Song hùng tranh bá đoản binh tiếp
Chương 24: Song hùng tranh bá đoản binh tiếp
Dung Ca Nhi xông vào nhà tranh liên tiếp chống đỡ ám khí, chưởng lực và trường kiếm, chưa kịp nhìn rõ đối phương ở đâu, chỉ nghe một tiếng trong lạnh nói:
- Đừng đả thương y!
Sự tấn công tứ phía lập tức dừng lại, Dung Ca Nhi giờ mới có thể quay nhìn cảnh vật trong nhà.
Chỉ thấy một nữ nhân toàn thân y phục đen và khăn đen che mặt ngồi trên một chiếc ghế ở góc nhà, phía sau trái phải mỗi bên có hai nữ tỳ, một trong số chính là Tử Yến từng đấu kiếm với Thủy Doanh Doanh, hai nữ tỳ bên trái và bên phải là Kim Yến và Ngọc yến, chỉ có một nữ tỳ chưa từng gặp, hẳn là một trong Tứ Yến.
Ánh mắt chuyển động, chỉ thấy phía sau cửa mỗi bên có một đại hán võ phục lưng giắt trường kiếm. Bên trái là hai lão nhân mái tóc bạc phơ, râu dài phủ ngực; bên phải là hai người đàn ông trung niên tay cầm trường kiếm.
Phía sau hai người trung niên chính là Kim đạo trưởng mặc áo bào xanh, râu dài phủ ngực, tay trái cầm phất trần; Nghiêm Tiểu Thanh vẫn là áo xanh, lưng giắt trường kiếm đứng sát bên cạnh Kim đạo trưởng.
Nơi vách bên phải phía sau cửa là hai kiếm thủ áo trắng và một trong Tứ Quái đang nằm bất động, trên mình ba người đều không có thương tích, hẳn là bị điểm huyệt, chẳng rõ còn sống hay đã chết.
Lại nhìn hai cánh cửa gỗ nửa khép nửa mở rất là khéo léo, người bên ngoài bất luận ở góc độ nào cũng chỉ có thể nhìn thấy một khoảng đất trống, không thể nhìn thấy người bên trong.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Người y phục đen che mặt hẳn là Vạn Thượng môn chủ, Tứ Yến có mặt đầy đủ, Bát Công có hai người, Kim đạo trưởng và Nghiêm Tiểu Thanh cộng thêm hai người trung niên với hai đại hán võ phục sau cửa, tổng cộng mười ba người, trong khi kẻ địch có đến mấy mươi cao thủ, so ra thực lực của Vạn Thượng môn kém hơn nhiều.
Lại nghe tiếng trong lạnh nói:
- Bỏ binh khí xuống!
Dung Ca Nhi ngẩn người, buông bỏ trường kiếm trong tay.
Vạn Thượng môn chủ khoát tay, một nữ tỳ đi thẳng đến trước mặt Dung Ca Nhi, cách chừng hai bước, thấp giọng nói:
- Có phải Dung công tử không?
Dung Ca Nhi kinh ngạc, mình đã dị dung, sao nàng ta nhận ra thế nhỉ? Bèn nói:
- Phải, sao cô nương nhận ra tại hạ vậy?
Nữ tỳ này chính là Kim Yến, nàng ta gật đầu nói:
- Nhìn thủ pháp rút kiếm của công tử...
Quay sang nữ nhân áo đen, khom mình nói:
- Quả đúng là Dung công tử!
Chỉ nghe tiếng nói của Kim Yến truyền vào tai:
- Dung công tử không có cơ hội ra khỏi nhà, hãy đến góc bên phải kia nằm xuống.
Dung Ca Nhi vâng lời đi về phía góc bên phải nhà nằm xuống.
Chỉ nghe tiếng nói của đại kiếm chủ vọng vào:
- Cửu muội, thuộc hạ kia đã theo cửu muội lâu chưa?
- Không lâu lắm!
Đại kiếm chủ thầm nhủ:
- Vậy là đúng rồi!
Chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, hiển nhiên lại có người đến gần nhà.
Kim đạo trưởng bỗng vung phất trần trong tay, đi đến bên Dung Ca Nhi, thấp giọng:
- Dung công tử hãy thông cảm!
Tay trái hai ngón trỏ giữa vươn ra, điểm vào huyệt kiên tỉnh của Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi định chống lại, nhưng rồi đã dằn nén, để mặc cho Kim đạo trưởng điểm huyệt.
Sau đó, Kim đạo trưởng đi đến bên nữ nhân áo đen, khẽ nói:
- Vạn thượng, chả lẽ chúng ta cứ cố thủ ở trong đây sao?
Hai người nói rất khẽ, Dung Ca Nhi ngưng tụ toàn thần cũng chỉ nghe được loáng thoáng.
Chỉ nghe Vạn Thượng môn chủ nói:
- Đừng vội, hôm nay khó thể tránh khỏi một trận ác chiến, đại địch trước mặt, càng bình tĩnh càng tốt.
Bỗng nghe một tiếng nói lạnh toát vang lên:
- Vạn Thượng môn chủ, mời ra đây nói chuyện với lão phu.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Nguy tai, lão nhân áo xanh đã đích thân đến đây, e khó tránh khỏi một trận ác chiến rồi!
Vạn Thượng môn chủ nói:
- Kim đạo trưởng hãy ra gặp ông ta.
- Tuân mệnh!
Kim đạo trưởng chậm bước đi ra ngoài.
Lại nghe tiếng lạnh toát nói:
- Các hạ là Vạn Thượng môn chủ ư?
Kim đạo trưởng lạnh lùng đáp:
- Tệ thượng đặc phái bần đạo tiếp kiến các hạ.
- Thật hống hách... Bổn môn với Vạn Thượng môn trước nay không hề có hiềm khích, người của Vạn Thượng môn đã nhiều lần chống đối với thủ hạ của lão phu, chẳng hay có dụng ý gì?
- Các hạ quản thúc môn hạ không nghiêm, luôn chống đối Vạn Thượng môn, chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao?
Lão nhân áo xanh tức giận:
- Các hạ chưa xứng đáng động thủ với lão phu, hãy bảo Vạn Thượng môn chủ đích thân ra đây gặp lão phu.
- Các hạ muốn gặp tệ thượng ư?
Lão nhân áo xanh gằn giọng:
- Không sai!
Kim đạo trưởng mỉm cười:
- Các hạ nói nhẹ nhàng quá!
Lão nhân áo xanh tức giận:
- Các hạ dám vô lễ với lão phu.
Kim đạo trưởng chậm rãi:
- Các hạ nếu nhất quyết muốn gặp tệ thượng, chỉ có một cách.
Lão nhân áo xanh liên tiếp bị sỉ nhục, đã bừng lửa giận, vừa định ra lệnh thuộc hạ động thủ, nghe vậy dừng lại hỏi:
- Cách gì?
- Mời các hạ vào trong nhà.
Vẻ tức giận trên mặt lão nhân áo xanh liền tan biến, chậm rãi nói:
- Cho dù Vạn Thượng môn có bố trí thiên la địa võng trong nhà cũng chẳng làm gì được lão phu.
- Tệ thượng đang chờ bên trong.
- Lão phu nghe danh quý thượng từ lâu, hôm nay được gặp có thể giải tỏa nỗi thắc mắc trong lòng lão phu.
Lão nhân áo xanh dứt lời, ngoảnh ra sau nói:
- Mọi người lui ra sau năm trượng!
Dung Ca Nhi ở trong nhà không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nghe hai người đối thoại cũng đủ biết là lão nhân áo xanh đã nhẫn nhục đồng ý vào nhà gặp Vạn Thượng môn chủ, không biết hai nhân vật đầu sỏ này gặp nhau cục diện sẽ ra sao?
Chỉ thấy Vạn Thượng môn chủ khoát tay:
- Bổn tọa đã nghe cả rồi, mời ông ấy vào!
Đoạn quay sang một nữ tỳ bên cạnh thầm thì mấy câu, nữ tỳ ấy liền đi đến bên Dung Ca Nhi, vung tay giải huyệt cho chàng, khẽ nói:
- Vạn thượng bảo là một khi động thủ không thể trông nom cho công tử, công tử hãy tự thận trọng.
Dung Ca Nhi nhẹ gật đầu:
- Đa tạ cô nương!
- Phải tạ vạn thượng mới đúng, công tử không phải người trong bổn môn, được vạn thượng quan tâm như vậy thật là điều chưa từng có.
Nữ tỳ ấy đứng lên, trở về bên Vạn Thượng môn chủ.
Dung Ca Nhi thầm vận khí, nhưng vẫn nằm yên.
Chỉ nghe tiếng nói của Kim đạo trưởng vang lên:
- Mời các hạ vào!
Dung Ca Nhi huyệt đạo đã được giải, quay người sang bên, đưa tay áo lên che mặt, mở mắt nhìn.
Chỉ thấy hai sứ giả áo đen và áo trắng khiêng một chiếc ghế gỗ chậm rãi đi vào, trên ghế chính là lão nhân áo xanh.
Kim đạo trưởng theo sau đi vào, đứng canh phòng nơi cửa.
Vào đến trong nhà, hai sứ giả từ từ đặt ghế xuống, lui ra đứng phía sau lão nhân áo xanh.
Lão nhân áo xanh đảo mắt nhìn quanh, chậm rãi nói:
- Lão phu Nhất Thiên quân chủ!
Vạn Thượng môn chủ trầm giọng:
- Tệ môn hiệu xưng Vạn Thượng, võ lâm thiên hạ thảy đều thần phục!
Nhất Thiên quân chủ cười khảy:
- Thật lớn lối... Các hạ đã dám chống đối với lão phu, sao không dám với mặt thật gặp nhau?
Vạn Thượng môn chủ mai mỉa:
- Các hạ đội tóc giả cho ra vẻ già nua, có thể dối gạt kẻ khác chứ không che giấu được đôi mắt của bổn tọa.
Dung Ca Nhi nghe vậy động tâm thầm nhủ:
- Chả lẽ lão nhân này đã cải trang?
Nhất Thiên quân chủ cười khảy:
- Lão phu khi nghe nói đến Vạn Thượng môn chủ thì đã biết là ai, hôm nay được gặp quả nhiên không sai.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên, thì ra hai người quen biết nhau.
Vạn Thượng môn chủ cười khảy:
- Bổn tọa không tin các hạ đã biết bổn tọa là ai.
- Các hạ chính là Giang đại tiểu thư trong Kim Phụng môn!
Trong nhà bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Không phải chứ, nếu là Giang đại tiểu thư, vì sao ngay cả muội muội của mình cũng đối phó?
Vạn Thượng môn chủ bỗng cười phá lên.
Nhất Thiên quân chủ lạnh lùng nói:
- Có gì đáng cười, lão phu đoán không đúng sao?
- Bổn tọa biết thế nào các hạ cũng đoán là Giang đại tiểu thư, quả nhiên không sai.
- Nếu các hạ dám cởi khăn che mặt ra, với mặt thật chứng minh không phải là Giang đại tiểu thư, lão phu sẽ nhận bại chịu thua ngay.
Dung Ca Nhi nhớ là Giang đại tiểu thư đã từng nói, nếu bọn họ lộng hành quá mức, đó là buộc nàng ấy phải xuất sơn, chứng tỏ là Giang đại cô nương hiện nay vẫn chưa bước chân vào giang hồ, vậy chẳng phải Nhất Thiên quân chủ thua chắc là gì?
Chỉ nghe Vạn Thượng môn chủ cười lạnh lùng nói:
- Muốn bổn tọa cởi bỏ khăn che mặt không khó, nhưng phải có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Các hạ cũng phải cởi bỏ tóc giả và mặt nạ, trở lại mặt thật.
Nhất Thiên quân chủ thoáng lưỡng lự, cười to nói:
- Lão phu tuổi đã gần cổ lai hy, râu tóc là do trời sinh, sao thể bỏ đi?
Vạn Thượng môn chủ bỗng đứng lên:
- Các hạ dối gạt được kẻ khác chứ không dối gạt được bổn tọa, nếu bổn tọa đoán không lầm, các hạ chẳng những râu tóc đều giả, mà còn không phải là nam nhân.
Dung Ca Nhi sửng sốt, thầm nhủ:
- Sao? Lại là một nữ nhân ư? Nếu quả thật như vậy thì giới võ lâm hiện nay đều do nữ nhân lãnh đạo rồi.
Nhất Thiên quân chủ bỗng giơ tay phải lên nói:
- Nhất sơn nan dung nhị hổ, song hùng chẳng thể đứng chung, nếu các hạ chịu nhường một bước thì có thể giảm được rất nhiều phiền phức.
Vạn Thượng môn chủ tay phải vung lên, một chưởng tung ra, chậm rãi nói:
- Các hạ muốn người buông bỏ đồ đao, sao mình không chịu quay đầu?
Dung Ca Nhi bỗng cảm thấy một luồng kình lực ập đến, liền tức vỡ lẽ, thì ra hai người trong lúc đối thoại đã động thủ rồi.
Chú mắt nhìn, chỉ thấy toàn thân y phục của Vạn Thượng môn chủ không gió mà tự tung bay, còn Nhất Thiên quân chủ thì đột nhiên đứng lên, rồi lại ngồi trở xuống.
Dung Ca Nhi không sao nhận ra được ai thắng ai bại, nhưng biết hai người đều đã vận dụng nội công thượng thừa giao thủ một chiêu.
Vạn Thượng môn chủ với Nhất Thiên quân chủ đứng đối diện nhau một hồi rất lâu, Nhất Thiên quân chủ mới chậm rãi nói:
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây vào canh ba đêm mai, thế nào?
Vạn Thượng môn chủ ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp:
- Cuối sơn cốc này có một hồ nước nhỏ rất trong, nhưng trong hồ có một vũng xoáy, thông với mạch nước dưới đáy, lông ngỗng cũng không thể nổi, đó là một nơi táng thân rất tốt.
- Nếu hai ta có một người chết là có thể táng thân dưới đáy hồ.
- Chỉ cần chúng ta phân thắng bại thì kẻ bại phải nhảy xuống hồ, để cho vũng xoáy cuốn xuống đáy hồ.
Nhất Thiên quân chủ cười khảy:
- Vậy là khi chúng ta gặp lại nhau ắt phải có một người chết.
- Kẻ bại chưa chắc là các hạ, đâu cần lo lắng như vậy!
- Lão phu nhận lời, nhưng phải có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Ngày mai khi gặp lại, chúng ta đều phải xuất hiện với mặt thật, không được giấu đầu lộ đuôi để chứng thực nỗi hoài nghi của lão phu.
- Chỉ cần các hạ giữ lời không giở trò, dĩ nhiên có thể thấy mặt thật của bổn tọa. Tuy nhiên, thấy thì cũng như không thấy.
- Vì sao?
- Vì khi gặp lại nhau, hai ta phải có một người chết, dù biết đối phương là ai cũng đâu có ích gì?
- Có lẽ hãy còn cách khác khả thi... Chúng ta đã có cuộc hẹn đêm mai, thôi thì hôm nay không cần động thủ nữa.
Vạn Thượng môn chủ cười khảy:
- Bổn tọa đã có sắp đặt từ trước, tiếp tục động thủ các hạ cũng sẽ toàn quân bị diệt vong.
Nhất Thiên quân chủ lạnh lùng:
- Đừng khoác lác, đêm mai sẽ rõ kết quả.
Đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp:
- Mấy thuộc hạ của lão phu đã bị các vị bắt giữ, có thể để cho lão phu mang đi không?
- Kẻ chết rồi thì thôi, còn người sống thì các hạ cứ mang đi.
Nhất Thiên quân chủ khoát tay:
- Cõng họ ra khỏi đây!
Sứ giả áo đen liền vâng lệnh đỡ hai kiếm thủ áo trắng lên, còn sứ giả áo trắng đi về phía Dung Ca nhi.
Kim Yến bỗng lạng người, cản đường sứ giả áo trắng, lạnh lùng nói:
- Không được động đến người này.
Sứ giả áo trắng cười u ám:
- Vì sao?
- Bốn người để cho các vị mang đi hai đã là vị nể lắm rồi, người này với nhất quái ở lại đây.
- Y chưa chết, sao phải ở lại?
- Ở lại là ở lại, bổn cô nương không cần nói lý do.
Nhất Thiên quân chủ quay sang sứ giả áo trắng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Sứ giả áo trắng đón lấy một kiếm thủ áo trắng từ tay sứ giả áo đen, cắp vào nách trái, mỗi người dùng tay phải khiêng chiếc ghế của Nhất Thiên quân chủ ra khỏi nhà tranh.
Một hồi lâu sau, Vạn Thượng môn chủ mới thấp giọng nói:
- Khép cửa lại!
Hai đại hán võ phục tuân lệnh khép cửa lại, Vạn Thượng môn chủ nhìn Kim đạo trưởng nói:
- Kim đường chủ ra xem thử bọn họ có người ở lại hay không?
Kim đạo trưởng tuân lệnh đi đến bên vách, đưa tay đẩy mở cửa sổ, tung mình ra ngoài.
Lát sau, Kim đạo trưởng từ cửa số ấy trở vào, nói:
- Rút đi hết rồi!
Vạn Thượng môn chủ gật đầu:
- Vậy mọi người về nghỉ ngơi đi!
Kim đạo trưởng hỏi:
- Đêm nay có cần mai phục xung quanh không?
Vạn Thượng môn chủ suy nghĩ một hồi:
- Khi mặt trời lặn hẵng đến hỏi bổn tọa.
Kim đạo trưởng khom mình thi lễ, cùng Nghiêm Tiểu Thanh, hai đại hán võ phục, hai người trung niên và hai lão nhân áo xanh lui đi, chỉ còn lại bốn nữ tỳ, Dung Ca Nhi và nhất quái nằm ở góc nhà.
Vạn Thượng môn chủ ánh mắt sắc lạnh nhìn Dung Ca Nhi, chậm rãi nói:
- Dung công tử đứng lên đi!
Dung Ca Nhi liền đứng lên hỏi:
- Vạn thượng có gì dạy bảo?
- Hãy lau đi dược vật dị dung, trở về với mặt thật.
Dung Ca Nhi vâng lời chùi sạch dược vật dị dung, trở về với mặt thật.
Vạn Thượng môn chủ ánh mắt sáng ngời nhìn Dung Ca Nhi một hồi mới nói:
- Những lời bổn tọa với Nhất Thiên quân chủ đã nói khi nãy, Dung công tử nghe cả rồi chứ?
- Vâng, nghe cả rồi!
- Dung công tử giỏi lắm, đã có thể trà trộn vào làm thủ hạ của Nhất Thiên quân chủ.
- Đó là do ngẫu nhiên, không phải tại hạ cố ý sắp xếp.
- Dung công tử là người ngoài cuộc, theo ý Dung công tử thì trận chiến giữa bổn tọa với Nhất Thiên quân chủ vào đêm mai ai thắng ai bại?
- Hai vị đều cao thâm khôn lường, tại hạ đâu dám đoán bừa.
- Vì thế địch quá mạnh nên bổn tọa muốn cậy nhờ Dung công tử…
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Cậy nhờ tại hạ ư?
- Đúng vậy!
- Nếu tại hạ đủ năng lực, dĩ nhiên sẵn sàng ra sức, nhưng tại hạ thật không sao nghĩ ra được có thể giúp gì cho vạn thượng.
- Dung công tử đã có thể cải trang dị dung trà trộn vào làm môn hạ của Nhất Thiên quân chủ, sao không thể cải trang dị dung giả làm Vạn Thượng môn chủ?
Dung Ca Nhi chau mày:
- Vạn thượng muốn tại hạ giả dạng làm vạn thượng để gặp Nhất Thiên quân chủ phải không?
Vạn Thượng môn chủ gật đầu:
- Đúng vậy!
- Tại hạ đường đường một nam tử hán mà phải giả làm một nữ nhân, thật khó thể nhận lời.
Vạn Thượng môn chủ bỗng cởi bỏ khăn che mặt, cười nói:
- Không cần giả làm nữ nhân, chỉ với mặt thật và cải trang chút ít là được rồi.
Dung Ca nhi kinh ngạc:
- Tại hạ với mặt thật gặp ông ta ư?
- Không sai, nếu bổn tọa muốn người thay thế, có thể chọn một trong bốn nữ tỳ thân cận, đâu cần nhờ đến Dung công tử cải trang.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Không sai, bốn nữ tỳ theo hầu từ lâu, giả mạo hết sức dễ dàng, vậy mà lại nhờ cậy mình, hẳn là có dụng ý khác.
Nghĩ vậy, chàng ngẩng lên nhìn.
Thì ra từ khi Vạn Thượng môn chủ cởi bỏ khăn che mặt, chàng chưa hề ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một gương mặt như vui như giận, phối hợp với ngũ quan cân đối, nhưng mày liễu đầy sát khí, đôi mắt to tròn cũng sáng như điện lạnh, nhìn người như xuyên vào tim gan.
Dung Ca Nhi chưa từng gặp một nữ nhân quyến rũ mà lại đầy sát khí khiến người kính nể như vậy, bất giác ngẩn người.
Vạn Thượng môn chủ thoáng nhướng mày liễu, chậm rãi nói:
- Tuy Dung công tử giúp bổn tọa, nhưng thật ra cũng là giúp đồng đạo võ lâm thiên hạ.
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:
- Phu nhân có thể nói rõ hơn không? Nếu quả thật là giúp đồng đạo võ lâm thiên hạ, tại hạ quyết không từ chối.
- Chuyện rất dông dài, hiện đại địch ở trước mặt, bổn tọa không có thời gian kể rõ tự sự, nhưng có thể đơn giản cho công tử biết, diện mạo của công tử rất giống một người, nhưng người ấy đã qua đời hồi mười năm trước.
- Phu nhân muốn tại hạ giả mạo người ấy phải không?
- Phải! Tuy nhiên, công tử rất giống người ấy, nhưng tuổi tác chênh lệch đến mấy mươi năm nên cần phải cải trang chút ít để khiến Nhất Thiên quân chủ không thể nhận ra.
- Vậy phu nhân đã biết Nhất Thiên quân chủ là ai rồi phải không?
- Tuy chưa thể khẳng định, nhưng theo suy đoán thì rất có thể là y thị.
- Ai vậy?
Vạn Thượng môn chủ ngẫm nghĩ một hồi:
- Trừ phi công tử nhận lời, không thì xin thứ cho bổn tọa chẳng thể tiết lộ, vì đó liên quan đến danh tiết của người ấy, trước khi được chứng thực, bổn tọa không dám quả quyết.
- Nhưng dường như Nhất Thiên quân chủ cũng biết lai lịch của phu nhân, có điều là ông ta đoán phu nhân là Giang đại tiểu thư trong Kim Phụng môn thì sai rồi.
- Vì ông ta không ngờ bổn tọa còn sống trên đời.
Dung Ca Nhi kinh ngạc:
- Ý của phu nhân là...
- Ý của bổn tọa rất rõ ràng, vì bổn tọa đã chết, ông ta không ngờ một người đã chết mà có thể sống lại.
- Ra vậy!
- Công tử đã hỏi quá nhiêu, giờ có thể trả lời bổn tọa rồi chứ?
- Tại hạ giả dạng ai vậy?
Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:
- Một người phong lưu nhất trong võ lâm, trong suốt hai mươi năm đã là tình lang trong mơ ước của các thiếu nữ khuê các.
Dung Ca Nhi chau mày:
- Tại hạ giống không?
- Rất giống, trên cõi đời này không còn có người thứ hai.
Vạn Thượng môn chủ dứt lời, hai giọt nước mắt đã tuôn trào, vẻ mặt đầy bi thương.
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Người ấy là ai? Có quan hệ gì với phu nhân...
Bỗng nhận thấy Vạn Thượng môn chủ có vẻ khác lạ, vội bỏ dở câu nói.
Vạn Thượng môn chủ chậm rãi nói:
- Dung công tử nhất định muốn biết ư?
- Nếu phu nhân không muốn nói, tại hạ không hỏi nữa.
- Nếu công tử nhất định muốn biết, dĩ nhiên bổn tọa phải nói ra.
Vạn Thượng môn chủ ngước mặt lên, giọng não nề nói:
- Đó là phu quân của bổn tọa!
Dung Ca Nhi giật nẩy mình:
- Vậy sao được? Tại hạ đâu thể giả mạo.
- Không hề gì, phu quân của bổn tọa đã chết lâu rồi!
- Nếu nhất quyết muốn tại hạ giả mạo, xin phu nhân hãy cho biết lý do.
- Vậy là công tử đã nhận lời phải không?
- Trong tình thế này, tại hạ không nhận lời cũng chẳng thể được.
- Không phải vậy, bổn tọa không hề có ý ép buộc, công tử có thể tự do quyết định.
- Thôi được, tại hạ nhận lời!
- Tốt lắm! Công tử hãy dị dung trước, rồi bổn tọa sẽ cho công tử biết cách đối phó với Nhất Thiên quân chủ.
Kim Yến liền đi đến nói:
- Xin mời Dung công tử!
Dung Ca Nhi theo sau Kim Yến đi vào một gian nhà tranh khác, chỉ thấy một chiếc giường gỗ có lót mền trắng, thì ra đã được chuẩn bị sẵn.
Dung Ca Nhi tuy trong lòng vẫn còn rờn rợn, nhưng đã đến nước này cũng chẳng thể từ chối, đành lên giường nằm ngửa xuống.
Kim Yến đi đến bên giường, dịu giọng nói:
- Công tử ngủ ngon nhé!
- Không phiền cô nương...
Dung Ca Nhi chưa dứt lời, chợt cảm thấy nơi mạn sườn tê dại, đã bị Kim Yến điểm huyệt.
Tuy nhiên, Dung Ca Nhi vẫn tỉnh táo, tai có thể nghe, mắt có thể thấy, chỉ là không thể cử động.
Chỉ thấy Kim Yến giơ tay sửa lại chòm tóc rối bên mang tai, mỉm cười nói:
- Vì tiện việc dùng thuốc, xin thứ cho tiểu tỳ vô lễ.
Đồng thời tay phải hạ xuống, điểm vào hôn huyệt của Dung Ca Nhi.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Dung Ca Nhi tỉnh lại, cảnh tượng trong nhà đã thay đổi.
Chỉ thấy nến đỏ rực cháy, soi sáng khắp nhà, Kim Yến tủm tỉm cười đứng bên.
Dung Ca Nhi từ từ ngồi dậy, theo bản năng đưa tay sờ mặt và hỏi:
- Bây giờ là lúc nào rồi?
Kim Yến thấp giọng:
- Gần canh một!
- Tại hạ đã dị dung rồi ư?
Kim Yến từ trên giường lấy một chiếc gương đồng giơ lên cao, cười nói:
- Công tử hãy xem có anh tuấn phong lưu như mặt thật của mình không?
Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong gương hai bên tóc mai hoa râm, mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, ngoại trừ đôi má hơi gầy, thật chẳng khác bao nhiêu với mình.
Kim Yến đặt gương đồng xuống hỏi:
- Thế nào?
- Tốt lắm, nhưng...
Dung Ca Nhi vừa nói đến đó, bỗng thấy Vạn Thượng môn chủ với khăn đen che mặt đi vào, Kim Yến vội khom mình thi lễ rồi cầm gương đồng lui ra.
Vạn Thượng môn chủ nói:
- Bỏ rèm cửa sổ xuống, đóng cửa lại.
Kim Yến bỏ rèm cửa sổ xuống, khép cửa lại rồi đi khỏi.
Vạn Thượng môn chủ cởi khăn che mặt ra, với ánh mắt thân thiện nhìn Dung Ca Nhi nói:
- Hãy đến kia ngồi!
Rồi liền cất bước đi, Dung Ca Nhi đưa mắt nhìn, thấy nơi vách phía bắc có một chiếc bàn vuông, trên có trải một lớp vải trắng.
Vạn Thượng môn chủ ngồi xuống chủ vị, đưa tay chỉ khách vị nói:
- Mời công tử ngồi!
Dung Ca Nhi bước nhanh đến, ngồi xuống nói:
- Vạn thượng, tại hạ bây giờ là...
Vạn Thượng môn chủ ngắt lời:
- Công tử hẳn đói lắm rồi, bổn tọa cùng công tử ăn uống trước rồi hẵng tính, được không?
Nghe nhắc, Dung Ca Nhi liền cảm thấy bụng đói cồn cào, bèn gật đầu:
- Tại hạ quả thật đã đói rồi!
Vạn Thượng môn chủ vỗ tay hai cái, cửa gỗ mở ra, một nữ tỳ tay bưng khay gỗ đi vào, trên khay đầy rượu và thức ăn.
Nữ tỳ ấy lần lượt đặt rượu và thức ăn xuống bàn, khom mình thi lễ rồi lui ra.
Vạn Thượng môn chủ cầm ấm rượu lên, rót trước cho Dung Ca Nhi một ly, rồi mới rót một ly cho mình, đoạn nói:
- Mời công tử một ly trước!
Cầm ly lên, một hơi uống cạn. Dung Ca Nhi cũng đành nâng ly, lòng đầy nghi vấn.
Vạn Thượng môn chủ lại rót cho Dung Ca Nhi một ly và nói:
- Tửu lượng của công tử thế nào?
Dung Ca Nhi lắc đầu:
- Chỉ ba ly!
- Tiện thiếp không ép đâu!
Vạn Thượng môn chủ tự rót tự uống, liên tiếp uống cạn sáu ly.
Dưới ánh nến, chỉ thấy mặt bà đã đỏ bừng, hiển nhiên đã ngà say, xem ra tửu lượng cũng không cao.
Vạn Thượng môn chủ lại rót thêm một ly uống cạn, đưa tay sửa lại chòm tóc rối trên trán, chậm rãi nói:
- Trong mười năm qua tiện thiếp luôn sống trong căng thẳng, phí bao tâm huyết mới lập nên Vạn Thượng môn hiện nay, đã quên mất tuổi đời trôi qua, xuân đi thu đến, hồng nhan đã phai tàn...
- Phu nhân có thuật trú nhan, dung mạo vẫn còn tươi như hoa.
Vạn Thượng môn chủ cười khanh khách:
- Thật ư?
- Tại hạ nói thật lòng!
Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:
- Đêm dài miên man, tâm sự dưới ánh đèn, niềm vui trong đời chẳng qua chỉ có vậy, kể từ khi tiên phu tạ thế, chưa từng có được cuộc vui như đêm nay, xin công tử thứ cho tiện thiếp đã phóng đãng.
- Đó thì... đó thì...
Dung Ca Nhi ấp úng, không biết phải trả lời thế nào.
- Chuyện phải kể từ đầu, công tử có biết đã mấy lần lọt vào tay tiện thiếp, vì sao tiện thiếp không gây tổn thương cho công tử mà còn phái cao thủ âm thầm bảo vệ không?
- Tại hạ cũng rất lấy làm lạ, không hiểu sao phu nhân lại tốt với tại hạ như vậy.
Vạn Thượng môn chủ cười:
- Vì công tử rất giống ông ấy...
- Ông ấy là ai?
- Chính là người công tử đã cải dạng, đó là Đặng Ngọc Long, người phong lưu nhất thiên hạ trong trăm năm qua...
- Đặng Ngọc Long, Đặng đại hiệp...
- Không sai, Đặng đại hiệp lừng danh võ lâm và cũng chính là phu quân đã chết của tiện thiếp.
- Thì ra là Đặng phu nhân!
- Tiên phu đột nhiên biến mất trên giang hồ, đó là chuyện mọi người đều biết, nhưng ít ai biết ông ấy đã chết.
Dung Ca Nhi gật đầu:
- Tại hạ từng nghe gia mẫu đề cập đến Đặng tiền bối là một vị kỳ hiệp quyền kiếm song tuyệt, tài khí tung hoành...
- Và cũng là một người cực kỳ phong lưu, lưu tình khắp nơi, nên tuy ông ấy đã làm rất nhiều việc tốt mà cũng không được đồng đạo võ lâm thông cảm, nhiều người vẫn hận thấu xương.
Vạn Thượng môn chủ lại tự rót một ly rượu, nâng lên uống cạn, nói tiếp:
- Tiện thiếp may mắn được ông ấy đoái hoài, đã cậy tam mai lục chứng cưới tiện thiếp làm thê tử, tiện thiếp bất tài, không thể thay đổi bản tính phong lưu của ông ấy, tân hôn ba ngày sau ông ấy đã mất tích.
- Ồ...
- Công tử có điều gì cứ nói, đêm nay chúng ta uống rượu chuyện vãn, mong là có thể thẳng thắn với nhau, nếu tiện thiếp trong lòng có gì nghi kị thì đâu thẳng thắn nói ra sự thật.
- Đặng đại hiệp sau khi ra đi có từng quay về lần nào không?
- Có, nhưng chỉ bảy ngày rồi lại lén bỏ đi...
Vạn Thượng môn chủ lại rót một ly rượu, uống cạn rồi nói tiếp:
- Lần ra đi ấy như đá chìm đáy biển, không còn gặp lại nữa. Tiện thiếp trở thành thê tử của Đặng Ngọc Long, rất nhiều người ngưỡng mộ và cũng rất nhiều người ganh tị, nhưng tiện thiếp làm thê tử tổng cộng chỉ được mười ngày, vì hư danh mà tiện thiếp phải ở góa mười chín năm.
Đoạn lại rót thêm một ly rượu uống cạn.
Dung Ca Nhi thấy vậy bèn nói:
- Phu nhân chớ mượn rượu giải sầu...
Vạn Thượng môn chủ ngẩn người, rồi cười khanh khách nói:
- Mượn rượu giải sầu ư? Đó là chuyện hồi mười mấy năm trước...
Đưa mắt nhìn vào mặt Dung Ca Nhi, nhoẻn cười nói:
- Tiện thiếp đã uống rượu suốt một năm, vì phu quân phụ tình, tiện thiếp đã tự hủy hoại bản thân. Một năm sau, tiện thiếp đã nghe được một tin kinh hoàng.
- Tin gì vậy?
- Tiên phu đã bị người mưu sát!
- Đặng đại hiệp võ công cao siêu, sao có thể bị người mưu sát?
- Đi lại trên giang hồ đôi khi võ công cũng mất tác dụng, tiên phu tuy võ công rất cao, người cũng cơ trí, nhưng dù vậy cũng không khỏi có lúc sơ suất, huống hồ ông ấy còn có một khuyết điểm khó thể khắc phục.
- Khuyết điểm gì vậy?
- Lẽ ra tiện thiếp phận làm thê tử không được nói xấu phu quân, nhưng hiện nay tình thế đã khác, tiện thiếp có điều cần nhờ đến công tử, đành phải tùng quyền thôi.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Thật không ngờ vị nữ anh hùng thần bí đã thống lĩnh vô số cao thủ này lại là người câu nệ như vậy.
Vạn Thượng môn chủ nói tiếp:
- Khuyết điểm đam mê nữ sắc của ông ấy chính là điểm chí mạng, chỉ cần có mỹ nhân ở trước mặt là quên hết mọi nguy hiểm.
- Sao phu nhân không khuyên bảo?
- Khuyên bảo ư? Đâu đơn giản như vậy, mọi mỹ nữ đều sẵn sàng hiến thân cho ông ấy, tiện thiếp còn biết làm sao hơn.
Vạn Thượng môn chủ bỗng nhìn vào mặt Dung Ca Nhi, cười dịu dàng nói:
- Vị vong nhân có vài lời không phải, nói ra mong công tử đừng giận.
- Phu nhân cứ nói!
- Công tử quá giống phu quân của tiện thiếp, giống đến mức ngay cả tiện thiếp cũng khó phân biệt, nếu là hồi ba mươi năm trước, vị vong nhân chắc chắn nhận lầm.
- Thật vậy ư?
- Vâng, vị vong nhân nói thật lòng!
Dung Ca Nhi thắc mắc thầm nhủ:
- Bà ta vốn tự xưng tiện thiếp, sao bây giờ lại đổi thành vị vong nhân thế này?
Nhưng miệng thì nói:
- Ý của phu nhân là...
Vạn Thượng môn chủ bỗng nghiêm mặt:
- Nói thật, công tử năm nay bao nhiêu tuổi?
Dung Ca Nhi ngẩn người:
- Hai mươi!
- Qua khí thế rút kiếm của công tử, chắc chắn kiếm pháp không phải có được từ năm đại môn phái, đó là gia truyền phải không?
- Võ công của tại hạ đều do gia mẫu truyền thụ!
- Qua thủ pháp kiếm chiêu của công tử, lệnh đường hẳn là một kỳ nhân cân quốc.
- Gia mẫu rất ít đi lại trên giang hồ, theo trí nhớ của tại hạ, gia mẫu chưa từng rời khỏi nhà một bước.
- Công tử hẳn biết võ công của lệnh đường có được từ ai phải không?
- Điều ấy tại hạ không rõ...
Dung Ca Nhi thở ra một hơi dài, nói tiếp:
- Tại hạ không biết nhiều về gia thế, biết được bao nhiêu đã nói hết rồi... Phu nhân còn gì chỉ giáo nữa không?
- Rất ít người biết chuyện tiên phu đã chết, nên người đời hầu hết đều tưởng là ông ấy còn sống, chỉ bởi lâu năm ông ấy không xuất hiện trên giang hồ nên đã nảy sinh lời đồn đoán là Đặng Ngọc Long đã chết...
- Phu nhân đã biết tin tử vong của Đặng đại hiệp, vì sao kẻ khác không biết?
- Trước khi chết tiên phu có phái người đưa tin cho vị vong nhân. Ôi, lá rụng về cội, trước khi chết ông ấy đã nhớ đến thê tử.
- Người ấy đã có thể đưa tin cho phu nhân, sao dám chắc không đưa tin cho kẻ khác?
- Người ấy đưa tin đâu phải không có giá, tiên phu đã truyền cho y mười ba chiêu kiếm pháp, hiện y đang ở trong Vạn Thượng môn, có lẽ không đến đỗi tiết lộ tin tức.
- Vậy thì tốt, nhưng phu nhân muốn tại hạ giả làm Đặng đại hiệp với dụng ý gì?
- Vị vong nhân sau khi hay tin chẳng lành, vội đi đến nơi dung thân dưỡng thương của tiên phu, nhưng vẫn muộn một bước, không gặp được tiên phu lần cuối, kể từ đó không bao giờ gặp lại nhau nữa.
- Phu nhân có điều tra ra hung thủ đã sát hại Đặng đại hiệp không?
- Tiên phu không cho người đưa tin biết kẻ đã hãm hại để chuyển cáo vị vong nhân chẳng ngoài hai dụng ý, một là đối phương thực lực quá mạnh, sợ vị vong nhân báo thù; hai là ông ấy lòng tin quá mạnh, định với công lực thâm hậu chống chọi với tử thần, hy vọng vị vong nhân có thể đến kịp trước khi ông ấy tắt thở. Nhưng đáng tiếc đã không như mong muốn, ông ấy đã không chờ được gặp vị vong nhân lần cuối...
Dung Ca Nhi chợt động tâm:
- Chả lẽ cái chết của Đặng đại hiệp có liên quan đến Nhất Thiên quân chủ?
- Vị vong nhân đã khổ công điều tra mấy năm trời, tuy có được chút manh mối, nhưng không sao chứng minh được.
- À, phu nhân muốn tại hạ giả Đặng đại hiệp để chứng minh sự thật chứ gì?
- Đúng vậy, nhưng Nhất Thiên quân chủ rất xảo quyệt, nếu công tử thiếu kiên nhẫn, rất có thể trở nên tính già hóa non.
- Tại hạ còn trẻ tuổi, gia mẫu lại ít lịch duyệt giang hồ, hiểu biết về chuyện của Đặng đại hiệp rất giới hạn, xin phu nhân chỉ giáo.
- Tiên phu tính nết rất kỳ lạ, thích nữ sắc nhưng lại không khéo nói năng, lời lẽ ngắn gọn, giọng điệu quả quyết, luôn khiến đối phương không thể quanh co.
Vạn Thượng môn chủ dứt lời, quay người đi ra.
Đăng bởi | thaitrongvinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |