Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió mây tây bắc vào thanh lâu

Phiên bản Dịch · 10836 chữ

Dịch giả: Thái Trọng Vinh

Triệu Gia bảo nằm ở phía nam thành Trường An, cách khoảng mười tám dặm, đó là một tòa nhà cao to, cửa đen biển vàng, trên là bốn chữ to “Chúng Vọng Sở Quy” (mọi người đều mong đến đây).

Lúc này mặt trời đang xuống núi, ráng chiều nhuộm đỏ trời tây.

Ba con tuấn mã phi nhanh, cuốn tung bụi cát, phóng thẳng về phía Triệu Gia bảo.

Trên lưng ngựa thứ nhất là một lão nhân tuổi chừng 56, 57, chòm râu hoa râm phất phơ trước ngực, mày rậm mặt vuông, vai hùm lưng gấu, vai giắt một thanh trường đao cổ, chuôi bạch ngọc viền vàng.

Trên lưng ngựa thứ nhì là một phụ nữ tuổi chừng 40, đầu chít khăn xanh, vai giắt trường kiếm, mày ngài mắt phụng, đoan trang nghiêm nghị, toàn thân võ phục màu thiên thanh, khoác áo choàng đen, tuy đã trung niên nhưng nhan sắc vẫn mặn mà.

Trên lưng ngựa thứ ba là một thanh niên cường tráng, tuổi chừng 25, 26, toàn thân võ phục xám, mặt tím mày rậm, phối hợp với đôi mắt hổ, anh khí lẫm liệt.

Ba con tuấn mã phóng thẳng vào Triệu Gia bảo, đột nhiên chậm lại, cùng tung mình xuống ngựa, tay cầm dây cương dắt ngựa tiến tới.

Đến gần tòa nhà cao to, lão nhân bỗng ngoảnh lại thấp giọng nói với thanh niên mặt tím:

- Đàm huynh đệ, Triệu Thiên Tiêu là người rất có danh vọng, oai trấn tây bắc, phen này chúng ta đến cầu xin trợ giúp, nói năng phải cẩn thận kẻo xúc phạm người ta.

Thanh niên mặt tím ôm quyền thi lễ:

- Đông chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ làm theo tâm ý của đông chủ.

Lão nhân thở dài:

- Có lẽ anh danh một đời của lão phu sẽ trôi theo giòng nước, tiêu tan trong vụ ám tiêu này.

Mỹ phụ trung niên môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cố dằn nén.

Ba người dừng lại trước tòa nhà cao to, ngước nhìn tấm biển phía trên, vừa định tiến tới gõ cửa, hai cánh cửa đen khép kín bỗng mở ra.

Một người đàn ông trung niên áo xanh, đội mũ nhỏ chậm bước đi ra, nhìn ba người, cười nói:

- Ba vị tìm người ư?

Lão nhân thò tay vào lòng lấy ra một phong bì màu đỏ, đưa ra và nói:

- Phiền lão ca thông báo một tiếng, bảo có tổng tiêu đầu Trấn Viễn tiêu cục ở Thành Đô cùng nội tử đến cầu kiến.

Người áo xanh đón lấy phong bì, cười nói:

- Lão gia đây là “Kim Đao Thần Mang” Vương Tử Phương đại danh lừng lẫy phải không?

Lão nhân Vương Tử Phương cười:

- Chính lão hủ, Triệu bảo chủ có trong bảo không vậy?

- Có! Có! Tiểu nhân đi thông báo ngay.

Lát sau, một người đàn ông tuổi chừng trên dưới bốn mươi từ trong nhanh bước đi ra, từ xa đã ôm quyền thi lễ nói:

- Huynh đệ tâm mộ Vương tổng tiêu đầu đã lâu, hôm nay hân hạnh được gặp, không biết ngọn gió nào đã thổi khách quý đến đây, mời vào trong dùng trà.

Vương Tử Phương vội ôm quyền đáp lễ:

- Triệu bảo chủ oai vọng giang hồ, lão hủ từ lâu đã muốn đến đây bái kiến, song vì vướng bận tục sự, chưa thể toại nguyện, mãi đến hôm nay mới đến thăm viếng, mong Triệu bảo chủ rộng lòng lượng thứ.

Triệu Thiên Tiêu cười:

- Tổng tiêu đầu nặng lời rồi, huynh đệ tài đức gì mà xứng đáng cho tổng tiêu đầu khen ngợi như vậy.

Hai người nắm tay nhau đi vào đại sảnh. Triệu Thiên Tiêu mời khách ngồi, cười nói:

- Vương huynh sao không phái người báo tin trước, để khiến huynh đệ thất lễ, đã không đón tiếp từ xa.

Vương Tử Phương cười gượng:

- Triệu huynh hào phóng anh hùng, huynh đệ cũng không dám giấu giếm. Ôi! Triệu huynh hãy xem y phục của huynh đệ thế này mà đến thăm viếng, ra thể thống gì…

Triệu Thiên Tiêu cười ngắt lời:

- Không hề gì, Vương huynh sự nghiệp phát triển, thời gian như vàng bạc, đương nhiên là hết sức bận rộn, có thể tranh thủ thời gian đến Triệu gia bảo một chuyến là vinh hạnh cho huynh đệ lắm rồi.

Vương Tử Phương thở dài:

- Thật xấu hổ, Triệu huynh xem trọng huynh đệ như vậy thật khiến huynh đệ khó thể mở lời.

Tại một góc đại sảnh, màn trắng lay động, một nữ tỳ áo lục váy lục tay bưng khay trà tha thướt đi ra. Dâng trà xong, lẳng lặng lui đi.

Triệu Thiên Tiêu chờ cho nữ tỳ đi khuất, mới chậm rãi nói:

- Vương huynh có gì chỉ giáo xin cứ nói, chỉ cần huynh đệ đủ năng lực, sẵn sàng hết sức làm tròn.

Vương Tử Phương đứng lên vòng tay xá:

- Triệu huynh khảng khái trượng nghĩa như vậy, khiến huynh đệ như được tắm gió xuân, và cũng có thêm một phần sinh cơ.

Triệu Thiên Tiêu chau mày:

- Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?

Vương Tử Phương thở dài:

- Ôi! Chuyện này kể ra dông dài, năm rồi tiểu đệ cũng có ý định ngưng kinh doanh tiêu cục, nhưng có vài bằng hữu hết sức khuyên ngăn, bảo tiểu đệ làm thêm vài năm nữa, chỉ trách tiểu đệ tai mềm, đã nghe theo lời khuyên nên mới chuốc lấy đại họa phen này.

- Đại họa gì vậy?

- Tiểu đệ đã bị mất một chuyến tiêu trong thành Trường An…

- Chuyện đó huynh đệ không hề hay biết, chẳng hay chuyến tiêu của Vương huynh đã đến Trường An lúc nào?

- Nếu chỉ là chút tiêu ngân, huynh đệ đâu dám làm phiền Triệu huynh, trong những năm qua được các vị bằng hữu võ lâm ủng hộ trợ giúp, mọi chuyện đều yên ổn. Chẳng giấu gì Triệu huynh, huynh đệ đã có được không ít tích lũy, dù phải bồi thường mấy mươi hoặc trăm vạn lạng bạc cũng không hề gì, nhưng chuyến tiêu này khác.

- Vậy đó là ám tiêu phải không?

- Không sai, và đó còn không phải vàng bạc bình thường.

- Vậy đó là châu báu hàng đỏ ư?

- Dù là châu báu hàng đỏ cũng có thể bồi thường theo trị giá hoặc mua lại bồi thường, nhưng chuyến tiêu phen này không thể nào bồi thường được.

Triệu Thiên Tiêu sửng sờ:

- Đó là bảo vật gì vậy?

- Lúc nhận tiêu, huynh đệ không có mặt ở Thành Đô, khi về đến thì đã cận kề ngày khởi tiêu, người nhận tiêu là nội tử với các tiêu sư sau khi đã bàn bạc…

Vương Tử Phương ngoảnh lại nhìn mỹ phụ trung niên, rồi mới nói tiếp:

- Lúc ấy cũng trách huynh đệ quá khinh suất, sau khi biết chuyện không chịu hỏi rõ.

Triệu Thiên Tiêu bỗng đứng lên, hướng về mỹ phụ trung niên vòng tay thi lễ nói:

- Tẩu phu nhân xin thứ cho tiểu đệ nhiều lời, chẳng hay có thể nói rõ tình cảnh lúc bấy giờ cho tiểu đệ nghe không?

Mỹ phụ trung niên thở dài não nuột:

- Một tháng trước, ngoại tử xuống nam chưa về, bỗng có một vị khách tìm đến tiêu cục, nói rõ là nhờ chuyển một chuyến cự tiêu từ Thành Đô đến Khai Phong với thù lao là mười vạn lạng bạc…

- Vị khách đó là người thế nào?

- Đó là người tuổi trên ba mươi, dưới bốn mươi, ăn mặc như văn sĩ!

- Tẩu phu nhân có kiểm tra vật bảo chuyển không?

- Có! Mười viên minh châu to cỡ long nhãn, một đôi hàn ngọc và một chiếc hộp ngọc vuông cỡ nửa tấc, chiếc hộp ấy liền lạc như thể trời sinh, thiếp thân thử mấy lần mà không mở ra được, theo lời vị khách ấy, trong hộp là bảo vật gia truyền của y.

- Lẽ ra tẩu phu nhân phải bảo y mở ra xem chứ!

- Thiếp thân cũng nghĩ vậy, có bảo y mở ra kiểm tra vật trong hộp, nhưng y bảo là chìa khóa đang ở trong tay vị tỷ tỷ ở phủ Khai Phong, phen này đi đến phủ Khai Phong chính là tìm vị tỷ tỷ ấy mượn chìa khóa để mở chiếc hộp ấy.

- Người đó đang ở đâu?

Vương Tử Phương tiếp lời:

- Liên Vân khách sạn trong thành Trường An!

- Tẩu phu nhân sau khi kiểm tra hộp ngọc là nhận lời bảo tiêu ngay ư?

- Lúc bấy giờ các vị tiêu sư trong tiêu cục đều không dám quyết định, thiếp thân đành phải đứng ra gánh vác, nhưng ngày khởi tiêu trì hoãn đến khi ngoại tử trở về.

- Với ám tiêu hộ tống có phải là quyết định của Vương huynh không?

Vương Tử Phương gật đầu:

- Đó chỉ là một chiếc rương nhỏ, huynh đệ nghĩ nếu lao sư động chúng, tiền hô hậu ủng hẳn khiến giới giang hồ chú ý nên mới quyết định với ám tiêu hộ tống đến Khai Phong. Tuy vậy, huynh đệ cũng không dám khinh suất, hai tiêu sư được phái đi đều là cao thủ bậc nhất trong tiêu cục.

- Hai vị tiêu sư đó hiện ở đâu?

- Trong Liên Vân khách sạn!

- Họ có cho Vương huynh biết quá trình thất tiêu chưa?

- Hai tiêu sư đó cùng với khách nhờ bảo tiêu đều thọ nội thương, riêng vị khách suốt ngày hôn mê bất tỉnh.

- Còn hai vị tiêu sư?

- Một người thọ thương rất nặng, chỉ còn thoi thóp, ngay cả huynh đệ cũng không nhận ra; còn một người như bị điên, suốt ngày lầm bầm…

Vương Tử Phương thở ra một hơi dài, nói tiếp:

- Huynh đệ vốn định qua thương thế của họ mà tìm ra được chút manh mối, nào ngờ thật thất vọng, không hiểu đối phương đã dùng võ công gì đả thương ba người.

- Vương huynh sao biết ám tiêu gặp sự cố mà vội vã đến đây?

- Huynh đệ sau khi phái đi hai tiêu sư, càng nghĩ càng thấy không ổn, chỉ là một rương vật mà trả thù lao đến mười vạn lạng bạc, nhất là chiếc hộp ngọc khó thể mở ra kia, lòng càng thêm nghi hoặc. Ba ngày sau đã quyết định cùng nội tử lên đường, vừa có thể trông chừng ám tiêu, khi về còn có thể thuận đường viếng thăm vài vị bằng hữu, chẳng ngờ đã muộn một bước, trên đường đã hay hung tin, hai tranh tử thủ (áp tải) trong cục may mắn không bị hại, còn chừa lại người báo tin.

- Với uy vọng của Vương huynh mà chịu nhờ huynh đệ trợ giúp, đó là niềm vinh dự cho Triệu mỗ, huống hồ người đó đã hạ thủ cướp tiêu và xuất thủ đả thương người ở ngay nơi cận cư của huynh đệ, đó là cố tình làm bẽ mặt Triệu mỗ, chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho Triệu mỗ chẳng thể làm ngơ rồi.

Vương Tử Phương ôm quyền thi lễ:

- Trên giang hồ đồn đại Triệu huynh nghĩa khí hào phóng, phu phụ huynh đệ ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay được gặp thật còn hơn cả nghe danh, được Triệu huynh tương trợ, sau khi tìm lại được thất tiêu, huynh đệ sẽ lập tức giải tán tiêu cục, không hành nghề bảo tiêu nữa.

Triệu Thiên Tiêu mỉm cười:

- Vương huynh chớ nóng lòng, hãy tạm thư giãn để cho Triệu mỗ được làm tròn bổn phận địa chủ.

Dứt lời liền tức ngoắc tay, một mỹ tỳ áo xanh đi nhanh đến, khom mình nói:

- Bảo chủ có gì dạy bảo?

- Truyền lệnh bổn tọa, lập tức phái xuất bốn khoái mã đi mời nhị gia, tam gia cùng Kim trưởng lão của Cái bang và Điền thiếu bảo chủ của Bạch Mã bảo, bảo họ đến mau.

- Dạ!

Mỹ tỳ áo xanh quay người đi khỏi, Triệu Thiên Tiêu lại vội tiếp lời:

- Bảo nhà bếp bày tiệc ngay!

Mỹ tỳ áo xanh ngoảnh lại khom mình đáp:

- Nô tỳ tuân mệnh!

Vương Tử Phương áy náy:

- Hại Triệu huynh lao sư động chúng thế này, thật huynh đệ khó thể an lòng.

Triệu Thiên Tiêu mỉm cười:

- Vương huynh đừng khách sáo… Hiền phu phụ hãy an tâm, huynh đệ tin là có bốn vị ấy tương trợ hẳn không khó tìm ra sự thật, nhất là Kim trưởng lão trong Cái bang, tai mắt linh mẫn, đâu đâu cũng có, trong vòng trăm dặm Trường An này có động tĩnh gì cũng đừng hòng che giấu được ông ấy.

- Vậy thì ngu phu phụ hoàn toàn trông cậy vào Triệu huynh, tình tương trợ phen này còn hơn ơn cứu mạng.

Vương Tử Phong dứt lời, liền cùng mỹ phụ trung niên vòng tay xá dài.

Triệu Thiên Tiêu vội ôm quyền đáp lễ:

- Vương huynh không cần đa lễ, hiền phu phụ hẳn chưa ăn uống, xin mời vào trong dùng tạm bữa cơm đạm bạc, chờ các vị kia đến rồi hẵng bàn cách tìm tiêu.

- Triệu huynh hào phóng như vậy, nếu huynh đệ từ chối thì thật quá câu nệ.

Lúc này, bốn nữ tỳ áo xanh đã mang rượu và thức ăn ra bày lên bàn, Triệu Thiên Tiêu mời khách ngồi, mình cũng ngồi xuống chủ vị hầu tiếp.

Vương Tử Phương trong lòng canh cánh chuyện thất tiêu, nhưng thấy Triệu Thiên Tiêu nói cười cởi mở, ân cần mời rượu, đành cố ra chiều vui vẻ, nâng ly cùng uống.

Một bữa ăn kéo dài hơn một giờ vẫn chưa kết thúc, Vương Tử Phương lòng sầu khó vơi, trong lúc cười nói vẫn không che giấu nổi vẻ lo âu trên mày.

Triệu Thiên Tiêu thấy Vương Tử Phương đã ngà say, lòng thầm nghĩ:

- Ông ấy đang buồn về chuyện thất tiêu, uống rượu vào rất dễ say, mình không nên mời uống thêm nữa thì hơn.

Vừa định bảo tỳ nữ dọn dẹp, bỗng nghe gia bộc bên ngoài báo:

- Nhị gia với tam gia đến!

Triệu Thiên Tiêu đứng lên:

- Mời vào!

Vừa dứt lời, hai đại hán võ phục, khoác áo lông cừu sóng vai đi vào đại sảnh.

Vương Tử Phương ngưng thần nhìn, chỉ thấy người bên trái tuổi chừng 34, 35, chòm râu ngắn dưới cằm tua tủa, mày rậm miệng to, mặt như đáy chảo, tướng mạo hết sức uy mãnh. Người bên phải mặt đỏ như lửa, mày dài đến tóc mây, tai to mắt tròn, khí độ bất phàm.

Triệu Thiên Tiêu mỉm cười nói:

- Hai vị huynh đệ mau đến đây, Triệu mỗ muốn giới thiệu hai vị với một vị bằng hữu mộ danh từ lâu.

Hai đại hán ngẩng lên nhìn Vương Tử Phương ba người, rồi đi đến bên cạnh Triệu Thiên Tiêu.

Chỉ nghe ngoài đại sảnh lại vọng vào tiếng bẩm báo:

- Thiếu bảo chủ Bạch Mã bảo đến!

Triệu Thiên Tiêu tạm dừng việc giới thiệu, sải bước đi ra ngoài, hai đại hán cũng theo sát phía sau, chỉ nghe tiếng cười sang sảng từ ngoài vọng vào, Triệu Thiên Tiêu cùng một thiếu niên áo lam, đầu chít khăn vuông, thanh tú văn nhã, nắm tay nhau đi vào.

Chỉ nghe Triệu Thiên Tiêu nói:

- Làm phiền đại giá của thiếu bảo chủ, thật khiến Triệu mỗ bất an.

Thiếu niên áo lam cười:

- Nặng lời rồi! Được Triệu bảo chủ sủng triệu, vãn bối thật hết sức vinh hạnh.

Triệu Thiên Tiêu cười to:

- Thiếu bảo chủ quá khách sáo rồi, xưng hô vãn bối như vậy, Triệu mỗ sao dám nhận?

Trong khi nói đã đi đến trước bàn tiệc. Triệu Thiên Tiêu đưa tay chỉ Vương Tử Phương:

- Vị này là khách quý ở xa mà chúng ta tâm mộ từ lâu, mong muốn được gặp, chính là tổng tiêu đầu Trấn Viễn tiêu cục ở Thành Đô, Kim Đao Thần Mang…

Thiếu niên áo lam tiếp lời:

- “Kim Đao Thần Mang” Vương Tử Phương!

Vương Tử Phương vội khiếm tốn nói:

- Lão hủ chỉ có hư danh, đâu xứng đáng được chư vị ngợi khen như vậy!

Thiếu niên áo lam ôm quyền thi lễ:

- Huynh đệ Điền Văn Tú ở Bạch Mã bảo, nghe đại danh Vương tổng tiêu đầu đã lâu, hôm nay được gặp thật là vinh hạnh.

- Làm phiền đại giá, lão hủ xin nhận thịnh tình trước.

Đại hán mặt đen vòng tay thi lễ:

- Huynh đệ Chương Bảo Nguyên hân hạnh được gặp Vương tổng tiêu đầu.

Vương Tử Phương vội ôm quyền đáp lễ:

- Ngưỡng mộ đại danh Chương huynh từ lâu.

Đại hán mặt đỏ khom mình thi lễ:

- Huynh đệ Thạch Nhất Sơn!

Vương Tử Phương cũng ôm quyền đáp lễ:

- Thạch huynh vang danh tây bắc, lão hủ kính mộ đã lâu.

Triệu Thiên Tiêu cười ha hả:

- Cùng là bằng hữu võ lâm cả, mọi người không cần đa lễ…

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Vương huynh bị mất một chuyến ám tiêu trong vùng Trường An, vì nể nang chúng ta, không chịu một mình tìm kiếm nên cùng phu nhân đến đây…

Đưa mắt nhìn thanh niên mặt tím, nói tiếp:

- Huynh đệ thất lễ, còn chưa thỉnh giáo danh tánh của vị huynh đài này!

Thanh niên mặt tím vội đáp:

- Tại hạ Đàm Gia Kỳ, được Vương tổng tiêu đầu thu dụng, kiếm miếng cơm ăn trong tiêu cục.

Triệu Thiên Tiêu ánh mắt sắc bén dường nào, nhìn thần thái của Đàm Gia Kỳ đã nhận ra là một cao thủ nội ngoại kiêm tu, lòng thầm nghĩ:

- Người này thâm tàng bất lộ, chịu ép mình làm một tiêu đầu trong Trấn Viễn tiêu cục e là có ẩn tình gì đó, không nên lạnh nhạt với y mới được.

Vội ôm quyền thi lễ, cười nói:

- Huynh đệ sơ suất, Đàm huynh thứ lỗi cho!

- Vô danh tiểu tốt, sao nhận nổi đại lễ của Triệu bảo chủ như vậy.

Đàm Gia Kỳ dứt lời, vòng tay xá dài, đoạn lui đến phía sau Vương Tử Phương.

Triệu Thiên Tiêu từ từ di chuyển ánh mắt quét nhìn quần hào:

- Vương huynh đã dẫn theo vị Đàm huynh này tìm đến Triệu Gia bảo, kể rõ chuyện thất tiêu, việc này đã xảy ra trên địa bàn Trường An của chúng ta, lẽ dĩ nhiên chẳng thể bỏ qua, nên mới cấp tốc mời các vị đến đây bàn tính.

Chương Bảo Nguyên tiếp lời:

- Để xem Điền thiếu bảo chủ có cao kiến gì, còn tiểu đệ với tam đệ dĩ nhiên hoàn toàn tuân theo ý kiến của đại ca, đại ca bảo tiểu đệ đi hướng đông, tiểu đệ không bao giờ đi hướng tây.

Tiếng nói sang sảng, biểu lộ rất rõ hào tình nghĩa phong của người này.

Điền Văn Tú lướt mắt nhìn Vương Tử Phương và Triệu Thiên Tiêu nói:

- Vương tổng tiêu đầu đại giá đích thân đến đây, chuyện này là phải giúp rồi, huống hồ còn có lời mời của Triệu bảo chủ…

Vương Tử Phương vội vòng tay thi lễ:

- Vương Tử Phương thật tam sinh hữu hạnh được kết giao với các vị bằng hữu nhiệt huyết như vậy.

Điền Văn Tú mỉm cười:

- Nhưng người đó đã dám ngang nhiên cướp tiêu trên địa phận Trường An dĩ nhiên là có kế hoạch chu mật, nếu như y sớm đã đi xa khỏi đây thì việc truy hồi thất tiêu rất tốn công phu.

Đoạn quay sang Triệu Thiên Tiêu nói tiếp

- Rất có thể kẻ cướp tiêu hãy còn trong thành Trường An, bất luận thế nào, lúc này chúng ta cũng không nên đả thảo kinh xà.

Triệu Thiên Tiêu gật gù:

- Không sai, nếu chúng ta nhất kích không trúng đích, hẳn khiến người ta chê cười, cho là chúng ta quá nông nổi…

Quét mắt nhìn mọi người một vòng, nói tiếp:

- Mời các vị ngồi, chúng ta cần bàn tính kỹ lưỡng, phải nhất kích trúng đích mới được.

Chỉ nghe bên ngoài lớn tiếng báo:

- Kim trưởng lão không có trong đà, Cái bang đã phái người đi tìm rồi!

Triệu Thiên Tiêu khoát tay:

- Biết rối!

Điền Văn Tú khẽ nói:

- Theo tại hạ biết, Độc Nhãn Thần Cái một trong Tam Lão của Cái bang đã âm thầm đến Trường An hai hôm trước…

Triệu Thiên Tiêu đứng phắt dậy:

- Có chuyện như vậy ư? Sao Triệu mỗ không nghe chút phong thanh gì cả.

Điền Văn Tú nói:

- Chuyện ám tiêu của Trấn Viễn tiêu cục đến Trường An, trước đây chúng ta cũng đâu có biết.

Vương Tử Phương vội phân trần:

- Lẽ ra huynh đệ phải phái người báo trước, song vì các vị đều rất bận rộn, chuyện nhỏ không dám quấy nhiễu, mong các vị rộng lòng lượng thứ.

- Vương huynh chớ hiểu lầm, ý huynh đệ là mấy ngày gần đây trong thành Trường An có dấu hiệu như đang tiến hành một vụ việc bí ẩn gì đó, hiện chưa thể biết được có liên quan đến vụ thất tiêu của quý cục hay không.

Triệu Thiên Tiêu xen lời:

- Nếu tin tức mà Điền thế huynh nghe được không sai thì đây là một sự kiện hết sức lớn lao, Cái bang Tam Lão có thân phận rất cao trong Cái bang, từ bang chủ trở xuống, mọi người đếu rất sùng kính. Năm năm trước họ đã quy ẩn, không còn màng đến chuyện trong bang, trừ phi được bang chủ thỉnh cầu, tuyệt đối không vô duyên vô cớ đến thành Trường An.

Điền Văn Tú gật đầu:

- Chính vì vậy tại hạ mới chủ trương là phải cẩn thận hành sự…

Quay sang nhìn Vương Tử Phương, nói tiếp:

- Tổng tiêu đầu!

Vương Tử Phương vội nói:

- Thiếu bảo chủ có điều chi chỉ giáo?

- Tại hạ muốn hỏi về quá trình xảy ra sự cố, nếu lời lẽ có gì thất lễ, mong tổng tiêu đầu thông cảm.

- Thiếu bảo chủ cứ hỏi, huynh đệ sẵn sàng trả lời tất cả những gì được biết.

- Người áp tiêu của quý cục có đáng tin cậy không?

- Hai tiêu sư áp tiêu đều là bằng hữu đã theo huynh đệ nhiều năm, tuyệt đối không có chuyện bán đứng huynh đệ.

- Hai tiêu sư đó có bị thương không?

- Một người hôn mê bất tỉnh, một người như thể điên dại, huynh đệ xem xét rất lâu mà vẫn không nhận ra được do vật gì gây nên.

- Hai người không nói được lời nào ư?

- Ôi! Y thần trí mê loạn, ú a ú ớ, khó thể phân biệt được là nói gì.

Điền Văn Tú nghiêm giọng:

- Tổng tiêu đầu hãy nghĩ kỹ xem, có nhớ được câu nào rõ ràng một chút không?

Vương Tử Phương đăm chiêu suy nghĩ, im lặng hồi lâu.

Đàm Gia Kỳ tự nãy giờ lặng thinh, bỗng cất tiếng nói:

- Theo tại hạ nhớ dường như là gọi gì đó!

Điền Văn Tú phấn chấn tinh thần:

- Đàm huynh hãy nhớ kỹ xem, gọi gì vậy?

- Dường như là danh tánh hoặc địa danh, chỉ nghe loáng thoáng rất khó phân biệt… Dường như là Thủy… Doanh Doanh… hay thua… thắng thắng…

Chương Bảo Nguyên bỗng reo lên:

- Phải rồi! Hẳn là có một cuộc đổ bác trước khi thất tiêu, sau khi thần trí mê loạn vẫn không quên chuyện thắng thua nên mới lẩm bẩm suốt.

Triệu Thiên Tiêu quay lại lườm Chương Bảo Nguyên:

- Nhị đệ không được quấy nhiễu suy tư của Điền thiếu bảo chủ.

Chỉ nghe Điền Văn Tú lẩm bẩm:

- Thủy thủy… thua thắng… không… doanh doanh…

Bỗng đứng phắt dậy:

- Có phải Thủy Doanh Doanh không?

Đàm Gia Kỳ nhẹ gật đầu:

- Dường như là vậy?

Điền Văn Tú từ từ ngồi xuống, khẽ nói:

- Thủy Doanh Doanh, không thể có chuyện như vậy được…

Triệu Thiên Tiêu hỏi:

- Điền thế huynh, Thủy Doanh Doanh là một người ư?

Điền Văn Tú gật đầu:

- Không sai!

Triệu Thiên Tiêu hỏi tiếp:

- Là ai vậy?

- Một danh kỹ ở Vũ Hoa đài trong Khai Nguyên tự!

Triệu Thiên Tiêu ngạc nhiên:

- Một danh kỹ ư? Ôi! Có lẽ đã nghe lầm rồi!

Điền Văn Tú từ từ đứng lên, hai tay chắp sau lưng, không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh, lúc thì ngửa mặt trầm tư, lúc thì cúi đầu lẩm nhẩm.

Triệu Thiên Tiêu thở dài:

- Điền thế huynh không cần phải tốn hao tâm trí về một kỹ nữ thì hơn.

Chỉ thấy Điền Văn Tú giơ bàn tay phải lên, nhẹ vỗ lên bàn tay trái một cái và nói:

- Đúng, vị cô nương này quả là không giống những người khác, đúng là có chút khả nghi.

Từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thiên Tiêu nói tiếp:

- Hiện vẫn còn một số điều chưa hiểu, với năng lực của vãn bối rất khó khẳng định.

Triệu Thiên Tiêu hỏi:

- Điều gì vậy?

- Một người thọ nội thương cực nặng, sau khi thần trí mê loạn có còn giữ lại chút ấn tượng gì về những chuyện vừa qua không?

- Điều ấy… điều ấy…

Triệu Thiên Tiêu suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp:

- Đó phải xem thọ thương ở đâu mới được!

- Theo ý vãn bối tạm thời hãy giữ bí mật kẻo “đả thảo kinh xà”, chờ khi tra chứng rõ manh mối chúng ta hẵng đi thỉnh giáo một vị danh y hầu xác định kết quả, rất có thể tìm ra được con đường thất tiêu.

Triệu Thiên Tiêu thắc mắc:

- Chẳng hay bằng cách nào tra chứng và manh mối gì vậy?

- Trước hết chúng ta đi đường tắt, nếu không thông thì phải nhờ Vương tổng tiêu đầu truy từ gốc rễ.

Vương Tử Phương tiếp lời:

- Đó vốn là chuyện của bản thân huynh đệ, làm phiền các vị trợ giúp, huynh đệ đã cảm thấy ái ngại, chỉ cần đủ năng lực, huynh đệ muôn thác không từ, Điền thiếu bảo chủ cứ sai bảo.

Điền Văn Tú nghiêm giọng:

- Chuyến ám tiêu này của quý cục đến Trường An mà Triệu tiền bối và tại hạ đều không hay biết, chứng tỏ hết sức bí mật, sao lại tiết lộ phong thanh, đó thật là điều then chốt.

Vương Tử Phương gật đầu:

- Cao luận của Điền thiếu bảo chủ thật đáng khâm phục.

Điền Văn Tú khiêm tốn:

- Vương tổng tiêu đầu quá khen! Nếu kẻ cướp tiêu quả đúng là Thủy Doanh Doanh, vậy nàng ta sao thể được biết? Chỉ có hai giả thiết, một là các tiêu đầu khi đến Trường An, nghe diễm danh của Thủy Doanh Doanh nên tìm đến cầu kiến, rượu vào lời ra, hoặc vô ý tiết lộ, hoặc cố ý khoe khoang, nói ra bí mật của ám tiêu, tự chuốc lấy chuyện thất tiêu, trong Vũ Hoa đài có rất nhiều người, hẳn không khó điều tra ra sự thật.

Triệu Thiên Tiêu cười:

- Điền thế huynh tài trí hơn người, mười năm sau hẳn có thể kế thừa Triệu mỗ lãnh đạo giới võ lâm tây bắc.

Điền Văn Tú vội khiêm tốn nói:

- Lão tiền bối đức vọng tôn cao dường nào, vãn bối đâu thể sánh bằng.

Triệu Thiên Tiêu cười ha hả:

- Nếu đường này không thông thì sao?

- Vậy thì phải bắt đầu điều tra từ Thành Đô, bất cứ ai biết tin tức đều khả nghi cả.

- Được, cứ tuân theo cao kiến của Điền thế huynh, Triệu mỗ lập tức phái người đến Vũ Hoa đài điều tra.

Điền Văn Tú lắc đầu:

- Hãy khoan!

Triệu Thiên Tiêu ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Điền Văn Tú nghiêm giọng:

- Chúng ta phải đích thân đi mới được.

Triệu Thiên Tiêu gật đầu:

- Được, chúng ta lập tức vào thành Trường An, mời Thủy Doanh Doanh đến tra hỏi, biết đâu có thể tìm ra manh mối.

Điền Văn Tú gật đầu:

- Không nên chậm trễ, vị nào đồng ý đi cùng tại hạ đến Vũ Hoa đài?

Đàm Gia Kỳ đưa mắt nhìn Vương Tử Phương, đoạn nói:

- Tại hạ đi cùng Điền thiếu bảo chủ được không?

- Đàm huynh đi cùng thì tốt quá, nhưng…

Điền Văn Tú quay sang Triệu Thiên Tiêu, nói tiếp:

- Lão tiền bối hãy đi cùng Vương tổng tiêu đầu đến Liên Vân khách sạn, sau khi tìm ra manh mối, tại hạ với Đàm huynh sẽ lập tức đến đó gặp nhau bàn tính.

Triệu Thiên Tiêu gật đầu:

- Được, hai vị đi trước, các huynh đệ theo sau đến ngay.

Điền Văn Tú ngước mặt nhìn trời:

- Vãn bối với Đàm huynh phải đi trước một bước, lão tiền bối với các vị hãy chờ trời tối hẵng lên đường, vãn bối không làm phiền nữa.

Đoạn ôm quyền thi lễ, cùng Đàm Gia Kỳ rời khỏi Triệu Gia bảo.

Hai tuấn mã phi nhanh, chưa quá một bữa ăn đã tiến vào thành Trường An.

Điền Văn Tú giật dây cương, ngựa rẽ vào một con hẻm nhỏ yên vắng.

Đàm Gia Kỳ là người ít nói, cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng theo sau.

Con hẻm này dài chỉ vài mươi trượng, nhưng hai bên đều là nhà cửa đỏ ngói xanh, tường rào cao to, chứng tỏ đều là gia đình giàu có.

Điền Văn Tú cho ngựa đi đến cuối hẻm, dừng lại trước một cửa đỏ to rộng, đưa tay gõ nhẹ ba cái, hai cánh cửa đỏ “kẹt” một tiếng mở ra, một thanh niên vạm vỡ tuổi cỡ 23, 24 ôm quyền thi lễ nói:

- Thiếu bảo chủ đã về!

Điền Văn Tú ngoảnh lại nhìn Đàm Gia Kỳ nói:

- Xin mời Đàm huynh!

- Không dám, xin mời thiếu bảo chủ!

Điền Văn Tú mỉm cười, giục ngựa đi vào, Đàm Gia Kỳ theo sau, hai cánh cửa liền tức khép lại.

Đây là một trang viện sang trọng và rộng thênh thang, tiền viện hoa cỏ cây cối sum sê, đầu phía đông có một chuồng ngựa được xây bằng gạch xanh.

Điền Văn Tú tung mình xuống ngựa:

- Huynh đệ đi thay y phục, Đàm huynh hãy vào trong sảnh ngồi chờ chốc lát.

Đàm Gia Kỳ lắc đầu:

- Không cần đâu, tại hạ ở đây chờ được rồi!

Điền Văn Tú cũng không câu nệ, vội vã đi vào trong sảnh. Lát sau đã thay một chiếc áo xanh, đầu đội mũ nhỏ, mặt bôi đen, nhưng không sao che giấu được đôi mày kiếm mắt sao, tướng mạo đoan chính, mỉm cười nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

-Tại hạ có cần thay y phục không?

- Đàm huynh ở Trường An lâu chưa?

- Có ngang qua một lần, nhưng không dừng chân, kể ra đây là lần đầu tiên!

- Vậy thì không cần đâu…

Điền Văn Tú mỉm cười, nói tiếp:

- Nhưng sau khi vào trong Vũ Hoa đài, hai ta phải phối hợp ăn khớp thì mới có thể qua được tai mắt của bọn bảo nô.

- Tại hạ xin vâng lời!

- Không dám, huynh đệ đi trước một bước dẫn đường.

Trường An là kinh đô của nhiều đời đế vương, văn vật hưng thịnh, hết sức náo nhiệt, rất tiếc Đàm Gia Kỳ trong lòng canh cánh chuyện thất tiêu, không có tâm trí thưởng thức, theo sát phía sau Điền Văn Tú.

Chỉ thấy Điền Văn Tú bỗng đi chậm lại, khẽ nói:

- Đàm huynh sau khi vào trong Vũ Hoa đài hãy chỉ đích danh gặp Thủy Doanh Doanh, huynh đệ giả làm người hầu để tiện bề quan sát, Đàm huynh có gì cứ sai bảo.

Đàm Gia Kỳ hốt hoảng:

- Tại hạ sao thể…

Nào ngờ Điền Văn Tú không nghe, sải bước tiến tới.

Lúc này trời đã tối, ngoài cửa Vũ Hoa đài có hai ngọn đèn gió sáng choang.

Điền Văn Tú bỗng thả chậm bước, lách ra phía sau Đàm Gia Kỳ, khẽ nói:

- Đàm huynh đi vào mau!

Đàm Gia Kỳ ngần ngại:

- Tại hạ không quen chuyện này!

- Không sao đâu! Đàm huynh ăn mặc thế này, nhìn là biết tiêu đầu của tiêu cục, những người này luôn tiêu tiền hào phóng, các kỹ viện tửu lầu xem như thần tài, Đàm huynh cứ phóng tay chi tiêu, khi cần huynh đệ sẽ đứng giữa ứng đối.

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Điền Văn Tú là người phong lưu, có lẽ rất thành thạo về chuyện này.

Trong khi nghĩ đã bước lên bậc thềm thứ năm, đi thẳng vào cửa lớn. Ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đèn đóm sáng choang, hương thơm ngào ngạt, tiếng cười rộn rã khắp nơi.

Hai bảo nhi dày dạn kinh nghiệm trong nghề, nhìn y phục và khí độ của Đàm Gia Kỳ là biết ngay thần tài đến, liền tiến ra đón, mời vào trong sảnh, cười nói:

- Mời khách lão gia ngồi dùng trà, tiểu nhân bảo các vị cô nương ra tiếp ngay.

Đàm Gia Kỳ ngoảnh lại nhìn Điền Văn Tú, đoạn khoát tay nói:

- Quay lại đây!

Hai bảo nhi đã ra đến cửa, nghe gọi liền lom khom đi trở vào, cười nói:

- Lão gia có gì dạy bảo ạ?

Đàm Gia Kỳ trầm giọng:

- Tại hạ từ lâu nghe diễm danh của Vũ Hoa đài nên đã từ xa đến đây.

- Lão gia không nói, tiểu nhân cũng nhận ra được là khách phương xa. Lão gia đã tìm đúng chỗ rồi, các vị cô nương trong Vũ Hoa đài này thảy đều xinh đẹp như hoa, dịu dàng lễ phép…

Đàm Gia Kỳ ngắt lời:

- Hãy báo ra vài vị cô nương nổi danh, ngoài sắc đẹp còn có đặc điểm gì nữa.

Các tiểu bảo nô trong kỹ viện hầu hết là bọn lưu manh do lão bảo mẫu thu nhận làm nghĩa tử, vừa trông chừng các cô nương, vừa đón tiếp khách khứa và kiêm nhiệm bảo tiêu, đừng thấy chúng luôn khom lưng cúi đầu hết sức cung kính xiểm nịnh với khách, nếu người khách nào không biết điều gây sự trong kỹ viện, phá chén cơm manh áo của chúng, chúng tức khắc trở mặt, đao trắng vào, đao đỏ ra, kỹ viện càng to thì bọn này càng nhiều.

Chỉ nghe gã bảo nô ấy nói:

- Lão gia thích loại nào, béo gầy cao thấp đều có cả.

Điền Văn Tú ngầm truyền âm nói:

- Hai bảo nô này rất là bẻm mép, hãy dạy cho chúng một bài học.

Đàm Gia Kỳ liền trừng mắt, lạnh lùng nói:

- Ta bảo ngươi báo ra danh tánh, ai bảo ngươi lắm lời như vậy?

Hai bảo nô thấy Đàm Gia Kỳ mặt tím mày tầm, không giận mà oai, võ phục giắt đao, nhìn là biết một tiêu sư, những người này quanh năm suốt tháng sống dưới đầu đao lưỡi kiếm, tuy tiêu tiền phóng khoáng, nhưng tính nết rất khó chịu, chỉ cần đôi ba lời không vừa ý là vung quyền đánh ngay, hơn nữa người nào cũng võ công cao cường, chục người cũng không địch nổi, bọn bảo nô rất thích đón tiếp những người này, nhưng cũng hết sức đau đầu, mắt thấy Đàm Gia Kỳ nổi giận, vội tự vả cho mình một tát tai, đoạn nói:

- Tiểu nhân đáng chết, xin lão gia chớ giận.

Điền Văn Tú lại truyền âm nói:

- Điền huynh hãy thưởng cho chúng một nén bạc.

Đàm Gia Kỳ ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Ngươi mới vừa bảo ta nổi giận, chưa kịp nổi giận xong lại bảo ta ban thưởng.

Bèn thò tay vào lòng lấy ra một nén bạc và nói:

- Đây, các ngươi cầm lấy.

Y không mang theo bạc vụn trong người, tiện tay lấy ra một nén bạc đến mười lạng.

Hai bảo nô thấy người này ra tay thưởng một lần nhiều như vậy, mừng rỡ nói:

- Chúng tiểu nhân đã khiến lão gia nổi giận, lão gia đại nhân không trách tội tiểu nhân, lại còn thưởng cho trọng hậu như vậy, chúng tiểu nhân xin lạy tạ.

Đoạn liền đón lấy nén bạc, vén vạt áo lên quỳ xuống.

Đàm Gia Kỳ khoát tay:

- Không cần đâu!

Gã bảo nô bên phải nói:

- Tiểu nhân giới thiệu cho lão gia Bạch Ngọc Sương và Tiểu La Thành, rất là thanh tú phong nhã, xinh đẹp khả ái.

- Còn ai nữa?

Hai bảo nô đồng thanh:

- Hai vị cô nương ấy là danh hoa trong Vũ Hoa đài, diễm danh khuynh động thành Trường An…

Đàm Gia Kỳ nghe họ không nêu danh Thủy Doanh Doanh, sốt ruột ngắt lời:

- Ngoài Tiểu La Thành và Bạch Ngọc Sương, trong Vũ Hoa đài còn ai khác nữa không?

Hai bảo nô đưa mắt nhìn nhau, gã bên trái nói:

- Còn một người nữa, nhưng vị cô nương này quá xấu tính, người cao quý như lão gia, chúng tiểu nhân thật không dám giới thiệu.

- Nếu thật sự có nhan sắc, xấu tính một chút cũng không sao.

Hai bảo nô nhìn Đàm Gia Kỳ một hồi mới nói:

- Lão gia nếu nhất quyết muốn gặp cô nương ấy, chúng tiểu nhân có vài câu mạo phạm chẳng thể không nói rõ trước.

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Chưa biết nàng ta có phải người mình đang tìm hay không?

Bèn nói:

- Cô nương ấy hoa danh xưng hô thế nào?

- Thủy Doanh Doanh! Ôi, nói đó là danh tánh của nàng ta, chi bằng nói đó là người của nàng ta…

- Vì sao?

- Cô nương ấy có đôi mắt to và ướt át, toàn thân làn da trắng hồng, khắp người như chứa đựng một hồ nước thu.

- Được, tại hạ muốn gặp vị cô nương ấy!

Bản nô bên trái nói:

- Tiểu nhân chưa nói hết lời, cô nương ấy đẹp thì đẹp đến cực điểm, nhưng tính nết cũng xấu đến cực điểm. Cô nương ấy có ba không tiếp và một không muốn. Ôi! Các quy định đó lẽ ra không nên có trong kỹ viện, chỉ vì cô nương ấy quá ư xinh đẹp và là thân tự do nên cũng đành chìu ý nàng ta thôi.

- Sao gọi là ba không tiếp và một không muốn?

- Một không muốn là nàng ta không đón khách, khách muốn gặp là phài tự đi vào. Ba không tiếp là không tiếp người không hiểu biết văn học võ học, không tiếp người tuổi dưới hai mươi, và người không thích cũng không tiếp.

Đàm Gia Kỳ cười nhạt:

- Tại hạ tinh thông văn học, hiểu biết võ công, điều thứ nhất kể như đạt rồi; điều thứ nhì càng không thành vấn đề; còn điều thứ ba thì chưa biết chừng.

Gã bảo nô bên trái cười:

- Quy định thứ nhất trong hai chỉ cần một là được rồi, không biết văn thì phải biết võ, lão gia văn võ song toàn, vậy là quá tốt rồi, nhưng Thủy cô nương có chịu tiếp lão gia hay không, chúng tiểu nhân không dám chắc, nếu lão gia bằng lòng thì xin hãy đi một chuyến cầu may xem sao.

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Một kỹ nữ mà có nhiều quy định như vậy, thật chưa từng nghe bao giờ.

Miệng nói:

- Được, phiền dẫn đường.

Hai bảo nô liền cất bước, đi thẳng vào trong. Đàm Gia Kỳ ngoảnh lại nhìn Điền Văn Tú, đoạn liền theo sát phía sau hai bảo nô.

Rẽ qua một bức bình phong, cảnh vật đổi khác, chỉ thấy đèn màu giăng đầy, hoa cỏ cây lá sum sê, phòng nào cũng có rèm trúc buông phủ, có vài thiếu nữ xinh đẹp áo đỏ áo xanh tha thướt qua lại trên hai con đường đá xanh hai bên, tỏa hương thơm ngát.

Một bảo nô bỗng quay đầu lại, khẽ nói:

- Lão gia có muốn gặp Tiểu La Thành và Bạch Ngọc Sương không ạ?

Đàm Gia Kỳ lắc đầu:

- Không!

Băng qua một đình viện, cảnh vật lại đổi khác, một con đường nhỏ lát đá trắng xuyên qua một vườn hoa lá cỏ cây, nơi đây rất yên tịnh thanh nhã, không ồn ào như tiền viện, trên vài ngọn trúc xanh có treo cung đăng bọc lụa trắng, càng thêm trang nhã thoát tục.

Đi đến cuối con đường đá trắng, đến trước một ngôi nhà biệt lập, tường cao vây quanh, cửa đỏ khép kín.

Gã bảo nô đi đầu đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai cái, bên trong lập tức vọng ra một tiếng trong trẻo hỏi:

- Ai đó?

Liền theo đó “kẹt” một tiếng cánh cửa mở toang, một thiếu nữ áo xanh tóc thắt bím đứng ngay giữa cửa, ngăn chận lối đi.

Gã bảo nô gõ cửa cười:

- Vị đại gia này mộ danh đến viếng Thủy cô nương, phiền Bích Đào cô nương thông báo một tiếng.

Thiếu nữ áo xanh nhìn Đàm Gia Kỳ từ đầu đến chân một hồi mới hỏi:

- Đại gia quý tánh?

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Một kỹ nữ mà hống hách thế này!

Nhưng nghĩ đến mục đích đến đây, bèn nói:

- Tại hạ họ Đàm, từ lâu hâm mộ diễm danh của Thủy cô nương trong Vũ Hoa đài tấm thân ngàn vàng nên đến đây thăm viếng.

- Thủy cô nương tuy hành nghề hạ tiện, nhưng vạn kim cũng chưa chắc mua được một nụ cười, quy định gặp Thủy cô nương, đại gia biết cả rồi chứ?

Điền Văn Tú e Đàm Gia Kỳ nổi giận hư việc, vội tiếp lời:

- Tệ đông chủ đã nghe hai vị tiểu ca này nói rồi, nếu không bằng lòng tuân thủ quy định ba không tiếp và một không muốn của Thủy cô nương thì tệ đông chủ đâu có đến đây cầu kiến Thủy cô nương.

Bích Đào nhẹ gật đầu:

- Vậy tốt lắm, mời hai vị vào!

Đoạn quay người đi vào, Đàm Gia Kỳ với Điền Văn Tú liền theo sau, hai gã bảo nô quay người bỏ đi, Bích Đào khép cửa lại, dẫn hai người đến một phòng khách, nói:

- Hai vị ngồi đây chốc lát, tiểu tỳ vào thông báo với cô nương.

Dứt lời, không chờ hai người lên tiếng, quay người sải bước đi ra.

Bích Đào vừa ra khỏi cửa, phía góc trái rèm cửa động đậy, lại một thiếu nữ áo xanh đi ra, cũng bím tóc phủ vai, miệng cười khúc khích, tay bưng khay ngọc, tha thướt đi đến, khom mình cười nói:

- Tiểu tỳ Hồng Hạnh, mời quý khách dùng trà!

Điền Văn Tú giả dạng bộc tùng đứng phía sau ghế ngồi của Đàm Gia Kỳ, ngầm truyền âm nói:

- Đàm huynh uống trà xong, đừng quên ban thưởng, thưởng càng nhiều càng tốt.

Đàm Gia Kỳ thò tay vào lòng lấy ra một miếng vàng lá, đặt lên trên khay rồi cầm chung trà đặt lên bàn. Thủy Doanh Danh này tuy là diễm kỹ danh lừng Trường An, tiếp toàn khách giàu sang, nhưng đối với một tỳ nữ mà ra tay nặng như Đàm Gia Kỳ, chẳng phải không có nhưng rất hiếm.

Hồng Hạnh nhìn miếng vàng lá, thấp giọng:

- Đa tạ quý khách hậu thưởng!

Đoạn khom mình thi lễ, nhẹ bước đi vào trong.

Chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ, rồi thì rèm cửa lay động, một tuyệt thế mỹ nhân áo váy màu lam tha thướt đi vào.

Nàng với đôi mắt đen láy và ướt át nhìn Đàm Gia Kỳ, bỗng mỉm miệng cười, chậm bước đi đến nói:

- Xin hỏi quý tánh?

Đoạn vén váy ngồi xuống bên cạnh Đàm Gia Kỳ.

Đàm Gia Kỳ thầm khen:

- Chỉ với ngoại mạo quả là khuynh thành đảo quốc, một trang vu vật.

Cô nương áo lam không nghe Đàm Gia Kỳ trả lời, đôi mắt chằm chặp nhìn mình, lại mỉm miệng cười, đưa hai tay ra, năm ngón tay thon mở nắp chung, với giọng trong trẻo nói:

- Mời đại gia dùng trà.

Đàm Gia Kỳ cầm chung trà lên:

- Không dám! Không dám! Tại hạ tự uống được rồi.

Chỉ thấy đôi tay nàng trắng hồng, hết sức mượt mà, mười ngón tay thon thả, nửa co nửa duỗi, nơi cổ tay có đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, trông càng thêm xinh xắn.

Nàng nhè nhẹ đặt nắp chung xuống bàn, giọng dịu dàng nói:

- Thiếp là Thủy Doanh Doanh, xin thỉnh giáo quý khách?

Tiếng nói như chim oanh hót mừng nắng sớm, lảnh lót trong ngần.

Đàm Gia Kỳ chợt động tâm, thầm nghĩ:

- Tuyệt sắc thế này, trên thế gian thật hiếm thấy.

Đoạn bèn nói:

- Cô nương người giống như tên, Đàm Đại Hà thật vinh hạnh được gặp mỹ nhân.

Y tuy ngây ngất trước sắc đẹp của Thủy Doanh Doanh, nhưng lòng vẫn không quên chuyện tìm kiếm thất tiêu nên đã báo ra tên giả.

- Đàm tráng sĩ từ xa đến phải không?

- Từ lâu được nghe diễm danh, đã vượt ngàn dặm đến đây thăm viếng, ngày đêm giục ngựa đăng trình, gió bụi chưa ngơi, đang đêm đến đây cầu kiến, may là không bị cô nương khước từ.

Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười:

- Đàm gia nặng lời rồi, nữ nhi bạc mệnh đoạn trường, lưu lạc phong trần bán tiếng cười, được Đàm gia đoái hoài, tiện thiếp vinh hạnh dường nào…

Ngưng chốc lát, lớn tiếng nói:

- Bích Đào, Hồng Hạnh, bảo họ bày tiệc rửa bụi cho Đàm gia.

Đàm Gia Kỳ thừa cơ đặt chung trà xuống nói:

- Tại hạ xin bái lĩnh thịnh tình của cô nương trước.

Thủy Doanh Doanh mỉm cười:

- Đàm gia không cần khách sáo, đây không phải nơi tiếp đãi khách quý, mời theo tiện thiếp vào trong sảnh. Xin thứ cho tiện thiếp thất lễ, đi trước một bước dẫn đường.

Đoạn liền đứng lên, cất bước đi ra.

Đàm Gia Kỳ phân vân, ngoảnh ra sau nhìn Điền Văn Tú, vừa định cất tiếng hỏi, đã nghe Điền Văn Tú truyền âm nói:

- Đàm huynh cứ đi theo nàng ta, ăn uống xong là cáo từ ngay và để lại trọng lễ, trong lúc này tại đây Đàm huynh cứ sai bảo tại hạ, đừng khách sáo.

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Mặc dù thiếu bảo chủ nói vậy, nhưng Đàm mỗ sao thể mở miệng sai bảo?

Vừa nghĩ vừa cất bước theo sau Thủy Doanh Doanh. Vòng qua một vườn hoa, lại đi lên một thềm đá năm bậc, vào trong một gian phòng trang nhã, bốn góc phòng treo lủng lẳng bốn ngọn cung đăng soi sáng cả gian phòng. Trên một chiếc bàn Bát Tiên bày đầy cao lương mỹ vị, mùi rượu thơm ngát.

Bích Đào và Hồng Hạnh tươi cười đón tiếp, mời Đàm Gia Kỳ ngồi xuống ghế. Điền Văn Tú cúi đầu đứng nghiêm phía sau Đàm Gia Kỳ.

Thủy Doanh Doanh đảo mắt nói:

- Hồng Hạnh, hãy đưa vị tiểu ca này đi ăn chút gì đó, bộc tùng của Đàm đại gia, ngươi phải tiếp đãi cho tử tế đó.

Điền Văn Tú vội khom mình nói:

- Đa tạ thịnh tình của cô nương, tiểu nhân từ bé đã theo Đàm gia, chưa từng xa rời, đã quen với cơm nguội canh thừa, không dám làm phiền cô nương phải nhọc tâm.

Thủy Doanh Doanh thoáng đảo mắt, cười nói:

- Hôm nay khác, tệ đông chủ đã là khách quý của ta, sao thể lạnh nhạt với bộc tùng của Đàm đại gia… Hồng Hạnh, mau đưa vị tiểu ca này đi.

- Dạ!

Hồng Hạnh quay sang Điền Văn Tú, khẽ nói:

- Cô nương nhà này có điều cần nói với Đàm đại gia, huynh ở đây vướng tay vướng chân, nói chuyện rất bất tiện, theo tiểu muội đi mau. Huynh lớn thế này rồi, chả lẽ còn phải tiểu muội dắt đi hay sao?

Hồng Hạnh này tuy không xinh đẹp bằng Thủy Doanh Doanh, nhưng cũng hết sức dễ thương, thấy Điền Văn Tú vẫn đứng yên, bèn nắm tay kéo đi.

Chỉ thấy Bích Đào cầm ấm rượu lên, rót đầy chung cho hai người rồi lẳng lặng ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại.

Thủy Doanh Doanh cầm chung rượu trước mặt lên, cười nói:

- Đàm gia, mời uống cạn chung, tiện thiếp có điều thỉnh giáo.

Rồi chẳng màng Đàm Gia Kỳ có uống hay không, tự nâng chung lên uống cạn một hơi.

Đàm Gia Kỳ ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Có điều thỉnh giáo? Có vấn đề rồi đây!

Cầm chung rượu lên nói:

- Đã lâu nghe Thủy cô nương nhan sắc tuyệt trần, hôm nay được gặp còn hơn nghe danh.

Dứt lời, đặt chung rượu xuống, không uống giọt nào.

Thủy Doanh Doanh thấy vậy mỉm cười:

- Đàm gia không chịu uống, có phải sợ trong rượu có độc không?

Đoạn đưa tay ra, cầm lấy chung rượu của Đàm Gia Kỳ, đưa lên môi đào uống cạn một hơi.

Đàm Gia Kỳ bị Thủy Doanh Doanh vạch trần bí mật trong lòng, hết sức lo lắng, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cười ngại ngùng:

- Tại hạ không quen uống rượu, xin cô nương lượng thứ.

Thủy Doanh Doanh cười;

- Đàm gia thật câu cẩn, không giống anh hùng hào phóng trên giang hồ, mà như một công tử thế gia tri thư đạt lễ.

- Tại hạ rất ít khi đặt chân đến những nơi như vậy, phen này vì ngưỡng mộ diễm danh của cô nương nên phá lệ…

- Đàm gia trước đây có từng đến Trường An chưa?

- Chỉ vội vã ngang qua, chưa từng dừng lại!

- Vậy là tiểu danh của tiện thiếp đã truyền xa đến ngàn dặm rồi!

Đàm Gia Kỳ lòng thoáng rúng động, thầm nghĩ:

- Mình đến đây với ý định dọ hỏi nàng ta, chẳng ngờ lại bị nàng ta dọ hỏi ngược lại. Đàm Gia Kỳ hỡi Đàm Gia Kỳ, ngươi đường đường một nam tử hán đại trượng phu mà lại e sợ một kỹ nữ thế này sao?

Nghĩ vậy liền lòng dạ cởi mở, cười ha hả nói:

- Những ai sống bằng nghề bảo tiêu thảy đều bôn ba bận rộn suốt ngày, những nơi vui chơi trên bờ dưới sông dù chưa trải qua cũng được tai nghe, một giai nhân tuyệt sắc như cô nương, tại hạ sớm đã nghe danh, chẳng qua vì quá bận công việc tiêu cục, suốt ngày áp tiêu bôn tẩu, không có thời gian đến đây gặp gỡ, hôm nay áp tiêu qua đây, chủ ý nghỉ ngơi một ngày, mượn cớ đến đây cầu kiến, chiêm ngưỡng một phen.

Thủy Doanh Doanh cười khúc khích:

- E rằng gặp mặt không như nghe danh, để khiến Đàm gia thất vọng.

- Gặp mặt còn hơn nghe danh nhiều, quả nhiên nhan sắc tuyệt trần.

- Đàm gia quá khen… Trong các cao tân của tiện thiếp có vài vị cũng là người trong tiêu cục, chẳng hay Đàm gia làm việc trong tiêu cục nào vậy?

Đàm Gia Kỳ chợt động tâm, thầm nghĩ:

- Nàng ta hỏi ron hỏi ren như vậy là có dụng tâm gi? Chả lẽ ăn quen rồi muốn làm thêm một vố nữa hay sao? Mình phải tương kế tựu kế, gạt nàng ta một phen trước mới được.

Đoạn bèn nói:

- Tại hạ phen này là bảo vệ một chuyến ám tiêu!

Thủy Doanh Doanh thắc mắc:

- Ám tiêu là gì vậy?

Đàm Gia Kỳ ngầm quan sát, chỉ thấy nàng da mặt trắng hồng, đôi mày đen mịn, không hề có vẻ gì là người biết võ công, lòng hết sức thắc mắc, nói:

- Ám tiêu thường là vật hết sức trân quý, minh châu cổ vật, giá trị liên thành và nhỏ gọn nhưng lại là mục tiêu dòm ngó của giới giang hồ, xem ra nhẹ nhàng nhưng hung hiểm hơn bảo tống minh tiêu rất nhiều.

- À! Ra vậy.

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Người trong giang hồ rất hay bốc đồng, sao mình không khích nàng ta lần nữa để xem phản ứng thế nào? Bèn khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Tuy nhiên, phàm là người bảo tống ám tiêu đa số đều võ công cao cường, giới lục lâm bình thường tuy rất thích nhưng e ngại không dám động đến.

Thủy Doanh Doanh cười khúc khích:

- Vậy là Đàm gia võ công rất cao cường rồi.

- Không dám, không dám, Đàm mỗ trước nay rất được đông chủ thương yêu.

- Ra vậy… Đàm gia từ đâu đến vậy?

- Tại hạ từ Thành Đô đến!

Đàm Gia Kỳ ngầm quan sát thần thái của Thủy Doanh Doanh, thấy nàng vẻ mặt rất bình thản, không chút ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ:

- Nếu vụ thất tiêu phen này có liên quan đến nàng ta thì thật là một kình địch đáng gờm.

Chỉ thây Thủy Doanh Doanh cầm ấm rượu lên, rót đầy một chung cho mình, cười nói:

- Tiện thiếp nghe thịnh danh của Thành Đô đã lâu mà chưa được thưởng ngoạn một chuyến, phen này được quen biết Đàm gia, rất có thể tiện thiếp sẽ được tròn tâm nguyện.

Đàm Gia Kỳ cười:

- Nếu cô nương có nhã hứng vào Thành Đô, tại hạ sẵn sàng hộ hoa theo cùng.

Thủy Doanh Doanh nâng chung rượu lên:

- Tiện thiếp xin nhận thịnh tình của Đàm gia trước.

Đàm Gia Kỳ cũng cầm chung rượu lên, thầm nghĩ:

- Nàng này rất là kín miệng, chẳng dễ thăm dò được gì, thôi thì mình cứ uống hết chung rượu này, nếu có độc, tuy mình bị hại, nhưng có thể vạch trần ngụy trang của nàng ta.

Đoạn bèn nâng chung rượu lên uống cạn một hơi.

Thủy Doanh Doanh mỉm cười:

- Hay lắm, Đàm gia không sợ chung rượu có độc sao?

- Được mỹ nhân như cô nương đoái hoài, chết cũng không ân hận.

Đàm Gia Kỳ thầm vận khí kiểm tra nội phủ, không có gì khác lạ.

- Được, Đàm gia đã mở rộng cõi lòng, tiện thiếp sẵn sàng liều mạng hầu tiếp.

- Tại hạ sức không thắng rượu, hơn nữa rượu vào khó kiểm soát được bản thân, không uống thì hơn.

Thủy Doanh Doanh đã uống mấy chung, nhan sắc càng thêm mặn mà, nghe những lời khiêu khích của Đàm Gia Kỳ, cười nhạt nói:

- Đáng tiếc tiện thiếp hãy còn tấm thân trong trắng, không thể cùng Đàm gia chăn chiếu. Đàm gia đã cảnh cáo như vậy, tiện thiếp cũng không tiện nài ép, vậy hãy dọn dẹp tiệc rượu, tiện thiếp hầu tiếp Đàm gia một vàn cơ được chăng?

Đàm Gia Kỳ không tìm ra được chút manh mối nào, lòng hết sức bực bội, nhưng trước mặt mỹ nhân không tiện phát tác. Tuy nhiên, y cũng nhận thấy có vài điểm khả nghi, rất tiếc lại rất mơ hồ, trừ phi kiếm chuyện trở mặt, nhưng lại không nghĩ ra được lương sách bức hỏi, bèn lắc đầu nói:

- Tại hạ đã được gặp gỡ cô nương, tâm nguyện đã toại, giờ xin cáo biệt.

Thủy Doanh Doanh ngạc nhiên:

- Giờ chưa hết canh một, Đàm gia không thấy là ra về quá sớm sao?

- Tại hạ phen này áp tống chuyến ám tiêu toàn danh họa và cổ vật, nếu đánh mất biết nói năng thế nào với đông chủ, những bằng hữu giang hồ ở đây tuy đều là cố hữu của đông chủ, nhưng cũng không thể quá khinh suất.

- Đàm gia đã có trọng nhiệm như vậy, tiện thiếp cũng không tiện nài ép.

Đàm Gia Kỳ đứng lên:

- Được cô nương tiếp đãi nồng hậu thế này, Đàm mỗ vô vàn cảm kích, đáng tiếc là công việc tiêu cục quá bận, chẳng thể ở lâu, một chút lễ mọn không đáng kể, xin cô nương vui lòng nhận cho.

Đoạn thò tay vào lòng, lấy ra một xấp vàng lá đặt lên bàn.

Thủy Doanh Doanh quét mắt nhìn, ước tính khoảng hơn ba mươi lạng, vội nói:

- Mới gặp lần đầu, Đàm gia lại ra đi vội vã, tiện thiếp sao dám nhận hậu ban như vậy?

Đàm Gia Kỳ cười ha hả:

- Những người hành nghề như tại hạ suốt ngày sống dưới lưỡi đao, biết đâu một ngày nào đó gặp phải đại đạo lục lâm võ công cao cường, máu loang cát vàng, giữ lấy vàng bạc trong người cũng vô dụng, nếu cô nương không chê ít, hãy giữ lấy mà dùng.

- Đàm gia đã nói vậy, tiện thiếp cung kính không bằng vâng lời, xin bái lãnh vậy.

Dứt lời, Thủy Doanh Doanh đứng lên, vòng tay khom mình thi lễ.

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Mình đã hao tốn mấy mươi lạng vàng mà không tìm ra được chút manh mối gì, sao không thừa cơ thăm dò nàng ta có võ công hay không?

Đoạn liền thừa lúc đáp lễ, đột nhiên vung tay chộp vào tay phải Thủy Doanh Doanh. Vừa chạm vào tay ngọc, lập tức tâm thần chấn động, chỉ cảm thấy mềm mại như bông, hương thơm ngây ngất.

Thủy Doanh Doanh nhẹ nhíu mày, đuôi mắt ánh lên vẻ e thẹn lẫn vui mừng, dịu dàng nói:

- Đàm gia mạnh tay quá, tiện thiếp yếu đuối, sao chịu nổi sức lực của Đàm gia?

Hương thơm quá quyến rủ, cử chỉ quá khiêu gợi, Đàm Gia Kỳ dù là một hào khách giang hồ không đam mê tửu sắc, nhưng trước một mỹ nhân tuyệt thế vô luân này cũng không khỏi tâm thần chao đảo, khó thể làm chủ bản thân.

Thủy Doanh Doanh tuy miệng nói đau, nhưng không lẩn tránh, mà còn từ từ dựa vào lòng Đàm Gia Kỳ.

Đàm Gia Kỳ lý trí vẫn chưa lu mờ, vội hít sâu một hơi dài, đè nén niềm ham muốn trong lòng, tay bỗng tăng thêm hai phần sức lực, chỉ nghe Thủy Doanh Doanh ré lên:

- Ối, Đàm gia, đau quá!

Đồng thời người ngả tới, nép vào lòng Đàm Gia Kỳ.

Đàm Gia Kỳ vội buông năm ngón tay ra, đỡ lấy thân người Thủy Doanh Doanh và nói:

- Tại hạ bị mê hoặc bởi mỹ sắc của cô nương, nhất thời quên mất lễ độ, xin cô nương chớ trách.

Thủy Doanh Doanh mặt đỏ bừng, giọng ai oán:

- Đàm gia mạnh tay quá!

Đàm Gia Kỳ cười ha hả:

- Người giang hồ lỗ mãng, không biết thương hương tiếc ngọc, đã mạo phạm cô nương, mong rộng lòng lượng thứ.

- Xưa nay đấng anh hùng rất thương hương tiếc ngọc, Đàm gia là hào kiệt giang hồ, đáng tiếc thiếp thân sa ngã chốn phong trần, không đáng để cho Đàm gia tiếc thương.

- Không dám, không dám, cô nương nặng lời rồi!

Đàm Gia Kỳ ôm quyền thi lễ, nói tiếp:

- Tại hạ xin cáo biệt!

Đoạn quay người đi ra. Thủy Doanh Doanh cười khúc khích:

- Đàm gia!

Đàm Gia Kỳ ngoảnh lại:

- Cô nương có gì dặn bảo?

Thủy Doanh Doanh cười:

- Bộc tùng của Đàm gia hãy chưa trọn vui, không chờ y sao?

Đàm Gia Kỳ thầm nghĩ:

- Chết thật, suýt quên mất Điền Văn Tú rồi!

Bèn cười nói:

- Phiền cô nương bảo với Hồng Hạnh cô nương một tiếng, tại hạ ở ngoài chờ.

Thuỷu Doanh Doanh ngạc nhiên:

- Đàm gia dường như nóng lòng việc gì rất quan trọng, chỉ chốc lát cũng không chờ được.

- Tại hạ chợt nhớ những lời căn dặn của đông chủ, lão nhân gia ấy rất tin tưởng tại hạ mới giao cho nhiệm vụ bảo tống chuyến ám tiêu này, nếu thất thoát thật phụ lòng đông chủ, nên nóng lòng muốn trở về khách điếm ngay.

Trước nhan sắc tuyệt trần của Thủy Doanh Doanh, Đàm Gia Kỳ đã tâm trí chao đảo, khó thể làm chủ bản thân, lòng biết nếu ở lại lâu hẳn bị mỹ sắc mê hoặc, phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Thủy Doanh Doanh khẽ thở dài:

- Đàm gia, hào hiệp giang hồ trước hết là nghĩa khí, tiện thiếp đâu dám vì tư tình mà làm hỏng đại sự của Đàm gia, lỡ ám tiêu bị thất thoát, Đàm gia trách cứ tiện thiếp, tiện thiếp không gánh vác nổi đâu…

Đoạn lớn tiếng nói:

- Bích Đào, Hồng Hạnh, đưa bộc tùng của Đàm đại gia ra đây mau!

Chỉ nghe một tiếng trong trẻo nói:

- Đến rồi đây!

Rồi liền thấy Hồng Hạnh dẫn theo Điền Văn Tú vội vã đi vào.

Đàm Gia Kỳ ôm quyền thi lễ:

- Đa tạ cô nương đã khoản đãi.

Đoạn sải bước đi ra ngoài. Điền Văn Tú quét mắt nhìn Thủy Doanh Doanh, rồi liền theo sau Đàm Gia Kỳ.

Chẳng ngờ Thủy Doanh Doanh đã tranh trước một bước, cản trước mặt Điền Văn Tú, thấp giọng nói:

- Tiện thiếp xin tiễn Đàm đại gia!

Đàm Gia Kỳ đã ra khỏi cửa, ngoảnh lại nói:

- Không dám làm phiền cô nương.

Thủy Doanh Doanh bỗng quay người lại, hai luồng nhãn quang câu hồn nhiếp phách nhìn chốt vào mặt Điền Văn Tú, cười nói:

- Tiểu ca xưng hô thế nào?

Chỗ đứng của nàng cản ngay trước mặt Điền Văn Tú, trừ phi cố chen ra cửa, chẳng thể không trả lời câu hỏi của nàng, Điền Văn Tú đành nói:

- Tiểu nhân danh tánh bất nhã, cô nương không cần biết làm gì!

Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười:

- Không hề gì, chủ bộc bọn này cũng là người sa đọa chốn phong trần, những lời thô lỗ bất nhã thảy đều nghe qua, tiểu ca cứ nói đi.

Điền Văn Tú thầm nghĩ:

- Chả lẽ nàng ta đã nhận ra mình cải trang dị dung?

Đồng thời nói:

- Tại hạ là Tiểu Cầu Nhi!

- Danh tánh thật tròn trịa…

Thủy Doanh Doanh mỉm miệng cười, nói tiếp:

- Tiểu Cầu Nhi có biết bổn cô nương từng học thuật xem tướng không?

- Tại hạ sao thể biết được?

Thủy Doanh Doanh cười:

- Tướng mạo của các hạ phải là chủ nhân một bảo, sao lại làm một bộc hầu vậy?

- Tại hạ thấy tướng mạo của cô nương phải là nhất phẩm phu nhân, chẳng hay sao lại sa vào chốn phong trần, bán cười mưu sinh?

Hai người đối đáp với lời lẽ thật sắc bén.

Thủy Doanh Doanh cười nhạt:

- Sen trắng từ trong bùn ra mà không bị nhiễm, đâu có mất sự trong sạch.

- Dựa vào tướng mạo chưa chắc đã chuẩn xác, anh hùng đâu kể xuất thân thấp, trang nam nhi phải tự cường.

Đoạn nghiêng người, lách nhanh qua bên cạnh Thủy Doanh Doanh, ra ngoài sân vườn, ngoảnh lại nhìn Thủy Doanh Doanh, đuổi theo sau Đàm Gia Kỳ, hai người ra khỏi Vũ Hoa đài đã là đầu canh hai.

Đàm Gia Kỳ khẽ nói:

- Điền huynh, tại hạ thấy Thủy Doanh Doanh quả là có chút khả nghi.

- Điều này hiện rất khó khẳng định, lúc vui đùa vớ vẩn với Bích Đào và Hồng Hạnh, huynh đệ cũng nhân cơ hội thăm dò, nhưng hai nàng rất kín miệng, không chịu tiết lộ một câu.

- Nếu Thủy Doanh Doanh đúng là người trong giới võ lâm, hẳn đã sớm biết dụng tâm chuyến đi này của chúng ta.

Điền Văn Tú cười:

- Chúng ta vừa vào đến là nàng ta đã nhận ra và cảnh giác, vật dị dung này của huynh đệ là do tổng phân đà chủ ba tỉnh Cam Tiêu, Thiểm Tây và Sơn Tây của Cái bang tặng cho, nhưng vẫn bị nàng ta nhận ra, chỉ bằng vào đôi mắt cũng xứng đáng là một nhân vật thượng thừa rồi.

- Tại hạ có thử nàng ta một lần…

- Thử bằng cách nào?

- Tại hạ giả vờ say đắm bởi mỹ sắc của nàng ta, thừa cơ thử công lực của nàng ta…

Bạn đang đọc Song Phụng Kỳ của Ngọa Long Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.