Nguyễn Huy mồm mép
Nguyễn Huy xuất kỳ bất ý tấn công Trúc Linh khiến mọi người trước đó đã lùi ra xa đều không kịp trở tay, thậm chí chẳng thể kêu lên thành tiếng, chỉ biết trơ mắt ngó, thầm nghĩ tên điên này vì bênh vực Trần Phi mà sẵn sàng xuống tay hạ sát Trúc Linh, làm vậy khác nào thừa nhận Trần Phi đúng là một tên hiếp dâm, sau đó bọn hắn sẽ đối mặt với mọi người thế nào đây?
Sự việc diễn ra rất nhanh, Trúc Linh vừa mở miệng than thở xong thì lưỡi dao đã rơi xuống trước mặt. Nàng kinh hãi cực độ, tuy nhiên vẫn kịp phản xạ, lách người sang phải tránh thoát trong gang tấc. Mặt nàng tái xanh vì sợ, kêu lên thảng thốt:
- Cậu ta muốn giết người bịt miệng. Mọi người mau cứu tôi!
Nguyễn Huy cười dài, thu dao về:
- Ái chà chà, chân đau mà nhanh khiếp đấy. Thực lực cô không kém đâu, tôi có lời khen. Giờ thì tôi yên tâm rồi, cô vẫn còn rất khỏe mạnh, năng lượng cũng đầy tràn, xem phản xạ vừa rồi là rõ.
Lúc này Trúc Linh mới nhận ra gã ta chỉ thử mình. Nàng cứng họng, không biết phải giải thích thế nào, uất ức nói:
- Cậu không thể đem tính mạng người khác ra đùa giỡn vậy được. Tôi…
- Được rồi, được rồi mà. Bỏ qua cho hành động lỗ mãng của tôi nha! – Nguyễn Huy phẩy phẩy tay – Giờ ta cùng thực nghiệm hiện trường nào. Phi, cậu nằm xuống giường đi, đúng rồi, cứ thế. Còn cô, Trúc Linh, tôi đang nói cô đấy, đi tới chỗ cô bị đạp văng xuống khi trước rồi ngồi đó cho tôi, đáng lẽ cô phải nằm nhưng tôi chấp cô ngồi luôn.
Mạnh Quân khoanh tay theo dõi diễn biến, gương mặt âm trầm. Cụm từ “thực nghiệm hiện trường” này, người ngoài không rõ chứ đối với cảnh sát như gã thì không còn gì quen thuộc hơn. Gã đã nhận ra Nguyễn Huy định làm gì để minh oan cho Trần Phi. Không thể phủ nhận đầu óc cái tên Nguyễn Huy kia nhanh nhạy thật, chuyện thế cũng nghĩ ra được. Có lẽ ngay từ đầu gã ta đã nghĩ đến biện pháp đó, nhưng không vội ra tay mà chỉ dùng mồm mép đấu lý, dẫn dắt cả nhóm vài vòng, chờ khi mối nghi ngờ dành cho Trần Phi giảm bớt rồi mới tung ra quân át chủ bài để giành thắng lợi. Người dạng này, nếu là đồng minh thì cực kỳ có lợi, nhưng ngược lại, nếu là kẻ thù… tuyệt đối không thể để cho gã sống lâu.
Đoán mọi người và kể cả Trúc Linh vẫn còn mù mờ, Nguyễn Huy sảng khoái giải thích:
- Theo lời cô kể, ngay khi bị đạp văng xuống chỗ đó, cô lập tức bật dậy lao khỏi phòng, nhờ vậy thoát khỏi tay Trần Phi, không bị cậu ấy giết, đúng chứ?
- Đúng vậy. – Trúc Linh không thể bẻ cong lời nói, chỉ có thể thừa nhận.
- Tốt. Bây giờ cả cô và Trần Phi đều vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cho tôi. Tôi sẽ đếm ngược từ “ba” tới “không”, sau tiếng “không”, cô lập tức dùng hết sức chạy khỏi phòng, nếu cô vẫn chạy thoát khỏi tay cậu ta, chứng tỏ câu chuyện cô kể là thật. Còn ngược lại, cô để cậu ta tóm được, hà hà… không cần tôi phải nói thêm nữa chứ?
Đã hiểu ra dụng ý của Nguyễn Huy, Trúc Linh nhìn về phía cửa phòng đóng kín. Từ chỗ nàng đang ngồi tới đó tầm hơn 1 mét, chỉ với tay một cái là chạm vào. Trong khi đó, giường của Trần Phi cách nàng khoảng 4 mét, hắn lại còn đang nằm, tư thế vô cùng bất lợi. Nàng thầm nghĩ mặc kệ hắn nhanh cỡ nào, nàng vẫn có thể chạy thoát, bèn gật đầu:
- Tôi đồng ý.
Nguyễn Huy quay qua chỗ Trần Phi:
- Phi, cậu sẵn sàng chưa?
Trần Phi đang nằm trên giường như lời gã căn dặn, điềm tĩnh đáp:
- Đếm đi.
- Được. Nào, chú ý nhé. Ba, hai, một. Không!
Vụt!
Trước cả khi Nguyễn Huy kịp đếm “không”, Trúc Linh đã ăn gian một tí thời gian, xuất phát sớm hơn, toàn thân nàng bật dậy như cái lò xo bị nén chặt, cánh tay phải vươn ra chụp vào tay nắm cửa, vặn thật nhanh rồi kéo vào trong, mở toang cửa ra, đôi chân thon dài thậm chí không cần chạy, liền nhún mạnh một cái, tung người lao thẳng ra khỏi phòng.
Toàn bộ hành động của Trúc Linh hầu như không một động tác thừa, được nàng tính toán từ trước, thực hiện cực kỳ chính xác và hoàn hảo.
Véo!
Tuy nhiên, nàng có nhanh cách mấy cũng không thể nào so với phản xạ của Trần Phi, một kẻ vượt cấp nàng quá xa, thuộc tính hơn nàng quá nhiều, hơn nữa, hắn lại dùng kỹ năng chứ không phải tự thân lao đến bắt lấy nàng như nàng cứ tưởng.
Cơ thể Trúc Linh còn đang treo lơ lửng trên không trung bên ngoài hành lang, chưa kịp đáp xuống đất thì một tấm lưới nhện lùng nhùng đã thần tốc bay đến chụp thẳng lên người, trói gô nàng lại, cả người và lưới bị Trần Phi kéo mạnh bay vèo vào lại trong phòng, cứ thế rơi đùng xuống sàn.
Bộp!
Không nghĩ mình bị tóm dễ dàng như vậy, Trúc Linh vô cùng hoảng hốt, ra sức giãy dụa, cố tìm cách thoát khỏi lưới nhện, nhưng nàng càng giãy lại càng bị dính chặt vào lưới, không làm sao thoát nổi.
Lốp bốp!
Nguyễn Huy vỗ tay, bước tới gần chỗ Trúc Linh nằm thành một đống to, miệng cười hềnh hệch:
- Sao hả? Không chạy nữa đi! Hồi nãy cô bảo mình chạy thoát hay lắm cơ mà, sao giờ lại nằm ườn ra đây mãi thế?
- Không. Tôi không phục! – Trúc Linh vừa vùng vẫy vừa kêu lên thảng thốt – Cậu ta đã có chuẩn bị nên mới kịp hành động. Khi trước rõ ràng tôi chạy thoát thật, cậu ta không thể bắt được tôi thật mà.
Nguyễn Huy cười lạnh:
- Vớ vẩn! Cô nghĩ mình là ai, cấp độ gì chứ? Chỉ là một Người Chơi Mới trung cấp quèn mà thôi. Kể cả tôi, Nghiệp Dư sơ cấp mà rơi vào trong hoàn cảnh của cô, tôi còn chưa chắc mình thoát khỏi tay Trần Phi.
- Nhưng sự thật là khi ấy tôi vẫn chạy thoát được, cậu không thể phủ nhận điều đó. – Trúc Linh giãy dụa mãi không cách nào thoát khỏi tấm lưới nhện nên đành nằm im, thở hổn hển nói.
- Tôi đâu có bảo cô không thoát được. Nhưng mà… - Nguyễn Huy dời mắt khỏi Trúc Linh, chuyển qua chỗ mọi người, hai tay giang rộng ra – Sự thật là Trần Phi chủ động buông tha cho cô, nên cô mới có thể thoát thân. Bằng như cậu ấy muốn ư, hừ, cô có mười cái mạng cũng ra đi trong vòng một nốt nhạc.
Thần sắc Trúc Linh càng thêm nhợt nhạt, há miệng toan bào chữa nhưng liền bị Nguyễn Huy cướp lời:
- Tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến rồi đấy. Tôi cố tình cho hai người họ thực nghiệm hiện trường để làm gì? Là để mọi người hiểu rõ, chỉ cần Trần Phi muốn thì cô ta không bao giờ có cơ hội toàn mạng rời khỏi đây. Song, rốt cuộc cô ta vẫn chạy khỏi và đi cầu cứu kêu khóc khắp nơi, việc đó nói lên điều gì? Rất đơn giản, nó nói lên rằng Trần Phi chủ động thả cô ta đi. Tôi hỏi các người, nếu việc Trần Phi định cưỡng bức cô ta là thật, liệu cậu ấy có ngu xuẩn để cô ta đi rồi chỉ ném theo một câu hết sức vu vơ kiểu “tôi cấm cô kể với ai đấy, kể là tôi giết” không? Tay cậu ấy nhuốm không ít máu người rồi, tôi tin cậu ấy cũng chẳng ngại việc có thêm vài oan hồn bám theo mình đâu.
Nhận thấy Nguyễn Huy càng nói thì mọi thứ càng dần đi chệch khỏi quỹ đạo sao mình sắp đặt, Trúc Linh bấu chặt hai tay vào lưới nhện, luôn miệng gào khóc với nét mặt oan ức tột độ:
- Tôi… tôi không phục! Cậu dùng miệng lưỡi bẻ cong sự thật. Trần Phi muốn cưỡng bức tôi, đó là sự thật. Tôi thề mình chỉ có sao nói vậy, nếu tôi nói sai, bịa chuyện đặt điều sẽ bị trời đánh chết không toàn thây.
Nguyễn Huy khinh bỉ ra mặt:
- Kêu gào lớn nữa lên, xem ai bênh vực cô? Ở đây đều là người có trình độ học vấn, chỉ cần nghe thoáng qua lời tôi phân tích sẽ hiểu đâu mới là kẻ dối trá, lộng giả thành chân.
Lương Nhật hừ một tiếng:
- Không biết những người khác thế nào, riêng tôi chả thấy lý lẽ của cậu đủ thuyết phục gì cả. Đừng nói bằng cái miệng suông nữa, chỉ tổ phí thời gian của mọi người. Thứ quan trọng nhất vẫn là bằng chứng. Bằng chứng đâu? Nếu xem đây là tòa án, còn cậu là luật sư đại diện tranh cãi cho Trần Phi, vậy thì bằng chứng chứng minh cậu ta không phạm tội đâu?
“Thằng này quyết dìm chết Trần Phi đây mà.”
Ý nghĩ này lướt qua đầu Nguyễn Huy. Gã đáp bằng giọng châm chọc mỉa mai:
- Bằng chứng à? Nếu muốn bằng chứng, vậy trước tiên cậu trình bằng chứng Trần Phi cưỡng bức Trúc Linh lên cho tôi xem đã. Có không?
Lương Nhật cười nửa miệng:
- Vết chân trên bụng Trúc Linh chả phải bằng chứng thì là cái quái gì nữa? Cậu có đui cũng phải thấy mờ mờ chứ?
Nguyễn Huy đưa một ngón tay lên lắc lắc về phía Lương Nhật:
- Sai rồi. Vết chân đó chỉ chứng tỏ giữa cả hai có xung đột, Trần Phi đạp cô ta một cái, thế thôi. Thứ tôi cần là bằng chứng chứng tỏ cậu ta cưỡng dâm cơ, hay cũng chỉ là những lời tố cáo vu vơ của cô ta. Sao nào, có hay không? Nếu như không có thì cậu câm họng lại! Đừng quên vụ việc xảy ra ngay trong phòng ngủ của Trần Phi, chẳng phải phòng của Trúc Linh. Bây giờ tôi bảo Trúc Linh nửa đêm mò vào phòng Trần Phi, định hãm hiếp cậu ấy nhưng bị cậu ấy tống cho một đạp văng khỏi phòng, ấm ức nên đi lu loa vu oan cho cậu ấy. Nghe có hợp lý không? Việc của cậu là đưa ra bằng chứng chứng minh cô ta vô tội tôi xem cái nào, đừng chỉ nói suông như vậy?
Mồm mép Nguyễn Huy quá mức lợi hại, một mình chống mấy người nhưng vẫn trên cơ. Lương Nhật bị gã vặn vẹo cho đỏ mặt tía tai không nói được thêm câu gì, chỉ có thể hừ nhạt câm nín.
Phải đến thời điểm này, Mạnh Quân mới lên tiếng. Gã ôn tồn:
- Thôi, mọi người bớt tranh cãi, nghe tôi vài lời được chứ? Theo tôi thấy, ai cũng có cái lý riêng cả, sự việc hôm nay tốt nhất nên dừng lại tại đây, không cần phải truy cứu nữa. Trần Phi, cậu thả Trúc Linh ra đi, không thể cứ trói cô ấy nằm dưới nền đá lạnh mãi thế được.
Sau chót, Mạnh Quân vẫn là kẻ khôn ngoan, lại chọn biện pháp ôn hòa, không ai có thể oán trách gã được.
Đa số thành viên trong nhóm đều đồng tình với ý kiến này, nhưng Nguyễn Huy thì khác, gã bật cười:
- Ồ không, sao có thể thế được. Cô ta vu oan cho thằng bạn tôi, cái tội cưỡng dâm này rất nặng đấy, nếu không làm rõ ra, về sau ai cũng nghĩ Trần Phi là một thằng hiếp dâm thì làm sao cậu ấy lấy vợ được nữa.
Vốn trước đó Trúc Linh nghe Mạnh Quân thay mặt điều đình đã âm thầm thở ra nhẹ nhõm, ít nhất nàng cũng giữ lại được cái mạng, giờ lại nghe gã kính cận nói vậy, còn nở nụ cười nham hiểm dành cho nàng liền biết không ổn, khóc òa lên:
- Tôi bị bạn cậu hành hạ thành ra thế này, cậu giỏi mồm mép cãi cho cậu ta trắng án, chối bỏ tội lỗi, còn muốn xử lý tôi thế nào nữa. Các người đừng ỷ mạnh mà ép người quá đáng!
- Còn thế nào ư? – Nguyễn Huy ngồi xuống, cúi sát mặt thì thầm vào tai Trúc Linh:
- Oan ức lắm đúng không? Thôi được, tôi cho cô cơ hội giải tỏa oan khiên đây. Cô bảo là khi bừng tỉnh thì trông thấy Trần Phi chuẩn bị nhét cái đó của cậu ấy vào chỗ nhạy cảm của cô, giờ nói tôi nghe thử xem, cái đó của cậu ấy thế nào, có đặc điểm gì khác lạ không? Chỉ cần cô nói chuẩn xác, tôi sẽ thừa nhận đúng là cậu ấy định hiếp cô thật.
Trúc Linh giật thót, giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Cậu thật thô bỉ, đừng nói những lời dơ bẩn đó nữa…
- Ha ha, thô bỉ sao? Cô có gan tố cáo cậu ấy mà bây giờ chỉ qua loa vài lời mô tả đặc điểm “thằng nhỏ” lại không dám à? Sợ quái gì chứ? Thôi nào, đừng ngại ngùng xấu hổ gì hết, không phải cô đang rất muốn cậu ấy bị mọi người trừng trị và phỉ nhổ, giúp cô lấy lại công bằng sao? Mau nói ra đi, nếu ngại thì nói nhỏ đủ mình tôi nghe thấy là đủ rồi. Tôi tắm chung với cậu ấy không ít lần, cơ thể cậu ấy ra sao tôi rõ như ban ngày, chỉ cần nghe qua là biết cô nói thật hay không.
Nguyễn Huy không thèm che giấu nữa, tuôn một tràng cho tất cả cùng nghe, miệng nói những lời bẩn thỉu nhưng sắc mặt gã rất bình thường, giống như đang vui đùa giữa những người bạn với nhau.
Toàn trường im bặt.
Phụ nữ trong nhóm đều mặt đỏ tới mang tai, chỉ muốn mau chóng chạy khỏi nơi này để không còn phải nghe bậy bạ nữa.
Mạnh Quân cau tít đôi mày rậm, khó chịu nói:
- Cậu thôi đi được không? Chuyện hôm nay dừng lại ở đây được rồi, có dồn ép cô ấy mãi cũng không thể làm sáng tỏ sự thật. Trong nhóm còn có phụ nữ, tất cả đều chưa lập gia đình, đừng nói những lời lẽ thiếu tế nhị khó nghe ấy nữa.
- Ơ hay, sao lại không thể làm rõ sự thật? – Nguyễn Huy ngơ ngác – Chẳng phải trước đó cô ta bảo cả hai đều trần như nhộng, và Trần Phi sắp sửa nhét “cái đó” vào trong “cái ấy” của cô ta sao? Vậy giỏi thì nói đặc điểm “cái đó” của cậu ấy tôi nghe thử xem đúng không? Sau khi cô ta nói ra, tôi cam đoan với anh, chúng ta bốn người cùng vào phòng riêng, tôi sẽ khuyên Trần Phi cho anh kiểm chứng luôn, xem ai đúng ai sai.
Trần Phi hết biết nói gì. Tính cách Nguyễn Huy, hắn rõ hơn ai hết. Cậu ta là loại người cực kỳ hơn thua, ai đánh cậu ta một cái, cậu ta sẽ đánh trả mười cái, hiện tại không thể thì trong tương lai nhất định sẽ trả đũa.
Cho Mạnh Quân xem chỗ nhạy cảm của hắn chỉ để chứng minh hắn bị oan ư? Đúng là chỉ có Nguyễn Huy mới nghĩ ra được chủ ý “đáng sợ” đó, riêng hắn vừa nghe tới đã thấy rùng mình sởn gai ốc. Kỳ thực, hắn đã quyết tâm tách nhóm, cho nên chuyện này chẳng còn quá quan trọng, chỉ cần mọi người không nghĩ hắn là một tên yêu râu xanh, vậy đủ rồi, không cần thiết phải vạch trần Trúc Linh.
Hắn cũng bỏ qua ý định lấy mạng cô ta, hiện có mặt bọn Mạnh Quân, Lương Nhật ở đây, và cả mấy cô gái trong nhóm, chắc chắn họ sẽ không để hắn làm vậy. Thêm một việc không bằng bớt một việc, kẻ thủ đoạn lươn lẹo như Trúc Linh, không sớm thì muộn sẽ có một ngày cô ta phải trả giá đắt.
Nghĩ vậy, Trần Phi toan lên tiếng can ngăn Nguyễn Huy, nhắc nhở cậu ta có chừng mực. Tuy nhiên, Mạnh Quân đã nhanh hơn, đột nhiên gầm lên giận dữ:
- Tôi bảo cậu thôi ngay đi, có nghe không hả? Đàn ông gì mà còn lắm mồm hơn cả đàn bà thế? Đừng nói những lời bẩn thỉu đó nữa, chả ai ở đây muốn nghe cậu lải nhải mãi.
Nguyễn Huy sững người, đúng là gã hơi già néo thật, nhưng chỉ nói lời bào chữa cho Trần Phi thôi. Có câu “lời thật mất lòng”, bỏ qua khía cạnh nhạy cảm thì đề xuất của gã vô cùng hợp lý đó chứ. Cớ sao tên thiếu tá cảnh sát kia đột ngột lồng lộn lên như con chó tháng bảy cần tìm bạn tình giao phối thế nhỉ? Khó hiểu thật!
Nguyễn Huy chỉ sợ thiên hạ không loạn, hối hả phân bua:
- Úi chà, tôi có làm gì đâu mà anh đột nhiên tức giận thế chứ? Nếu anh ngại không muốn nhìn cái đó của Trần Phi thì thôi, tôi tìm người khác. Chuyện nhỏ thôi mà!
Lửng Mật và thằng nhãi Thiên Lôi gõ tay nhau, cố nín cười, len lén quay mặt đi nơi khác, tránh để Mạnh Quân trông thấy rồi giận chó đánh mèo, trút giận lên bọn gã.
Mai Hùng thì mép môi cứ giật giật liên hồi, ngó qua Lương Nhật tìm sự đồng cảm song lại phát hiện thần sắc tên này lạnh như tiền, hai mắt trừng trừng ngó Nguyễn Huy cứ như đang muốn ăn tươi nuốt sống gã ta.
Thanh Hương nãy giờ cố gắng nín nhịn, cuối cùng không chịu đựng được nữa, hét lớn:
- Cậu im đi! Miệng cậu ăn cơm hay ăn… mà thở ra toàn những thứ thối tha bẩn thỉu vậy hả?
Chửi nhau luôn là lợi thế của Nguyễn Huy, gã cười nụ:
- Hỏi gì lạ thế? Bữa tối chúng ta vừa ăn chung lúc nãy thôi mà, bạn mau quên quá. Tôi ăn thứ mà bạn cũng ăn vô cùng hào hứng đấy. Bạn bảo xem là cơm hay là cứt?
P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.
Đăng bởi | TranDongTran |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 111 |