Đấu khẩu
Tình hình đang vô cùng căng thẳng, Nguyễn Huy từ đầu vẫn bàng quan theo dõi, lúc này chạy tới vỗ vai Trần Phi:
- Phi, mặc kệ ai nói gì, tôi tin cậu. Mà nói thật, cho dù cậu có làm chuyện đó thì sao? Không có cậu giải cứu, có khi bây giờ cô ta còn đang phải dạng háng cho lũ kia thay phiên nhau chơi mỗi ngày kìa, chắc là không dưới chục lần đâu nhỉ? Còn ra vẻ thanh cao khóc lóc gì chứ. Tôi không tin một người đã trải qua chuyện đó lại tỏ ra sốc tới mức khóc lóc om sòm, cắn lưỡi đòi chết lên chết xuống chỉ vì bị sờ soạng vài cái. Bộ còn trinh à?
Lời gã đụng chạm vào nỗi đau trong lòng Trúc Linh, nàng nức nở:
- Cậu… cậu nói vậy có ý gì? Tôi chỉ là nạn nhân, được các người giải cứu, tôi rất cảm kích, nhưng không có nghĩa tôi phải dùng thân thể của mình báo đáp, không có nghĩa tôi không cảm thấy đau đớn khi lần nữa lại bị chà đạp làm nhục...
Nguyễn Huy khinh miệt nói:
- Cô bớt bù lu bù loa đi, diễn xuất của cô có thể lừa được ai chứ đừng hòng qua mắt tôi. Tôi vẫn bảo lưu quan điểm là Trần Phi vô tội. Cá tính cậu ta thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất, trong khoản gái gú cậu ta cực kỳ ngờ nghệch. Đừng nói chỉ là hạng tầm thường như cô, cho dù hoa hậu liên hành tinh có lột đồ đứng ngay trước mặt chưa chắc cậu ta đã mù quáng lao vào. Chưa hết, mọi người thử nhìn rồi so sánh xem, giữa Bạch Yến và Trúc Linh thì ai đẹp hơn? Bạch Yến, đúng không? Kể cả thằng nhóc lên ba hay kẻ mù lòa cũng dễ dàng nhận ra điều đó. Tại sao tôi lại nhắc đến Bạch Yến? Là bởi vì không cần tôi phải nói ra, có lẽ tất cả đều biết Bạch Yến rất có cảm tình với Trần Phi. Nếu Trần Phi muốn chuyện đó, sao không tìm cách tiến xa hơn với Bạch Yến, hai bên tình nguyện có phải thỏa mãn vui thú hơn không, việc gì phải cưỡng bức Trúc Linh? Vớ vẩn!
Bạch Yến đỏ bừng mặt, hối hả lau khô nước mắt. Hết Thanh Hương rồi lại đến Nguyễn Huy cứ lôi nàng vào trong việc này, khiến nàng vô cùng khó xử. Chuyện nàng có cảm tình với Trần Phi là sự thật, nàng dám làm dám nhận, sẽ không chối bỏ gì cả. Tuy vậy, trong cách nói của Nguyễn Huy có chút gì đó xem thường nàng, cho rằng nàng là loại con gái mà chỉ cần Trần Phi muốn liền có thể lên giường sao?
Càng nghĩ Bạch Yến càng thấy ấm ức. Thế nhưng, Trần Phi đang bị hiềm nghi, nàng không nỡ lên tiếng thanh minh, làm vậy khác nào hại hắn. Tận sâu trong thâm tâm, nàng vẫn không muốn tin hắn là loại người tồi tệ như vậy, vẫn hi vọng vào một điều kỳ diệu nào đó sẽ giúp hắn minh oan.
Những gì Nguyễn Huy vừa phân tích buộc mọi người phải suy nghĩ, ngẫm cũng có chút hợp lý. Lương Nhật chỉ muốn dìm chết Trần Phi, đương nhiên không thể đứng yên nhìn Nguyễn Huy dùng mồm mép xoay chuyển cục diện, nhàn nhạt nói:
- Tại sao Trần Phi không tìm cách thân mật với Bạch Yến, mà lại nảy sinh ý định cưỡng bức Trúc Linh à? Quá dễ hiểu, bởi vì Bạch Yến không phải gu của cậu ta, chính Trúc Linh mới khiến cậu ta có hứng thú. Sao nào, tôi nói đúng chứ? Cậu thấy Bạch Yến đẹp hơn, không có nghĩa những người khác cũng thấy vậy. Như tôi lại thấy Trúc Linh có khí chất hơn thì sao?
Lời gã như ánh đuốc trong đêm, soi sáng tâm trí mọi người, vài người gật đầu bảo phải.
Nguyễn Huy thầm nghiến răng. ĐMM, khí chất sao? Ả kia nhìn diêm dúa dâm đãng chả khác gì con điếm, vậy mà thằng điên này dám bảo hơn Bạch Yến, mắt nó chắc là bị bù lệch ăn rồi. Lời trái lương tâm như vậy cũng nói ra được.
Trong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tiên 18 đời nhà thằng họ Lương, song ngoài mặt Nguyễn Huy vẫn rất điềm đạm:
- Cậu biết một mà không biết hai. Tôi hỏi cậu, vì sao Trần Phi giở trò với Trúc Linh? À, đó là nói theo nhận định của các người nhé, riêng tôi vẫn chả tin.
- Tinh trùng lên não, vậy cũng phải hỏi sao? - Lương Nhật khinh khỉnh.
Chỉ chờ có thế, Nguyễn Huy vỗ tay:
- Nói rất đúng. Đã là tinh trùng lên não, vậy tại sao trước kia Trần Phi không làm vậy với Bạch Yến dù đã có không ít cơ hội, thậm chí có lần còn do nàng ta chủ động bật đèn xanh, việc gì phải thiếu thốn đến mức cưỡng bức Trúc Linh?
Lương Nhật bĩu môi phản bác:
- Bớt nhảm! Bạch Yến đã bao giờ ở chung phòng trai đơn gái chiếc với Trần Phi mà cậu bảo là không thiếu cơ hội?
- Hề hề, có đấy, mọi người quên nhanh vậy sao? – Nguyễn Huy cười khoái trá – Còn nhớ cái lần ở khách sạn, Trần Phi bị con nhện quái vật tấn công chứ? Khi đó, ai hối hả chạy đi kêu gọi mọi người qua ứng cứu Trần Phi? Là Bạch Yến đấy. Không ai tự hỏi vì sao Trần Phi gặp chuyện trong phòng riêng chẳng ai biết, mà cô ấy lại biết à? Còn nữa, lỡ rồi thì kể luôn, lúc đó tôi nửa mê nửa tỉnh, mắt chưa thể mở ra nhưng tai nghe rất rõ Bạch Yến tìm sang, xin Trần Phi cho mượn phòng tắm nhờ, còn cố tình để quên chai dầu gội đầu ngoài cửa để trêu chọc cậu ấy, mà cửa phòng tắm có kín đâu, là loại kính mờ mờ ảo ảo nửa kín nửa hở rất dễ bị kích thích đấy chứ. Chậc, nhưng rốt cuộc chả có chuyện quái gì xảy ra cả, cậu ta có khác gì thầy tu đâu. Không tin chứ gì, cứ hỏi Bạch Yến sẽ rõ hết. Chuyện liên quan đến danh dự cô ấy, tôi không bao giờ dám đặt điều.
Không riêng Bạch Yến mà kể cả Trần Phi cũng ngỡ ngàng khi nghe Nguyễn Huy hé lộ chuyện này. Thật không ngờ, gã ta lúc đó đã dần hồi tỉnh nhưng vẫn giả vờ giả vịt nằm yên, định xem phim tình cảm miễn phí.
Nhác thấy Trần Phi ngó mình, Nguyễn Huy cười khổ:
- Tôi không cố ý giấu cậu đâu, chỉ là lúc ấy chưa tỉnh hoàn toàn, mơ mơ màng màng được một lúc rồi thiếp đi, nghe lỏm được mỗi đoạn đó thôi. Với lại tôi cũng có ý tốt mà, hai người đang tâm sự tình cảm tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ tôi bật ra tiếng rên phá đám cả hai, làm vậy coi sao được. Thực sự lúc đó tôi phải rất cố gắng kiềm nén, khổ sở vô cùng.
Trần Phi hết biết nói gì. Về phía Bạch Yến, chuyện thầm kín bất ngờ bị khui ra giữa chốn đông người khiến nàng xấu hổ đến mức chẳng biết phải trốn vào đâu. Nhưng cũng là vì nghĩ cho Trần Phi nên nàng không thể lên tiếng phủ nhận, đành đứng đó mím chặt môi, hai mắt cụp xuống không dám nhìn ai.
Không cần phải hỏi, ngó qua thái độ Bạch Yến, mọi người đều biết Nguyễn Huy không hề bịa đặt, thầm nghĩ nếu có chuyện đó thật, vậy nên chăng cần suy xét lại sự việc xảy ra giữa Trần Phi và Trúc Linh, liệu có gì khuất tất bên trong hay không?
Lương Nhật mặc xác Trần Phi có bị buộc tội oan hay thế nào, chậu cứt này gã nhất định phải đổ lên đầu hắn, ra sức mồm năm miệng mười phản bác:
- Cứ cho là có chuyện đó đi, cũng chẳng chứng minh được Trần Phi vô tội. Hai vấn đề hoàn toàn tách bạch, cậu không thể liên kết nó lại rồi suy từ A ra B, rất vô lý. Hai sự việc thoạt nhìn thì khá giống về hoàn cảnh, nhưng thực tế câu chuyện đằng sau nó, rồi tâm lý và suy nghĩ của những người trong cuộc sẽ khác nhau hoàn toàn. Đâu thể nói hôm nay ở chung một phòng, cậu ta không làm ra chuyện xấu với Bạch Yến thì hôm sau cũng sẽ ngồi yên, không cưỡng bức Trúc Linh? Còn nữa, như tôi đã nói, biết đâu Bạch Yến không đủ sức hấp dẫn đối với cậu ta bằng Trúc Linh, trông thấy cô ấy khiến cậu ta bộc phát hứng thú, không kiềm được thú tính nên mới làm điên. Đủ rồi, tôi thấy cậu thôi đi, đừng vì Trần Phi là bạn thân của cậu mà tìm cách đổi trắng thay đen, bênh vực cậu ta mãi.
Lời lẽ của Lương Nhật rất sắc bén, luận điểm vững chắc, thế nhưng Nguyễn Huy không nao núng, đẩy nhẹ gọng kính nói:
- Cậu nói rất đúng. Có thể khi gặp Trúc Linh, Trần Phi mới "bộc phát hứng thú". Vậy, mọi người có nghĩ vì sao tự dưng gặp Trúc Linh, cậu ta lại nảy sinh ham muốn khác hẳn thường ngày không? Rất đơn giản, bởi vì cô ta đang mặc một bộ quần áo quá mức khiêu khích gợi dục. Nhìn đi, ở đây có ai mặc đồ ngắn cũn cỡn thế kia không? Chỉ mỗi mình cô ta mà thôi.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Trúc Linh đang sắm vai nạn nhân tội nghiệp, khiến nàng vô cùng nhột nhạt. Quả nhiên trang phục nàng khiêu khích thật, dù đã khoác thêm chiếc áo khoác dài do Gia Mỹ đưa cho nhưng vẫn không thể che đậy được bao nhiêu. Bộ đồ nàng mặc ngắn quá mức quy định, thứ này có lẽ chỉ nên mặc ngủ trong phòng riêng, hoặc để vào bar club quẩy tưng bừng thời trước đại dịch.
Nguyễn Huy đằng hắng một tiếng để thu hút sự chú ý, vuốt vuốt cằm tiếp lời:
- Một cô gái đàng hoàng, nhất là sau khi trải qua những chuyện không hay trong quá khứ, tâm lý chung nhất định sẽ chú ý giữ mình, cần phải ăn mặc kín đáo, không thể nào thích khoe da khoe thịt như cô ta. Còn nữa, trong chuyện này là ai tìm tới ai trước? Cần phải làm rõ, chính cô ta mới là người chủ động tìm tới tận phòng Trần Phi vào ban đêm, trên người mặc bộ đồ khiêu gợi như thế, với lý do đem trà cho hắn uống? Tin được không, có ai tin là cô ta không có động cơ xấu gì đằng sau hay không? Đêm khuya vắng vẻ, cô nam quả nữ ở riêng trong một gian phòng đóng kín cửa, ăn vận thì mát mẻ hở ngực hở đùi, có là Phật cũng động lòng chứ đừng nói Trần Phi. Nếu trước đó lén thêm một liều thuốc kích dục vào trong bình trà rồi ưỡn ẹo đẩy, hề hề, tất nhiên sẽ dẫn đến kết quả như chúng ta đang thấy.
Gã dừng lời giây lát, mắt đảo một vòng tận hưởng cảm giác dắt mũi tất cả mọi người, tặc lưỡi:
- Chậc, kế hoạch tuyệt hảo đấy chứ. Chỉ tiếc cô ấy quá đen đủi, khiêu khích nhầm đối tượng, trúng ngay thằng đầu gỗ chưa từng nếm mùi đời như cậu ta, đổi lại là tôi hoặc một ai khác có khi đã thành công mỹ mãn rồi.
- Nhảm nhí!
Lương Nhật bị một tràng nói không ngừng nghỉ của Nguyễn Huy làm cho đầu óc mụ mẫm, nhất thời không tìm ra lý do để phản bác, hầm hừ vài tiếng khỏa lấp.
Cơ thể Trúc Linh run lên bần bật, không phải vì giận mà vì sợ. Gã thanh niên đeo kính cứ như đi guốc trong bụng nàng vậy, hoặc lúc đó gã nấp một bên rình xem, bằng không sẽ chẳng thể nào phân tích chính xác tới thế được. Bất quá, Trúc Linh tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu lộ ra sẽ chết chắc. Nàng tỏ vẻ oan ức nói:
- Miệng lưỡi cậu thật độc ác! Tôi là nạn nhân mà cậu nói cứ như tôi là thứ phụ nữ dâm đãng lăng loàn luôn tìm cách quyến rũ đàn ông không bằng. Bộ đồ này đâu phải của tôi chứ, là Gia Mỹ đưa cho tôi mặc tạm…
Nàng không biết nói gì hơn, tới đây bèn giở chiêu cũ ra, kêu khóc ầm ĩ.
Gia Mỹ cau đôi mày liễu, trong lòng dần nảy sinh nghi ngờ dành cho Trúc Linh. Bộ đồ kia đúng là của nàng đưa Trúc Linh, thế nhưng nàng vẫn nhớ lúc đó còn đưa thêm cho nàng ta mấy bộ khác kín đáo hơn. Vậy tại sao Trúc Linh lại chọn đúng bộ quần áo hở hang da thịt nhất để đi gặp Trần Phi? Chẳng lẽ Trúc Linh thực sự có ý đồ đúng như những gì Nguyễn Huy vừa phân tích?
Gia Mỹ còn nợ Trần Phi một cái mạng, lần hắn cứu nàng trong trường, vì vậy mặc kệ những điều nàng vừa nghĩ có đúng hay không, nàng buộc phải lên tiếng nói rõ sự thật cho mọi người cùng biết:
- Đúng là bộ quần áo Trúc Linh đang mặc do tôi đưa cho, nhưng khi đó tôi còn đưa cô ấy thêm ba bốn bộ khác kín đáo hơn. Chính tôi cũng đang rất thắc mắc, không hiểu tại sao cô ấy lại chọn trang phục hở hang mát mẻ nhất để đi gặp Trần Phi.
Lời nàng vừa ra, thái độ mọi người lập tức biến chuyển, toàn bộ nghi ngờ trước đó dành cho Trần Phi thì lúc này đổ dồn về phía Trúc Linh, giúp áp lực đè nặng lên Trần Phi từ đầu đến giờ giảm đi không ít.
Toàn thân Trúc Linh run khẽ, thầm kêu không xong. Trong chuyện lần này, nàng cần tranh thủ sự ủng hộ của các cô gái trong nhóm, vì đều là phận nữ nhi giống nhau sẽ dễ đồng cảm hơn nam giới. Mới hồi tối Gia Mỹ còn ân cần cho nàng mấy bộ đồ mà bây giờ chợt quay ngoắt thái độ, chuyển sang chất vấn. Nếu trả lời không khéo, mất đi lòng tin của bọn họ, coi như nàng tiêu đời.
Trúc Linh ra đời lăn lộn từ khi còn rất trẻ, tâm cơ lão luyện, nhanh chóng tìm ra lời giải thích hợp lý:
- Ngay cả cô cũng nghi ngờ tôi sao? Do tôi thấy bộ này thoải mái nên mới mặc để ngủ, lúc ấy tôi còn chưa nghĩ tới việc sẽ pha trà mời Trần Phi. Sau đó vô tình tìm được ít trà dưới bếp, tôi mới pha đem lên cho cậu ta. Thực sự tôi không hề nhớ mình đang mặc bộ đồ ngắn thế này, lên tới đó mới sực nhớ ra, nhưng lại nghĩ mình chỉ đứng ngoài, nép sát vào bên cửa chắc sẽ không sao đâu. Nhưng chẳng ngờ cậu ấy lại kêu tôi vào phòng…
Biết nói nhiều sẽ dễ bộc lộ sơ hở, Trúc Linh giải thích xong, mớm ý một chút rồi lại tiếp tục sụt sùi, không nói nữa.
Đầu óc mọi người trong phòng cứ bị xoay như chong chóng khi hai bên trực tiếp đối chất và liên tục đưa ra những dẫn chứng, luận điểm có lợi cho bản thân. Mới vài phút trước, mọi người còn nghi ngờ Trần Phi, nhưng sau khi nghe Nguyễn Huy phân tích, cảm thấy Trần Phi có thể bị oan, rồi lại thêm hé lộ từ Gia Mỹ, tất cả càng thấy khả năng Trần Phi bị oan rất lớn, thì bây giờ nghe Trúc Linh giãi bày xong, cả nhóm lại thấy những gì nàng vừa nói cũng rất hợp lý, không bắt bẻ được.
Nguyễn Huy cười lớn:
- Thôi nào. Nói miệng vậy đủ rồi, tôi có ý này.
Đoạn gã ra hiệu cho mọi người cùng tránh ra, chừa lại chỗ trống giữa phòng rồi nói với Trúc Linh:
- Tới đây. Theo lời cô kể, lúc cậu ấy đạp cô văng từ trên giường xuống, cô té ở chỗ nào?
Trúc Linh không hiểu Nguyễn Huy định làm gì, nhất thời ngây người ra, không vội hồi đáp.
- Suy nghĩ lâu thế? Cô bảo đang nói thật thì cứ dựa theo trí nhớ mà trả lời thôi. – Nguyễn Huy thúc giục Trúc Linh, không cho nàng ta có thời gian nghĩ ngợi.
Dù không biết Nguyễn Huy có âm mưu gì, nhưng Trúc Linh biết gã ta đang cố gắng minh oan cho Trần Phi, chứng tỏ vị trí nàng rơi xuống rất quan trọng. Liệu nàng đã lộ ra sơ hở gì chăng? Không có, câu chuyện nàng tạo ra vô cùng kín kẽ, nàng rất tự tin vào điều đó.
- Lâu quá đấy. Có tật giật mình à? – Nguyễn Huy sẵng giọng.
Liên tục bị gã hối thúc, Trúc Linh không kịp nghĩ, bèn chỉ đúng vào nơi mình rơi xuống khi trước:
- Chỗ đó. Cậu hỏi để làm gì?
- Từ từ sẽ rõ. – Nguyễn Huy nhún vai, tiếp tục hỏi – Lúc cô nằm đó thì Trần Phi đang ở đâu? Trên giường đúng không?
- Chắc là vậy, bị đạp văng xuống, tôi lập tức bật dậy, nén đau chạy ngay nên không kịp nhìn xem cậu ấy đang làm gì…
- Hai người đang vật nhau trên giường, cô văng xuống thì cậu ấy chỉ có thể ở trên giường thôi, còn đi đâu được nữa?
- Ừm.
- Lúc đó cửa phòng như thế nào, đang đóng hay mở?
Trúc Linh toan nói là mở, vì như thế mới tiện cho nàng chạy trốn, thế nhưng chợt nhớ khi nãy nàng đã kể tự mình đi ra đóng cửa theo yêu cầu của Trần Phi, giờ mà nói ngược lại khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Mồ hôi từ trán chảy dài xuống bên má Trúc Linh, chỉ suýt nữa thôi, nàng đã quên và nói sai, lọt vào cái bẫy do Nguyễn Huy giăng ra. Gã cố tình hỏi liên tục để nàng lộ ra sơ hở, bởi tâm lý của người nói dối thường rất khó nhớ chính xác và chi tiết câu chuyện do mình tự sáng tác ra, không như sự thật thường chỉ có một.
Trúc Linh cố tỏ vẻ bình tĩnh đáp:
- Đóng. Khi nãy tôi có kể rõ rồi mà.
Ánh mắt Nguyễn Huy sau lớp kính cận xoáy sâu vào mắt Trúc Linh. Vừa rồi, làm sao gã không nhận ra nàng ta có một thoáng chần chừ suýt buột miệng, sau đó mới đưa ra đáp án. Nhưng chả sao, ngay bây giờ, gã sẽ lật tẩy cô ả này cho đám người đui mù kia sáng mắt ra.
- Được rồi. – Gã gật gù – Cô xác nhận những gì cô nói với tôi nãy giờ đều chính xác chứ? Có cần suy nghĩ lại không?
Đoán Nguyễn Huy đang ra đòn tâm lý với mình, Trúc Linh mím chặt môi:
- Tôi xác nhận. Không riêng những gì nói với cậu, mà từ đầu tới giờ tôi không hề nói dối dù chỉ nửa câu.
- Tốt. Bây giờ sức khỏe cô thế nào, năng lượng còn chứ?
- Tôi… tôi đang mệt, chân hơi đau… - Chẳng biết dụng ý Nguyễn Huy là gì, nhưng Trúc Linh rất biết tận dụng lợi thế yếu đuối của phụ nữ, lập tức kêu than, hai mắt ngấn lệ.
Soạt!
Nguyễn Huy bất thần triệu hồi Dao Mổ Chó trên tay rồi cứ thế xả một nhát thẳng tắp xuống đầu Trúc Linh.
P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.
Đăng bởi | TranDongTran |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 98 |