Chương 12 : Bóng Đen Bao Trùm
Tại hang của lão Vu.
Thấy tình hình trong bộ lạc hoảng loạn, lão Vu cũng dự cảm không lành, ông liền chuẩn bị ít thảo dược, nhìn những cái cây cái lá trước mặt, ông chỉ âm thầm nói nhỏ :
“Mong không dùng đến thứ này.“
Nhưng có lẽ thần không nghe lời ông nói, bên ngoài truyền đến sự ồn ào, không cần ông bước ra đã có hai người ẵm một đứa nhỏ, trong thâm tâm ông không muốn nhìn thấy nhất nhưng trớ trêu thay, người lão sợ lại là đứa nhỏ ấy.
Sự thật luôn phũ phàng, khi hai người kia đặt đứa bé xuống, ông không nói gì mà chú tâm cầm máu cho đứa nhỏ trước.
Hai người kia cũng hiểu công việc của mình đến đây đã hết, họ chỉ có thể bước ra ngoài cầu nguyện cho tương lai bộ lạc, hơn một năm trước, lão Vu mới cho mọi người biết rằng Ain mới là người chế tạo ra lưới áo giáp.
Lúc đầu không ai tin, mãi tới khi hắn trổ tài làm ít dụng cụ sinh hoạt cho bộ lạc, mọi người mới hết hoài nghi, có người còn nhìn ra xa rằng, Ain còn tồn tại thì bộ lạc của họ sẽ trở nên lớn mạnh.
Mọi người ở ngoài nghe hai người bước ra nói rằng họ thấy lão Vu nước mắt đã rơi vài giọt, mọi người lúc này đã sụp đổ Ain mới gieo cho mọi người niềm hy vọng ấy vậy mà giờ đây.
Đã có người bắt đầu khóc cầu nguyện, lão Vu thần thông nhất bộ lạc giờ đây còn khóc thì họ cũng hiểu tình trạng Ain, chỉ có thần hộ mệnh mới cứu được, không ai quản ai mọi người đều chắp tay mà khấn cầu.
Mấy đứa nhỏ đang còn lo lắng thì thấy bóng hai người đi ra ngoài giải cứu đã quay lại, còn chưa hiểu chuyện gì, thì một thứ chất lỏng đã văng lên mặt bọn chúng một ít, nếm thử, tụi nó liền biết chuyện gì thì hoảng hồn quay vô chỗ lão Vu, lại nghe được câu chuyện của người lớn, đứa nào cũng sợ sệt có đứa khóc có đứa cứng cáp chỉ sụt sịt, ai trong bộ lạc cũng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Dio là đứa vô lực khụy chân xuống đầu tiên, Ain đã hỗ trợ cho tụi nó biết bao chuyện, từ lúc Ain mới một tuổi đã cho tụi nó thức ăn đến dạy tụi nó làm đồ vật, từ trở về sau chuyến đi ra ngoài khám phá, Dio luôn coi Ain là thủ lĩnh của mình, bởi vậy nó luôn muốn làm mọi việc Ain giao một cách tốt nhất, vậy mà giờ đây người nó coi trọng nằm ngắc ngoải trong kia, còn nó ngoài đây chỉ có thể cầu nguyện.
Qua hơn ba tiếng, không có tiếng động nào được phát ra từ chỗ lão Vu, càng khiến mọi người lo lắng hơn, nhưng vốn trong tiềm thức họ đã được chỉ định chỗ lão Vu chỉ có tộc trưởng hoặc người lão Vu kêu mới được vô nên dù lo lắng cũng không có ai dám vô, đặc biệt hai người kia đã tự ý xông vào mà không hỏi lão Vu giờ đây cũng run rẩy cầu nguyện.
Sự lo lắng dâng cao đến tột đỉnh, cũng có người bạo gan đi vô là nhóc Zua, nó bước vào một cách thận trọng những vật kỳ dị trên vách tường khiến nó sợ hãi nhưng vẫn cố lết vào, khi vào tới phía trong nó mới thấy lão Vu đang ngồi cầm cây gậy ngủ tự bao giờ, có lẽ ông đã rất mệt khi chữa thương cho Ain.
Nhìn qua thấy Ain mặt trở nên hồng hào, Zua mới thở ra một hơi, ngoái đầu ra ngoài kêu hai người nọ vô khiên Ain về chỗ ngủ của hắn, còn nó hạ lão Vu xuống ngủ cho thoải mái rồi chắp tay trước chỗ lão Vu hay làm lễ sau đó bước ra ngoài, vừa ra ngoài mấy người trong bộ lạc mới hỏi được thông tin mọi chuyện đã ổn, ai nấy đều thở phào đám trẻ thì khuôn mặt giãn ra nhiều.
Thêm một tiếng, những người đi giải cứu cũng trở về, mọi người mới ùa ra xem tình hình, họ chỉ thấy những khuôn mặt buồn bã đang bước lên họ cũng đoán ra tình hình, có người lại bắt đầu khóc, sự tang thương bao trùm lên bộ lạc họ còn thấy hơn một phần ba người đi ra ngoài bị thương trở về, đặc biệt vết thương của Dyz ngay ngực lõm vô sâu khiến ai cũng rùng mình.
Thấy mọi người bước ra, Dyz cũng gắng gượng nói với hai người ẵm Ain về :
“Này hai người báo lão Vu cho triệu đội đi săn về chưa?“
“Chết nãy rối quá, tôi quên mất mà lão Vu chữa thương mệt quá nên ngủ mất rồi, thôi để tôi vô xem sao?“
Một người nghe vậy hơi áy náy nói với Dyz, hồi nãy anh hoảng quá quên lời dặn thật, Dyz nghe câu trả lời cũng không trách chỉ bảo :
“Thôi cũng lỡ rồi đưa tôi vô gặp lão Vu.“
Nghe vậy, mọi người liền tách ra để cho người bị thương bước vô, lại bước vô chỗ lão Vu mấy người họ đặt Dyz xuống còn ai bị thương nhẹ thì được chỗ ngồi một góc, xong xuôi một người lay lão Vu dậy.
Chừng hai phút sau, lão mới tỉnh dậy, do tuổi già, rồi kích động bởi tình hình của người được xem tương lai bộ lạc mới khiến lão không chịu nổi kích thích mà ngất đi.
Khi tỉnh dậy, lão Vu cũng không cần giải thích nhiều chỉ mau chóng làm công việc chữa thương, mấy người thấy vậy cũng biết ý lui ra chỉ cầu nguyện cho mọi chuyện kết thúc vì những người bị thương đều đang dưỡng thương, nếu đội đi săn chút về lại có người bị thương thì không có ai thay thế mất.
Điều đó ảnh hưởng tới việc tìm kiếm thức ăn, dạo gần đây tình hình bãi săn cũng không còn suông sẽ, vì các bộ lạc khác cũng đang tranh chấp với bộ lạc của họ.
Nằm trong chỗ lão Vu, khi thấy mấy người bị thương nhẹ kia đều đã được xử lý xong xuôi, Dyz mới nhỏ tiếng với lão Vu :
“Lão Vu mau báo cho tộc trưởng trở về.“
Nghe Dyz nói, lão Vu cũng không chần chờ mà bước lại một góc treo một cái đầu thú, lão Vu gạt đầu thú qua một bên liền hiện ra một cái lỗ, rồi lão cầm một thanh gỗ lên thổi vào cái lỗ đó.
Từ khi mới di dời tới địa khu, này lão cùng tộc trưởng đã khám phá ra cái hang này, lần mò mới phát hiện ra cái lỗ này thông ra ngoài, nếu cầm thanh gỗ thổi vào nó sẽ phát ra một tiếng kỳ dị mà nó vang ra rất xa, nên hai người mới thống nhất đây là tín hiệu riêng của họ khi gặp nguy hiểm.
Từ khi vào ở trong hang tới giờ, Dyz mới biết đến sự tồn tại của cái lỗ kia, nhìn hành động của lão Vu, anh cũng nhận ra phần nào vì tộc trưởng từng dặn khi còn đi săn trong rừng :
“Này Dyz nếu bộ lạc có gì thì báo lão Vu, lão sẽ báo cho ta mà trở về, nhớ đấy nguy hiểm báo lão Vu liền nghe chưa.“
Lúc đó, Dyz cũng ậm ờ nghe rõ, giờ đây anh đã biết vì sao tộc trưởng dặn câu đó, nhưng việc đó nhanh chóng biến mất vì hắn nhớ ra cái xác của vợ tộc trưởng, để cánh tay che mắt mình không cho nước mắt rơi, anh lên tiếng :
“Lão Vu thi thể vợ tộc trưởng ở ngoài."
Do đang bị che mắt nên Dyz không thấy được rằng thân thể lão Vu run lên khi nghe anh nói, sau ít phút bình tâm, lão mới nói nhẹ nhàng :
“Biết rồi.“
Tiếng bước chân vang lên, Dyz cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, lão Vu bước ra ngoài thấy mọi người đang ở một chỗ hay làm lửa trại tổ chức tiệc, nơi đó đang có một thi thể nằm đó.
Lão bước lại nhận ra một số đặc điểm của mẹ Ain thì mới rơi lệ lần nữa, lão chạm nhẹ vào phần còn nguyên của thi thể ngâm lên một số câu để chúc phúc cho linh hồn ở thế giới bên kia.
Làm một số thủ tục rồi lão cùng 4,5 người mang thi thể lên trên đỉnh núi, bước lên một chỗ đã được dọn dẹp sẵn từ lâu đặt thi thể ấy xuống, nhìn từng nắm đất bỏ xuống mấy người đều rơi nước mắt nhưng không ai khóc thành tiếng, vì họ cho rằng đó là sự không may mắn cho người đã mất.
Nhìn xung quanh các ô đất cũng sắp lấp đầy khu vực, lão Vu cũng thở dài nơi này là những thi thể đã mất từ khi bộ lạc dời tới đây, cắm một cành cây xuống trước ô đất chứa thi thể mẹ Ain, rồi lão Vu treo cái túi mà Ain làm cho mẹ lên như để nhận diện từng thành viên, xung quanh các ngôi mộ cũng có treo một số thứ một số đã phai tàn theo thời gian.
Bước về hang mà bước chân của lão Vu trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, giờ lão phải suy nghĩ làm sao để hạn chế cơn bùng phát cảm xúc của tộc trưởng sắp tới, lão biết rằng tộc trưởng nhìn vậy, chứ rất yêu thương vợ con mình giờ mà biết vợ mất, con bị thương chưa biết khi nào tỉnh lại thì lão không đoán được hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Trong khu rừng dưới núi
Vừa tới vị trí bãi săn, hai người trong nhóm đi săn nhanh chóng trò lên cây, hai người họ có nhiệm vụ trinh sát các con mồi cho đội đi săn, cũng như cảnh báo nếu có nguy hiểm, mới qua buổi trưa đội đã săn được rất nhiều thực phẩm. Lúc này, bỗng họ nghe một tiếng rất lạ, nó như trộn giữa tiếng heo kêu với tiếng chim và nhiều tạp âm, nghi hoặc nên họ xuống báo tộc trưởng :
“Tộc trưởng có tiếng lạ.“
“Tiếng lạ? Lạ như thế nào? Phát ra từ đâu?“. Đang ngồi ăn trưa, cha Ain nghe báo thắc mắc hỏi.
“Dạ báo như tiếng chim với tiếng heo rừng ấy mà nó lạ lắm, nó phát ra từ hướng bộ lạc ta thì phải.“
Thành viên kia vừa ráng nhớ vừa mô tả cho cha Ain hiểu, còn cha Ain thì như nhớ ra gì chỉ lẩm bẩm :
“Chắc là không phải chứ.“
Từ sáng ông đã có dự cảm không lành, suốt buổi săn dự cảm càng mãnh liệt hơn, giờ thêm tiếng lạ này nữa càng khiến lòng ông không yên, ông quyết đoán triệu các thành viên đang đi săn xung quanh về rồi quay về bộ lạc.
...
Trên đường về, bỗng ông chú ý khi có mấy con vật đang bu lạc ăn một cái xác con vật nào đó, khi nhìn lại trên đường có ít vết máu vương vãi mà nó còn hướng về bộ lạc điều này khiến ông gấp rút hơn, các thành viên thấy vậy cũng tăng tốc hơn bởi không chỉ có một vết máu mà tận hai vết một vết máu đã khô, một vết mới vừa khô lại.
Tầm nữa tiếng sau, bọn họ mới tới cửa hang, cha Ain thấy nhiều người đang đứng dường như họ đợi ông trở về vậy, ông định hỏi thì lão Vu bước ra ghé vào tai cha Ain nói nhỏ :
“Tộc trưởng hứa với lão phải thật bình tĩnh, vợ cậu…vợ cậu mất rồi. Con cậu bị thương chưa biết khi nào tỉnh, ta đã cố hết sức, xin lỗi.“
Nói xong, lão cũng rơi nước mắt còn cha Ain vịn vào vai lão mà khụy xuống, ông ôm mặt gào lên tiếng thê lương ai nghe cũng sụt sịt, họ vừa trải qua cảm giác đó nhưng họ vẫn là người ngoài, khi nào là người thân mới hiểu được nỗi đau tột cùng mà cha Ain đang cảm nhận.
Mấy thành viên đi săn nghe tin từ những tộc nhân khác, nhìn tộc trường suy sụp, mấy người họ cũng chỉ dám sụt sịt. Giờ đây nghe tin dữ ai cũng có cảm xúc dâng trào, nó lây lan cho cả bộ lạc, mấy đứa nhóc càng khóc to hơn, lão Vu vừa ôm tộc trưởng như người cha dành đứa con một cái ôm thân thương, vừa cố xoa dịu cảm xúc của mọi người.
Đăng bởi | AnSuPer |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |