Chương 59 : Đánh Cược
Lão Quy mới sờ vào cái đầu trơn láng của mình mà trầm ngâm một lúc, rồi mới nói :
“Ngươi biết nỏ thần An Dương Vương không?”
“Dạ, con biết. Không lẽ cái này làm được nỏ thần luôn à, lão Quy?“
“Bậy, nào làm được như cái kia, nó chỉ làm được một cái vũ khí nhỏ thôi ngươi có cái nào không, ta rèn cho?”
Nhìn thằng nhóc kích động khi nghe tới nỏ thần, lão Quy tạt một xô nước lạnh vào đầu Ain liền, nhưng như thế làm cho hắn vui một vũ khí đó nha, Ain mới khom người nói :
“Dạ có, để con ra ngoài lấy ạ.“
“Khỏi đi, ta lấy luôn rồi.“
“Hả? Làm cách nào vậy ngài? Ủa, thanh kiếm của con!"
Khi Ain định ra khỏi thế giới tiềm thức, hắn mới nhận ra một chuyện. Lão Quy đã mang thanh Thuận Thiên Kiếm của hắn vào bên trong thế giới này từ lúc nào không hay.
Lão còn đang bận xem xét thanh kiếm nên hắn chỉ đứng chờ không làm bận tâm lão Quy. Qua một lúc lâu, lão Quy mới nói to :
“Còn đứng đó đưa ta cái móng chân đây, không có rèn kiểu gì hả?”
“Úi, dạ, dạ của ngài đây.“
Ain nghe thế giật mình, vội vàng đưa cái móng chân cho lão Quy. Dáng đi có phần lúng túng của hắn khiến mẹ Âu Cơ không nhịn được cười, phải lấy tay che miệng lại. Ain thấy vậy liền cúi mặt xấu hổ.
Lão Quy nhận được cái móng chân, rồi mới hướng chỗ Ain nói :
“Hoàn thành rồi đó, ngươi đi ra ngoài đi, chừng vài ngày nữa sẽ có con cháu ta mang lên.“
Ain gật đầu với lão Quy, rồi như còn khúc mắc gì mới cả gan hỏi lão thêm một câu :
“Dạ con hiểu rồi, mà cho con hỏi một cái nha?“
“Hỏi đi.”
Lão Quy vẫn đang chăm chú xem xét, nhưng nghe Ain hỏi cũng không có quay đầu lại nhìn mà cứ như vậy nói ra, Ain thấy lão không có một chút nổi giận hay khó chịu trong lời nói, thì mới hít vào một hơi rồi nói :
“Dạ vậy không biết cá trong hồ thì sao ạ?”
“Ngươi chỉ hỏi vấn đề này?”.Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thằng nhóc, lão Quy mới nói tiếp :
“Ừ, các ngươi cứ bình thường thôi, đừng quá lên là được.“
Nghe câu nói này, tảng đá trong lòng của Ain mới nhẹ đi trông thấy, xong hắn khom người rồi nhanh chóng tan biến để trở về thực tại, nhìn hình bóng tan biến rồi, mẹ Âu Cơ mới nhìn lão Quy hỏi :
“Ngài thấy sao? Thằng bé không tồi chứ?“
“Uhm, cơ thể rèn luyện khá tốt nhưng vẫn thiếu một thứ, tâm tính của không tồi, thông minh chỉ cao so với nhân loại thời này, còn vũ khí này thật sự có phải nó lần đầu làm không vậy?“
Lão Quy lại vừa nói vừa quan sát thanh kiếm, mẹ Âu Cơ thì nhìn lão mà lắc đầu nói :
“Nó là người bình thường mà, ngài.“
“Ừ ha ta quên, ai biểu các ngươi toàn tuyển kẻ tinh anh hoặc đặc biệt làm gì, giờ lòi đâu ra một thằng bình thường làm ta liệu đó.“
Lão Quy nghe vậy mới dùng chân rùa, xoa cái đầu rồi quay đầu lại nói với mẹ Âu Cơ giọng trách móc, mẹ chỉ cười rồi buồn bã nói :
“Vậy con giao thằng bé cho ngài tại đây thôi.“
Lão Quy nhìn lại, thì không thấy mẹ Âu Cơ đâu nữa, mới ngồi lẩm bẩm than thở.“Đi rồi à, con bé này chẳng tạm biệt lão già này một tiếng được à, haiz thân già của tôi.“
Trở lại thực tại
Sau khi rời khỏi thế giới tiềm thức, thì Ain cảm thấy cơ thể mình hơi nhẹ nhàng hơn bình thường, cảm giác quá vi diệu làm cho Ain hơi phấn khích nhưng sau đó hắn đen mặt lại khi hiểu cảm giác đó từ đâu ra.
Chính là thanh Thuận Thiên Kiếm biến mất chứ không phải là thứ vi diệu nào cả, trong tay hắn cũng hiện ra hai món ấn hình chim Lạc và bức tượng hình rùa.
Cầm hai thứ đồ nào giấu trong ngực, rồi hắn đi vào trong nhà cất giữ vào một góc bí mật được hắn làm cách đây không lâu để giấu vài thứ, làm xong, Ain nhận ra bóng tối đã dần bao phủ xung quanh.
…
Ain ngồi trong nhà, hồi tưởng lại buổi trưa. Sau mùa xuân thu hoạch không ít thực phẩm, đến mùa nắng, cả nhóm lại đói nhăn răng. Động vật gần như không ra ngoài vì thời tiết quá nóng, còn ban đêm thì quá nguy hiểm để đi săn.
Thực vật càng khó chịu hơn, khi Ska tưới nước ngày ba cử mà ruộng còn không tươi nổi, thu hoạch bên ngoài thì thê thảm luôn, chỉ có thể lụm vài cái nấm về hoặc vài cây măng mà thôi.
May mắn là do hầm chứa của nhóm hắn làm tốt, nên không có mùi chứ không đúng là ám ảnh suốt cả mùa nắng này luôn, Dio và Pu phải bỏ việc làm đồ thủ công mà đi phụ hai đứa kia đi săn.
Mấy con sói con thì trú trong hang đá mà hưởng dụng sự mát mẻ, bầy heo thì ăn ngủ dưới hang cả mấy tháng điều này làm cho cả nhóm đỡ đi phần nào thực phẩm cho chúng.
Rồi khi ở đang ở gần cuối mùa nắng, cả nhóm đang ăn trưa chung, để bàn với nhau chuẩn bị cho thời gian sắp tới, thì bỗng mấy con sói con đang ăn bên ngoài gầm gừ về phía núi đá vôi, ngay lập tức Zua nhanh chóng đi ra ngoài kiểm tra, sau đó chừng một phút quay lại báo cho hắn biết có một nhóm người.
Ain mới cùng cả nhóm và đám chó sói con đi ra ngoài, đừng nhìn tụi nó vẫn còn được gọi là sói con mà khinh thường. Trong thời gian mùa xuân, chúng đã đi theo mẹ học cách săn mồi và tích lũy được không ít kinh nghiệm
Ngay khi vừa chuẩn bị gặp mặt, thì chục con sói con ngay lập tức đánh phủ đầu bằng cách bao vây đám người kia, dù khi đã di dời sang nơi khác thì mấy con sói con vẫn di chuyển theo đội hình.
Chính việc này, đã giúp Ain trên cơ hoàn toàn trong cuộc trò chuyện với đám người kia còn một thứ mà bầy sói chưa làm nữa, đó là đi săn vâng chính điểm mạnh nhất của loài mấy con con này chưa học được, nên chỉ có thể bao vây hù dọa là chính, chứ gặp thứ dữ là tụi nó chạy đầu tiên.
Khi nghe tin bộ lạc Huyết Sắc bị tiêu diệt, Ain đau đầu không thôi. Hắn còn bị lay động đến mức mẹ Âu Cơ phải gọi vào thế giới tiềm thức, huống chi là Ry – thằng nhóc chắc chắn bị tác động nặng nề hơn.
Hắn hoàn toàn hiểu việc thằng nhóc lao lên là muốn gì, hắn hiểu chứ, hắn cũng muốn chửi thề một trận, lao đầu vào tập luyện suốt mấy năm, trải qua sinh tử trong đi săn hàng ngày để đợi tới lúc trả thù.
Giờ đây, nghe tới việc mục tiêu của mình cứ như vậy mà mất đi, thì thằng Ry làm sao mà chịu được, nó không chấp nhận chuyện đó, bộ lạc đó phải là nó tự tay giết chứ.
Chỉ khi tự tay tiêu diệt bộ lạc đó, nó mới thấy tâm hồn mình được giải tỏa, nó muốn lao vào tên kia để đánh cho hắn nói rằng mình nói dối, nhưng Ain nhanh chóng ngăn hắn lại.
Ain là ai, là người nó tôn kính, là người dẫn dắt nó đến sức mạnh mới liên tục, là người đã cho nó cơ hội sinh sống từ nhỏ. Khi Ain nhấn đầu nó xuống, nó muốn phản kháng nhưng chính những việc làm từ đó tới giờ của hắn, luôn muốn tốt cho mình thì Ry nào dám phản ứng nữa.
Nó nằm im tiếp tục nghe cuộc nói chuyện của hai bên, tới khi Ain quyết định thì nó mới bình tĩnh lại, mà suy nghĩ một chút, xong rồi Ain nói nó chờ tới ngày mai, điều này mới làm cho Ry an ổn tâm tình chờ đợi.
Vì tính cách của mình mà Ry mới ngồi khoanh tay, không thèm nhìn Ain, thấy việc này Ain cũng lười quan tâm tới nó, vì chuyện này cũng không phải lần đầu.
…
Chờ khi tới Ain đã đi rồi, thằng Ry mới nhìn Dio hỏi :
“Sao nãy đè tao đau thế?”
“Này mày còn hỏi à, mặt đỏ thì như ớt, không đè mày xuống thì có chuyện lớn rồi.“
“Vậy à, mà Ain nó không sợ đám này có ý đồ xấu hay nói dối sao?”
Nhìn thằng nhóc ngồi nghiêm túc nhìn về phía núi đá vôi, Dio nghĩ “Chà, thằng này giờ biết suy nghĩ luôn à” nhưng bên ngoài Dio vẫn trả lời thằng nhóc :
“Ain có nói rồi mà, mai nó mới quyết định thì chắc nó có cách gì đó, thôi, vào trong nghỉ ngơi đi.“
Nói xong Dio cũng đi vào phụ bé Eny, chuẩn bị thức ăn cho nhóm người, Ry cũng nhìn một lúc rồi đứng dậy đi về nhà nghỉ ngơi.
Trở lại thực tại một lần nữa.
Buổi tối cả đám ngồi ăn chung với nhau, Ain ngồi nghe Pu nói :
“Uhm mấy người đó dù không được ăn đầy đủ nhưng sức lực vẫn có, người mạnh nhất chỉ chừng cỡ Ska mà thôi.“
Ska đang ăn thì liền ngừng lại nói :“Ủa khoan, mày nói vậy chẳng khác nào tao yếu lắm à?”
Pu không yếu thế mà nói lại :“Tao nói sự thật thôi mà.“
Thế là hai thằng lao đầu vào nhau đấm đá, Ain cùng Dio dùng gậy gõ bôm bốp thì hai thằng la oan ái tách ra, xong hắn lại nghe Zua báo cáo.
“Có chuyện này khá lạ nè Ain, tao có dò hỏi thì được biết vài ngày trước thì họ có gặp một con vật hung dữ, họ bảo nó dài như vầy rồi răng nó như này,…”
Nghe Zua nói, làm cho Ain trở nên nghiêm trọng, rồi hắn đành thở dài mà nói ra :
“Mai hỏi họ vị trí con vật đó xuất hiện ở đâu rồi đánh dấu, sau này Ry và mày chú ý tránh ra, hiện tại chưa đánh lại nó được.“
Hai đứa nhỏ cũng gật đầu đồng ý, chỉ là lời kể thôi đã khiến bản sinh sinh tồn muốn tránh xa sinh vật này rồi, chờ mấy đứa nhỏ im lặng, Ain mới nghiêm túc nói :
“Tao giao tiếp với thần hộ mệnh thành công, nhưng có điều thần không thích nơi này nên tao định di dời bộ lạc mình qua bên kia sông.“
Nghe lời này, khiến cho mấy đứa nhỏ kích động cực kỳ, là bộ lạc là bọn nó không còn người đơn độc, chờ cho không khí đi xuống, thì Ain mới nói tiếp :
“Vì vậy, ngày mai, tao sẽ cho đám người kia gia nhập, có thần hộ mệnh giám sát nên tụi bây không cần sợ, cũng như sắp tới chúng ta cần nhiều người phụ làm công trình.“
Tụi nhỏ cũng gật đầu đồng tình, chỉ hai công trình nhà kho với hầm chứa thôi đã tiêu tốn quá nhiều thời gian rồi, có người phụ thì sẽ nhanh hơn, Dio suy nghĩ một chút rồi hỏi :
“Vậy khi nào mới đi?”
“Sang năm, thời gian này cần tìm nguồn thức ăn dự trữ mùa đông.“
Đã có thời gian mục tiêu, cả đám nhanh chóng bàn bạc rồi đi về nhà với tâm trạng vui sướng, chỉ còn Dio ở lại :
“Ổn không Ain?”
“Mày hiểu mà, sao mà ổn được nhưng cần phải làm thôi, chứ không có thần bảo hộ và đám người kia, không có ai giám sát, chúng ta sẽ rất vất vả.“
Ain ngã lưng ra ghế rồi nói với Dio, thằng nhóc chống tay trên bàn nhìn hắn, nhận được câu trả lời Dio cũng vò đầu hỏi tiếp :
“Di dời cả nơi này hay phá hủy như lần trước?”
“Không, chúng ta vẫn giữ nơi này để làm một điểm cho người nghỉ ngơi đập đá vôi, với lại tao không chắc bên kia có nguy hiểm gì không nữa, nên cần nơi giữ chân để có thể lui về.“
Dio nghe vậy cũng im lặng suy nghĩ, chỉ khi ở không gian như vầy thì cả hai mới có thể nói ra suy nghĩ của mình, mọi vấn đề của nhóm chỉ có hai đứa âm thầm trao đổi để giải quyết từ từ.
Không gian im ắng, làm cho hai kẻ sầu đời lại có nhiều suy nghĩ của riêng mình, đánh cược là may mắn hay thất bại liệu điều nào đúng cho bộ lạc mới thành lập đây.
tấu chương xong
Đăng bởi | AnSuPer |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |