Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14 : Rèn Luyện

Tiểu thuyết gốc · 2294 chữ

Dyz thấy tình hình không ổn, liền đỡ tộc trưởng dậy ngồi sang một bên an ủi một hồi, cha Ain mới thiếp đi mà ngủ, bên trong chỗ lão Vu, thấy thằng nhóc chạy vào chỗ mình ngồi một góc, lão cũng không ngăn cản mà nhẹ nhàng ru cho Ain ngủ.

Thấy thằng bé đã ngủ mê man, lão Vu mới bước ra ngoài, thấy mọi người còn xôn xao hỏi chuyện thì mới vỡ lẽ ra, lão chỉ có thể giải thích rằng Ain như vậy là do sốc tâm lý.

Mọi chuyện an ổn, lão mới kéo Dyz qua, một góc kêu anh kể lại mọi chuyện từ lúc đi theo Ain lên đỉnh núi tới khi gặp cha nó, nghe được lời kể lão Vu mới thở phào nghĩ :

“Tình hình này chắc vài hôm nữa hai cha con sẽ nói chuyện lại thôi, mà chắc năm sau nhắc nhở đội đi săn chú ý mới được.“

Nhưng điều lão Vu lẫn mọi người không ngờ là hai cha con Ain đã suốt một năm qua không nói chuyện với nhau, cha Ain đã cố nhưng đều bị Ain lãng tránh, ông cũng bất lực chỉ có thể tiếp tục công việc, đương nhiên lúc nào rảnh ông sẽ cố bắt chuyện lại con mình.

Ain từ khi mất mẹ, dần trở nên lầm lì hơn kể cả bọn nhóc mồ côi cũng ít khi trò chuyện được với hắn, chỉ duy nhất Dyz là người còn làm cầu nối mong manh cho hai cha con, hắn suốt một năm nay đã rèn luyện cơ thể bằng cách chạy bộ quanh núi và lộ trình điểm cuối là ngôi mộ của mẹ hắn.

Mỗi ngày sáng sớm ăn sáng, vệ sinh cá nhân xong, hắn liền bắt đầu luyện tập chạy xung quanh núi vài vòng, hơn nửa năm trước hắn thêm ít thử thách trên lộ trình chạy của mình, tới nay hắn đã có thể nhắm mắt mà chạy trên vài đoạn nhỏ.

Mục tiêu bây giờ của hắn là làm sao để cơ thể tăng độ dẻo dai sự bền bỉ và nhạy bén, cứ vài ngày, hắn lại nhờ Dyz dùng lao tấn công còn mình thì bịt mắt né đòn.

Những ngày đầu, hắn bị thương chi chít vô số vết thương, Dyz khuyên hắn dừng cách tập luyện này lại nhưng khổ nổi hắn cứng đầu quá. Qua mấy tháng, giờ đây Ain đã có thể né tránh hết được đòn tấn công của Dyz, làm Dyz không biết vui hay buồn nữa.

Vào hai ngày trước, Ain yêu cầu Dyz không tập tránh né nữa mà chuyển sang đấu với nhau, khiến anh khá bối rối rồi phải đi giải thích với thằng nhóc :

“Tất cả bộ lạc thường khi con đủ 10 tuổi sẽ được dẫn học cách săn từ dấu vết, điểm mạnh yếu của con mồi,...Lúc này, con chỉ là tập sự nhưng nếu cố gắng tự mình săn được một con heo rừng to thì con sẽ được công nhận là Chiến sĩ 1 đầu, tới khi nào con đủ 3 đầu thì con sẽ được thử thách săn một con gấu trong 3 ngày. Đủ điều kiện con được công nhận là Đấu sĩ 1 đầu.“

Ngồi nghe Dyz giải thích, Ain mới thích thú về chiến lực thời đại này, hắn vui vẻ hỏi :

“Vậy chú là Chiến sĩ mấy đầu?“

“Chú hả, trước khi chú là Chiến sĩ 3 đầu duy nhất trong bộ lạc, mà lúc đó chú tự tin nên nhờ lão Vu làm thử thách kết quả là…”

Vừa nói với giọng tự hào, rồi anh sờ vào mắt trái của mình như nhớ về ký ức đó khiến anh hơi buồn, thấy tâm trạng của Dyz không tốt nên Ain đổi chủ đề :

“Vậy làm sao phân biệt được 1 đầu với 2 đầu vậy chú?“

“Ha ha thằng nhóc này bắt đầu quan tâm sức mạnh à, hmm phân biệt khá dễ chỉ cần con săn được một con vật to hơn, nguy hiểm hơn là được.“

Dyz vừa cười vừa nói dí dỏm trả lời, nghe được câu trả lời Ain ngẫm nghĩ chút rồi hỏi :

“Vậy nếu một người Chiến sĩ 2 đầu sẽ chiến thắng nếu đối đầu Chiến sĩ 1 đầu hả chú?“

“Không hoàn toàn, Chiến sĩ 2 đầu có thể mạnh hơn trên lời nói nhưng nếu vào thực chiến thì đó khó nói lắm, vì còn phụ thuộc vào môi trường kinh nghiệm, sự mau lẹ, thông minh...Vì vậy con nhớ kỹ dù sao này là con vật hay con người đã là kẻ địch thì hãy dùng hết sức mà giết chúng.“

Nói tới đây ánh mắt của Dyz nghiêm túc lạ thường, anh nói thêm :

“Con cũng nên đừng kinh thường những kẻ Chiến sĩ 1 đầu, có thể họ không muốn thăng cấp hoặc giả nai, đã có nhiều lần chú thấy một kẻ 1 đầu có thể hạ kẻ 3 đầu trong phút chốc. Nhưng đó là cấp Chiến sĩ có thể dùng mọi cách để chiến thắng kẻ hơn mình, khi lên đến Đấu sĩ thì mấy mánh khóe đó không dùng được nữa.“

Nghe Dyz nói làm Ain phấn khích, như vậy chẳng phải nói hắn đang đi đúng hướng sao, chỉ cần già dơ xíu nữa là có thể hạ sát bất kể là ai rồi, câu nói cuối lại dập tắt ngọn lửa mới vừa cháy trong trong suy nghĩ của hắn, hắn ủ rủ hỏi :

“Mấy Đấu sĩ đó mạnh lắm hả chú?“

Thấy thằng bé tỏ ra thất vọng, Dyz mới xoa đầu nó rồi nói :

“Rất mạnh là đằng khác nhưng mà hiện tại con không cần biết, chỉ biết nếu con muốn mạnh như họ thì phải vượt qua cha con và chú đã.“

“Cha con cũng là Chiến sĩ 3 đầu à chú?“

Nghe Dyz nói, làm Ain thắc mắc vì hắn tưởng cỡ ba là Đấu sĩ rồi chứ :

“Đúng vậy, tuy nhiên ba con đã ở vị trí đó sau khi chú bị như vầy, tại lúc đó mẹ con khóc lóc lắm ba con mới không làm thử thách ấy chứ.“

Vừa nói Dyz vừa chỉ vào mắt trái của mình, Ain nghe xong chỉ im lặng một hồi rồi chào Dyz tiếp tục chạy bộ, Dyz mỉm cười nhìn Ain trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra thằng nhóc chỉ là không muốn tiếp xúc với ba mình, chứ không phải là ghét. Điều này thật mừng, anh phải nhanh chóng trở về báo cho tộc trưởng biết mới được.

Buổi tối, nghe từ miệng Dyz nói cha Ain chỉ cười, nước mắt tự tuôn ra suốt một năm nay, ông luôn dằn vặt vì tưởng thằng bé giận mình vì bỏ rơi mẹ con nó chứ, giờ đây ông đã trút bỏ được tảng đá trong lòng rồi, hơn 10 phút sau bình tĩnh trở lại ông mới hỏi :

“Vậy là cậu nghĩ nó muốn trở nên mạnh hơn?“

“Đúng vậy tộc trưởng.“

“Được rồi vậy mai cho nó theo đội đi săn luôn nhé“

“Chưa được đâu tộc trưởng, thằng bé mới 5 tuổi thôi.“

Dyz dùng hai tay lắc lắc, làm cho cha Ain khó hiểu hỏi tiếp :

“Chẳng phải cậu nói nó tránh được hết đòn tấn công của cậu sao?“

“Đúng là nó tránh hết thật nhưng tôi chưa đánh tay đôi nghiêm túc mà tộc trưởng.“

“À lỗi tôi, do tôi phấn khích quá cậu cứ rèn luyện cho nó nếu cần gì tôi sẽ hết sức giúp đỡ.“

Nói rồi, cha Ain vỗ vai Dyz vài cái, ông nhìn Dyz chút rồi bước đi nghỉ ngơi để mai tiếp tục đi săn, ông đã giao tương lai cho người mình tin tưởng nhất.

Nếu con trai cần, ông có thể làm mọi chuyện nó yêu cầu, Dyz nhìn theo bóng lưng vững chãi mà cô độc ấy hồi lâu, rồi anh cũng đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, tại bãi đất trống mà mọi lần nhóm Ain thử áo giáp.

Ain lúc này đang thở hồng hộc, vì đối diện hắn là Dyz đang ở ‘chế độ’ Chiến sĩ 3 đầu, tuy tầm nhìn đã hạn chế nhưng nhiêu đó vẫn dư sức đối đầu với thằng nhóc này.

Ain lại lao lên, khi gần tới thì hắn tung một cú móc tay phải vào cằm Dyz, nhưng với kinh nghiệm của mình, Dyz chỉ cần né qua bên trái. Ain nhận ra liền cố điều hướng cú móc đi theo mục tiêu bỗng khựng lại, còn tay trái đang co vào trong người vụt vào giữa ngực Dyz.

Thấy có biến, Dyz phản ứng nhanh chóng, anh đưa chân trái lên đỡ rồi búng chân vào người Ain, nhận ra mất cơ hội tấn công liền muốn lùi lại nhưng cơ thể không nhanh bằng cú búng của đối phương. Ain cắn răng đưa khủy tay ra trước đỡ cú đá, một tiếng 'bịch' vang lên, Ain đã nằm cách đó 5m, nằm ngửa ra Ain nói :

“Nghỉ, nghỉ chú ơi mệt quá.“

“Ha ha sao vậy, mới có 3 trận, chú còn đang nóng máu đây.“

“Thôi cho con xin, chú đánh không nể con à, tay chân còn đau đây này.“

Nói rồi, Ain chỉ vào mấy vết bầm trên cơ thể, Dyz chỉ đi lại cười :

“Con phải hiểu bên ngoài nguy hiểm lắm nếu không thích ứng thì con sẽ chết đó, chú nương tay lắm rồi mà, đâu coi nào vết thương này vài bữa lành à.“

Đi lại chỗ thằng nhóc nằm, Dyz vừa nói vừa xem xét vết bầm của Ain, thấy thằng nhóc không nói gì, Dyz mới chọc :

“Sao sợ rồi à, nếu vậy thì khỏi tập nữa nhé?“

“Ai nói chú con bỏ tập, đấu tiếp nè.“

Nghe Dyz chọc, Ain bật dậy mạnh miệng nói, thấy thằng nhóc dính bẫy, Dyz cũng nhanh chóng đứng dậy rèn luyện thằng nhóc, từ buổi sáng đến buổi chiều, Ain cùng Dyz đánh nhau gần hai mươi hiệp.

Đương nhiên Ain thua không gỡ nhưng gần cả năm rèn luyện sự dẻo dai với sức bền, dù mệt mỏi đau đớn mà Ain vẫn đủ sức đi bộ về hang.

Bước vào hang, với chi chít vết bầm to nhỏ, khiến đám nhỏ mồ côi hoảng hồn vội chạy hỏi thăm, Ain cũng đang vui nên cũng trả lời, sau đó hắn đi vào chỗ lão Vu để giải quyết vết bầm, còn tụi nhỏ chuyển sang hỏi Dyz, là người thân quen nên anh cũng nói rõ lý do cho tụi nó biết, chỉ thấy cả đám cúi đầu im lặng.

Ngày hôm sau, Ain đã dậy sớm tranh thủ ăn uống rồi vệ sinh cá nhân, hắn lại chạy trên lộ trình, bỗng hắn phát hiện ra dường như có người chạy cùng lộ trình của hắn.

Chỉ có Dyz hay chạy cùng Ain, nên từ lâu hắn nhận biết dấu chân của Dzy, làm sao có dấu chân lạ xuất hiện khiến hắn tò mò.

Bước lên chỗ mình hay nghĩ ngơi trên lộ trình, hắn bất ngờ nhìn thấy Dyz và đám nhỏ đang ngồi thở dốc, thấy Ain lên tới, Dyz chỉ cười hề hề chỉ đám nhóc bảo :

“Này Ain, đám nhóc này tự nguyện muốn tập luyện cùng với con, chú không có rủ rê gì đâu nha.“

“Đúng, đúng tụi tao muốn cải thiện thể lực thôi, không có ý gì đâu.“

Vừa thở, Dio nói gấp cho Ain tránh hiểu sai nhưng Ain cũng đã nhận ra điều gì đó, mí mắt hắn xuất hiện ít nước, Ain nhìn cả đám với chú Dyz rồi hỏi :

“Vậy mấy công việc kia thì sao?“

“À có người làm cho chú rồi, đám nhóc cũng đã chỉ cho mấy phụ nữ trong bộ lạc rồi, tụi nhỏ cũng cần chuẩn bị cho tương lai bộ lạc nên tộc trưởng đồng ý cho tụi nó rèn luyện.“

“Hử sao chú bảo mấy đứa nó tự nguyện.“

Nói xong, Ain tiếp tục chạy, bỏ lại Dyz đang ngơ ngác vì nhận ra mình hố, anh cười khổ rồi tiếp tục dẫn tụi nhỏ chạy bộ, lên tới đỉnh Dio với mấy đứa ngồi xuống tại chỗ mà thở.

Cả quãng đường đi tụi nó gặp biết bao nhiêu chướng ngại vật Ain bày ra, Dio vẫn chưa hiểu làm sao mà Ain có thể vượt qua nhẹ nhàng đến thế thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi.

Cảm nhận sự thắc mắc của đám nhóc Dyz mới nói :

“Đừng ngạc nhiên, lần đầu chú theo còn không kịp ấy chứ, mấy cái cây gỗ kia là Ain tự làm đó, thậm chí nó còn nhắm mắt mà chạy cơ.”

Ain lại tiếp tục chạy xuống để làm thêm vài vòng, Dyz nhìn theo rồi cười :

“Thằng nhóc này nó lì lắm ngày nào cũng chạy mấy vòng mới dừng.“

Cả đám nghe thì ngạc nhiên, không hiểu động lực nào khiến Ain kiên trì theo lịch trình như thế, nhìn lại mình mấy đứa mới xấu hổ lớn hơn Ain một, hai tuổi mà người ta còn tập luyện như thế còn mình thì.

Như tìm ra mục tiêu, cả đám lại sách cơ thể nặng nề của mình mà chạy xuống núi quyết tâm phải vượt qua Ain, nhìn đám trẻ tràn trề chiến ý Dyz chỉ cười hạnh phúc.

tấu chương xong.

Bạn đang đọc Số Phận : Thời Đại Nguyên Thủy sáng tác bởi AnSuPer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnSuPer
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.