Giang hồ hỗn độn giả như thật
Chương 20: Giang hồ hỗn độn giả như thật
Dung Ca Nhi theo phản ứng tự nhiên đưa tay sờ Chí Tôn kiêm bên lưng, sải bước đi theo sau hai đệ tử Cái bang, lát sau đã đến trước một ngôi miếu hoang, chỉ thấy cửa miếu mở toang, ánh đèn từ bên trong hắt ra.
Hai đệ tử Cái bang đi đến trước cửa miếu, đứng lại nói:
- Giang trưởng lão và Trần đường chủ đang chờ trong đại điện, xin mời Dung đại hiệp!
Dung Ca Nhi chậm rãi đi vào miếu, chỉ thấy trong đại điện có một ngọn nến đỏ, sát vách phía tây là một chiếc bàn cũ nát, ba chiếc ghế dựa tre, Giang Thượng Nguyên và Trần Lam Phong mỗi người ngồi một chiếc, còn một chiếc ghế trống, có lẽ dành cho Dung Ca Nhi.
Trần Lam Phong đứng lên ôm quyền thi lễ:
- Dung đại hiệp mời ngồi!
Dung Ca Nhi trong lòng khinh bỉ hai người đã bội phản Cái bang, bèn cười khảy lạnh lùng nói:
- Không cần, hai vị mời Dung mỗ đến đây có gì chỉ giáo?
Giang Thượng Nguyên mắt rực lên, như muốn nổi đóa, nhưng chẳng hiểu sao lại nhẫn nhịn.
Trần Lam Phong nhẹ thở dài:
- Có lẽ Dung đại hiệp thấy bọn này bội phản Cái bang nên khinh bỉ không muốn nói chuyện với bọn này.
- Người trong võ lâm tôn sư trọng đạo, hành vi bội phản sư môn rất đáng khinh bỉ, chẳng phải chỉ riêng mình Dung mỗ.
Trần Lam Phong lắc đầu:
- Nếu bọn này thật sự bội phản Cái bang thì đâu có tìm Dung đại hiệp đến đây.
Dung Ca Nhi động tâm thầm nhủ: “Huỳnh bang chủ dùng kiếm công kích mà y chỉ tránh né không hoàn thủ, chả lẽ có nguyên nhân bí ẩn gì đó?”, bèn nói:
- Hai vị nếu vì tình thế bức bách, chẳng thể chống lại, lúc này ăn năn hối hận, Dung mỗ sẵn sàng thay mặt hai vị cầu xin Huỳnh bang chủ...
Trần Lam Phong tiếp lời:
- Nếu là vi phạm bang quy thì không cần Dung đại hiệp cầu xin với bang chủ, bọn này cam tâm nhận chịu chế tài của bổn bang.
- Hai vị đã không muốn quay về Cái bang, vì sao lại gọi Dung mỗ đến đây?
Trần Lam Phong quay sang Giang Thượng Nguyên nói:
- Vị Dung đại hiệp này là bậc chính nhân quân tử, hẳn không tiết lộ bí mật, có thể bày tỏ sự thật được không?
Giang Thượng Nguyên gật đầu:
- Chúng ta đã mời Dung thiếu hiệp đến đây, nếu không nói rõ sự thật, e càng khiến Dung thiếu hiệp hiểu lầm to lớn hơn.
Trần Lam Phong khẽ hắng giọng:
- Chuyện này thật khó tin, nếu tại hạ với Giang trưởng lão chẳng phải đã chứng kiến tận mắt, mà chỉ nghe kẻ khác nói, bọn này cũng không tin.
Dung Ca Nhi kinh ngạc:
- Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?
- Huỳnh bang chủ e rằng đã bị hại...
- Huỳnh bang chủ chẳng phải đang sống khỏe mạnh đó sao?
- Đó chỉ là kẻ khác giả mạo!
Trần Lam Phong ngước mặt lên, thở ra một hơi dài, nói tiếp:
- Cái bang với trung nghĩa làm phương châm lập bang, bất luận gặp cường địch thế nào cũng khó khiến đệ tử Cái bang thần phục, muốn thống trị Cái bang cách tốt nhất là tìm người giả mạo bang chủ.
Lời lẽ thật đanh thép, Dung Ca Nhi nghe đến sững sờ.
Trần Lam Phong nói tiếp:
- Chuyện này thật khó thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật là sự thật, tại hạ không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của Cái bang bị tiêu tan, đành phải đứng ra tìm cách ứng phó, cũng may có Giang trưởng lão làm chứng, không thì hẳn bị chúng đệ tử Cái bang cho là Trần mỗ bịa đặt vu khống bang chủ, mang tội tùng xẻo vạn đao.
Dung Ca Nhi nhận thấy Huỳnh bang chủ kia là người hào phóng nhân nghĩa, không như kẻ gian trá, lắc đầu nói:
- Dung mỗ từ khi quen biết Huỳnh bang chủ, chỉ thấy ông ấy hào hiệp trượng nghĩa, rất là đáng kính.
- Người ấy chẳng những khéo léo học được thói quen của Huỳnh bang chủ, mà lời nói và khí độ cũng giống hệt Huỳnh bang chủ, không thì đâu thể che giấu biết bao tai mắt của đệ tử Cái bang.
- Thật khó thể tin được... Dung mỗ còn có một điều thắc mắc thỉnh giáo hai vị.
Trần Lam Phong nói:
- Dung đại hiệp cứ nói!
- Một người giả mạo kẻ khác đâu phải là điều dễ dàng, trong thời gian gần gũi với Huỳnh bang chủ, Dung mỗ không hề phát giác ông ấy có đeo mặt nạ.
- Người ấy mà đeo mặt nạ, cho dù tinh xảo đến mấy cũng đã bị phát hiện từ lâu rồi.
- Người ấy không đeo mặt nạ, vậy chả lẽ diện mạo giống hệt Huỳnh bang chủ, khó thể phân biệt hay sao?
- Đó chính là điều mà Trần mỗ không thể lý giải, hai người tướng mạo giống hệt nhau, thật là điều không thể tưởng tưởng nổi.
- Chỉ một điểm ấy là không thể phản bác rồi!
Trần Lam Phong thở dài:
- Vì vậy Trần mỗ mới bàn tính với Giang trưởng lão, quyết định thăm dò về mặt võ công, để xem người ấy có biết tuyệt kỹ tương truyền của bao đời bang chủ hay không, nhưng đáng tiếc là đã hoài công, bị Độc Tý Quải Tiên đột ngột xen vào, làm hỏng mất kế hoạch.
Dung Ca Nhi kinh ngạc:
- Sao? Đó là kế hoạch các vị đã sắp đặt từ trước ư?
Trần Lam Phong gật đầu:
- Vâng!
Dung Ca Nhi trầm ngâm một hồi, bỗng cười to nói:
- Vậy nếu Huỳnh bang chủ chẳng may cô thế thua bại, các hạ có thể thừa cơ giết chết ông ấy hầu đoạt lấy chức vị bang chủ.
- Bang chủ tệ bang võ công cao cường, bao đời bang chủ một mạch tương truyền mười hai tản thủ và mười mấy chiêu Đả Cẩu bổng pháp cao thâm khôn lường, nếu người ấy thật sự là bang chủ Cái bang thì hẳn tinh thông hai môn tuyệt học ấy, tệ bang tuy có hai vị trưởng lão biết được đại khái, nhưng tuyệt đối không am tường.
Dung Ca Nhi thắc mắc, không biết người áo đen trong kiệu là ai, võ công cũng rất cao cường, bèn buột miệng hỏi:
- Vậy người áo đen trong kiệu cũng là người của Cái bang phải không?
Trần Lam Phong lắc đầu:
- Không phải!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên, không phải người của Cái bang sao lại chịu nghe theo sự sắp xếp của các người?
Trần Lam Phong như biết nỗi thắc mắc của Dung Ca Nhi, bèn nói:
- Người ấy nếu chưa đồng ý, tại hạ không thể tiết lộ, nhưng có thể cho biết người ấy là bạn rất thân của bang chủ. Ôi, hai người là mạc nghịch chi giao mà gặp nhau như không quen biết, không nghi ngờ sao được?
- Nếu người ấy dị dung, đương nhiên là khó thể nhận ra.
- Cho dù dị dung, nhưng khí phách, lời lẽ và thái độ, chả lẽ một chút cũng không nhận ra?
Dung Ca Nhi nhận thấy thần thái của Trần Lam Phong rất thành khẩn, không như nói dối, nhưng ấn tượng của Huỳnh Thập Phong để lại trong chàng lại rõ ràng là một vị anh hùng hào sảng, thật khó thể ngụy tạo đến mức hoàn hảo như vậy. Chàng cảm thấy lòng rối như tơ vò, không sao tìm ra được câu giải đáp.
Giang Thượng Nguyên tự nãy giờ lặng thinh, bỗng cất tiếng nói:
- Chuyện của Cái bang lẽ ra cũng không cần nói rõ với Dung thiếu hiệp như vậy...
Dung Ca Nhi tiếp lời:
- Phải rồi, vậy sao hai vị lại tìm Dung mỗ đến đây để bày tỏ?
- Đó là vì sợ Dung thiếu hiệp không rõ ngọn ngành bị lôi cuốn vào chuyện này...
Trần Lam Phong vội tiếp lời:
- Điều quan trọng là chúng tại hạ muốn nhờ cậy Dung đại hiệp.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Nhờ cậy Dung mỗ ư?
Trần Lam Phong gật đầu:
- Vâng, Cái bang bao đời trung nghĩa, nếu người giả mạo bang chủ sau khi trở về tổng đà, công bố chuyện bội phản của chúng tại hạ, hẳn khiến toàn thể đệ tử Cái bang tức giận, khắp nơi tìm bắt tại hạ và Giang trưởng lão, đến lúc ấy tình thế bức bách, tại hạ không còn giấu giếm được nữa, đành phải nói ra sự thật, chúng đệ tử Cái bang mà biết chuyện, tại hạ chết cũng không hối tiếc, nhưng chỉ sợ người ấy bố trí cẩn mật, không để cho Trần mỗ có cơ hội tỏ bày, Trần mỗ vì Cái bang chết cũng nhắm mắt, nhưng rồi sự thật ấy sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn, rất có thể Dung đại hiệp là người duy nhất biết được bí mật này trên cõi đời.
Dung Ca Nhi tột cùng hoang mang, không sao phân biệt được thật hay giả, chau mày nói:
- Cho dù những gì các hạ nói hoàn toàn đúng sự thật, nhưng Dung mỗ biết rồi có thể làm gì?
- Trong lúc này Trần mỗ có nói gãy lưỡi, Dung đại hiệp cũng khó tin, nhưng chỉ cần Dung đại hiệp ghi nhớ trong lòng, sau này khi động lòng hoài nghi hẵng minh oan cho chúng tại hạ cũng chẳng muộn.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Người này quả nhiên lợi hại, trong tình cảnh thế này mà còn nghĩ đến chuyện mấy năm sau, suy tính sâu xa như vậy thật khó ai bì kịp.”.
- Nếu Huỳnh bang chủ kia đúng như các hạ đã nói thì Dung mỗ có thể giúp được gì?
Trần Lam Phong từ trong lòng lấy ra một mũi tên ngắn:
- Đây là Xà Đầu tiễn, ám khí độc môn của Trần mỗ, có hai loại, một là đầu tên có độc, một là đầu tên không độc, Trần mỗ rất ít khí sử dụng đối địch.
Đoạn hai tay bẻ gãy mũi tên, nói tiếp:
- Dung đại hiệp hãy giữ kỹ tên này, mai kia nếu Trần mỗ với Giang trưởng lão gặp bất trắc, Dung đại hiệp lại trong lòng hoài nghi, xin hãy mang tên này đến dưới Đảng (cản) Thiên cổ tùng trên Bàn Hổ bình, Hằng sơn, Nam Nhạc; hô to ba câu “Cái bang gặp nạn”, sẽ có người đưa Dung đại hiệp đi gặp người của Cái bang.
“Độc Nhãn Thần Cái” Giang Thượng Nguyên cũng từ trong lòng lấy ra một đồng tiền kẽm, bẻ đôi và nói:
- Lão khiếu hóa không dùng ám khí, chỉ với đồng tiền này làm bằng, Dung thiếu hiệp hãy giữ kỹ.
Dung Ca Nhi đón lấy nửa mũi tên và nửa đồng tiền:
- Nếu Dung mỗ không nhận thấy trong Cái bang có gì khả nghi thì sao?
Trần Lam Phong nghiêm trọng:
- Tại hạ tin Dung đại hiệp kiếm đởm nhân tâm, nhất ngôn cửu đỉnh, một khi đã nhận lời, chắc chắn không bàng quan trước nguy nan của Cái bang.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Bất luận hai người nói thật hay giả, cứ nhận lấy nửa mũi tên và nửa đồng tiền này cũng chẳng hề gì.”.
Bèn cất hai vật ấy vào trong túi, rồi nói:
- Hai vị còn gì chỉ giáo nữa không?
Trần Lam Phong nói:
- Chuyện này rất mong Dung đại hiệp giữ bí mật, tuyệt đối không để cho Huỳnh Thập Phong kia hay biết.
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Dung mỗ nhớ rồi, hai vị nếu không còn việc gì khác, Dung mỗ xin cáo biệt!
Dung Ca Nhi phóng đi khoảng hai dặm đường mới dừng lại, lắc đầu lẩm bẩm:
- Chuyện trên giang hồ thật khó thể phân biệt thật hay giả!
Đột nhiên, từ nơi không xa vang lên một tiếng lạnh lùng nói:
- Chẳng hay có thể nói cho lão phu biết để chia sẻ không?
Dung Ca Nhi giật mình đưa mắt nhìn, chỉ thấy một bóng người đứng giữa đường, vội vận khí đề phòng, lạnh lùng hỏi:
- Ai đó?
- Độc Tý Quải Tiên!
- Thì ra là Quải lão tiền bối!
Chỉ thấy bóng người loáng cái đã hạ xuống trước mặt Dung Ca Nhi, Độc Tý Quải Tiên chậm rãi nói:
- Bọn khiếu hóa kia dẫn ngươi đi nói gì vậy?
Dung Ca Nhi dĩ nhiên không thể cho biết sự thật, bèn nói:
- Nói về chuyện của Cái bang!
Độc Tý Quải Tiên lạnh lùng:
- Lão phu bị thua cược phải bảo vệ ngươi, nhưng ngươi luôn lao vào vòng nguy hiểm, lão phu đâu thể theo bên ngươi một bước không rời.
Dung Ca Nhi thầm nghĩ: “Lão chỉ vì ếch ngọc, đâu phải bảo vệ Dung mỗ.”, bèn khẽ hắng giọng nói:
- Nếu lão tiền bối thấy khó khăn, vậy thì không dám làm phiền nữa!
- Sự sống chết của ngươi liên can gì đến lão phu? Nhưng lão phu thân phận thế nào, đâu thể nuốt lời hứa, nếu như ngươi chết, nha đầu kia hỏi, lão phu biết trả lời thế nào?
- Vậy ý của lão tiền bối thế nào?
- Cách tốt nhất là lão phu giam ngươi ở một nơi bí mật nào đó, mãn hạn một năm, đưa ngươi đi gặp nha đầu kia, vậy lão phu có thể giảm đi rất nhiều phiền phức và còn không bị thất tín.
Dung Ca Nhi sững sờ:
- Thủ đoạn như vậy mà là bảo vệ sao?
- Bất kể thủ đoạn gì, chỉ cần trong một năm ngươi không chết là được rồi, sau một năm ngươi chết như thế nào, lão phu không màng đến.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Cho dù lão vì thua cược, nhưng lão từng liều mạng vì mình, thịnh tình ấy cũng đáng cho mình phải cảm kích, nhưng giờ lão nói như vậy, tấm lòng trợ giúp của lão đối với mình kể như tiêu tan hết.”.
Độc Tý Quải Tiên nói tiếp:
- Tục ngữ có câu: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”, ngươi mang trên mình kỳ bửu võ lâm, đi lại trên giang hồ càng thêm nguy hiểm.
Dung Ca Nhi nghe lão nhắc đến kỳ bửu ếch ngọc, lòng càng thêm tức giận, lão già này thật quá tham lam, bèn cười khảy nói:
- Lời hứa do thua cược giữa lão tiền bối với Giang đại tiểu thư không liên can nhiều đến tại hạ, về thịnh tình bảo vệ tại hạ của lão tiền bối, tại hạ xin tâm lĩnh.
Đoạn ôm quyền thi lễ, quay người bỏ đi.
Độc Tý Quải Tiên lạnh lùng quát:
- Đứng lại!
Dung Ca Nhi quay phắt lại:
- Lão tiền bối còn gì nói nữa?
- Lão phu phải đưa ngươi đi!
Dung Ca Nhi tay nắm chuôi kiếm, lắc đầu nói:
- Tại hạ không đi thì sao?
Độc Tý Quải Tiên gằn giọng:
- Không đi cũng phải đi!
Dung Ca Nhi hít sâu một hơi:
- Nếu lão tiền bối muốn dùng võ lực thì cứ động thủ.
Độc Tý Quải Tiên biến sắc mặt:
- Tiểu tử ngươi muốn động thủ với lão phu thật ư?
- Nếu lão tiền bối bức bách quá đáng, tại hạ bất đắc dĩ phải lĩnh giáo thôi!
- Ngươi bức bách lão phu động thủ, nha đầu kia có biết cũng không trách được lão phu.
Độc Tý Quải Tiên dứt lời, nạng sắt vung lên, chỏi thẳng vào ngực Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi phản ứng nhanh khôn tả, chớp mắt Chí Tôn kiếm đã ra khỏi bao và quét ngang ra, đón đỡ nạng sắt của Độc Tý Quải Tiên.
Kiếm thế của Dung Ca Nhi khiến cho Độc Tý Quải Tiên cũng phải sửng sốt, chưa kịp định thần đã nghe “keng” một tiếng chát chúa, kiếm nạng chạm nhau, nạng sắt trong tay đã bị gãy mất một đoạn hơn hai tấc.
Độc Tý Quải Tiên giậm chân:
- Kiếm của ngươi quá sắc bén!
Đoạn quay người chống nạng bỏ đi.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn theo, thầm nhủ: “Người này tuy quái đản, nhưng không mất khí phách anh hùng, binh khí bị gãy vẫn có thể tái chiến, vậy mà lão lại bỏ cuộc”.
Dung Ca Nhi trông theo cho đến khi Độc Tý Quải Tiên khuất dạng, mới buông tiếng thở dài não nuột, vừa đi vừa nghĩ:
- Huỳnh Thập Phong kia bỏ đi vội vã, chưa nói rõ Sầm Đại Hổ và Vương tổng tiêu đầu đang ở đâu, mình đành phải đến Triệu gia bảo trước xem thử.
Chàng không quen thuộc địa hình, mãi đến khi trời sắp sáng mới tìm được Triệu gia bảo. Vừa đến cửa bảo, đã thấy Triệu Thiên Tiêu, Vương Tử Phương và Điền Văn Tú ra đón.
Dung Ca Nhi vội đi nhanh đến trước mặt Vương Tử Phong, ôm quyền thi lễ:
- Kính chào lão tiền bối!
Vương Tử Phương tiến tới một bước, nắm lấy hai tay Dung Ca Nhi:
- Dung công tử không cần đa lễ, Huỳnh bang chủ có gặp Dung công tử không?
- Gặp rồi!
Triệu Thiên Tiêu nói:
- Đây không phải nơi nói chuyện, mời vào trong!
Đoạn quay người dẫn trước bước đi, quần hào theo sau đi vào trong bảo.
Mọi người ngồi xuống xong, hai nữ tỳ áo xanh mang trà đến, Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn quanh.
Triệu Thiên Tiêu hỏi:
- Dung công tử tìm Sầm huynh đệ phải không?
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Vâng, Đại Hổ đang ở đâu vậy?
- Đang trong phòng nghỉ ngơi!
Dung Ca Nhi nhẹ người:
- Y ở đây là tốt rồi, cứ để cho y nghỉ ngơi!
Vương Tử Phương khẽ hắng giọng:
- Huỳnh bang chủ không đi cùng Dung công tử sao?
Dung Ca Nhi không tiện tiết lộ biến cố của Cái bang, lắc đầu nói:
- Huỳnh bang chủ có việc hệ trọng đã trở về tổng đà!
Triệu Thiên Tiêu chau mày:
- Vậy là phiền phức rồi!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy?
- Thành Trường An dậy sóng khiến anh hùng hào kiệt khắp nơi chú ý, nên đã triệu tập đại hội trên núi Trường Bạch để bàn kế hoạch cự địch, trong số có mấy vị rất ít đi lại trên giang hồ cũng phá lệ tham dự, Huỳnh bang chủ của Cái bang là khách quý trong lần đại hội này.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Cái bang đang gặp biến cố trọng đại, Huỳnh bang chủ đâu còn tâm trí mà tham dự đại hội anh hùng này nữa”, bèn nói:
- Huỳnh bang chủ e rằng khó thể tham dự!
Vương Tử Phương hỏi:
- Dung công tử thì sao?
- Vãn bối phụng mệnh gia mẫu đến đây giúp Vương lão tiền bối đoạt về thất tiêu, không ngờ lại bị lôi cuốn vào cuộc thị phi này, hiện chưa xong việc, vãn bối ở lại thêm vài hôm cũng không sao.
Điền Văn Tú quay sang Triệu Thiên Tiêu nói:
- Huỳnh bang chủ không đến được, có Dung công tử tham dự, vậy cũng đủ khiến đại hội thêm phần long trọng rồi.
- Cũng đành vậy thôi!
Triệu Thiên Tiêu ngước lên nhìn trời, nói tiếp:
- Được rồi, chúng ta giờ ngọ lên đường, các vị hãy về phòng chuẩn bị hành lý và nghỉ ngơi.
Điền Văn Tú kéo tay áo Dung Ca Nhi nói:
- Mời Dung huynh đến phòng tại hạ ngồi chơi chốc lát được không?
Dung Ca Nhi do dự:
- Lúc này đâu tiện quấy rầy?
- Không hề gì!
Điền Văn Tú đi trước dẫn đường, Dung Ca Nhi theo sau, hai người đi vào một gian tịnh thất.
Điền Văn Tú khẽ nói:
- Dung huynh đêm qua ở cùng Huỳnh bang chủ phải không?
- Vâng, Huỳnh bang chủ có việc đã vội vã trở về tổng đà Cái bang!
- Tại hạ được tin Cái bang có một vị trưởng lão là Độc Nhãn Thần Cái và Thần Cơ đường chủ cũng đã đến Trường An, Dung huynh có gặp họ không?
- Có!
- Vậy thì lời đồn đại là thật rồi!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Lời đồn đại gì vậy?
- Tại hạ được tin Cái bang đã gặp đại biến, chẳng hay thật hay giả?
Dung Ca Nhi thấy Điền Văn Tú đã biết sự cố của Cái bang, đành nói:
- Cái bang mà không có đại biến, Huỳnh bang chủ đã nhận lời các vị tham dự đại hội, lẽ nào thất hứa vội vã trở về Cái bang?
- Độc Nhãn Thần Cái và Thần Cơ đường chủ có đi cùng Huỳnh bang chủ trở về tổng đà Cái bang không?
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
- Đó thì tại hạ không rõ!
Điền Văn Tú như nhận ra vẻ khó xử của Dung Ca Nhi, bèn không hỏi tiếp, mỉm cười nói:
- Dung huynh có biết mục đích của lần đại hội này không?
- Tại hạ không biết, đang định thỉnh giáo Điền huynh, nếu bất tiện về nhân số, tại hạ không tham dự cũng được.
- Vạn Thượng môn và Vô Cực Lão Nhân hóa thân khôn lường đã làm cho thành Trường An ngập đầy mưa gió, chấn động cả giới võ lâm miền tây bắc, nên đã kinh động đến mấy nhân vật ẩn tích giang hồ từ lâu, ra mặt tra chứng vụ việc này.
- Điền huynh có biết đó là những ai không?
- Tại hạ cũng không rõ, nhưng đó là mấy nhân vật rất lừng danh.
Dung Ca Nhi vừa định hỏi tiếp, nhác thấy Vương Tử Phương vội vã đi vào. Điền Văn Tú đứng lên nói:
- Hai vị cứ trò chuyện, tại hạ có việc, lát nữa sẽ quay lại.
Dung Ca Nhi mỉm cười:
- Điền huynh cứ tự tiện!
Điền Văn Tú sải bước đi nhanh ra khỏi tịnh thất.
Vương Tử Phương chậm rãi ngồi xuống:
- Dung công tử, lão hủ có vài lời như nghẽn trong cổ họng, không nói ra hết sức khó chịu.
- Điều gì? Lão tiền bối cứ chỉ giáo!
- Tình thế hiện nay đã không còn là vấn đề thất tiêu của lão hủ nữa, công tử phụng mệnh lệnh đường đến đây giúp lão hủ tìm kiếm thất tiêu, lão hủ vô vàn cảm kích, nhưng hiện nay sự thể ngày càng to lớn, công tử không nên để bị tiếp tục lôi cuốn vào vòng thị phi này, lệnh đường đang tựa cửa chờ mong, công tử nên sớm trở về nhà thì hơn.
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:
- Vãn bối chưa tìm lại được thất tiêu cho lão tiền bối, về nhà có lẽ cũng bị gia mẫu trách phạt.
- Dung công tử cứ nói với lệnh đường đó là ý của lão hủ.
Dung Ca Nhi ngước mắt nhìn trời:
- Chờ vãn bối suy nghĩ rồi hẵng quyết định, được không?
Vương Tử Phương đứng lên:
- Được, rất mong công tử có thể lui ra khỏi cuộc thị phi này.
Dung Ca Nhi ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ lão tiền bối đã quan tâm, vãn bối vô vàn cảm kích.
- Dung công tử hãy suy nghĩ kỹ, lão hủ cáo biệt!
Vương Tử Phương quay người đi ra khỏi tịnh thất, tiện tay khép hai cánh cửa lại.
Dung Ca Nhi nhận thấy lời khuyên của Vương Tử Phương rất có lý, nhất thời thật khó chọn lựa, lòng cứ phân vân không sao quyết định được, đành tạm gác quá, ngồi xếp bằng điều tức.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, bỗng nghe tiếng gõ cửa hối hả vang lên.
Dung Ca Nhi mở mắt nói:
- Mời vào!
“Kẹt” một tiếng, hai cánh cửa mở ra, Điền Văn Tú đi vào nói:
- Triệu bảo chủ đã chờ ngoài cổng bảo!
Dung Ca Nhi ngước lên nhìn, quả nhiên mặt trời đã ngả sang tây chút ít, vội đứng lên đi nhanh ra khỏi tịnh thất, quả thấy Triệu Thiên Tiêu và Vương Tử Phương mỗi người dắt một con ngựa đứng chờ ngoài cổng bảo.
Vương Tử Phương trao dây cương cho Dung Ca Nhi và nói:
- Dung công tử nghĩ kỹ chưa?
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Rồi!
- Vậy tốt lắm, chúng ta hẹn tái ngộ! Hổ Nhi còn ở trong bảo, Dung công tử hãy vào báo với y, tạm biệt!
Vương Tử Phương ôm quyền thi lễ, tung mình lên ngựa.
Dung Ca Nhi cũng liền tung mình lên ngựa, cười nói:
- Sau khi suy nghĩ kỹ, vãn bối đã quyết định phải đi cùng lão tiền bối.
Vương Tử Phương đưa mắt nhìn khắp người Dung Ca Nhi:
- Vậy thì phải mang theo binh khí chứ!
- Vãn bối có mang theo một đoản kiếm!
Dung Ca Nhi giờ đây đã biết Chí Tôn kiếm tuy ngắn nhưng cực kỳ sắc bén, chỉ là không hiểu vì sao cả thanh kiếm lại đen nghịt.
Triệu Thiên Tiêu tung mình lên ngựa, lớn tiếng nói:
- Chúng ta đi mau!
Vương Tử Phương nhẹ thở dài, giục ngựa phóng đi theo sau Triệu Thiên Tiêu.
Điền Văn Tú trèo lên lưng ngựa, nói:
- Dung huynh, xin mời!
Dung Ca Nhi không khiêm nhường, giật dây cương, giục ngựa phóng đi.
Bốn con ngựa này đều thuộc loại thượng hạng được chọn trong Triệu gia bảo, phóng đi như gió cuốn.
Bỗng nghe tiếng ngựa hí vang, một con ngựa toàn thân trắng như tuyết, phóng đi như sao xẹt, chỉ chốc lát đã vượt qua ngựa của Triệu Thiên Tiêu và Vương Tử Phương.
Dung Ca Nhi động tâm thầm nhủ:
- Đây chẳng phải con ngựa trắng mình đã gửi ở chỗ Cái bang sao?
Nhưng vì ngựa trắng chạy quá nhanh, Dung Ca Nhi không sao nhìn thấy rõ, chàng vừa nghĩ đến đó, ngựa trắng đã vượt qua mọi người, chỉ còn lại bụi cát cuồn cuộn.
Điền Văn Tú buột miệng khen:
- Đúng là một thiên lý mã!
Dung Ca Nhi suýt buột miệng nói ra là biết ngựa trắng ấy, nhưng rồi nén lại được.
Triệu Thiên Tiêu nhẹ kéo dây cương, ngựa liền chạy chậm lại.
Điền Văn Tú thấp giọng:
- Triệu bảo chủ có điều muốn hỏi chúng ta, đi nhanh một chút.
Chờ Điền Văn Tú và Dung Ca Nhi đến gần, Triệu Thiên Tiêu thấp giọng nói:
- Hai vị có nhìn thấy rõ người trên ngựa trắng kia không?
Dung Ca Nhi chỉ lo nhìn ngựa, không lưu ý người ngồi trên, chỉ thoáng thấy như là một người gầy bé toàn thân y phục đen, bèn đáp:
- Chưa nhìn rõ!
Điền Văn Tú đáp:
- Dường như là một thiếu niên y phục đen!
- Điền thế huynh có thấy rõ diện mạo người ấy không?
- Ngựa chạy quá nhanh, không sao nhìn rõ được!
Triệu Thiên Tiêu ngẫm nghĩ một hồi:
- Thôi, chúng ta cũng nên đi nhanh hơn!
Bốn con ngựa tuy rất khỏe, nhưng sau một chặng đường dài không ngưng nghỉ cũng không chịu thấu, thảy đều toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Triệu Thiên Tiêu dẫn trước không chịu ngưng nghỉ, ba người theo sau tuy nhận thấy ngựa đã thấm mệt, nhưng cũng không tiện dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này đã đến trước một thôn trang, đại lộ nằm sát bên thôn, chỉ thấy Triệu Thiên Tiêu giật dây cương, giục ngựa rẽ vào trong thôn.
Ba người đều hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng đành giục ngựa theo sau.
Triệu Thiên Tiêu giục ngựa chạy thẳng đến trước một trang viện rộng lớn, ghìm cương dừng lại, lớn tiếng nói:
- Mở cửa!
Liền tức cửa gỗ mở ra, bốn đại hán mỗi người dắt một ngựa khỏe nối tiếp nhau đi ra.
Triệu Thiên Tiêu khoát tay hô:
- Thay ngựa!
Bốn người lần lượt thay ngựa, Triệu Thiên Tiêu cũng dẫn trước giục ngựa phóng đi, ba người nối tiếp theo sau, khi mặt trời lặn đã đến dưới chân núi Thái Bạch.
Dung Ca Nhi ngẩng lên nhìn, chỉ thấy tuyết trắng phủ đầy trên núi, dưới nắng chiều phản chiếu ánh sáng sặc sỡ, hết sức ngoạn mục.
Điền Văn Tú cảm khái nói:
- Đây là một thắng cảnh trong thiên hạ, đáng tiếc là chúng ta phen này đến đây có mục đích khác, không có thời gian chiêm ngưỡng.
Triệu Thiên Tiêu quét mắt nhìn thế núi xung quanh rồi nói:
- Chúng ta phải xuống ngựa đi bộ!
Điền Văn Tú thắc mắc hỏi:
- Vậy ngựa để đâu?
Triệu Thiên Tiêu đáp:
- Tháo yên ra, mặc chúng muốn đi đâu thì đi!
Ba người y lời tháo yên ngựa ra, thả cho chúng tự do bỏ đi.
Triệu Thiên Tiêu lấy ra một tấm địa đồ, xem kỹ rồi nói:
- Triệu mỗ dẫn đường!
Đoạn dẫn trước bước đi, ba người liền theo sau. Bốn người lên đến trên đỉnh một ngọn núi, chỉ thấy bốn bề phủ đầy tuyết trắng, không nhìn thấy thế núi.
Triệu Thiên Tiêu nhìn quanh một hồi, cất bước đi về phía chính nam.
Bốn người tuy đều võ công cao cường, song vì đường núi gập ghềnh và tuyết phủ dày nên đi rất khó khăn và phải cẩn thận, khoảng một giờ sau mới xuống đến chân núi.
Lúc này trời đã tối, vầng trăng đã ló dạng ở phương đông.
Triệu Thiên Tiêu như đã có chuẩn bị, từ trong lòng lấy ra một tấm địa đồ, rồi lại lấy ra một hỏa tập bật cháy, soi lên địa đồ xem một hồi, đoạn nói:
- Các vị hãy đi theo sau Triệu mỗ từng bước một… Chúng ta phải vượt qua một đoạn đường hết sức nguy hiểm, tuyết phủ bên trên, dưới là vực sâu trăm trượng, lỡ trượt chân rơi xuống là tan xương nát thịt.
Điền Văn Tú hỏi:
- Nếu chúng ta không đi đường này, có còn đường khác không?
- Vậy thì phải đi vòng trăm dặm, e là không đến kịp vào canh ba đêm nay.
- Đại hội bao giờ bắt đầu?
- Vì phải chìu ý một vị cao nhân tiền bối nên đã định vào canh ba đêm nay.
- Vậy thì đành phải mạo hiểm vượt qua đoạn đường này rồi.
- Đoạn đường này hầu hết là do thiên nhiên tạo thành, nhân tạo chỉ chút ít, cộng với tuyết phủ quanh năm đã tạo ra đoạn đường hung hiểm này. Tuy nhiên, cũng chẳng phải hoàn toàn không có dấu vết, các vị chỉ cần bước theo dấu chân của Triệu mỗ là có thể không gặp nguy hiểm.
- Đoạn đường này dài bao nhiêu?
- Từ hai đến bốn dặm!
Vương Tử Phương tiếp lời:
- Đã vậy thì xin Triệu bảo chủ dẫn đường cho.
Triệu Thiên Tiêu trịnh trọng căn dặn:
- Các vị hãy bước theo dấu chân của Triệu mỗ, tuyệt đối không được sai lệch.
Rồi liền cất bước đi trước, ba người nối tiếp theo sau. Triệu Thiên Tiêu cúi đầu chầm chậm bước đi, ba người chăm chú bước đi theo sau, giẫm đúng lên dấu chân của Triệu Thiên Tiêu.
Mọi người cảm thấy càng lúc càng lạnh, như đã lên đến một ngọn núi.
Lúc này ánh trăng soi đường, cảnh tuyết dưới ánh trăng lại có một vẻ đẹp khác, hết sức mông lung huyền ảo.
Dung Ca Nhi ngẩng lên nhìn, thấy mình đang đi trên đường đèo, vực bên dưới cũng phủ đầy tuyết trắng, không sao lường được bao sâu. Thốt nhiên, một tiếng động khẽ vang lên, Vương Tử Phương đã hụt chân, cả người rơi xuống, Dung Ca Nhi lẹ làng tay phải vươn ra, chộp trúng cổ áo Vương Tử Phương.
Thật ra thì Vương Tử Phương vừa bị trượt chân, tay phải ông đã vươn ra, chộp được hòn đá vốn là điểm đặt chân của ông.
Dung Ca Nhi nhẹ nhấc tay, Vương Tử Phương tung mình, hạ chân xuống hòn đá ấy.
Triệu Thiên Tiêu nói:
- Các vị hãy cẩn thận!
Quần hào bước đi trên đoạn đường phủ tuyết tột cùng hung hiểm, lúc đầu cũng chưa cảm thấy gì, đến khi Vương Tử Phương sẩy chân suýt rơi xuống vực mới khiến quần hào cảm nhận được mối nguy hiểm trước mắt.
Dung Ca Nhi khẽ nói:
- Lão tiền bối hãy cẩn thận hơn!
Chừng nửa giờ sau, quần hào đã đến dưới một cây tùng to, Triệu Thiên Tiêu thở phào nói:
- Được rồi, chúng ta đã qua khỏi đoạn đường nguy hiểm.
Quét mắt nhìn ba người, nói tiếp:
- Qua khỏi Đoạn Hồn thung này là còn cách Tuyết cốc không xa nữa, nếu chúng ta không lầm đường, trong vòng nửa giờ là đến nơi.
Đoạn liền thi triển khinh công phóng đi, ba người cũng thi triển khinh công theo sau. Triệu Thiên Tiêu như rất quen đường thuộc lối, theo đường núi phủ tuyết phóng đi như bay.
Vượt qua mấy dặm đường, Triệu Thiên Tiêu bỗng dừng lại, đưa tay chỉ một sơn cốc hẹp, nằm giữa hai ngọn núi và nói:
- Đến rồi!
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, trong sơn cốc chỉ toàn tuyết trắng, không hề có bóng người và nhà cửa.
Điền Văn Tú gật gù nói:
- Thật đúng như tên gọi Tuyết cốc, trong sơn cốc toàn là tuyết trắng.
Triệu Thiên Tiêu mỉm cười, ôm quyền lớn tiếng nói:
- Triệu Thiên Tiêu bái kiến lão tiền bối!
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng nói vọng đi rất xa.
Ba người đều hết sức ngạc nhiên, chả lẽ trong sơn cốc đầy tuyết thế này mà có ngươi cư trú sao?
Bỗng thấy lớp tuyết ngoài ba trượng trong sơn cốc nứt ra, một người áo đen chậm rãi đi ra.
Dung Ca Nhi sửng sốt, người này từ trong tuyết xuất hiện, chả lẽ có thể đi trong tuyết hay sao?
Người áo đen đi đến trước mặt Triệu Thiên Tiêu, nhìn ông một hồi mới hỏi:
- Các hạ là Triệu Thiên Tiêu bảo chủ?
- Vâng, chính tại hạ!
- Có tín vật được mời không?
Triệu Thiên Tiêu từ trong lòng lấy ra một chiếc thẻ bài bằng tre, để trên lòng bàn tay nói:
- Huynh đài hãy xem!
Người áo đen chồm tới xem kỹ, rồi quét mắt nhìn quần hào hỏi:
- Các vị này là bằng hữu đi cùng Triệu bảo chủ phải không?
- Vâng, tổng cộng bốn người!
Người áo đen gật đầu:
- Được rồi, mời theo tại hạ!
Đi đến bên khe nứt, ngoảnh lại nói:
- Các vị hãy đi cẩn thận!
Người áo đen dứt lời, tung mình xuống trước.
Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, thì ra khe nứt là một cánh cửa di động, trên phủ tuyết trắng, nếu không biết rất khó phát hiện.
Triệu Thiên Tiêu dẫn trước, bốn người lần lượt theo sau người áo đen đi xuống bậc cấp, khoảng gần hai trượng mới đến mặt đất.
Bí đạo trong tuyết! Dung Ca Nhi chưa từng nghe nói bao giờ, đưa mắt nhìn, đường hầm chỉ đủ cho hai người đi sóng vai nhau, quanh co khúc khuỷu, hai bên đều là vách tuyết cứng rắn, bên trên phủ tuyết, mỗi cách chừng một trượng là có một khúc quanh, mỗi khúc quanh đều có một cây cột trắng chống đỡ, chẳng rõ được làm bằng gì.
Rẽ qua mười mấy khúc quanh, người áo đen bỗng dừng lại nói:
- Các vị hãy chờ chốc lát!
Đoạn rẽ qua một khúc quanh mất dạng.
Dung Ca Nhi từ lúc đi vào đường tuyết hoàn toàn bị cảm giác mới lạ lôi cuốn, quên mất giá lạnh, giờ đứng lại mới cảm thấy lạnh kinh khủng, vội vận khí chống lại.
Chừng một tuần trà sau, người áo đen trở lại nói:
- Gia sư cho mời các vị!
Triệu Thiên Tiêu nói:
- Đã làm phiền huynh đài thông báo!
Đoạn dẫn trước bước đi, Dung Ca Nhi chỉ cảm thấy bước đi càng lúc càng cao, lát sau đã ra khỏi đường tuyết, ngẩng nhìn thấy vầng trăng treo cao trên đỉnh trời, phía trước là một bãi đất bằng rộng khoảng mười trượng, xung quanh núi cao vây bọc, thì ra con đường tuyết đã vòng qua một ngọn núi, thông đến một vùng đất trũng.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy trên đất tuyết có mười mấy chiếc ghế dựa bằng tre, lúc này trên bốn chiếc ghế đã có người ngồi; đó là hai lão nhân áo xanh, một đại hán dáng vẻ như tiều phu, một người thấp bé gầy guộc đội mũ vỏ dưa, mặc áo cộc tay như không hề cảm thấy lạnh.
Triệu Thiên Tiêu hướng về giữa bốn người ôm quyền thi lễ, cung kính nói:
- Vãn bối Triệu Thiên Tiêu đã có mặt đúng hẹn!
Dung Ca Nhi ngạc nhiên, Triệu Thiên Tiêu thi lễ với ai vậy?
Chỉ nghe một tiếng uy nghiêm nói:
- Được rồi, các vị ngồi xuống đi!
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thì ra đó là một lão nhân toàn thân y phục trắng, tóc trắng phủ mặt, râu trắng phủ ngực ngồi giữa bốn người, vì khắp người đều màu trắng nên ngồi giữa đất tuyết khó thể nhận ra.
Vương Tử Phương, Điền Văn Tú và Dung Ca Nhi lần lượt ngồi xuống bên cạnh Triệu Thiên Tiêu.
Lão nhân áo trắng nói:
- Thiên Tiêu, bảo họ báo danh tánh!
Triệu Thiên Tiêu cung kính:
- Vâng!
Quay sang ba người nói:
- Các vị tự báo danh đi!
Vương Tử Phương đứng lên, khom mình nói:
- Thành đô Vương Tử Phương!
Lão nhân áo trắng nhẹ gật đầu:
- “Kim Đao Thần Mang” Vương tổng tiêu đầu!
- Không dám!
Vương Tử Phương chậm rãi ngồi xuống.
Điền Văn Tú nói:
- Điền Văn Tú ở Bạch Mã bảo!
- Thiếu bảo chủ, một trang anh kiệt hậu khởi miền tây bắc, mai sau sẽ tiếp nối Thiên Tiêu lãnh đạo giới võ lâm tây bắc.
Dung Ca Nhi đứng lên:
- Vãn bối Dung Ca Nhi!
Lão nhân áo trắng lẩm bẩm:
- Dung Ca Nhi, họ tên này rất xa lạ!
- Vãn bối rất ít khi đi lại trên giang hồ.
- Dung thiếu hiệp là môn hạ của ai?
- Võ công của vãn bối là được gia truyền!
- Dung thiếu hiệp sử dụng binh khí gì?
- Vãn bối sử dụng trường kiếm!
Người áo trắng lẩm bẩm:
- Dung gia kiếm... Dung gia kiếm...
Bỗng vỗ đùi một cái, nói:
- Danh úy của lệnh tôn xưng hô thế nào?
- Vãn bối không biết!
Lão nhân áo trắng ngước mặt lên, thở ra một hơi dài, nói:
- Lệnh tôn còn sống trên đời chứ?
- Vãn bối chưa từng gặp gia phụ!
- Ồ!
Lão nhân áo trắng không hỏi nữa, quay sang Triệu Thiên Tiêu nói:
- Thành Trường An gần đây tình hình thế nào?
Triệu Thiên Tiêu ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
- Tình hình rất xấu, Vạn Thượng môn với Vô Cực Lão Nhân đều thần bí khôn lường và thủ hạ có rất nhiều cao thủ trung thành, vãn bối tuy đã cố hết sức mà vẫn chưa điều tra được nguồn gốc lai lịch của họ.
Lão nhân áo trắng bỗng hỏi:
- Huỳnh bang chủ không đến ư?
Triệu Thiên Tiêu quay nhìn Dung Ca Nhi:
- Theo lời vị Dung thiếu hiệp này, Cái bang đột nhiên xảy ra đại biến, Huỳnh bang chủ đã vội vã trở về tổng đà nên không thể đến đây.
Lão nhân áo trắng đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi:
- Cái bang đã xảy ra đại biến gì vậy?
- Vãn bối cũng không rõ!
- Huỳnh bang chủ hùng tài đại lược, dù có đại biến cũng không khó giải quyết.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Phen này sự cố trọng đại, trưởng lão Cái bang đồng lõa với Thần Cơ đường chủ bội phản ông ấy, e rằng khó thể vượt qua.”.
Lão nhân áo trắng thấy Dung Ca Nhi không trả lời, bèn quay sang Triệu Thiên Tiêu nói:
- Trong thời gian qua có các đồng đạo võ lâm khác quy tụ trong thành Trường An không?
- Ngoại trừ Cái bang, chưa thấy có người của các môn phái khác!
- Các vị từ xa đến, hẳn rất mỏi mệt, hãy điều tức một hồi rồi hẵng tính.
Lão nhân áo trắng dứt lời, liền nhắm mắt điều tức trước.
Triệu Thiên Tiêu không dám kinh động lão nhân áo trắng, lại sợ ba đồng bọn hỏi chuyện, bèn cũng nhắm mắt lại.
Vương Tử Phương, Điền Văn Tú và Dung Ca Nhi thấy vậy, cũng đành làm theo, cho dù khó thể ngưng thần nhập định cũng phải giả vờ.
Chừng nửa giờ sau, bỗng nghe một tiếng huýt lảnh lói vang lên.
Dung Ca Nhi đứng phắt dậy, thấy lão nhân áo trắng với hai lão nhân áo xanh vẫn ngồi yên như không hề nghe tiếng huýt, đành ngồi trở xuống, lén nhìn Triệu Thiên Tiêu, Vương Tử Phương và Điền Văn Tú, thấy ba người cũng ngơ ngác nhìn quanh, hiển nhiên cũng bị tiếng huýt kinh động.
Dung Ca Nhi ổn định tâm thần, thầm nhủ:
- Lão nhân áo trắng này không biết là ai, vì sao lại ở nơi giá lạnh như vậy, nếu là muốn tránh xa thế tục thì thật quá hà khắt với bản thân, đây đâu phải là chốn ẩn cư lý tưởng. Ông ấy ở đây chỉ có hai mục đích, một là trốn tránh kẻ thù, hai là khổ luyện võ công gì đó.
Bỗng thấy một đại hán võ phục đen hối hả chạy vào nói:
- Hai vị Thân lão tiền bối và Quách lão tiền bối đã đến!
Lão nhân áo trắng nhẹ gật đầu:
- Mời họ vào!
Đại hán áo đen quay người bỏ đi, lát sau dẫn theo hai người đi vào. Đi đầu là một lão nhân râu bạc mặc áo dài lam, đầu đội mũ xanh, theo sau là một lão nhân áo xanh, lưng hơi gù, râu bạc lưa thưa, chân mang giày vải xanh.
Hai người cùng ôm quyền nói:
- Huynh đệ đã đến muộn, phiền các vị phải chờ lâu!
Lão nhân áo trắng nhẹ gật đầu:
- Làm phiền hai vị phải đi đường xa vất vả, lão hủ hết sức ái ngại.
Lão nhân áo lam tự ngồi xuống ghế:
- Không hề gì!
Lão nhân áo trắng chậm rãi nói:
- Đây đều không phải người ngoài, hai vị có gì cứ nói.
Lão nhân áo lam nhìn người áo xanh:
- Mấy năm qua huynh đệ đã hoàn toàn tuyệt giao với đồng đạo võ lâm, cả tháng cũng khó rời khỏi hàn xá một bước.
Lão nhân áo trắng mỉm cười:
- Nhưng nội công của Thân huynh đã tinh tiến hơn trước rất nhiều.
- Huynh đệ tuy đã thoát khỏi cuộc sống giang hồ, nhưng võ công chưa hề chểnh mảng.
- Người luyện võ chúng ta tuy đã lui khỏi giang hồ, nhưng khi võ lâm hữu sự cũng khó thể ngoảnh mặt làm ngơ, trong những ngày qua thành Trường An đã như trời long đất lở mà hai vị không chút động tâm sao?
Lão nhân áo lam mỉm cười:
- Bạch huynh nói không sai, mấy ngày đầu Thân mỗ còn có thể dằn lòng, nhưng về sau thì không sao dằn nén được nữa.
Quay sang lão nhân lưng gù nói tiếp:
- Thân mỗ tuy biết được chút ít nội tình, nhưng còn kém xa Quách huynh.
Lão nhân lưng gù vội nói:
- Thân huynh quá khen rồi!
Lão nhân áo trắng chậm rãi nói:
- Hai vị không cần khiêm tốn, chúng ta tuy đều đã lui khỏi giang hồ, không màng đến chuyện võ lâm, nhưng chưa chết, giới võ lâm tây bắc với Trường An làm trung tâm đã bị người làm cho ngập đầy mây đen chướng khí, đó là cố tình không giữ thể diện cho chúng ta.
Đại hán dáng vẻ tiều phu bỗng cất tiếng:
- Chúng ta sao không đến thành Trường An phá nát sào huyệt của bọn chúng?
Lão nhân áo trắng lạnh lùng:
- Tính nóng nảy của tứ đệ thật không sao sửa đổi được, nếu kẻ địch dễ đối phó thì Thân đại hiệp và Quách đại hiệp đâu có để yên cho họ lộng hành đến hôm nay.
Đại hán tiều phu bị lão nhân áo trắng trách mắng, lặng thinh không nói nữa.
Lão nhân áo lam họ Thân nhẹ thở dài:
- Quách huynh đã không chịu nói, Thân mỗ đành nói trước vậy.
Quét mắt nhìn Vương Tử Phương, nói tiếp:
- Sau khi Trấn Viễn tiêu cục bị thất tiêu, thành Trường An đã liên tiếp quy tụ rất nhiều cao thủ, lúc đầu Thân mỗ cũng chẳng bận tâm, về sau thấy càng lúc càng không ổn, trong số có rất nhiều lão ma đầu đã quy ẩn từ lâu, dường như không phải là sự xung đột bình thường trong võ lâm, mà là có mưu đồ to tát.
Lão nhân áo trắng đưa mắt nhìn lão nhân lưng gù:
- Quách huynh có tiếng là tai mắt linh mẫn, hẳn đã biết tin gì rồi phải không?
Lão nhân lưng gù khẽ hắng giọng:
- Quách mỗ cũng giống như Thân huynh, không điều tra được chút manh mối gì. Tuy nhiên, có thể khẳng định một điều là những người quy tụ trong thành Trường An không phải do một người lãnh đạo, ít ra họ có hai phe trở lên.
Lão nhân áo trắng vẻ mặt nghiêm nghị:
- Hai vị chỉ biết được bấy nhiêu thôi sao?
Lão nhân lưng gù gật đầu:
- Vâng, chỉ bấy nhiêu!
Lão nhân áo trắng ngẫm nghĩ hồi lâu:
- Hiện hai phe phái ấy có còn trong thành Trường An không?
Lão nhân lưng gù đáp:
- Còn một phần!
Lão nhân áo trắng ngẩng lên:
- Nhị đệ! Tam đệ! Hai người có cao kiến gì không?
Hai lão nhân áo xanh đồng thanh:
- Chúng đệ xin tuân theo quyết định của đại ca!
Lão nhân áo trắng quay sang lão nhân lưng gù họ Quách và lão nhân họ Thân:
- Hai vị có cao kiến gì không?
- Quách mỗ tuy đã lui khỏi giang hồ, nhưng nếu Bạch huynh quyết định tái xuất giang hồ điều tra vụ việc, Quách mỗ sẵn sàng theo cùng.
- Thân mỗ cũng xin tuân theo Bạch huynh!
Lão nhân áo trắng nghiêm giọng:
- Chúng ta tuy đã lui ẩn giang hồ, nhưng nếu để mặc cho người ta gây nhiễu nhương giới võ lâm tây bắc mà không màng đến thì lão phu thật mất thể diện, vì vậy mới phải mời hai vị đến đây bàn tính.
Bỗng nghe “đùng” một tiếng vang rền, hai đóa hoa bạc xuất hiện trên không.
Lão nhân áo trắng đứng phắt dậy, lạnh lùng nói:
- Hay thật, chúng ta chưa đi tìm người ta, người ta đã tìm đến đây!
Hai lão nhân áo xanh ngước nhìn hoa bạc trên không, đồng thanh hỏi:
- Đại ca định gặp họ ư?
Lão nhân áo trắng không đáp, quay sang Triệu Thiên Tiêu hỏi:
- Thiên Tiêu, mấy người khi đến đây có phát hiện bị theo dõi không?
- Vãn bối đi đường hết sức cẩn thận, ngay cả ba vị đi cùng cũng không biết trước!
Lão nhân áo trắng quay sang lão nhân họ Quách và họ Thân hỏi:
- Hai vị thì sao?
Lão nhân họ Quách quả quyết:
- Quách mỗ tự tin không bị theo dõi!
Bỗng thấy một đại hán áo đen hối hả chạy đến nói:
- Bên ngoài có bốn người võ phục dẫn theo hai con chó to, như đang tìm kiếm gì đó.
Lão nhân áo trắng nói:
- Đóng hết các cửa lại!
- Đã đóng hết rồi!
Lão nhân áo trắng khoát tay:
- Bảo mọi người canh phòng cẩn thận.
Đại hán áo đen quay người đi được hai bước, bỗng quay lại nói:
- Thuộc hạ thấy hai con chó to ấy dường như tai mắt rất linh mẫn, nếu bị họ tìm ra cửa ngầm, có thể ra tay ngăn cản không?
Lão nhân áo trắng nghiêm giọng:
- Tốt hơn hết là đừng giáp mặt với họ, nếu tình thế bức bách, cứ giết không tha... Còn như bắt sống được một hai người càng tốt, vạn nhất không thể bắt sống thì giết hết, không được để cho một người đào thoát.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Đại hán áo đen quay người phóng nhanh đi.
Lão nhân áo trắng quét mắt nhìn mọi người:
- Chúng ta đi xem thử họ là ai?
Đoạn liền đứng lên, dẫn trước bước đi, mọi người nối tiếp theo sau.
Dung Ca Nhi thắc mắc thầm nhủ:
- Sơn cốc này mênh mang tuyết trắng, chẳng rõ lão nhân này cư trú ở đâu? Một người dù võ công cao đến mấy cũng đâu thể quanh năm suốt tháng ở trong tuyết lạnh thế này?
Chỉ nghe tiếng nói của lão nhân áo trắng vọng vào tai:
- Các vị hãy đi theo dấu chân của lão phu, kẻo gặp nguy hiểm.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên, chả lẽ trên đất tuyết cũng có bẫy rập sao?
Lúc này, lão nhân áo trắng đã đi đến trước một vách núi, đưa tay phủi lớp tuyết bám bên trên một hồi, bỗng một cửa ngầm hiện ra.
Hai đại hán áo đen lưng giắt trường đao sóng vai đi ra, tách sang hai bên, vòng tay xá dài đón khách.
Đăng bởi | thaitrongvinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |