Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 : Biến Cố Lớn

Tiểu thuyết gốc · 2157 chữ

Trải qua bốn năm tiếp theo, tộc nhân trong bộ lạc mất đi cũng tương đối nhưng cũng không ngăn cản sự phát triển của bộ lạc Đá đá, vì thế bãi đi săn cũng được tăng trưởng thêm, những xung đột với các bộ lạc lân cận cũng xảy ra thường xuyên hơn.

Quay về với nhân vật chính, Ain trong bốn năm qua, hắn đã dành tồn bộ thời gian ăn uống gia tăng sức khỏe hơn, cộng với ADN của người nguyên thủy, khiến hắn trở nên lớn hơn rất nhiều.

Nếu so với người hiện đại thì Ain có thể hình của đứa trẻ tầm 10 tuổi, còn đám trẻ mồ côi tuy được lượng thức ăn dồi dào nhưng cũng không cao hơn Ain là mấy, còn một thứ nữa là Ain đã bắt đầu tập chạy buổi để cơ thể thích nghi chuẩn bị cho tương lai.

Ain ngồi trong chỗ ở của mình, cầm thanh gỗ lên khắc vào bức tường sau lưng mấy gạch kẻ rồi thở dài :

“Nay cũng là năm thứ năm mình tới thế giới này rồi thật nhanh a,...haiz cũng là tròn một năm mẹ mất nhỉ !“

Càng nói, giọng Ain càng buồn, hai mí mắt chực chờ rơi lệ xuống nhưng rồi hắn gạt những giọt nước mắt đang đọng, bước ra ăn sáng rồi đi ra ngoài chạy bộ.

Nhìn đứa con buồn bã bước ra ngoài tập luyện riêng một mình, cha Ain cũng chỉ có thể đưa mắt dõi theo, là tộc trưởng ông cũng có nỗi khổ của mình, biết bao nhiêu tộc nhân cần ông dẫn dắt bộ lạc.

Đội đi săn cần ông để săn bắt thức ăn và cần ông để chống lại các bộ lạc khác, ông muốn thời gian an ủi con mình cũng không có, nếu có thì thằng nhóc cũng tránh mặt ông, âu cũng lỗi do ông, vào ngày mẹ nó mất, ông chỉ có thể ôm nó khóc rồi hôm sau lại tiếp tục đi săn, điều đó khiến trái tim đứa nhỏ bị tổn thương sâu sắc.

Thở dài một hơi, rồi cha Ain tiếp tục ra ngoài săn bắt, thấy tộc trưởng và 'cậu chủ' nhỏ bé của mình đều có nỗi khổ không nói được, Dyz chỉ lắc đầu rồi bước ra ngoài chạy đi theo Ain.

Chạy tầm 10 phút, Dyz thấy 'cậu chủ' ngồi trên cành cây hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm, Dyz liền trèo lên ngồi kế bên Ain, dường như hắn không nhận ra vệ sĩ mình tới, hắn cứ ngồi như bức tượng. Thấy tình trạng của hắn, Dyz lại thở dài :

“Lại như vậy nữa … Này, Ain tỉnh lại coi ê.“

Dyz cầm hai vai Ain mà lắc mạnh, thấy chưa hiệu quả anh còn tặng thêm cái cú đầu nữa, chỉ nghe một cái ‘cốc’, Ain mới tỉnh lại, thấy người cú đầu mình, hắn xoa xoa chỗ đau nói :

“Chú à, lại cú đầu con nữa.“

“Không cú đầu con thì sao con tỉnh lại được.“

Thấy thằng nhóc hỏi, Dyz trả lời như đã quen việc này, thấy Ain im lặng không nói gì, Dyz mới hỏi :

“Lại nhớ ngày hôm đó à.“

Ain nhìn Dyz một cái rồi trả lời :

“Chú cũng biết mà, làm sao con quên được ngày hôm đó chứ, nếu con có sức mạnh thì mẹ đâu có chết.“

Càng nói, giọng hắn càng thổn thức, nghe vậy Dyz chỉ ôm Ain vào lòng an ủi :

“Chuyện đó đâu phải do con, con đã làm hết sức rồi mà, chỉ có thể trách số phận."

“Nhưng con... “ Ain định nói gì thêm, Dyz đã ngắt lời :

“Không con đã làm đúng rồi đừng ăn năn nữa, mà con cũng thử nói chuyện với cha con lại đi, ông ấy cũng có điều khó nói mà con phải thông cảm cho ông ấy chứ.“

Dyz vừa giữ đầu hắn không cho di chuyển, một mắt của Dyz nhìn thẳng vào mắt Ain khuyên nhủ, Ain cũng nhìn lại Dyz hồi lâu, rồi gạt tay anh ra nói lí nhí :

“Con biết rồi, chú nói hoài, à thôi con đi chạy bộ đây.“

Nói xong, hắn nhảy xuống tiếp tục chạy bộ, còn Dyz nhìn thân hình đang dần nhỏ lại mà lẩm bẩm :

“Bảo chú nói hoài mà con có lần nào nghe đâu.“

Khung cảnh trên đã diễn ra hàng trăm lần suốt một năm nay, Dyz lúc này cũng cố gắng an ủi nhưng vẫn chưa biết làm sao để thằng nhóc trở lại bình thường, anh bỗng nhớ về ngày hôm đó, cái ngày mà cả đời anh không bao giờ quên nó như in vào trí nhớ anh vậy.

...

Vào một năm trước, khi vừa bước qua một mùa đông lạnh lẽo, đội đi săn đã ra ngoài, Dyz thì bước ra kiểm tra hang thỏ xem có con nào chết trong mùa đông không, thấy bình thường anh tiếp tục công việc dọn dẹp hang rồi ngồi canh dưới chồi, chồi được Ain hướng dẫn làm vào hai năm trước, nó chỉ được làm từ khung gỗ đan dây leo chèn ít lá cây là xong.

Có chỗ che nắng, che mưa nên công việc này cũng an nhàn hơn, đang ngồi nghỉ ngơi, bỗng Dyz nghe tiếng gầm rất to, anh liền chạy về hang, thấy đám trẻ vẫn bình thường anh mới thở ra một hơi, bỗng anh thấy trống vắng quay qua không thấy Ain đâu cả liền nghĩ :

“Bình thường thằng nhóc thấy như vậy nó háo hức lắm mà ?“

Anh liền hỏi Dio :

“Dio thấy nhóc Ain đâu không?“

Dio lắc đầu trả lời:

“Dạ không thấy chú Dyz."

Lúc này như nhớ ra chuyện gì đó, nhóc Zua lên tiếng nói:

“Dạ hình như Ain với mẹ nó đi xuống núi hái trái cây hay gì đó chú.“

Dyz vịn vào vai Zua hỏi :

“Sao con biết mà đi hồi nào?“

Zua bị lắc muốn ói tới nơi, nó cố nói:

“Dạ hồi sớm, con nghe mẹ Ain nói thoang thoáng thế á.“

Nghe câu trả lời từ Zua, Dyz vội chạy vào trong lấy áo giáp với lao đá khi chạy ra anh bảo với mấy đứa nhỏ :

“Mấy đứa ở yên trong hang không chạy ra ngoài, nghe không?“

Nói rồi, anh tức tốc chạy xuống núi, mấy đứa nhỏ nghe vậy cũng nhận ra tình hình liền chạy vô trong, riêng Dio đi báo mấy thành viên đi săn đang dưỡng thương, mấy người nghe nhóc Dio nói cũng nhanh chóng chia ra, ai còn chiến đấu được vào lấy lưới với áo giáp lao đá chạy theo Dyz, còn lại thì ở trong hang bảo vệ.

Trên đường chạy xuống, anh thấy mấy con động vật nhỏ chạy tán loạn, lòng anh càng nóng bừng lên, càng xuống tiếng động càng to, tiếng gầm gừ cũng xuất hiện nhiều hơn, bỗng anh thấy một bóng dáng nhỏ nhoi đang cố chạy lên.

Chạy lại gần, anh mới nhận ra là Ain, nhìn kỹ có nhiều vết thương to nhỏ đặc biệt có bốn vết cào lớn trước ngực, Dyz hoảng loạn hỏi đứa nhỏ :

“Ain sao vậy, sao con bị vậy rồi mẹ con đâu?”

Lúc này, Ain mất máu cộng thêm cố chạy lên núi nên sắp rơi vào trạng thái sắp hôn mê, ý chí hắn kiên cường mới chống cự mà chạy lên tới đây, thấy Dyz xuất hiện ý chí mới dần sụp đổ, hắn thều thào nói :

“Gấu… mẹ còn trong đó …cứu."

Nói rồi, hắn chỉ vào khu rừng sau đó hắn ngất đi, lúc này mấy thành viên đi săn kia mới chạy xuống tới, Dyz liền đặt đứa bé cho hai người bảo :

“Chạy về nhờ Vu cứu Ain trước, báo Vu cho triệu đội đi săn về, còn lại đi theo ta cứu vợ tộc trưởng.“

Nghe vậy hai người kia nhanh chóng bế Ain quay về, còn mấy người kia theo Dyz chạy vô trong rừng, chạy tầm hơn 20m, Dyz mới thấy một con gấu đang cúi xuống cắn một thứ gì đó, Dyz không nhìn thì thôi nhìn rồi mới khiến hắn sôi máu, con gấu đang cắn vào bụng một xác phụ nữ, trên người còn đang mang một cái túi lưới trong đó có ít trái cây.

Máu nóng mọi người khi thấy cảnh đó trỗi dậy, liền không nghĩ ngợi mà quăng lưới vào con gấu, đang ăn tự nhiên bị một đống dây leo bao quanh mình, khiến con gấu tức giận, nó giơ tay lên định xé tấm lưới, chẳng may sao nó lại lọt vào mắt lưới.

Nhìn con gấu đang cố thoát ra tấm lưới, đám người Dyz mới dùng lao đá tấn công nó, bị thương khiến nó điên lên bỏ qua việc thoát khỏi cái lưới mà lao tới tấn công mấy sinh vật hú hét trước mặt.

Do chỉ mang theo ít lưới nên chưa thể quăng lưới vào chân, làm hạn chế di chuyển của con gấu, thêm việc máu nóng ban đầu nên tất cả lưới đều quăng vào đầu nó hết rồi, con gấu lao nhanh về một người mà tấn công, lúc đầu người đó còn tránh né được nhưng khi đối mặt con gấu lâu dài, thể hình con người mới gặp bất lợi, dần dần những vết thương cũng xuất hiện.

Những người còn lại cũng chỉ có thể la hét để con gấu chú ý tới mình, vì vũ khí của họ còn đang nằm trên con gấu, dường như con gấu không nghe những tiếng hò hét xung quanh nữa, nó chỉ còn ý định phải giết sinh vật trước mặt này rồi xử lũ sau lưng sau.

Thấy tình hình không ổn, Dyz đang đứng sau lưng con gấu, bỗng anh liều mạng chạy lại gần con gấu rồi nhảy lên lưng nó rút một cây lao ra, nhận ra có sinh vật đang bu trên lưng mình, con gấu định phủi nó ra nhưng một cảm giác đau đớn truyền đến, nó đổi ý định giết sinh vật kia mà chuyển sang sinh vật trên lưng này.

Vừa rút thanh lao đá ra, bản năng của Dyz mách bảo, anh liền búng chân vào lưng con gấu tránh được một pha vả của con gấu, như tích tắc anh lại tránh sang bên trái, nơi anh vừa tránh là một gốc cây, đã bị một sinh vật tông trúng khiến nó vỡ nát.

Dyz vừa lùi, vừa nghĩ cách phản công nhưng con gấu dường như không cho anh nghĩ, quần thảo suốt nửa tiếng, con gấu lúc này loạng choạng do mất máu, với thể lực đã tiêu hao quá nhiều mà ngã xuống.

Thấy vậy mọi người nhặt đá chọi nó xem đã chết chưa, xác nhận an toàn, Dyz với mấy người định chạy lại kiểm tra thương tích mẹ Ain, dị biến xảy ra con gấu không biết lấy đâu ra sức mạnh nó nhảy tới vồ đám người, Dyz nhận ra nguy hiểm chỉ kịp đâm ngọn lao tới.

Một tiếng 'bịch' vang lên, mấy người bị sức nặng con gấu đè lên đau đớn rên rỉ, những người may mắn mới hoảng hồn vội kéo người ra, nhận ra thiếu mất Dyz, mọi người mới lật cái xác con gấu đang bất động lên thấy Dyz đang nằm bên dưới rên rỉ.

Lúc hoảng loạn, Dyz đã đâm kịp vào cầm con gấu do sức nặng nên phần đuôi cây lao cũng đâm vào ngực, làm gãy mất cái xương sườn khiến anh thở khó khăn, Dyz không quản đau đớn kêu mấy người kia :

“Mau lại coi vợ tộc trưởng sao rồi.“

Mọi người mới sực nhớ ra, lúc chạy lại có người ói ngay tại chỗ, thân thể đã nát bét không thể nhận dạng, chỉ có thể nhận ra dấu ấn trên mặt còn sót lại chút ít, một người lại đỡ Dyz dậy mà nói nhỏ, anh nghe xong tay chân rụng rời nhưng vẫn cố nói :

“Gom vợ tộc trưởng lại trở về bộ lạc.“

“Còn xác con gấu sau đây Dyz.“ Một người khác hỏi.

“Thôi bỏ đi, coi như nó đã đền mạng để thần tự quyết.“ Dyz nhìn xác con gấu một cái rồi quay mặt đi.

Tất cả đã dọn dẹp xong xuôi, Dyz cùng với mọi người trở về, Dyz do gãy xương sườn nên được hai người khiêng về, tất cả trên đường im lặng chỉ có vài tiếng sụt sịt vang lên the thẻ, thời khắc đen tối dần xuất hiện.

tấu chương xong

Bạn đang đọc Số Phận : Thời Đại Nguyên Thủy sáng tác bởi AnSuPer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnSuPer
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.