Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bửu vật trước mặt không ai biết

Phiên bản Dịch · 6546 chữ

Chương 27: Bửu vật trước mặt không ai biết

Dung Ca Nhi hỏi:

- Vạn thượng đi đâu vậy?

Kim Yến mỉm cười:

- Công tử chẳng phải định đòi vạn thượng trả lại thất tiêu sao?

- Đúng vậy!

Ngọc Yến tiếp lời:

- Vạn thượng đã phái người mang một chiếc rương đến Khai Phong, sự thật thế nào đến nay chưa có tin tức, nghe công tử đề cập đến thất tiêu, vạn thương hết sức lo lắng nên mới vội vã đến Khai Phong.

Dung Ca Nhi lắc đầu cười:

- E rằng không phải là vì tại hạ!

Ngọc Yến nhoẻn cười:

- Vạn thượng nói sao, tiểu tỳ báo lại như vậy thôi mà… Nhà sau đã bày sẵn tiệc rượu, mời hai vị vào trong ăn uống trước đã.

Dung Ca Nhi cũng cảm thấy đói, bèn nói:

- Phiền cô nương dẫn đường!

Ngọc Yến dẫn Dung Ca Nhi băng qua một sân vườn đi đến đại sảnh, trên một bàn tròn đã bày sẵn các món ăn thịnh soạn.

Thì ra Vạn Thượng môn thường xuyên có người đến, nên luôn làm sẵn thức ăn cho tiện.

Dung Ca Nhi vội vã ăn xong, mới nghĩ đến Kim Yến không vào, chỉ mỗi mình Ngọc Yến ngồi bên, bèn hỏi:

- Kim Yến cô nương không về đây sao?

- Kể từ bây giờ Kim Yến tỷ tỷ đã giao công tử cho tiểu tỳ, có gì công tử cứ sai bảo.

- Bây giờ chúng ta lên đường được không?

- Công tử ăn xong, tiểu tỳ sẽ cùng công tử thay ngựa lên đường.

- Cô nương hay Kim Yến cô nương, ai đi cùng tại hạ cũng vui lòng, nhưng tại hạ rất muốn được biết chúng ta sẽ đi đâu.

- Chúng ta đuổi theo vạn thượng để lấy tiêu vật của công tử, công tử đi hay không?

Dung Ca Nhi đứng phắt dậy:

- Vậy thì chúng ta đi ngay!

- Vâng!

Ngọc Yến đứng lên đi ra ngoài, Dung Ca Nhi theo sau.

Ra khỏi cửa cổng, Kim Yến đã dẫn theo mười mấy đại hán võ phục đứng xếp hàng đưa tiễn. Hai con tuấn mã yên cương sẵn sàng đang chờ ở giữa đường.

Ngọc Yến cùng Dung Ca Nhi vượt qua hàng ngũ những đại hán võ phục, tung mình lên ngựa, phóng đi như bay về hướng chính đông.

Trên đường, Ngọc Yến hết sức dịu dàng, chăm lo cho Dung Ca Nhi từng chút một, hết sức chu đáo.

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Tứ Yến nữ tỳ dưới tay Đặng phu nhân người nào cũng võ công cao cường, hiền dịu đa tình, ai mà cưới được họ làm vợ thật là phúc đức.

Vào lúc trưa, hai người đã đến bên ngoài thành Khai Phong.

Ngọc Yến dẫn Dung Ca Nhi đi đến trước một khách sạn, thấp giọng nói:

- Chúng ta hãy vào khách sạn nghỉ ngơi một lát, sau đó thay y phục đi gặp vạn thượng, được không?

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Được!

Chàng theo sau Ngọc Yến đi vào khách sạn.

Một phổ ky tiến ra đón và hỏi:

- Hai vị ở trọ phải không?

- Bổn cô nương muốn phòng hướng đông nam tây bắc!

Gã phổ ky liền cung kính khom mình:

- Phòng đã được quét dọn sạch sẽ dành cho cô nương, tiểu nhân xin dẫn đường.

Dung Ca Nhi lấy làm lạ, làm gì có phòng hướng đông nam tây bắc, đó rõ ràng là ám ngữ, chả lẽ khách sạn này cũng là sở hữu của Vạn Thương môn?

Gã phổ ky dẫn hai người vào một gian phòng rất rộng, khom mình nói:

- Ở đây rất yên tĩnh!

Ngọc Yến khoát tay:

- Hãy chuẩn bị thức ăn!

- Vâng, thưa cô nương!

Gã phổ ky lui đi. Lát sau, rượu và thức ăn được mang đến. Hai người ngồi đối diện nhau ăn uống.

Dung Ca Nhi nói:

- Chúng ta bao giờ thì có thể gặp vạn thượng?

Vừa dứt lời, bỗng cửa phòng xịch mở, một đồng tử áo xanh đứng ngay cửa, khom mình thi lễ nói:

- Có phải Ngọc Yến cô nương không?

Ngọc Yến cười nhạt:

- Phải!

- Tại hạ phụng mệnh vạn thượng đến đây!

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Quả nhiên mình đã đoán đúng!

- Có lệnh bài không?

Đồng tử áo xanh từ trong túi áo móc ra một lệnh bài bằng trúc xanh dài chừng ba tấc và rộng một tấc, trao ra nói:

- Xin cô nương xem!

Ngọc Yến đón lấy lệnh bài, xem qua rồi hỏi:

- Vạn thượng hiện ở đâu?

- Mời hai vị đi theo tại hạ!

Ngọc Yến và Dung Ca Nhi cùng đứng lên, theo sau đồng tử áo xanh ra khỏi phòng.

Đồng tử áo xanh khẽ nói:

- Tốt hơn là hai vị giữ khoảng cách chừng một trượng.

Ngọc Yến và Dung Ca Nhi theo sau đồng tử áo xanh ra khỏi khách sạn, y lời giữ khoảng cách chừng một trượng, lúc này chợ chiều vừa mới nhóm, rất nhiều người qua lại, phải chen nhau mà đi.

Chừng một khắc sau, rẽ qua mười mấy con đường, mới đến trước một trang viện.

Ba người vừa đi đến cửa cổng, hai cánh cửa khép chặt đột nhiên mở toang.

Đồng tử áo xanh lập tức tung mình, phóng qua cửa cổng. Ngọc Yến và Dung Ca Nhi cũng liền theo sau vào nhà.

Dung Ca Nhi vào sau cùng, hai chân vừa chạm đất, hai cánh cửa to “vù” một tiếng khép lại. Ngoảnh lại nhìn, thấy hai đại hán võ phục đen bên lưng đeo trường đao chia ra đứng sau cửa, phòng bị nghiêm ngặt như lâm đại địch.

Đồng tử áo xanh nói:

- Vạn thượng đang ở sảnh trong, mời hai vị theo tại hạ.

Đoạn liền đi trước dẫn đường, đến một ngôi nhà riêng biệt, bước lên bảy bậc cấp, đồng tử áo xanh lui sang bên cửa, Ngọc Yến đi vào nhà, quét mắt nhìn, hướng về một người ngồi giữa khom mình thi lễ nói:

- Tiểu tỳ Ngọc Yến phục mệnh vạn thượng!

Dung Ca Nhi theo sau Ngọc Yến vào nhà, thấy Vạn Thượng môn chủ ngồi ngay giữa, vẫn khăn đen che mặt.

Vạn Thượng môn chủ giọng thấp trầm nói:

- Hai người đã đến, mời ngồi! Có gì lát nữa hẵng nói.

Chẳng rõ là trả lời Ngọc Yến hay nói với Dung Ca nhi. Dung Ca Nhi đảo mắt nhìn, mới phát hiện trong nhà có rất nhiều người, nơi sát cửa sổ phía tây có một chiếc bàn vuông, xung quanh là bốn lão nhân cùng mặc áo dài.

Dung Ca Nhi nhận thấy bốn lão nhân này không như người biết võ công, hai người phong thái văn nhã, như là người thi thư uyên bác; còn hai người y phục và thần thái đều như là chuyên gia giám định trong tiệm cầm đồ.

Bốn người đều hai mắt nhắm hờ, đầu lắc lư như đang chăm chú suy nghĩ điều khó khăn gì đó.

Sau khi Ngọc Yến và Dung Ca Nhi ngồi xuống, trong nhà lại trở về với sự yên tịnh.

Hồi lâu sau, mới nghe Vạn Thượng môn chủ nói:

- Bốn vị nghĩ ra chưa?

Lão nhân ngồi ở phía nam nói:

- Trong đời lão hủ, châu ngọc đã qua tay không dưới vạn món, nhưng chưa từng thấy vật này.

Lão nhân ngồi phía đông thở dài:

- Trong đời lão hủ từng chứng kiến không biết bao nhiêu minh châu trân bửu, nhưng không sao xác định được vật này, vừa như thủy tinh nhân tạo, lại như thủy tinh thiên nhiên, thật không sao phân biệt được.

Vạn Thượng môn chủ ngẫm nghĩ một hồi:

- Hai vị lão phu tử bác học đa tài, hẳn là nhận ra văn tự trên thủy tinh?

Lão nhân ngồi phía bắc nhẹ thở dài:

- Lão hủ thật hỗ thẹn, không sao nhận ra được văn tự ấy.

Lão nhân phía tây vuốt râu, lúc lắc đầu nói:

- Theo lão hủ nhận thấy thì dường như là chữ Thiên Trúc!

Lão nhân phía bắc tiếp lời:

- Chữ Thiên Trúc thì cũng có hình thể, nhưng văn tự này trông như hoa, lại như đồ hình, không sao phân biệt được, rất có thể là đồ hình, không phải văn tự.

Vạn Thượng môn chủ đứng lên:

- Bốn vị tạm về phòng nghỉ ngơi, nhân cơ hội tiếp tục suy nghĩ rồi hẵng bàn tiếp.

Bên ngoài đã có hai đồng tử áo xanh chờ sẵn, chia nhau dẫn bốn người đi khỏi.

Sau đó, Vạn Thượng môn chủ cởi khăn che mặt ra, nhìn Dung Ca Nhi cười nói:

- Công tử đến nhanh thật... Công tử từ xa đến, lẽ ra phải để cho công tử nghỉ ngơi rồi mới hỏi, nhưng điều này rất hệ trọng, đành phải hỏi công tử trước.

Dung Ca Nhi vội nói:

- Tại hạ không mệt, phu nhân có điều gì cứ hỏi!

- Công tử đã gặp Dương Cửu Muội rồi phải không?

- Rồi! Nhưng nàng ấy rất vội vã, chỉ nói được vài câu ngắn ngủi.

- Hai người đã nói những gì?

- Dương Cửu Muội nói là Nhất Thiên quân chủ định cử hành một đại hội Cầu Mệnh!

Vạn Thượng môn chủ vẻ mặt nghiêm nghị:

- Xưa nay biết bao kiêu hùng bá chủ cũng không hống hách đến vậy, Nhất Thiên quân chủ đã dám buông lời cuồng ngạo, hiển nhiên đã có sự chuẩn bị từ lâu.

Dung Ca Nhi luôn canh cánh bên lòng về thất tiêu của Vương Tử Phương, bèn nói:

- Phu nhân có lấy được thất tiêu chưa?

Vạn Thượng môn chủ nhìn Dung Ca nhi, chậm rãi nói:

- Công tử đã thấy bốn lão nhân khi nãy rồi chứ?

- Rồi!

- Công tử có biết trong rương sắt là vật gì không?

- Tại hạ không biết!

- Đó là một vật giống như ngọc mà không phải ngọc, vừa giống thủy tinh nhân tạo lại vừa giống thủy tinh thiên nhiên.

- Bốn lão nhân khi nãy chính là bàn luận về vật ấy phải không?

- Phải, hai chuyên gia của tiệm cầm đồ đã có mấy mươi năm kinh nghiệm giám định châu ngọc mà không phân biệt được là thủy tinh nhân tạo hay thủy tinh thiên nhiên, hai vị đại nho bác thông kim cổ cũng không nhận ra được hoa văn khắc trên ấy là văn tự hay đồ hình.

- Đành rằng hoa văn khó thể nhận ra, nhưng thủy tinh nhân tạo hay thủy tinh thiên nhiên chỉ cần nhìn là nhận ra được ngay.

Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:

- Công tử tự tin có thể nhận ra không?

- Tại hạ tự tin có thể!

- Tốt lắm, sớm biết vậy đâu cần phải tìm hai lão chuyên gia đến đây.

Vạn Thượng môn chủ đưa tay ra sau lấy một chiếc rương sắt cao tám tấc, dài một thước và rộng năm tấc, mở ra nói:

- Công tử hay xem thử!

Dung Ca Nhi từ trong rương sắt lấy ra một viên ngọc trắng hình vuông to cỡ nắm tay. Chú mắt nhìn, thấy trên khắc chằng chịt những đừng nét nửa như chữ nửa như hoa, rất đều đặn và độ sâu như nhau, động tâm thầm nhủ:

- Sao lại khắc đồng đều thế này?

Thoạt nhìn thì giống thủy tinh nhân tạo, nhưng nhìn kỹ thì trong suốt như thủy tinh thiên nhiên, không sao phân biệt được.

Vạn Thượng môn chủ hỏi:

- Công tử nhận ra được không?

Dung Ca Nhi lắc đầu, bỏ vật ấy trở vào trong rương và nói:

- Không!

- Ôi! Bất luận là thủy tinh nhân tạo hay thiên nhiên, hoặc là bạch ngọc hay đá thường đều không quan trọng, quan trọng là văn tự khắc trên ấy.

- Phu nhân sao biết đó là văn tự?

- Bổn tọa chẳng những biết là văn tự, mà còn biết đó là một thứ võ công cực kỳ lợi hại.

- Phu nhân sao biết được vậy?

- Vì bổn tọa biết bốn chữ... Đó là “Đại Thừa Bửu Lục”!

- Đại Thừa Bửu Lục...

- Không sai, qua danh xưng cũng đủ biết là một thứ võ công rất cao thâm.

- Phu nhân đã biết bốn chữ ấy, sao không biết những chữ khác?

- Bốn chữ “Đại Thừa Bửu Lục” là chữ Triện, không khó nhận biết, còn những chữ khác không biết là chữ gì, bổn tọa không nhận ra được.

Vạn Thượng môn chủ đứng lên, nói tiếp:

- Kim đạo trưởng đã đi mời một danh gia đến đây, có lẽ đó là một niềm hy vọng cuối cùng.

Bỗng nghe một tiếng oai nghiêm nói:

- Xin ra mắt vạn thượng!

Dung Ca Nhi nghe tiếng nói rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai.

Chỉ nghe Vạn Thượng môn chủ nói:

- Đạo trưởng vất vả rồi!

Dung Ca Nhi quay đầu nhìn, thấy Kim đạo trưởng chậm bước đi vào, khom mình thi lễ nói:

- Đã mời được Phương cử nhân rồi!

- Hiện đang ở đâu?

- Vì tranh thủ thời gian, thuộc hạ đã để cho ông ấy cưỡi bửu câu của vạn thượng đến đây, nhưng tuổi già sức yếu ngồi không vững đã bị ngã...

Vạn Thượng môn chủ tái mặt:

- Ngã chết rồi ư?

- Thuộc hạ theo sau, vừa kịp lúc nắm giữ lại, ông ấy bị một phen kinh hoàng, giờ hãy còn ngủ.

- Thần trí chưa tỉnh táo, không nói được phải không?

- Nếu để cho ông ấy nghỉ ngơi một ngày thì quá tốt, còn như làm việc ngay thì phải nhờ đến dược vật.

Vạn Thượng môn chủ ngẫm nghĩ một hồi:

- Để cho ông ấy nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng tính.

Kim đạo trưởng khom mình:

- Thuộc hạ suy tính không chu đáo, xin vạn thượng trách tội.

Vạn Thượng môn chủ đứng lên:

- Đạo trượng đã hiến dâng hết tâm trí cho Vạn Thượng môn, chuyện vặt ấy đâu có gì đáng kể, đạo trưởng hãy đi nghỉ ngơi.

Kim đạo trưởng cười nhạt:

- Đa tạ vạn thượng!

Vạn Thượng môn chủ quay sang Dung Ca Nhi:

- Công tử cũng nên nghỉ ngơi một lát!

Dung Ca Nhi ra khỏi nhà, Ngọc Yến liền tiến đến đón, dẫn chàng đến một gian phòng nhỏ rất yên tĩnh, thấp giọng nói:

- Bất luận nghe tiếng động gì, công tử cũng đừng màng đến.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Sao? Đêm nay lại có kẻ địch xâm nhập ư?

- Chỉ cần không xông vào phòng của công tử, công tử đừng bận tâm.

Ngọc Yến dứt lời, không chờ Dung Ca Nhi nói tiếp, vội vã quay người bỏ đi.

Dung Ca Nhi nhìn theo đến khi Ngọc Yến đi xa, mới đảo mắt nhìn quanh gian phòng.

Chỉ thấy gian phòng này bày trí rất trang nhã nhưng giản đơn, một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn trà, một cây nến đỏ, hai chiếc ly sành, ngoài ra không còn gì khác.

Gian phòng này dường như là dành cho nha hoàn hay độc đồng, chàng tiện tay khép cửa lại, ngồi lên giường vận khí điều tức.

Qua giọng điệu của Ngọc Yến, Dung Ca Nhi dự cảm như sắp có một tai họa ập đến, nhân lúc này điều tức dưỡng thần, nếu có đại biến mình cũng có thể trợ giúp Đặng phu nhân một tay.

Chẳng rõ bao lâu trôi qua, khi thức tỉnh chỉ thấy trong phòng tối om, nhưng khe cửa phòng và cửa sổ thì có ánh sáng xuyên qua. Dung Ca Nhi khẽ bước xuống giường, bước đến đẩy mở một cánh cửa sổ.

Chỉ thấy trong sân vườn đèn đuốc sáng choang, bốn lão nhân áo xanh cùng Ngọc Yến và Thanh Yến đứng thành một hàng ngang, hai đại hán võ phục mỗi người giơ cao một ngọn đuốc. Cảnh tượng này không như đối phó với cường địch, nhưng hiển nhiên đã xảy ra đại sự.

Dung Ca Nhi đang khi kinh ngạc, bỗng thấy Vạn Thượng môn chủ toàn thân võ phục, lưng giắt trường kiếm chậm rãi đi vào sân vườn.

Lúc này bà đã cởi bỏ khăn che mặt, lộ ra gương mặt hết sức nghiêm nghị, quét mắt nhìn bốn lão nhân áo xanh và nói:

- Lúc nào rồi?

Lão nhân áo xanh bên trái khom mình đáp:

- Bẩm vạn thượng, sắp đến giờ tý!

Vạn Thượng môn chủ gật đầu, cất bước tiến tới, ngồi xuống một chiếc ghế dựa.

Lát sau, Kim đạo trưởng vội vã đi đến, tay cầm trường kiếm đưa ngang, đạo bào phất phơ trong gió đêm.

Dung Ca Nhi hết sức thắc mắc thầm nhủ:

- Chuyện gì thế nhỉ?

Chỉ thấy Kim đạo trưởng sải bước đi đến trước mặt Vạn Thượng môn chủ, khom mình thi lễ nói:

- Xin ra mắt vạn thượng!

Vạn Thượng môn chủ chầm chậm đứng lên:

- Thời gian đã đến, đạo trưởng không cần đa lễ, xuất thủ đi!

Dung Ca Nhi nằm mơ cũng chẳng ngờ người của Vạn Thượng môn lại tàn sát lẫn nhau, mà còn công khai thế này.

Điều càng khiến Dung Ca Nhi thắc mắc hơn nữa là bốn lão nhân áo xanh với Ngọc Yến và Thanh Yến lại cùng đứng xem như kẻ bàng quan.

Kim đạo trưởng trầm giọng:

- Xin thứ cho thuộc hạ mạo phạm!

Miệng tuy khách sáo, nhưng xuất thủ cực kỳ hung hiểm, trường kiếm vung lên, tạo ta ba đóa hoa bạc, chia ra công vào ba yếu huyệt trên người Vạn Thượng môn chủ.

Vạn Thượng môn chủ nhẹ lách người, hết sức khéo léo tránh khỏi, trường kiếm của Kim đạo trưởng đã rơi vào khoảng không.

Vạn Thượng môn chủ sau khi tránh khỏi một kiếm, vẫn đứng yên, ngay cả kiếm cũng chưa tuốt ra.

Kim đạo trưởng vẻ mặt nghiêm nghị, cầm kiếm không công tiếp, chậm rãi nói:

- Phu nhân sao không xuất thủ?

Trước nay ông luôn xưng hô vạn thượng và tỏ vẻ tôn kính, lúc này lại gọi là phu nhân và thái độ cũng khác hẳn.

Vạn Thượng môn chủ thần thái rất điềm tĩnh, không hề tức giận, cười nhạt nói:

- Đạo trưởng không cần khách sao, trong hai năm qua có được thành tựu gì cứ việc thi triển.

- Phu nhân không chịu tuốt kiếm, vạn nhất lỡ tay gây tổn thương cho phu nhân thì sao?

- Không sao, đã có Tứ Công và Nhị Yến chứng kiến, có thể biện minh cho đạo trưởng.

- Được, bần đạo cung kính không bằng vâng lời!

Kim đạo trưởng dứt lời, trường kiếm vung lên, liên tiếp công ra bốn kiếm.

Trong thoáng chốc, ánh kiếm lấp loáng, bao vây Vạn Thượng môn chủ vào giữa.

Dung Ca Nhi nhận thấy tình trạng của Vạn Thượng môn chủ hết sức nguy hiểm, kiếm thế của Kim đạo trưởng nhanh như tia chớp và chiêu sau nhanh nhơn chiêu trước, buộc Vạn Thượng môn chủ phải vung động cả hai tay để hỗ trợ cho thân pháp.

Kim đạo trưởng một mạch công ra hơn hai mươi chiêu, kiếm thế mới chậm lại chút ít.

Vạn Thượng môn chủ đề khí, tung mình lùi sau năm bước, chậm rãi nói:

- Trong hai năm qua, kiếm thuật của đạo trưởng đã tinh tiến rất nhiều.

- Phu nhân quá khen!

Vạn Thượng môn chủ tay trái nắm chuôi kiếm, nói tiếp:

- Đạo trưởng cẩn thận, bổn tọa hoàn kích đây!

Kim đạo trưởng đưa kiếm lên ngang ngực, tay trái hai ngón đặt trên thân kiếm, hai mắt nhìn chằm chặp vào tay phải của Vạn Thượng môn chủ.

Hiển nhiên, ông biết rất rõ thế tuốt kiếm hoàn kích của Vạn Thượng môn chủ hẳn như bài sơn đảo hải, nên chẳng thể không toàn thần giới bị.

Dung Ca Nhi thấy cách cầm kiếm của Vạn Thượng môn chủ giống hệt như mình, động tâm thầm nhủ:

- Có lẽ cầm kiếm ngược tay là thủ pháp tuốt kiếm nhanh nhất...

Ngay khi ấy, bỗng thấy Vạn Thượng môn chủ lạng người, ánh kiếm chớp chóa, tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, ngưng thần nhìn, tình thế trong đấu trường đã khác hẳn.

Chỉ thấy Kim đạo trưởng mái tóc dài lõa xõa, tay áo phải to rộng chỉ còn lại nửa phần.

Thì ra trong chiêu kiếm giao thủ vừa qua, Kim đạo trưởng đã bị trường kiếm của Vạn Thượng môn chủ chém gãy trâm cài tóc và tiện lìa tay áo phải.

Nhưng Kim đạo trưởng vẻ mặt vẫn hết sức kiên quyết và tự tin.

Vạn Thượng môn chủ sau khi công ra một kiếm, lại lui về chỗ cũ nói:

- Đạo trưởng quả nhiên càng tiến bộ hơn, xem ra ngôi vị môn chủ phải nhường lại cho đạo trưởng rồi!

Kim đạo trưởng chậm rãi nói:

- Phu nhân quá khen, bần đạo tuy biết không thể giành lấy ngôi vị môn chủ, nhưng có thể đối kháng với phu nhân vài chiêu cũng là vinh dự lắm rồi.

- Nghe đâu hai năm qua đạo trưởng đã khổ công luyện tập một pho Phi Long kiếm pháp, có thật không?

- Vâng, kiếm pháp ấy gồm có mười ba chiêu, nhưng hiện nay bần đạo chỉ mới luyện được chín chiêu, còn bốn chiêu chưa luyện.

- Đạo trưởng có từng thử sử dụng chín chiêu ấy chưa?

- Chưa!

- Bây giờ đạo trưởng có thể sử dụng rồi, bổn tọa muốn được thưởng thức uy lực của Phi Long kiếm pháp ấy.

- Bần đạo cung kính không bằng vâng lời!

Kim đạo trưởng dứt lời, trường kiếm trong tay đột nhiên chênh chếch quét ra.

Chiêu kiếm này không nhanh, mà cũng không có uy thế gì ghê gớm. Nhưng Dung Ca Nhi là đại hành gia về kiếm thuật, nhìn là nhận ra chiêu kiếm này cực kỳ hiểm độc.

Quả nhiên, Vạn Thượng môn chủ bị bức lùi hai bước, mới tránh khỏi chiêu kiếm ấy.

Kim đạo trưởng vẻ mặt nghiêm nghị, hết sức cung kính tiếp tục công ra hai kiếm.

Hai chiêu kiếm này quang minh chính đại công vào chính diện. Vạn Thượng môn chủ trường kiếm chênh chếch vung lên, tạo thành một đường sáng hình vòng cung ở bên phải, đồng thời người cũng lùi sang phải nửa bước.

Trường kiếm của Kim đạo trưởng công đến, vừa va chạm với kiếm thế phòng thủ của Vạn Thượng môn chủ, kiếm thế của hai người cùng lúc trở nên nhanh hơn.

Chỉ nghe ba tiếng “keng” “keng” “keng” kim khí chạm nhau, hai người cùng lùi sau hai bước.

Vạn Thượng môn chủ gật gù nói:

- Phi Long kiếm pháp quả nhiên chẳng kém, chính giữa ẩn kỳ, trong kỳ chứa biến, nhanh chậm tùy tâm, đều có diệu dụng riêng, đạo trưởng còn mấy chiêu chưa thi triển?

- Bần đạo chín chiêu đã thi triển ba chiêu, hãy còn sáu chiêu!

Vạn Thượng môn chủ cười nhạt:

- Thật đáng tiếc!

Kim đạo trưởng ngạc nhiên:

- Đáng tiếc gì vậy?

- Phải chi đạo trưởng học được hết mười ba chiêu, rất có thể hôm nay đạo trưởng có cơ hội thủ thắng.

- Thuộc hạ mong được dạy hơn là thủ thắng, xin vạn thượng chỉ điểm nhiều cho.

Kim đạo trưởng vừa dứt lời, lại một kiếm đâm ra, thế kiếm này rất chậm, đâm thẳng vào ngực Vạn Thượng môn chủ.

Vạn Thượng môn chủ thần thái nghiêm nghị, hai mắt ngưng thần, chằm chặp nhìn vào thế kiếm của Kim đạo trưởng, chờ đến khi mũi kiếm đâm đến gần, tay phải trường kiếm mới đột nhiên vung ra.

Hai kiếm chạm nhau, lóe lên mấy đóa hoa bạc, tách ra trong chớp mắt, hai người cùng lùi sau hai thước.

Dưới ánh đuốc, chỉ thấy hai thanh trường kiếm đã gãy đôi, nửa phần rơi xuống đất. Thì ra hai thanh trường kiếm đã bị nội lực của hai người chấn gãy.

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Nghe giọng điệu của Kim đạo trưởng dường như là muốn tranh giành chức vị Vạn Thượng môn chủ nên mới toàn lực quyết đấu, xem ra nếu cứ tiếp tục thế này, kết quả hẳn có một người thương vong.

Đang suy nghĩ, bỗng nghe Kim đạo trưởng quát to:

- Vạn thượng hãy lưu ý, còn năm chiêu nữa!

Đồng thời thanh kiếm gãy trong tay đã vung lên, tạo ra một làn sáng bạc, từ bốn phương tám hướng phủ xuống.

Vạn Thượng môn chủ cũng vung động thanh kiếm gãy, tiếng kim khí chạm nhau vang dội, ánh kiếm lấp lóa như tia chớp, không thấy bóng người.

Lát sau, ánh kiếm vụt tắt, lại trở về với sự yên lặng, tình hình trận đấu lại khác hẳn.

Vạn Thượng môn chủ vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nhưng Kim đạo trưởng đã lùi sau bốn năm bước, vứt bỏ thanh kiếm gãy trong tay, nói:

- Vạn thượng võ công cao cường, thuộc hạ không phải địch thủ.

Vạn Thượng môn chủ nhếch môi cười:

- Mấy năm gần đây đạo trưởng đã tiến bộ rất nhiều, ba năm sau hẵng khiêu chiến với bổn tọa, rất có thể sẽ giành được chức vị Vạn Thượng môn chủ.

Kim đạo trưởng nhẹ thở dài:

- Thuộc hạ không dám mơ ước điều ấy nữa!

Đoạn quay người rời khỏi sân vườn, lát sau đã khuất dạng.

Lúc này Dung Ca Nhi đã hiểu đại khái, chức vị Vạn Thượng môn chủ phải ba năm tranh giành một lần, bất kỳ ai cũng có thể khiêu chiến với môn chủ, nếu thắng sẽ chấp chưởng chức vị Vạn Thượng môn chủ.

Đó là một quy định chưa từng nghe nói, Dung Ca Nhi hết sức thắc mắc, chẳng hiểu vì sao Vạn Thượng môn lại lập ra quy định như vậy, ba năm phải trải qua một lần tỉ đấu, quyền hành khiến mọi người đều phải dốc hết sức mình, nếu là người trung hậu thì có thể dừng tay đúng mức, còn như võ công hai người chênh lệch không nhiều, ai cũng thi triển độc thủ để giành phần thắng thì sẽ gây ra thương vong còn gì? Vậy thì những ai có khả năng giành lấy chức vị Vạn Thượng môn chủ chẳng phải đều luôn nghi kị và thù địch lẫn nhau hay sao?

Bỗng nghe “kẹt” một tiếng, Ngọc Yến đẩy cửa đi vào, bật hỏa tập thắp cháy ngọn nến trong phòng và nói:

- Công tử nhìn thấy cả rồi phải không?

Dung Ca Nhi gật đầu:

- Vâng! Nhưng có điều tại hạ là người ngoại cuộc, nhìn thấy chuyện cơ mật trong quý môn, dường như có phần không ổn.

Ngọc Yến lạnh lùng:

- Tiểu tỳ đưa công tử vào đây là để nghỉ ngơi, ai bảo công tử xem trộm?

Dung Ca Nhi cười gượng:

- Phòng của tại hạ ở ngay bên đấu trường, sao thể không xem trộm?

Ngọc Yến phì cười:

- Vạn thượng mời công tử đến gặp, có điều hệ trọng cần bàn.

- Ngay bây giờ ư?

- Vâng!

Dung Ca Nhi thu xếp ít y phục đơn giản rồi nói:

- Chúng ta đi thôi!

Ngọc Yến đi trước nói:

- Tiểu tỳ xin dẫn đường!

Đi đến trước một gian đại sảnh, Ngọc Yến nhẹ lay vòng cửa nói:

- Dung công tử đã đến!

Cánh cửa xịch mở, Thanh Yến thấp giọng nói:

- Vạn thượng đang chờ trong nội thất.

Dung Ca Nhi ngạc nhiên thầm nhủ:

- Sao lại chờ trong nội thất? Không biết có điều trọng đại gì cần bàn.

Chàng vừa nghĩ vừa bước vào đại sảnh. Thanh Yến khép cửa lại và nói:

- Tiểu tỳ xin dẫn đường!

Băng qua đại sảnh, vén mở một bức rèm, chỉ thấy hai ngọn nến cháy sáng, Vạn Thượng môn chủ đang thơ thẩn ngồi trên một chiếc ghế dựa.

Dung Ca Nhi nói:

- Vạn thượng cho gọi chẳng hay có điều chi chỉ bảo?

Vạn Thượng môn chủ chậm rãi nói:

- Công tử không phải người của bổn môn, không cần xưng hô như vậy.

- Vậy tại hạ mạn phép gọi là Đặng phu nhân, chẳng hay phu nhân cho gọi tại hạ có gì dặn bảo?

Vạn Thượng môn chủ thần sắc nghiêm nghị:

- Định cho công tử biết hai điều!

Dung Ca Nhi cảm thấy sự thể nghiêm trọng, thấp giọng nói:

- Điều gì vậy?

Vạn Thượng môn chủ mỉm cười:

- Điều thứ nhất là về thất tiêu của Vương Tử Phương, bổn tọa đã bảo họ trả cho công tử, nhưng không kể quyển Đại Thừa Bửu Lục...

- Đó thì tại hạ không thể quyết định, phải được Vương tổng tiêu đầu đồng ý mới được.

Vạn Thượng môn chủ phớt cười:

- Chỉ cần công tử đồng ý, Vương Tử Phương không quan trọng.

Dung Ca Nhi trầm ngâm một hồi:

- Còn điều gì nữa vậy?

- Bổn tọa muốn gặp lệnh đường, công tử thu xếp được không?

- Việc của gia mẫu, trước nay tại hạ không thể quyết định, nhưng có thể chuyển cáo ý muốn của phu nhân, tùy gia mẫu quyết định.

- Bất luận lệnh đường đồng ý hay không, bổn tọa cũng cần phải gặp, nhưng bổn tọa mong có thể gặp lệnh đường mà không tổn thương hòa khí.

- Gia mẫu đã lánh xa trần thế, bao năm nay sống trong bình yên, vì sao phu nhân lại nhất quyết muốn quấy nhiễu.

- Có lẽ công tử nói không sai, bổn tọa gặp lệnh đường một phen cũng đâu hề gì.

Dung Ca Nhi vừa định tiếp lời, Vạn Thượng môn chủ đã tranh trước nói:

- Bổn tọa chỉ là nói với công tử điều ấy, hiện bổn tọa chưa có thời gian đến thăm lệnh đường, công tử cứ thư thả suy nghĩ rồi hẵng trả lời, không cần gấp.

Bỗng nghe tiếng nói của Ngọc Yến vọng vào:

- Khải bẩm vạn thượng, đệ nhất lộ tổng thám Lưu Phi có chuyện quan trọng cầu kiến.

- Được, hãy thắp đèn lên, bổn tọa tiếp kiến Lưu tổng thám ở đại sảnh.

Vạn Thượng môn chủ lấy khăn che mặt đeo vào, chậm bước đi ra.

Dung Ca Nhi vội nói:

- Tại hạ xin cáo lui!

- Lưu Phi đang đêm cầu kiến hẳn có điều hệ trọng, công tử hãy đi cùng bổn tọa ra nghe thử.

- Có tiện không?

- Bổn tọa là chủ một môn, trong Vạn Thượng môn ai có quyền quản?

- Phu nhân nói phải!

Dung Ca Nhi theo sau Vạn Thượng môn chủ đi ra ngoài đại sảnh, Vạn Thượng môn chủ ngồi xuống trên một chiếc ghế dựa to đặt ngay giữa đại sảnh.

Ngọc Yến nhẹ kéo mở cửa, chỉ thấy một đại hán khoác áo choàng đen, hai tay che mặt, lom khom đi vào.

Dung Ca Nhi đứng sau Vạn Thượng môn chủ, thầm nhủ:

- Vạn Thượng môn chủ đối với thuộc hạ thật là nghiêm khắc.

Vạn Thượng môn chủ nghiêm giọng nói:

- Lưu tổng thám có điều gì hệ trọng mà đang đêm cầu kiến bổn tọa?

Lưu Phi bỏ hai tay che mặt ra, ngẩng lên nói:

- Thuộc hạ đã thám thính được một tin tức kinh người!

- Tin tức gì?

- Chẳng rõ cuồng đạo nào lại dám cử hành đại hội Cầu Mệnh trên Quân sơn Động Đình hồ, trên giang hồ lan truyền là ai muốn giữ được mạng sống thì phải đến đó cầu xin.

- Còn gì nữa?

- Đại hội Cầu Mệnh ấy kéo dài đến trăm ngày, quá hạn là không ban phát nữa.

- Đã có người đến cầu xin mạng sống rồi phải không?

- Đó chính là điều mà thuộc hạ thắc mắc, một tên cuồng đồ cử hành đại hội Cầu Mệnh mà lại có kẻ khiếp sợ, đến đó cầu xin mạng sống.

- Tiếp tục thám thính, xem có nhân vật võ lâm nổi tiếng nào đến dự không.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Vạn Thượng môn chủ khoát tay, Lưu Phi liền lui ra khỏi đại sảnh.

Ngọc Yến nhẹ khép cửa sảnh lại, thấp giọng nói:

- Vạn thượng sáng mai còn có việc hệ trọng, hãy sớm ngơi nghỉ.

Vạn Thượng môn chủ nhìn Ngọc Yến:

- Các ngươi cứ đi nghỉ, bổn tọa còn có điều quan trọng cần bàn với Dung công tử.

Ngọc Yến với Thanh Yến đưa mắt nhìn nhau, rồi lặng lẽ lui đi.

Vạn Thượng môn chủ nói:

- Lời nói của Lưu Phi khi nãy, công tử nghe cả rồi chứ?

- Vâng!

- Bây giờ bổn tọa với công tử cùng đối mặt với một lựa chọn.

- Lựa chọn gì vậy?

- Rất có thể theo kế hoạch ban đầu của Bạch Nương Tử là từ nửa năm đến một năm mới phát động đại hội Cầu Mệnh, nhưng bị chúng ta quấy nhiễu, y thị đã phát giác nguy cơ trong nội bộ nên mới phát động sớm hơn dự định.

- Tại hạ không hiểu vì lẽ gì sau khi Bạch Nương Tử phát động đại hội Cầu Mệnh, mọi người đều đến cầu xin mạng sống? Nếu như mọi người không màng đến thì đại hội ấy chẳng phải trở thành trò cười trong thiên hạ sao?

- Có một điều công tử chưa hiểu.

- Điều gì?

- Bạch Nương Tử cử hành đại hội này không phải do ý định của bản thân y thị, mà là kế thừa mưu đồ của nam chủ nhân Kim Phụng môn, bổn tọa tự tin suy đoán không lầm, đó là một âm mưu đã được bố trí từ lâu, đáng tiếc là người bố trí âm mưu ấy chưa đợi được đến thời cơ chín mùi đã chết dưới tay tiên phu, mà trước khi chết chưa tìm được người kế thừa y bát, nhưng lại không cam tâm uổng phí tâm huyết bao năm, trong tình huống không thể lưỡng toàn nên mới truyền chức vị Nhất Thiên quân chủ cho Bạch Nương Tử...

Vạn Thượng môn chủ ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Bạch Nương Tử đã mượn miệng kẻ khác nói cho chúng ta biết rất nhiều điều, trong số ấy đa phần là sự thật, nhưng cũng có chút ít giả dối, với mục đích là tạo ra một cục diện lưỡng hổ tương tranh.

Dung Ca Nhi chau mày:

- Phu nhân có thể nói rõ hơn không?

- Rất đơn giản, Bạch Nương Tử muốn bổn tọa tìm đến Kim Phụng môn báo thù sát phu, không màng đến chuyện giang hồ nữa, và Kim Phụng môn đã có một cường địch như bổn tọa, lẽ dĩ nhiên phải tập trung toàn lực đối phó, hẳn cũng không rảnh mà lo nghĩ đến chuyện giang hồ.

Dung Ca Nhi thầm nhủ:

- Đặng phu nhân nói với mình nhiều điều như vậy hẳn chẳng phải không có nguyên nhân, không biết bà ta định dùng mình vào việc gì?

Nghĩ vậy, chàng bất giác ngước lên nhìn Vạn Thượng môn chủ.

Chỉ thấy Vạn Thượng môn chủ với đôi mắt trong sáng cũng đang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Dung công tử, ngoại trừ Kim Phụng môn và Vạn Thượng môn, tất cả nhân vật võ lâm có lẽ đều phải gặp đại nạn, đó là một đại kiếp giang hồ hết sức bi thảm, đúng không?

- Vâng, nếu tình hình đúng như phu nhân đã nói, đó quả là một đại kiếp võ lâm.

- Nếu những người cầu xin mạng sống đều bị Nhất Thiên quân chủ lợi dụng, công tử có biết cục diện giang hồ sẽ ra sao không?

- Tại hạ chưa từng nghĩ đến điều ấy!

- Lúc ấy quần hùng thiên hạ đại đa số đều nằm trong tay Bạch Nương Tử, cho dù Kim Phụng môn với Vạn Thượng môn liên kết nhau cũng chẳng thể đối phó. Trong vòng ba năm Bạch Nương Tử có thể hoàn thành mưu đồ độc bá võ lâm, lúc ấy toàn võ lâm chỉ có hai sự lựa chọn, một là để mặc cho Bạch Nương Tử khống chế, làm tay sai cho y thị suốt đời; hai là bị y thị đưa vào con đường chết.

- Chín đại môn phái thế lực hùng mạnh cùng với Cái bang có đệ tử trải khắp thiên hạ chả lẽ cũng khoanh tay ngồi nhìn hay sao?

- Làm gì còn chín đại môn phái với Cái bang, mười danh sơn căn cứ địa của chín đại môn phái với Cái bang đều sẽ trở thành mười phân đà của Nhất Thiên quân chủ mà thôi.

Dung Ca Nhi nhận thấy Vạn Thượng môn chủ nói không sai, chỉ nghe bà nói tiếp:

- Nếu muốn hóa giải trận đại kiếp này, trước tiên chúng ta cần phải phá hoại đại hội Cầu Mệnh của Bạch Nương Tử, thời gian rất ngắn, tối đa chỉ có hai tháng để cho chúng ta chuẩn bị.

- Vậy là phu nhân có thể giải cứu cho hằng trăm ngàn mạng người.

- Bảo Vạn Thượng môn độc lực phá hoại đại hội Cầu Mệnh sao?

- Tại hạ sẵn sàng làm tiên phong, nghe theo mệnh lệnh của phu nhân.

Vạn Thượng môn chủ cười khanh khách:

- Nhưng công tử chỉ có một mình, khó thể hoàn thành nhiệm vụ.

Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:

- Đáng tiếc là tại hạ xuất đạo giang hồ chưa lâu, quen biết không nhiều, chẳng thể nhờ người trợ giúp.

- Sở dĩ bổn tọa nói ra điều này là mong công tử có thể chấp nhận một thỉnh cầu của bổn tọa.

- Nếu đủ năng lực, tại hạ sẵn sàng dốc hết sức mình.

- Điều này hết sức dễ dàng, có điều là công tử không chịu...

Dung Ca Nhi chợt hiểu:

- Dẫn phu nhân đi gặp gia mẫu phải không?

- Không cần vội, chỉ cần công tử thỏa thuận với lệnh đường, hẹn một nơi nào đó gặp nhau là được rồi.

- Gia mẫu với phu nhân gặp nhau, phải chăng có thể cứu vãn đại cục võ lâm?

- Đúng vậy!

- Được rồi, tại hạ sẽ thử trước, để xem gia mẫu có đồng ý gặp phu nhân hay không.

- Công tử định bao giờ trở về gặp lệnh đường?

- Tại hạ đi ngay, trong bảy ngày có thể chuyển cáo ý định của gia mẫu đến phu nhân.

- Được, bổn tọa sẽ ở đây chờ công tử bảy ngày... Nếu có biến cố gì, bổn tọa không thể ở đây chờ công tử thì cũng để Ngọc Yến ở lại.

Dung Ca Nhi đứng lên:

- Chúng ta quyết định như vậy, tại hạ xin cáo biệt!

- Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn tuấn mã, Ngọc Yến và Thanh Yến sẽ đưa công tử ra khỏi thành.

- Không cần làm phiền hai vị cô nương ấy, tại hạ biết đường.

- Phòng xa vẫn hơn, cứ để họ tiễn đưa công tử!

Dung Ca Nhi ôm quyền thi lễ:

- Trong những ngày qua được phu nhân hậu đãi, tại hạ xin đa tạ!

Bạn đang đọc Song Phụng Kỳ của Ngọa Long Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.