Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Trương Dã kinh ngạc há hốc miệng, chuyện này khi cảnh sát tra hỏi tổng giám đốc Thẩm không hề nhắc đến.

Tổng giám đốc Thẩm nói một cô gái đã cứu anh. Thật lòng mà nói, anh ta hơi khó tin. Một cô gái nhỏ thì lấy đâu ra sức mạnh lực điền đến vậy?

Trương Dã do dự nói: “Tôi đi tìm người điều tra xem sao nhé? Ngón tay của cô ấy bị thương, tìm người đến các phòng khám, bệnh viện hỏi thăm là sẽ biết.”

Cảm xúc trong mắt Thẩm An Ngô tan biến, sau khi ngẩng đầu lên thì đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh: “Không cần, đợi tôi xuất viện rồi tính.”

Thẩm Loan bị mẹ kéo ra khỏi phòng bệnh là đi thẳng xuống lầu, nói thật anh ta lười nghe ông nội dạy bảo. Từ khi anh ta còn bé ông nội đã luôn độc đoán, chỉ có chú út dám cãi lại ông nội.

Bố anh ta Thẩm Thiệu Chu chỉ có 5% cổ phần của Viễn Tinh, quản lý một công ty xây dựng, trong mắt ông nội cũng chỉ tầm ngang hàng địa vị với nhân viên, hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

Mẹ anh ta tuy là con dâu cả của nhà họ Thẩm, nhưng vì chồng có địa vị quá thấp nên cũng chịu rất nhiều ấm ức từ ông nội.

Từ nhỏ mẹ anh ta đã nói với anh ta, anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, gia đình này sau này phải nhờ cậy vào anh ta. Mấy câu như này tai anh ta sắp nghe đến chai rồi.

Trò rắn ăn mồi mới bắt đầu đã thua, Thẩm Loan không nhịn được buột miệng chửi thề, vừa thoát khỏi game thì bạn học Lý Chính Kỳ gọi điện đến.

“Có điện thoại có khác ha. Bắt máy nhanh thế này cơ mà!” Lý Chính Kỳ thông qua điện thoại nhắc nhở anh ta: “Thứ sáu đi núi Tú Đàm, cậu đừng quên đấy.”

Thẩm Loan từ chối: “Không đi.”

Lý Chính Kỳ: “Sao lại không đi chứ!”

Thẩm Loan: “Không có hứng!”

Lý Chính Kỳ suýt chút nữa quỳ lạy cậu: “Nể mặt nhau chút đi! Dù sao thì cũng là hoạt động tập thể cuối cùng của lớp mà! Cậu không đi, trong lớp chắc chắn có nhiều nữ sinh không đi đâu!”

Thẩm Loan lười tán gẫu với cậu ta: “Tính sau đi.”

Lý Chính Kỳ đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói: “Cậu đừng cúp máy vội, tôi nghe chủ nhiệm nói, Uyển Nguyệt không định học đại học Cửu Giang nữa.”

Tim Thẩm Loan thắt lại: “Thật á?!”

Lý Chính Kỳ: “Đương nhiên là thật. Bố Uyển Nguyệt đích thân gọi điện cho chủ nhiệm, nói là định cho Uyển Nguyệt đến Giang Khoa học lại. Giang Khoa mới mở năm ngoái, đến từng trường quảng cáo, nhận học sinh học lại khắp nơi. Những người như Uyển Nguyệt mà qua đó, còn được thưởng năm mươi nghìn đồng nữa đấy!”

Thẩm Loan nhíu mày: “Đại học Cửu Giang tuy không bằng đại học Bắc Kinh, Thượng Hải, nhưng cũng tàm tạm rồi, bố bạn ấy còn chưa hài lòng sao?”

Lý Chính Kỳ cười khẩy: “Muốn tiền thôi!”

Trực giác Thẩm Loan không tin, anh ta nhớ là bố Uyển Nguyệt là giáo viên dạy văn của trường Thực Nghiệm, nhà cô ta cũng coi như là gia đình trí thức, sao có thể vì năm mươi nghìn đồng tiền thưởng mà đẩy con gái vào hố lửa được?

Biết Uyển Nguyệt thi đậu vào khoa Văn đại học Cửu Giang, trong lòng anh ta rất vui mừng. Chỉ là niềm vui này lại bị phủ một lớp bóng tối vì cô ta có khả năng sẽ đi học lại.

Thẩm Loan cầm điện thoại đứng ngây người dưới gốc cây, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình ở phía sau.

Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần lần lượt đi xuống lầu. Vẻ mặt Thẩm Thiệu Chu không tốt, rõ ràng vừa bị ông cụ mắng một trận.

Chồng không vui, Phó Cần cũng không tiện nói gì, chút tâm tư mong chồng thành rồng của bà ta, trải qua bao nhiêu năm mài mòn, sớm đã tan biến.

Hạ thấp kỳ vọng với chồng, quay sang dồn hết kỳ vọng vào con trai, quan hệ vợ chồng ngược lại đã dịu đi. Hơn nữa con trai cũng không làm bà ta thất vọng, từ nhỏ đã xuất chúng, không làm bà ta phải lo lắng.

Trên đường về nhà, Thẩm Loan đề nghị với bố về dự định thực tập ở Viễn Tinh: “Bố, kỳ nghỉ hè hai tháng không có việc gì làm, con muốn đi thực tập ở bộ phận tài chính của Viễn Tinh.”

Thẩm Thiệu Chu vẫn đang nghĩ về lời nói của ông cụ vừa nãy, không ngờ con trai mình lại chủ động đề xuất, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của con trai, vô thức gật đầu: “Được, lát nữa bố sẽ nói với chú út của con, để Cao Hàn dẫn dắt con đi.”

Cao Hàn là người đứng đầu bộ phận tài chính của Viễn Tinh, có quan hệ rất rộng ở thành phố Cửu Giang, đồng thời có quan hệ rất tốt với các giám đốc ngân hàng, việc huy động vốn và niêm yết của Viễn Tinh hầu như đều do một tay anh ấy chủ trương.

Phó Cần nghe con trai chủ động đề xuất thực tập, vừa vui mừng vừa không nỡ: “Con cứ chơi với bạn mấy ngày đi. Đợi làm xong tiệc tri ân thầy cô rồi hãy đến công ty.”

Mấy ngày nay vì chuyện của chú út mà tiệc tri ân thầy cô của con trai đã bị chậm trễ.

Dù sao thì cũng là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, ông cụ coi trọng, bản thân Phó Cần cũng muốn nhân cơ hội này trải đường cho con trai.

Thẩm Loan không thích tiệc tri ân thầy cô, nhưng không ngăn được mẹ anh ta muốn tổ chức: “Chọn khách sạn xong thì nói cho con, con muốn mời bạn học của con.”

Bạn đang đọc Sống lại rồi, ai lại dại dột nữa của Tân Canh

Truyện Sống lại rồi, ai lại dại dột nữa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phieuduKhadi._.1
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.