự yếu đuối để làm mềm lòng hắn, biết đâu hắn sẽ nghĩ lại và cùng nàng ân ái, khi đó xem như nàng dễ dàng đạt được mục đích rồi.

Đáng tiếc nàng phải thất vọng. Trần Phi thu đao, buông gọn:

- Cút!

Thần sắc Trúc Linh tái nhợt, vừa quay đi đã nghe hắn gọi giật:

- Đem thứ này ra ngoài đổ bỏ. Nếu còn để tôi phát hiện chị dùng thủ đoạn này với bất kỳ ai thì đừng trách!

Trúc Linh run run thu dọn bình trà, vội vã đi khỏi phòng, sâu trong mắt hằn lên vẻ oán hận không cam lòng, thầm nghĩ Trần Phi ra vẻ gì chứ, mèo chê mỡ sao? Trần đời này chắc mỗi mình hắn là thứ đàn ông quái thai như vậy, thịt ngon dâng tới miệng còn không chịu ăn. Nàng xinh đẹp thế này mà nỡ lòng nào đạp văng khỏi giường, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút gì.

Trần Phi đóng cửa phòng lại rồi buông phịch người xuống giường, tay bóp bóp trán. Thứ thuốc quái quỷ kia thật đáng sợ, đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy váng vất. Vừa rồi hắn đã động sát ý toan giết Trúc Linh, nhưng lại thấy oan hồn trên tay mình mấy hôm nay quá nhiều rồi, nàng ta có động cơ đê hèn, hành vi không biết xấu hổ, tuy nhiên không phải muốn hãm hại hắn, dù sao vẫn chưa đến mức phải chết, vậy nên mới buông tha.

Còn đang nằm chờ thần trí thanh tĩnh, bên ngoài bỗng vang lên những tiếng bước chân và âm thanh ồn ào. Thế rồi Thanh Hương dẫn đầu mọi người đột ngột đẩy cửa phòng đi thẳng vào, chỉ tay lên mặt Trần Phi, căm phẫn nói:

- Đồ khốn nạn dâm tặc! Không ngờ bọn tôi đều nhìn lầm cậu, thứ đốn mạt hạ cấp!

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.