Vấn tội
Sự việc trở nên ồn ào.
Tất cả mọi người đang có mặt đầy đủ trong phòng Trần Phi, những ánh mắt hồ nghi lẫn khinh bỉ nhìn về hắn cứ như nhìn thứ rác rưởi mạt hạng.
Cô nàng Trúc Linh "đáng thương" nấp sau lưng Thanh Hương, lệ nóng doanh tròng, hai bên má chẳng biết từ khi nào đã đỏ tấy sưng húp, có lẽ do nàng ta tự tát chính mình để đổ tội cho Trần Phi, không thể không nói thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Kẻ có thể tự hành hạ ngược đãi bản thân để đạt được mục đích thì tuyệt không phải người bình thường.
Bộ dạng Trúc Linh cam chịu, níu áo Thanh Hương, khẽ nói bằng giọng run rẩy:
- Thôi mà. Tôi... tôi... không sao đâu!
- Không sao cái gì? Chị tự nhìn mình trong gương mà xem, sưng hết cả lên rồi đây này! - Trúc Linh không nói thì thôi, vừa lên tiếng lại càng thôi thúc, thổi bùng lửa giận trong lòng Thanh Hương. Mắt nàng tóe lửa nhìn Trần Phi, lớn tiếng chất vấn – Tôi hỏi cậu, Bạch Yến có điểm nào thua Trúc Linh, mà cậu…
Từ lúc vào phòng, Bạch Yên cố ý tách khỏi mọi người, lặng lẽ đứng xa xa trong một góc, ánh mắt bất nhẫn âm thầm quan sát diễn biến. Lúc này đột nhiên bị lôi vào cuộc, nàng giật mình vội chạy tới kéo tay Thanh Hương, nhắc nhở nàng ta giữ mồm giữ miệng, thế nhưng liền bị Thanh Hương gạt đi, càng thêm hùng hổ lên án Trần Phi:
- Trước mặt mọi người, cậu luôn ra vẻ thanh cao bất cần, thường xuyên phớt lờ bạn tôi, khiến cho ai cũng tưởng cậu là người tốt đáng tin cậy, một lòng chỉ hướng về gia đình, không màng đến chuyện tình cảm nam nữ. Thế mà sau lưng chúng tôi, cậu lại dám làm chuyện xằng bậy như vậy. Thật đáng ghê tởm!
Đối diện thái độ quyết liệt từ Thanh Hương và phần nào là cả nhóm, Trần Phi không hề mất bình tĩnh, vẫn điềm nhiên ngồi trên giường, nhạt giọng hỏi lại:
- Tôi đã làm gì mà bạn bảo là ghê tởm?
- Còn hỏi cậu đã làm gì nữa ư? Định chối tội sao? – Thanh Hương bản tính thẳng thắn bộc trực, nghe vậy càng thêm giận sôi, đỏ mặt tía tai nói – Không phải vừa nãy cậu toan cưỡng bức Trúc Linh nhưng không thành, bị chị ấy chống cự thì bạn dùng vũ lực đánh đập người ta ra nông nỗi này sao? Bạn có còn là con người nữa không, hay lương tâm bị chó gặm cả rồi? Tưởng mình cấp độ cao nhất nhóm thì có quyền muốn làm bậy gì là làm sao?
Trần Phi không đáp, lạnh lùng nhìn Trúc Linh đang nấp kín sau lưng mọi người.
Vừa chạm phải ánh mắt hắn, nàng ta như đỉa phải vôi thoáng run lên, hấp tấp lùi về sau thêm mấy bước, đứng sát cạnh Mạnh Quân, mặt đầy sợ sệt:
- Xin... xin anh! Đừng để cậu ấy giết... giết tôi!
Mạnh Quân khẽ gật đầu, trong khi Gia Mỹ liên tục trấn an, có vậy Trúc Linh mới bình tĩnh đôi chút, dù vậy sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Gia Mỹ buộc phải ôm nàng ta vào lòng, ánh mắt phức tạp ngó về phía Trần Phi.
Cũng như Mạnh Quân, Gia Mỹ không thể nào tin Trần Phi có thể gây ra chuyện đồi bại đáng ghê tởm như vậy. Thế nhưng sự thật bày ra rành rành trước mắt mọi người, giữa một Trúc Linh yếu đuối, toàn thân đầy thương tích, đang sợ hãi đến sắp ngất đi và Trần Phi lạnh nhạt ngồi trên giường, thì ai cũng nghiêng về phía Trúc Linh.
Gia Mỹ chỉ không hiểu vì sao Trần Phi lại làm thế. Từ đầu hành trình đến giờ, chưa khi nào hắn tỏ ra thiếu thốn tình cảm hay tìm cách gần gũi những cô gái trong nhóm, ngoại trừ Bạch Yến là có chút quan hệ mập mờ không rõ ràng.
Gia Mỹ nghĩ đến sắp nổ tung đầu vẫn không sao hiểu nổi. Trúc Linh xinh đẹp quyến rũ thật đấy, nhưng so với Bạch Yến vẫn kém hơn. Nếu Trần Phi thiếu thốn chuyện đó, sao hắn không tận dụng cơ hội Bạch Yến dành cho để mối quan hệ của hai ngưởi tiến xa hơn, mà phải gây ra chuyện cưỡng bức Trúc Linh? Hay hắn học trúng kỹ năng nào đó có tác dụng phụ khiến tinh thần hắn gặp vấn đề, dẫn đến không kiểm soát được hành vi?
Quần áo Trúc Linh rách mấy chỗ, lấp ló da thịt trắng nõn nà khiến đám Lương Nhật, Mai Hùng cứ chốc chốc lại đảo mắt qua, lén lút nuốt nước bọt, trong lòng vô cùng đồng cảm với Trần Phi. Hàng ngon thế này cơ mà, dâng lên tận miệng thì tội gì mà không ăn chứ? Họa có thằng ngu mới chê.
Lương Nhật đắc ý cười thầm, để xem thằng khốn luôn tỏ ra lạnh lùng vô cảm kia giải quyết chuyện này ra sao? Mắt gã chuyển qua gương mặt khổ sở của Bạch Yến, trong lòng càng thêm hả hê. Ai bảo người tốt như gã nàng không chọn, lại đi thích cái thằng thiếu hơi gái kinh niên, vừa nhìn đã biết trước kia thuộc dạng loser, bây giờ may mắn có chút ít thành tựu bèn giở trò hòng thỏa mãn dục tính, bộc lộc bản chất rác rưởi ngu xuẩn.
Gia Mỹ lấy ra một cái áo khoác dài đắp lên người Trúc Linh, giúp nàng tránh khỏi những ánh mắt soi mói, dù vậy chiếc quần short quá ngắn vẫn phô bày đường cong khiêu gợi chết người bên dưới. Trong lòng Gia Mỹ vô cùng hối hận, bởi bộ đồ Trúc Linh đang mặc là của nàng đưa cho, cũng do nó hơi hở hang nên có lẽ đã vô tình gây kích thích cho Trần Phi, làm hắn không kiềm chế được.
Nhận thấy Trần Phi hờ hững chẳng thèm đáp mấy câu hỏi của mình, Thanh Hương càng thêm điên tiết, nói như hét:
- Sao cậu không trả lời? Điếc rồi à?
Không thể phủ nhận rằng nàng có thành kiến rất nặng với Trần Phi, thế nên chưa gì đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn. Nếu đổi lại, người bị tố giác là Lương Nhật, có thể Thanh Hương còn đang bận tâm suy nghĩ để tìm ra chân tướng sự thật.
Trần Phi thờ ơ nhún vai:
- Tôi chẳng làm gì chị ta cả. Nếu bạn và mọi người thắc mắc, thì đó là câu trả lời duy nhất của tôi.
Phản ứng của hắn khiến Thanh Hương bùng nổ, như thể người vừa suýt bị cưỡng bức là nàng:
- Được lắm. Cậu đừng tưởng chỉ nói một câu chối tội là xong. Tôi quyết làm cho ra lẽ chuyện này.
Đoạn nàng quay ra sau tìm Trúc Linh, gật đầu khích lệ:
- Chị mau kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người cùng nghe, để xem cậu ta còn mặt dày quanh co đến khi nào?
Trước đó, Trúc Linh khóc lóc chạy tới gõ cửa phòng Thanh Hương và Bạch Yến. Hai nàng đang ngon giấc, nghe tiếng kêu cửa đi ra thì giật mình trông thấy bộ dạng Trúc Linh rách tả tơi, mặt mũi sưng đỏ, khóc lóc không ngừng, bảo là có người toan cưỡng bức nàng nhưng không thành, còn đe dọa giết nàng nếu dám nói ra.
Thoạt đầu, Bạch Yến và Thanh Hương còn tưởng Mai Hùng gây ra chuyện này, hoặc là bọn Lửng Mật, Thiên Lôi. Nào ngờ, động viên một hồi, khi Trúc Linh nói ra cái tên Trần Phi thì hai nàng đều sửng sốt, không dám tin vào sự thật. Nhưng vẻ ngoài của Trúc Linh chính là bằng chứng, và cả thái độ nàng ta tuyệt không thể nào giả dối được, đã thuyết phục Thanh Hương đi gõ cửa từng phòng, kêu gọi cả nhóm cùng nhau kéo đến vấn tội Trần Phi ngay trong đêm, mặc cho Bạch Yến ra sức can ngăn, bảo cứ từ từ để nàng hỏi lại Trần Phi chuyện này song Thanh Hương vẫn không chịu, quyết ý hành động.
Rốt cuộc, từ đầu đến cuối chỉ có Bạch Yến và Thanh Hương được nghe Trúc Linh trực tiếp kể rõ ngọn ngành, còn những người khác vẫn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết là Trần Phi suýt cưỡng bức Trúc Linh, cho nên lúc này đều đang chăm chú lắng tai, chờ nghe nàng ta kể tường tận.
Trúc Linh được mọi người động viên tinh thần nhưng vẫn không dám nhìn thẳng Trần Phi, cúi mặt xuống đất, giọng run rẩy lí nhí:
- Phải nhắc lại chuyện này, tôi xấu hổ lắm! Thực ra trước đó tôi có ấn tượng rất tốt về Trần Phi, dù hơi lạnh lùng xa cách nhưng nhờ cậu ấy và anh Mạnh Quân mà bọn tôi được giải cứu, còn được cho ăn uống, giúp đỡ luyện cấp. Tận đáy lòng, tôi vô cùng cảm kích, không biết lấy gì báo đáp, cho nên khi nãy nấu được ít trà ngon, tôi mới đánh liều đem lên mời cậu ấy dùng. Ban đêm bất tiện, tôi chỉ định đứng ngoài đưa trà rồi sẽ đi ngay, nhưng khi tôi gõ cửa, cậu ấy bỗng gọi tôi đem vào, bảo là buồn ngủ lười xuống giường. Lúc đó tôi nghĩ vậy cũng tốt, đem vào rồi ra ngay chắc không vấn đề gì đâu, cậu ấy là người tốt mà. Nào ngờ...
Kể tới đây, nàng đột ngột bưng mặt khóc nức nở khiến mấy cô gái quýnh quáng vây quanh an ủi, những ánh mắt nhìn về Trần Phi càng thêm hoài nghi và bức xúc. Hôm nay là Trúc Linh, chẳng ai dám chắc ngày mai sẽ không tới lượt bọn họ trở thành nạn nhân, cho nên bảo vệ nàng ta cũng là tự bảo vệ mình thoát khỏi bàn tay lũ yêu râu xanh.
Được mọi người tranh nhau động viên, Trúc Linh cố trấn tĩnh, nấc nghẹn kể tiếp:
- Sau khi tôi vào phòng, cậu ấy kêu tôi quay ra đóng kín cửa, bảo có chuyện cần nói riêng, sợ mọi người trông thấy rồi nghĩ lung tung. Lúc ấy tôi đã thấy kỳ lạ rồi, nhưng không tiện bất lịch sự với ân nhân nên đành làm theo. Chờ tôi đóng cửa xong, quay vào thì cậu ấy đã rót sẵn tách trà, bảo tôi uống. Tôi từ chối, vì phần trà này không nhiều, tôi còn không dám uống, chỉ cố ý dành riêng cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy không chịu, cứ nài ép, bảo chỉ uống một ly thôi cho cậu ấy vui. Từ chối mãi không xong, tôi đành uống, không chỉ một mà hai ly vì cậu ấy tiếp tục rót đưa tới. Sau khi uống trà ít giây, tim tôi bỗng nhiên đập mạnh liên hồi, tâm trạng hưng phấn một cách khó tả...
Mạnh Quân cau mày suy đoán:
- Không lẽ trong trà có thuốc gì đó?
Gã làm trong ngành nên đã gặp qua không ít trường hợp thế này. Thời nay đủ mọi loại thuốc kích dục, nữ giới sơ sẩy uống vào một chút coi như tiêu đời.
Trúc Linh mím môi xác nhận:
- Đúng là thuốc kích dục, về sau cậu ấy nói tôi mới biết. Lúc đó đầu óc tôi cứ mơ mơ hồ hồ, toàn thân run rẩy, cố kháng cự mà không được, bị cậu ấy đè xuống sờ soạng khắp người. Đến khi tỉnh táo một chút thì nhận ra quần áo trên người mình đã bị cởi bỏ sạch sẽ...
- Khốn nạn! Vậy mà còn chối bai bải, làm như oan ức lắm! - Thanh Hương nghiến răng trèo trẹo, hai mắt trừng lên. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Trần Phi đã bị nàng giết hơn trăm lần rồi.
Tiếng xầm xì vang khắp phòng, nghe qua thuốc kích dục và công dụng của nó, phụ nữ trong nhóm đều sợ hãi, mặt tái xanh.
Trong góc phòng, Mai Hùng thấp giọng nói với Lương Nhật:
- Thằng đó trông cù lần thế mà cũng biết chơi nhỉ? Không biết lấy hàng đâu ra mà xịn thế, hôm nào anh em mình cũng xin một ít, hì hì!
- Giả vờ giả vịt thôi, tôi đã nhìn thấu con người đê tiện của cậu ta từ lâu rồi.
Ngoài mặt Lương Nhật không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng rất hậm hực. Trúc Linh ngon nghẻ thế kia, mấy hôm nay gã cũng rất thèm muốn, vậy mà chưa gì đã suýt bị Trần Phi chơi, còn sờ mó xé quần áo nát bươm. Mẹ nó, nghe nàng ta kể sơ thôi mà gã đã thấy ngứa ngáy rạo rực khắp người, khó chịu thật. Cũng do thực lực gã còn kém, về sau nhất định phải ra sức luyện cấp nhiều hơn nữa, gã cần phải mạnh lên, nhanh chóng vượt qua Trần Phi, lúc đó muốn bao nhiêu gái đẹp chả được.
Bực thì bực, chuyện này xảy ra rất có lợi cho Lương Nhật, giờ gã chỉ việc chờ đợi thời cơ ném đá xuống giếng cho Trần Phi tiêu luôn, cho dù không bị đuổi khỏi nhóm thì cũng sẽ mất hết uy tín, để xem về sau còn con điên nào dám chung đụng với hắn nữa hay không.
Thanh Hương tiếp tục hỏi:
- Như lời chị kể, vậy thì tại sao còn bị đánh ra nông nỗi này?
Ý Thanh Hương là nếu nàng ta trúng thuốc kích dục, hòa hợp cùng Trần Phi, cớ gì hắn phải xuống tay đánh đập tàn nhẫn, họa chăng hắn bị điên mới làm vậy. Khoan đã, không lẽ hắn bị chứng khổ dâm sao? Nghĩ tới lý do đáng sợ này, cơ thể Thanh Hương chợt nóng bừng lên, cố gắng không nghĩ đến nữa.
Trúc Linh vô cùng xấu hổ, hai tay che kín mặt, những giọt nước mắt lọt qua kẽ tay thi nhau nhỏ xuống đất, uất nghẹn nói:
- Khi tỉnh táo được đôi chút, phát hiện cả hai đều trần như nhộng, và cậu ấy chuẩn bị đút... đút... cái thứ ghê tởm đó vào người mình, tôi rất hoảng loạn, vùng vẫy la hét kêu dừng tay, nhưng cậu ấy không chịu dừng, còn tát vào mặt tôi liên hồi. Tôi... thân gái yếu ớt... chỉ biết khóc lóc van xin, rồi liều mạng đòi cắn lưỡi tự vẫn, thậm chí véo mạnh vào... cái đó của cậu ấy, cũng vì vậy mà cậu ấy đạp tôi một cái thật mạnh bay khỏi giường. Tôi cố nén đau nhân cơ hội đó chạy thoát ra ngoài, sau lưng nghe cậu ấy buông lời đe dọa nếu kể cho ai biết sẽ giết tôi.
Nàng kéo áo lên, ngay phần bụng trắng trẻo còn in hằn một vết chân thâm tím. Phần chân to bè, đúng là dấu chân đàn ông, Trúc Linh có muốn bịa chuyện thì nàng cũng không thể nào tự đạp vào người mình được.
Đến lúc này, mọi người hoàn toàn đứng về phía Trúc Linh, có là kẻ ngốc cũng nhận ra trong chuyện này nàng ta đúng là người bị hại. Bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp về Trần Phi trước kia đều tan biến.
Kể cả Bạch Yến cũng vậy. Trước đó nàng còn bán tín bán nghi, không dám tin đây là sự thật, thệm chí cố ra sức ngăn cản Thanh Hương, muốn tự mình đi hỏi chuyện Trần Phi xem hắn có bị người ta đổ oan hay không. Giờ thì sao chứ, chuyện này còn có thể là giả được ư?
Nét mặt Bạch Yến sững sờ, đứng chôn chân ngó mọi thứ đang diễn ra một cách nhạt nhòa xa xăm. Thần trí nàng trống rỗng, hai tai ù đi, nước mắt không cách nào kiềm được cứ tuôn rơi như mưa.
Trần Phi yên lặng theo dõi tấn hài kịch do Trúc Linh một tay đạo diễn. Không thể không thừa nhận câu chuyện của nàng ta rất mạch lạc và chặt chẽ, muốn chứng cớ có chứng cớ, lại còn là người chủ động nói ra, đương nhiên bao nhiêu thiệt thòi đều đổ xuống đầu hắn.
Hiện tại, hắn biết mình có muốn thanh minh cũng không được, sẽ chẳng ai tin. Bảo nàng ta chủ động bỏ thuốc kích dục vào trà rồi dụ dỗ hắn ư? Một cô gái đàng hoàng đoan trang như Trúc Linh, sau thời gian dài bị tra tấn làm nô lệ tình dục thì lấy đâu ra thuốc kích dục, hơn nữa nàng ta làm vậy để làm gì? Chỉ có hắn đang sức trai tráng sung mãn mới có thể gây ra chuyện đó. Và cả dấu chân kia nữa, đó là bằng chứng xác đáng nhất trong câu chuyện do nàng ta dựng lên. Bây giờ mà so kích cỡ bàn chân hắn với dấu chân kia sẽ chẳng sai được, vì nó rõ ràng là do hắn tạo thành.
Quả nhiên người xưa nói không sai, độc nhất vẫn là tâm địa phụ nữ. Bỗng dưng hắn bị cuốn vào một mớ rắc rối không đáng có, nhưng vậy cũng tốt, rất phù hợp với dự định của hắn sắp tới.
Thanh Hương bước đến trước mặt Trần Phi, thái độ đắc ý:
- Sao hả? Còn gì để bào chữa không? Mau nói ra đi, không thôi lại trách mọi người không cho cậu cơ hội thanh minh!
Không riêng nàng, mà tất cả mọi người đều đang chờ đợi một lời từ Trần Phi. Câu chuyện của Trúc Linh rất đáng tội nghiệp, rất đáng tin, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói từ một phía, vẫn cần hắn lên tiếng.
Trần Phi lười giải thích, nhưng hắn cũng không muốn tự dưng gánh lấy hàm oan, mang tiếng cưỡng hiếp gái nhà lành, chỉ nói:
- Chính chị ta bỏ thuốc kích dục vào trà ép tôi uống rồi sau đó giở trò. Dấu chân trên bụng đúng là do tôi đạp, nhưng đó là tôi kháng cự không để chị ta tiếp tục làm bậy.
- Ha ha... - Thanh Hương bật cười lớn, suýt chảy cả nước mắt, giống như vừa nghe được một câu chuyện cực kỳ hài hước - Tôi không nghe lầm đó chứ? Trúc Linh toan cưỡng bức bạn cơ đấy? Ha ha, thật không thể tưởng tượng nổi. Bạn hấp dẫn đến nỗi chị ấy phải làm vậy à?
Trần Phi thản nhiên:
- Chị ta cần sự bảo hộ của tôi mới làm vậy. Mọi người tin hay không thì tùy, tôi chẳng cần phải nói thêm.
- Ồ, nói như vậy, bọn tôi muốn được cậu bảo vệ thì phải cho cậu làm chuyện đó hết à? - Thanh Hương mỉa mai.
Trần Phi nhún vai không đáp, những gì cần nói hắn đã nói hết rồi.
P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.
Đăng bởi | TranDongTran |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 64 |