Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 58 : Cú Sốc

Tiểu thuyết gốc · 1910 chữ

Tên đại diện vội uống vài ngụm nước, rồi thở dài trước khi bắt đầu nói:

“Nhóm tôi xuất thân từ những bộ lạc nhỏ bị bộ lạc Huyết Sắc tiêu diệt. Ở đó, phụ nữ bị bắt làm nô lệ, còn đàn ông thì bị giết. Nhóm chúng tôi cũng bị định giết, nhưng vì có thứ mà bộ lạc Huyết Sắc cần nên họ tha cho chúng tôi để làm nô lệ.”

Sau đó, hắn giới thiệu từng thành viên trong nhóm, nhưng tên đối diện chỉ ậm ờ đáp lại. Thấy vậy, tên đại diện mới khó khăn tiếp tục:

“Do cuộc sống quá nguy hiểm, chúng tôi bàn nhau trốn thoát. Vào mùa đông, bộ lạc Huyết Sắc quyết định di chuyển sang vùng đất mới, và nhân lúc họ di chuyển, chúng tôi lén bỏ trốn. Sau một hành trình dài, chúng tôi mới tới được đây.”

Nghe xong, tên đối diện chỉ lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, câu chuyện quá đơn giản để gây ấn tượng. Hắn nghĩ một lúc rồi hỏi lại:

“Vậy, thứ mà bộ lạc Huyết Sắc cần từ các ngươi là gì?”

“À, đó là việc chế tạo rìu ngắn”. Tên đại diện trả lời.

“Rìu ngắn là cái gì?”. Tên đối diện thắc mắc.

“Để tôi vẽ cho dễ hiểu.”Tên đại diện dùng que gỗ vẽ sơ lược hình dạng chiếc rìu trên mặt đất.

Khi nhìn thấy bức vẽ, một vài người địa phương tỏ ra kích động. Tên ở giữa hỏi với giọng gấp gáp:

“Nó có sáng bóng như thế này không?”

“Đúng vậy, nhưng màu sắc không giống hẳn thế”. Tên đại diện trả lời sau khi nhìn qua vũ khí của tên hỏi.

Câu trả lời khiến tên ở giữa run nhẹ, hắn tiếp tục hỏi:

“Bộ lạc Huyết Sắc sống ở đâu?”

“Ý anh là nơi họ cư ngụ?”Tên đại diện lúng túng hỏi lại.

“Đúng, ngươi có biết vị trí không?”

“Ừm, gần một con sông lớn. Nước sông chảy thẳng, sau đó đổ xuống một nền đất thấp hơn.”

Nghe đến đây, tên đối diện lập tức thốt lên:

“Phải chăng còn có một ngọn núi gần đó?”

“Hình như là có”. Tên đại diện cố nhớ lại với vẻ mặt lưỡng lự.

Tên ở giữa thở dài rồi nói, giọng đầy nỗi đau:

“Thật ra, chúng tôi từng sống ở bộ lạc gần ngọn núi đó, nhưng vài năm trước, một bộ lạc khác đến tàn sát chúng tôi. Nhiều người phải hy sinh, để chúng tôi có thể trốn thoát. Từ đó tới đây, chúng tôi đã xây dựng lại và chờ ngày trả thù.”

Nghe xong, nhóm người lạ tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt họ đầy cảm thông. Tên ở giữa nghiêm túc hỏi tiếp:

“Vậy, bộ lạc Huyết Sắc đã di chuyển theo hướng nào?”

“Thực ra, họ chẳng đi đâu cả”. Tên đại diện trả lời một cách khó hiểu.

Câu trả lời khiến tên ở giữa tỏ vẻ khó hiểu, hắn cau mày nói:

“Ngươi chẳng phải nói rằng họ di chuyển sao? Nếu không đi đâu, sao các ngươi có thể trốn thoát?”

“Đúng là họ định di chuyển, nhưng không thành”. Tên đại diện trả lời, giọng đầy khó xử.

“Là sao?”Tên đối diện đã không còn giữ được bình tĩnh, giọng điệu nóng nảy.

“Họ gặp một con lợn khổng lồ ở bên kia bờ sông. Cuộc chiến ngắn ngủi nhưng khốc liệt, và cả bộ lạc Huyết Sắc bị xóa sổ. Nhóm chúng tôi may mắn thoát được, vì đã lẩn tránh từ trước.”

Câu chuyện này, khiến nhóm người địa phương càng kinh ngạc. Tên to mồm đột ngột lao đến tên đại diện, nhưng trước khi hắn kịp làm gì, tên ở giữa nhanh chóng đẩy mạnh hắn xuống đất, tạo một vết lõm trên bề mặt.

Nhìn thấy sức mạnh vượt trội của đối phương, nhóm người lạ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Sau khi hạ gục tên to mồm, tên ở giữa quay sang bảo:

“Bình tĩnh đi, Ry. Dio, phụ tao giữ hắn lại.”Rồi hắn quay lại hỏi tên đại diện:

“Con lợn đó lớn cỡ nào?”

Tên đại diện hơi bất ngờ trước câu hỏi sau tình huống vừa rồi, hắn vội trả lời:

“Nó lớn lắm, với cặp sừng khổng lồ…”

Ain, tên ở giữa, mỉm cười và thì thầm:

“Chà, con Lợn Chúa đó đã lớn tới vậy rồi sao…”

Chờ cho tên đại diện uống vài ngụm nước sau khi vận động nhiều, Ain mới suy nghĩ một lúc rồi như quyết định gì đó nói ra làm cho cả đám người xung quanh bất ngờ :

“Được rồi vì những thông tin các người mang lại, tôi sẽ suy xét một chút như vầy đi. Ngày mai tôi sẽ có câu trả lời sớm nhất còn bây giờ thì Pu, Ska, Zua giúp họ làm vài cái lều trú tạm ở bên kia nha.“

Nói xong, hắn chỉ vào ngọn núi đá vôi, chờ khi Zua sắp đi hắn mới nói vào tai nó gì đó, chỉ thấy thằng nhóc gật đầu rồi chạy theo hai đứa kia, rồi chờ ba đứa đi hết rồi, Ain mới nói với bé Eny :

“Em vào chuẩn bị ít thịt với trái cây cho bọn họ nha, nhớ ít thôi.“

“Biết rồi em đi đây, về thôi mấy đứa.“

Nhìn con bé nhí nhảnh đi cùng đám sói con, hắn thấy trên các cành cây cao có con Bông quan sát. Thấy vậy, hắn thở dài, cảm nhận rằng tình cảm hai đứa nó đã tốt hơn rồi. Xong hắn mới hướng chỗ Ry nói ;

“Được rồi, Dio thả nó ra đi, Ry tao biết mày nghĩ gì nhưng bây giờ vào nghỉ ngơi đi, mai tao nói cái này cho nghe.“

Dio nghe thế mới thả tay ra khỏi Ry, nhìn thằng nhóc chỉ ngồi tại chỗ bực dọc nhìn theo hướng đám người kia, Ain chỉ vỗ vai nó mấy cái rồi trao đổi với Dio vài điều. Làm xong, Ain mới đi ra chỗ hồ nước, tới nới hắn ngồi xuống hướng về trung tâm hồ rồi nhắm mắt lại.

Bên trong tiềm thức (thức hải thì phải trong truyện tu tiên á).

“Ô coi ai vào kìa.“

Ain thấy có hai bóng hình nhìn hắn cười, Ain chỉ chào rồi nói :

“Rồi mẹ nói đi, sao kêu con vào đây?”

“Thôi nào lâu rồi ta mới trở lại lại mà sao con cộc vậy, thương nè, thương nè.”

Nghe giọng nói có phần giận dỗi của thằng nhóc, mẹ Âu Cơ đi lại, vừa nhéo má hắn vừa nói.

“Thôi trật tự đi, ta là người bảo con vào đây đó, đâu cho ta nhìn xem.“

Hình bóng thứ hai nhìn cảnh mẹ con trêu đùa với nhau khó chịu mà lên tiếng, xong khi cả hai người tách ra, hình bóng ấy mới đi lại quan sát Ain, hắn cũng quan sát lại đối phương, nhìn thôi đã khiến hắn phát hoảng lắp bắp nói :

“Ngài là Thần Quy?”

“Không, ta là con cháu ngài ấy, mà ta còn lớn tuổi hơn con bé kia nữa, ta ở đây gần mấy trăm năm rồi mới gặp được ngươi đó.“

Nghe hắn hỏi, lão Quy mới ôn tồn trả lời thắc mắc của Ain, điều này càng làm cho hắn khó hiểu nhưng mẹ Âu Cơ lại trả lời tiếp :

“Nếu con không gặp lão ở đây thì còn nhiều lão khác ở mọi nơi.“

Gãi đầu vài cái, Ain mới hỏi, việc này quá sức tiếp nhận thông tin của hắn rồi :

“Vậy giờ con gặp lão Quy này rồi mấy lão Quy kia thì sao ạ?”

“Ngươi không cần lo, khi gặp ta thì mấy lão ấy đã quay về với tổ tông rồi.“

“A, thì ra là vậy.“

Nghe lão Quy nói mới làm cho Ain an tâm không ít, hắn sợ mấy lão ấy còn rồi tới khi gặp thì mấy lão ấy giận dỗi mà không giúp hắn nữa, thật ra lúc hắn nghe tên kia nói bộ lạc Huyết Sắc bị tiêu diệt, thì tinh thần hắn lung lay.

Nên mẹ Âu Cơ mới bảo hắn vào đây nói chuyện, thế mới có sự việc này, tâm tình đã thoáng Ain mới hỏi tiếp :

“Vậy đây là người giúp con à mẹ.“

Nhận được cái gật đầu từ mẹ, Ain quay lại nhìn lão Quy chờ đợi, lão cũng nhìn hắn, mẹ Âu Cơ thì nhìn hai người, qua mấy phút thì lão Quy mới hét lên hỏi :

“Sao mày nhìn tao làm gì.“

“Ấy lão Quy ngài cần giúp nó mà, không nhớ à.“

“Ờ, quên.“

Nhìn cuộc trò chuyện của hai người lớn, làm cho Ain sợ hãi thật sự, việc lớn đó làm ăn cẩn thận tí đi trời, lão Quy lấy ra một cái tờ giấy trong suốt và một cái móng chân rùa. Xong lão đưa trước mặt Ain nói nói :

“Cầm tờ giấy này rồi nghĩ tới hình dạng, nó sẽ biến đổi thành cái đó.“

“Cái đó là huy hiệu và ấn ký cho bộ lạc của con ấy.“

Mẹ Âu Cơ như biết trước lão Quy sẽ quên, mà lên tiếng ngay tức khắc mới làm cho Ain hiểu, hắn càng ngày nghi ngờ lão rùa này hố mình, chứ giúp cái gì. Ain lại lâm vào khó khăn khi nghĩ tới hai thứ kia, ấn ký thì hắn chọn từ lâu rồi đó là chim Lạc còn huy hiệu thì hắn chưa nghĩ tới :

“Uhm lấy gì ta rùa, rắn, rồng hay hổ, hay lấy rùa nhỉ, chắc lấy vầy lão già kia mới đỡ quên hơn không ta?”

Vò đầu một lúc nữa, Ain mới xác định lấy huy hiệu là con rùa, sau đó Ain cầm tờ giấy trắng lên rồi nghĩ tới hình dạng mình đã chọn, bên ngoài nếu ai chú ý thì sẽ thấy thân thể của Ain xuất hiện những hạt ánh sáng nhỏ, rồi ánh sáng tập hợp lại xâm nhập vào trong người hắn.

Khi Ain mở mắt ra, trước mắt hắn hiện ra một cái ấn hình chim Lạc và một bức tượng hình rùa, lão Quy lúc này mới nói :

“Cái bức tượng con đặt ở vùng đất nào thì nó sẽ bảo vệ tộc nhân con tránh mất mạng, còn cái ấn sẽ có tác dụng chia sẻ sức mạnh của bộ lạc cho những người khác, như một cách con thu nhận người khác vào bộ lạc của mình.“

Ain nghe xong thì vui mừng, về tác dụng của hai món đồ này, chỉ cần đặt bức tượng xuống, xong hắn cho tộc nhân chiến đấu thoải mái mà không sợ chết, chỉ cần y tế đủ tốt là lại có người ra bổ sung.

Còn tác dụng ấn thì khỏi nói, đây rõ ràng là một thứ làm ra nô lệ trung thành mà hắn từng đọc qua một số tiểu thuyết mạng nè, mà cái giọng lão Quy nhẹ nhàng hơn lúc đầu, càng khiến Ain chắc chắn về quyết định chọn huy hiệu hình con rùa.

Ain cúi đầu hỏi :

“À, lão Quy, cái móng chân này dùng để làm gì ạ?”

tấu chương xong.

Bạn đang đọc Số Phận : Thời Đại Nguyên Thủy sáng tác bởi AnSuPer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnSuPer
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.