Nhưng nếu Thẩm An Ngô không bị tàn phế, Thẩm Loan lấy đâu ra cơ hội?
Sự lạnh lẽo trong mắt Hứa Thanh Lăng dần dần hòa vào màn đêm u tối.
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, bác tài nhìn qua kính chiếu hậu, cô gái nhỏ suốt cả quãng đường đều nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tối om có gì mà xem? Bác tài hơi khó hiểu, không nhịn được hắng giọng, tiện tay bật radio.
Hứa Thanh Lăng giật mình bởi tiếng rè rè của radio. Dù sao cũng là chuyện mười mấy năm trước, cô phải cố gắng lắm mới nhận ra xe đã đi đến đâu.
Biển hiệu của nhà máy lọc dầu lướt qua, xe càng lúc càng đến gần thành phố, Hứa Thanh Lăng cảm thấy tim đang đập nhanh không kiểm soát, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có thứ gì đó lướt qua trong đầu.
Hứa Thanh Lăng cắn môi: “Bác tài, không về làng Sồi nữa, quay lại nhà máy lọc dầu vừa nãy.”
Tài xế tưởng mình nghe nhầm, lại nhìn qua kính chiếu hậu, cô gái nhỏ trông cũng chỉ tầm tuổi con gái ông ấy: “Cô gái, nhà máy lọc dầu đó bỏ hoang lâu rồi, cô đến đó làm gì? Vừa nãy người đưa cô ra là người nhà của cô đúng không, người ta còn dặn dò đưa cô về làng Sồi…”
“Chú ơi, nhà bạn học cháu ở khu nhà tập thể nhà máy lọc dầu, cháu vừa mới nhớ ra, muốn đến tìm bạn ấy lấy đồ.” Hứa Thanh Lăng nói dối không chớp mắt, thấy bác tài nửa tin nửa ngờ, lại nói: “Chú giúp cháu đi. Nếu không chú đưa cháu về làng Sồi, cháu lại phải tốn tiền bắt taxi khác đến nhà máy lọc dầu, vậy thì lại mất thêm một khoản tiền mở cửa.”
Bác tài thấy cô tâm trạng bình thường, không giống như đang giận dỗi với gia đình, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi. Vậy tôi quay đầu xe.”
Chiếc Jetta màu đỏ chạy thêm vài phút, đi qua một đoạn đường đất gồ ghề, cuối cùng cũng đến nơi.
“Cô gái, phía trước không đi được nữa. Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi.”
Hứa Thanh Lăng cầu còn không được, nếu lái đến khu nhà ở phía trước, cô lại phải tự đi bộ ngược lại. Cô vội vàng trả tiền, cầm tiền thừa xuống xe.
Công trường ở phía xa treo những bóng đèn cao áp, mặc dù không thể chiếu sáng mọi ngóc ngách, nhưng vẫn có thể nhìn thấy công trường đã được dọn dẹp gần hết, trên nền đất lộ ra có rất nhiều đống đất lớn nhỏ, một chiếc máy xúc đậu ở góc công trường.
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, nhưng Hứa Thanh Lăng lại không hề cảm thấy sợ hãi, cô chỉ cảm thấy máu trong người cô sôi sục.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ – Bất kể thế nào, lần này cũng không thể để Thẩm An Ngô bị tàn phế.
Kiếp trước, khi làm việc ở Viễn Tinh, cô đã từng nghe nói về vụ bắt cóc Thẩm An Ngô.
Vì khu đất của nhà máy lọc dầu, anh đã đắc tội với một nhà đầu tư có thế lực. Đối phương thuê vài tên tội phạm vượt ngục theo dõi anh ở dưới tòa nhà công ty mấy ngày liền, cho đến một hôm anh tăng ca đến nửa đêm, bị mấy người đó bắt cóc ở bãi đậu xe.
Mấy tên tội phạm đánh anh bất tỉnh, chôn ở đống đất trong công trường nhà máy lọc dầu. Mặc dù sau đó anh được cứu ra, nhưng hai chân đã bị tàn phế.
Hứa Thanh Lăng trèo lên trèo xuống những đống đất, nhưng không tìm thấy dấu vết của hố đất mới đào.
Cô lại đi vòng quanh công trường vài lần, cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết chôn người nào, hơn nữa nhìn kỹ mới phát hiện công trường này hình như đã ngừng hoạt động một thời gian. Ngoài cô ra, gần đây chắc không có ai đến đây.
Chắc hẳn không tìm nhầm, chính là chỗ này mà.
Lúc nãy xuống taxi, cô đã xem giờ, lúc đó đồng hồ tính tiền hiển thị 12 giờ 07 phút.
Bây giờ… chắc đã là 1 giờ rồi.
Hứa Thanh Lăng quyết định không về nhà nữa, ở đây canh cả đêm.
Nhìn quanh bốn phía, cô định tìm một chỗ có thể ẩn nấp, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng lốp xe cán qua sỏi đá.
Tiếng động cơ gầm rú, trong bóng tối càng trở nên rõ ràng và chói tai.
Tim Hứa Thanh Lăng thắt lại.
Đăng bởi | phieuduKhadi._.1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |