Bên quân phụ như bên hổ dữ
Chương 23: Bên quân phụ như bên hổ dữ
Dương Cửu Muội nói:
- Ngũ ca biết quân phụ có nuôi một đôi phi ưng với bốn con linh khuyển không?
Ngọc Điêu kiếm chủ gật đầu:
- Dĩ nhiên biết!
- Vậy là đúng rồi, trước kia tiểu muội cũng từng thắc mắc, vì sao môn hạ chúng ta không một ai có thể thoát khỏi sự truy nã của quân phụ, những người bội phản thảy đều bị bắt về. Gần đây tiểu muội mới biết sự thật, thì ra trên người chúng ta đều có hơi hớm đặc thù…
Dương Cửu Muội nói đến đó, bỗng thấy ánh lửa lấp loáng, từ bên ngoài xuyên vào trong tháp.
Ngọc Điêu kiếm chủ buông tiếng cười khảy, đột nhiên vung tay, một kiếm đâm thẳng vào Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi quá bất ngờ, suýt bị đâm trúng, vội vàng lách người tránh khỏi.
Ngọc Điêu kiếm chủ lớn tiếng nói:
- Ngươi thật to gan, dám đến đây cứu người.
Dung Ca Nhi vung kiếm, “keng” một tiếng gạt phăng trường kiếm của Ngọc Điêu kiếm chủ, hỏi:
- Các hạ nói gì vậy?
Ngọc Điêu kiếm chủ thấy chàng chẳng những đã tự giải huyệt mà lực đạo trên kiếm cũng rất mạnh, kinh hãi thầm nhủ:
- Người này chẳng rõ lai lịch thế nào, có lẽ không phải thuộc hạ của Dương Cửu Muội.
Nghĩ vậy liền quát to:
- Ngươi là ai?
Đồng thời trường kiếm vung động, liên tiếp công ra bốn chiêu.
Dung Ca Nhi chớp nhoáng vung kiếm, hóa giải bốn chiêu kiếm của đối phương, rồi liền phản công bốn chiêu.
Bốn chiêu kiếm thần tốc của Dung Ca Nhi đã bức bách Ngọc Điêu kiếm chủ liên tiếp lùi sau mấy bước.
Ánh lửa lấp lóa, một đại hán áo đen tay phải cầm trường kiếm, tay trái giơ cao hỏa tập đi lên.
Ngọc Điêu kiếm chủ liền tức thu kiếm, bước lui sang bên.
Dung Ca Nhi thấy vậy hết sức thắc mắc, sao Ngọc Điêu kiếm chủ lại thu kiếm lui đi thế nhỉ?
Theo sau đại hán áo đen cầm hỏa tập là ba đại hán áo đen khác nối tiếp nhau đi lên, cũng tay trái giơ cao hỏa tập.
Lên đến tầng thứ ba, bốn đại hán cùng giơ cao trường kiếm, lập thành kiếm trận án ngữ nơi cửa thang lầu, rồi mới thấy một người mặc áo bào gấm và để râu dài thư thả đi lên.
Dung Ca nhi đưa mắt nhìn, chỉ thấy người này không đeo mặt nạ, sắc mặt đỏ au, tướng mạo rất oai nghiêm.
Người mặt đỏ đảo mắt nhìn quanh, chậm rãi nói:
- Thắp nến lên!
Đại hán áo đen bên phải nhất từ trong lòng lấy ra một ngọn nến to, dùng hỏa tập thắp cháy, lập tức soi sáng khắp nơi trong tầng tháp.
Tầng tháp này rộng không đến một trượng, lúc này đã có đến tám người, chiếm hơn nửa phần diện tích.
Ngọc Điêu kiếm chủ lạnh lùng nhìn Dung Ca Nhi, khom mình thi lễ với người mặt đỏ và nói:
- Kính chào đại ca!
Người mặt đỏ cười khảy:
- Ngũ đệ sao lại đến đây?
- Tiểu đệ đuổi theo người này đến đây!
- Ngũ đệ trước nay đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, sao hôm nay lại một mình đuổi theo kẻ địch?
- Tiểu đệ đã cải trang định đến Tuyết cốc, trên đường đã tình cờ gặp người này, nhận thấy dường như y đang đến đây nên đã đuổi theo.
Người mặt đỏ cười:
- Trùng hợp quá nhỉ!
- Tiểu đệ nói đây hoàn toàn là sự thật!
Người mặt đỏ đưa mắt nhìn Dương Cửu Muội:
- Cửu muội, ngũ ca của muội nói có thật không?
Dung Ca Nhi lúc này đã đoán ra được người mặt đỏ này hẳn là đại kiếm chủ.
Ngọc Điêu kiếm chủ chằm chặp nhìn vào mặt Dương Cửu Muội, ra chiều rất khao khát.
Dương Cửu Muội nói:
- Thật hay giả tiểu muội không biết, nhưng ngũ ca đến đây là không sai!
- Lão ngũ đã nói gì với cửu muội?
- Không nói gì, chỉ hỏi về thương thế của tiểu muội rồi sau đó đã động thủ với người này.
Người mặt đỏ quay sang Dung Ca Nhi, lạnh lùng hỏi:
- Người này là ai?
- Thuộc hạ của tiểu muội!
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Dương Cửu Muội này thật cơ trí hơn người.
Người mặt đỏ quay sang Ngọc Điêu kiếm chủ hỏi:
- Ngũ đệ đã đuổi theo người này phải không?
Ngọc Điêu kiếm chủ lắc đầu:
- Không phải!
- Vậy là trong thiền viện bé nhỏ này còn có một kẻ địch khác.
- Người ấy thân pháp rất nhanh, tiểu đệ đuổi theo một hồi thì y mất dạng.
Dương Cửu Muội tiếp lời:
- Vậy hẳn là người của Vạn Thượng môn.
Người mặt đỏ nhìn Ngọc Điêu kiếm chủ hỏi:
- Khi vào đây ngũ đệ có gặp các hộ vệ của thiền viện không?
Ngọc Điêu kiếm chủ thoáng lưỡng lự:
- Không!
Người mặt đỏ lạnh lùng:
- Ngũ đệ sao biết cửu muội bị giam ở đây?
Ngọc Điêu kiếm chủ ung dung đáp:
- Tiểu đệ nghe nhị ca nói!
Người mặt đỏ lại quay sang Dung Ca Nhi hỏi:
- Ngươi đến đây với mục đích gì?
Dung Ca Nhi thẳng thắn:
- Cứu tam công chúa ra khỏi đây!
- Chỉ một mình ngươi ư? Thật không biết tự lượng sức mình.
Dung Ca Nhi lo lắng thầm nhủ:
- Mình không biết chút gì về luật lệ và quy định của họ, thật rất dễ bị bại lộ.
Người mặt đỏ lẩm bẩm:
- Ngươi tuy không tự lượng sức mình, nhưng rất là trung thành.
Đoạn lại quay sang Ngọc Điêu kiếm chủ nói:
- Ngũ đệ không có việc gì, ra khỏi đây được rồi!
- Tuân lệnh đại ca!
Ngọc Điêu kiếm chủ tra kiếm vào bao, sải bước đi xuống thang lầu.
Người mặt đỏ nghiêm nghị nhìn Dương Cửu Muội nói:
- Niệm tình cửu muội, ngu ca tha cho y một phen.
Dương Cửu Muội ngạc nhiên:
- Việc gì vậy?
- Lão ngũ toàn bịa chuyện, cứ tưởng dối gạt được ngu ca, thật ra ngu ca đã biết dụng tâm của y từ lâu.
- Ngũ ca đến đây có dụng tâm gì thì tiểu muội không biết, nhưng những gì tiểu muội nói hoàn toàn là sự thật.
Người mặt đỏ khoát tay, nói với các tùy tùng:
- Các ngươi xuống dưới canh chừng, bất kỳ ai cũng không cho đến gần tháp này.
Các tùy tùng đồng thanh:
- Tuân mệnh kiếm chủ!
Các tùy tùng tuân lệnh đi xuống. Người mặt đỏ quay sang Dung Ca Nhi nói:
- Sao ngươi không xuống?
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn Dương Cửu Muội, vừa định bước đi, bỗng nghe Dương Cửu Muội nói:
- Hãy khoan!
Người mặt đỏ lách người cản đường Dung Ca Nhi:
- Cửu muội còn chuyện gì nữa?
- Người này là tâm phúc của tiểu muội, đại ca có gì cứ nói.
Người mặt đỏ trầm ngâm một hồi:
- Cửu muội còn nhớ những lời ngu ca đã nói hồi tháng trước không?
- Tiểu muội bị giam ở đây, làm sao trả lời đại ca được!
Người mặt đỏ chưa kịp nói tiếp, bỗng nghe một người lớn tiếng nói:
- Bẩm kiếm chủ, quân chủ phái Câu Đề sứ giả tay cầm kim bài đến!
- Chuyện gì?
- Áp giải tam công chúa đi gặp quân chủ!
Người mặt đỏ biến sắc, thấp giọng:
- Quân phụ phái sứ giả đến đây hẳn là có sự cố rồi!
- Nếu quân phụ cho tiểu muội có cơ hội phân trần, tiểu muội tin là có thể giải oan.
Dương Cửu Muội quay sang Dung Ca Nhi, nói tiếp:
- Tiểu muội có một việc muốn nhờ đại ca giúp đỡ.
- Việc gì?
- Nhờ đại ca trông nom vị thuộc hạ này!
Người mặt đỏ ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:
- Ngu ca cho y theo bên được không?
- Vâng, đa tạ đại ca!
- Cửu muội không cần bận tâm nữa.
Người mặt đỏ nhìn xuống bên dưới, lớn tiếng nói:
- Mời sứ giả!
Chốc lát sau, một người toàn thân y phục đỏ, thân hình cao gầy, đầu đội mũ đỏ cao hơn hai thước, tay giơ cao một chiếc kim bài từ dưới đi lên.
Người mặt đỏ thoáng khom mình thi lễ:
- Mời sứ giả kiểm tra!
Người áo đỏ sải bước đi đến trước mặt Dương Cửu Muội, nhìn kỹ một hồi, bỗng giơ tay một chỉ điểm huyệt Dương Cửu Muội, lớn tiếng nói:
- Cởi trói!
Người mặt đỏ vội nói:
- Hộ vệ ở đây đã bị giết rồi!
Người áo đỏ mặt hiện sát khí:
- Ai giết?
- Chưa điều tra ra!
Người áo đỏ từ trong lòng lấy ra một chiếc túi gấm, từ trong rút ra một tấm bản đồ, xem dưới ánh đèn một hồi, hai tay cùng vung động, cởi sợi dây trắng buộc tay Dương Cửu Muội ra, nhét vào lòng, rồi lại từ trong lòng lấy ra một chiếc rìu thép, chặt đứt khóa sắt trên người Dương Cửu Muội, bồng nàng lên đi nhanh xuống lầu.
Người áo đỏ đi khỏi rất lâu, người mặt đỏ mới quay sang Dung Ca Nhi nói:
- Ngươi đã giết đội trưởng hộ vệ ở đây phải không?
Dung Ca Nhi lắc đầu:
- Không phải!
Người mặt đỏ buông tiếng cười khảy, lẩm bẩm:
- Không phải ngươi thì là lão ngũ rồi!
Nhìn Dung Ca Nhi hỏi tiếp:
- Ngươi làm thuộc hạ của tam công chúa bao lâu rồi?
- Hơn nửa năm!
- Chỉ nửa năm ngắn ngủi sao tam công chúa lại tín nhiệm ngươi như vậy?
Người mặt đỏ trong lúc hỏi, đôi mắt chòng chọc nhìn vào mặt Dung Ca Nhi, hiển nhiên trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Dung Ca Nhi trong những ngày qua đã nếm trải nhiều hung hiểm, gặp chuyện hết sức bình tĩnh, bèn nói:
- Tam công chúa từng giao cho hai đại sự, tại hạ đều hoàn thành trọn vẹn nên được tín nhiệm.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Tại hạ hoàn toàn nói thật!
Người mặt đỏ quay sang một đại hán áo đen nói:
- Dị dung cho y để làm tùy tùng của bổn tọa!
- Tuân mệnh!
Đại hán ấy từ trong lòng lấy thuốc dị dung ra, động tác hết sức điêu luyện, lát sau đã làm cho Dung Ca Nhi trở thành một người khoảng bốn mươi tuổi.
Người mặt đỏ nhìn Dung Ca Nhi một hồi, nói:
- Bây giờ ngươi tên là Vương Kiệt, một trong các tùy tùng thân tín của bổn tọa.
Dung Ca Nhi khom mình thi lễ:
- Thuộc hạ nhớ rồi!
Người mặt đỏ trầm giọng:
- Chúng ta đi thôi!
Đoạn dẫn trước đi xuống lầu, Dung Ca Nhi theo sát phía sau.
Ra khỏi thạch tháp, đoàn người thi triển khinh công phóng đi một mạch hơn hai mươi dặm đường, vượt qua hai ngọn núi mới dừng lại.
Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn quanh, thấy nơi đây là bên cạnh một khu rừng. Người mặt đỏ khoát tay, mấy tùy tùng nối tiếp nhau đi về phía phải, Dung Ca Nhi cũng đi theo họ.
Vào trong rừng chừng nửa dặm, đến trước một dãy nhà tranh, bốn đại hán áo đen lưng giắt binh khí qua lại tuần tra, canh phòng hết sức nghiêm ngặt.
Người đi trước dẫn đường chính là gã đại hán đã dị dung cho Dung Ca Nhi, gã dừng lại trước một dãy nhà, mấy người phía sau đi vào gian nhà đầu tiên.
Dung Ca Nhi phân vân không biết nên đi theo ai, bèn đứng lại nhìn, dãy nhà này gồm có bốn gian, gã đại hán dị dung cho Dung Ca Nhi thấy vậy, thấp giọng nói:
- Đi vào đây!
- Đa tạ huynh đài!
Dung Ca Nhi theo sau đại hán ấy đi vào nhà, chỉ thấy bên trong được lót rơm rất dày, trên có nhiều người đang nằm, Dung Ca Nhi ước tính không dưới hai mươi người, vậy là bốn gian nhà có đến hơn tám mươi người.
Đại hán ấy kéo tay áo Dung Ca Nhi, khẽ nói:
- Vào đây!
Dung Ca Nhi gật đầu, theo sau đại hán ấy đi vào một góc nhà, nơi đó có hai chỗ đệm rơm còn trống.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Đã trót đến đây rồi, mình phải xem thử người được gọi “quân phụ” là một nhân vật như thế nào mà có thể thống lĩnh nhiều cao thủ võ lâm, khiến họ thảy đều râm rấp phục tùng?
Chàng cởi giày ra, trèo lên đệm rơm, vừa thầm toan tính:
- Ở đây mình hoàn toàn lạ lẫm, cần phải làm quen với một người hầu có thể chỉ dẫn mình, vậy mới mong không bị bại lộ.
Bèn quay sang đại hán ấy nói:
- Tiểu đệ ở đây hoàn toàn lạ lẫm, từ nay xin huynh đài chỉ giáo nhiều cho!
Đại hán ấy cười nhạt, không trả lời, quay sang bên nhắm mắt ngủ.
Dung Ca Nhi hết sức thắc mắc, những người này dường như không thích trò chuyện, bèn nằm xuống nhắm mắt điều tức.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Dung Ca Nhi bị người xô đẩy, bừng tỉnh mở mắt ra, mọi người đã thức dậy ăn mặc chỉnh tề, Dung Ca Nhi vội mang giày vào, cầm lấy trường kiếm giắt lên trên lưng.
Đại hán ấy thấp giọng nói:
- Chúng ta đều là thân tín của đại kiếm chủ, huynh đệ hãy đi với tại hạ.
- Đa tạ đã chỉ giáo, tại hạ vô vàn cảm kích, chẳng hay huynh đệ họ tên là gì?
Đại hán ấy chau mày, lưỡng lự một hồi mới nói:
- Tại hạ Châu Kỳ!
- Thì ra là Châu huynh!
Bỗng nghe một tiếng sáo trúc lảnh lói vang lên, hai mươi mấy người áo đen cùng chạy ra ngoài.
Châu Kỳ đưa mắt nhìn Dung Ca Nhi, chậm bước đi ra. Dung Ca Nhi hiểu ý, đi theo sát phía sau Châu Kỳ.
Ra khỏi rừng, đến một bãi cỏ trống. Hai mươi mấy người áo đen nhanh chóng xếp thành một hàng ngang, hai tay buông thõng, đứng đối diện với người mặt đỏ như chờ lệnh.
Châu Kỳ đi đến phía sau đại kiếm chủ, dừng lại đứng nghiêm. Dung Ca Nhi thoáng do dự, liền đi theo sau Châu Kỳ.
Đại kiếm chủ ánh mắt sắc lạnh quét nhìn hàng người áo đen, lạnh lùng nói:
- Chư vị là một đội tinh nhuệ nhất trong hơn trăm thuộc hạ của bổn tọa, không sợ chết và cũng chưa bao giờ bại, cuộc chiến này càng hệ trọng hơn, khi động thủ là phải giết hết đối phương, không được để cho một người sống sót.
Ngưng chốc lát, ngoắc tay nói:
- Sài Khôn, đến đây!
Người áo đen đứng bên trái nhất trong hàng sải bước đi đến, khom mình thi lễ nói:
- Thuộc hạ Sài Khôn chờ lệnh!
Đại kiếm chủ kề tai Sài Khôn thì thầm mấy câu, Sài Khôn gật đầu nói:
- Đại kiếm chủ yên tâm!
Đoạn giơ tay lên khoát nhẹ, phóng đi về phía chính nam, một nhóm người áo đen liền tức theo sau.
Dung Ca Nhi thầm đếm nhân số, kể cả Sài Khôn là 25 người.
Đại kiếm chủ nhìn theo nhóm người ấy khuất dạng, quay sang Châu Kỳ và Dung Ca Nhi nói:
- Hai người đi với bổn tọa triều kiến quân phụ.
Châu Kỳ cúi đầu:
- Đa tạ đại kiếm chủ đã đoái hoài!
- Chúng ta canh một lên đường, hai người hãy về nghỉ ngơi cho khỏe.
Châu Kỳ khom mình thi lễ, quay người bước đi.
Dung Ca Nhi đã được Châu Kỳ căn dặn, mọi sự đều phải làm theo y, liền theo sau Châu Kỳ quay về gian nhà tranh.
Dung Ca Nhi vào đến trong nhà, mới nghe Châu Kỳ nói:
- Đóng cửa lại!
Dung Ca Nhi y lời khép cửa rồi nói:
- Châu huynh...
Châu Kỳ quay đầu lại, nhìn chốt vào mặt Dung Ca Nhi hỏi:
- Các hạ thật ra là ai? Trà trộn vào đây với mục đích gì?
Dung Ca Nhi theo phản ứng tự nhiên đưa tay sờ chuôi kiếm trên lưng:
- Châu huynh hỏi vậy là có ý gì?
Lúc này trong nhà chỉ có Châu Kỳ với Dung Ca Nhi, nhưng Châu Kỳ như vẫn không yên tâm ngoảnh nhìn ra sau:
- Đại kiếm chủ say mê sắc đẹp của tam công chúa, muốn lấy lòng nàng ta nên mới không lưu ý đến các hạ, nhưng tại hạ bàng quan đã nhận ra rất nhiều sơ hở.
Dung Ca Nhi cũng nhìn chốt vào mặt Châu Kỳ, lạnh lùng nói:
- Châu huynh đã nhận ra điều gì khả nghi?
- Các hạ chắc chắn không phải là thuộc hạ của tam công chúa!
Dung Ca Nhi đột nhiên giơ tay, “choang” một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi bao, hàn quang lấp loáng, trường kiếm lại tra trở vào bao.
Châu Kỳ đứng yên, không tránh né mà cũng không chống đỡ, sau khi Dung Ca Nhi tra kiếm vào bao mới cười nhếch môi cười nói:
- Kiếm pháp nhanh lắm, chẳng kém gì sấm sét.
Dung Ca Nhi lạnh lùng:
- Vì sao Châu huynh không tránh né?
- Châu mỗ đoan chắc các hạ không dám giết Châu mỗ!
- Vì sao?
Châu Kỳ quay đi, bước lên đệm rơm, ngồi xuống xếp bằng nói:
- Nghỉ ngơi đi, tối nay đi gặp người lãnh đạo tổ chức thần bí võ lâm.
Dung Ca Nhi cũng bước lên đệm rơm, ngồi xuống xếp bằng nói:
- Tại hạ rút kiếm quả là có ý định giết Châu huynh, từ nay Châu huynh không nên mạo hiểm như vậy nữa.
Châu Kỳ nhếch môi cười:
- Nếu giết Châu mỗ, người phái các hạ đến đây hẳn rất ngu xuẩn và các hạ cũng là một người hữu dũng vô mưu, nhưng khi Châu mỗ dị dung cho các hạ đã nhận ra các hạ là người trí dũng song toàn… Các hạ thật may mắn, đến đây chưa đầy ba ngày đã có cơ hội được gặp nhân vật thần bí nhất võ lâm hiện nay.
Dung Ca Nhi nghe đối phương vừa khen ngợi lại vừa dạy dỗ mình, và giọng điệu cũng không có vẻ thù địch, thật khó thể nhận định, mình nói nhiều chỉ hại vô ích, bèn nhắm mắt lại, không màng đến Châu Kỳ nữa.
Châu Kỳ không nghe Dung Ca Nhi trả lời, y cũng không nói nữa, nhắm mắt tĩnh tọa. Hai người ngồi đối diện nhau điều tức, trời đã tối lúc nào không hay.
Bỗng nghe “kẹt” một tiếng, cánh cửa mở ra, một người áo đen tay bưng khay gỗ mang thức ăn vào.
Dung Ca Nhi thấy người áo đen ấy đặt khay xuống, chẳng nói chẳng rằng quay người lui ra, thầm nhủ:
- Những người này tuy cùng là thuộc hạ của một người, nhưng tuyệt đối không trò chuyện, chẳng khác người xa kẻ lạ, không hiểu vì lý do gì?
Châu Kỳ cầm chén đũa lên, nhìn Dung Ca Nhi nói:
- Ăn đi!
Dung Ca Nhi cầm đũa gắp hai miếng nếm thử, thấy không có gì khác lạ, mới yên tâm ăn.
Hai người vội vã ăn xong, người áo đen khi nãy quay lại vừa đúng lúc, nhanh chóng thu dọn chén đũa rồi lui đi.
Châu Kỳ khẽ nói:
- Hãy nhớ, phải từng bước đi theo Châu mỗ, trừ phi bắt buộc phải lên tiếng, càng nói ít càng tốt.
- Đa tạ Châu huynh đã chỉ bảo!
Đột nhiên, một tiếng huýt ngắn vọng đến, Châu Kỳ liền tức phóng xuống đất nói:
- Lên đường!
Dung Ca Nhi theo sát phía sau Châu Kỳ ra ngoài. Lúc này trời đầy mây đen, màn đêm mịt mù, gió núi lồng lộng, tùng reo rì rầm, càng tăng thêm vẻ thần bí và ghê rợn.
Châu Kỳ quen đường thuộc lối, phóng đi như bay. Đến một ngã rẽ, thấy đại kiếm chủ áo bào lục, lưng giắt trường kiếm đang đứng chờ sẵn.
Đại kiếm chủ ánh mắt sắc lạnh quét nhìn hai người, không nói gì, sải bước phóng đi.
Ba bóng người phóng đi trong màn đêm, chừng mấy dặm đường, đến trước một ngôi nhà cao to, núi cao vây quanh.
Đại kiếm chủ đi thẳng vào đại sảnh, bốn ngọn nến to soi sáng khắp nơi.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, bên trái có bảy chiếc ghế dựa, lúc này đã có sáu người, chỉ còn một ghế trống, hẳn là dành cho đại kiếm chủ; bên phải có ba chiếc ghế dựa, trên là hai thiếu nữ áo tơ, còn một ghế trống, hẳn là dành cho tam công chúa.
Chàng mải lo đếm số người và suy đoán thân phận, quên mất bản thân.
Bỗng cảm thấy tay áo bị kéo nhẹ, mới giật mình quay về hiện thực, đưa mắt nhìn, thấy Châu Kỳ đang từ từ lui ra phía sau.
Dung Ca Nhi vội đi theo, sóng vai thoái lui với Châu Kỳ.
Dung Ca Nhi thầm thở phào nghĩ:
- May quá, một người gặp tình thế càng nguy hiểm thì phải càng bình tĩnh mới có thể tùy cơ ứng biến.
Chàng quét mắt nhìn hai bên, thấy mười hai người xếp thành một hàng ngang đứng sát vách, kể cả Châu Kỳ với mình là mười bốn, bình quân mỗi người có hai tùy tùng.
Lúc này đại kiếm chủ đã đi đến chiếc ghế trống ở đầu dãy ngồi xuống.
Sáu kiếm chủ và hai công chúa cùng đứng lên, hướng về đại kiếm chủ thi lễ.
Đại kiếm chủ ngồi chễm chệ, không đáp lễ cũng không nói lời cảm tạ, hiển nhiên y muốn chứng tỏ thân phận tôn cao của mình.
Sáu kiếm chủ với hai công chúa thi lễ xong, cùng ngồi trở xuống.
Bỗng nghe một tiếng hắng giọng rất to, bốn sứ giả chia nhau từ hai bên cửa đi vào.
Bốn người này y phục giống nhau nhưng khác màu, gồm đỏ, lục, đen, trắng; trên đầu mỗi người đều có đội một chiếc mũ cao hơn hai thước.
Còn một điều kỳ lạ nữa là bốn người thảy đều cao gầy, cộng thêm y phục như điếu khách trông hết sức kinh dị, họ chậm bước đi đến trước đại sảnh, chia ra đứng hai bên.
Dung Ca Nhi thầm đoán tiếp theo hẳn là Vô Cực Lão Nhân, bỗng đèn nến vụt tắt, trong đại sảnh tối mịt, xòe tay không thấy năm ngón.
Khi nến được thắp sáng trở lại, chính giữa đại sảnh đã có thêm một người áo xanh ngồi trên một chiếc ghế gỗ, quay lưng về phía mọi người, như cố ý không cho thấy mặt.
Đại kiếm chủ đứng lên trước tiên, hướng về phía lưng người áo xanh quỳ xuống.
Tiếp theo, sáu kiếm chủ với hai công chúa cũng cùng quỳ xuống, đồng thanh nói:
- Khấu kiến quân phụ!
Chỉ nghe một tiếng nói lạnh lùng và rõ ràng vang lên:
- Không cần đa lễ!
Chín người cùng đứng lên:
- Đa tạ quân phụ!
- Các ngươi hãy ngồi xuống nói chuyện.
Chín người cùng ngồi xuống, trong đại sảnh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, không hề có một tiếng động.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy bảy kiếm chủ đều đã tháo bỏ mặt nạ, lộ ra mặt thật.
Lát sau, người áo xanh lạnh lùng nói:
- Ngọc Điêu kiếm chủ!
Người thứ năm trên dãy ghế bên trái đứng lên, ôm quyền thi lễ:
- Nhi thần có mặt, khấu kiến quân phụ!
- Ngươi biết tội hay không?
- Chẳng hay nhi thần đã vi phạm điều giới luật nào?
- Ngươi đã tự ý xâm nhập cấm địa thăm Dương Cửu Muội, có chuyện ấy không?
Ngọc Điêu kiếm chủ liền trán đẫm mồ hôi:
- Nhi thần đuổi theo kẻ địch vào đó chứ không phải cố ý, xin quân phụ thứ tội.
Bỗng nghe một tiếng cười lảnh lói vang lên, tuy không chói tai, nhưng ngập đầy sát khí ghê rợn.
Ngọc Điêu kiếm chủ hai chân nhũn ra, co gối quỳ xuống đất.
Dung Ca Nhi thấy sáu kiếm chủ với hai công chúa tuy không quỳ, nhưng thảy đều run rẩy, ra chiều hết sức khiếp sợ.
Tiếng cười ấy kéo dài hồi lâu mới ngưng, tiếng lạnh lùng nói tiếp:
- Kẻ địch mà ngươi đuổi theo như thế nào?
- Toàn thân y phục đen và lưng giắt trường kiếm!
- Giống như ngươi phải không?
Ngọc Điêu kiếm chủ lòng đang hồi hộp, buột miệng đáp:
- Dạ phải!
Lời đã thốt ra liền thấy hối hận, nhưng không sửa đổi được nữa.
- Xảo biện, tự trách hai mươi tát tai trước.
Ngọc Điêu kiếm chủ không dám chống lệnh, hai tay vung động, tự tát hai mươi cái, máu tươi đầy miệng và rỉ ra mép môi.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên thầm nhủ:
- Những người này chỉ nghe tiếng nói đã khiếp sợ đến vậy, biết người áo xanh ấy có phải là quân phụ hay không? Lỡ như ai đó giả giọng nói thì sao?
Người áo xanh lại nói:
- Bây giờ nói thật đi!
Ngọc Điêu kiếm chủ ngước lên nhìn Thần Điêu kiếm chủ, nói:
- Nhi thần nói hoàn toàn là sự thật!
Người áo xanh thoáng vẻ tức giận lớn tiếng nói:
- Bổn quân chủ tai mắt linh mẫn, đâu dễ để cho các ngươi đặt điều dối gạt, tự cắt lưỡi ngay.
Ngọc Điêu kiếm chủ sững sờ:
- Nhi thần chưa phạm giới luật của quân phụ, sao phải cắt lưỡi?
- Ngươi thật to gan!
Ngọc Điêu kiếm chủ hoảng kinh:
- Nhi thần tuân mệnh!
Tay phải thò vào lòng, lấy ra một ngọn chủy thủ, đưa lên miệng cắt một cái, liền tức máu phún xối xả, một khúc lưỡi theo máu rơi xuống đất.
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, khúc lưỡi ấy hãy còn động đậy.
Người áo xanh lại lạnh lùng nói:
- Dương Cửu Muội đã bị giam cầm, đâu được thăm nom, ngươi bịa chuyện đuổi theo kẻ địch để vào thăm y thị và lại còn giết chết người canh phòng, có đúng không?
Ngọc Điêu kiếm chủ lưỡi đã đứt nửa phần, nói ú ớ không sao nghe rõ.
Người áo xanh lại lạnh lùng nói:
- Đại kiếm chủ!
Đại kiếm chủ vội tiến tới một bước, quỳ xuống nói:
- Nhi thần khấu kiến quân phụ!
Chiếc ghế ngồi của người áo xanh bỗng chuyển động, từ từ quay lại.
Dung Ca Nhi chú mắt nhìn, thấy người này mặt dài như ngựa, đôi mắt to tròn như lục lạc, chòm râu trắng dài phủ ngực, tướng mạo rất quái dị.
Lão nhân áo xanh nhìn chốt vào mặt đại kiếm chủ, giọng sắc lạnh:
- Ngươi biết tội chưa?
Đại kiếm chủ cung kính:
- Nhi thần biết tội rồi!
- Ngươi tự xử thế nào?
- Mệnh lệnh của quân phụ, nhi thần muôn thác không từ!
- Ngươi biết mà không báo, khinh thường quân phụ, tội đáng móc đi một mắt.
Đại kiếm chủ tay trái giơ lên, một chỉ chọc vào mắt trái, máu phún xối xả, nhuộm đỏ cả thân người, hai tay bợ lấy con mắt trái nói:
- Nhi thần đã tuân mệnh móc ra một mắt, xin quân phụ kiểm tra.
Người áo xanh tay phải vung lên, một vật bay ra, trúng ngay mắt trái đại kiếm chủ, nói:
- Ban cho một viên linh đơn, trở về chỗ ngồi xuống.
- Đa tạ quân phụ!
Đại kiếm chủ bỏ con mắt xuống, đứng lên trở về chỗ ngồi.
Dung Ca Nhi nhìn thấy cảnh cắt lưỡi và móc mắt, lòng hết sức kinh hoàng, thầm nhủ:
- Lão nhân này đối với thuộc hạ mà còn tàn ác như vậy, huống hồ đối với kẻ địch. Nhưng xem ra vẫn là đại kiếm chủ thâm hiểm, tuy mất đi một mắt nhưng không mất sự tín nhiệm của quân phụ; còn Ngọc Điêu kiếm chủ thì khác, vừa bị cụt mất lưỡi, vừa mất đi sự tín nhiệm của quân phụ, nếu như quân phụ thật sự sáng suốt, biết rõ sự thật hẳn sẽ mềm lòng trước sự thuần phục của đại kiếm chủ.
Lão nhân áo xanh chậm rãi nói:
- Đưa Dương Cửu Muội đến đây!
Sứ giả áo trắng liền tức tung mình, phi thân ra khỏi đại sảnh.
Bảy kiếm chủ và hai công chúa thảy đều ngồi nghiêm nghị, lộ vẻ sợ hãi, không còn thái độ cao ngạo hống hách như mọi khi, chẳng khác như đàn dê bị đưa vào lò mỗ chờ xẻ thịt.
Lát sau, sứ giả áo trắng đã đưa Dương Cửu Muội thư thả đi vào.
Dung Ca Nhi những tưởng Dương Cửu Muội hẳn bị gông cùm thảm não, nào ngờ hoàn toàn khác, Dương Cửu Muội không hề bị trói buộc, theo sau sứ giả áo trắng chậm rãi đi vào.
Sứ giả áo trắng đi thẳng đến bên lão nhân áo xanh, khom mình nói:
- Tam công chúa đã được đưa đến!
Lão nhân áo xanh bỗng trừng mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Dương Cửu Muội, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết tội không?
Dương Cửu Muội nhẹ vén tà áo dài, cử chỉ rất tao nhã quỳ xuống nói:
- Nữ nhi biết tội!
- Trước nay quân phụ quá tin yêu ngươi, vì vậy ngươi mới kiêu căng tự phụ, để khiến toàn quân bị diệt vong.
- Nếu quân phụ cho phép nữ nhi được nói, nữ nhi có điều bẩm cáo.
- Được, ngươi nói đi!
- Vạn Thượng môn toàn cao thủ tinh nhuệ, nữ nhi chỉ có mấy mươi thủ hạ đối kháng, nữ nhi tuy biết không chống cự nổi, nhưng không thể chịu thua, đành phải cố hết sức chiến đấu, mấy mươi thủ hạ thảy đều tử vong, chỉ mỗi mình nữ nhi sống sót, công và tội mong quân phụ luận định.
Lão nhân áo xanh ngẫm nghĩ một hồi:
- Ngươi toàn quân diệt vong, đã vi phạm giới quy, đương nhiên là phải xét xử theo luật lệ.
- Mệnh lệnh của quân phụ, chết không hối tiếc.
Lão nhân áo xanh bỗng quay nhìn Thần Điêu kiếm chủ:
- Ngũ ca của ngươi có từng đến Tồn Cốt tháp thăm ngươi không?
Dương Cửu Muội nhìn Thần Điêu kiếm chủ, gật đầu đáp:
- Có!
Thần Điêu kiếm chủ ngoảnh nhìn Dương Cửu Muội, ánh mắt hết sức kỳ lạ, chẳng rõ là tức giận hay bi thương. Thì ra y sợ Dương Cửu Muội vì muốn bảo toàn tính mạng của bản thân mà khai ra sự thật, thậm chí còn thêm thắt hầu đun đẩy hết tội lỗi cho y.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng nói:
- Y đến đó chỉ để thăm ngươi hay còn muốn cứu ngươi?
- Đều không phải, ngũ ca đã đuổi theo một kẻ địch đến đó!
Lão nhân áo xanh cười khảy:
- Ngươi có thấy kẻ địch ấy không?
- Chỗ nữ nhi chỉ có một cửa sổ nhỏ, nhưng cũng bị đóng kín, không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
- Vậy sao ngươi biết là đuổi theo kẻ địch?
- Nữ nhi tuy không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng động thủ bên ngoài, lát sau ngũ ca đã vào trong tháp, cho nữ nhi biết là đuổi theo kẻ địch.
Dương Cửu Muội nói nửa phần thật nửa phần giả, hợp tình hợp lý, khiến lão nhân áo xanh không thể nhận ra sơ hở.
Lão nhân áo xanh quay sang Thần Điêu kiếm chủ hỏi:
- Sự thật có đúng như vậy không?
Ngọc Điêu kiếm chủ gật đầu:
- Đúng vậy!
Vì y có sự chuẩn bị nên cắt phần lưỡi không nhiều, sau một thời gian nghỉ ngơi đã có thể nói, nhưng không được rõ lắm.
Lão nhân áo xanh bỗng lái sang chuyện khác:
- Vạn Thượng môn chủ là người thế nào mà có thể giết chết hết các cao thủ đi theo ngươi?
- Người của Vạn Thượng môn đều võ công cao cường, còn như Vạn Thượng môn chủ có tham chiến hay không, nữ nhi không biết.
Lão nhân áo xanh chòm râu bạc trước ngực bỗng không gió tự lay động, hiển nhiên trong lòng hết sức tức giận.
Dung Ca Nhi thấy lão nhân áo xanh tức giận như vậy, hẳn sẽ cùng Vạn Thượng môn diễn ra một cuộc chiến đẫm máu.
Lão nhân áo xanh lớn tiếng gọi:
- Tứ đại sứ giả!
Bốn sứ giả đứng thành hình vòng cung phía sau liền đồng thanh nói:
- Thuộc hạ chờ lệnh!
- Truyền lệnh bổn quân chủ, bảo thập nhị kiếm thủ và tam ma tứ quái cùng chờ lệnh, bổn quân chủ phải đích thân gặp Vạn Thượng môn chủ.
- Kính nhận mệnh lệnh của quân chủ!
Bốn sứ giả liền cùng nhau ra khỏi đại sảnh đi khỏi.
Dương Cửu Muội nói:
- Nữ nhi còn có điều bẩm cáo.
- Điều gì?
- Theo nữ nhi được biết, sau khi tiêu diệt thuộc hạ của nữ nhi, Vạn Thượng môn chủ đã suất lĩnh thủ hạ rời khỏi Trường An.
Lão nhân áo xanh tự tin:
- Vạn Thượng môn chủ tuy hành tung bí ẩn, nhưng lão phu chẳng lo không tìm ra y... Tội của ngươi tạm gác lại, nếu bọn Vạn Thượng môn thật sự lợi hại như ngươi đã nói thì cũng không trách ngươi được.
- Đa tạ quân phụ tha mạng!
- Tạm gác tội chứ không phải vô tội, hãy cùng đuổi theo Vạn Thượng môn.
- Nữ nhi sẽ đi tiên phong, với công chuộc tội.
- Tốt, hãy trở về vị trí, chờ họ mở khóa cho ngươi.
- Đa tạ quân phụ đã ban ơn!
Dương Cửu Muội đứng lên, lui đến chiếc ghế thứ ba bên phải ngồi xuống.
Chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, bốn sứ giả trở vào đồng thanh nói:
- Đã truyền lệnh dụ của quân chủ!
Lão nhân áo xanh gật đầu:
- Tốt lắm!
Đưa mắt nhìn Dương Cửu Muội, nói tiếp:
- Mở khóa cho y!
Sứ giả áo đỏ tuân mệnh, từ trong lòng lấy ra một chiếc chìa, mở khóa đặc chế trên người Dương Cửu Muội.
Lão nhân áo xanh quay sang đại kiếm chủ hỏi:
- Thương thế của ngươi ra sao? Có thể theo quân phụ truy tìm kẻ địch không?
Đại kiếm chủ vội đáp:
- Được quân phụ ban cho linh đơn, thương thế của nhi thần không còn đau nữa, có thể đi theo quân phụ chiến đấu.
Lão nhân áo xanh nhẹ gật đầu, quay sang Thần Điêu kiếm chủ hỏi:
- Thương thế của ngươi thì sao? Còn có thể cự địch không?
Thần Điêu kiếm chủ gật đầu:
- Nhi thần tự tin còn có thể cự địch!
- Vậy ngươi cũng đi với quân phụ.
- Tạ ơn quân phụ!
Dung Ca Nhi đứng ở góc sảnh nghe rõ tất cả, thầm nhủ:
- Xem ra cuộc chiến kinh thiên động địa này hẳn không thể tránh khỏi, nhưng không biết mình có được đi cùng hay không?
Bỗng ánh nến tắt ngóm, đại sảnh liền tức trở nên tối om.
Dung Ca Nhi đang kinh ngạc, bỗng nghe tiếng “Cung tiễn quân phụ” vang rền, rồi thì ánh đèn bừng sáng, nến lại được thắp cháy, lão nhân áo xanh đã mất dạng.
Bảy kiếm chủ với ba công chúa đều ôm quyền qua khỏi đầu quỳ dưới đất, hồi lâu mới cùng đứng lên trở về ghế ngồi.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên lặng, đến mức có thể nghe rõ tiếng thở.
Dung Ca Nhi hết sức lấy làm lạ, lão nhân áo xanh đã truyền lệnh phải cùng Vạn Thượng môn quyết một phen sinh tử, sao lại một mình đi trước thế nhỉ?
Bỗng nghe sứ giả áo trắng cao giọng nói:
- Quân chủ ban lệnh, bảy đại kiếm chủ cùng ba vị công chúa đi theo xuất chinh, mời ra ngoài chờ lệnh.
Dung Ca Nhi đang băn khoăn không biết có được đi theo hay không, lại nghe sứ giả áo trắng nói tiếp:
- Các tùy tùng của bảy kiếm chủ và nữ tỳ của hai công chúa cũng theo cùng.
Dung Ca Nhi đi theo sau Châu Kỳ, đảo mắt nhìn, thấy mỗi kiếm chủ đều có hai tùy tùng, hai công chúa mỗi người cũng có hai nữ tỳ, chỉ Dương Cửu Muội là cô độc một mình.
Dương Cửu Muội ánh mắt trong sáng quét nhanh qua mặt Dung Ca Nhi, bỗng nhanh bước vượt qua hai công chúa, ra khỏi đại sảnh.
Chỉ nghe tiếng nói rất khẽ của Châu Kỳ truyền vào tai:
- Đừng nhìn dáo dác kẻo chuốc lấy họa sát thân.
Dung Ca Nhi giật mình, thầm nhủ:
- Phải rồi, nơi đây rất hung hiểm, một chút bất cẩn là có thể nguy đến tính mạng, cần phải thận trọng mới được.
Ra khỏi đại sảnh, trong quảng trường rộng lớn đã đầy nghịt người.
Mười hai người áo trắng lưng giắt trường kiếm đứng thành một hàng ngang, bên kia là bảy người tướng mạo rất xấu xí và ăn mặc quái dị, trong tay bốn người có dắt theo một con chó toàn thân lông vàng và cao to như mãnh hổ; còn ba người trên lưng đều có một chiếc lồng sắt to lớn, trong có một con chim lạ, ưng không phải ưng mà điêu cũng không phải điêu.
Dung Ca Nhi suy đoán, mười hai người áo trắng hẳn là Thập Nhị kiếm thủ, bảy người dắt chó và cõng chim hẳn là Tam Ma Tứ Quái theo lời của lão nhân áo xanh.
Bảy kiếm chủ vả ba công chúa đừng thành một hàng ngang riêng biệt.
Mọi người trong quảng trường đều đứng nghiêm trang, chỉ chờ lệnh lão nhân áo xanh.
Chừng nửa khắc sau, mới thấy sứ giả áo trắng đi vào quảng trường, cao giọng nói:
- Quân chủ có lệnh, chư vị lập tức xuất phát, tại hạ dẫn đường.
Rồi liền phóng đi ra ngoài. Tứ Quái, Tam Ma, Thập Nhị kiếm thủ tuần tự đi ra; bảy kiếm chủ và ba công chúa nối tiếp nhau đi sau cùng.
Dung Ca Nhi vừa phóng đi vừa chú ý quan sát, chẳng thấy lão nhân áo xanh đâu cả.
Phóng đi một mạch suốt hai canh giờ, trời đã mờ sáng.
Sứ giả áo trắng bỗng dừng lại, nói:
- Chư vị hãy ở đây nghỉ ngơi chốc lát, tại hạ đi thỉnh thị quân chủ rồi hẵng định liệu.
Trải qua một chặng đường dài, khổ nhất là đại kiếm chủ với Thần Điêu kiếm chủ, hai người một móc mắt, một cắt lưỡi, tuy nhờ vào nội công thâm hậu vận khí cầm máu, nhưng không có thời gian nghỉ dưỡng, lúc này đã cảm thấy vết thương đau nhức.
Sứ giả áo trắng vừa ra lệnh ngừng nghỉ, hai người liền ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt vận khí điều tức.
Lát sau, sứ giả áo trắng quay lại nói:
- Quân chủ có lệnh, Tứ đại hiệp tấn kiến!
Bốn người dắt chó liền cùng đứng lên, nối tiếp nhau đi theo sau sứ giả áo trắng, không nói một lời.
Năm người vòng qua một khu rừng, khuất dạng.
Chừng nửa khắc sau, sứ giả áo trắng lại trở về nói:
- Quân chủ có lệnh, mời chư vị lên núi.
Mọi người liền theo sau sứ giả áo trắng đi lên một ngọn núi. Lúc này trời đã sáng tỏ, cảnh vật tứ phía hiện rõ trước mắt.
Chỉ thấy lão nhân áo xanh ngồi trên một chiếc ghế phủ da hổ, phía trước và sau ghế đều có hai cáng gỗ, ba sứ giả áo đen, áo lục và áo đỏ sóng vai đứng phía sau lão nhân áo xanh.
Dung Ca Nhi dịch sang bên, tránh khỏi hai người cản tầm nhìn phía trước, đưa mắt nhìn xuống, thầm nhủ:
- Lão nhân áo xanh tìm đến khu rừng này, chả lẽ Vạn Thượng môn chủ trú quân ở đây? Nếu đúng vậy thì lão nhân áo xanh này thật quá tài tình, trong nửa đêm đã tìm ra nơi trú thân của Vạn Thượng môn chủ và suất lĩnh thuộc hạ đến thẳng đây.
Đang suy nghĩ, bỗng thấy một bóng người từ trong lùm cỏ dưới sơn cốc vọt lên, lao thẳng về phía một ngôi nhà tranh.
Lão nhân áo xanh khoát tay, mười hai kiếm sĩ áo trắng liền tức lao xuống núi, nhanh như tên bắn, khinh công thật trác tuyệt.
Lão nhân áo xanh ngoảnh ra sau nói:
- Còn ai bằng lòng xuống dưới nữa không?
Dương Cửu Muội và đại kiếm chủ cùng nói:
- Nhi thần bằng lòng!
Lão nhân áo xanh nhìn đại kiếm chủ, từ trong lòng lấy ra một viên dược hoàn, nói:
- Tặng thêm cho ngươi một viên linh đơn!
- Tạ ơn quân phụ!
Lão nhân áo xanh khoát tay:
- Các ngươi đi đi!
Đại kiếm chủ và Dương Cửu Muội cùng quay người, phóng đi xuống núi.
Châu Kỳ kéo tay áo Dung Ca Nhi, dẫn trước phóng đi theo sau đại kiếm chủ và Dương Cửu Muội, Dung Ca Nhi cũng vội theo sau.
Tốc độ khinh công của Châu Kỳ như không đủ nhanh, càng lúc càng cách xa đại kiếm chủ và Dương Cửu Muội.
Dung Ca Nhi tuy gia tăng tốc độ, song vì bị Châu Kỳ cản phía trước, đành phải theo sau y.
Khi sắp xuống đến chân núi, Châu Kỳ bỗng quay lại, khẽ nói:
- Không nên quá lộ liễu!
Rồi gia tăng tốc độ phóng đi.
Dung Ca Nhi giật mình thầm nhủ:
- Đúng vậy, mình đến đây với mục đích tiềm phục, đâu phải liều mạng vì họ, hơn nữa quá lộ liễu cũng khiến người sinh nghi, điều kỳ lạ là Châu Kỳ như đã nhận ra thân phận của mình, vậy mà lại luôn bảo vệ mình.
Xuống đến chân núi, chỉ thấy mười hai kiếm thủ áo trắng tay cầm trường kiếm đang bao vây một ngôi nhà tranh.
Đại kiếm chủ và Dương Cửu Muội đứng dưới một cây tùng cách ngoài hai trượng, lúc này đại kiếm chủ đã băng lại mắt trái bằng một dải lụa trắng.
Một con chó vàng nằm ngửa trước ngôi nhà tranh, dường như đã chết từ lâu.
Tứ quái cũng chỉ còn tam quái, mỗi người trong tay vẫn dắt theo một con chó vàng.
Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn, không thấy thi thể, hẳn là đã xông vào nhà, chó bị giết chết, người bị bắt sống.
Lại nhìn ngôi nhà tranh, hoàn toàn yên tĩnh, cửa gỗ nửa khép nửa mở, màn cửa sổ buông phủ, trong nhà không có chút tiếng động và cũng chẳng thấy có gì khả nghi.
Ngay khi ấy, hai kiếm thủ áo trắng cùng lao về phía nhà tranh, một người tung chân đá mở cửa, hai người xông vào nhà.
Nhưng cánh cửa gỗ bỗng nhè nhẹ khép lại, vẫn nửa khép nửa mở.
Hai kiếm thủ áo trắng xông vào nhà như đá chìm đáy biển, không hề nghe có chút tiếng động.
Chừng một tuần trà sau, mười kiếm thủ áo trắng khác không còn nhẫn nại được nữa, cùng tiến về phía nhà tranh.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Các kiếm thủ áo trắng này đều võ công cao cường, dù gặp cao thủ bậc nhất võ lâm cũng không đến đỗi chẳng thể hoàn thủ một hai chiêu, sao lại không có động tĩnh gì thế nhỉ?
Dung Ca Nhi thấy mọi người đều tập trung sức chú ý vào ngôi nhà tranh, khẽ nói:
- Châu huynh, nếu tình thế nguy cấp, chúng ta có ra tay không?
Châu Kỳ mắt nhìn nhà tranh, chậm rãi nói:
- Tốt nhất là không nên ra tay, nếu như bắt buộc phải ra tay thì cũng đừng quá lộ liễu, tốt hơn hết là cố bảo vệ bản thân.
Các kiếm thủ áo trắng tuy lạnh lùng trơ khấc, nhưng không ngu ngốc, không xông vào ngôi nhà tranh mà thu kiếm lui sang trái.
Mười kiếm thủ áo trắng tụ lại bàn tính, lát sau lại tản ra, tám người đứng thành hình vòng cung bao vây nhà tranh, hai người quay trở lên núi, hiển nhiên là về bẩm báo với lão nhân áo xanh.
Bỗng thấy đại kiếm chủ với Dương Cửu Muội từ ngoài xa hơn hai trượng sóng vai nhau tiến thẳng về phía nhà tranh.
Châu Kỳ thấp giọng:
- Chúng ta phải bảo vệ đại kiếm chủ!
Rồi vội đuổi theo sau đại kiếm chủ, Dung Ca Nhi cũng liền theo sau Châu Kỳ.
Khi đến gần ngôi nhà tranh, đại kiếm chủ lớn tiếng nói:
- Xin mời chủ sự trong nhà ra đây nói chuyện!
Nhưng liên tiếp nói mấy lượt, trong nhà vẫn không có tiếng trả lời.
Đại kiếm chủ bỗng ngoảnh lại, nhìn Dung Ca Nhi nói:
- Ngươi vào trong xem thử.
Dung Ca Nhi ngẩn người, cất bước tiến tới.
Chàng đi rất chậm, lòng rối như tơ vò, không biết phải xử trí thế nào.
Dương Cửu Muội nhìn theo bóng lưng Dung Ca Nhi, chậm rãi nói:
- Đại ca, đó là thuộc hạ duy nhất còn sống sót của tiểu muội phải không?
Đại kiếm chủ gật đầu, thấp giọng:
- Phải, y đã được dị dung, ngu ca nhận thấy người này hành tung có chút khả nghi, đành phải mượn đao giết người.
Dương Cửu Muội không biết Dung Ca Nhi có phải đã bị người nhận ra sơ hở hay không, nhất thời cũng không dám nói nhiều.
Hai người nói chuyện tuy rất khẽ, nhưng vì Dung Ca Nhi đi rất chậm và ngưng thần lắng nghe, nên nghe rất rõ đối thoại của họ, thầm nhủ:
- Thì ra đại kiếm chủ sớm đã nhận thấy mình khả nghi, song vì vị nể Dương Cửu Muội nên không dám vạch trần, lúc này nói toẹt ra, bảo mình xông vào nhà, nếu lập được công thì tốt, còn như bị giết chết thì có thể dẹp bỏ nỗi hoài nghi trong lòng, thật là hiểm độc, nhưng không biết Dương Cửu Muội đối với mình thế nào?
Chàng tuy đi rất chậm, nhưng khoảng cách chỉ hơn hai trượng, lát sau đã vượt qua vòng vây của các kiếm thủ áo trắng, đến trước cửa ngôi nhà tranh.
Chàng đã từng gặp nhiều cao thủ trong Vạn Thượng môn, quả là thảy đều võ công cao cường, Tứ Yến Bát Công cộng thêm Kim đạo trưởng với các lộ tổng thám, người nào cũng thân thủ bất phàm, Vạn Thượng môn chủ hẳn còn cao hơn nhiều.
Những người ấy đối với mình dường như rất thân thiện, nếu với mặt thật xông vào nhà có lẽ họ sẽ nương tay, nhưng lúc này mình đã cải trang dị dung, vào trong nhà hẳn bị tấn công mãnh liệt.
Nhưng tình thế lúc này như tên đã lên dây cung, chẳng thể không tiến tới, đành đưa tay rút lấy trường kiếm trên lưng, bảo vệ trước ngực, vận đề chân khí, ngoảnh nhìn ra sau.
Lúc này đại kiếm chủ, Dương Cửu Muội và Châu Kỳ đã đi đến gần vòng vây của các kiếm thủ áo trắng, ba người vẻ mặt đều khác nhau.
Đại kiếm chủ vẻ mặt lạnh lùng, như không hề màng đến sự sống chết của Dung Ca Nhi. Dương Cửu Muội thì ánh mắt rất kỳ lạ, chằm chặp nhìn Dung Ca Nhi, lộ vẻ thương xót. Châu Kỳ thì đôi mắt xoe tròn đứng thừ ra, lộ vẻ vô kế khả thi.
Đại kiếm chủ khoát tay, lạnh lùng nói:
- Xông vào!
Dung Ca Nhi cắn răng, tung mình lao vào nhà tranh.
Chàng đã biết trong nhà đầy hung hiểm nên toàn thần giới bị, quả nhiên khi vừa vào trong nhà, liền thấy hàn quang lấp lóa, hai luồng sáng bạc bay thẳng vào mặt.
Dung Ca Nhi vung động trường kiếm, “keng” “keng” hai tiếng vang khẽ, hai ngọn ngân châm đã bị trường kiếm gạt rơi xuống đất.
Liền theo đó, một luồng chưởng phong như bài sơn đảo hải ập đến.
Dung Ca Nhi tả chưởng vung ra ngạnh tiếp, “bùng” một tiếng, bị đẩy lùi hai bước, nội công của đối phương thật tinh thâm, chưa kịp quay nhìn đó là ai, bên phải hàn quang lấp loáng, hai thanh trường kiếm đã cùng lúc công đến.
Dung Ca Nhi vội đề khí, trường kiếm vung ra, “keng” “keng” hai tiếng chát chúa, đã gạt phăng hai thanh trường kiếm ấy.
Đăng bởi | thaitrongvinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |