Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân mang kỳ bửu tội tự đến

Phiên bản Dịch · 8767 chữ

Chương 17: Thân mang kỳ bửu tội tự đến

Dung Ca Nhi đi được hai bước, chợt nghĩ đến Huỳnh Thập Phong, liền ngoảnh lại nói:

- Huỳnh bang chủ cùng đi nhé?

Huỳnh Thập Phong chưa kịp đáp, Ngọc Phụng đã tranh trước nói:

- Đại tiểu thư chỉ mời mỗi mình Dung công tử, tiểu tỳ không dám tự quyết định cho thêm một người đi cùng, Huỳnh bang chủ xin chờ chốc lát, để tiểu tỳ xin ý kiến của đại tiểu thư rồi hẵng tính.

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Vậy thì Dung công tử cứ đi một mình, Huỳnh mỗ ở lại đây chờ cũng được.

Dung Ca Nhi không tiện nói nữa, đành đi theo sau Ngọc Phụng.

Ngọc Phụng đi trước dẫn đường, vòng qua một góc núi, rẽ vào một hạp cốc.

Dung Ca Nhi nhớ là Giang đại tiểu thư cư trú trên một triền núi, giờ thấy Ngọc Phụng dẫn đi đến một nơi khác, ngạc nhiên hỏi:

- Ngọc Phụng cô nương có lầm đường không vậy?

Ngọc Phụng ngoảnh lại cười:

- Tiểu tỳ ở trong Kim Phụng cốc này đã mười mấy năm, biết rõ từng ngọn cây cọng cỏ, sao thể lầm đường được?

Dung Ca Nhi không nói nữa, lẳng lặng đi theo sau Ngọc Phụng.

Đi sâu vào chừng mười trượng, hạp cốc bỗng rẽ sang trái, vòng qua một vịnh núi, cảnh tượng trước mắt đổi khác, chỉ thấy núi cao bốn phía bao quanh một khoảnh đất bằng rộng chừng trăm trượng vuông, cỏ non xanh mượt, kỳ hoa rộ nở, một đôi hươu con đang chạy nhảy chơi đùa trên bãi cỏ. Tai nghe tiếng nước chảy róc rách, một dòng suối xanh vòng qua bãi cỏ, chảy vào trong lòng núi.

Trên dòng suối có một chiếc cầu đỏ, một đôi chim màu xanh biếc chia nhau đậu trên hai bên lan can gỗ.

Ngọc Phụng đi đến đầu cầu, dừng chân khom mình nói:

- Dung công tử đến!

Lát sau, một tiếng nói trong trẻo vang lên:

- Đại tiểu thư mời Dung công tử vào thẳng Vong Ngã Tiểu Trúc gặp nhau!

Ngọc Phụng hỏi:

- Tỷ tỷ hay muội muội dẫn đường?

- Đại tiểu thư không nói rõ, nhưng tỷ tỷ đã đưa Dung công tử đến đây, vậy tỷ tỷ hãy tiếp tục dẫn đường đi thôi.

- Vâng!

Ngọc Phụng quay sang Dung Ca Nhi nói tiếp:

- Đây là nơi luyện võ và đọc sách của đại tiểu thư, thường ngày cấm cửa, ngoài bốn thị tỳ thân cận, chúng tiểu tỳ cũng không được tự ý đi vào, hôm nay lại phá lệ tiếp Dung công tử, có thể nói đây là điều chưa từng xảy ra trong Kim Phụng cốc.

Dung Ca Nhi thầm nghĩ: “Đại tiểu thư diện mạo như vậy, ai mà dám gần gũi kia chứ?”, nhưng miệng thì nói:

- Vậy là tại hạ được ưu đãi quá rồi!

- Đâu chỉ là được, mà là phá lệ!

Ngọc Phụng dứt lời, cất bước đi lên cầu. Dung Ca Nhi theo sau qua khỏi cầu, phía trước là một con đường nhỏ lát đá trắng, dẫn đến một khu rừng trúc xanh. Băng qua rừng trúc, trước mặt là một ngôi lầu nhỏ xây bằng đá trắng, trên vách hai bên cửa có bốn chữ “Vong Ngã Tiểu Trúc”.

Ngọc Phụng khom mình nói:

- Tiểu tỳ Ngọc Phụng, đã phụng mệnh đưa Dung công tử đến.

Một tiếng nói lảnh lót từ trong nhà vang lên:

- Hãy mời Dung công tử lên lầu!

Ngọc Phụng giật tay áo Dung Ca Nhi, khẽ nói:

- Dung công tử lên lầu đi!

- Cô nương không lên sao?

- Nơi đây có thị tỳ thân cận của đại tiểu thư, tiểu tỳ đã xong nhiệm vụ.

Ngọc Phụng không chờ Dung Ca Nhi trả lời, quay người bỏ đi.

Dung Ca Nhi trông theo bóng lưng Ngọc Phụng, đến khi vòng qua rừng trúc khuất dạng mới cất bước thư thả đi vào ngôi lầu.

Qua khỏi cửa, chỉ thấy một cầu thang dẫn lên lầu.

Dung Ca Nhi lên đến trên lầu, liền có một nữ tỳ áo tím tiến đến đón tiếp, khẽ nói:

- Xin mời Dung công tử vào trong sảnh!

Quay người đi xuống lầu, tiện tay khép cửa lại.

Dung Ca Nhi đi vào trong sảnh, chỉ thấy một đôi ếch ngọc được đặt cạnh bên nhau trên một chiếc bàn to rộng.

Một thiếu nữ mặc trang phục cung đình bằng lụa trắng, tóc dài phủ vai, quay mặt về phía cửa sổ, như đang ngắm cảnh bên ngoài.

Thiếu nữ áo trắng nói:

- Dung công tử hãy xem thử đôi ếch ngọc trên bàn, con nào thật, con nào giả?

Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, hai ếch ngọc giống hệt nhau, không sao phân biệt được thật giả, bèn nói:

- Tiểu thư thật khéo tay, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tạo ra một vật tinh xảo thế này, không thể nào phân biệt được thật hay giả.

- Dung công tử quá khen, chỉ là trò xoàng xĩnh, chẳng có gì đáng kể.

Dung Ca Nhi cầm hai ếch ngọc lên, nhấc thử trong tay, cảm thấy trọng lượng tương đương, lòng hết sức khâm phục.

Chỉ nghe Giang đại tiểu thư nói:

- Dung công tử có phân biệt được thật giả không?

Dung Ca Nhi lắc đầu:

- Không!

- Vậy là được rồi, Dung công tử đã không phân biệt được thì Độc Tý Quải Tiên cũng chẳng dễ phân biệt ra được.

- Tại hạ đã không thể phân biệt, thật chẳng biết phải chọn ếch ngọc nào.

- Dung công tử đã nghĩ ra cách bảo vệ an toàn chưa?

- Chưa!

- Vậy Dung công tử hãy nghĩ ra cách bảo toàn ếch ngọc trước, rồi hẵng phân biệt thật giả cũng không muộn.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Vì sao?

- Ếch ngọc này quả thật rất quý giá!

- Sao tiểu thư biết?

- Lúc tiểu nữ mô phỏng ếch ngọc điêu khắc đã tình cờ chạm trúng cơ quan, khám phá ra bí mật trong bụng ếch ngọc.

- Đó là bí mật gì vậy?

- Trong bụng ếch ngọc có giấu một quyển bí kíp võ công tuyệt thế!

- Ra vậy, thảo nào Độc Tý Quải Tiên quyết giành lấy bằng được.

- Có một điều tiểu nữ phải cần nói rõ với Dung công tử trước.

- Điều gì? Tiểu thư cứ nói!

- Tiểu nữ trời sinh có trí nhớ hơn người, xem qua một lần là ghi khắc trong não, tiểu nữ đã xem qua bí kíp trong bụng ếch ngọc, mỗi câu mỗi chữ trong bí kíp đã khắc sâu trong lòng, muốn quên đi cũng chẳng thể được, nên giờ đây ếch ngọc này không còn giá trị đối với tiểu nữ nữa.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Nha đầu thật lợi hại!”, nhưng miệng nói:

- Đó chỉ là vô ý, đâu trách được tiểu thư.

- Nhưng bí mật trong bụng ếch ngọc chẳng những hết sức quan trọng đối với Độc Tý Quải Tiên, mà cả võ lâm thiên hạ cũng bị chi phối nửa phần.

- Vì sao chỉ chi phối có nửa phần?

- Võ công trong bí kíp tuy thần kỳ, nhưng chỉ là quyển thượng, hãy còn một quyển hạ giấu ở nơi khác.

- Còn một quyển hạ ư?

- Đúng vậy, nhưng quyển hạ như đá chìm đáy biển, chẳng biết thất lạc nơi nào, không hề có manh mối.

- Ếch ngọc này quan trọng như vậy, bằng cách nào mới có thể cất giữ an toàn?

- Đó là tùy Dung công tử quyết định, tiểu nữ không tiện nêu ý kiến.

Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:

- Tại hạ gửi tạm ở chỗ tiểu thư, mai sau tiểu thư trao trả cho phương trượng chùa Từ Ân được không?

- Dung công tử nói thật chứ?

- Dĩ nhiên là thật!

- Ếch ngọc này trân quý như vậy, gửi ở chỗ tiểu nữ, Dung công tử có thể yên tâm không?

Dung Ca Nhi cười:

- Tại hạ nhận thấy tiểu thư là người đáng tin cậy, dĩ nhiên là hết sức yên tâm.

- Ếch ngọc này tuy để trong chùa Từ Ân, nhưng cũng không kể được là vật sở hữu của chùa Từ Ân, tiểu nữ tạm giữ giùm Dung công tử, một năm sau sẽ trao trả cho Dung công tử.

- Được, cứ theo ý tiểu thư, xin cho biết đôi ếch ngọc này con nào thật, con nào giả, tại hạ cũng nên cáo từ rồi.

Giang đại tiểu thư chầm chậm quay người lại, nghiêm nghị nói:

- Gia mẫu luôn không quên mối hận thù của tiên phụ, nhưng tiểu nữ thì “dĩ hòa vi quý”, an cư trong Kim Phụng cốc, không màng đến chuyện giang hồ, nhưng phen này xá muội gặp nạn, đang tuổi xuân xanh đã hoa tàn hương phai, sự đả kích này thật quá lớn đối với gia mẫu, nên tiểu nữ đã quyết tâm tái xuất giang hồ, cùng bọn họ so tài đấu trí một phen.

Bỗng phát giác Dung Ca Nhi đang đăm đăm nhìn mình, bất giác thẹn thùng cúi mặt xuống, nói:

- Dung công tử nhìn tiểu nữ chi vậy?

Dung Ca Nhi giật mình, quay về hiện thực, chậm rãi nói:

- Có phải là Giang đại tiểu thư không?

Thì ra Giang đại tiểu thư tuy nói chuyện rất nhiều với Dung Ca Nhi, nhưng chưa hề quay người lại, lúc này đột nhiên quay người nên đã khiến Dung Ca Nhi sững sờ.

Chỉ thấy Giang đại tiểu thư mày liễu cong cong, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt, không hề có khuyết điểm gì khác.

Giang đại tiểu thư chậm rãi đáp:

- Chính là tiểu nữ! Tiểu nữ quên đeo mặt nạ, để khiến Dung công tử phải kinh ngạc.

Dung Ca Nhi ổn định tâm thần:

- Ôi, lẽ ra tại hạ phải sớm nghĩ đến mới đúng!

Giang đại tiểu thư mỉm cười:

- Tiểu nữ có một điều thỉnh cầu Dung công tử.

- Điều gì xin cứ nói!

- Xin Dung công tử hãy tuyệt đối giữ bí mật về sự chuẩn bị của tiểu nữ, tiểu nữ bởi nhất thời hiếu kỳ đã luyện bừa ma công để khiến tẩu hỏa nhập ma, may nhờ gia mẫu cứu kịp, tiểu nữ thoát khỏi khổ ải. Sau ba năm diện bích khổ tu, sức khỏe đã dần khả quan, ước tính chưa đến một năm nữa hẳn sẽ hoàn toàn hồi phục, nếu tin này bị tiết lộ ra ngoài, e là Kim Phụng cốc sẽ lập tức dậy sóng, không còn bình yên.

- Đương nhiên là tại hạ phải giữ bí mật cho đại tiểu thư rồi!

Giang đại tiểu thư từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gỗ, để trên lòng bàn tay:

- Trong hộp này là một món đồ chơi nho nhỏ do tiểu nữ chế tạo trong mấy năm nhàn rỗi, tự tin gọi được là tinh xảo, công tử hãy mang theo bên mình, phòng khi cần thiết có thể sử dụng.

Dung Ca Nhi không khách sáo, đưa tay nhận lấy, cất vào lòng nói:

- Đa tạ đại tiểu thư!

Giang đại tiểu thư thở dài não nuột:

- Tiểu nữ cũng từng lưu ý tướng mạo của xá muội, dường như không phải người chết yểu, nhưng có đượm sát khí, trong một năm hẳn gặp biến cố trọng đại. Chẳng giấu Dung công tử, tiểu nữ rất tâm đắc về tướng học, trước khi nhìn thấy thi thể của xá muội, tiểu nữ có phần không tin, nhưng nét chữ trong thư của xá muội không sai, tiểu nữ cũng không dám vội vàng quả quyết, công tử đi lại trên giang hồ, xin hãy lưu ý giùm tin tức của xá muội.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Nét chữ trong thư đã không sai, chả lẽ lại có sự lầm lẫn, sự sống chết chứ đâu phải chuyện đùa?”. Lòng tuy không đồng ý, nhưng miệng nói:

- Tại hạ hẳn ghi nhớ, mai này trên chốn giang hồ sẽ luôn chú ý đến tin tức của lệnh muội.

- Vậy thì xin làm phiền công tử, nếu trời xui đất khiến công tử có được tin tức của xá muội, tốt hơn nên tạm giữ kín, chờ tiểu nữ xuất cốc hẵng báo lại.

- Lệnh đường cũng không thể cho biết sao?

- Tốt hơn là không cho biết!

- Vâng, tại hạ nhớ rồi!

Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn đôi ếch ngọc trên bàn:

- Hai ếch ngọc này con nào là giả?

Giang đại tiểu thư đưa tay chỉ con bên trái:

- Chính con này!

Dung Ca Nhi cầm lấy ếch ngọc giả:

- Đại tiểu thư bảo trọng, tại hạ xin cáo biệt!

Đoạn quay người đi ra ngoài.

- Công tử xin tạm dừng bước!

Dung Ca Nhi ngoảnh lại:

- Đại tiểu thư còn gì dặn bảo?

- Về Chí Tôn kiếm, công tử phải cất giữ cẩn thận, cũng may là bề ngoài thanh kiếm không nổi bật, chỉ cần che giấu hai chữ Chí Tôn trên chuôi kiếm, kẻ khác hẳn không chú ý.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Chỉ là một thanh sắt tầm thường mà bảo mình quý trọng như bửu kiếm hay sao?”.

Giang đại tiểu thư như nhìn thấu ý nghĩ của Dung Ca Nhi, mỉm cười nói:

- Chủ nhân Tàng Kiếm các đã bỏ ra tâm lực cả đời thu tập danh kiếm, tuyệt đối không phải bịa đặt dối lừa thiên hạ, Chí Tôn kiếm hẳn có diệu dụng, công tử không nên khinh thường.

- Vâng, đại tiểu thư đã nói vậy, tại hạ sẽ cẩn thận giữ gìn!

Giang đại tiểu thư cười nhạt:

- Vậy công tử đi được rồi!

Đoạn chầm chậm quay mặt đi, không nhìn lại nữa.

Dung Ca Nhi đứng ngây ra một hồi, mới quay người đi xuống lầu.

Một nữ tỳ áo xanh tươi cười đứng dưới lầu, thấy Dung Ca Nhi đi đến, khom mình thi lễ nói:

- Dung công tử ra đi rồi sao?

Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy nữ tỳ này vẻ mặt rất tươi tắn, tuổi chừng mười ba, mười bốn, hết sức dễ thương, bèn gật đầu nói:

- Vâng, tại hạ xin cáo từ!

Nữ tỳ ấy khom mình:

- Dung công tử thượng lộ bình an!

- Đa tạ cô nương!

Dung Ca Nhi qua khỏi cầu, mới ngoảnh lại nhìn cảnh sắc nên thơ kia, tiến vào hạp cốc, đi được mười mấy bước, bỗng nghe “ầm” một tiếng vang rền, quay đầu nhìn, thì ra một cửa đá rất nặng đã hạ xuống đóng kín hạp cốc.

Cửa đá ấy như là vách núi thiên nhiên, người không biết sự thật chắc chắn không sao khám phá ra được bên kia còn có một thế giới riêng biệt.

Dung Ca Nhi ra khỏi cửa cốc, Ngọc Phụng đã chờ sẵn bên ngoài, cười nói:

- Đại tiểu thư kể từ khi tịnh tu tại đây, Dung công tử là người khách duy nhất ngoại lệ.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Nàng ta muốn giữ lại ếch ngọc thật, cho dù khách sáo với mình cũng là thủ đoạn mua chuộc thôi!”.

Chàng chỉ nhếch môi cười, không nói gì, sải bước đi tới.

Vào đến tịnh thất, Huỳnh Thập Phong sớm đã thu xếp hành lý, vừa thấy Dung Ca Nhi đi vào, liền vội vã nói:

- Dung công tử về đến thật đúng lúc, chúng ta rời khỏi đây mau!

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Sao lại vội vàng vậy?

- Khi nãy có một vị cô nương đã truyền mệnh của Giang phu nhân, nếu chúng ta không ra khỏi cốc trước giờ ngọ thì phải ở lại đây thêm một tháng nữa.

Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn Chí Tôn kiếm, cầm lên theo sau Huỳnh Thập Phong, vừa đi vừa hỏi:

- Vì sao vậy?

- Vì sau giờ ngọ Kim Phụng cốc sẽ phong tỏa một tháng, bất luận ai cũng không được vào.

Trong khi nói đã đi đến cửa cốc, Ngọc Phụng khom mình thi lễ nói:

- Tiểu tỳ không tiễn nữa, chúc hai vị thượng lộ bình an!

Huỳnh Thập Phong ôm quyền đáp lễ:

- Bọn tại hạ đến đây mấy ngày, đã làm phiền cô nương rất nhiều, xin cảm tạ luôn thể.

- Tiểu tỳ sao dám nhận!

Ngọc Phụng dứt lời, khom mình thi lễ lần nữa, quay người đi vào cốc.

Huỳnh Thập Phong mắt nhìn Ngọc Phụng đã đi xa, khẽ nói:

- Dung công tử có gặp Giang đại tiểu thư không?

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Nàng ta quả là tài giỏi, chẳng gì là không biết, điêu khắc ếch ngọc giống hệt như thật, khó thể phân biệt.

- Công tử có lấy lại được ếch ngọc không?

- Tại hạ tuy lấy được một ếch ngọc, nhưng là giả!

- Công tử đã biết giả sao còn lấy?

Dung Ca Nhi thở dài:

- Tại hạ đã gửi lại ếch ngọc thật cho Giang đại tiểu thư!

Huỳnh Thập Phong nhìn Dung Ca Nhi, định nói lại thôi.

Dung Ca Nhi nói tiếp:

- Giang đại tiểu thư nói rất có lý, Độc Tý Quải Tiên chắc chắn không từ bỏ lòng tham, hẳn sẽ trăm phương ngàn kế đoạt lấy ếch ngọc, nếu mang theo ếch ngọc nhờ lão ta bảo vệ, khác nào với thịt nhử hổ?

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Không sai, trong hai chọn một, Dung công tử đã không chọn sai.

Đi được chừng hơn dặm đường, rẽ qua một vịnh núi, thấy Độc Tý Quải Tiên vẻ mặt nghiêm nghị, tay phải chống nạng đứng cản trước mặt.

Dung Ca Nhi vượt qua mặt Huỳnh Thập Phong, vòng tay nói:

- Quải lão tiền bối vẫn còn chờ sao?

Độc Tý Quải Tiên trầm giọng:

- Lão phu nhất ngôn cửu đĩnh, đã hứa với Giang đại tiểu thư đương nhiên phải giữ lời, lão phu phải bảo vệ an toàn cho Dung huynh đệ một năm.

- Quải lão tiền bối muốn giữ đúng lời hứa phải không?

- Lão phu thân phận thế nào, đâu thể hứa mà không giữ lời… Nhưng Dung huynh đệ phải cho lão phu biết nơi đến, lão phu tuy phải bảo vệ an toàn cho Dung huynh đệ, nhưng cũng chẳng thể suốt ngày ở bên cạnh.

- Tại hạ phải trở về thành Trường An!

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Hiện nay trên giang hồ chẳng những tình thế phức tạp, hơn nữa nhiều cao thủ võ lâm quy ẩn từ lâu cũng lần lượt tái xuất, thật không sao hiểu nổi, khi về đến Trường An, Huỳnh mỗ sẽ tức khắc truyền lệnh, cấp tốc triệu tập mấy vị trưởng lão Cái bang và những người quen thuộc địa hình, quy tụ thành Trường An để nghiên cứu tình hình diễn biến trong võ lâm.

Dung Ca Nhi thở dài:

- Vốn ra gia mẫu chỉ muốn tại hạ giúp Vương tổng tiêu đầu tìm về thất tiêu, chẳng ngờ lại dính líu rộng đến vậy.

Huỳnh Thập Phong cười:

- Giang hồ là vậy, ân oán tình thù dính chặt vào nhau, đã nhúng tay vào là khó thể thoát ra được.

- Sau khi về đến Trường An, tại hạ cũng cần xin ý kiến gia mẫu, xem ra thất tiêu của Vương tổng tiêu đầu khó thể tìm lại được trong một thời gian ngắn.

- Dung công tử, Huỳnh mỗ có vài điều muốn hỏi, nếu không phải xin công tử lượng thứ cho.

- Điều gì vậy?

- Lệnh tôn đã tạ thế lâu rồi phải không?

- Vâng!

- Võ công của công tử có phải được danh sư truyền thụ không?

Dung Ca Nhi nhìn vào mặt Huỳnh Thập Phong một hồi, mới nói:

- Huỳnh bang chủ không phải người khác, tại hạ không tiện giấu giếm, võ công của tại hạ đều là do gia mẫu truyền thụ...

Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ một hồi:

- Lệnh đường họ Trần phải không?

Dung Ca Nhi kinh ngạc:

- Sao Huỳnh bang chủ biết?

- Lệnh tôn là Dung Kim Đường đại hiệp phải không?

Dung Ca Nhi biến sắc mặt:

- Tại hạ không biết tên tiên phụ, Huỳnh bang chủ đừng hỏi thì hơn.

Huỳnh Thập Phong cười nhạt, không hỏi tiếp nữa, thi triển khinh công phóng đi.

Trưa hôm ấy, hai người đã về đến thành Trường An.

Vừa qua khỏi cổng thành, bỗng một đại hán tuổi chừng ba mươi từ phía trước đi đến, đâm thẳng vào hai người.

Dung Ca Nhi vừa định tránh, đại hán ấy đã khom mình nói:

- Các hạ họ Dung phải không?

- Phải, các hạ quý tánh đại danh?

- Tại hạ phụng mệnh gia sư đến đây đón tiếp Dung huynh!

- Lệnh sư là ai?

- Gia sư là Độc Tý Quải Tiên, hai vị đến từ Kim Phụng cốc phải không?

- Lệnh sư hiện ở đâu?

- Gia sư đi trước hai vị, trên đường đã tiêu diệt rất nhiều điểm mai phục định chận cướp vật trên mình Dung huynh, Dung huynh trên đường không hề gặp cản trở, đã bình an đến thành Trường An, không nhận thấy khả nghi sao?

- Huynh đài tên gì?

- Tại hạ Thành Đại Uy!

- Thành huynh đón tiếp tại hạ có gì dặn bảo?

- Gia sư đã thu xếp nơi trú cho Dung huynh, hiện tình hình trong thành Trường An hết sức phức tạp, gia sư đã có trách nhiệm bảo vệ Dung huynh, chẳng thể không lo xa.

Thành Đại Uy quay nhìn Huỳnh Thập Phong, nói tiếp:

- Nhưng nơi trú do gia sư chuẩn bị cho Dung huynh chỉ có thể dành cho một người thôi.

Huỳnh Thập Phong mỉm cười:

- Tại hạ không đến đỗi phải làm phiền Thành huynh đệ!

Đoạn quay sang Dung Ca Nhi vòng tay thi lễ, nói tiếp:

- Dung công tử hãy bảo trọng, Huỳnh mỗ xin cáo từ!

Dung Ca Nhi vội nói:

- Ngày mai chúng ta gặp nhau bằng cách nào?

Huỳnh Thập Phong thoáng suy nghĩ:

- Trưa mai Dung công tử hãy đến tửu lầu Liên Vân, Huỳnh mỗ sẽ phái người hẹn với công tử.

- Vâng, chúng ta quyết định như vậy!

Huỳnh Thập Phong gật đầu cười, quay người sải bước bỏ đi.

Dung Ca nhi theo sau Thành Đại Uy đi qua mấy con đường lớn, bỗng rẽ vào một hẻm vắng.

Thành Đại Uy đi đến trước một cửa đen cao to, nắm lấy vòng cửa lay nhẹ.

Liền nghe “két” một tiếng, cửa gỗ mở ra, một lão nhân áo dài xám đứng giữa cửa, nhìn Thành Đại Uy từ đầu đến chân rồi mới hỏi:

- Các hạ đây là...

- Tại hạ Thành Đại Uy!

Thành Đại Uy từ trong lòng lấy ra một chiếc thiết bài, để trên lòng bàn tay.

Lão nhân áo xám đưa mắt nhìn thiết bài, liền tránh sang bên nói:

- Mời hai vị vào!

Dung Ca Nhi thấy lão nhân áo xám tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời, hiển nhiên lão nhân giữ cửa này cũng là người võ công cao thâm.

Hai người qua khỏi cửa, một đồng tử áo xanh từ trong nhanh bước đi ra nói:

- Tại hạ dẫn đường cho hai vị.

Dung Ca Nhi đi sau cùng, băng qua bốn khu sân vườn, mới đến một ngôi nhà trang nhã.

Đồng tử áo xanh đưa tay chỉ một cửa tròn đóng kín, nói:

- Hai vị hãy gõ cửa kia, bên trong sẽ có người đón tiếp.

Thành Đại Uy đi đến trước cửa tròn, giơ tay vỗ, chỉ nghe tiếng “ong ong” vang lên, thì ra đó là một cửa sắt.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Đây là nơi nào mà lại gắn cửa sắt kiên cố thế này?”.

Ngay khi ấy, cửa sắt mở toang, bên trong là một con đường lát đá trắng, dẫn thẳng xuống dưới đất.

Thì ra đây không phải phòng ốc, mà là một địa thất rộng lớn được xây bằng đá, tường rào vây quanh có trồng hoa cỏ, nhìn từ bên ngoài khó thể nhận ra.

Thành Đại Uy nghiêng người nói:

- Mời Dung huynh!

Dung Ca Nhi chau mày:

- Đây là nơi nào?

- Nơi trú do gia sư sắp xếp cho Dung huynh!

Dung Ca Nhi nhìn chốt vào mặt Thành Đại Uy, lạnh lùng nói:

- Lệnh sư đâu?

Thành Đại Uy ngẩn người:

- Gia sư có việc đến nơi khác, hiện đang ở trong thành Trường An, Dung huynh có gì dặn bảo cứ nói với tại hạ.

- Vậy thì Thành huynh hãy chuyển cáo với lệnh sư, Dung mỗ là người sống tự do bay nhảy, đâu phải một món vật mà cất giấu trong địa thất.

Thành Đại Uy mỉm cười:

- Dung huynh chớ hiểu lầm, đây là một nơi kín đáo dành cho người ở, bên trong bày trí rất sang trọng, không như Dung huynh nghĩ đâu.

- Nếu lệnh sư biết không thể bảo vệ Dung mỗ, Dung mỗ cũng có thể tự bảo vệ bản thân, đâu cần phải ở trong một nơi như vậy.

Đoạn không chờ Thành Đại Uy đáp lời, quay người bỏ đi ra.

Thành Đại Uy tung mình vượt qua Dung Ca Nhi, đứng cản trước mặt, quay lại nói:

- Dung huynh hãy dừng bước, nghe tại hạ nói một lời.

- Được rồi, nói đi!

- Gia sư bảo tại hạ đón tiếp Dung huynh, nếu Dung huynh bỏ đi, tại hạ hẳn bị trách phạt rất nặng, nếu Dung huynh muốn bỏ đi, xin hãy gặp gia sư rồi hẵng tính.

- Trừ phi Thành huynh thay đổi ý định, đừng buộc Dung mỗ phải ở trong địa thất này.

Thành Đại Uy suy nghĩ một hồi mới nói:

- Dung huynh có thể chờ gặp gia sư rồi hẵng tính không?

- Không được, Thành huynh mà buộc Dung mỗ ở trong địa thất này, Dung mỗ đành cáo biệt ngay.

Thành Đại Uy suy nghĩ một hồi:

- Thôi được, Dung huynh hãy chờ chốc lát!

Đoạn sải bước đi vào trong cửa tròn, lát sau vội vã trở ra, cửa sắt cũng liền đóng lại.

Thành Đại Uy đi đến trước mặt Dung Ca Nhi, chậm rãi nói:

- Tại hạ đã xin lỗi chủ nhân nơi này rồi, mời Dung huynh chuyển sang Phục Thọ Hiên ở đối diện.

Dung Ca Nhi thắc mắc:

- Chủ nhân nơi đây chính là cư trú trong thạch bảo này sao?

- Vâng, ông ấy cư trú trong thạch bảo! Xin mời Dung huynh đi theo tại hạ.

Dung Ca Nhi theo sau Thành Đại Uy đi vào một sân vườn nhỏ cây cối sum sê, che phủ bên dưới là một gian nhã thất, bên cạnh cửa quả có ba chữ “Phúc Thọ Hiên” màu trắng.

Thành Đại Uy dẫn Dung Ca Nhi đi vào nhã thất, bên trong rất thoáng mát và hết sức sạch sẽ.

Thành Đại Uy cười hỏi:

- Dung huynh thấy nơi này thế nào?

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Rất tốt!

- Dung huynh nhất quyết không chịu ở trong tòa thạch bảo có thể chống lại thiên quân vạn mã, thủy hỏa cũng khó thể xâm nhập, tại hạ cũng đành chịu, nhưng tại hạ có vài lời chẳng thể không nói với Dung huynh.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Chuyện gì vậy?

- Chuyện Dung huynh trên mình có chí bửu ếch ngọc hiện đã lan truyền trên giang hồ, Dung huynh với bang chủ Cái bang khi nãy vào thành Trường An đã gây cho rất nhiều nhân vật võ lâm chú ý, chẳng phải tại hạ lo xa, hành tung của chúng ta lúc này có lẽ đã lọt vào mắt những người ấy, không chừng đêm nay có người tìm đến đây cũng nên.

- Đa tạ lời cảnh báo của Thành huynh!

- Đó là những lời thành thật của tại hạ, Dung huynh không tin cũng đành chịu… Đêm nay nếu có động tĩnh gì, Dung huynh cứ ở trong phòng lo bảo vệ ếch ngọc, bên ngoài có tại hạ ứng phó.

Dung Ca Nhi thấy Thành Đại Uy nói có vẻ nghiêm túc, lòng cũng đã tin nửa phần, bèn nói:

- Đa tạ Thành huynh đã quan tâm, tại hạ xin ghi nhớ!

- Phúc Thọ Hiên này vốn là nơi trú của chủ nhân nơi đây, về sau khi thạch bảo kia xây xong, chủ nhân đã chuyển vào trong thạch bảo, nơi này bị bỏ trống đến nay, chưa từng tiếp đãi khách, bên ngoài Phúc Thọ Hiên này vốn có rất nhiều bố trí phòng chống kẻ địch, trong đây còn có một bí thất và đường hầm thông đến nơi khác, có điều là tại hạ không biết cách khởi động cơ quan, Dung huynh hãy chờ chốc lát, tại hạ đi mời một người hiểu biết đến đây, nói cho Dung huynh biết hầu có thể sử dụng lúc cần.

Dung Ca Nhi chau mày:

- Lệnh sư bao giờ có thể đến đây?

Thành Đại Uy suy nghĩ một hồi:

- Gia sư cũng vì sắp xếp cho Dung huynh mà phải đi gặp hai vị cố hữu, bao giờ về đến cũng khó tính được chính xác, nhưng trễ nhất không quá ba ngày.

- Tại hạ phải nói với lệnh sư, Dung mỗ tuy được lệnh sư bảo vệ, nhưng không phải chịu sự chi phối của ông ấy, mọi hành động của Dung mỗ đều không cần tuân theo sự sắp xếp của ông ấy.

Thành Đại Uy mỉm cười:

- Hiện nay tình hình thành Trường An hết sức bất ổn, tại hạ nhận mệnh gia sư, chẳng thể không hành sự thận trọng, Dung huynh mà bị tổn thương mảy may, tại hạ sẽ phải bị gia sư nghiêm khắt trách phạt.

Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn Thành Đại Uy, không nói gì nữa. Thành Đại Uy ôm quyền thi lễ, quay người ra khỏi nhã thất, tiện tay khép cửa lại.

Lát sau, cửa nhã thất “kẹt” một tiếng bị người đẩy ra, một tiểu đồng áo xanh mày thanh mục tú tay bưng ly trà đi vào, đến bên Dung Ca Nhi nói:

- Mời Dung gia dùng trà!

Tiểu đồng đặt ly trà xuống bàn, khom mình thi lễ rồi lui ra.

Dung Ca Nhi thấy tiểu đồng này bước đi nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động, hiển nhiên cũng là người có võ công, hết sức lấy làm lạ thầm nhủ: “Đây là gia đình gì mà ngay cả tiểu đồng cũng có võ công, chả lẽ bộc tùng đều được mua vào từ bé rồi mới truyền thụ võ công?

Đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Dung Ca Nhi vừa vận công đề phòng, vừa nói:

- Mời vào!

Liền thì cửa bị đẩy mở, một nữ tỳ áo lục thư thả đi vào.

Nữ tỳ áo lục đi thẳng đến trước mặt Dung Ca nhi, cách chừng hai thước mới dừng lại nói:

- Tiểu tỳ phụng mệnh đến đây hầu hạ tướng công, tướng công có gì cứ sai bảo.

Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:

- Hiện không có việc gì, khi nào có việc sẽ gọi cô nương.

Nữ tỳ áo lục chuyển động đôi mắt to tròn, ngơ ngẩn nhìn Dung Ca Nhi hỏi:

- Tướng công muốn tiểu tỳ lui đi phải không?

- Tại hạ đi đường mệt nhọc, rất muốn được nghỉ ngơi, cô nương hãy lui ra ngoài trước.

- Vâng!

Nữ tỳ áo lục đáp xong, chậm bước lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Sau một hồi nữa, Thành Đại Uy cùng một thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt đi vào.

Thiếu niên này tuổi chừng mười tám, nhưng thần thái hết sức kiêu căng, không hề nhìn Dung Ca Nhi, sải bước đi thẳng vào trong.

Thành Đại Uy ngoắc tay nói:

- Mời Dung huynh vào trong!

Dung Ca Nhi đành đứng lên, theo sau Thành Đại Uy đi vào nội thất.

Chỉ thấy thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt đưa tay vén mở một bức tranh sơn thủy treo phía sau giường gỗ, chỉ vào một vật giống như đinh thép nói:

- Đây chính là nút điều khiển cơ quanh, ấn vào là mật thất và đường hầm hiện ra ngay.

Đoạn bỏ bức tranh xuống, quay người đi ra.

Dung Ca Nhi nhìn theo thiếu niên ấy đi xa, khẽ hỏi:

- Đó là ai vậy?

- Thiếu chủ nhân nơi này!

- Y có vẻ rất cao ngạo, dường như không mấy thích đón tiếp chúng ta.

- Mỗi người có cá tính riêng, y chỉ không thích nói nhiều thôi... Dung huynh đã nhớ vị trí nút điều khiển rồi chứ?

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Nhớ rồi!

- Theo lời chủ nhân nơi đây, cơ quan này được bố trí hết sức kỳ diệu, vạn nhất có người xông vào phòng, Dung huynh hãy ấn nút ngay.

- Ai xông vào?

- Tại hạ cũng không biết, nhưng tại hạ sẽ tận lực ngăn cản, không để cho họ xông vào Phúc Thọ Hiên.

Dung Ca Nhi cười nhạt:

- Nghe khẩu khí của Thành huynh, dường như đêm nay chắc chắn có người đến phải không?

- Gia sư đã trịnh trọng căn dặn, tại hạ chẳng thể không phòng xa.

- Được rồi, tại hạ xin nhớ hảo ý của Thành huynh!

- Còn một điều tại hạ cần nói rõ trước.

-Điều gì?

- Đêm nay bên ngoài Phúc Thọ Hiện dù có động tĩnh gì, Dung huynh cũng đừng nên can thiệp, nếu đối phương quá hung mãnh, tại hạ sẽ báo với Dung huynh.

Thành Đại Uy nói xong, không chờ Dung Ca Nhi trả lời, vòng tay thi lễ rồi lui đi.

Dung Ca Nhi đứng lên, Thành Đại Uy đã mất dạng, đành tự đóng cửa lại rồi ngồi xuống xếp bằng, vận khí điều tức.

Nửa ngày thấm thoát trôi qua, lúc này trời đã sẩm tối.

Nữ tỳ áo xanh lúc trưa đẩy cửa đi vào, tay trái cầm một ngọn nến, tay phải bật cháy hỏa tập, thắp cháy ngọn nến rồi lui ra, lát sau lại bưng vào một bát mì và bốn đĩa thức ăn nhỏ.

Dung Ca Nhi đang đói, liền vội vã ăn xong.

Nữ tỳ áo lục cũng chẳng hỏi Dung Ca Nhi có no hay không, thu dọn bát đĩa rồi lui ra, tiện tay khép cửa lại.

Dung Ca Nhi nhìn theo bóng lưng nữ tỳ áo lục, thầm nhủ: “Nhà này dường như cả chủ nhân và bộc tỳ đều không mấy thân thiện với khách.”. Nhưng nghĩ lại, đây không phải là ý muốn của mình, rồi không màng đến nữa.

Phúc Thọ Hiên này ngoài một phòng khách, còn một phòng ngủ và một thư phòng được khóa chặt.

Dung Ca Nhi sinh lòng hoài nghi đối với tất cả những gì trong nhã thất này, nghĩ đến trong phòng ngủ có bố trí cơ quan nên không muốn vào, bèn thổi tắt ngọn nến trong phòng khách, ngồi xếp bằng trên một chiếc ghế dựa điều tức.

Khoảng canh ba, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động khẽ.

Dung Ca Nhi sớm đã đề cao cảnh giác, lập tức cầm lấy trường kiếm, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc này vầng trăng treo cao, soi sáng khắp mặt đất.

Chỉ thấy hoa lá phất phơ theo gió, không một bóng người.

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Tiếng động vừa rồi như là ai đó ném đá thăm dò, sao không thấy bóng người thế nhỉ?

Ngay khi ấy, một bóng người nhanh như gió lướt qua, Dung Ca Nhi nhận ra đó là một người thân hình thon thả, dường như là nữ tỳ áo lục.

Liền khi ấy, một tiếng quát vang lên:

- Bằng hữu, đã đến rồi mà không để lại một chút gì đã muốn bỏ đi, đâu dễ dàng vậy được.

Dung Ca Nhi nhận ra ngay đó là tiếng nói của Thành Đại Uy, người này thật giữ chữ tín, nói là giữ lời, quả nhiên đã canh phòng bên ngoài Phúc Thọ Hiên.

Chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau liên hồi, hẳn là Thành Đại Uy đã giao thủ với đối phương.

Nhưng chỉ chốc lát, tiếng binh khí đã ngưng bặt, trở về với sự yên lặng, dường như đã phân thắng bại.

Dung Ca Nhi lui về ngồi trở lên, thầm nhủ:

- Vậy là Thành Đại Uy quả thật có lòng bảo vệ cho mình.

Bỗng nghe tiếng nói của Thành Đại Uy từ bên ngoài vang lên:

- Dung huynh ngủ rồi sao?

Dung Ca Nhi khẽ hắng giọng:

- Tại hạ bị tiếng binh khí làm cho thức giấc, Thành huynh có cần vào đây không?

- Nếu Dung huynh không phiền, tại hạ cũng muốn nói chuyện với Dung huynh!

Dung Ca Nhi mở cửa, chỉ thấy Thành Đại Uy toàn thân võ phục, trên lưng giắt chéo một thanh đao lưng dày đứng ngay giữa cửa.

Thành Đại Uy vòng tay thi lễ:

- Tại hạ đêm khuya quấy rầy, thật hết sức ái ngại.

- Không sao, mời Thành huynh vào!

Thành Đại Uy nghiêng người lách vào, nói:

- Khi nãy tại hạ đã phát hiện một người rình mò bên ngoài...

Dung Ca Nhi ngắt lời:

- Người ấy có thọ thương dưới tay Thành huynh không?

- Không, y tiếp xong ba đao liên hoàn của tại hạ, đã đào thoát rồi.

- Người ấy có thể tiếp ba đao liên hoàn của Thành huynh, hẳn là một cao thủ võ lâm.

- Nếu luận khinh công, có lẽ cao hơn tại hạ.

- Tại hạ không hề có kẻ thù trong thành Trường An, người ấy đến đây với mục đích gì?

- Dung huynh có biết câu “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” không?

Dung Ca Nhi hiểu là y muốn ám chỉ ếch ngọc trên người mình, hãy thử y một phen mới được, bèn nói:

- Thành huynh từng nhìn thấy ếch ngọc chưa?

Thành Đại Uy lắc đầu:

- Chưa!

Dung Ca Nhi mỉm cười:

- Lệnh sư có nói cho Thành huynh biết không?

- Nói điều gì?

- Lệnh sư không cho Thành huynh biết ếch ngọc, chí bửu võ lâm là do tại hạ cất giữ sao?

- Đó thì không cần gia sư nói, tại hạ cũng đoán ra được, nếu Dung huynh trên mình không có ếch ngọc, tại hạ cũng đâu phải tốn công mất sức bảo vệ cho Dung huynh.

Dung Ca Nhi lắc đầu:

- Vậy là không đúng rồi!

- Không đúng gì?

- Sở dĩ lệnh sư phái Thành huynh bảo vệ tại hạ, đó là vì ông ấy đã cam kết trong vòng một năm không để cho tại hạ bị tổn thương dưới tay kẻ khác.

Thành Đại Uy cười nhạt:

- Vậy nên gia sư ngoại trừ cho gọi tại hạ, còn đi mời thêm hai vị cao nhân đến bảo vệ Dung huynh... Tại hạ định thương lượng với Dung huynh một điều, chẳng hay có được không?

Dung Ca Nhi mỉm cười:

- Thành huynh muốn được xem ếch ngọc phải không?

- Vâng, Dung huynh quả thông minh hơn người!

Dung Ca Nhi từ trong lòng lấy ếch ngọc ra, bợ trên lòng bàn tay nói:

- Thành huynh xem đi!

Thành Đại Uy chằm chặp nhìn vào ếch ngọc, vẻ mặt thoạt xanh thoạt trắng, hiển nhiên trong lòng hết sức khích động.

Dung Ca Nhi thầm vận khí đề phòng Thành Đại Uy ra tay cướp đoạt. Một hồi lâu, Thành Đại Uy đứng lên nói:

- Dung huynh hãy cất giữ cẩn thận.

Đoạn quay người đi ra. Dung Ca Nhi cất lấy ếch ngọc, cười thầm nghĩ:

- Trông vẻ đau khổ của y, cũng đủ chứng tỏ là không thể nào phân biệt được thật giả.

Bỗng nghe “hự” một tiếng vang lên, tiếp theo là “phịch” một tiếng, dường như có người ngã xuống đất.

Dung Ca Nhi giật mình, liền cầm lấy trường kiếm, thổi tắt ngọn nến trên bàn, sải bước đi đến cửa nói:

- Thành huynh gặp kẻ địch phải không?

Liền nghe tiếng Thành Đại Uy đáp:

- Vâng, tại hạ tuy đả thương kẻ địch phục kích, nhưng cũng thọ thương không nhẹ!

Dung Ca Nhi mở cửa nhìn, dưới ánh trăng chỉ thấy trên vai trái Thành Đại Uy máu tươi đầm đìa, nhưng tay phải lại ôm một đại hán võ phục đen.

Thành Đại Uy vừa chậm chạp đi, vừa nói:

- Dung huynh mau thắp nến lên, tại hạ phải tra hỏi lai lịch người này.

Dung Ca Nhi vội bước nhanh đến thắp cháy nến, dưới ánh nến càng thấy rõ hơn, vết thương trên vai trái Thành Đại Uy rất nặng, máu tuôn xối xả, chàng chau mày nói:

- Do vật gì gây ra mà nghiêm trọng thế này?

- Một ngọn cương trùy (chày)!

Vừa dứt lời, chợt thấy hàn quang lóe lên, hai ngọn phi tiêu bay vào qua cửa sổ.

Dung Ca Nhi tay phải vung lên, trường kiếm ra khỏi bao, “keng” “keng” hai tiếng, hai ngọn phi tiêu đã rơi xuống đất.

Thành Đại Uy buột miệng:

- Kiếm pháp nhanh thật!

Dung Ca Nhi thổi tắt nến, nói nhanh:

- Thành huynh cứ ngồi đây điều tức, để tại hạ ứng phó kẻ địch.

Lại nghe “vút vút” mấy tiếng, lại có mấy đốm sáng bay vào qua cửa sổ.

Dung Ca Nhi vung động trường kiếm, lập tức trong nhã thất tỏa ra một làn kiếm quang lấp loáng.

Chỉ nghe tiếng “keng keng” liên hồi, tất cả ám khí đều bị trường kiếm chém rơi.

Trong khi vung kiếm chống đỡ ám khí, Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Trong tòa nhà này đa số là người biết võ công, sao có nhiều kẻ địch xâm nhập mà không hề nghe báo động thế nhỉ?

Chàng sinh lòng hoài nghi, càng thêm thận trọng hơn.

Chỉ nghe “bùng” một tiếng, cửa nhã thất đã bị đá tung, một tiếng nói lạnh lùng vang lên:

- Các hạ đã bị bao vây, quanh đây có đến mấy mươi cao thủ, các hạ võ công cao đến mấy cũng khó thể thoát thân.

Dung Ca Nhi chỉ chú ý đến ám khí phóng vào qua cửa sổ, chẳng ngờ ngoài cửa chính cũng có cường địch, chợt hiểu ra mình đã bị trúng kế, ngay cả Thành Đại Uy cũng có thể là người giả mạo đệ tử của Độc Tý Quải Tiên.

Chàng võ công tinh thâm, biết tình thế càng hung hiểm, càng phải giữ bình tĩnh, quay đầu nhìn, thì ra là một người toàn thân y phục đen, đầu đội chụp sắt đứng chắn ngoài cửa, bèn đưa tay trái ra lấy Chí Tôn kiếm trên bàn, lạnh lùng nói:

- Các hạ là ai?

- Không cần biết kẻ này là ai, nếu muốn sống chỉ có một con đường, đó là hãy ngoan ngoãn dâng ra ếch ngọc.

Dung Ca Nhi nghiến răng, lớn tiếng nói:

- Thành huynh, thế này là sao?

Ngoảnh lại nhìn, đâu còn bóng dáng của Thành Đại Uy, chẳng rõ y đã trốn đâu mất?

Lúc này chàng cảm thấy hết sức cô độc, một mình lâm vào tình thế hung hiểm tột cùng, chẳng những bên ngoài mai phục đầy kẻ địch, mà trong nhã thất cũng giăng đầy cạm bẫy chết người.

Nhưng biến cố bất ngờ này đã khích dậy hào tình của chàng, cất tiếng huýt dài, sải bước đi ra cửa.

Người áo đen đầu đội chụp sắt lẳng lặng đứng ngay cửa, dưới ánh trăng trông như một pho tượng gỗ.

Dung Ca Nhi đưa kiếm lên, lạnh lùng nói:

- Tránh ra!

Người áo đen từ từ đưa ngọn mai hoa đoạt hình chữ “ 卐”, một binh khí kỳ hình trong tay lên, trầm giọng nói:

- Quanh các hạ có hai đại cao thủ tiềm phục, bên ngoài càng cao thủ vô số, các hạ bản lĩnh bao nhiêu mà dám một mình chống lại mấy mươi cao thủ?

Dung Ca Nhi hít sâu một hơi, trường kiếm đưa lên ngang ngực, tức giận quát:

- Thủ đoạn đê hèn, toàn giở trò ám muội, tại hạ đã được lĩnh giáo.

Đoạn liền vung kiếm, một chiêu “phân vân thủ nguyệt” đâm thẳng ra.

Ngọn mai hoa đoạt hình chữ “ 卐” trong tay người áo đen là một loại binh khí ngoại môn, chuyên dùng để phong tỏa đao kiếm, thấy Dung Ca Nhi một kiếm đâm đến, liền vung lên đón đỡ.

Dung Ca Nhi tuy chưa từng thấy loại binh khí kỳ lạ này, nhưng đã được mẫu thân chỉ bảo, phàm là binh khí kỳ hình hầu hết đều có công dụng phong tỏa đao kiếm, bèn lẹ làng hạ cổ tay xuống, kiếm thế đột biến, chém vào đùi phải đối phương.

Người áo đen như không ngờ Dung Ca Nhi biến chiêu nhanh đến vậy, kinh hãi lùi sau một bước.

Dung Ca Nhi một kiếm giành được tiên cơ, không để cho đối phương có cơ hội hoàn thủ, trường kiếm liên tiếp vung ra ba chiêu.

Ba chiêu kiếm của chàng nhanh như tia chớp, đã bức bách người áo đen liên tiếp lùi sau bốn năm thước.

Thì ra ngọn mai hoa đoạt trong tay người áo đen dưới sự tấn công chớp nhoáng của Dung Ca Nhi, không sao thi triển được, hoàn toàn không có cơ hội hoàn thủ.

Dung Ca Nhi quét mắt nhìn ra ngoài sân vườn, vừa định đuổi theo, bỗng cảm thấy một luồng kình khí ập đến phía sau, vội trở tay vung kiếm, “keng” một tiếng, ám khí đã bị chém rơi xuống đất.

Dung Ca Nhi tuy nhãn lực hơn người, nhưng chàng vừa mới nhìn cảnh vật bên ngoài dưới ánh trăng sáng, giờ đột ngột quay nhìn ra sau, chỉ thấy trong nhã thất tối om, dĩ nhiên khó nhìn rõ cảnh vật.

Vừa định vận tối đa nhãn lực sục tìm kẻ địch trong nhã thất, nhất là kẻ giả mạo Thành Đại Uy, đệ tử của Độc Tý Quải Tiên lại càng khốn kiếp, dù không bắt sống được y để đối chất với Độc Tý Quải Tiên thì cũng phải cho y nếm mùi đau khổ một phen.

Ngay khi ấy, chợt cảm thấy cổ tay phải đau nhói, năm ngón lơi ra, trường kiếm vuột tay rơi xuống đất.

Chú mắt nhìn, chỉ thấy một ngọn tý ngọ đinh cắm trên cổ tay phải, sâu hơn nửa tấc, hoảng kinh vội lùi vào trong nhã thất.

Chỉ nghe nơi tối trong nhã thất vang lên tiếng lạnh lùng nói:

- Trong tý ngọ đinh có tẩm kịch độc, tý không thấy ngọ, ngọ không thấy tý, chắc chắn chết trong vòng sáu giờ, ngoại trừ thuốc giải độc môn của kẻ này, vô phương cứu chữa, các hạ đã là người chết chắc, giữ lại ếch ngọc có ích gì? Sao không dùng ếch ngọc đổi lấy thuốc giải?

Dung Ca Nhi thầm vận công thử, quả nhiên chỗ vết thương có chút tê dại, cắn răng rút tý ngọ đinh ra, cầm trong tay lặng thinh.

Chừng một tuần trà sau, bỗng nghe tiếng Thành Đại Uy nói:

- Dung huynh, tý ngọ đinh quả thật là ám khí độc môn được tôi luyện bằng kịch độc, chưa có thuốc giải là không thể ngăn độc tính phát tác, thay vì chết bởi kịch độc, chi bằng dùng ếch ngọc đổi lấy thuốc giải?

Dung Ca Nhi vừa vận khí phong bế huyệt đạo trên cánh tay phải, không để cho kịch độc lan đi, vừa nói:

- Các hạ thật ra là ai, quan hệ thế nào với Độc Tý Quải Tiên?

Thành Đại Uy cười khảy:

- Dung huynh nhất định muốn biết ư?

- Tại hạ mà không biết được sự thật, chết khó nhắm mắt!

- Được, Dung huynh đã nói vậy, tại hạ đành phải cho biết sự thật… Tại hạ không hề quen với Độc Tý Quải Tiên.

- Vậy là các hạ giả mạo.

- Độc Tý Quải Tiên đúng là có một đệ tử Thành Đại Uy và cũng có mặt trong thành Trường An, phụng mệnh tiếp ứng cho Dung huynh, chỉ tiếc là y đến muộn, đã bị tại hạ tranh trước một bước…

Thành Đại Uy giả ha hả cười to, nói tiếp:

- Dung huynh ít đi lại trên giang hồ nên khó phân biệt thật giả, đó là lẽ đương nhiên, nhưng thật nực cười cho Huỳnh Thập Phong, là bang chủ Cái bang mà cũng bị tại hạ đánh lừa.

- Huỳnh bang chủ là một vị anh hùng đường đường chính chính, đâu nghĩ đến trò quái quỷ đê hèn của các ngươi.

Thành Đại Uy giả cười:

- Dung huynh sai rồi, trên giang hồ đấu trí đấu lực đều dựa vào thủ đoạn, đã đối địch nhau là không thể có lòng từ bi, tiền nhân có câu “binh bất yếm trá”, càng trá càng tốt.

Dung Ca Nhi lạnh lùng:

- Các hạ hãy cẩn thận, có qua mà không có lại là phi lễ, Dung mỗ phải hoàn trả tý ngọ đinh này cho chủ nhân mới được.

Bỗng nghe người áo đen ngoài cửa lạnh lùng nói:

- Đã khuyên không được thì đừng phí lời nữa!

Đoạn liền cất bước đi vào nhã thất.

Dung Ca Nhi tay trái vung lên, tý ngọ đinh bay ra, nhắm vào chỗ lên tiếng của Thành Đại Uy giả, rồi liền tay trái rút Chí Tôn kiếm ra, bổ thẳng xuống đầu người áo đen, “keng” một tiếng rền rĩ, trúng vào chụp sắt trên đầu người áo đen.

Người áo đen tuy có chụp sắt bảo vệ phần đầu, nhưng lực đạo của chiêu kiếm quá mạnh, sức chấn động khiến y bật lui hai bước.

Người áo đen buông tiếng quát to, vung mai hoa đoạt công thẳng vào Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi vung kiếm đón đỡ, chợt cảm thấy Chí Tôn kiếm nhẹ hẫng, sau một hồi tiếng binh khí chạm nhau, mai hoa đoạt của người áo đen đã gãy thành nhiều đoạn, rơi vãi trên đất.

Dung Ca Nhi sững sờ, chưa kịp đưa Chí Tôn kiếm lên xem, người áo đen đã ngã ngửa ra sau, “phịch” một tiếng, nằm dài trên đất.

Dung Ca Nhi đưa Chí Tôn kiếm lên xem, chỉ thấy Chí Tôn kiếm đã trở thành một đoản kiếm dài chưa đến một thước ba, rộng chừng hai ngón tay, vẫn một màu đen nghịt , không có chút ánh sáng nhưng tỏa ra sức lạnh rợn người.

Tiếng nói Thành Đại Uy giả từ trong tối vang lên:

- Tần huynh thọ thương nặng không?

Dung Ca Nhi liền cảnh giác, cúi người lao ra cửa nhã thất.

Ngẩng lên nhìn, thấy mười mấy đại hán võ phục đứng vây thành hình vòng cung, thảy đều tay cầm binh khí sẵn sàng động thủ.

Dung Ca Nhi tức giận:

- Đêm nay buộc phải đại khai sát giới rồi!

Vừa định vung kiếm tiến tới, chợt động tâm thầm nghĩ:

- Mình tay phải bị trúng đinh độc, độc tính đã phát tác, sao thể động thủ?

Bèn lui trở vào nhã thất, quay người nấp vào sau cửa.

Lúc này, Dung Ca Nhi cảm thấy cả cánh tay phải đã tê dại, nhưng có lẽ do cái chết của người áo đen đã khiến Thành Đại Uy kinh khiếp, không dám khinh suất ra tay ám toán.

Dung Ca Nhi cố vận khí phong tỏa huyệt đạo trên tay phải, không cho chất độc xâm nhập vào nội phủ, vừa suy tìm cách thoát thân.

Bỗng nghe một tiếng nói sắc lạnh từ ngoài vọng vào:

- Thả khói độc...

Người áo đen đột nhiên đứng phắt dậy, tháo chụp sắt trên đầu ném xuống đất, hét to:

- Không được thả khói độc...

Chưa dứt lời, há miệng phún ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.

Thì ra chiêu kiếm của Dung Ca Nhi đã vận hết công lực bình sinh, chẳng những chém vỡ chụp sắt mà còn gây chấn thương đại não của người áo đen, sau đó người áo đen gắng sức công ra một chiêu rồi không còn chịu nổi, ngất xỉu ngã ra đất.

Bạn đang đọc Song Phụng Kỳ của Ngọa Long Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.