Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Song, Thẩm An Ngô lại rất bình tĩnh: “Bố, lần này không phải nhà họ Ngụy làm, không liên quan gì đến bọn họ.”

Ông cụ nhà họ Thẩm giận dữ nói: “Sao lại không liên quan, chuyện xảy ra ngay trên địa bàn của bọn họ, có trách cũng phải trách bọn họ làm việc không cẩn thận, đám lung tung rối loạn phía sau không xử lý sạch sẽ!”

Thẩm An Ngô: “Nhà họ Ngụy không có khả năng đó. Đồng phục trên người bọn họ là thật, súng cũng là thật, có thể kiếm được những thứ này, phía sau chắc chắn không phải là người bình thường.”

“Nghe nói người cứu con là một cô gái?” Thẩm Hưng Bang cầm bộ quần áo con trai vừa thay ra trên tủ đầu giường, trên chiếc áo sơ mi trắng lấm tấm toàn vết máu: “Thời gian lại trùng hợp đến thế, chẳng lẽ đây không phải là một cái bẫy đã được sắp đặt trước sao?”

Ánh mắt Thẩm An Ngô rơi vào tờ tiền một trăm tệ nhàu nát bên cạnh, giọng nói nhàn nhạt: “Có phải là cái bẫy đã được sắp đặt trước hay không thì không biết, chỉ biết cô ấy không cùng một bọn với những kẻ bắt cóc con.”

Thẩm Hưng Bang xua tay: “Chuyện này con không cần phải lo, đã có người sắp xếp rồi, vụ án lớn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có người giải quyết.”

“Mấy ngày nay con cứ yên tâm dưỡng bệnh, một số quy trình có thể để thư ký Trương chuyển cho cô con.” Ông cụ vừa nói vừa đứng dậy, cuối cùng lại như vô tình bổ sung thêm một câu: “À đúng rồi, còn một chuyện nữa, để Nhạc Hiền về tập đoàn làm việc đi.”

Hôm nay tâm trạng của Thẩm An Ngô thật sự không tốt, nghe vậy không nhịn được cười: “Dưỡng bệnh? Con dưỡng bệnh gì? Chỉ là vết thương ngoài da nhỏ nhặt thế này, còn chưa đến mức phải làm phiền đến cô. Còn về Nhạc Hiền, anh ta mới xuống được hai tháng, bố đã nóng lòng vậy sao?”

Thẩm Hưng Bang nheo mắt quan sát anh: “Con là có ý kiến gì sao?”

Không khí trong phòng bệnh dường như ngưng trệ, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, hai bố con im lặng ngấm ngầm đọ sức.

Khóe môi Thẩm An Ngô nở một nụ cười giễu cợt: “Con không có ý kiến gì. Ngược lại là bố, nếu bố có ý kiến với con thì có thể nói thẳng ra.”

“Điều Nhạc Hiền về tập đoàn là bố muốn sau này con có người để sử dụng.”

Rõ ràng Thẩm Hưng Bang rất bất mãn với thái độ này của con trai, nhíu mày: “Viễn Tinh là do bố và mẹ con một tay gây dựng, chỉ cần con có năng lực đảm đương, sớm muộn gì cũng sẽ giao cho con! Hai ngày con mất tích, nếu không phải bọn bố phong tỏa tin tức, con nghĩ bây giờ con còn có thể rảnh rỗi nằm ở đây dưỡng thương sao?”

Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của ông cụ, cảm giác áp bách trong không khí khiến người ta không thở nổi, Thẩm Thiệu Chu lên tiếng khuyên nhủ: “Bố, lần này An Ngô cũng bị kinh hãi, cơ thể cũng cần phải kiểm tra toàn diện. Có chuyện gì thì đợi cậu ấy khỏe lại rồi nói sau đi.”

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Hưng Bang dời sang con trai cả: “Nếu con có tố chất kinh doanh, bố cần phải sắp xếp cho Nhạc Hiền vào công ty sao? Bố đã nói rồi, chỉ cần là con cháu nhà họ Thẩm, bố đều đối xử như nhau! Loan Nhi trong kỳ nghỉ hè đừng có vào công ty chơi nữa, con sắp xếp cho nó làm chút việc đi.”

Thẩm Thiệu Chu cúi đầu nghe giáo dạy.

Thẩm Hưng Bang không thể chịu được việc con trai thứ hai sống quá thuận lợi, một bước lên trời đến cái vị trí đó. Lão không ngại kích động vài người con trai của mình giương cung bạt kiếm, kết quả là cho dù là con trai cả hay đứa con riêng bên ngoài đều không thành tài.

Dẫu sao vẫn là vì không cùng một mẹ. Mẹ của con trai cả là một người phụ nữ thôn quê, mẹ của con trai thứ ba là người mẫu, chỉ có con trai thứ hai là... Vừa nghĩ đến người phụ nữ đó, Thẩm Hưng Bang lại cảm thấy khó chịu. Sau khi sinh con trai, bà ấy từ chối ngủ chung với lão, không chịu sinh thêm con cho lão nữa.

Thẩm Hưng Bang quay đầu nhìn con trai nhỏ đang nhắm mắt tựa lưng, không biết đang nghĩ gì. Lão nghiến răng: “Đợi con xuất viện rồi thì mau chóng xem mắt với con gái của chủ tịch ngân hàng Triệu. Anh con lúc bằng tuổi con thì con cái đã học mẫu giáo rồi đấy.”

Ông cụ dạy bảo xong lập tức dẫn theo vài tùy tùng rời đi. Thẩm Thiệu Chu cũng đi theo rời đi.

Phòng bệnh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Vẻ mặt Thẩm An Ngô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh.

Cảm giác quen thuộc lại một lần nữa ùa về, anh muốn kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng, nhưng lại không thể kiểm soát được.

Choang!

Chiếc cốc trà trong tay vỡ tan tành, vỡ thành từng mảnh vương vãi trên mặt đất.

Trương Dã đẩy cửa bước vào, thấy vẻ mặt tổng giám đốc Thẩm không cảm xúc đang tựa lưng trên thành giường, cho rằng anh vô tình làm vỡ cốc, vội vàng gọi y tá vào dọn dẹp.

Thẩm An Ngô nhìn chiếc áo sơ mi trắng đến ngẩn người, một lúc lâu sau đột nhiên mở miệng: “Trương Dã, cô gái đã cứu tôi, cô ấy nhận ra tôi, tôi nghe thấy cô ấy gọi tên tôi. Nhưng tôi lại không nhớ đã gặp cô ấy ở đâu, chẳng có chút ấn tượng nào.”

Bạn đang đọc Sống lại rồi, ai lại dại dột nữa của Tân Canh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phieuduKhadi._.1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.