Oanh yến quần tụ Vũ Hoa đài
Chương 2: Oanh yến quần tụ Vũ Hoa đài
Điền Văn Tú nói:
- Chỉ một lần thử mà xác định được nàng ta có võ công hay không, vậy thì nàng ta đâu có cướp tiêu.
- Ý Điền huynh là Thủy Doanh Doanh đã luyện đến mức võ công không để lộ ra ngoài chứ gì?
- Nàng ta thâm tàng bất lộ, lẽ ra chúng ta khó thể nhận ra, song thái độ khinh đời của nàng ta lại để lộ một chút sơ hở.
- Tại hạ có một điều thắc mắc không sao lý giải được.
- Điều thắc mắc gì vậy?
- Người luyện võ khó nhất là che giấu thần quang trong mắt, nhưng Thủy Doanh Doanh một chút cũng không nhận ra được, với tuổi tác nàng ta, cho dù được lương sư truyền thụ cũng khó thể luyện đến cảnh giới “nhãn thần nội liệm” tối cao.
Điền Văn Tú ngẫm nghĩ một hồi:
- Điều này cũng có chút khó giải thích, rất có thể đường lối võ công của nàng ta khác với mọi người.
- Tại hạ cả gan thiết nghĩ, phía sau Thủy Doanh Doanh hẳn có một người chủ trì đại cục, Thủy Doanh Doanh chỉ là một thiếu nữ yếu đuối bị người sai khiến mà thôi.
Điền Văn Tú mỉm cười:
- Giả thiết đó cũng chẳng phải không hợp lý, nhưng theo nhận xét của huynh đệ thì qua thần thái và ngữ khí cao ngạo và bướng bỉnh của nàng ta thì lại không như người bị kẻ khác lợi dụng.
Trong khi trò chuyện, hai người đã đi đến Liên Vân khách sạn.
Đàm Gia Kỳ khẽ đằng hắng một tiếng rồi cất tiếng gọi:
- Điếm gia!
Điếm tiểu nhị đang lim dim ngủ, nghe gọi liền mở choàng mắt nói:
- Đại gia thuê phòng phải không?
Điền Văn Tú bỗng sấn bước, đến trước mặt Đàm Gia Kỳ, khẽ nói:
- Quầy thượng có đây không?
Điếm tiểu nhị đưa tay dụi mắt, nhìn kỹ Điền Văn Tú và nói:
- Đại gia tìm ai?
- Quầy thượng có căn dặn tiểu ca điều gì không?
Điếm tiểu nhị gật đầu:
- Có, dặn là có một người họ Điền…
Như biết đã lỡ lời, vội im bặt.
- Tại hạ họ Điền đây, mau đưa đi gặp quý thượng.
Chỉ thấy trên quầy đài quả có một người trung niên mặc trường bào đang ngồi xem sổ sách dưới đèn. Điền Văn Tú liền vượt qua mặt điếm tiểu nhị nói:
- Tại hạ cần gặp Triệu đại gia!
Trung niên trường bào nhìn Điền Văn Tú:
- Quý tánh?
- Điền!
Trung niên trường bào quay sang điếm tiểu nhị khoát tay:
- Đóng cửa, tối nay không tiếp khách nữa.
Chờ điếm tiểu nhị đi khỏi, trung niên trường bào nhanh chóng thu xếp sổ sách rồi nói:
- Điền đại gia, xin mời!
Tiện tay mở cánh cửa gỗ trên quầy đài. Điền Văn Tú nghiêng người đi qua và hỏi:
- Đi lối nào?
Thì ra bên kia là một gian phòng nhỏ chỉ chừng tám thước vuông, ngoài một chiếc bàn gỗ, cơ hồ không còn chỗ xoay người. Trung niên trường bào đưa tay vén một bức tranh chữ trên vách lên, tiện tay ấn lên vách, “kẹt” một tiếng, một cửa nhỏ mở ra.
Đàm Gia Kỳ động tâm thầm nghĩ:
- Thì ra trong khách điếm này có mật thất.
Điền Văn Tú nghiêng người đi vào trước, Đàm Gia Kỳ theo sát phía sau, trung niên trường bào không vào, ấn nút đóng cửa lại, buông bức tranh chữ xuống, thổi tắt nến, ngáp một hơi dài, tự đi vào phòng.
Trung niên trường bào đi khỏi không lâu, bỗng có một bóng người từ chỗ tối nơi góc sảnh phóng ra, tung mình lên chiếc bàn gỗ trên quầy đài, vén bức tranh chữ lên, cũng ấn nút mở cửa nhìn vào, rồi ấn nút đóng cửa, buông bức tranh xuống, thụp người nấp vào góc gầm bàn.
Hãy nói về Điền Văn Tú và Đàm Gia Kỳ sau khi đi vào cửa ngầm, rẽ qua hai khúc quanh, cảnh vật bỗng đổi khác, chỉ thấy một gian phòng nhỏ rất xinh xảo, bên trong đèn nến sáng choang. Triệu Thiên Tiêu, Vương Tử Phương, Chương Bảo Nguyên và Thạch Nhất Sơn sớm đã có mặt, nhưng không thấy Vương phu nhân, có lẽ đã ở lại trong Triệu gia bảo.
Trong phòng có ba chiếc giường mềm, trên đều có một người đang nằm.
Điền Văn Tú đi vào, hướng về Triệu Thiên Tiêu ôm quyền thi lễ:
- Lão tiền bối có nhận ra được gì qua thương thế không?
Triệu Thiên Tiêu nói:
- Điền thế huynh đó ư? Thuật dị dung thật tinh vi, nếu không lên tiếng, ngay cả lão hủ cũng không nhận ra.
Điền Văn Tú mỉm cười:
- Đây là dược vật do tổng đà chủ ba tỉnh Cam Tiêu, Thiểm Tây và Sơn Tây của Cái bang tặng cho…
Quét mắt nhìn, nói tiếp:
- Sao rồi? Vẫn chưa tìm gặp Kim trưởng lão ư?
Chương Bảo Nguyên bực tức:
- Lão khiếu hóa đó thật đáng ghét, Triệu đại ca đã bốn lần phái người đi mời đều không gặp, khi xưa Huyền Đức cũng chỉ ba lần tìm gặp Chư Cát Lượng (諸葛亮 không phải Gia Cát Lượng), lão khiếu hóa thối tha này đến những bốn lần cũng chưa tìm gặp.
Điền Văn Tú chậm rãi tiếp lời:
- Có lẽ ông ấy thật sự có chuyện cũng nên.
Triệu Thiên Tiêu hỏi:
- Hai vị đến Vũ Hoa đài có tìm được chút manh mối gì không?
Điền Văn Tú nghiêm nghị:
- Thủy Doanh Doanh này quả không phải một kỹ nữ bình thường, nhưng lại không sao xác định được là có liên quan đến vụ cướp tiêu phen này hay không… Thương thế của ba vị này ra sao? Có nhận ra do võ công gì gây nên không?
Triệu Thiên Tiêu nhẹ lắc đầu:
- Thật xấu hổ, Triệu mỗ xem xét rất lâu mà vẫn không thể xác định là do võ công gì gây nên, vừa như là Miên chưởng của phái Võ Đang, lại như tiểu Thiên Tinh, chưởng lực nội gia của phái Thiếu Lâm, nhưng xem kỹ thì đều không phải, gần hơn hết là Trúc Diệp thủ mà giới võ lâm đang đồn đại.
Điền Văn Tú nhẹ chau mày:
- Tình trạng của ba người hiện thế nào?
- Hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, nhưng nguyên khí trong người không tổn thương nhiều, cách cái chết hãy còn lâu.
- Vãn bối có thể xem thương thế của họ không?
Vương Tử Phương vội nói:
- Điền thiếu bảo chủ cứ tự tiện!
Điền Văn Tú đưa mắt nhìn Vương Tử Phương hỏi:
- Vị này là tiêu sư của quý cục phải không?
Vương Tử Phương gật đầu:
- Vâng!
- Ông ấy luyện loại võ công cương mãnh phải không?
Vương Tử Phương gật đầu:
- Ông ta luyện Thiết Bố xam, khí công hoành luyện, sức mạnh hơn người.
- Sử dụng binh khí gì?
- Nhiệt đồng côn nặng hai mươi tám cân!
Điền Văn Tú đưa mắt xem kỹ, chỉ thấy trên trán người đó có một mảng tím lờ mờ, bèn nói:
- Quả là giống như thọ thương bởi Miên chưởng, nhưng có điều là Miên chưởng không để lại dấu tím.
Triệu Thiên Tiêu khen:
- Điền thế huynh nhãn lực hơn người, phán đoán chuẩn xác, giống với triệu mỗ đây.
Điền Văn Tú đi đến bên chiếc giường thứ ba, trên là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, mặt mày đen đúa, thọ thương trên vai phải do chưởng lực, vết thương tái ngắt, bất giác chau mày nói:
- Đây không phải chưởng lực nội gia tiểu Thiên Tinh của Thiếu Lâm, theo tại hạ được biết, chưởng lực tiểu Thiên Tinh nếu đến hỏa hầu có thể xuyên qua da làm vỡ xương đứt gân, còn chưởng này ngoài dấu vết không hề bị vỡ xương đứt gân.
Triệu Thiên Tiêu gật đầu:
- Chính vì vậy Triệu mỗ mới cho là do chưởng lực Trúc Diệp thủ mà giới giang hồ đang đồn đại gây ra.
- Trúc Diệp thủ gây thương tích như thế nào, vãn bối chưa từng nghe, không dám mạo muội khẳng định, nhưng qua thương thế ba người này có thể suy ra một kết luận, đó là thọ thương bởi ba loại võ công khác nhau.
Triệu Thiên Tiêu thở dài:
- Vậy là không thể nào tìm ra được hung thủ qua thương thế rồi, xem ra đành phải nhắm vào Thủy Doanh Doanh thôi.
Điền Văn Tú ngẫn nghĩ một hồi mới nói:
- Vãn bối đã tốn nhiều miệng lưỡi định qua hai nữ tỳ Bích Đào và Hồng Hạnh thăm dò xem hai vị tiêu đầu có từng đến Vũ Hoa đài hay không, nào ngờ hai nữ tỳ đó rất kín miệng, chỉ trả lời vu vơ, nói toàn chuyện trăng gió…
Bỗng nghiêm mặt, chầm chậm quét mắt nhìn mọi người, nghiêm giọng nói:
- Bất luận Thủy Doanh Doanh che giấu khéo đến mấy, nhưng thái độ khinh đời và tính khí cao ngạo của nàng ta đã lộ ra không ít sơ hở. Theo tại hạ nhận thấy, Thủy Doanh Doanh đúng là người trong võ lâm, ẩn thân chốn phong trần, ở trong thành Trường An hẳn là có mưu đồ gì đó, nhưng không sao xác định được nàng ta có liên quan đến chuyện cướp tiêu hay không.
Chương Bảo Nguyên tiếp lời:
- Triệu đại ca lãnh đạo giới võ lâm tây bắc xưa nay với nhân nghĩa trước hết, quang minh độ lượng, ngay cả Cái bang hiệu xưng võ lâm đệ nhất bang có đệ tử cùng khắp cũng phải kính trọng, Thủy Doanh Doanh là người thế nào mà dám khinh thường, thiếu bảo chủ đã nhận thấy như vậy sao không thẳng thắn tìm đến Vũ Hoa đài hỏi cho rõ ràng…
Y nói rất là khảng khải bộc trực, bỗng thấy ánh bạc lấp loáng, bay thẳng vào phòng, “cạch” một tiếng, cắm vào trên vách.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, quần hào thảy đều sửng sốt, Điền Văn Tú phản ứng trước tiên, tay phải hộ ngực, tung mình như tên bắn lao ra khỏi phòng, Đàm Gia Kỳ và Thạch Nhất Sơn theo sát phía sau.
Triệu Thiên Tiêu mặt tái xanh, giữa chân mày thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng ông dẫu sao cũng là lãnh đạo một phương, cho dù tức giận đến mấy cũng không chút vội vàng, từ từ đưa tay lên rút lấy ngọn liễu diệp phi đao cắm trên vách.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy ngọn phi đao ánh lên màu lam, biết ngay có tẩm kịch độc, chuôi đao có buộc một phong thư dán kín, trên viết Triệu bảo chủ Thiên Tiêu với Điền thiếu bảo chủ Văn Tú cùng xem.
Trên thư đã viết là hai người cùng xem, Triệu Thiên Tiêu dĩ nhiên không tiện mở một mình, bèn tiện tay để phong thư xuống bàn, xem thật kỹ ngọn phi đao trong tay.
Chừng sau một tuần trà, Điền Văn Tú với Đàm Gia Kỳ và Thạch Nhất Sơn cùng nhau đi vào.
Chương Bảo Nguyên vội hỏi:
- Thiếu bảo chủ có nhận thấy chút manh mối gì không?
Điền Văn Tú lắc đầu:
- Người đó khinh công cao cường và rất cẩn thận, không để lại chút dấu vết gì cả!
Triệu Thiên Tiêu chầm chậm đặt phi đao xuống và nói:
- Điền thế huynh hãy xem trong thư này viết gì?
Điền Văn Tú từ trong phong thư rút ra một mảnh giấy, Thạch Nhất Sơn chồm tới xem, chỉ thấy viết: “Gửi Triệu, Điền hai vị…”
Chỉ xem đến đó, Thạch Nhất Sơn đã tức giận nói:
- Tiểu tử này thật quá hống hách.
Quay mặt đi, không xem tiếp nữa.
Điền Văn Tú nhanh chóng xem xong thư, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Triệu Thiên Tiêu nói:
- Lão tiền bối có cần xem không?
- Không cần, phiền Điền thế huynh nói lại được rồi.
Điền Văn Tú trầm ngâm chốc lát mới nói:
- Đại ý là khuyên lão tiền bối và vãn bối không nên can thiệp vào chuyện người…
Triệu Thiên Tiêu cười khảy:
- Trong thư có ghi danh không?
- Cuối thư có vẽ một hình Thái Cực.
- Còn gì nữa không?
- Còn bốn câu cảnh cáo.
- Đó là gì?
Điền Văn Tú do dự một hồi mới nói:
- Bầu trời xanh rơi xuống suối vàng, tất cả đều ở giữa Lưỡng Nghi, hùng chủ một phương chẳng dễ được, hà tất chuốc lấy lửa thiêu thân.
Triệu Thiên Tiêu cười khảy:
- Chúng cũng xem trọng Triệu mỗ đấy chứ.
- Trong thư tuy là chữ thảo nhưng nét viết rất đẹp và mềm mại, vãn bối dám chắc đó là thủ bút của nữ nhân.
Vương Tử Phương nãy giờ đứng bên lắng nghe, giờ bỗng xen lời:
- Thịnh tình của Triệu bảo chủ và Điền thiếu bảo chủ, tại hạ vô vàn cảm kích, sự việc đã thế này, nghĩ tới nghĩ lui, tại hạ thật không dám tiếp tục liên lụy đến các vị, người đó đã cố ý gây khó Vương mỗ, không chừng Vương mỗ đành phải bằng vào một thanh kim đao với ba mươi sáu ngọn thần mang quyết một phen sinh tử với y. Triệu bảo chủ với Điền thiếu bảo chủ không cần phải vất vả về chuyện của Vương mỗ nữa, xin hãy trở về phủ, Vương mỗ sẽ khắc cốt ghi tâm và truyền cho hậu thế vĩnh viễn không quên đại đức của các vị.
Dứt lời, vòng tay xá dài.
Triệu Thiên Tiên vội ôm quyền đáp lễ, ha hả cười to:
- Vương huynh nói gì lạ vậy, lui một bước mà nói, kẻ nấp sau lưng này đã chính diện khiêu chiến với Triệu mỗ rồi, cho dù không vì ám tiêu của Vương huynh, Triệu mỗ cũng phải quyết một phen thắng bại với y, Vương huynh đừng nói những lời vớ vẩn như vậy nữa.
Vương Tử Phương thở dài:
- Thôi được, nhưng tại hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong bảo chủ chấp thuận.
- Xin Vương huynh cứ nói.
- Tại hạ tâm trí đã rất rối rắm, những tính toán kế hoạch phải cần đến các vị nhọc tâm, nhưng đến khi cần sát phạt, hãy để cho Vương mỗ dẫn người của tiêu cục đi trước.
Triệu Thiên Tiêu gật đầu:
- Đồng ý, khi nào cần đến võ lực, xin mời Vương huynh đứng ra.
Đoạn quay sang nhìn Điền Văn Tú, nói tiếp:
- Điền thế huynh nghi ngờ lá thư này là của Thủy Doanh Doanh phải không?
- Vãn bối chỉ nói là do nữ nhân viết thôi!
- Được rồi, Triệu mỗ cả đời chưa từng khinh cử vọng động, hôm nay tình thế bắt buộc, chúng ta thà sai phạm còn hơn khoanh tay ngồi chờ.
- Lão tiền bối định đi bắt Thủy Doanh Doanh về đây ư?
- Không sai, hiện chỉ có một manh mối duy nhất, nếu Thủy Doanh Doanh đúng là nhân vật võ lâm, cho dù phen này không động đến ám tiêu của Vương huynh thì cũng không khỏi quá khinh thường Triệu mỗ.
Mọi người thấy Triệu Thiên Tiêu tức giận như vậy, thảy đều không dám lên tiếng.
Triệu Thiên Tiêu ngẫm nghĩ một hồi, bỗng quay đầu lại trầm giọng nói:
- Nhị đệ, tam đệ, hai người hãy đi Vũ Hoa đài một chuyến, mời Thủy Doanh Doanh cùng hai nữ tỳ Bích Đào và Hồng Hạnh đến đây.
Điền Văn Tú như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Chương Bảo Nguyên quay nhìn Điền Văn Tú nói:
- Vậy là phải làm phiền Điền thế huynh rồi!
Điền Văn Tú chau mày:
- Tại hạ vì nghĩa cả không thể khước từ!
Thạch Nhất Sơn tiếp lời:
- Vậy chúng ta đi ngay, thế nào?
Triệu Thiên Tiêu như bỗng đổi ý:
- Hãy khoan, tam đệ cùng Vương tổng tiêu đầu ở lại đây, để ngu huynh đích thân đi một chuyến.
Điền Văn Tú góp ý:
- Lão tiền bối nếu quyết định đêm nay phát động, tốt nhất là mời Đàm huynh đi cùng.
Triệu Thiên Tiêu gật đầu:
- Triệu mỗ cũng có ý định đó, chẳng hay ý Đàm huynh thế nào?
Đàm Gia Kỳ vội đáp:
- Tại hạ sẵn sàng vâng lời Triệu bảo chủ.
- Được, chúng ta đi ngay!
Triệu Thiên Tiêu dứt lời, lập tức cất bước đi ra ngoài. Điền Văn Tú, Đàm Gia Kỳ và Chương Bảo Nguyên theo sau, ra khỏi Liên Vân khách sạn, phóng đi về phía Vũ Hoa đài.
Lúc này đã khoảng canh ba, đêm tối mịt mùng, trên đường không có bóng người.
Điền Văn Tú dẫn đầu đi trước, như rất quen thuộc địa hình, dẫn mọi người băng qua mấy con đường lớn, rẽ vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, đưa tay chỉ một bức tường gạch ở xa, khẽ nói:
- Đó là hậu viện của Vũ Hoa đài, Thủy Doanh Doanh chính là ở một gian phòng nhỏ trong hậu viện…
Triệu Thiên Tiêu bỗng khoát tay, trước tiên nấp vào trong tối.
Điền Văn Tú, Chương Bảo Nguyên và Đàm Gia Kỳ cũng chia nhau ẩn nấp vào trong tối hai bên vách.
Ngẩng lên chỉ thấy một bóng người từ trong bức tường gạch kia vọt lên, mượn sức tường gạch, tung mình lên trên mái nhà đối diện.
Triệu Thiên Tiêu thầm tính khoảng cách, ít ra cũng trên hai trượng, thầm nghĩ:
- Người này khinh công chẳng kém.
Chỉ thấy người đó mọp xuống mái nhà, chờ chốc lát, bỗng lại tung mình, phóng đi trên mái nhà rời khỏi.
Chương Bảo Nguyên khẽ nói:
- Đại ca, xem ra Thủy Doanh Doanh quả đúng là người trong giới võ lâm rồi.
Triệu Thiên Tiêu thần sắc nghiêm nghị, nhẹ gật đầu, dẫn trước tung mình lên. Ngay khi ấy, lại một bóng người từ trong tường gạch vọt lên.
Lúc này khoảng cách hai người chỉ chừng bảy tám thước, không sao tránh né kịp nữa.
Hai người như đều quá bất ngờ, không kịp ẩn nấp, cùng vội trầm khí đan điền, người hạ nhanh xuống.
Triệu Thiên Tiêu chân vừa chạm đất, chợt động tâm thầm nghĩ:
- Nếu để cho người này tẩu thoát, hẳn báo với Thủy Doanh Doanh, đã trót như vậy, đành phải hạ sát diệt khẩu hoặc sanh cầm tra hỏi, biết đâu có thể bức ra một chút nội tình.
Đoạn liền hai chân chỏi mạnh, lại tung mình lên, lao về phía chỗ bóng người kia hạ xuống.
Chẳng ngờ đối phương cũng có ý nghĩ như vậy, cũng tung mình lên, lao về phía Triệu Thiên Tiêu.
Triệu Thiên Tiêu tay phải vung lên, tung ra một chưởng.
Đối phương cũng cùng lúc tung ra một quyền, chỉ nghe người đó khẽ nói:
- Triệu bảo chủ đó phải không?
Đồng thời vội thu hồi quyền thế. Triệu Thiên Tiêu nghe tiếng rất quen, cũng vội xoay tay thu chưởng.
Nhưng hai người xuất thủ quá nhanh, chưởng phong hung mãnh, chẳng dễ thu hồi, dư lực quyền chưởng vẫn va chạm nhau. Bóng người lắc lư, cùng hạ xuống trên tường gạch.
Triệu Thiên Tiêu cất tiếng:
- Kim huynh đó phải không?
Bóng người đó thấp giọng:
- Chính lão khiếu hóa, đây không phải chỗ nói chuyện, hãy đến đằng kia.
Rồi liền tung mình, hạ xuống chỗ tối bên ngoài tường gạch.
Triệu Thiên Tiêu nghe tiếng nói đã nhận ra chính là Kim trưởng lão, tổng phân đà chủ của Cái bang mà mình tìm kiếm từ lâu, lập tức tung mình theo sau.
Người đó đưa tay cởi bỏ mũ đen trên đầu và áo dài đen trên mình, lộ ra mái tóc ngắn rối bời và chiếc áo xám vá víu trăm mảnh, khẽ nói:
- Lão khiếu hóa vì phải điều tra một chuyện bí mật nên bắt buộc phải cải trang như vậy.
- Vì Thủy Doanh Doanh phải không?
- Không sai, Triệu bảo chủ đích thân đến đây cũng là vì Thủy Doanh Doanh ư?
- Không sai, vì một chuyến ám tiêu của Trần Viễn tiêu cục bị cướp… Kim huynh chú ý đến Thủy Doanh Doanh từ lâu rồi à?
- Không lâu, mới chỉ năm sáu ngày thôi!
Lúc này Điền Văn Tú, Chương Bảo Nguyên và Đàm Gia Kỳ đã đi đến, vây quanh Kim trưởng lão.
Điền Văn Tú lúc này vẫn mũ nhỏ áo xanh, mặt thoa thuốc dị dung, Kim trưởng lão quét mắt nhìn Triệu Thiên Tiêu và Điền Văn Tú, định nói lại thôi.
Triệu Thiên Tiêu đưa tay chỉ Đàm Gia Kỳ, thấp giọng:
- Vị này là Đàm tiêu đầu của Trấn Viễn tiêu cục.
Đàm Gia Kỳ vội ôm quyền thi lễ:
- Tại hạ Đàm Gia Kỳ!
Kim trưởng lão ôm quyền đáp lễ:
- Còn vị này là…
Điền Văn Tú mỉm cười:
- Vãn bối Điền…
Kim Khiếu Xuyên reo lên:
- Ô! Thiếu bảo chủ cũng tham dự ư?
- Triệu bảo chủ đã mời, vãn bối đâu dám từ chối.
Triệu Thiên Tiêu lại hỏi:
- Kim huynh có tìm ra được chút manh mối gì chưa?
Kim Khiếu Xuyên ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
- Rất khó nói!
Chương Bảo Nguyên sốt ruột:
- Lão khiếu hóa ấp a ấp úng có dụng tâm gì? Có thì nói có, không thì nói không, gì mà khó nói chứ?
Kim Khiếu Xuyên đưa một ngón tay lên môi:
- Suỵt! Chúng ta không nên đả thảo kinh xà, hãy theo lão khiếu hóa đến đây.
Đoạn liền cất bước, dẫn trước phóng đi. Quần hùng đều biết Cái bang có tai mắt khắp nơi, Kim Khiếu Xuyên dè dặt thận trọng như vậy hẳn có tin tức kinh người, bèn phóng đi theo sau, một hơi vượt qua gần ba dặm đường mới thả chậm bước.
Kim Khiếu Xuyên đưa tay chỉ một tòa lầu cao phía trước nói:
- Mời đến hành cung tạm thời của lão khiếu hóa.
Triệu Thiên Tiêu ngẩng lên nhìn, cười nói:
- Ô hay! Kim huynh đã đổi Đẩu Tinh các thành chỗ ở của khiếu hóa từ bao giờ vậy?
- Nơi này không tệ chứ?
Đoạn dẫn trước sải bước đi vào. Triệu Thiên Tiêu thầm lưu ý, phát giác có rất nhiều người ẩn nấp trong bóng tối bên dưới Đẩu Tinh các, thảy đều mặc y phục đệ tử Cái bang. Kim Khiếu Xuyên dẫn mọi người băng qua đại điện, thẳng lên tầng ba trên cùng.
Trên tầng thượng có thắp hai ngọn nến to, soi sáng khắp phòng.
Hai khiếu hóa tuổi khoảng bốn mươi hướng về Triệu Thiên Tiêu ôm quyền thi lễ, sau đó lặng lẽ lui đi.
Chương Bảo Nguyên sốt ruột nói:
- Lão khiếu hóa, giờ nói được rồi chứ?
- Quanh Đẩu Tinh các này trong vòng năm mươi dặm đều có người canh phòng, Chương huynh có to tiếng hơn nữa cũng chẳng sao…
Kim Khiếu Xuyên cười ha hả, nói tiếp:
- Triệu bảo chủ định tìm Thủy Doanh Doanh đòi lại thất tiêu của Trấn Viễn tiêu cục phải không?
Triệu Thiên Tiêu gật đầu:
- Nếu ám tiêu đó đúng là Thủy Doanh Doanh đã cướp, lẽ dĩ nhiên là phải tìm cách lấy về…
Kim Khiếu Xuyên lại hỏi:
- Nếu không phải Thủy Doanh Doanh thì sao?
- Nàng ta ẩn náu chốn phong trần, che giấu thân phận, ngấm ngầm chỉ huy nhân vật võ lâm hoạt động trong Trường An, đương nhiên là có ý xem thường Triệu mỗ, bao nhiêu đó cũng đủ cho Triệu mỗ tìm nàng ta đòi lại lẽ công bằng rồi.
Kim Khiếu Xuyên ngẫm nghĩ một hồi:
- Triệu bảo chủ định trực tiếp giáp mặt Thủy Doanh Doanh tra hỏi khiêu chiến phải không?
- Đúng vậy!
Chương Bảo Nguyên xen lời:
- Triệu đại ca lãnh đạo giới võ lâm miền tây bắc, có thể nói ai ai cũng biết, dĩ nhiên là đường đường chính chính tra hỏi rồi.
- Nếu Thủy Doanh Doanh không chịu thừa nhận thì sao?
Chương Bảo Nguyên gằn giọng:
- Chả lẽ y thị là gân đồng xương sắt, không sợ nghiêm hình bức cung.
- Mong là mọi sự về Thủy Doanh Doanh đều đúng như sự suy đoán của các vị…
Điền Văn Tú bỗng hỏi:
- Nghe khẩu khí của Kim trưởng lão dường như hành động của Thủy Doanh Doanh còn liên quan đến quý bang phải không?
Triệu Thiên Tiêu thầm nghĩ:
- Thật xấu hổ, nếu Kim Khiếu Xuyên chỉ phát giác Thủy Doanh Doanh có dính líu với các nhân vật võ lâm trong Trường An, ngấm ngầm mai phục điều tra thì đâu cần điều động nhiều đệ tử Cái bang bố trí một nơi thần bí như Đẩu Tinh các, rõ ràng là Kim Khiếu Xuyên đã tập trung hầu hết đệ tử Cái bang của phân đà Trường An, chờ lệnh hành động. Ôi! Tình thế như vậy, lẽ ra mình phải sớm nhận thấy mới đúng…
Chỉ nghe Kim Khiếu Xuyên khẽ thở dài nói:
- Lão khiếu hóa trước giờ rất tự phụ tai mắt linh mẫn, vậy mà không thể nào điều tra ra được lai lịch của Thủy Doanh Doanh…
Từ từ quét mắt nhìn quần hào, nói tiếp:
- Lão khiếu hóa tiếp chưởng phân đà đã mười hai năm, trong thời gian đó tuy có vài lần gặp phải sóng gió nho nhỏ, nhưng thảy đều được sự trợ giúp của Triệu bảo chủ và các vị, đã bình an vượt qua, chẳng ngờ phen này đã khiến lão khiếu hóa thảm bại, thúc thủ vô sách…
Triệu Thiên Tiêu quen biết Kim Khiếu Xuyên đã mấy mươi năm, lúc nào cũng thấy ông ta cười nói vui vẻ, chưa từng than vắn thở dài như thế này, hiển nhiên sự thể hết sức nghiêm trọng. Bèn chau mày nói:
- Kim huynh đã gặp khó khăn, sao không đến gặp huynh đệ bàn tính?
- Nếu có ai đó khiêu chiến với lão khiếu hóa, lẽ dĩ nhiên là phải đến thỉnh giáo Triệu bảo chủ, nhưng chuyện này…
Điền Văn Tú tiếp lời
- Kim trưởng lão đã có ẩn tình khó nói ra thì thôi vậy.
Kim Khiếu Xuyên thở ra một hơi dài:
- Theo luật lệ của Cái bang, lão khiếu hóa chủ trì phân đà Trường An mười hai năm mà không xảy ra sự cố là có thể điều thăng đến tổng đà, mai kia không khó giành được một chức vị lãnh đạo trong Cái bang, chẳng ngờ trước khi lão khiếu hóa mãn hạn một năm lại gặp phải đại sự thế này.
Triệu Thiên Tiêu sốt sắng:
- Đại sự gì Kim huynh cứ nói rõ ra đi, biết đâu Triệu mỗ có thể giúp chút sức mọn.
Kim Khiếu Xuyên cười gượng:
- Có thể lần này chia tay, lão khiếu hóa sẽ không còn cơ hội gặp lại các vị nữa, cho dù mang tội tiết lộ bí mật trong bang thì cũng mặc thôi.
Đoạn đi đến bên góc vách, đưa tay vén mở một bức màn vải màu xám, chỉ thấy một lão khiếu hóa áo xám tuổi chừng năm mươi đang nằm thẳng đuột trên một chiếc giường mềm.
Triệu Thiên Tiêu nghiêm nghị hỏi:
- Chết rồi ư?
Kim Khiếu Xuyên đáp:
- Ngoại trừ còn hơi thở, toàn thân cứng đơ, không nói cũng không ăn.
- Giống hệt hai tiêu sư của Trấn Viễn tiêu cục, hẳn là do một người gây ra.
Điền Văn Tú xen lời:
- Tại hạ có vài điều mạo muội muốn hỏi, nếu không phải lẽ, Kim đà chủ không trả lời cũng được.
- Thiếu bảo chủ cứ hỏi!
- Vị huynh đệ thọ thương này là thân phận thế nào trong quý bang vậy?
Kim Khiếu Xuyên trầm ngâm một hồi mới đáp:
- Trưởng lão tuần hành trong tổng đà, thân phận còn cao hơn lão khiếu hóa.
Điền Văn Tú hỏi tiếp:
- Võ công thế nào?
- Không kém hơn lão khiếu hóa.
- Cái bang vang danh thiên hạ, thực lực hùng hậu, nhưng kết thù cũng lắm, vị trưởng lão tuần hành này có phải bị thù sát không?
- Nếu chỉ đơn thuần là thù sát, dù lão khiếu hóa không tránh khỏi bị tổng đà trách phạt thì cũng không đến đỗi nghiêm trọng đến vậy, nay lão khiếu hóa chẳng những đánh mất chức vị phân đà chủ Trường An, mà cũng không còn mặt mũi nào gặp lại các huynh đệ trong bang nữa.
Điền Văn Tú hỏi tiếp:
- Ông ấy bị cướp mất gì đó phải không?
Kim Khiếu Xuyên gật đầu:
- Phải, một củ hà thủ ô ngàn năm với hai hạt tuyết liên tử.
Triệu Thiên Tiêu sửng sốt:
- Hà thủ ô ngàn năm ư?
- Vâng, đó là vật mà tệ bang chủ tốn rất nhiều công sức mới có được, do trưởng lão tuần hành trong bang tốc hành mang về tổng đà, trước đó bổn bang đã phái đệ tử thân tín truyền lệnh dụ cho các phân đà dọc đường phái xuất toàn bộ cao thủ bảo vệ cho trưởng lão tuần hành, thật không ngờ lại xảy ra sự cố trong phân đà Trường An này của lão khiếu hóa.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Người này dường như chuyên cướp những vật trân quý và tai mắt linh mẫn khó thể đề phòng.
Chỉ nghe Kim Khiếu Xuyên nói tiếp:
- Củ hà thủ ô ngàn năm với hai hạt tuyết liên tử chẳng những là vật quý hiếm, mọi người đều ước mong có được, mà còn liên quan đến sự sống chết của một vị trưởng lão tẩu hỏa nhập ma của bổn bang, nếu không tìm lại được, vị trưởng lão ấy ắt phải vong mạng. Ôi! Vị trưởng lão ấy chẳng những được mọi đệ tử Cái bang sùng kính, mà nguyên nhân cũng là vì cứu đệ tử toàn bang, tỉ thí nội công với người mà thọ trọng thương, điều tức mười năm không khỏi, sau cùng vì thương thế quá nặng, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma…
Triệu Thiên Tiêu xen lời:
- Vị trưởng lão ấy có phải là “Vô Ảnh Thần Cái” Nhạc Cương, đệ nhất cao thủ Cái bang không?
Kim Khiếu Xuyên gật đầu:
- Không sai, chính ông ấy!
Triệu Thiên Tiêu khẽ thở dài:
- Vô Ảnh Thần Cái chẳng những từng giải cứu một lần đại nạn cho Cái bang, mà còn cứu vãn một phen hạo kiếp cho giới võ lâm, võ lâm thiên hạ ai mà không kính ngưỡng ông ấy.
Kim Khiếu Xuyên thở dài:
- Ôi! Chính vì vậy mới khiến lão khiếu hóa hổ thẹn muốn chết, phen này chẳng những khiến lão khiếu hóa không còn mặt mũi gặp tệ bang chủ mà còn không còn mặt mũi sống trên cõi đời này nữa.
Điền Văn Tú vội an ủi:
- Chuyện đã vậy rồi, Kim đà chủ cũng đừng quá tự trách, bây giờ điều quan trọng là tìm ra thủ phạm, thu hồi thất dược mới phải.
Kim Khiếu Xuyên vẻ chán nản:
- Lão khiếu hóa đã cùng với tất cả đệ tử phân đà Trường An điều tra và tìm kiếm khắp thành Trường An mà vẫn không có được chút manh mối gì.
Điền Văn Tú nói tiếp:
- Kim đà chủ, tại hạ còn có một câu hỏi không phải…
Kim Khiếu Xuyên tiếp lời:
- Thiếu bảo chủ không cần khách sáo, có gì cứ hỏi, lão khiếu hóa đã nói rồi, đương nhiên là phải nói ra hết.
- Nghe đâu Độc Nhãn Thần Cái, một trong Tam Lão lừng danh võ lâm của quý bang đã đến Trường An, chẳng hay có thật hay không?
- Không sai, thiếu bảo chủ quả là tai mắt linh mẫn.
Triệu Thiên Tiêu xen lời:
- Độc Nhãn Thần Cái đến Trường An có phải là để tìm kiếm thất dược không?
Kim Khiếu Xuyên gật đầu:
- Không dám giấu các vị, các cao thủ tệ bang đã lần lượt đến Trường An, ngay cả bang chủ cũng sẽ đến trong một ngày gần đây.
Triệu Thiên Tiêu nói:
- Vậy là giới võ lâm tây bắc bấy lâu bình yên sắp nổi lên sóng to gió lớn rồi.
Kim Khiếu Xuyên nói:
- Không đâu, lão khiếu hóa nhận được lệnh dụ của bang chủ rất rõ ràng, hành động của các cao thủ tệ bang phải hết sức kín đáo bí mật, không được lộ liễu công khai để khiến đồng đạo võ lâm chú ý.
- Kim huynh đã hội kiến Độc Nhãn Thần Cái chưa?
- Chưa, lão khiếu hóa đã dẫn theo các cao thủ trong phân đà Trường An ra đến mười dặm nghênh đón, nhưng đã bị ông ấy khéo léo tránh khỏi, sau đó là nhận được lệnh dụ của bang chủ, dặn bảo hành động phải bí mật nên lão khiếu hóa không tiện tìm kiếm ông ấy nữa… Kể ra thật xấu hổ, hiện nay trong thành Trường An có bao nhiêu cao thủ tệ bang, ngay cả lão khiếu hóa cũng không rõ…
Chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng bước chân hối hả vọng đến.
Kim Khiếu Xuyên biến sắc mặt, đứng phắt dậy, lạnh lùng quát:
- Kẻ nào?
Ông ta đã bố trí toàn bộ đệ tử phân đà Trường An phòng vệ quanh Đẩu Tinh các này khác nào thiên la địa võng, vậy mà bị người xâm nhập không chút động tĩnh thế này thật quá là bẽ mặt, chỉ nghe tiếng bước chân từ gấp trở nên chậm dần, đi đến bên ngoài, nhưng không nghe tiếng trả lời.
Thế là, mọi người thảy đều căng thẳng, cùng ngưng tụ công lực giới bị.
Chỉ thấy bóng người thấp thoáng, một đệ tử Cái bang chậm bước đi vào. Quần hào thở phào, lấy làm lạ thầm nghĩ:
- Luật lệ của Cái bang rất là nghiêm khắc, người này sao xấc xược thế nhỉ?
Kim Khiếu Xuyên đanh mặt, tức giận quát:
- Ngươi có nghe bổn tọa hỏi không hả?
Gã đệ tử Cái bang trố to mắt nhìn Kim Khiếu Xuyên:
- Đệ tử có nghe…
“Ụa” một tiếng, phún ra một ngụm máu tươi, ngã ngửa ra sau, cùng lúc ấy giơ tay phải lên, dưới ánh nến chỉ thấy y nắm chặt một phong thư trắng.
Biến cố bất ngờ ấy khiến mọi người hiện diện thảy đều rúng động tâm thần, vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt.
Kim Khiếu Xuyên tung mình, vươn tay chộp lấy gã đệ tử ấy, nhanh chóng xem xét, thở dài não nuột nói:
- Y đã thọ thương trầm trọng, không thể cất tiếng, cố vận đề một hơi chân khí, gắng gượng đến đây. Ôi! Nếu không vì mang thư đến, sớm ngồi xuống vận công điều tức, hẳn là không đến đỗi táng mạng.
Triệu Thiên Tiêu thán phục:
- Trên giang hồ đồn đại đệ tử Cái bang thảy đều hào khí ngút mây, xem cái chết như trở về, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không sai.
Kim Khiếu Xuyên gỡ lấy phong thư trong tay gã đệ tử, chỉ thấy trên viết: “Gửi phân đà chủ Cái bang Trường An”.
Điền Văn Tú thấy nét chữ trên phong thư này giống hệt như trên phong thư của Triệu Thiên Tiêu, bất giác chau mày thầm nghĩ:
- Vậy xem ra kẻ cướp tiêu của Trấn Viễn tiêu cục và cướp dược vật của Cái bang hẳn là một, ít ra hai bức thư là do cùng một người viết.
Kim Khiếu Xuyên mở phong thư ra, chỉ thấy trên viết:
“Tự dụ Kim đà chủ: Dược vật của quý bang cũng là có được từ tay người khác, kẻ này lấy đi từ quý bang, đó cũng là lẽ đương nhiên, nghe đâu vì chuyện đó quý bang đã đại động can qua, điều hết cao thủ quyết tìm lại thất dược, Độc Nhãn lão khiếu hóa suất lĩnh đệ tử đã đến Trường An, Hoàng bang chủ cũng sẽ đích thân chỉ huy.
Kẻ này không ngờ chỉ có chút dược vật mà gây ra sóng gió như vậy, để rồi xem Hoàng bang chủ sẽ bằng cách nào thu hồi thất vật”.
Bên dưới không có danh tánh, chỉ vẽ một hình Thái Cực.
Kim Khiếu Xuyên xem xong đứng thừ ra, hồi lâu không thốt nên lời.
Triệu Thiên Tiêu khẽ hắng giọng, nói:
- Kim huynh, trong thư viết gì vậy?
Kim Khiếu Xuyên như chợt tỉnh trong mơ, thở ra một hơi dài rồi nói:
- Người này biết rõ tình hình của tệ bang còn hơn cả lão khiếu hóa. Ôi! Triệu huynh hãy xem.
Triệu Thiên Tiêu đón lấy thư, xem kỹ một hồi, bỗng biến sắc mặt, thở dài nói:
- Đây là cường địch số một mà Triệu mỗ đã gặp trong đời.
Kim Khiếu Xuyên giọng não nề:
- Lão khiếu hóa trong đời đã trải qua biết bao hung hiểm và cũng từng gặp không ít thất bại, nhưng chưa từng thoái chí sờn lòng, phen này thì… Ôi! Lão khiếu hóa chắc chắn thân bại danh liệt rồi.
Điền Văn Tú bỗng nói:
- Vãn bối có ý kiến, hay là chúng ta biến khách thành chủ, lấy công thay thủ.
Kim Khiếu Xuyên thở dài:
- Chẳng phải lão khiếu hóa đề cao kẻ khác, hạ thấp bản thân, chỉ bằng vào việc đối phương tống đạt bức thư này mà tất cả đệ tử tệ bang phòng vệ quanh đây đều không hay biết…
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Kim đà chủ nói không sai, nhưng tình thế đã như vậy rồi, chúng ta cũng không thể ngồi chờ kẻ địch, hiện nay chỉ có Thủy Doanh Doanh hành tung khả nghi, sao chúng ta không nhắm vào nàng ta hạ thủ?
Triệu Thiên Tiêu xen lời:
- Kim huynh mấy hôm nay đã phái nhiều cao thủ giám sát hành động của Thủy Doanh Doanh, chẳng hay có phát hiện gì không?
- Điều mà lão khiếu hóa phát hiện duy nhất là Thủy Doanh Doanh quả là có tiếp xúc với nhiều nhân vật võ lâm thần bí, nhưng đáng tiếc là đều bị họ thoát khỏi sự theo dõi.
Diền Văn Tú ngạc nhiên:
- Có chuyện như vậy ư?
- Những nhân vật võ lâm ra vào nơi ở của Thủy Doanh Doanh từng ba lần chạm mặt với đệ tử bổn bang, nếu bảo họ không hay biết thì thật khó tin, nhưng họ biết mà vẫn không màng, tới lui không che giấu hành tung, thậm chí còn như cố ý để lộ hành tung, vậy chẳng phải cố ý dụ chúng ta hạ thủ với Thủy Doanh Doanh là gì?
Điền Văn Tú thở ra một hơi dài:
- Nếu Kim đà chủ nói không sai, chuyện này càng thêm phức tạp, những nhân vật võ lâm ra vào nơi trú của Thủy Doanh Doanh dụ dẫm chúng ta khinh cử vọng động không ngoài hai dụng tâm, một là khiến chúng ta tìm sai manh mối, tốn hao công sức; hai là giá họa cho người khác, làm rối loạn kế hoạch của chúng ta.
- Lão khiếu hóa còn có một nhận định khác.
Điền Văn Tú thầm nghĩ:
- Lão khiếu hóa này thường khi cười nói huyên thuyên, giả điên giả khùng, không ngờ lại thông minh sáng suốt như vậy.
Bèn nói:
- Xin nghe cao kiến của Kim đà chủ.
- Nếu như Thủy Doanh Doanh hành động độc lập, vừa cướp tiêu vừa cướp dược, cũng có thể lắm chứ!
Điền Văn Tú gật đầu:
- Kim đà chủ nói có lý, nhưng dẫu sao cũng chỉ là suy đoán, chưa thể khẳng định, thay vì ngồi đây bàn tính, chi bằng xuất phát hành động, bất luận Thủy Doanh Doanh có phải thủ phạm hay không, nhưng nàng ta hiện quả là manh mối duy nhất, theo ý tại hạ chi bằng cùng vào Vũ Hoa đài gạn hỏi Thủy Doanh Doanh…
Triệu Thiên Tiêu tiếp lời:
- Nếu Thủy Doanh Doanh không chịu trả lời thì sao?
Điền Văn Tú trầm giọng:
- Chúng ta tiên lễ hậu binh, nếu nàng ta kiên quyết không nói, chúng ta đành phải dùng bạo lực bắt nàng ta đem về đây giam cầm tra hỏi, ít nhất chúng ta cũng có thể truy ra những nhân vật võ lâm kia thuộc phe nhóm nào.
Triệu Thiên Tiêu gật đầu:
- Được, cứ theo cao kiến của Điền thế huynh…
Quay sang Kim Khiếu Xuyên hỏi:
- Ý Kim huynh thế nào?
- Lão khiếu hóa cũng có ý định ấy, sở dĩ chậm trễ chưa hành động là vì phải chờ lệnh tệ bang chủ, e một bước sai lầm ảnh hưởng đến thanh danh Cái bang, tệ bang chủ quở trách lão khiếu hóa hiếp đáp phụ nữ yếu đuối, đó là một tội lớn không gánh vác nổi. Triệu bảo chủ là hào hùng một phương, hành động tùy thích, dĩ nhiên không phải lo ngại điều ấy.
Điền Văn Tú gật đầu:
- Vậy tại hạ cùng Triệu lão tiền bối với Chương huynh và Đàm huynh bốn người đi gặp Thủy Doanh Doanh, Kim đà chủ hãy suất lĩnh đệ tử Cái bang ở bên ngoài Vũ Hoa đài tiếp ứng, chưa đến lúc cần thiết, Kim đà chủ không cần ra tay trợ giúp.
Triệu Thiên Tiêu tung mình ra khỏi phòng, nói:
- Đi!
Hai tay dang ra, bay thẳng xuống Đẩu Tinh các. Theo sau là ba bóng người, nhanh như chớp phóng đi về phía Vũ Hoa đài.
Theo sau bốn bóng người là Kim Khiếu Xuyên dẫn theo mấy mươi đệ tử Cái bang, lát sau đã đến Vũ Hoa đài.
Kim Khiếu Xuyên cùng mấy mươi đệ tử Cái bang nhanh chóng ẩn nấp trong bóng tối xung quanh Vũ Hoa đài.
Triệu Thiên Tiêu, Điền Văn Tú, Chương Bảo Nguyên và Đàm Gia Kỳ vượt qua tường rào, phóng đi thẳng về phía một ngôi nhà trang nhã.
Lúc này Thủy Doanh Doanh với hai nữ tỳ Bích Đảo và Hồng Hạnh như đã yên giấc, trong nhà hoàn toàn không có ánh đèn.
Điền Văn Tú khẽ nói:
- Chúng ta đã công khai đến đây, vậy cứ thẳng thắn hội kiến, chẳng hay ý Triệu lão tiền bối thế nào?
- Điền thế huynh cứ quyết định.
Điền Văn Tú cao giọng:
- Triệu gia bảo đại gia đích thân đến đây cầu kiến Thủy Doanh Doanh cô nương.
Chỉ nghe một tiếng nói trong trẻo từ trong nhà vọng ra:
- Xin phiền bẩm lại với Triệu đại gia, Thủy cô nương không thể uống rượu được nữa, đêm nay khó thể tiếp khách, xin Triệu đại gia ngày mai hẵng đến.
Điền Văn Tú ngoảnh lại nhìn Triệu Thiên Tiêu, nói tiếp:
- Triệu đại gia xưa nay không bao giờ quay về khi chưa đạt mục đích, Thủy cô nương còn sống thì bọn này gặp người, chết thì gặp xác, cô nương hãy sớm mở cửa thì hơn.
- Ôi da! Triệu đại gia ghê gớm quá đi, Thủy cô nương quả thật là rượu say chưa tỉnh, thần trí chưa tỉnh táo, nhưng chưa có chết…
Chương Bảo Nguyên sớm đã không nén nổi lửa giận trong lòng, tung chân đạp mạnh, hai cánh cửa gỗ lập tức bật mở, giận dữ quát:
- Nha đầu thối tha thật quá lôi thôi, Chương nhị gia mà nổi đóa, thiêu rụi Vũ Hoa đài này ngay bây giờ.
Một tay hộ ngực, một tay thủ thế, sải bước đi vào trong nhà.
Ánh sáng lóe lên, một mỹ tỳ áo lục chậm bước đi ra, giơ ngọn đèn lồng trong tay lên nói:
- Tưởng là ai? Nghe tiếng quen quen, thì ra là Tiểu Cầu Nhi.
Điền Văn Tú nóng mặt:
- Thật quý hóa cô nương còn nhớ cái tên bất nhã đó.
Mỹ tỳ đó chính là Bích Đào, nàng ta chậm rãi đặt ngọn đèn lồng lên bàn, ung dung nói:
- Tiểu Cầu Nhi, vị nào là Triệu đại gia, xin hãy giới thiệu với tiểu tỳ.
Điền Văn Tú tuy nói năng khéo léo hoạt bát, nhưng lúc này cảm thấy hết sức ngượng ngùng, đang khi bối rối, Triệu Thiên Tiêu sải bước đi vào nói:
- Tại hạ đây!
Bích Đào đưa mắt nhìn Triệu Thiên Tiêu, bỗng khom mình thi lễ nói:
- Tiểu tỳ Bích Đào kính chào Triệu đại gia.
Triệu Thiên Tiêu khoát tay:
- Không cần, tại hạ đêm khuya đến đây kinh nhiễu cô nương đã là không phải rồi, song vì có một điều trọng đại cần gặp Thủy cô nương hỏi rõ…
Bích Đào tiếp lời:
- Thủy cô nương đã say đến bất tỉnh nhân sự, làm sao Triệu đại gia hỏi được?
Triệu Thiên Tiêu chau mày:
- Khiêng ra đây, xối nước lạnh cho tỉnh.
Tiếng nói như đanh thép, ngập đầy khí độ bá chủ một phương.
Bích Đào thần sắc vẫn bình thản, không chút khiếp sợ, cười nhạt nói:
- Triệu đại gia danh trọng Trường An, hiếp đáp một tiểu tỳ, không sợ thiên hạ chê cười sao?
Triệu Thiên Tiêu nghe vậy không khỏi nóng mặt, hồi lâu không trả lời được.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Bích Đào cô nương thật trầm tĩnh.
Lấy ra một chiếc khăn, lau đi dược vật dị dung trên mặt, nói tiếp:
- Tại hạ không phải Tiểu Cầu Nhi…
Bích Đào cười khúc khích:
- Ô! Điền thiếu bảo chủ!
Điền Văn Tú ngạc nhiên:
- Sao cô nương biết tại hạ?
- Thiếu bảo chủ phong lưu hào hoa, danh khuynh mọi phố hoa hẻm liễu trong Trường An, đừng nói tiểu tỳ, các tỷ muội trong Vũ Hoa đài ai mà không biết thiếu bảo chủ của Bạch Mã bảo.
Điền Văn Tú cười khảy:
- Tai mắt của cô nương linh mẫn lắm!
Chương Bảo Nguyên bỗng nói:
- Nha đầu này miệng lưỡi sắc như đao kiếm, Điền thế huynh không cần lải nhải với y thị nữa.
Tay trái vung nhanh, chộp vào cổ tay phải Bích Đào, đồng thời tay phải ngầm vận nội kình, chỉ cần Bích Đào tránh khỏi, lộ ra võ công, tay phải lập tức vung chưởng tấn công. Thật bất ngờ, Bích Đào chẳng những không tránh né, cũng không chống cự, để cho Chương Bảo Nguyên chộp trúng yếu huyệt Mạch Môn nơi cổ tay.
Chương Bảo Nguyên sửng sờ:
- Cô nương không biết võ công ư?
Điền Văn Tú lạnh lùng tiếp lời:
- Đừng để bị y thị dối gạt.
Chương Bảo Nguyên buông tiếng thở dài, buông cổ tay Bích Đào ra và nói:
- Chương Bảo Nguyên này là người thế nào, đâu thể gây tổn thương cho một phụ nữ yếu đuối không có sức kháng cự.
Điền Văn Tú đột nhiên nghiêng người sấn tới, một chưởng tung ra, lực đạo kèm theo tiếng gió rít, hết sức hung mãnh, như muốn một chưởng hạ sát đối phương.
Bích Đào thấy vậy, không sao dằn nén nổi nữa, vội lách người sang bên, một chỉ điểm ra, công vào yếu huyệt nơi cổ tay Điền Văn Tú.
Điền Văn Tú hạ tay xuống tránh khỏi, lạnh lùng nói:
- Thì ra cô nương cũng rất sợ chết.
Đồng thời hai tay vung lên, liên tiếp công ra tám chưởng với thủ pháp cực nhanh và đều nhắm vào các yếu huyệt của Bích Đào.
Nhưng Bích Đào nhanh nhẹn lách tránh, dễ dàng thoát khỏi tám chiêu chưởng công của Điền Văn Tú.
Điền Văn Tú không chờ Bích Đào hoàn kích, thu chưởng thoái lui, lạnh lùng nói:
- Cô nương võ công khá lắm!
Triệu Thiên Tiêu và Chương Bảo Nguyên không ngờ thiếu nữ yếu đuối này võ công lại cao đến vậy, nhất là thân pháp tránh né thật nhanh nhẹn hiếm có, không khỏi kinh hãi thầm nghĩ:
- Tỳ nữ còn vậy, chủ nhân hẳn lợi hại hơn rồi.
Chỉ thấy Bích Đào biến sắc mặt, giữa mày mắt như phủ một lớp băng sương, lạnh lùng nói:
- Đôi bên giữ thể diện nhau, việc gì cũng có thể thương lượng, Điền thiếu bảo chủ đã nhất quyết xé toạc thì cũng đành chịu thôi. Chẳng hay Điền thiếu bảo chủ muốn gì?
Triệu Thiên Tiêu cười ha hả tiếp lời:
- Cô nương có quyết định được không, không thì hãy mời Thủy cô nương ra đây.
Chỉ thấy rèm cửa vén lên, một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên chậm bước đi ra, nàng chỉ mặc áo trắng váy trắng đơn giản, mặt không son phấn, tóc dài phủ vai, hiển nhiên là vừa mới xuống giường.
Tuy không trang điểm, nhưng vẻ đẹp tuyệt trần của nàng cũng khiến các đấng mày râu điên đảo tâm can, có điều là lúc này giữa chân mày nàng thoáng hiện vẻ tức giận.
Bích Đào vội khom mình nói:
- Tiểu tỳ đáng chết, bị bức bách phải hoàn thủ, vi phạm lời hứa với cô nương, tiểu tỳ xin chịu tội.
Thiếu nữ áo trắng chậm rãi nói:
- Ngươi tránh ra!
Đoạn quay sang quần hào lạnh lùng nói:
- Chư vị tìm tiểu nữ có điều chi dạy bảo?
Triệu Thiên Tiêu đôi mày rậm nhướng lên nói:
- Vô sự không đến điện tam bảo, Triệu mỗ có một điều muốn thỉnh giáo cô nương.
- Đêm lạnh gió rét đã quá canh ba, Vũ Hoa đài tuy ai ai cũng có thể đến, nhưng chốn phong trần cũng có quy định của chốn phong trần, Triệu bảo chủ có việc xin ngày mai hãy đến sớm
Thủy Doanh Doanh dứt lời, quay sang Bích Đào hạ lệnh:
- Tiễn khách!
Chương Bảo Nguyên tức giận quát:
- Bọn ta không phải đến đây tìm kỹ nữ, ai mà nghe theo quy định của các ngươi.
Thủy Doanh Doanh vẻ mặt càng thêm đanh lạnh, đôi mắt to đen rực lên thần quang lạnh như điện nhìn chốt vào mặt Chương Bảo Nguyên, chậm rãi nói:
- Buông lời xúc phạm người khác, chán sống rồi phải không?
Chương Bảo Nguyên chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương sắc như đao kiếm, bất giác ngẩn người, tức giận nói:
- Nha đầu thối tha khẩu khí thật không nhỏ.
Thủy Doanh Doanh buông tiếng cười khảy:
- Triệu bảo chủ, vị này là ai vậy?
- Huynh đệ kết nghĩa của Triệu mỗ.
- Kẻ ngông cuồng như vậy mà không giáo huấn một chút hẳn không biết trời cao đất dày, tiểu nữ phải thay Triệu bảo chủ quản giáo một phen. Bích Đào, cho y hai cái tát tai.
Bích Đào sớm đã muốn động thủ, nghe vậy lập tức nghiêng người sấn tới, tay trái hư công một chưởng, dương đông kích tây, tay phải chớp nhoáng vung ra, tả hữu khai cung, “bóp bóp” hai tiếng giòn giã, hai má Chương Bảo Nguyên sưng húp, dấu ngón tay hiện rõ.
Nàng ta xuất thủ quá nhanh và kỳ lạ, Chương Bảo Nguyên rõ ràng nhìn thấy nàng ta vung chưởng công đến mà không sao tránh khỏi.
Triệu Thiên Tiêu và Điền Văn Tú tuy muốn cứu viện, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, chưa kịp xuất thủ, Bích Đào đã đắc thủ lui ra.
Chương Bảo Nguyên dưới sự che chở bởi oai danh của Triệu Thiên Tiêu, giới võ lâm vùng tây bắc ai cũng phải nể nhường y mấy phần, cả đời chưa từng chịu nhục như vậy, chỉ cảm thấy lửa giận xung thiên, toàn lực một quyền tung ra.
Bích Đào lách người tránh khỏi, nhưng không hoàn thủ.
Thủy Doanh Doanh cười khảy nói:
- Đó chỉ là trừng phạt nhẹ, nếu còn xấc xược, chớ trách bổn cô nương thủ hạ vô tình.
Triệu Thiên Tiêu thấy Bích Đào thân thủ quá nhanh nhẹn, thật hiếm có trong giới võ lâm, lòng thầm kinh hãi, trầm giọng quát:
- Nhị đệ dừng tay!
Chương Bảo Nguyên trong đời kính trọng nhất là Triệu Thiên Tiêu, nghe vậy lập tức dừng tay.
Triệu Thiên Tiêu vòng tay thi lễ:
- Cô nương thân hoài tuyệt kỹ mà lại ẩn thân chốn phong trần, thật khiến tại hạ thất kính.
Thủy Doanh Doanh lạnh lùng:
- Triệu bảo chủ quá khen!
Triệu Thiên Tiêu nói tiếp:
- Chúng tại hạ đêm nay đến đây quấy rầy là chỉ muốn hỏi cô nương một điều, cô nương là trang anh hùng cân quốc hẳn là không nói dối.
- Điều gì nói mau!
- Trấn Viễn tiêu cục ở Thành Đô có một chuyến ám tiêu đã bị cướp trong thành Trường An và còn gây thương tích cho ba người, có phải do cô nương gây ra không?
- Không phải!
Triệu Thiên Tiêu ngẩn người:
- Không phải cô nương, còn có kẻ nào cả gan đến vậy?
- Không biết!
Câu nói nào của nàng cũng đều ngắn gọn và quả quyết, khiến Triệu Thiên Tiêu nhất thời không biết nói sao cho phải.
Điền Văn Tú khẽ hắng giọng xen lời:
- Tại hạ cũng có vài điều muốn thỉnh giáo cô nương.
Thủy Doanh Doanh lạnh lùng:
- Tiểu nữ không muốn trả lời câu hỏi của các vị nữa.
Đoạn quay người đi vào phòng ngủ. Điền Văn Tú vội nói:
- Cô nương dừng bước.
Thủy Doanh Doanh vờ như không nghe, đi thẳng vào phòng ngủ.
Bích Đào bỗng nhìn ngọn đèn lồng nói:
- Thủy cô nương đêm nay đã hết sức nhẫn nhịn các vị rồi, các vị chưa mau rời khỏi đây, còn ở lại làm gì chứ?
Triệu Thiên Tiêu thấy tình thế đêm nay khó thể nói chuyện một cách ôn hòa, bèn nói:
- Chúng tại hạ vì thất tiêu mới đến đây, khi chưa có được tin xác thực, nhất quyết không thể rời khỏi…
Bích Đào ngắt lời:
- Các vị không chịu rời khỏi, vậy chứ chờ ở đây làm gì?
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Bọn này chờ Thủy cô nương trả lời rõ ràng.
Bích Đào tức giận:
- Thủy cô nương không bao giờ nói dối, đã nói không phải là không phải, chả lẽ cần lừa dối các vị hay sao?
Điền Văn Tú nói tiếp:
- Rất có thể Thủy cô nương biết nội tình.
Bích Đào ngẩn người:
- Đó thì tiểu tỳ không rõ, phải hỏi Thủy cô nương mới được.
Điền Văn Tú ôm quyền thi lễ:
- Vậy thì xin làm phiền Bích Đào cô nương.
Bích Đào so vai:
- Giờ còn chưa biết Thủy cô nương có chịu trả lời câu hỏi của các vị hay không, Điền thiếu bảo chủ chớ vội mừng.
Điền Văn Tú chợt động tâm, thầm nghĩ:
- Nghe khẩu khí của nha đầu này, Thủy Doanh Doanh hẳn là biết kẻ cướp tiêu.
Chỉ thấy Bích Đào bỏ ngọn đèn lồng trong tay xuống, chậm bước đi vào phòng ngủ của Thủy Doanh Doanh.
Chừng sau một tuần trà, Bích Đào chậm bước đi ra.
Lúc này quần hiệp đều đã nhận ra nhóm chủ tỳ Thủy Doanh Doanh đều thân hoài tuyệt kỹ, nếu tình thế trở nên gay cấn buộc phải động thủ chưa biết ai thắng ai bại, nên cố gắng tránh xảy ra xung đột.
Điền Văn Tú vội ôm quyền thi lễ:
- Thủy cô nương bảo sao?
- Thủy cô nương bảo tuy không thể nói ra đó là ai, nhưng có thể chỉ dẫn một con đường sáng.
Triệu Thiên Tiêu tiếp lời:
- Chúng tại hạ vô vàn cảm kích!
- Triệu bảo chủ khoan mừng vội, tiểu tỳ chưa nói hết kia mà!
Điền Văn Tú nghe khẩu khí không ổn, vội nói:
- Thủy cô nương nói sao?
- Thủy cô nương bảo các vị đêm nay đến đây quá đột ngột, chẳng những quấy nhiễu giấc ngủ của cô nương ấy, mà còn buông lời bất nhã, lại còn một đám khiếu hóa nghèo ngày đêm canh chừng xung quanh Vũ Hoa đài, tuy chưa có hành động mạo phạm nhưng rất là đáng ghét.
Điền Văn Tú tiếp lời:
- Vì vậy mà Thủy cô nương giận lây bọn này, không chịu nói chứ gì?
- Cũng chẳng phải tuyệt đối không chịu nói, nhưng đêm nay thì các vị không thể nghe được rồi!
Điền Văn Tú quay lại nhìn Triệu Thiên Tiêu:
- Ngày mai thế nào?
- Các vị trưa mai đến vậy!
Điền Văn Tú gật đầu:
- Được, chúng ta quyết định như vậy, trưa mai bọn này sẽ đến.
Bích Đào quét mắt nhìn Chương Bảo Nguyên:
- Tốt nhất là đừng cho vị này đi cùng.
Chương Bảo Nguyên vừa định nổi đóa, nhưng bị Triệu Thiên Tiêu ngầm ngăn cản.
Điền Văn Tú ôm quyền thi lễ:
- Đã quấy nhiễu cô nương!
Đoạn quay người sải bước đi ra. Bích Đào cầm đèn lồng lên nói:
- Chư vị chậm bước, xin thứ cho tiểu tỳ không đưa tiễn.
Quần hào ra khỏi Vũ Hoa đài, Kim Khiếu Xuyên sớm đã chờ bên ngoài, sải bước tiến tới đón và hỏi:
- Triệu bảo chủ, có gặp Thủy Doanh Doanh không?
Triệu Thiên Tiêu nhẹ gật đầu:
- Nhưng nha đầu ấy không chịu thừa nhận.
Chương Bảo Nguyên cướp lời:
- Triệu đại ca quá từ bi, không chịu dùng võ lực với bọn chủ tỳ nha đầu đó. Ôi! Bọn ta đến những bốn trang nam tử hán mà bị mấy lời nói của bọn kỹ nữ làm cho bõ công ra về.
Kim Khiếu Xuyên chau mày:
- Có chuyện như vậy ư?
Điền Văn Tú thẳng thắn:
- Nếu Kim đà chủ đã muốn biết nội tình thì tại hạ đành nói thật, bởi dù chúng ta bốn người cùng lúc xuất thủ cũng chưa chắc là đối thủ của họ.
Kim Khiếu Xuyên biến sắc mặt:
- Điền thiếu bảo chủ nói thật chứ?
- Tại hạ đã nói ngoa bao giờ!
Kim Khiếu Xuyên nghiêm nghị:
- Vậy là chuyện thất dược của Cái bang cũng có thể tìm nha đầu ấy nói chuyện rồi!
Điền Văn Tú ngẫm nghĩ một hồi, nói:
- Trong chuyến đi này, mọi phản ứng đều vượt ngoài dự liệu của tại hạ. Tuy nhiên, Thủy Dooanh Doanh đã hứa giờ Ngọ ngày mai sẽ có câu trả lời hài lòng cho chúng ta, rất có thể y thị thật sự biết được chút manh mối cũng nên.
Chương Bảo Nguyên tiếp lời:
- Điền thế huynh tin lời ả kỹ nữ đó thật sao?
Điền Văn Tú gật đầu:
- Tại hạ tin hoàn toàn!
Chương Bảo Nguyên hỏi tiếp:
- Nếu trưa mai ả ta không chịu nói thì sao?
Điền Văn Tú trầm giọng:
- Toàn lực quyết chiến một phen.
- Không sợ họ đêm nay đào tẩu sao?
- Theo tại hạ thì Thủy Doanh Doanh không bao giờ đào tẩu, huống hồ còn có đệ tử Cái bang theo dõi giám sát, dù có muốn cũng chẳng thể đào thoát.
Kim Khiếu Xuyên ngước nhìn trời:
- Chư vị đã vất vả suốt nửa đêm trời, cũng nên dưỡng thần một chút, không chừng trưa mai sẽ có cuộc đại chiến, nơi này hãy để cho lão khiếu hóa với các đệ tử Cái bang lo liệu, không cần chư vị phải nhọc tâm nữa.
Điền Văn Tú gật đầu:
- Vâng, xin tuân theo sự sắp xếp của Kim đà chủ.
Kim Khiếu Xuyên giơ tay ngoắc một cái, trong tối lập tức xuất hiện một đệ tử Cái bang, nhanh chân chạy đến, cung kính nói:
- Đà chủ có gì dạy bảo?
- Hãy đưa các vị này về phân đà ngơi nghỉ.
Phân đà Trường An được bố trí trong một hang động bên ngoài cạnh thành Trường An, canh phòng hết sức nghiêm ngặt.
Gã đệ tử Cái bang đưa mọi người vào một phòng khách bên trong, nói:
- Khiếu hóa bọn này xưa nay bạ đâu nghỉ đó, các vị hãy tự tiện ngơi nghỉ.
Đoạn ôm quyền thi lễ, lặng lẽ lui đi.
Đàm Gia Kỳ đảo mắt nhìn quanh, thấy chăn gối trên bục toàn một màu trắng, tuy cũ nhưng hết sức sạch sẽ.
Một đêm trôi qua. Sáng thức dậy, các đệ tử Cái bang đã chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng.
Bốn người vội vã ăn xong, Điền Văn Tú quay ra sau một đệ tử Cái bang hỏi:
- Kim đà chủ có nhắn tin gì không?
Đệ tử ấy vội đáp:
- Kim đà chủ có nhắn ba lần, bảo trong Vũ Hoa đài không chút động tĩnh, bốn vị cứ yên tâm ngơi nghỉ cho khỏe hầu phó hẹn trưa mai.
Điền Văn Tú ngước nhìn trời, quay sang Triệu Thiên Tiêu thấp giọng nói:
- Lão tiền bối, hãy còn đến nửa ngày trời, chúng ta hãy nhân cơ hội tĩnh tọa điều tức, thế nào?
Triệu Thiên Tiêu biết khả năng suy luận của Điền Văn Tú, nói vậy hẳn có thâm ý, bèn nói:
- Rất nên như vậy!
Đoạn đứng lên trở về phòng ngủ.
Đăng bởi | thaitrongvinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 60 |