Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng phản đồ canh ba ly khai

Phiên bản Dịch · 9321 chữ

Chương 19: Chúng phản đồ canh ba ly khai

Huỳnh Thập Phong nói vậy khác nào hạ lệnh đuổi khách, Dung Ca Nhi đành đứng lên, đi theo tiểu khiếu hóa ra khỏi đại sảnh.

Tiểu khiếu hóa rẽ trái quẹo phải, dẫn Dung Ca Nhi đến một ngôi nhà biệt lập, nói:

- Xin mời Dung đại hiệp!

Dung Ca Nhi cất bước đi vào, chỉ thấy trong sân vườn cây cỏ hoa lá sum sê, một gian nhã thất mở toang cửa sổ.

Tiểu khiếu hóa khom mình nói:

- Gian nhã thất cửa sổ mở kia chính là chỗ nghỉ của Dung đại hiệp!

Đoạn ôm quyền thi lễ, quay người bỏ đi.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên thầm nhủ:

- Y đã đưa mình đến đây, sao lại hà tiện mấy bước chân, không chịu đưa mình vào trong nhã thất thế nhỉ?

Chàng đi đến trước nhã thất, thấy cửa khép hờ, bèn đưa tay đẩy mở.

Bên trong hết sức sạch sẽ, một chiếc bàn gỗ kê sát cửa sổ, sát bên vách trong là một chiếc giường gỗ, màn the giăng cao, tuy chỉ là một phòng ngủ nhưng bày trí rất trang nhã.

Dung Ca Nhi đi vào phòng, thầm nhủ:

- Ngôi nhà này ngoài nhã thất này ra hãy còn mấy gian phòng cửa sổ khép kín, chẳng biết có người hay không, Huỳnh bang chủ là người quang minh lỗi lạc, phen này sao lại trở nên thần bí thế này?

Lại nghĩ đến những gì đã gặp trong mấy ngày qua, hệt như một giấc mơ, những chuyện trên giang hồ thật quá ư phức tạp.

Chàng đi đến bên giường gỗ, mặc nguyên y phục nằm xuống, nhưng lòng cuồn cuộn như sóng xô, không sao bình lặng được.

Trong mơ màng, chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, bỗng nghe một tiếng hắng giọng khe khẽ và nói:

- Dung huynh đệ ngủ rồi hả?

Dung Ca Nhi mở mắt nhìn, Huỳnh Thập Phong vẻ mặt nghiêm nghị đang đứng trước cửa, vội ngồi dậy nói:

- Mời bang chủ vào!

Huỳnh Thập Phong cười:

- Mấy ngày không gặp, dường như hai ta đã xa lạ rất nhiều.

- Tại hạ đang có nhiều điều thắc mắc không hiểu muốn hỏi bang chủ.

- Huỳnh mỗ biết trong lòng Dung huynh đệ có nhiều điều hoài nghi nên mới vội đến đây, Dung huynh đệ có gì không hiểu xin cứ hỏi.

Dung Ca Nhi trong lòng có quá nhiều điều thắc mắc, không biết nên hỏi từ đâu, ngẫm nghĩ một hồi mới nói:

- Quý bang đêm nay hẹn quyết chiến mà lại không biết đối phương là ai?

- Vâng, Huỳnh mỗ đã nói với Dung huynh đệ rồi mà!

- Ý tại hạ là bang chủ hôm nay không còn hào khí ngút mây như trước kia.

Huỳnh Thập Phong vẻ mặt nghiêm nghị:

- Cái bang trong những năm gần đây tuy thanh danh khôi phục, nhưng không ngờ nội bộ lại thối nát…

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Ý bang chủ có phải là…

Huỳnh Thập Phong lộ vẻ đau khổ:

- Chẳng rõ người ấy đã dùng cách gì mà khiến cho nhiều đệ tử Cái bang chịu sự sai khiến.

Dung Ca Nhi sửng sốt:

- Có chuyện như vậy ư?

- Vâng, trong thư khiêu chiến của đối phương đã nêu rõ mọi bí mật trong Cái bang, thậm chí ngay cả nhân số và cấp bậc trong bang cũng không sai chút nào.

- Vậy là trong quý bang quả là có người tiềm phục rồi!

Huỳnh Thập Phong cười não nề:

- Theo lời trong thư, sự hiểu biết về Cái bang ngay cả Huỳnh mỗ cũng không bằng, nếu có kẻ tiềm phục thì hầu hết đệ tử Cái bang đều chịu sự sai khiến của đối phương.

Dung Ca Nhi động tâm:

- Kể cả Thần Cơ đường chủ?

Huỳnh Thập Phong gật đầu:

- Vâng, Huỳnh mỗ nhận thấy cả Cái bang không còn tìm ra được một người có thể tin cậy nữa.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Nếu đúng vậy thì thật còn đau khổ hơn là chết”, bèn khuyên:

- Huỳnh bang chủ đừng nghĩ đến mức nghiêm trọng như vậy, có lẽ chỉ là thiểu số đệ tử trong Cái bang thôi!

Huỳnh Thập Phong nhẹ thở dài:

- Ngoại trừ vài nhân vật trọng yếu trong bang, cho dù là đệ tử túi đỏ cũng không thể biết được các bí mật ấy.

Thì ra Huỳnh Thập Phong đang lâm vào tình cảnh hoang mang như vậy, đau khổ là phải thôi.

Huỳnh Thập Phong ngước mặt lên, thở ra một hơi dài, nói tiếp:

- Đêm nay khi gặp đối phương là có thể biết ngay sự thay đổi trong Cái bang, rất có thể toàn bộ đệ tử tham dự đều đã bị đối phương mua chuộc, cho nên đêm nay hẳn là một cuộc chiến sinh tử tồn vong của Cái bang, không chừng Cái bang kể từ sau đêm nay sẽ trở thành một danh xưng để cho mọi người phúng điếu cũng nên.

Tiếng nói của ông tuy bình thản, nhưng chất chứa niềm đau xót vô vàn.

Dung Ca Nhi rất muốn an ủi vài lời, nhưng không biết phải nói thế nào.

Huỳnh Thập Phong khẽ hắng giọng, mỉm cười đau khổ nói tiếp:

- Vì vậy, trước khi sự thật phơi bày, Dung huynh đệ nên rời khỏi đây thì hơn!

Dung Ca Nhi nhẹ thở dài:

- Huỳnh bang chủ lâm vào nghịch cảnh thế này, tại hạ phải ở lại đây chia sẻ mới đúng.

- Đây là tình huống cửu tử nhất sinh, Dung huynh đệ dự vào làm gì?

- Tại hạ lòng đã quyết, cho dù Huỳnh bang chủ không cần một huynh đệ như tại hạ, tại hạ cũng quyết phải tham gia vào vụ náo nhiệt này.

Huỳnh Thập Phong suy nghĩ một hồi, nghiêm nghị nói:

- Dung huynh đệ đã quyết lòng tham dự, nhưng phải hứa với Huỳnh mỗ một điều.

- Điều gì? Huỳnh bang chủ cứ nói!

- Đêm nay nếu tình thế không ổn, Dung huynh đệ phải rời khỏi trước, Huỳnh mỗ sẽ bảo Thần Ưng Ngũ Tử hộ vệ, vậy cũng để lại được chút vốn liếng hầu có thể gầy dựng lại Cái bang trong tương lai.

Dung Ca Nhi thoáng chốc suy nghĩ:

- Được, tại hạ nhận lời!

Huỳnh Thập Phong đứng lên:

- Quanh đây Huỳnh mỗ đã bố trí tám đệ tử tâm phúc, nếu có động tĩnh gì họ hẳn cảnh báo trước, Dung huynh đệ cứ yên tâm điều tức dưỡng thần, đêm đến Huỳnh mỗ sẽ phái người đến mời.

- Vâng, tại hạ ở đây chờ!

Huỳnh Thập Phong vòng tay thi lễ:

- Huỳnh mỗ không quấy rầy nữa!

Đoạn cất bước đi ra, Dung Ca Nhi đứng lên đưa tiễn đến cửa, nghiêm túc nói:

- Tại hạ tin lời Huỳnh bang chủ, ở đây chờ tin báo!

Huỳnh Thập Phong gật đầu, đẩy mở cửa sải bước đi khỏi.

Dung Ca Nhi khép cửa lại, ngồi lên giường, lòng ngổn ngang trăm mối, nghĩ đến tình cảnh hiện nay của Huỳnh Thập Phong, chàng cũng cảm thấy buồn vô hạn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã đến lúc chong đèn.

Một tiểu khiếu hóa áo xám dáng vẻ linh lợi mang đến một bữa ăn tối đơn sơ, Dung Ca Nhi nghĩ đến cuộc chiến ác liệt đêm nay, bèn cố ăn thật no rồi ngồi xếp bằng điều tức.

Vào canh hai, Huỳnh Thập Phong quả nhiên đến đúng hẹn, ông mặc áo vá màu xanh da trời, lưng đeo một túi gấm màu vàng, trên lưng giắt chéo Phục Ma kiếm, thấp giọng nói:

- Dung huynh đệ chuẩn bị xong chưa?

Dung Ca Nhi đứng phắt dậy:

- Rồi, chúng ta đi thôi!

Chộp lấy Chí Tôn kiếm, sải bước đi ra.

Huỳnh Thập Phong khẽ nói:

- Dung huynh đệ cứ theo sau Huỳnh mỗ, nếu nội bộ Cái bang có tranh chấp, tốt hơn là đừng can thiệp.

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Vâng!

Huỳnh Thập Phong dẫn trước bước đi, thẳng đến tiền viện, khoảng năm mươi đệ tử Cái bang già trẻ đang đứng xếp hàng ngay ngắn trong sân vườn.

Huỳnh Thập Phong chầm chậm quét mắt nhìn chúng đệ tử Cái bang, trầm giọng nói:

- Cái bang ta bao đời trung nghĩa, mấy trăm năm đứng chân trên giang hồ, được đồng đạo võ lâm kính trọng, bổn tọa bất tài, từ khi tiếp nhiệm bang chủ, không thể khiến cho Cái bang ngày càng thăng tiến, thật đã phụ kỳ vọng của các vị, hổ thẹn với vong linh bao đời bang chủ trên trời cao.

Lời lẽ vô vàn đau xót, nhưng chất ngất hào khí.

Chúng đệ tử Cái bang thảy đều đứng nghiêm nghị, không nói một lời.

Huỳnh Thập Phong quét mắt nhìn toàn trường, nói:

- Chúng ta đi thôi!

Đoạn dẫn trước bước đi, Dung Ca Nhi bước nhanh theo sau, tiếp theo là “Độc Nhãn Thần Cái” Giang Thượng Nguyên và Thần Cơ đường chủ Trần Lam Phong, cùng với các đệ tử Cái bang.

Lúc này đường phố vắng tanh, mọi người thi triển khinh công phóng đi, nửa giờ sau đã lên đến một ngọn đồi đất.

Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy ngọn đồi này rất hoang vu, chỉ lưa thưa vài cây tạp và mấy nấm mộ hỗn loạn.

Huỳnh Thập Phong đưa mắt nhìn quanh, gật gù lẩm bẩm:

- Chính là nơi này!

Trần Lam Phong khoát tay:

- Tản ra!

Chúng đệ tử Cái bang liền chia nhau tản ra tứ phía, bố trí thành một thế trận kỳ lạ, mỗi nhóm ba người, mỗi người một cương vị, rộng khoảng năm trượng vuông.

Huỳnh Thập Phong yên lặng đứng bên một đống đá ngổn ngang, còn Giang Thượng Nguyên với Trần Lam Phong thì thầm to nhỏ, chẳng rõ bàn tính gì.

Dung Ca Nhi khẽ nói:

- Huỳnh bang chủ, người ấy chưa đến sao?

- Lẽ ra đến rồi mới phải!

Huỳnh Thập Phong vừa dứt lời, chợt thấy nơi xa bừng sáng lên hai ngọn đèn đỏ, nhanh chóng di chuyển về phía này.

Dung Ca Nhi vận hết nhãn lực nhìn, chỉ thấy hai ngọn đèn đỏ có bốn người áo đen như đang khiêng một chiếc kiệu, không còn ai khác. Vì hai ngọn đèn được bọc giấy đỏ quá sẫm màu nên ánh đèn bị che đi rất nhiều, ngoại trừ màu sắc đỏ như máu có thể trông thấy từ xa, cảnh vật được soi sáng chỉ nhìn thấy mơ hồ.

Huỳnh Thập Phong vốn tưởng đối phương hẳn có rất nhiều người, nào ngờ chỉ có vài người mà thôi. Ông dày dạn kinh nghiệm giang hồ, biết nhiều hiểu rộng, thấy khí phách của đối phương như vậy, càng thêm cảnh giác hơn.

Trần Lam Phong ngoảnh lại nhìn Huỳnh Thập Phong, thấp giọng nói:

- Thuộc hạ đi hỏi họ!

Huỳnh Thập Phong nói:

- Bổn tọa đích thân hỏi!

Đoạn sải bước tiến tới, Dung Ca Nhi và Trần Lam Phong tả hữu theo sau Huỳnh Thập Phong.

Khi còn cách đối phương chừng năm thước, Huỳnh Thập Phong mới dừng lại nói:

- Người của Cái bang đã đến theo lời hẹn!

Lúc này trong khoảng cách gần đã có thể nhìn thấy rõ, chỉ thấy hai đại hán cầm đèn toàn thân y phục đen, vẻ mặt trơ khấc đứng yên như tượng gỗ, như không hề nghe tiếng nói của Huỳnh Thập Phong.

Bốn người khiêng kiệu cũng toàn thân y phục đen, chia nhau đứng ở bốn góc kiệu, cũng đều đứng trơ ra.

Chỉ nghe bên trong kiệu sau rèm che vang lên một tiếng thấp trầm nói:

- Huỳnh Thập Phong, các hạ nhất quyết nhúng tay vào cuộc thị phi này hay sao?

Huỳnh Thập Phong rúng động trong lòng:

- Các hạ là ai mà biết Huỳnh mỗ?

Người trong kiệu cười ha hả:

- Bang chủ Cái bang đại danh lừng lẫy, thiên hạ ai mà không biết?

- Cái bang với các hạ nước giếng không phạm nước sông, nhúng tay vào cuộc thị phi nào, Huỳnh mỗ không hiểu.

Người trong kiệu im lặng một hồi, mới nói:

- Hiện nay trên giang hồ đang có một biến cố trọng đại, quý bang xưa nay rất hay can thiệp vào chuyện người khác, phen này bổn nhân rất mong quý bang có thể đứng ngoài cuộc.

- Đứng ngoài cuộc bằng cách nào?

- Hạ lệnh cho đệ tử quý bang rút khỏi hai tỉnh Thiểm Tây và Hà Nam.

Huỳnh Thập Phong ngoảnh nhìn Trần Lam Phong, rồi lại hướng về phía chiếc kiệu nói:

- Huỳnh mỗ chưa biết thân phận của các hạ, chả lẽ chỉ bằng vào một câu nói mà có thể khiến cho tệ bang rút khỏi hai tỉnh hay sao?

Người trong kiệu cười khảy:

- Đó là ý tốt, nghe hay không tùy Huỳnh bang chủ.

- Nghe thì sao? Không nghe thì sao?

- Nếu nghe theo lời khuyên tốt lành của bổn nhân thì còn có thể làm thêm vài năm bang chủ, còn như không nghe thì hẳn mất chức bang chủ ngay trong đêm nay.

Huỳnh Thập Phong ngoảnh lại nhìn Trần Lam Phong và Độc Nhãn Thần Cái, chậm rãi nói:

- Huỳnh mỗ kể từ khi tiếp chưởng Cái bang đã từng trải qua rất nhiều phong ba bão tố, biết bao hung hiểm, nhưng chưa từng gặp một người ngông cuồng như các hạ.

Người trong kiệu cười to:

- Ngông cuồng ư?

Huỳnh Thập Phong đanh giọng:

- Không sai, các hạ đã tự phụ như vậy, sao còn giấu đầu lộ đuôi thế này?

Người trong kiệu cười lạnh lùng:

- Khi nào các hạ không còn sức phản kháng, hoặc quyết định theo về với bổn nhân, lúc ấy hẳn nhiên các hạ sẽ được nhìn thấy mặt thật của bổn nhân.

Huỳnh Thập Phong động tâm, quay lại nhìn Trần Lam Phong nói:

- Trần đường chủ!

Trần Lam Phong vội ôm quyền thi lễ:

- Bang chủ có gì sai bảo?

Huỳnh Thập Phong đăm mắt nhìn vào mặt Trần Lam Phong, không nhận ra vẻ gì khác lạ, mới chậm rãi nói:

- Hãy bắt lấy người trong kiệu!

Trần Lam Phong thoáng ngẩn người:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Sải bước đi thẳng về phía kiệu đen. Dung Ca Nhi sợ người trong kiệu sử dụng ám khí, lo lắng cho Trần Lam Phong, vội lớn tiếng nói:

- Trần đường chủ coi chừng ám khí!

Nhưng Trần Lam Phong đi đến trước kiệu, cung kính ôm quyền thi lễ rồi đứng sang một bên.

Diễn biến thật quá bất ngờ, khiến Dung Ca Nhi đứng thừ ra tại chỗ, hồi lâu không thốt nên lời.

Huỳnh Thập Phong cười cay đắng:

- Trần Lam Phong, nhiều bí mật của bổn bang bị tiết lộ ra ngoài, bổn tọa sớm đã hoài nghi đến ngươi, quả nhiên không sai.

Từ trong kiệu vang lên một chuỗi cười quái dị:

- Huỳnh Thập Phong, hiện nay trên giang hồ đã có dấu hiệu hỗn loạn, với tài năng một mình các hạ thật khó mà đương cự, chi bằng quy thuận bổn nhân còn có thể tiếp tục giữ chức bang chủ Cái bang.

Huỳnh Thập Phong vẻ mặt nghiêm lạnh, ngoảnh lại nhìn Độc Nhãn Thần Cái nói:

- Giang trưởng lão, bổn tọa thiếu sáng suốt, đã trọng dụng một tên gian tế, chẳng trách những điều cơ mật trong Cái bang khó giữ.

- Bang chủ nói rất phải!

Huỳnh Thập Phong chau mày:

- Phiền trưởng lão ra tay bắt lấy Trần Lam Phong trị tội theo giới luật bổn bang.

- Tuân mệnh bang chủ!

Giang Thượng Nguyên dứt lời, cất bước đi thẳng về phía kiệu đen.

Dung Ca Nhi hai mắt trố to dõi theo hành động của Giang Thượng Nguyên, chỉ thấy ông ta đi đến trước kiệu, cũng cung kính thi lễ rồi đứng sang một bên.

Người trong kiệu cười khảy:

- Huỳnh Thập Phong, các hạ giác ngộ chưa?

Biến cố bất ngờ này chẳng những khiến Dung Ca Nhi sửng sốt bàng hoàng, mà ngay cả Huỳnh Thập Phong cũng sững sờ đứng thuỗn mặt ra.

Những điều cơ mật của Cái bang bị tiết lộ ra ngoài đã khiến Huỳnh Thập Phong sinh nghi, không ngờ Trần Lam Phong có thể bội phản, nhưng “Độc Nhãn Thần Cái” Giang Thượng Nguyên có địa vị thanh cao trong Cái bang, không tham chức quyền, được mọi đệ tử trong bang kính trọng, vì sao cũng bội phản Cái bang thế này?

Tình cảnh này đã khiến Huỳnh Thập Phong tột cùng thắc mắc, đứng ngây ra tại chỗ, không hề nghe tiếng nói của người trong kiệu.

Chừng một tuần trà sau, người trong kiệu lại lạnh lùng nói:

- Huỳnh Thập Phong, đêm nay các đệ tử Cái bang đi theo các hạ đến đây hầu hết đã quy thuận bổn nhân, chỉ cần bổn nhân một tiếng lệnh ban ra, cả Cái bang sẽ lập tức tan rã, lúc ấy chẳng những chức vị bang chủ của các hạ khó thể bảo toàn, mà ngay cả Cái bang oai chấn võ lâm mấy trăm năm cũng sẽ biến mất trên giang hồ, cái được cái mất đã rõ, mong các hạ suy nghĩ cho kỹ.

Huỳnh Thập Phong hai mắt trợn trừng, khóe mắt nứt toác, máu từ từ rỉ ra, ngoảnh nhìn Dung Ca Nhi, thấp giọng nói:

- Dung huynh đệ bây giờ rời khỏi được rồi, Thần Ưng Ngũ Tử sẽ hộ tống.

Dung Ca Nhi thoáng suy nghĩ:

- Còn Huỳnh bang chủ thì sao?

Huỳnh Thập Phong buông tiếng cười vang, vô vàn bi thương hào tráng, hồi lâu mới ngưng cười nói:

- Huỳnh mỗ phải ở lại đây trừng trị bọn phản đồ!

- Trong lúc này Huỳnh bang chủ rất cần sự trợ giúp của tại hạ.

- Dung huynh đệ đã quên lời cam kết giữa chúng ta rồi sao?

Dung Ca Nhi mỉm cười:

- Lúc này tình thế đã thay đổi, mong Huỳnh bang chủ lượng thứ...

- Nếu người trong kiệu nói không ngoa, Dung huynh đệ lúc này không rời khỏi đây, e khó còn cơ hội nữa.

Dung Ca Nhi cao giọng:

- Thời gian có mặt trên giang hồ của tại hạ tuy ngắn ngủi, nhưng biết đệ tử Cái bang hầu hết là người trung nghĩa, chỉ một vài kẻ ham mê tài lợi mới phản bội, nếu nói là hầu hết đã từ bỏ Cái bang, tại hạ tuy là người ngoài cuộc cũng chẳng tin.

Người trong kiệu cười khảy:

- Người này là ai mà dám nói năng bừa bãi như vậy?

Dung Ca Nhi lớn tiếng:

- Tại hạ họ Dung, các hạ có phải Vô Cực Lão Nhân không?

Người trong kiệu tức giận:

- Ngươi chưa xứng đáng hỏi họ tên của bổn nhân!

Dung Ca Nhi cười ha hả:

- Hỏi rồi thì sao nào?

- Hừ, ngươi không phải người của Cái bang, đừng xen vào chuyện người khác.

Huỳnh Thập Phong vội tiếp lời:

- Việc của Cái bang đã có Huỳnh mỗ đứng ra giải quyết, không liên can đến người khác.

Đoạn tay phải giơ lên, rút Phục Ma kiếm ra, gắt giọng quát:

- Trần Lam Phong!

Trần Lam Phong chậm rãi đáp:

- Việc gì?

- Ngươi là Thần Cơ đường chủ, quản lý những điều cơ mật trong bang mà lại cấu kết với người ngoài, bội phản bổn bang, có biết đáng tội gì không?

Trần Lam Phong cười:

- Hiện đại thế đã mất, bang chủ một mình dù bản lĩnh cao đến mấy cũng khó thể chống nổi nhiều cao thủ thế này.

Huỳnh Thập Phong đảo mắt nhìn quanh, dừng lại trên mặt Độc Nhãn Thần Cái, lạnh lùng nói:

- Tôn giá là trưởng lão Cái bang, rất được đệ tử trong bang kính trọng, bổn tọa dù có gì không đúng, cũng có thể nêu ra trong hội trưởng lão để cho bổn tọa biết mà sửa đổi, sao lại bội phản bổn bang, tôn giá suốt nửa đời người đã góp bao công sức xây dựng Cái bang, nay tuổi gần cổ lai hy mà lại cam tâm trở thành phản đồ, thật khiến bổn tọa không sao hiểu nổi.

Độc Nhãn Thần Cái môi mấp máy, định nói rồi lại thôi.

Dung Ca Nhi chú ý quan sát, nhận thấy Độc Nhãn Thần Cái dường như trong lòng có nhiều nỗi khổ khó thể tỏ bày.

Trần Lam Phong bỗng thở dài não nuột nói:

- Kẻ thức thời vụ là tuấn kiệt, thời gian phục vụ của Giang trưởng lão trong Cái bang, Huỳnh bang chủ chẳng thể sánh bằng, ông ấy đã bội phản Cái bang dĩ nhiên là phải có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nếu bang chủ chịu nghe lời khuyên tốt lành của tại hạ, chẳng những có thể giữ được chức vị bang chủ mà đệ tử Cái bang cũng tránh được một trận đại kiếp, trọn vẹn cả hai.

Huỳnh Thập Phong gắt giọng quát:

- Câm miệng, bổn tọa đối xử với ngươi chẳng tệ, không ngờ ngươi lại là một tên phản đồ.

Trần Lam Phong nhẹ thở dài:

- Những người theo bang chủ đến đây đêm nay đại đa số đã bội phản Cái bang, nếu bang chủ không tin, hãy hạ lệnh thử xem.

Huỳnh Thập Phong nghiến răng:

- Cho dù toàn thể bội phản Cái bang, bổn tọa cũng không thể chịu sự uy hiếp của các ngươi.

Người trong kiệu bỗng cười khảy nói:

- Ông ta đã chấp mê bất ngộ, các vị cũng không cần khuyên nữa.

Huỳnh Thập Phong quát:

- Các hạ đã có thể khiến cho đường chủ và trưởng lão bội phản bổn tọa, đương nhiên không phải người tầm thường, sao không chịu lộ mặt mà cứ nấp trong kiệu là có dụng ý gì?

Người trong kiệu lạnh lùng:

- Các hạ đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ... Trần Lam Phong, hãy cho ông ta chứng kiến, nếu còn chưa chịu đổi ý, các hạ hãy thay thế chức vị bang chủ Cái bang.

Huỳnh Thập Phong kiên quyết:

- Cho dù các ngươi thủ đoạn thế nào, bổn tọa cũng quyết không khuất phục.

Trần Lam Phong quét mắt nhìn các đệ tử Cái bang tản ra tứ phía, cao giọng nói:

- Ai theo bổn tọa hãy đến phía sau kiệu, xếp hàng chờ lệnh!

Vừa dứt lời, liền thấy nhiều người chạy đến phía sau kiệu, chỉ còn tám người đứng yên tại chỗ.

Huỳnh Thập Phong thấy vậy, thầm buông tiếng thở dài, xoay tay rút lấy Phục Ma kiếm trên lưng, trầm giọng nói:

- Trần Lam Phong, ngươi muốn mưu đoạt chức vị bang chủ, vậy là quá gấp gáp rồi đó!

Trần Lam Phong thản nhiên cười:

- Đến lúc này mà bang chủ còn chưa chịu đổi ý sao?

Huỳnh Thập Phong ngửa mặt cười vang:

- Bổn tọa từ khi lãnh đạo Cái bang đến nay không hề có chút lòng riêng tư, đêm nay Cái bang đứng trước tình thế hung hiểm chưa từng có, đó cũng vì bổn tọa thiếu tài năng, nhìn người không rõ, bổn tọa dù không thể xoay chuyển tình thế, khôi phục thanh danh Cái bang, thì cũng sẽ lấy cái chết mà tạ tội với bao đời bang chủ.

Ngoảnh lại nhìn tám đệ tử Cái bang đứng phía sau, nói tiếp:

- Bổn tọa là chủ một bang, khi Cái bang xảy ra đại biến là phải tuẫn tiết, đó là lẽ tất nhiên, các vị ở lại cũng chẳng thể vãn hồi đại cục, hãy sớm rời khỏi đây hầu có thể giữ lại chút cơ hội phục hưng cho Cái bang.

Dung Ca Nhi quay mắt nhìn, thấy trong số tám người ấy có Thần Ưng Ngũ Tử, ngoài ra chỉ còn ba đệ tử khác, không khỏi kinh hoàng thầm nhủ:

- Trên giang hồ đồn đại Huỳnh bang chủ tài trí hơn người, vậy mà Cái bang xảy ra đại biến như vậy, ông ấy lại không hề phát giác.

Ngay khi ấy, Huỳnh Thập Phong quay sang chàng nói:

- Dung huynh đệ không có quan hệ gì với Cái bang, không nên can thiệp vào chuyện này, xin hãy cùng mấy đệ tử Cái bang này sớm rời khỏi đây.

Dung Ca Nhi bỗng cảm thấy hào khí ngập lòng, thầm nhủ:

- Huỳnh bang chủ đã đối xử tốt với mình, trong lúc nguy cấp mà mình bỏ rơi ông ấy thì đâu phải hành vi của trang hảo hán, cho dù tình thế hung hiểm đến mấy, mình cũng phải ở lại giúp ông ấy một tay.

Lòng đã quyết, bèn giả vờ cười nhẹ nhõm nói:

- Chuyện của quý bang, Dung mỗ dĩ nhiên không can thiệp, nhưng tại hạ rất muốn được lĩnh giáo người trong kiệu đây.

Huỳnh Thập Phong hoảng kinh:

- Dung huynh đệ không nên...

Đồng thời vung tay chộp vào tay áo Dung Ca Nhi.

Dung Ca Nhi nghiêng người, tránh khỏi tay chộp của Huỳnh Thập Phong, đi nhanh về phía kiệu đen.

Trần Lam Phong lách người, đứng cản trước kiệu, vung tay một chưởng tung ra, và quát:

- Đứng lại!

Dung Ca Nhi đang căm hận hành vi đê hèn bội phản Cái bang của người này, lập tức tay phải vận đến mười thành công lực một chưởng tung ra đón tiếp.

“Bùng” một tiếng, chưởng lực hai người chạm nhau, Trần Lam Phong không ngờ Dung Ca Nhi toàn lực xuất thủ nên đã bị đẩy lùi một bước.

Dung Ca Nhi một chưởng đẩy lùi Trần Lam Phong, liền tức chân trái tiến tới một bước, tay phải đã rút Chí Tôn kiếm ra, mắt nhìn kiệu đen lạnh lùng nói:

- Có phải Vô Cực Lão Nhân không?

Người trong kiệu cười khảy:

- Ngươi nghe tên ấy từ đâu?

Dung Ca Nhi gắt giọng:

- Các hạ thật ra là ai? Thậm thà thậm thụt ra vẻ thần bí hù dọa kẻ khác, không hù dọa Dung mỗ được đâu.

Người trong kiệu dường như đã bị Dung Ca Nhi chọc tức, giận dữ quát:

- Mọi người tránh ra!

Trần Lam Phong, Giang Thượng Nguyên và đại hán hộ vệ liền cùng lùi ra sau hai bước.

Một cơn gió thổi tạt, rèm kiệu lay động, Dung Ca Nhi thừa cơ chú mắt nhìn, chỉ loáng thoáng trông thấy một bóng người trong kiệu.

Huỳnh Thập Phong bước nhanh đến trước mặt Dung Ca Nhi, lạnh lùng nói:

- Đây là chuyện của Cái bang, không liên can đến Dung huynh đệ!

- Tại hạ không màng đến chuyện của Cái bang, chỉ tìm Vô Cực Lão Nhân thôi!

Huỳnh Thập Phong vung tay, Phục Ma kiếm hàn quang lấp lóa, quét thẳng vào kiệu đen.

Phục Ma kiếm sắc bén vô cùng, hàn quang vút qua, rèm kiệu liền rơi xuống, cảnh tượng trong kiệu hoàn toàn hiện ra.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên thầm nhủ:

- Người này rất là hung hăng, sao rèm kiệu bị chém rơi mà không chút phản ứng vậy nhỉ?

Dưới ánh sao mờ, Dung Ca Nhi vận hết nhãn lực nhìn vào trong kiệu, chỉ thấy người trong kiệu như mặc y phục đen và đầu đội mũ ngồi yên; quay lại nhìn Huỳnh Thập Phong, ông đang đứng cách kiệu chừng sáu bảy thước, Phục Ma kiếm đưa lên ngang ngực, ngưng thần giới bị.

Thì ra Huỳnh Thập Phong nghĩ là người trong kiệu đã có thể khiến cho Giang trưởng lão và Trần Lam Phong chịu phục tùng, hẳn là võ công kinh thế hãi tục, nên sau khi vung kiếm chém rơi rèm kiện, liền tung mình lùi sau mấy thước, đề phòng đối phương tấn công.

Nào ngờ người trong kiệu như thể nhập định, không hề có chút động tĩnh.

Sự tĩnh lặng bất ngờ khiến bầu không khí tại hiện trường càng thêm ghê rợn.

Huỳnh Thập Phong cố dằn nén, nhưng không thể được, ho khan một tiếng thật mạnh rồi nói:

- Các hạ sao không ra tay? Huỳnh mỗ đang chờ chỉ giáo đây!

Người trong kiệu vẫn lặng thinh, như không hề nghe tiếng nói của Huỳnh Thập Phong.

Dung Ca Nhi hết sức lấy làm lạ, quay nhìn Giang Thượng Nguyên và Trần Lam Phong, hai người cũng lộ vẻ thắc mắc ngơ ngẩn.

Huỳnh Thập Phong thấy vậy cũng hết sức kinh ngạc, chậm bước tiến đến gần kiệu.

Dung Ca Nhi bỗng nói:

- Huỳnh bang chủ, không nên!

Huỳnh Thập Phong ngẩn người, dừng chân đứng lại.

Dung Ca Nhi từ trong lòng lấy ra một đồng tiền, vận công ném ra, “vút” một tiếng bay thẳng vào trong kiệu, nhưng như đá chìm đáy biển, chẳng những không nghe tiếng la hét của người trong kiệu, mà cũng không nghe tiếng của đồng tiền chạm vào vật gì đó.

Dung Ca Nhi sửng sốt, người này thật quá trầm tĩnh.

Huỳnh Thập Phong bỗng vung tay quát:

- Hãy coi chừng, Huỳnh mỗ xuất kiếm đây!

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Dù ngươi trầm tĩnh đến mấy cũng phải tránh đỡ chiêu kiếm này.

Chỉ nghe “choang” một tiếng, chiếc kiệu đã bị Phục Ma kiếm chẻ đôi từ trên xuống.

Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, người áo đen vẫn ngồi trong kiệu, chỉ người nép sang bên, như là né tránh đường kiếm vừa rồi của Huỳnh Thập Phong.

Huỳnh Thập Phong thật không ngờ đối phương vẫn bình thản với chiêu kiếm của mình, bất giác sững sờ.

Người áo đen cười khảy:

- Huỳnh Thập Phong, các hạ chịu phục chưa?

Huỳnh Thập Phong đưa kiếm lên ngang ngực phòng bị, lạnh lùng đáp:

- Phục gì?

- Nếu đổi lại là các hạ ở trong kiệu, chiêu kiếm này các hạ có hoàn thủ không?

Huỳnh Thập Phong thầm nhủ: “Cho dù mình không hoàn thủ cũng phải phá kiệu phóng ra ngoài”, bèn nói:

- Vâng, bản lĩnh trầm tĩnh của các hạ thật khiến Huỳnh mỗ bội phục!

- Các hạ có biết vì sao bổn nhân có thể trầm tĩnh không?

Dung Ca Nhi xen lời:

- Rất khó đoán, có thể là các hạ nhận thấy chiêu kiếm ấy không thể gây tổn thương cho các hạ, hoặc là may mắn tránh khỏi...

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Công phu trầm tĩnh đâu kể được là võ công cao cường.

Người áo đen cười khảy:

- Không ai dám đem tính mạng mình ra đùa cợt, nếu bổn nhân không chắc chắn chiêu kiếm ấy chẳng thể gây tổn thương cho bổn nhân, lẽ nào không tránh né... Phải biết sự trầm tĩnh có được là từ thiền định và lòng tin, nếu không có võ công hơn người, sao thể làm được?

Huỳnh Thập Phong tuy trong lòng thừa nhận đối phương nói có lý, nhưng ngoài mặt thì cười nhạt nói:

- Các hạ nếu tự tin thắng được Huỳnh mỗ, sao không chịu xuất thủ?

Người áo đen trong kiệu tức giận quát:

- Người chấp mê bất ngộ đến mức như thế này, thật chết là đáng kiếp!

Huỳnh Thập Phong đứng án ngay trước kiệu, nói:

- Nếu các hạ bằng vào võ công thắng Huỳnh mỗ, Huỳnh mỗ mới tâm phục khẩu phục.

Người áo đen trong kiệu bỗng đứng lên, chậm bước tiến đến gần Huỳnh Thập Phong.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Người này huênh hoang như vậy hẳn là có chỗ dựa, nếu có thể một kiếm giết chết y thì hôm nay mình còn có hy vọng thoát thân.”

Huỳnh Thập Phong tuy trong tình thế đau buồn và hung hiểm, nhưng cũng không mất phong độ của một bang chủ, Phục Ma kiếm trong tay chĩa ra nói:

- Các hạ sao không lấy binh khí ra?

Người áo đen giọng cao ngạo:

- Động thủ với các hạ không cần phải dùng đến binh khí.

Huỳnh Thập Phong tức giận:

- Thật quá cao ngạo!

Tay phải vung động, một kiếm quét ngang ra.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Khi nãy ở trong kiệu y đã dễ dàng tránh khỏi một kiếm của Huỳnh bang chủ, hẳn là thân pháp của y có điểm đặc biệt, mình phải chú ý xem mới được.”

Chỉ thấy người áo đen lẹ làng ngã ngửa ra sau, trường kiếm của Huỳnh Thập Phong quét ngang bên trên, liền sau đó nhanh chóng đứng thẳng trở lại.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Công phu Thiết Bản Kiều hầu hết là ngã ngửa ra sau, chưa từng nghe có thể ngã ngửa sang hai bên, người này lại có thể ngã ngửa sang bên tránh kiếm và còn nhanh đến vậy, thật chẳng phải tầm thường.”

Người áo đen sau khi đứng thẳng trở lại, vốn có cơ hội hoàn thủ, nhưng lại lạnh lùng quát:

- Dừng tay!

Huỳnh Thập Phong dừng tay hỏi:

- Các hạ còn gì nói nữa?

- Chiêu vừa qua không tính, bổn nhân nhường các hạ thêm năm chiêu nữa, nếu trong năm chiêu kiếm mà giết được bổn nhân, bổn nhân cũng quyết không hoàn thủ, nếu hoàn thủ kể như bổn nhân thua, các hạ có thể dẫn theo các đệ tử Cái bang bình yên rời khỏi đây.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Người này tuy có chút thần bí, nhưng hành vi không mất khí khái của bậc đại trượng phu.

Huỳnh Thập Phong tiếp lời:

- Theo Huỳnh mỗ thì chúng ta chẳng cần phải định ra điều kiện đánh cược gì cả.

- Nếu bổn nhân xuất thủ, các hạ không có cơ hội hoàn thủ.

Dung Ca Nhi không phục xen lời:

- Nếu năm chiêu kiếm mà không thể gây tổn thương cho các hạ thì sao?

- Rất đơn giản, chỉ cần Huỳnh bang chủ nghe một câu nói và làm một việc cho bổn nhân.

Dung Ca Nhi có chút không tin:

- Rồi sau đó thì sao?

- Sau đó sẽ không còn gì nữa, nếu còn chưa phục thì chúng ta có thể cược lại lần nữa.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Vậy là dễ dãi quá, nếu theo kiếm pháp của mình, dù võ công đệ nhất thiên hạ cũng khó thể tránh khỏi năm chiêu”.

Chỉ nghe người áo đen giục:

- Bang chủ xuất thủ mau đi!

Huỳnh Thập Phong cực chẳng đã chầm chậm giơ kiếm lên, “vút” một kiếm bổ thẳng vào mặt đối phương.

Người áo đen nhẹ lách người, vừa vặn tránh khỏi chiêu kiếm của Huỳnh Thập Phong.

Huỳnh Thập Phong bỗng lòng hiếu thắng trổi dậy, trường kiếm vung lên, một chiêu bổ thẳng, hai chiêu quét ngang, liên tiếp ba kiếm nhanh như tia chớp.

Người áo đen đã nói rõ là không hoàn thủ nên Huỳnh Thập Phong chẳng chút e dè, thoải mái xuất kiếm công kích, nhưng thân pháp của người áo đen vô cùng kỳ diệu, dễ dàng tránh khỏi ba chiêu kiếm của Huỳnh Thập Phong, và mỗi kiếm đều tránh khỏi trong đường tơ kẽ tóc.

Dung Ca Nhi đứng ngoài nhìn thấy hết sức rõ ràng, Huỳnh Thập Phong sau khi xuất chiêu kiếm thứ nhất, kiếm thế đã bị người áo đen dụ dẫn, vừa định ngầm chỉ điểm vài lời, nào ngờ Huỳnh Thập Phong bỗng tranh cường hiếu thắng, liên tiếp công ra ba kiếm, làm mất hết cơ hội thủ thắng, chỉ còn lại một kiếm, chắc chắn không thể đả thương được đối phương.

Chỉ nghe người áo đen nói:

- Huỳnh bang chủ hãy lưu ý, chỉ còn một kiếm nữa thôi!

Huỳnh Thập Phong vẻ mặt trĩu nặng, trường kiếm chênh chếch vung ra.

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Phải chi ông ấy sử dụng kiếm pháp này sớm hơn, dù năm chiêu không thể gây tổn thương thì cũng có thể bức bách đối phương phải tránh né”.

Huỳnh Thập Phong trường kiếm vung ra nửa chừng, đột nhiên vằng cổ tay, Phục Ma kiếm xoay tròn, tạo ra hai đóa hoa kiếm bổ chếch xuống.

Người áo đen lộn ngược ra sau, lại tránh khỏi trong đường tơ kẽ tóc, cười ha hả nói:

- Các hạ là người danh chấn giang hồ, hẳn không đến đỗi nói mà không giữ lời.

Huỳnh Thập Phong chán chường buông thõng trường kiếm nói:

- Huỳnh mỗ nói rồi, chúng ta đánh cược chỉ mỗi mình Huỳnh mỗ, không dính dáng đến toàn thể Cái bang.

- Đó là lẽ dĩ nhiên!

Người áo đen đưa tay chỉ Dung Ca Nhi, nói tiếp:

- Y không phải người của Cái bang?

- Vâng, không phải!

- Vậy hãy giết y đi!

Huỳnh Thập Phong sững sờ:

- Vì sao?

- Không vì sao cả, chỉ vì các hạ đã thua, phải làm cho bổn nhân một việc, người này đã không phải đệ tử Cái bang, đương nhiên không dính dáng đến Cái bang, vậy đâu có vi phạm cam kết.

Huỳnh Thập Phong đuối lý, không sao nghĩ ra được lời phản bác.

Dung Ca Nhi bỗng nói:

- Tại hạ có thù hận gì với các hạ?

- Không có!

- Vậy sao lại bảo Huỳnh bang chủ giết tại hạ?

- Các hạ cầm gì trong tay?

- Một đoản kiếm!

- Để làm gì?

- Phòng thân cự địch!

- Phải rồi, đã có thể phòng thân cự địch, Huỳnh bang chủ có thể giết các hạ, sao các hạ không chống trả?

- Các hạ muốn Huỳnh bang chủ với tại hạ quyết một phen sống chết chứ gì?

Người áo đen cười ha hả:

- Không sai, đệ tử Cái bang đầy rẫy khắp nơi, nếu bổn nhân giết chết Huỳnh bang chủ, chúng đệ tử Cái bang hẳn tìm bổn nhân báo thù, sóng gió sẽ nổi lên, giang hồ khó thể bình yên; còn như Huỳnh bang chủ bị các hạ giết chết dưới sự chứng kiến của nhiều đệ tử Cái bang, sau này lẽ đương nhiên là họ sẽ tìm các hạ báo thù.

Dung Ca Nhi thầm mắng: “Âm mưu thật quá độc ác!”.

Người áo đen cao giọng nói:

- Huỳnh Thập Phong, các hạ là chủ một bang, đêm nay dưới sự chứng kiến của chúng đệ tử Cái bang, nếu các hạ đã nói mà có ý hối hận cũng không sao, chỉ cần đứng trước mọi người nói ba câu “Huỳnh Thập Phong là trẻ con nói bừa, không đáng kể”, vậy thì kể như các hạ đã thắng.

Những lời ấy từng tiếng hệt như đao kiếm đâm vào tim Huỳnh Thập Phong, ông quay sang Dung Ca Nhi nói:

- Dung huynh đệ, Huỳnh mỗ thật không sao ngờ được y lại đưa ra một vấn đề nan giải như vậy.

Nhẹ buông tiếng thở dài, nói tiếp:

- Tình thế hôm nay Huỳnh mỗ chắc chắn thảm bại, anh danh một đời đâu thể tự hủy, chuyện này không liên can đến Dung huynh đệ, mau rời khỏi đây đi thôi.

Dung Ca Nhi cười to:

- Nếu y muốn giết Dung mỗ, Dung mỗ còn đi khỏi được sao?

Bỗng tiến tới một bước, nhìn người áo đen lạnh lùng nói:

- Các hạ đã xem Dung mỗ như gai trong mắt, muốn nhổ đi mới hả dạ, vậy có dám cược với Dung mỗ một phen không?

- Cược như thế nào?

- Giống như Huỳnh bang chủ, Dung mỗ cũng tấn công các hạ năm kiếm, nếu tránh khỏi, Dung mỗ tự tuyệt ngay tại đây.

Huỳnh Thập Phong thầm nhủ: “Tiểu tử này thật quá khinh mình, chả lẽ kiếm thuật của ngươi cao hơn Huỳnh mỗ nhiều hay sao?”.

Người áo đen cười khảy:

- Vậy không được, nếu muốn cược thì chúng ta quy định cách khác.

Dung Ca Nhi tự tin người áo đen dù võ công cao đến mấy cũng khó thể tránh khỏi năm chiêu kiếm pháp của mình khi đứng yên một chỗ, nghĩ đối phương là người cao ngạo tự phụ, hẳn không từ chối, nào ngờ người áo đen đã không mắc mưu mình.

Chàng vừa định buông lời khiêu khích, bỗng nghe tiếng lọc cọc vọng đến.

Tiếng động này rất quen thuộc đối với Dung Ca Nhi, vừa nghe là biết Độc Tý Quải Tiên đã đến.

Quay đầu nhìn, quả thấy Độc Tý Quải Tiên một chân chống nạng lướt đến như bay, thoáng chốc đã đến trước mặt mọi người.

Lúc này chúng đệ tử Cái bang ngoại trừ Thần Ưng Ngũ Tử và ba đệ tử túi lam, tất cả đều đã bội phản Cái bang, nên không ai ngăn cản Độc Tý Quải Tiên.

Độc Tý Quải Tiên đứng lại, đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi nói:

- May quá, tiểu huynh đệ nếu có bề gì, lão phu biết ăn nói thế nào với nha đầu kia!

Đoạn quay sang “Độc Nhãn Thần Cái” Giang Thượng Nguyên, cười nói:

- Lão khiếu hóa cũng có mặt ư?

Giang Thượng Nguyên cười nhạt:

- Lão què quặt cũng chẳng hơn gì khiếu hóa mù này đâu!

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Độc Tý Quải Tiên quen biết Giang Thượng Nguyên, chứng tỏ Giang Thượng nguyên chẳng những thân phận tôn cao trong Cái bang, mà còn là nhân vật bậc nhất trên giang hồ, chẳng hiểu vì sao lại có hành vi vô sỉ bội phản Cái bang như vậy?”.

Chàng nghĩ đến đó, càng nhận thấy người áo đen đáng sợ hơn.

Độc Tý Quải Tiên quay sang nhìn người áo đen một hồi, bỗng nói:

- Các hạ có thể cởi khăn che mặt ra không?

- Vì sao?

- Lão phu muốn xem thử các hạ là nhân vật phương nào.

Người áo đen cười khảy:

- Không cần xem, các hạ cũng chẳng biết đâu!

Độc Tý Quải Tiên đột nhiên vung nạng, nhanh như chớp khêu thẳng vào khăn che mặt của người áo đen.

Người áo đen phản ứng nhanh khôn tả, tay phải vung ra, chộp lấy nạng sắt đối phương giữ chặt.

Độc Tý Quải Tiên kinh ngạc:

- Khá khen cho chiêu “Vân Lý (trong mây) Cầm Ưng thủ”!

Người áo đen cười khảy:

- Độc Tý Quải Tiên, hôm nay các hạ được mở rộng tầm mắt rồi đó!

Đồng thời tay trái vung ra, một chưởng bổ vào nạng sắt.

Độc Tý Quải Tiên cảm thấy tay phải tê dại, nạng sắt suýt vuột khỏi tay, sửng sốt kêu lên:

- Kim Sa chưởng thật lợi hại!

Người áo đen lạnh lùng:

- Các hạ cũng hiểu biết nhiều đó!

Tay trái lại vung lên, một quyền đấm thẳng vào mặt Độc Tý Quải Tiên và quát:

- Hãy tiếp thêm một quyền thử xem!

Độc Tý Quải Tiên lách người tránh khỏi, lớn tiếng nói:

- “Kim kê thưởng túc (giành thóc)” trong Thần Châu Ngôn gia quyền!

Người áo đen nghe đối phương lại nêu ra được tên chiêu thức của mình, cũng không khỏi kinh tâm, liền tức biến chiêu, một quyền đấm thẳng vào ngực Độc Tý Quải Tiên.

Hai người đều với tay phải nắm chặt một đầu nạng sắt nên chẳng thể lách phóng ra xa, Độc Tý Quải Tiên thấy người áo đen một quyền công đến, đành thóp bụng lùi sau, nào ngờ hữu quyền của người áo đen thốt nhiên vươn dài ra hơn mấy tấc.

Độc Tý Quải Tiên giật mình:

- Thông Tý thần quyền của phái Trường Bạch ở Quan Ngoại!

Chiêu quyền này lẽ ra có thể đánh trúng Độc Tý Quải Tiên, nhưng người áo đen nghe đối phương lại nêu ra được tên võ công của mình, liền không thèm thi triển tiếp, buông tiếng cười khảy, biến quyền thành chưởng bổ ngang ra, kình lực hung mãnh, kèm theo tiếng gió rít khe khẽ.

Độc Tý Quải Tiên chau mày:

- Võ công của các hạ thật uyên bác, chiêu này có phải Quan gia chưởng của phủ Đại Đồng không?

Lão nói vậy hiển nhiên là không dám khẳng định xuất xứ của chiêu chưởng này.

Người áo đen xoay cổ tay, thu hồi thế chưởng, dĩ nhiên chiêu này lại bị Độc Tý Quải Tiên đoán đúng.

Dung Ca Nhi chưa từng thấy cục diện như vậy, một người xuất thủ công kích, mỗi chiêu đều sử dụng một môn võ công khác nhau, còn đối phương thì kiến thức sâu rộng, chiêu nào cũng nêu ra được tên gọi và xuất xứ, khiến chàng xem đến ngây ngẩn.

Người áo đen dừng tay nói:

- Các hạ mà còn đoán đúng xuất xứ của chiêu thức này, tại hạ sẽ buông nạng sắt ra ngay.

Độc Tý Quải Tiên lạnh lùng:

- Dù các hạ không buông, lão phu cũng có thể khiến các hạ buông ra.

- Hãy thử xem rồi hẵng khoác lác cũng chẳng muộn!

Người áo đen dứt lời, tay trái lại vung ra, năm ngón nửa co nửa duỗi chênh chếch bổ ra.

Chiêu này quá kỳ dị, Độc Tý Quải Tiên không sao nhận ra được, lách người tránh khỏi, nhưng không nêu ra được tên gọi.

Người áo đen ha hả cười to:

- Tưởng đâu các hạ biết hết võ học khắp thiên hạ, nào ngờ cũng chỉ có vậy mà thôi.

Tay trái lại vung lên, một chưởng chớp nhoáng bổ ra.

Độc Tý Quải Tiên chỉ có một cánh tay, dù có võ công tinh thâm cũng chẳng thể thi triển, nhưng lão có diệu pháp khắc địch, tay phải kéo mạnh, phát ra nội lực, thừa thế một chân di chuyển sang bên hai thước.

Độc Tý Quải Tiên thần lực kinh người, người áo đen bị kéo nghiêng sang bên, hữu chưởng chệch đi, rơi vào khoảng không.

Hai người động tác cực nhanh, trong thoáng chốc người áo đen đã công ra mười mấy chiêu.

Dung Ca Nhi thấy thế công của người áo đen mỗi lúc càng thêm hung hiểm, Độc Tý Quải Tiên tuy thảy đều tránh khỏi, nhưng không thể hoàn thủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Độc Tý Quải Tiên khó khỏi thọ tương, phe mình càng thêm cô thế, bèn lớn tiếng nói:

- Dừng tay, giao thủ như vậy thật không công bằng!

Người áo đen dừng tay, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử ngươi thật lắm ý kiến, chuyện gì?

- Vị lão tiền bối này chỉ có một tay một chân, một tay lại phải giữ nạng, không thể hoàn kích, vậy chỉ có bại chứ không thể thắng.

- Lão ta trời sinh một chân một tay, chả lẽ muốn bổn nhân gắn thêm cho lão ta một tay hay sao?

Độc Tý Quải Tiên quay nhìn Dung Ca Nhi, lạnh lùng nói:

- Lão phu giao thủ với người, can gì đến tiểu huynh đệ?

Dung Ca Nhi bực tức, lão này thật không biết điều, mình nói giúp lão ta, lại bị lão ta làm cho bẽ mặt, bèn không nói nữa.

Độc Tý Quải Tiên cười khảy nói:

- Lão phu trong đời rất ít khi gặp một cường địch như các hạ, hôm nay chúng ta quyết phải phân thắng bại mới được.

Dung Ca Nhi nực cười, võ công của lão dù cao đến mấy mà không thể hoàn thủ, vậy thì thắng bằng cách nào?

Người áo đen lạnh lùng nói:

- Tiểu tử ấy nói đúng, các hạ đã không thể hoàn thủ, tại hạ có thắng, e rằng các hạ cũng không phục.

Độc Tý Quải Tiên cười ha hả:

- Thắng rồi hẵng nói cũng chẳng muộn... Các hạ đã có lòng từ thiện, lão phu cũng không muốn dùng thủ đoạn khác giành lấy phần thắng, hãy buông nạng ra, chúng ta bằng vào võ công phân thắng bại.

Người áo đen cười khảy:

- Nếu tại hạ không buông nạng thì sao?

Độc Tý Quải Tiên cười to:

- Lão phu đã khuyến cáo rồi, các hạ không chịu buông nạng, đó không liên quan đến lão phu.

Đột nhiên tung mình, một chân đá thẳng vào ngực người áo đen.

Hai người giao chiến tự nãy giờ, đây là lần đầu tiên Độc Tý Quải Tiên phản công.

Người áo đen buông tiếng cười khảy, lách người tránh khỏi, tay trái vung lên, một chỉ điểm vào huyệt “trúc quả” của Độc Tý Quải Tiên.

Độc Tý Quải Tiên vận đề chân khí, vọt lên cao năm thước và quát:

- Buông tay!

Người áo đen kiêu căng tự phụ phen này thật vâng lời, tay phải liền buông nạng sắt ra, chẳng nói một lời, quay người phóng đi như bay, các kiệu phu và tùy tùng cũng liền phóng đi theo sau.

Khi Độc Tý Quải Tiên hạ chân xuống đất, người áo đen đã ra xa khoảng ba trượng.

Diễn biến thật quá bất ngờ, chẳng những khiến Huỳnh Thập Phong và Dung Ca Nhi thắc mắc không hiểu, mà ngay cả Giang Thượng Nguyên và Trần Lam Phong cũng đứng ngây ra tại chỗ.

Chỉ thấy Độc Tý Quải Tiên nhìn nạng sắt trong tay, lẩm bẩm:

- Hừ, lão phu đã cảnh báo rồi, chẳng thể trách lão phu được!

Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Chả lẽ trong nạng sắt có quái quỷ gì hay sao?”. Chàng chú mắt nhìn, nhưng không thấy có gì khác lạ.

Huỳnh Thập Phong quay sang Độc Tý Quải Tiên nói:

- Chờ Huỳnh mỗ giải quyết chuyện nội bộ của Cái bang rồi hẵng tạ ơn các hạ.

Đoạn quay sang Trần Lam Phong, trầm giọng nói:

- Trần Lam Phong, sự biến quá bất ngờ đúng không?

- Vâng, rất bất ngờ!

Huỳnh Thập Phong cười khảy:

- Ngươi muốn mưu đoạt chức vị bang chủ thì cũng có thể chọn cách khác, sao lại bán đứng Cái bang một cách hèn hạ như vậy?

Bỗng gắt giọng nói tiếp:

- Bổn tọa đã chứng kiến tận mắt, người còn gì để nói nữa?

Trần Lam Phong ngoảnh lại nhìn Giang Thượng Nguyên:

- Vậy ý bang chủ thế nào?

- Bổn tọa đã là chủ Cái bang, dĩ nhiên không thể để cho đệ tử bội phản bổn bang, đương nhiên là phải trị tội bằng giới luật của Cái bang.

Trần Lam Phong lắc đầu:

- Lúc này e rằng bang chủ khó thể chế phục được thuộc hạ.

Dung Ca Nhi động tâm thầm nhủ: “Người này tuy bội phản Cái bang nhưng chưa hề có một lời xấc láo với Huỳnh bang chủ, thật kỳ lạ!”.

Huỳnh Thập Phong đưa Phục Ma kiếm trong tay lên, lạnh lùng nói:

- Được, lấy binh khí ra đi!

- Thuộc hạ tự biết không phải địch thủ của bang chủ, không cần phải động thủ.

Huỳnh Thập Phong vung tay, Phục Ma kiếm tạo ra hai đóm sáng lạnh, chia ra công vào hai đại huyệt trước ngực Trần Lam Phong.

Trần Lam Phong tung mình sang bên tránh khỏi, nói:

- Bang chủ xin nguôi giận, thuộc hạ có điều muốn nói…

Huỳnh Thập Phong lửa giận công tâm, đâu chịu nghe, Phục Ma kiếm vung động, chớp mắt đã bổ thẳng ba kiếm và quét ngang bốn chiêu.

Bảy chiêu kiếm này cực nhanh và hung hiểm, khiến Trần Lam Phong hết sức lung túng, khó khăn lắm mới tránh khỏi.

Dung Ca Nhi thấy vậy hết sức lấy làm lạ, Trần Lam Phong bị dồn ép đến vậy vẫn không chịu hoàn thủ, bên trong hẳn là có vấn đề, vội nói:

- Huỳnh bang chủ, xin dừng tay!

Huỳnh Thập Phong thấy mình liên tiếp tấn công mà Trần Lam Phong vẫn không hoàn thủ, lòng đã sinh nghi, lại nghe Dung Ca Nhi lên tiếng, liền dừng tay, nhìn Trần Lam Phong hỏi:

- Sao ngươi không dùng binh khí, ngươi đã bội phản Cái bang thì không cần phải khách sáo với bổn tọa nữa.

Trần Lam Phong nhẹ thở dài:

- Nguyên nhân chuyện này rất phức tạp, nhất thời thuộc hạ cũng khó thể tỏ bày. Ôi, thuộc hạ được bang chủ xem trọng…

Ngoảnh lại nhìn các đệ tử Cái bang phía sau, bỗng bỏ dở câu nói.

Dung Ca Nhi ngơ ngẩn, Huỳnh Thập Phong cũng hết sức thắc mắc, chau mày nói:

- Thật ra là vì sao?

- Bang chủ xin hãy tin thuộc hạ…

- Ngươi không nói rõ, bổn tọa sao thể tin được?

- Lúc này thuộc hạ quả thật không có thời gian tỏ bày, xin cáo biệt!

Trần Lam Phong khom mình thi lễ, quay ngươi phi thân bỏ đi.

Độc Nhãn Thần Cái cùng mấy mươi đệ tử Cái bang cũng liền theo sau Trần Lam Phong, họ phóng đi nhanh như gió, chỉ chốc lát đã mất dạng. Huỳnh Thập Phong định ngăn cản nhưng không kịp.

Dung Ca Nhi ngơ ngẩn nhìn Huỳnh Thập Phong nói:

- Huỳnh bang chủ, chuyện đêm nay thật như một giấc mơ, sự thật là sao?

Huỳnh Thập Phong cười não nề:

- Huỳnh mỗ cũng không rõ!

- Chúng ta thử hỏi Quải lão tiền bối, không chừng lão nhân gia ấy biết cũng nên.

Quay mắt nhìn, đâu còn thấy bóng dáng của Độc Tý Quải Tiên, chẳng rõ lão ta đã đi khỏi từ lúc nào.

Trên ngọn đồi hoang giờ chỉ còn lại Huỳnh Thập Phong, Dung Ca Nhi và tám đệ tử Cái bang.

Huỳnh Thập Phong nói:

- Dung huynh đệ hãy nghe lời khuyên của Huỳnh mỗ, sớm cùng Hổ Nhi trở về nhà, Huỳnh mỗ phải quay về tổng đà, không thể đi cùng huynh đệ được nữa.

Không chờ Dung Ca Nhi trả lời, ông vòng tay thi lễ nói tiếp:

- Nếu tổng đà Cái bang bình yên vô sự, Huỳnh mỗ sẽ tập trung các đệ tử tinh nhuệ tìm bắt hai tên phản đồ kia, giờ chúng ta tạm biệt!

Đoạn liền dẫn theo Thần Ưng Ngũ Tử cùng ba đệ tử túi lam bỏ đi.

Dung Ca Nhi nghe nỗi buồn biệt ly dâng lên ngập lòng, thơ thẩn nhìn theo bóng lưng Huỳnh Thập Phong khuất dần trong màn đêm mịt mùng.

Đến khi Huỳnh Thập Phong mất dạng, Dung Ca Nhi mới chợt nhớ mình đã quên hỏi về nơi trú cùa Sầm Đại Hổ, Vương Tử Phương, Điền Văn Tú và Triệu Thiên Tiêu. Mình thất quá hồ đồ, giờ Huỳnh bang chủ đã đi xa, biết hỏi ai đây?

Chàng vừa thầm tự trách vừa lầm lũi bước đi, chẳng rõ bao lâu trôi qua, bỗng nghe một tiếng gọi khẽ:

- Dung đại hiệp!

Dung Ca Nhi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, thì ra là hai đệ tử Cái bang đang đứng cản trước mặt.

Đệ tử Cái bang quá nhiều, chàng không nhận ra được hai người này, nhưng loáng thoáng nhớ là đã từng gặp ở đâu. Tuy nhiên, qua túi lam đeo bên lưng, chứng tỏ thân phận hai người này không thấp.

Dung Ca Nhi ổn định tâm thần, chậm rãi nói:

- Hai vị có gì chỉ giáo?

Chàng mắt nhìn Huỳnh Thập Phong dẫn theo tám đệ tử Cái bang rời khỏi, hai người này tám phần mười là phản đồ, nên thầm vận khí phòng bị.

Hai đệ tử Cái bang cùng khom mình thi lễ và nói:

- Chúng tại hạ phụng mệnh đến đây mời Dung đại hiệp!

- Phụng mệnh ai?

Người bên trái đáp:

- Giang trưởng lão và Trần đường chủ!

Dung Ca Nhi cười khảy, thầm nhủ: “Hai tên phản đồ tìm Dung mỗ làm gì?”. Vừa định từ chối, chợt động tâm, thầm nhủ: “Họ đã mời mình, mình cứ đi theo họ, để xem hai tên phản đồ này có âm mưu gì, hầu có thể tìm cách báo với Huỳnh bang chủ…

Bạn đang đọc Song Phụng Kỳ của Ngọa Long Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.