“Bên nhà thím cháu có chút chuyện, đợi mấy hôm nữa xong việc, chú và thím cháu sẽ đến nói chuyện với bố cháu.”
Hứa Đức Hữu đưa Hứa Thanh Lăng đến cổng khu biệt thự, dặn dò vài câu, lấy trong túi ra hai trăm tệ nhét vào tay cô, giơ tay gọi một chiếc taxi, còn không quên dặn tài xế đưa cô về làng Sồi.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, có lẽ vì là ca đêm nên lái xe không vội vàng. Hứa Thanh Lăng ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh đêm bên ngoài, những hình ảnh nằm sâu trong ký ức lại mạnh mẽ ùa về.
Kiếp trước, vào đêm hôm đó, cuối cùng cô đã không làm chuyện dại dột, một mình ngồi bên bờ sông khóc đến nửa đêm, rồi gục trên tảng đá ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau về nhà, bố mẹ cô thậm chí còn không phát hiện ra cô đã ở ngoài cả đêm.
Sống hơn ba mươi năm, điều Hứa Thanh Lăng giỏi nhất chính là tự lừa dối bản thân. Cho dù là đối với bố mẹ, hay là đối với Thẩm Loan.
Kiếp trước, cô si mê Thẩm Loan, theo đuổi anh ta nhiều năm. Sau khi kết hôn với anh ta, cô mới biết anh ta có một nàng thơ khó quên.
Mặc dù không biết người đó là ai, nhưng cô tự an ủi mình rằng, nàng thơ đều là chuyện quá khứ, chỉ cần sau này sống tốt với Thẩm Loan là được.
Năm thứ năm cô kết hôn với Thẩm Loan, cô bạn thân Uyển Nguyệt ly hôn, đưa con chuyển đến ở cạnh nhà cô. Khoảng thời gian đó tâm trạng Thẩm Loan không tốt, ngày càng trở nên u ám và nóng nảy, không lâu sau liền đề nghị ly hôn.
Hứa Thanh Lăng tìm mọi cách cũng không thể níu kéo, đành phải để anh ta tự do.
Lúc ly hôn, Thẩm Loan nói công ty những năm nay vẫn luôn trong tình trạng nợ nần, chỉ có thể cho cô căn nhà đã mua lúc kết hôn.
Hứa Thanh Lăng đồng ý, bình thường cô không mua túi xách cũng không mua trang sức, ham muốn vật chất không cao.
Sau khi ly hôn, Hứa Thanh Lăng bán nhà, đến thành phố khác sinh sống. Một tháng sau, cô phát hiện mình mang thai. Hai vạch đỏ tươi trên que thử thai, như cứa vào tim cô.
Ông trời thật biết đùa. Sau khi kết hôn với Thẩm Loan, anh ta bận rộn công việc, hai người không gần gũi nhiều. Cô vẫn chưa mang thai, Thẩm Loan dường như cũng không muốn có con.
Không ngờ đến lúc ly hôn, lại mang thai.
Đắn đo mấy ngày, cô đã nghĩ thông – đứa trẻ nên được sinh ra với tình yêu thương và sự mong đợi của bố mẹ. Một tuần sau, cô đi phá thai.
Ngày tháng trôi qua, vết thương lòng do cuộc ly hôn dần dần lành lại.
Cho đến nửa năm sau, Hứa Thanh Lăng thấy Thẩm Loan trên tivi, đầy phấn khởi tuyên bố công ty làm ăn phát đạt, dự định niêm yết trên sàn chứng khoán Mỹ. Người phụ nữ tươi cười như hoa đứng bên cạnh anh ta không ai khác chính là cô bạn thân Uyển Nguyệt của cô.
Hứa Thanh Lăng không dám tin vào mắt mình, nằm mơ cũng không ngờ nàng thơ trong lòng của Thẩm Loan lại chính là người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của cô. Bọn họ đã lén lút qua lại sau lưng cô từ bao giờ.
Để chia ít tài sản cho cô, lúc ly hôn, Thẩm Loan còn giấu giếm tình hình kinh doanh của công ty.
Đồng thời bị hai người thân thiết nhất phản bội, cảm giác đó thật khó diễn tả.
Khoảng thời gian đó, cô nằm một mình trong căn nhà thuê, nghĩ đến cuộc sống bế tắc của mình, nghĩ đến đứa con đã mất, nghĩ đến hai khuôn mặt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngũ tạng lục phủ như bị một con dao vô hình cào xé, đau đớn đến mức cuộn tròn người lại, cả đêm không ngủ được.
Cô cố gắng xóa bỏ đoạn ký ức này khỏi đầu, hàng ngày vẫn đi làm ở siêu thị như bình thường, nhưng một góc nào đó trong tim luôn có một cơn đau âm ỉ, khi cô đưa tay sắp xếp hàng hóa, khi cô cúi xuống nhặt thùng giấy, nước mắt lại không kìm được tuôn rơi.
Vô số lần tự nhủ phải nghĩ thoáng, kiếp này cô là người duyên phận nhạt nhòa, duyên phận bố mẹ nhạt, duyên phận vợ chồng mỏng, duyên phận con cái cũng vậy.
Nhưng cơn giận dữ trong lòng vẫn không thể tiêu tan…
Dựa vào cái gì cô lại bị tổn thương, bị sỉ nhục như vậy?
Dựa vào cái gì bọn họ có thể điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra?
Dựa vào cái gì… Sau này cô đã hiểu ra, bởi vì anh ta là cháu đích tôn nhà họ Thẩm, bởi vì anh ta là CEO đời tiếp theo của Viễn Tinh.
Anh ta chắc chắn rằng cô không thể làm gì được anh ta.
Hai tay Hứa Thanh Lăng đang đặt trên đầu gối vô thức siết chặt, cô nghĩ đến giọng nữ trong điện thoại lúc nãy.
Giọng nói đó dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, là mẹ chồng cô, Phó Cần.
Từ trước đến nay, người nắm quyền điều hành tập đoàn Viễn Tinh là chú út của Thẩm Loan, Thẩm An Ngô. Anh hơn Thẩm Loan mười hai tuổi, từ năm hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu làm tổng giám đốc của Viễn Tinh.
Ban đầu, Thẩm Loan căn bản không có cơ hội tiếp quản vị trí CEO của Viễn Tinh, ai ngờ Thẩm An Ngô bị bắt cóc, thân thể bị tàn phế.
Thẩm An Ngô gặp chuyện, trực tiếp đẩy Thẩm Loan lên vị trí đó. Phó Cần cả đời mong con trai thành rồng, cuối cùng đứa con trai này cũng làm bà ta nở mày nở mặt. Bắt đầu từ bộ phận đầu tư của Viễn Tinh, thực lực từng bước mạnh mẽ hơn, cho đến khi công ty công nghệ do anh ta quản lý phát triển đến mức có thể tách ra niêm yết trên sàn chứng khoán.
Đăng bởi | phieuduKhadi._.1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |