Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bệnh kẻ tàn tranh kỳ bửu

Phiên bản Dịch · 7898 chữ

Chương 16: Người bệnh kẻ tàn tranh kỳ bửu

Dung Ca Nhi nghĩ đến sự thần bí cách rèm trò chuyện của thiếu nữ này, bất giác đưa mắt nhìn, khi ánh mắt tiếp xúc với gương mặt của nàng ta, không khỏi sững sờ, vội quay mặt đi.

Thì ra thiếu nữ này mặt vàng như nghệ, đôi mắt mở hé, bước đi uể oải, khom mình thi lễ với Giang phu nhân và nói:

- Kính chào mẫu thân!

Vén tà áo lên toan quỳ xuống, Giang phi nhân vội nói:

- Nữ nhi đang lúc bệnh hoạn, người không được khỏe, không cần hành đại lễ.

- Đa tạ mẫu thân!

Huỳnh Thập Phong nói:

- Đại tiểu thư không khỏe, sao không ở nhà ngơi nghỉ?

Giang đại tiểu thư nói:

- Không sao, tiểu nữ chỉ ở đây chốc lát thôi.

Vừa nói vừa đi đến bên bàn ăn, tự ý ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, như đã ngủ say.

Dung Ca Nhi nhẹ thở dài:

- Lệnh ái bệnh có nặng không vậy?

Giang phu nhân thở dài:

- Đại nha đầu tính hiếu thắng, với thân thử đạo bị tẩu hỏa nhập ma nên mới như thế này; còn nhị nha đầu thì bướng bỉnh ham chơi, để khiến nhận hậu quả thân tàn hương phai, cũng may lão thân lòng dạ khoáng đạt, không thì đã chết vì sầu khổ từ lâu.

Huỳnh Thập Phong ái ngại:

- Chúng tại hạ đã mang đến tin xấu, để khiến phu nhân đau buồn, thật vô cùng áy náy.

Giang phu nhân thở dài:

- Kết cuộc của nhị nha đầu, lão thân đã dự đoán trước rồi...

Bỗng nghe tiếng bước chân hối hả vang lên, một nữ tỳ áo xanh vội vã chạy vào nói:

- Phu nhân, bên ngoài có một người đến...

Giang phu nhân nhẹ chau mày:

- Ai vậy?

Nữ tỳ áo xanh lắp bắp:

- Một lão nhân... tàn phế... một tay... một chân...

Giang đại tiểu thư mở bừng mắt:

- Ngươi có nhìn thấy rõ không?

- Tiểu tỳ nhìn thấy rất rõ, một cánh tay và một chiếc chân, tuyệt đối không sai.

Giang đại tiểu thư lại nhắm mắt:

- Mẫu thân mời ông ấy vào uống vài ly rượu đi!

Giang phu nhân rất nghe theo lời con gái, liền nói:

- Mời ông ấy vào đây!

- Tuân mệnh phu nhân!

Nữ tỳ áo xanh liền tức quay ra. Dung Ca Nhi vừa định lên tiếng, bỗng nghe Huỳnh Thập Phong truyền âm nói:

- Dung công tử, đừng lên tiếng.

Dung Ca Nhi khẽ hắng giọng, không nói nữa.

Chừng nửa khắc sau, bỗng nghe tiếng lọc cọc từ ngoài vọng vào, và tiếng nữ tỳ ấy vang lên:

- Khách đã đến!

Giang phu nhân nhẹ giọng:

- Mời vào đây!

Dung Ca Nhi quay mắt nhìn, thì ra đó là một lão nhân áo bào đen chỉ còn một tay một chân, dưới nách phải cặp một chiếc nạng sắt, phối hợp với chân trái chậm bước đi vào.

Giang đại tiểu thư như đã ngủ say, mí mắt không hề động đậy.

Giang phu nhân thần thái rất lạnh lùng, nhìn lão chân tàn khuyết nói:

- Khách đến bất ngờ, tự ngồi đi!

Lão nhân tàn khuyết như thể nhà mình, chống nạng đi đến bên cạnh Dung Ca Nhi ngồi xuống, để chiếc nạng sang bên, đưa tay lên vuốt chòm râu bạc dài phủ ngực nói:

- Lão phu vội vàng đến đây, đói quá, có thể bày thức ăn lên rồi chứ?

Giang phu nhân nhướng mày, như định nổi đóa, nhưng cố dằn nén, quay sang nữ tỳ áo xanh nói:

- Bày tiệc!

- Tuân mệnh!

Nữ tỳ áo xanh liền quay người bỏ đi. Lát sau, thức ăn đã được mang lên, bày đầy một bàn hết sức thịnh soạn, tỏa mùi thơm phức.

Lão nhân tàn khuyết như đói ghê gớm, lập tức ăn ngấu nghiến, như thể đã đói mấy mươi năm.

Giang phu nhân giơ ly rượu lên nói:

- Huỳnh bang chủ! Dung công tử! Rượu nhạt món xoàng, chẳng đủ tỏ lòng thành kính, mời hai vị dùng tạm!

Dung Ca Nhi vội nói:

- Kính mời phu nhân!

Đoạn nâng ly lên, một hơi uống cạn.

Huỳnh Thập Phong uống cạn một ly rồi nói:

- Phu nhân có gì sai bảo, chúng tại hạ sẵn sàng ra sức.

Giang phu nhân nói:

- Không dám làm phiền hai vị nữa!

Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy Giang đại tiểu thư hai mắt nhắm nghiền, như đang ngủ rất say, chén đũa trước mặt chưa hề động đến, thầm nhủ: “Nàng ta bệnh nặng thế này, sao không ở nhà nghỉ ngơi thế nhỉ?”.

Lão nhân tàn khuyết bỗng quay sang chàng, nâng ly lên nói:

- Tiểu huynh đệ! Nào, lão phu mượn hoa dâng phật, mời tiểu huynh đệ một ly!

Dung Ca Nhi thoáng ngẩn người, mới nâng ly lên nói:

- Vãn bối đâu dám!

Lão nhân tàn khuyết uống cạn rượu trong ly, cười nói:

- Bốn bể đều là tri kỷ, chân trời cũng như cận lân, chúng ta kết nghĩa huynh đệ vong niên được không?

- Xin hỏi lão tiền bối quý tánh đại danh?

Lão nhân tàn khuyết cười ha hả:

- Lão phu một tay một chân, so với Thiết Quải Lý hãy còn kém một tay...

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Đúng rồi, lão tiền bối hẳn là Độc Tý Quải Tiên đại danh lừng lẫy!

Lão nhân tàn khuyết ha hả cười to:

- Không ngờ lão phu ẩn tích giang hồ sau ba mươi năm mà vẫn còn có người nhớ đến thanh danh của lão phu.

Giang phu nhân lạnh lùng:

- Các hạ đã ẩn tích giang hồ mấy mươi năm, hôm nay đột nhiên đến Kim Phụng cốc, chẳng hay có dụng tâm gì?

Độc Tý Quải Tiên cười nhạt:

- Phu nhân có biết tình hình trên giang hồ hiện nay không?

- Không!

- Hiện nay trên giang hồ đang âm ỉ sát kiếp, đã sắp xảy ra đại loạn.

Giang phu nhân giọng lạnh nhạt:

- Cho dù máu chảy thành sông, xác chất thành núi, chỉ cần không xâm phạm đến Kim Phụng cốc thì cũng chẳng liên can đến lão thân.

Giang đại tiểu thư bỗng mở mắt nói:

- Tiểu nữ không tin lão tiền bối đến đây là vì lo nghĩ cho đồng đạo võ lâm.

Nàng ta nhắm mắt như ngủ say, nhưng mở miệng là buông lời sắc bén.

Độc Tý Quải Tiên cười ha hả:

- Hiền điệt nữ quả thông minh hơn người, mở miệng ra là đoán đúng tâm ý của lão phu.

Giang đại tiểu thư lại nhắm mắt, ngửa ra dựa vào lưng ghế nói:

- Vậy thì lão tiền bối không cần phải quanh co, cứ thẳng thắn nói ra đi.

- Sự việc tuy không lớn, nhưng khó thể mở lời.

- Lão tiền bối ấp a ấp úng như vậy cũng đâu phải thượng sách, cứ nói thật đi.

Độc Tý Quải Tiên quay nhìn Dung Ca Nhi:

- Lão phu muốn mượn vị tiểu huynh đệ này dùng tạm.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Vãn bối cũng có thể dùng tạm sao?

Giang đại tiểu thư cười khảy:

- Lão tiền bối đừng quên vị Dung công tử này là khách của Kim Phụng cốc.

- Nếu không phải là khách của Kim Phụng cốc thì lão phu đâu cần đến đây.

Giang phu nhân xen lời:

- Tốt hơn là các hạ hãy nói rõ, Dung công tử đã là khách của Kim Phụng cốc, lẽ đương nhiên người của Kim Phụng cốc phải bảo vệ.

- Chỉ bằng vào Giang phu nhân, lão phu cũng chẳng thể gây tổn thương cho vị tiểu huynh đệ này rồi.

Giang phu nhân đanh giọng:

- Vậy là các hạ định đưa Dung công tử đi chứ gì?

- Lão phu chỉ muốn hỏi lấy một vật thôi!

- Dung công tử bằng lòng hay không, hai người tự thương lượng. Nhưng trong Kim Phụng cốc, các hạ tuyệt đối không được ra tay cướp đoạt.

Độc Tý Quải Tiên quay sang Dung Ca Nhi:

- Đối thoại giữa lão phu với Giang phu nhân, tiểu huynh đệ nghe cả rồi chứ?

Dung Ca Nhi nhẹ chau mày:

- Lão tiền bối định mượn vật gì đó phải không?

- Không phải mượn, mà là lấy!

- Lão tiền bối muốn lấy vật gì?

- Khi đến Kim Phụng cốc, tiểu huynh đệ có cầm theo một chiếc rương gỗ phải không?

- Đúng vậy!

- Lão phu chính là muốn lấy vật trong rương, tiểu huynh đệ nghĩ sao?

- Lão tiền bối biết trong rương là gì không?

- Dĩ nhiên biết!

Giang đại tiểu thư bỗng lại mở mắt hỏi:

- Vật ấy là của ai?

- Đó là của chùa Từ Ân, Dung mỗ chỉ giữ tạm mà thôi!

Độc Tý Quải Tiên tức giận:

- Sau khi lão phu lấy đi, tiểu huynh đệ cứ bảo hòa thượng chùa Từ Ân kia tìm lão phu mà lấy lại.

Dung Ca Nhi lắc đầu:

- Không được, phương trượng chùa Từ Ân rất tin tưởng nên mới giao cho Dung mỗ, nếu lão tiền bối lấy đi, Dung mỗ biết trả lời thế nào với vị phương trượng ấy?

Độc Tý Quải Tiên nói ngang:

- Cứ nói là lão phu đã cướp.

Giang đại tiểu thư lại hỏi:

- Dung công tử, thật ra đó là vật gì mà lại khiến cho Quải lão tiền bối muốn cướp đoạt vậy?

Dung Ca Nhi nghe hỏi vậy, thật chẳng thể không tiết lộ, đành nói:

- Thật ra đó cũng chẳng có gì quý giá, chỉ là một con ếch ngọc thôi!

Giang đại tiểu thư kinh ngạc:

- Ếch ngọc ư?

- Vâng, một con ếch ngọc điêu khắc rất tinh xảo!

Giang đại tiểu thư ánh mắt đờ đẫn nhìn Độc Tý Quải Tiên hỏi:

- Lão tiền bối muốn lấy ếch ngọc ấy phải không?

- Đúng vậy... Còn điều này lão phu cần phải nói rõ, ếch ngọc này nếu lão phu không lấy, tiểu huynh đệ này cũng không sao giữ nổi.

Dung Ca Nhi trố mắt:

- Vì sao?

- Hiện nay trên giang hồ đã lan truyền tin tiểu huynh đệ có mang theo ếch ngọc trên mình, biết bao người đang rình rập, lão phu không lấy thì kẻ khác cũng lấy.

Giang đại tiểu thư ra vẻ thắc mắc:

- Chỉ một ếch ngọc tầm thường, sao lại có nhiều người muốn cướp đoạt?

Độc Tý Quải Tiên khẽ hắng giọng:

- Lão phu cũng không rõ!

Giang đại tiểu thư quay sang Dung Ca Nhi:

- Dung công tử có biết diệu dụng của ếch ngọc không?

Dung Ca Nhi lắc đầu:

- Ngoại trừ điêu khắc tinh xảo, tại hạ không nhận ra được có diệu dụng gì!

- Dung công tử xin thứ cho tiểu nữ nói thẳng, ếch ngọc hiện ở đâu?

- Tại hạ đang cất giữ!

- Nếu Dung công tử tin tiểu nữ, xin hãy lấy ếch ngọc ra cho tiểu nữ được mở rộng tầm mắt, và cũng rất có thể tìm ra được diệu dụng của ếch ngọc giùm cho Dung công tử cũng nên.

Dung Ca Nhi thầm nghĩ, nếu ếch ngọc chỉ đơn thuần là điêu khắc tinh xảo thì đâu có nhiều người muốn cướp đoạt, hẳn là phải có diệu dụng, bèn thò tay vào lòng lấy ếch ngọc ra.

Huỳnh Thập Phong già dặn kinh nghiệm, thấy Độc Tý Quải Tiên lom lom nhìn vào tay Dung Ca Nhi, liền thầm vận công giới bị.

Dung Ca Nhi đã cầm ếch ngọc trong tay, nhưng thấy tình thế không ổn, không dám để ếch ngọc trên lòng bàn tay.

Giang đại tiểu thư đưa tay phải ra nói:

- Dung công tử đưa cho tiểu nữ xem thử.

Dung Ca Nhi trao ếch ngọc ra, Giang đại tiểu thư đón lấy, từ từ ngồi thẳng lên, chăm chú xem kỹ ếch ngọc.

Độc Tý Quải Tiên cười ha hả:

- Đại tiểu thư dù tài cao bát đẩu, học phú ngũ xa, e cũng chẳng thể nhận ra được bí mật của ếch ngọc này.

Giang đại tiểu thư quay sang Dung Ca Nhi hỏi:

- Dung công tử có biết bí mật của ếch ngọc này không?

Dung Ca Nhi lắc đầu:

- Không!

Giang đại tiểu thư lật qua lật lại ếch ngọc trên tay, xem thật chăm chú, chỉ thấy ngoại trừ điêu khắc tinh xảo, hết sức sống động, đôi mắt như được gắn hai viên bửu thạch đỏ có vẻ khả nghi, toàn thân không còn gì khả nghi khác.

Độc Tý Quải Tiên chằm chặp nhìn vào ếch ngọc nói:

- Thế nào, đại tiểu thư có chịu tin lời lão phu không?

Giang đại tiểu thư ngẩng lên:

- Nếu tiểu nữ đoán không lầm, bí mật là ở đôi mắt.

Độc Tý Quải Tiên mỉm cười:

- Đại tiểu thư định qua thần thái của lão phu mà nhận ra sơ hở, đó chỉ hoài công thôi.

Giang đại tiểu thư giơ cao ếch ngọc, xoay một vòng trên tay rồi nói:

- Lão tiền bối nhìn thấy rõ chưa?

- Rồi!

- Ếch ngọc này thật hay giả?

- Giả!

Giang đại tiểu thư mỉm cười:

- Vậy là lão tiền bối đã hoài công rồi!

Độc Tý Quải Tiên cười ha hả:

- Bất kể thật hay giả, nhưng đã lọt vào tay Giang phu nhân và Giang đại tiểu thư, lão phu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.

Giang đại tiểu thư đanh giọng:

- Lão tiền bối chớ khiêu khích, gia mẫu với tiểu nữ không hề có ý định chiếm đoạt ếch ngọc này.

Độc Tý Quải Tiên cười nhạt:

- Trong giới võ lâm chỉ có vài người biết bí mật của ếch ngọc này, lão phu là một trong số ấy, những người không biết dù có được cũng chỉ là một món đồ chơi.

- Nếu tiểu nữ hỏi về bí mật của ếch ngọc, lão tiền bối hẳn là không chịu tiết lộ?

- Đó phải xem đại tiểu thư hỏi lúc nào mới được!

Giang đại tiểu thư quay sang hai nữ tỳ áo xanh, trầm giọng:

- Dọn bàn!

Hai nữ tỳ áo xanh lập tức dọn dẹp bàn tiệc đã tàn, lát sau đã sạch sẽ.

Giang đại tiểu thư để ếch ngọc lên trên bàn nói:

- Quải lão tiền bối hãy xem kỹ lần nữa, ếch ngọc này là thật hay giả?

Độc Tý Quải Tiên nheo mắt:

- Thật thì sao? Giả thì sao?

Giang đại tiểu thư mỉm cười:

- Đó thì phải thỉnh giáo lão tiền bối.

- Sao phải thỉnh giáo lão phu?

- Nếu ếch ngọc này là thật, Quải lão tiền bối tính sao?

- Lão phu nhất quyết phải có được, nhưng không ra tay cướp trong Kim Phụng cốc.

Giang đại tiểu thư mỉm cười:

- Vậy là lão tiền bối thật nể mặt mẹ con tiểu nữ... Lão tiền bối trăm tính ngàn tính, nhưng lại tính sai một điều.

- Lão phu đã tính sai điều gì?

- Nếu lão tiền bối không đến đây hôm nay, mẹ con tiểu nữ đâu có biết ếch ngọc này, phải chi lão tiền bối canh chừng bên ngoài, chờ họ rời khỏi cốc mới ra tay cướp, với võ công của lão tiền bối thật hết sức dễ dàng.

Giang đại tiểu thư đưa mắt nhìn Giang phu nhân, nhẹ thở dài nói tiếp:

- Nhưng lão tiền bối đã vào tận Kim Phụng cốc, để cho mẹ con tiểu nữ biết việc này, vậy là chẳng thể không can thiệp rồi.

- Đại tiểu thư định bao biện việc này phải không?

- Tuy không dám bao biện, nhưng chẳng thể khoanh tay ngồi nhìn. Hơn nữa Dung công tử đã vì việc của xá muội mới vượt ngàn dặm đến đây, chả lẽ mẹ con tiểu nữ lại có thể để mặc cho kẻ khác hiếp đáp hay sao?

Độc Tý Quải Tiên nghiêm mặt:

- Đại tiểu thư có chừa lại một con đường đi cho lão phu không?

- Lẽ dĩ nhiên là có cho lão tiền bối một cơ hội giành lấy ếch ngọc!

- Lão phu xin lắng nghe!

- Ếch ngọc hiện đang để ngay giữa bàn, người bốn phía đều có khoảng cách tương đương, ai muốn lấy ếch ngọc đều phải cần thời gian tương đương, chỉ khác nhau là ai nhanh tay hơn hết là lấy được.

Độc Tý Quải Tiên đảo mắt nhìn quanh:

- Kể cả lệnh đường, đại tiểu thư, Huỳnh bang chủ Cái bang và vị Dung huynh đệ này phải không?

- Nếu vậy thì lão tiền bối quá thiệt thòi còn gì?

- Vậy ý của đại tiểu thư là muốn lệnh đường với lão phu ra tay phải không?

- Gia mẫu từ lâu đã không muốn tranh chấp với người khác, tiểu nữ hầu tiếp lão tiền bối được không?

- Nếu lão phu lấy được ếch ngọc trước thì sao?

Giang đại tiểu thư vẻ mặt nghiêm nghị, nhấn mạnh từng tiếng:

- Tiểu nữ sẽ thay mặt Dung công tử quyết định tặng cho lão tiền bối!

Dung Ca Nhi hoảng kinh, vội đứng lên nói:

- Đại tiểu thư, ếch ngọc này là của chùa Từ Ân, tại hạ không thể định đoạt.

Giang đại tiểu thư mỉm cười:

- Dung công tử hãy tin tiểu nữ một lần, nếu mất ếch ngọc, tiểu nữ sẽ bồi thường.

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Dung công tử ngồi xuống đi, đã có đại tiểu thư gánh vác, chúng ta hãy tuân theo.

Giang đại tiểu thư lại quay nhìn vào mặt Độc Tý Quải Tiên, nói:

- Quải lão tiền bối, nếu tiểu nữ may mắn lấy được ếch ngọc trước thì sao?

Độc Tý Quải Tiên đưa mắt nhìn cánh tay phải, lạnh lùng nói:

- Đại tiểu thư muốn lão phu trả giá thế nào, lão phu cũng chấp nhận.

- Chỉ cần lão tiền bối từ bỏ ý định đoạt lấy ếch ngọc.

- Vậy thì dễ dãi cho lão phu quá!

- Tiểu nữ chưa nói hết lời.

- Chỉ cần đủ năng lực, lão phu chấp nhận hết, kể cả chặt đi cánh tay còn lại.

- Đâu cần phải vậy!

Giang đại tiểu thư đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, nói tiếp:

- Tiểu nữ muốn lão tiền bối bảo vệ Dung công tử một năm, nếu trong vòng một năm mà Dung công tử bị tổn thương, lão tiền bối phải tự tuyệt ngay.

Độc Tý Quải Tiên đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, ha hả cười to, nói:

- Đây thật là một vụ cược chưa từng có, lão phu chấp nhận, còn sau một năm thì sao?

- Bắt đầu kể từ giờ tý đêm nay cho đến giờ tý đêm năm sau, quá hạn dù Dung công tử gặp phải hung hiểm gì cũng không liên can đến lão tiền bối nữa.

- Vậy là lão phu vẫn có thể cướp lấy ếch ngọc chứ gì?

Giang đại tiểu thư mỉm cười:

- Sao lão tiền bối thiếu tự tin như vậy, không chừng ngay đêm nay lão tiền bối đã lấy được ếch ngọc cũng nên.

- Lão phu đã quyết tâm có được ếch ngọc, chưa chết chưa thôi, nên phải suy tính chu toàn trước.

- Lúc ấy sự sống chết của Dung công tử đã không còn do lão tiền bối chịu trách nhiệm, huống hồ là ếch ngọc, dĩ nhiên là có thể ra tay cướp đoạt.

- Được, chúng ta cam kết như vậy!

Độc Tý Quải Tiên chú mắt nhìn ếch ngọc, nói tiếp:

- Bao giờ ra tay!

Giang đại tiểu thư quay sang Dung Ca Nhi nói:

- Dung công tử, vị Quải lão tiền bối này võ công cao cường, giành được ếch ngọc hay không cũng chưa biết chừng, những mong Dung công tử thông cảm cho.

Dung Ca Nhi thầm nghĩ: Đã không nắm chắc phần thắng sao lại cược với người ta? Nhưng đành nói:

- Đã thế này rồi, tùy đại tiểu thư quyết định!

Giang đại tiểu thư quay sang một nữ tỳ áo xanh, trầm giọng nói:

- Hãy truyền lệnh gióng chuông liên tiếp chín lần.

- Tuân mệnh!

Nữ tỳ ấy liền quay người bỏ đi. Giang đại tiểu thư lại quay sang Độc Tý Quải Tiên nói:

- Chín tiếng chuông vừa dứt là chúng ta ra tay!

- Nếu ai giành trước ra tay thì sao?

- Trước khi dứt chín tiếng chuông, nếu ai tự ý ra tay thì phải tự chặt tay mình.

Độc Tý Quải Tiên cười phá lên:

- Đại tiểu thư thấy lão phu có còn một cánh tay phải nào khác nữa không?

- Có thể là tiểu nữ chặt đi một cánh tay cũng nên.

- Được rồi, xin theo ý kiến của đại tiểu thư.

Giang đại tiểu thư đưa tay ra lấy một thanh trường kiếm từ tay một nữ tỳ áo xanh, để trên bàn nói:

- Chúng ta sẽ dùng thanh kiếm này chặt tay.

- Được, đại tiểu thư sắp đặt thế nào, lão phu chấp nhận thế ấy.

- Vậy chúng ta chuẩn bị.

Giang đại tiểu thư nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế.

Độc Tý Quải Tiên cũng tranh thủ thời gian nhắm mắt vận khí điều tức.

Chỉ nghe ba tiếng chuông ngân liên tiếp vọng đến.

Độc Tý Quải Tiên mở mắt nhìn, thấy Giang đại tiểu thư như đang ngủ say.

Dung Ca Nhi quay nhìn Huỳnh Thập Phong, mặt lộ vẻ hết sức hồi hộp lo lắng.

Huỳnh Thập Phong lắc đầu, không chờ chàng lên tiếng, tranh trước nói:

- Dung công tử hãy nhân lúc này nghỉ ngơi chốc lát.

Dung Ca Nhi chưa kịp trả lời, Huỳnh Thập Phong đã nhắm mắt giả ngủ.

Lại nghe ba tiếng chuông ngân vọng đến, mỗi tiếng chuông đều như búa sắt nện vào tim Dung Ca Nhi, khiến chàng giật thót người, tột cùng hồi hộp.

Lúc này trong sảnh im phăng phắc, nghe rõ tiếng thở từng người.

Dung Ca Nhi thấy Giang đại tiểu thư vẫn nhắm mắt dựa vào lưng ghế, như đang ngủ say. Còn Độc Tý Quải Tiên thì trố to mắt, chằm chặp nhìn vào ếch ngọc trên bàn.

Hiển nhiên lão ta đang nhân cơ hội quan sát ếch ngọc, phân biệt thật hay giả.

“Boong”, tiếng chuông thứ bảy.

Giang đại tiểu thư từ từ mở mắt, cười nói:

- Quải lão tiền bối, đã là tiếng chuông thứ bảy, chỉ còn hai tiếng nữa là có thể quyết định ếch ngọc thuộc về ai.

Độc Tý Quải Tiên hai mắt nhìn chốt vào ếch ngọc, như không hề nghe tiếng nói của Giang đại tiểu thư.

Dung Ca Nhi thấy Giang đại tiểu thư điềm tĩnh như vậy, hẳn là nắm chắc phần thắng, lòng liền nhẹ nhõm.

Ngay khi ấy, bỗng nghe hai tiếng chuông vọng đến... Dung Ca Nhi chỉ thấy mắt hoa lên, hai cánh tay nhanh như chớp chộp vào ếch ngọc trên bàn.

Rồi liền nghe tiếng nói lảnh lót của Giang đại tiểu thư vang lên:

- Quải lão tiền bối thua rồi!

Dung Ca Nhi định thần nhìn, chỉ thấy bàn tay phải thon thả của Giang đại tiểu thư đặt trên ếch ngọc, còn năm ngón tay thô tháp của Độc Tý Quải Tiên đặt trên lưng bàn tay của Giang đại tiểu thư.

Rất hiển nhiên, Giang đại tiểu thư đã nhanh hơn Độc Tý Quải Tiên chỉ trong khoảnh khắc.

Độc Tý Quải Tiên cười khảy:

- Vụ cược này không công bằng, lão phu không thể chịu thua.

Giang đại tiểu thư cười nhạt:

- Vì sao?

- Đại tiểu thư đã biết trước cách gióng chuông, dĩ nhiên là nhanh hơn lão phu.

Giang đại tiểu nữ vẫn bình thản:

- Vậy là Quải lão tiền bối không chịu thua chứ gì?

- Sự sai biệt là ở tiên cơ, lão phu đã mất tiên cơ, thua là chắc rồi.

Giang đại tiểu thư thản nhiên:

- Quải lão tiền bối, ếch ngọc này thật hay giả?

Độc Tý Quải Tiên lạnh lùng:

- Bất kể thật hay giả, lão phu cũng không thể tự nhận thất bại.

- Lão tiền bối đã không nhận bại, vậy hẳn là có cao kiến phải không?

- Cược lại lần nữa!

- Cược bằng cách nào?

- Lần cược trước là do đại tiểu thư sắp đặt, lần này dĩ nhiên là phải do lão phu nêu ra.

- Nếu tiểu nữ không đồng ý thì sao?

- Lão phu sẽ vận nội lực chấn vỡ ếch ngọc!

Giang phu nhân bỗng mở mắt, nhìn Độc Tý Quải Tiên, cười khảy nói:

- Thật không ngờ một người thành danh như các hạ mà lại thất tín như vậy.

Độc Tý Quải Tiên chống chế:

- Lão phu chỉ là không muốn chịu thiệt, đâu phải thất tín.

Giang đại tiểu thư nhẹ gật dầu:

- Thôi được, lão tiền bối đưa ra cách cược đi!

- Gióng chuông đoạt ếch rất dễ gian dối, lão phu muốn cùng đại tiểu thư so chân tài thực học một phen.

- Lão tiền bối muốn động thủ giao đấu ư?

- Không cần phải vậy, chúng ta hãy để ếch ngọc trên đỉnh núi cheo leo rất khó lấy, sau đó bằng vào võ công thật sự, cùng ở khoảng cách tương đương, sau một tiếng báo hiệu cùng lúc hành động, ai lấy được trước thì ếch ngọc thuộc về người ấy, mỗi người bằng vào thực học, không ai có thể gian dối.

Giang phu nhân bỗng lạnh lùng nói:

- Vậy chi bằng mỗi người bằng vào võ công quyết một phen sống chết ngay tại đây, người thắng sẽ là chủ nhân ếch ngọc, kẻ bại không chết cũng trọng thương, chẳng còn nghĩ đến ếch ngọc được nữa.

Độc Tý Quải Tiên cười ha hả:

- Ý kiến của Giang phu nhân hay lắm, lão phu sẵn sàng hầu tiếp, nhưng chẳng hay phu nhân với đại tiểu thư người nào động thủ?

Giang đại tiểu thư tranh trước nói:

- Mẫu thân xin nguôi giận, nữ nhi đã cược với ông ấy một trận, từ giờ trở đi cứ để cho nữ nhi định liệu.

Dung Ca Nhi đôi mắt như muốn phún ra lửa nhìn chốt vào mặt Độc Tý Quải Tiên, tay nắm chuôi kiếm như sẵn sàng động thủ.

Huỳnh Thập Phong thấy vậy, vội giật tay áo Dung Ca Nhi, truyền âm nói:

- Dung công tử chớ nóng nảy, Giang đại tiểu tử chủ yếu là muốn thu phục Độc Tý Quải Tiên, không hề có ý định động thủ với lão ta.

Giang đại tiểu thư nhẹ thở dài nói:

- Quải lão tiền bối nói cũng phải, nếu như tiếng chuông có sự mờ ám, Quải lão tiền bối quả là quá thiệt thòi.

Độc Tý Quải Tiên cười ha hả:

- Đại tiểu thư quả là người biết phải trái.

Giang đại tiểu thư chầm chậm buông năm ngón tay, nói:

- Tiểu nữ đã buông ếch ngọc, lão tiền bối cũng nên rụt tay về được rồi.

- Lão phu tin đại tiểu thư một lần này!

Độc Tý Quải Tiên dứt lời, tay phải liền rụt về.

Giang đại tiểu thư cười:

- Vãn bối tuy là phận nữ lưu, nhưng nói là giữ lời.

Độc Tý Quải Tiên đỏ mặt:

- Điều kiện cược do đại tiểu thư quyết định lại, lần này mà lão phu thua nữa, sẽ tuyệt đối tâm phục khẩu phục, không còn chối cãi nữa.

- Điều kiện cược vẫn như trước, nhưng thêm một điều nữa là trong vòng một năm lão tiền bối chỉ có thể bảo vệ mà không được can thiệp vào mọi hành động của Dung công tử, Dung công tử muốn làm gì thì làm.

Độc Tý Quải Tiên đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi:

- Vậy nghĩa là mặc cho Dung huynh đệ muốn đi đâu thì đi, gây ra đại họa gì lão phu cũng phải gánh chịu, mọi sự đều do lão phu bao biện đúng không?

- Vậy đâu có gì là sai!

Độc Tý Quải Tiên đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, bỗng ha hả cười to.

Giang đại tiểu thư lấy làm lạ hỏi:

- Lão tiền bối sao lại cười?

Độc Tý Quải Tiên ngưng cười:

- Lão phu thấy quy định của đại tiểu thư quá rộng, nếu vị Dung huynh đệ này có hành vi tà dâm gây công phẫn võ lâm, chả lẽ cũng phải bảo vệ sao?

Giang đại tiểu thư ngẩn người:

- Dung công tử không phải loại người như vậy!

- Đâu biết được, tục ngữ có câu “Tri nhân tri diện bất tri tâm”, đại tiểu thư không nên quá tin tưởng.

Giang đại tiểu thư lạnh lùng:

- Cho dù Dung công tử là người thập ác bất xá thì cũng không liên quan đến lão tiền bối, chúng ta cược đây là ếch ngọc này.

- Lão phu chỉ buột miệng nói thôi!

- Lão tiền bối ra đề đi!

Độc Tý Quải Tiên đưa mắt nhìn ếch ngọc:

- Theo ý lão phu thì hãy bảo người mang ếch ngọc lên trên một ngọn núi cao ở phía bắc, sau đó lão phu với đại tiểu thư thi triển khinh công lên núi, ai đến trước lấy được ếch ngọc là thắng.

Giang phu nhân chau mày, vừa định cất tiếng, Giang đại cô nương đã tranh trước nói:

- Quải lão tiền bối hãy nghĩ kỹ lại xem, có còn cách nào tốt hơn không?

- Vách núi cheo leo hiểm trở, dù có gian dối một chút cũng không hề gì, lão phu nhận thấy cách ấy là tốt nhất rồi.

- Được, cứ theo ý kiến của lão tiền bối!

Độc Tý Quải Tiên đứng phắt dậy:

- Lão phu rất nóng lòng có được ếch ngọc, chúng ta đi ngay được không?

- Trời tối thế này, lão tiền bối một tay một chân e là đi đứng bất tiện.

- Cũng may là nhãn lực của lão phu vẫn còn tốt!

Giang đại tiểu thư mỉm cười, đứng lên nói:

- Lão tiền bối đã nhất quyết hành động ngay bây giờ, vãn bối đành hầu tiếp vậy.

Dung Ca Nhi lẹ làng tay phải vươn ra, chộp lấy ếch ngọc trên bàn.

Ngay khi ấy, Độc Tý Quải Tiên cũng tay phải vươn ra nhanh như chớp, chộp vào cổ tay phải Dung Ca Nhi siết nhẹ, Dung Ca Nhi liền cảm thấy nửa thân người tê dại, suýt nữa ếch ngọc đã vuột khỏi tay.

Giang đại tiểu thư ánh mắt sắc lạnh nhìn Độc Tý Quải Tiên nói:

- Quải lão tiền bối định tỉ thí nội công với vãn bối phải không?

Độc Tý Quải Tiên cười nhạt:

- Lão phu không hề có ý đối địch với Kim Phụng môn, nhưng nếu đại tiểu thư quá bức bách thì cũng chưa biết chừng.

Giang đại tiểu thư chầm chậm cầm ly rượu trên bàn lên, hé môi uống cạn một hơi, đột nhiên há miệng, một vòi rượu phún ra như tên bắn, chỉ nghe tiếng lộp bộp khẽ vang lên, trúng vào một cột đá ở ngoài xa hơn trượng, những giọt rượu rơi vung vãi trên mặt đất.

Chú mắt nhìn, chỉ thấy cột đá đã có thêm một lỗ cỡ như hạt đào.

Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi không ngờ Giang đại tiểu thư diện mạo không đẹp mà nội công lại thâm hậu đến vậy, thật đúng là không thể đánh giá con người qua tướng mạo.

Độc Tý Quải Tiên buông cổ tay Dung Ca Nhi ra, mỉm cười nói:

- Nội công của đại tiểu thư dạo này tinh tiến nhiều lắm!

Giang đại cô tiểu thư nhạt giọng:

- Không dám, lão tiền bối quá khen!

Dung Ca Nhi liếc mắt nhìn, thấy Giang đại tiểu thư vẫn sắc mặt vàng ệch đầy bệnh hoạn, không có vẻ gì khác lạ.

Lúc này, hai cánh cửa đá của đại sảnh đã mở toang, hai nữ tỳ áo xanh tay giơ cao đèn lồng chậm bước đi ra, Độc Tý Quải Tiên thoáng do dự, rồi liền theo sau hai nữ tỳ áo xanh.

Giang đại tiểu thư quay sang Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi, khẽ nói:

- Hai vị chỉ nên bàng quan, bất luận xảy ra việc gì cũng đừng hỏi và càng không được ra tay can thiệp.

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Vâng, xin vâng lời tiểu thư!

Giang đại tiểu thư đưa tay ra:

- Dung công tử đưa ếch ngọc cho tiểu nữ.

Dung Ca Nhi lúc này đã hoàn toàn tin cậy Giang đại tiểu thư, liền trao ếch ngọc ra.

Giang đại tiểu thư đón lấy, bước nhanh theo sau Độc Tý Quải Tiên ra khỏi đại sảnh.

Dung Ca Nhi với Huỳnh Thập Phong sóng vai theo sau.

Ngẩng lên nhìn, bầu trời đầy mây, che khuất ánh trăng sao, bốn bề tối mịt.

Giang đại tiểu thư giơ cao ếch ngọc trong tay:

- Quải lão tiền bối hãy chọn một người trong chúng ta mang ếch ngọc lên trên đỉnh núi.

Độc Tý Quải Tiên quay sang Huỳnh Thập Phong nói:

- Xin phiền Huỳnh bang chủ một phen được không?

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Đa tạ đã xem trọng!

Đoạn đưa tay ra nhận lấy ếch ngọc. Giang phu nhân bỗng nói:

- Huỳnh bang chủ không quen thuộc địa thế, lão thân phái hai nữ tỳ dẫn đường cho.

Đoạn giơ tay lên khoát nhẹ, hai nữ tỳ áo xanh liền dẫn trước tiến tới.

Huỳnh Thập Phong đưa mắt nhìn hai nữ tỳ, nhận ra một trong số chính là Ngọc Phụng.

Trong hai nữ tỳ có một người cầm đèn đi trước dẫn đường, họ đã sống trong Kim Phụng cốc nhiều năm, đương nhiên quen đường thuộc lối, không theo mặt chính lên núi mà vòng qua một con đường nhỏ đi lên.

Huỳnh Thập Phong nhanh bước đi đến bên Ngọc Phụng, hỏi:

- Cô nương cầm đèn kia xưng hô thế nào vậy?

Ngọc Phụng chưa kịp đáp, nữ tỳ cầm đèn đi trước đã ngoảnh lại nói:

- Tiểu tỳ là Thất Phụng, những mong Huỳnh bang chủ đoái hoài.

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Thì ra là Thất Phụng cô nương, Huỳnh mỗ thật thất kính!

Ngọc Phụng ngạc nhiên:

- Hai người từng gặp nhau rồi sao?

Thất Phụng cười:

- Khách quý của Kim Phụng cốc, dĩ nhiên là tiểu muội nhớ rồi.

Đoạn liền thi triển khinh công phóng đi. Huỳnh Thập Phong thầm vận công giới bị, khẽ nói:

- Ngọc Phụng cô nương hẳn là rất thân thiết với Thất Phụng cô nương?

- Mọi tỳ nữ trong Kim Phụng cốc đều thân thiết như tỷ muội!

Huỳnh Thập Phong thầm nhủ: “Ngọc Phụng này rất thông minh, mình phải nhân cơ hội này vạch rõ thân phận khả nghi của Thất Phụng để cho nàng ta cảnh giác đề phòng mới được”; bèn nói:

- Chư vị cô nương đã có thể vào Kim Phụng cốc, hẳn là thân thế lai lịch phải trải qua điều tra, đúng không?

- Đúng, sao Huỳnh bang chủ lại nghĩ đến điều ấy?

- Nếu cô nương trung thành với Giang phu nhân, hãy lưu ý đối với Thất Phụng cô nương.

Huỳnh Thập Phong dứt lời, không chờ Ngọc phụng trả lời, gia tăng công lực phóng đi.

Nhưng lời nói của Huỳnh Thập Phong đã khiến cho Ngọc Phụng nghi vấn ngập lòng, liền phóng nhanh đi, đuổi theo Huỳnh Thập Phong, khẽ nói:

- Huỳnh bang chủ, thật ra là chuyện gì, có thể nói rõ hơn không?

Huỳnh Thập Phong biết là nếu nói toẹt ra, Ngọc Phụng hẳn sẽ mách lại với Giang phu nhân, vậy thì Thất Phụng hẳn lâm vào hoàn cảnh bi thảm, bèn nói:

- Huỳnh mỗ chỉ nhận thấy Thất Phụng cô nương có chút khả nghi thôi!

Ngọc Phụng lắc đầu:

- Huỳnh bang chủ không nên nói bừa bãi, phải biết quy giới của Kim Phụng môn cực kỳ nghiêm khắt, sự trừng phạt đối với tội tư thông ngoại địch càng khắt khe hơn, chỉ có một con đường chết, Huỳnh bang chủ nếu chỉ là hoài nghi trong lòng, tuyệt đối không nên nói ra.

- Huỳnh mỗ chỉ nói với mỗi mình cô nương thôi.

Ngọc Phụng ngẫm nghĩ chốc lát, lắc đầu:

- Tiểu tỳ chẳng phải biện hộ cho Thất Phụng, Thất Phụng là thị tỳ của đại tiểu thư, thông minh sáng suốt như đại tiểu thư, nếu Thất Phụng là gian tế, đại tiểu thư hẳn đã phát hiện từ lâu.

Huỳnh Thập Phong thầm thở dài, nói:

- Mong là Thất Phụng cô nương không phải là gian tế.

Rồi không màng đến Ngọc Phụng, phóng đi lên núi.

Lúc này, Thất Phụng đã lên đến đỉnh núi, giơ cao đèn lồng trong tay nói:

- Huỳnh bang chủ, chúng ta đã đến đỉnh núi, hãy báo với đại tiểu thư và lão già kia.

Huỳnh Thập Phong đón lấy đèn lồng, giơ cao lên nói:

- Ếch ngọc đã đặt xong, hai vị bắt đầu được rồi!

Huỳnh thập Phong nội công thâm hậu, tuy nói trên núi cao trăm trượng mà mọi người vẫn nghe rất rõ ràng.

Độc Tý Quải Tiên quay nhìn Giang đại tiểu thư hỏi:

- Đại tiểu thư, bắt đầu được chưa?

Giang đại tiểu thư cười nhạt:

- Xin mời lão tiền bối!

Độc Tý Quải Tiên cũng không khách sáo, nạng sắt chỏi mạnh xuống đất, người vọt lên cao hơn hai trượng, lộn người mấy vòng trên không, chân hạ xuống đất đã cách xa gần năm trượng.

Dung Ca Nhi sửng sốt, lão già này khinh công trác tuyệt, Giang đại tiểu thư thật chẳng dễ thắng được lão ta.

Bỗng nghe tiếng y phục lướt gió, liền quay đầu nhìn, thấy Giang đại tiểu thư lướt đi như tên bắn, thoáng chốc đã mất dạng trong đêm tối; ngoảnh lại nhìn Độc Tý Quải Tiên, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Trong đêm tối chỉ nghe tiếng nạng sắt chạm vào đá núi liên hồi, nhỏ dần rồi sau cùng ngưng bặt.

Dung Ca Nhi tuy nhãn lực hơn người, nhưng cũng chẳng thể nhìn thấy cảnh vật cách xa trăm trượng, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy được cảnh hai người tranh nhau lên núi, nên hết sức nóng lòng lo lắng, nếu ếch ngọc lọt vào tay Độc Tý Quải Tiên, mình biết trả lời thế nào với phương trượng chùa Từ Ân?

Quay mắt nhìn, Giang phu nhân đang đứng thừ ra nhìn lên đỉnh núi, hiển nhiên trong lòng bà cũng hết sức lo lắng, không tin chắc con gái thắng được Độc Tý Quải Tiên.

Nhưng các nữ tỳ đứng bên cạnh Giang phu nhân thì thảy đều tươi cười, như tin chắc đại cô nương sẽ giành được phần thắng.

Lát sau, ngọn đèn lồng trên đỉnh núi vụt tắt, tiếp theo là một tiếng huýt dài vang lên.

Giang phu nhân biến sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Lão què phen này mà còn đổ thừa lật lộng thì đừng hòng rời khỏi Kim Phụng cốc.

Dung Ca Nhi tuy hết sức quan tâm về ếch ngọc, nhưng không tiện lên tiếng hỏi.

Chừng nửa khắc sau, bỗng nghe tiếng nạng sắt chạm đất vang lên, đưa mắt nhìn, Giang đại tiểu thư cùng với Độc Tý Quải Tiên sóng vai đi đến.

Giang đại tiểu thư giơ cao ếch ngọc trong tay, hiển nhiên nàng đã giành phần thắng.

Dung Ca Nhi vừa vui mừng vừa kinh ngạc, thật không ngờ Giang đại tiểu thư trông bệnh hoạn thế kia mà lại thân hoài tuyệt kỹ.

Giang đại tiểu thư tay cầm ếch ngọc đi thẳng đến trước mặt Dung Ca Nhi, cười nói:

- Vật về với chủ, Dung công tử hãy cất giữ cẩn thận, người có thân phận như Quải lão tiền bối mà còn xem trọng ếch ngọc này, đủ biết quý giá dường nào, tiểu nữ tuy không biết quý ở điểm nào, nhưng tin chắc là công dụng khôn lường.

Độc Tý Quải Tiên khẽ hắng giọng, định nói nhưng lại thôi.

Dung Ca Nhi đón lấy ếch ngọc, cẩn thận cất vào lòng.

Giang đại tiểu thư quay sang Độc Tý Quải Tiên nói:

- Quải lão tiền bối phen này chịu thua rồi chứ?

Độc Tý Quải Tiên thở dài:

- Lão phu mà chưa chịu thua, còn mặt mũi nào đứng chân trên giang hồ nữa!

Giang đại tiểu thư khom mình thi lễ:

- Thật ra thì Quải lão tiền bối khinh công trác tuyệt, chỉ kém vãn bối một bước mà thôi.

Độc Tý Quải Tiên cười gượng:

- Không cần trát vàng lên mặt lão phu, lão phu sẽ giữ đúng lời cam kết, hộ vệ cho vị Dung huynh đệ này một năm.

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Lão phu chờ ở ngoài Kim Phụng cốc, chỉ cần Dung huynh đệ ra khỏi cốc là lão phu bắt đầu chịu trách nhiệm hộ vệ.

Đoạn quay người tung mình, chỉ nghe tiếng nạng sắt chỏi đất, thoáng chốc đã mất dạng.

Giang đại tiểu thư đứng yên, chờ đến khi Độc Tý Quải Tiên khuất dạng, bỗng há miệng phún ra một ngụm máu tươi, ngã ngang sang bên.

Dung Ca Nhi đứng gần Giang đại tiểu thư nhất, ngay vị trí Giang đại tiểu thư ngã ra, liền theo phản ứng tự nhiên đưa hai tay ra, ôm lấy Giang đại tiểu thư.

Giang đại tiểu thư tuy người đứng không nổi, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, thấy mình ngã vào lòng Dung Ca Nhi mà không sao tránh được, bị Dung Ca Nhi hai tay ôm chặt, đành nhắm mắt lại, nép vào lòng Dung Ca Nhi, vẻ như bất tỉnh nhân sự.

Ngay khi ấy, Huỳnh Thập Phong cùng Ngọc Phụng và Thất Phụng chạy vội đến.

Giang phu nhân bước nhanh đến, đón lấy con gái từ tay Dung Ca Nhi, thở dài nói:

- Nữ nhi thọ thương có nặng không?

Giang đại tiểu thư từ từ mở mắt ra, nhìn mẫu thân nói:

- Không sao, nghỉ ngơi hai hôm sẽ hồi phục thôi!

Giang phu nhân dịu dàng:

- Mẫu thân dìu về nhé?

- Hãy khoan, nữ nhi còn vài điều quan trọng cần nói với Dung công tử.

Giang đại tiểu thư gắng gượng từ trong lòng mẫu thân đứng lên, nói:

- Dung công tử, tiểu nữ còn vài điều cần nói với công tử.

Dung Ca Nhi thấy Giang đại tiểu thư vì bảo vệ ếch ngọc mà thọ thương nặng thế này, lòng vừa cảm kích vừa áy náy, bèn nói:

- Tiểu thư có gì dặn bảo xin cứ nói, chỉ cần tại hạ đủ năng lực, quyết không từ chối.

Giang đại tiểu thư thở ra một hơi dài:

- Dung công tử phải kiên nhẫn nghe cho hết, xin đừng hiểu lầm.

- Tại hạ xin lắng nghe!

- Qua việc Độc Tý Quải Tiên xem trọng ếch ngọc này, trong thời gian một năm lão ta tuy không thể công khai cướp đoạt, nhưng rất có thể lão ta giở trò “thâu (trộm) thiên hoán nhật”, dùng đồ giả đánh tráo đồ thật.

- Lão ta đã thua tiểu thư hai lần, chả lẽ còn chưa tâm phục khẩu phục sao?

Giang đại tiểu thư từ trong lòng lấy ra một viên dược hoàn, bỏ vào miệng nuốt chửng, đoạn nói tiếp:

- Vấn đề là chúng ta không biết diệu dụng của ếch ngọc, và cũng không sao phân biệt được thật hay giả.

- Vâng!

- Nếu Độc Tý Quải Tiên làm ra một ếch ngọc giả, đánh táo ếch ngọc thật, có lẽ Dung công tử cũng khó phát hiện, tiểu nữ với gia mẫu mà tìm lão ta hạch hỏi, lão ta cũng có lý do chối cãi, để bảo vệ ếch ngọc được an toàn tuyệt đối, đành phải dùng cách đánh tráo như vậy thôi.

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Tiểu thư nói không sai!

- Cho nên tiểu nữ hết sức lo về ếch ngọc này!

Giang đại tiểu thư dứt lời, nhắm mắt nép vào lòng Giang phu nhân.

Dung Ca Nhi đã biết rõ mình không phải địch thủ của Độc Tý Quải Tiên, suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra được cách bảo vệ ếch ngọc, đành nói:

- Tiểu thư có cao kiến gì có thể giúp tại hạ bảo toàn ếch ngọc không?

Giang đại tiểu thư mở mắt, thở dài nói:

- Trừ phi tranh trước đổi một ếch ngọc giả, cất giấu thật kỹ ếch ngọc thật.

- Cất giấu ở đâu?

- Tùy Dung công tử chọn, hãy nghĩ ra một nơi an toàn nhất.

Dung Ca Nhi suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu:

- Tại hạ thật không sao nghĩ ra được nơi an toàn.

- Và cũng không thể trong một ngày ngắn ngủi mà làm ra được một ếch ngọc giả.

- Vâng, vậy là cách này của tiểu thư không thể thực thi rồi!

Giang đại tiểu thư cười:

- Một ngày không xong thì ba bốn ngày cũng được vậy!

- Ếch ngọc này điêu khắc rất tinh xảo, cần phải có thợ giỏi tay nghề mới được.

- Điều ấy Dung công tử khỏi lo, tiểu nữ có thể ra sức.

- Sức khỏe của tiểu thư sao chịu nổi lao lực như vậy!

- Không sao, việc điêu khắc chủ yếu là tinh xảo, không cần tốn sức lực, nếu Dung công tử tin được tiểu nữ, hãy giao ếch ngọc cho tiểu nữ, cam đoan trong vòng ba ngày, tiểu nữ sẽ làm cho công tử một ếch ngọc giả.

Dung Ca Nhi thò tay vào lòng lấy ếch ngọc đưa ra:

- Tại hạ tin tiểu thư!

Giang đại tiểu thư đón lấy, đưa mắt nhìn Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi nói tiếp:

- Hai vị hãy về tịnh thất nghỉ ngơi, tiểu nữ làm xong sẽ phái người đến báo.

Đoạn đứng thẳng người, dưới sự dìu đỡ của hai nữ tỳ, chậm bước rời đi.

Huỳnh Thập Phong với Dung Ca Nhi trở về tịnh thất, Dung Ca Nhi đóng cửa lại, khẽ nói:

- Huỳnh bang chủ, dường như Giang đại tiểu thư cũng rất yêu thích ếch ngọc.

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Thà để ếch ngọc lại trong Kim Phụng cốc còn hơn là để cho Độc Tý Quải Tiên cướp mất.

Dung Ca Nhi thở dài:

- Nếu Giang đại tiểu thư không chịu trả lại ếch ngọc, chúng ta phải làm sao?

Huỳnh Thập Phong cười nhạt:

- Nếu Giang đại tiểu thư làm giả hai ếch ngọc cùng trả lại thì Dung công tử có thể làm gì?

Dung Ca Nhi ngẩn người:

- Đúng rồi, nếu cả hai đều là giả, tại hạ cũng không sao phân biệt ra được.

- Cho nên chúng ta đừng suy nghĩ về việc ấy nữa!

Ba ngày thấm thoát qua đi, trong thời gian ấy đều do Ngọc Phụng mang thức ăn đến.

Trưa ngày thứ tư, Ngọc Phụng lại đẩy cửa đi vào, cười nói:

- Dung công tử, ếch ngọc giả đã làm xong, đại tiểu thư mời Dung công tử đi xem trước có gì sơ hở hay không.

Dung Ca Nhi mấy hôm nay lòng luôn canh cánh về ếch ngọc, bèn nói:

- Vâng, phiền cô nương dẫn đường!

Bạn đang đọc Song Phụng Kỳ của Ngọa Long Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.