Chuyện chẳng liên quan cũng vạ lây
Chương 28: Chuyện chẳng liên quan cũng vạ lây
Dung Ca Nhi theo sau Ngọc Yến và Thanh Yến nhờ đêm tối che chở ra khỏi thành Khai Phong, đến một ngã tư, hai nữ tỳ dừng lại.
Ngọc Yến nhìn Dung Ca Nhi nói:
- Dung công tử, chúng tiểu tỳ không thể tiễn xa hơn nữa!
Dung Ca Nhi quay người vừa định cất bước, bỗng nghe tiếng vó ngựa vang rền, một con tuấn mã lao nhanh đến, trên lưng là một đại hán võ phục đen.
Thoáng chốc đã đến bên ba người, đại hán áo đen phóng xuống ngựa, dắt dây cương đứng bên chờ đợi.
Ngọc Yến đón lấy dây cương nói:
- Ngươi đi được rồi!
- Tuân mệnh cô nương!
Đại hán áo đen dứt lời, quay người phóng đi.
Ngọc Yến trao dây cương cho Dung Ca Nhi, Dung Ca Nhi tung mình lên ngựa.
Ngọc Yến nói:
- Công tử bảo trọng!
Thanh Yến nói:
- Công tử thượng lộ bình an!
Dung Ca Nhi vẫy tay:
- Đa tạ thịnh tình tiễn đưa của nhị vị cô nương!
Ngọc Yến và Thanh Yến đứng sóng vai nhau, nhìn theo Dung Ca Nhi đến khi đi xa, liền đưa tay ngoắc một cái, một con tuấn mã từ trong tối bên cạnh lao ra, trên lưng là một lão nhân râu bạc phất phơ.
Ngọc Yến thấp giọng:
- Đường công công, vạn thượng chỉ cần theo dõi, không được làm hại Dung công tử.
- Hai vị yên tâm, Đường Công Trí này đâu phải là kẻ khinh cử vọng động... Thôi, lão phu đi đây, con ngựa kia tuy không nhanh bằng của lão phu, nhưng cũng chẳng thể bỏ lại quá xa, có gì sau này hẵng nói tiếp.
Đường Công Trí dứt lời, liền giục ngựa phóng đi như bay.
Ngọc Yến và Thanh Yến cùng quay người, thi triển khinh công phóng đi, trong đêm tối trông như hai làn khói nhạt, thoáng chốc đã mất dạng.
Dung Ca Nhi giục ngựa phóng đi một mạch vượt qua mười mấy dặm đường, ngoảnh lại nhìn không thấy có người đuổi theo mới cho ngựa chạy chậm lại.
Đi được chừng năm dặm, đến một ngã tư, Dung Ca Nhi dừng lại, nhận định phương hướng, vừa định giục ngựa phóng đi, bỗng nghe “vút” một tiếng, một mũi tên dài xé gió bay đến, “phập” một tiếng, cắm xuống mặt đất ngay trước đầu ngựa của Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi ghìm dây cương, lạnh lùng quát:
- Kẻ nào?
Chỉ nghe tiếng y phục phất gió, ba người nối tiếp nhau phóng đến, đứng thành một hàng ngang trước mặt Dung Ca Nhi.
Ba người này đều là võ phục đen, hai người cầm đơn đao, một người cầm trường kiếm, cùng đội mũ trụ đồng, ánh vàng lấp lánh, ngoài đôi mắt lộ ra ngoài, các bộ phận khác đều ẩn sau mặt nạ.
Người cầm trường kiếm đứng giữa, như là thủ lĩnh, y giơ trường kiếm lên, lạnh lùng nói:
- Các hạ họ Dung phải không?
- Phải, ba vị có gì chỉ giáo?
Người cầm kiếm cười khảy:
- Tổng biều bả tử phái bọn này đến đây mời Dung đại hiệp đi gặp nhau một phen.
- Tổng biều bả tử là ai? Tại hạ đâu có quen biết.
- Khi gặp nhau dĩ nhiên sẽ quen biết!
Người cầm đao bên trái tiếp lời:
- Bọn này nói tiếng mời là đã khách sáo với các hạ, đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt.
Người cầm đao bên phải tiếp lời:
- Không cần nói lôi thôi, kéo xuống ngựa lôi đi là xong.
Dung Ca Nhi nhẹ nhàng từ trên lưng ngựa phóng xuống, trầm giọng:
- Chỉ bằng vào ba vị ư?
Người cầm kiếm tức giận:
- Sao? Các hạ muốn động thủ phải không?
Dung Ca Nhi tay phải đặt lên chuôi kiếm:
- Ba vị cùng xông lên hay là từng người một?
Ba người đưa mắt nhìn nhau:
- Huynh đệ bọn này phụng mệnh đến đây mời các hạ, không phải tỉ võ với các hạ, dĩ nhiên chẳng cần phải tuân thủ luật lệ võ lâm.
Dung Ca Nhi cười nhạt:
- Ba vị không cần e ngại, cứ việc xuất thủ.
Người cầm kiếm trầm giọng:
- Vậy là hôm nay buộc phải động thủ rồi!
Đoạn liền vung tay, một kiếm đâm thẳng ra. Dung Ca Nhi nhanh nhẹn lách sang bên tránh khỏi.
Người cầm kiếm lẹ làng biến chiêu, trường kiếm quét ngang truy kích.
Dung Ca Nhi hít một hơi chân khí, khuỷu chân không co, bàn chân không bước, thoắc cái đã lùi sau năm thước, tránh khỏi chiêu kiếm của đối phương.
Hai người cầm đao đột nhiên sấn bước, chia ra hai bên tả hữu, vung động đại đao tấn công Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi giơ tay, trường kiếm đã ra khỏi bao, ánh bạc chớp ngời, hai tiếng “keng” “keng” vang lên, hai ngọn đại đao đã bị đánh bạt.
Lúc này ba người đội mũ trụ đã biết gặp phải kình địch, họ thật không ngờ võ công của Dung Ca Nhi cao cường đến vậy.
Dung Ca Nhi khi xuất kiếm cự địch vẫn đứng yên tại chỗ, trầm giọng nói:
- Ba vị hãy cẩn thận!
Trường kiếm từ từ chĩa ra, công về phía người cầm kiếm.
Người cầm kiếm vội vung động trường kiếm bảo vệ toàn thân, ngay khi trường kiếm của Dung Ca Nhi sắp chạm vào trường kiếm của đối phương, đột nhiên đổi hướng, quét ngang sang bên, “keng” một tiếng vang rền, ngay sau đó Dung Ca Nhi đã lùi ra xa.
Dưới ánh sao sáng, chỉ thấy một người cầm đao máu tươi từ trên đầu mũ trụ chảy xuống, đại đao trong tay cũng từ từ buông thõng rồi rơi xuống đất.
Người cầm kiếm vội đi đến, đỡ lấy người thọ thương, lo lắng hỏi:
- Tam đệ thọ thương nặng lắm hả?
- Nặng lắm... Hai vị huynh trưởng đừng động thủ nữa, chúng ta hợp lực cũng không phải địch thủ của người ta.
Người cầm kiếm cắm trường kiếm xuống đất:
- Để tiểu huynh lấy mũ trụ của đệ xuống!
Đoạn hai tay đưa ra, ấn lên đầu người thọ thương một cái, tháo mũ trụ ra.
Chỉ thấy trên mặt người ấy có một đường máu bên mày trái, máu tươi đầy mặt, xem ra thọ thương rất nặng.
Dung Ca Nhi chỏi kiếm đi đến, nhìn kỹ vết thương của người ấy rồi nói:
- Tại hạ lỡ tay gây thương tích cho các hạ, xin hãy lượng thứ!
Người cầm kiếm đi xa hơn hai trượng, bỗng quay lại nói:
- Các hạ tuy thắng huynh đệ bọn này, nhưng phía trước còn rất nhiều hung hiểm, vì các hạ đã nương tay nên tại hạ phải báo cho các hạ biết.
Dung Ca Nhi thấy người này có khí độ anh hùng, hiểu biết lễ nghĩa, bèn nói:
- Xin hỏi quý tổng biều bả tử xưng hô thế nào, có thể cho biết không?
- Không thể, hành có hành quy, chúng tại hạ tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện của tổng biều bả tử.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Y gọi thủ lĩnh là tổng biều bả tử, dĩ nhiên không phải người của chín đại môn phái, chả lẽ trên giang hồ hiện nay ngoài Vạn Thượng môn và Nhất Thiên quân chủ, hãy còn một bang hội thần bí khác?
Chàng trong lòng thắc mắc, bèn nói:
- Tại hạ rất muốn cùng các vị đi gặp quý tổng biều bả tử.
Người cầm kiếm kinh ngạc:
- Thật ư?
- Thật hoàn toàn!
- Được, vậy thì mời Dung đại hiệp đi cùng!
Ba người đội mũ trụ, một người thọ thương cần phải cõng đi, Dung Ca Nhi đành phải dắt ngựa theo sau hai người, đi được chừng hai dặm, đến trước một ngôi nhà tranh đổ nát.
Người cầm kiếm bỏ người thọ thương xuống, sải bước đi về phía nhà tranh, Dung Ca Nhi thấy trong nhà tối om, không có ánh đèn, lấy làm lạ thầm nhủ:
- Tổng biều bả tử sao lại ở một nơi đơn sơ thế này?
Chàng buộc ngựa vào một cây nhỏ, đứng ngoài xa hai trượng chờ đợi.
Người cầm kiếm đi đến trước nhà tranh, ôm quyền nói:
- Thuộc hạ đã mời Dung đại hiệp đến!
Một tiếng nói lạnh toát từ trong nhà vọng ra:
- Mời vào đây!
- Tuân mệnh!
Người cầm kiếm nhanh bước đi đến bên Dung Ca Nhi nói:
- Dung đại hiệp, tổng biều bả tử cho mời!
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Chả lẽ ngay cả đèn cũng không thắp sao?
Chàng đi đến trước nhà tranh, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Ngoảnh lại nhìn, thấy người cầm kiếm đứng phía sau, vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề có vẻ giả vờ, bèn hắng giọng một tiếng thật mạnh, nói:
- Tổng biều bả tử cho người mời Dung mỗ đến đây, chẳng hay có gì chỉ giáo?
Tiếng nói lạnh toát vang lên:
- Mời các hạ vào nhà!
Dung Ca Nhi nghe tiếng nói như là từ trong nhà vọng ra, nhưng lại như từ nơi rất xa xôi vọng đến, đành cất bước đi vào nhà, bên trong tối om, khó nhìn thấy cảnh vật.
Dung Ca Nhi tay phải nắm chuôi kiếm, tay trái bảo vệ trước ngực, cao giọng nói:
- Dung mỗ vào rồi đây!
Tiếng nói lạnh toát lại vang lên:
- Trong nhà có một chiếc ghế tre, mời Dung huynh ngồi!
Dung Ca Nhi lúc này đã dần thích nghi với bóng tối trong nhà, loáng thoáng có thể trông thấy cảnh vật, trong nhà chỉ có một chiếc ghế dựa bằng tre, không thấy bóng người, lại nghe tiếng nói ấy vang lên:
- Mời Dung huynh ngồi, tại hạ chỉ hỏi một điều, tuyệt đối không có ý định làm hại.
Dung Ca Nhi nghe tiếng nói phảng phất như từ bức vách phía trong vọng ra, lại như từ nơi góc nhà vọng đến, nhất thời không sao xác định được từ đâu.
Nhưng sau một hồi lâu, mắt chàng đã hoàn toàn thích nghi với bóng tối, nhìn thấy rõ quả nhiên là không có người, cảm giác ghê rợn chợt dâng lên trong lòng.
Chỉ nghe một tiếng cười thấp trầm vang lên, nói:
- Các hạ quen thân với Vạn Thượng môn chủ lắm phải không?
- Không sai!
- Các hạ hẳn là biết rõ lai lịch của Vạn Thượng môn chủ phải không?
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Y phái người mời mình đến đây chả lẽ chỉ để hỏi thân thế lai lịch của Vạn Thượng môn chủ?
Bèn hắng giọng một tiếng thật mạnh, nói:
- Không sai, tại hạ quả là biết chút ít về lai lịch của Vạn Thượng môn chủ, nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng tại hạ không thể nói ra!
Dung Ca Nhi vừa nói vừa chăm chú tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.
Chỉ nghe tiếng nói ấy từ bốn góc nhà vang lên:
- Tại hạ đã lễ phép mời các hạ đến đây, không muốn xảy ra chuyện không vui.
- Các hạ muốn biết thân thế của Vạn Thượng môn chủ, sao không trực tiếp gặp mà hỏi? Tại hạ là người ngoại cuộc, đâu thể tiết lộ bí mật của người khác.
- Các hạ nếu chịu nói ra sự thật, bọn này lễ phép mời các hạ đến, cũng có thể cung kính tiễn các hạ đi, còn như các hạ không chịu nói ra sự thật thì đành phải đắc tội thôi.
Dung Ca Nhi lúc này đã nhìn thấy rõ mọi xó xỉnh trong nhà, quả nhiên không có một bóng người.
Dung Ca Nhi chỉ lo tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, quên trả lời câu hỏi của đối phương.
Chỉ nghe tiếng lạnh lùng nói tiếp:
- Dung đại hiệp hãy suy nghĩ kỹ, hiện các hạ đã sa vào vòng vây dày đặc, dù võ công cao cường đến mấy cũng khó thể thoát thân, Vạn Thượng môn chủ vẫn còn trong phủ Khai Phong, không cứu giúp các hạ được đâu.
Dung Ca Nhi thầm nhủ:
- Người này chẳng rõ bằng cách nào truyền âm vào trong nhà, mình quyết phải tìm cách vạch trần sự thật mới được.
Bèn chậm rãi nói:
- Các hạ thật ra là ai? Có thể mời ra gặp không?
- Các hạ hãy ra ngoài xem thử rồi hẵng trả lời câu hỏi của tại hạ.
Dung Ca Nhi đi ra cửa nhìn, thấy rất nhiều người đội mũ trụ vây chặt quanh nhà, thầm nhủ:
- Thủ hạ của Nhất Thiên quân chủ thường che mặt bằng khăn lụa, những người này đều đội mũ trụ, vừa có thể che mặt, vừa có thể chống đỡ ám khí và binh khí, ban đêm trông càng thêm ghê rợn, công hiệu hơn khăn che mặt nhiều.
Dung Ca Nhi lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, cao giọng nói:
- Tại hạ thấy rồi!
Tiếng nói lạnh lùng vang lên:
- Các hạ có bằng lòng trả lời câu hỏi của tại hạ không?
Dung Ca Nhi ngửa mặt cười ha hả:
- Nếu tại hạ không chịu trả lời thì sao?
- Các hạ với tại hạ không thù không oán, không muốn khiến các hạ chịu đau đớn thể xác, nhưng nếu các hạ cố chấp, tại hạ đành phải động thủ.
Dung Ca Nhi cười khảy:
- Nếu các hạ muốn dùng võ lực bức bách, Dung mỗ hãy còn ba phần cốt khí, cứ việc hạ lệnh bảo họ động thủ.
- Bắt lấy y!
Lập tức, hai người đứng ngoài cửa chia ra một tả một hữu xông vào, hai ngọn Nhạn cương đao lấp loáng công vào Dung Ca Nhi.
Chỗ đứng của Dung Ca Nhi cách cửa không đến ba thước, hai người động tác cực nhanh, chớp mắt hai ngọn Nhạn cương đao đã bổ đến trước mặt chàng.
Dung Ca Nhi biết lúc này nếu nhường nhịn hẳn sẽ mất tiên cơ, kẻ địch đông người, trước tiên cần phải khiến họ khiếp vía thì mới có cơ hội thoát thân, trong lúc suy tính trường kiếm đã ra khỏi bao, chỉ thấy ánh bạc lấp lóa, “keng” “keng” hai tiếng chát chúa, hai ngọn Nhạn cương đao đã bị đánh bạt.
Dung Ca Nhi đã quyết định khiến đối phương khiếp vía, tốc chiến tốc quyết, vừa đánh bạt binh khí đối phương, liền tức phản kích, nghiêng người thi triển chiêu “kim ti triền oãn”, trường kiếm nhanh như tia chớp đâm vào cổ tay người bên trái.
Người bên trái lẹ làng hạ tay xuống tránh khỏi, nhưng Dung Ca Nhi đã biết trước có vậy, trường kiếm xoay nhanh, quét ngang ra.
Chiêu này biến đổi nhanh và kỳ ảo khôn lường, người bên trái tránh không kịp, cổ tay phải bị chém toạc một đường dài, máu phún xối xả, năm ngón tay buông lơi, Nhạn cương đao rơi xuống đất.
Dung Ca Nhi kiếm chiêu cực nhanh, sau khi sát thương một người, người kia cũng chỉ công ra một đao, Dung Ca Nhi xoay người tránh khỏi, đồng thời trường kiếm vung ra.
Chỉ nghe một tiếng binh khí chạm nhau, Nhạn cương đao của người ấy lại bị trường kiếm của Dung Ca Nhi gạt phăng.
Người ấy cảm thấy tay phải ê ẩm, kinh hãi thầm nhủ:
- Người này nội lực thật ghê gớm!
Ngay khi ấy, kiếm thứ nhì của Dung Ca Nhi đã đâm đến, thủ pháp nhanh như tia chớp.
Người ấy mắt thấy trường kiếm đâm đến, nhưng không kịp vung đao đón đỡ, vừa định lách tránh, chợt cảm thấy nơi đùi tê lạnh, đùi trái đã bị trúng kiếm.
Dung Ca Nhi kiếm pháp thần tốc, chỉ trong ba chiêu đã khiến hai người thọ thương.
Hai người ấy một thọ thương cổ tay, một thọ thương đùi trái, cùng lui ra khỏi nhà.
Bỗng nghe tiếng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên:
- Các hạ quả nhiên võ công cao cường, thảo nào đã buông lời cuồng ngạo, nhưng...
Dung Ca Nhi ngắt lời:
- Tốt hơn hết là tổng biều bả tử ra mặt, cùng tại hạ quyết một phen sống chết, vậy khỏi liên lụy đến nhiều người vô tội.
- Được rồi, vậy thì tại hạ chẳng thể không hầu tiếp, nhưng trước khi tại hạ hiện thân, các hạ hãy lùi sau năm bước.
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Chả lẽ trong năm bước có cạm bẫy hay sao?”.
Chàng vừa nghĩ vừa bước lùi ra sau, đồng thời hết sức đề cao cảnh giác, nhưng sau khi thoái lui năm bước, không hề có gì khác lạ.
Ngẩng lên nhìn, ngoài cửa đã có thêm một người võ phục màu bạc, tay cầm trường kiếm và cũng đội mũ trụ.
Mọi người hành động vào ban đêm hầu hết đều mặc y phục màu sậm để tránh bị kẻ địch phát hiện, vậy mà người này lại mặc y phục màu bạc sáng loáng.
Người áo bạc không vào mà lại tung mình lùi sau bảy tám trượng rồi nói:
- Ngoài này rộng rãi, mời Dung đại hiệp ra đây động thủ.
Dung Ca Nhi đi ra, những người đầu đội mũ trụ lục tục thoái lui, chừa ra một khoảng đất trống chừng bốn trượng, bốn ngọn đuốc chia ra bốn vị trí, soi sáng khắp nơi.
Người áo bạc vung vẩy trường kiếm trong tay và nói:
- Nếu tại hạ thắng, các hạ có biết tình hình sẽ ra sao không?
- Cơ hội thắng của các hạ rất ít, vạn nhất các hạ thắng, tại hạ tùy các hạ xử lý.
- Hãy cẩn thận!
Người áo bạc vung tay, trường kiếm tạo ra ba đóa hoa bạc, chia ra công vào ba yếu huyệt của Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi nhìn thế kiếm khởi đầu của đối phương đã biết gặp phải cao thủ về kiếm thuật, bất giác tinh thần phấn chấn, trường kiếm chênh chếch vung ra, đồng thời lách người sang bên, người tránh kiếm, kiếm phản kích, hết sức tinh diệu.
Người áo bạc quát:
- Kiếm pháp thật tuyệt!
Kiếm chiêu đột biến, trong chớp mắt đã tạo ra một vòng sáng bạc ở trước mặt.
Chỉ nghe hai tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, hai bóng người cùng vọt lên không.
Thì ra hai người đều thi triển chiêu thức hiểm hóc, mong sớm thủ thắng, không dễ tránh né, đành phải ngạnh tiếp thế kiếm của đối phương.
Dung Ca Nhi từ từ giơ trường kiếm lên nói:
- Các hạ hãy cẩn thận!
Đoạn liền vung tay, một kiếm nhanh như chớp đâm ra.
Người áo bạc không tiếp chiêu, nghiêng người sang bên tránh khỏi, trở tay một kiếm đâm ra.
Hai người không ngạnh tiếp kiếm chiêu của đối phương nữa, triển khai thân thủ nhanh nhẹn, chỉ thấy ánh bạc lấp lóa như tia chớp, trong chốc lát Dung Ca Nhi đã công ra sáu mươi bốn kiếm, người áo bạc cũng hoàn kích sáu mươi ba kiếm.
Bỗng nghe người áo bạc cười dài nói:
- Thật là thú vị!
Đoạn tung mình lên không, cả người lẫn kiếm lao đến, chiêu này cực kỳ hung hiểm, kèm theo tiếng rít gió ghê rợn.
Dung Ca Nhi như biết chiêu kiếm này lợi hại, liền tức biến sắc mặt, trường kiếm vung động, tạo ra một làn sáng bạc, đồng thời người lùi ra sau.
Chỉ nghe hai tiếng “keng” “keng” vang rền, thế kiếm tiến công của người áo bạc bị chững lại trong khoảnh khắc, rồi lại tiếp tục lao tới.
Dung Ca Nhi lùi sau năm bước, trường kiếm lại vung động, tạo ra một làn sáng bạc ở trước mặt.
Lại một hồi tiếng binh khí chạm nhau vang dội, thế kiếm của người áo bạc lại bị Dung Ca Nhi ngăn cản.
Dung Ca Nhi lại tung mình lùi sau năm bước.
Người áo bạc ha hả cười nói:
- Cục diện không sống không chết này cũng chẳng thể kéo dài, trừ phi các hạ...
- Muốn tại hạ chịu thua chứ gì?
- Không phải, chỉ cần các hạ nói ra thân thế lai lịch của Vạn Thượng môn chủ mà thôi!
Dung Ca Nhi nghiêm mặt:
- Các hạ không thấy quá đáng sao?
Người áo bạc lại vung động trường kiếm, tạo thành ba đóa hoa bạc, chia ra công vào ba yếu huyệt của Dung Ca Nhi.
Dung Ca Nhi đề khí, tránh sang bên hai thước, không vung kiếm đón tiếp.
Người áo bạc cười nói:
- Tại hạ không cần các hạ nhường cho.
Dung Ca Nhi cười nhạt:
- Các hạ là tổng biều bả tử, nhưng lời lẽ và hành động không hề có vẻ đạo tặc.
Người áo bạc tức giận:
- Ai cần các hạ khen!
Trường kiếm lại vung lên, tới tấp tấn công, kiếm chiêu nhanh khôn tả, uy thế khủng khiếp, chỉ thấy ánh bạc chuyển động, không thấy kiếm khí và bóng người.
Dung Ca Nhi thầm khen:
- Kiếm pháp thật trác tuyệt, cao thủ như vậy mà táng mạng dưới kiếm thật là đáng tiếc.
Trong một thoáng phân thần, “soạt” một tiếng, đã bị trường kiếm của người áo bạc đâm toạc tay áo.
Dung Ca Nhi ổn định tâm thần, trường kiếm vung động phản kích, phen này càng thêm hung mãnh, chỉ thấy một cuộn sáng bạc bay liệng, không thấy bóng người.
Những người đầu đội mũ trụ vây quanh không còn phân biệt được ai là Dung Ca Nhi, ai là tổng biều bả tử nữa.
Sau hơn trăm hiệp, hai người vẫn chưa phân thắng bại.
Bỗng nghe Dung Ca Nhi cất tiếng huýt dài, hai bóng người vụt tách ra.
Chỉ thấy người áo bạc vai trái máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ nửa cánh tay áo.
Dung Ca Nhi thì ống quần rách toác, máu tươi rỉ xuống.
Người áo bạc nhìn thương thế trên vai trái, lại nhìn thương thế trên đùi Dung Ca Nhi, ha hả cười nói:
- Phen này ai thắng ai bại?
Người này quả là hào khí ngút mây, thương thế tuy nặng nhưng không hề có vẻ đau đớn, lại còn thản nhiên cười to.
Dung Ca Nhi thầm cảm phục, tra kiếm vào bao, ôm quyền nói:
- Tiểu đệ thọ thương đùi trái, có thể nói là lưỡng bại câu thương, theo tiểu đệ thì chúng ta không cần động thủ tiếp nữa.
Người áo bạc ngẫm nghĩ một hồi:
- Dung đại hiệp kiếm thuật trác tuyệt, tại hạ đã tâm phục.
Đoạn lùi sau hai bước, nói tiếp:
- Xin mời các hạ!
Dung Ca Nhi thành khẩn:
- Huynh đài tuy chưa với mặt thật gặp nhau, nhưng tiếng nói và kiếm thuật của huynh đài đã khắc sâu vào lòng Dung mỗ, rất mong mai này còn có duyên tái ngộ.
Người áo bạc cười to:
- Tại hạ xin tiễn Dung huynh một đoạn đường!
- Tại hạ đâu dám!
Dung Ca Nhi tung mình lên ngựa, quay lại ôm quyền thi lễ, giục ngựa phóng đi.
Chàng biết người áo bạc này tính rất cao ngạo, nếu trực tiếp bảo là vai trái của y máu chảy không ngừng, cần phải băng bó, chắc hẳn là y không chấp nhận.
Chỉ nghe người áo bạc lớn tiếng nói:
- Chúc Dung huynh thượng lộ bình an!
- Đa tạ tổng biều bả tử!
Chàng giục ngựa phóng đi như bay, lát sau đã vượt qua năm sáu dặm đường, Dung Ca Nhi ghìm dây cương, ngựa lập tức dừng lại.
Chàng từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn lụa, băng vết thương lại, rồi lấy thuốc ra uống, thầm nhủ:
- Sóng gió trên giang hồ thật khó thể đề phòng, người áo bạc không hề có mối quan hệ với mình, bỗng dưng phái người mời mình đến, ngớ nga ngớ ngẩn đánh nhau một trận để khiến hai người đều thọ thương.
Nghĩ đến chỗ cảm khái, buột miệng buông tiếng thở dài thậm thượt.
Đột nhiên, một hồi tiếng vó ngựa phá tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm đen. Dung Ca Nhi ngoảnh lại nhìn, hai tuấn mã đang lao nhanh đến, định tránh sang bên nhưng đã không kịp, hai tuấn mã tốc độ quá nhanh, thoáng chốc đã đến trước mặt Dung Ca Nhi.
Dưới ánh sao, chỉ thấy đó chính là Trần Lam Phong, Thần Cơ đường chủ Cái bang cùng với một lão khiếu hóa áo xám tóc tai rối bời, dáng người thấp gầy, tuổi trạc lục tuần. Dung Ca Nhi đã thấy rõ đối phương, đối phương cũng đã thấy rõ Dung Ca Nhi.
Thần Cơ đường chủ Trần Lam Phong ghìm cương dừng ngựa lại nói:
- Dung đại hiệp đó phải không?
- Vâng, chính Dung mỗ! Trần đường chủ lâu nay vẫn khỏe.
Trần Lam Phong nhẹ thở dài:
- Thật không ngờ trong đêm khuya hoang vắng này lại gặp Dung đại hiệp.
Chợt thấy lụa trắng băng trên đùi Dung Ca Nhi, sửng sốt nói:
- Dung đại hiệp đã thọ thương ư?
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Người này biết nhiều hiểu rộng, mình hỏi thử xem bọn người đầu đội mũ trụ kia lai lịch thế nào.”. Bèn nói:
- Khi nãy tại hạ động thủ với một người ăn mặc rất kỳ lạ, chân trái đã thọ thương nhẹ.
- Ăn mặc thế nào?
- Trên giang hồ có môn phái nào đầu đội mũ trụ không?
Trần Lam Phong ngẫm nghĩ một hồi:
- Chưa từng nghe nói...
Quay sang lão khiếu hóa áo xám hỏi:
- Vương đường chủ có biết không?
Lão khiếu hóa áo xám lắc đầu:
- Chưa từng nghe có một tổ chức như vậy!
Dung Ca Nhi nói:
- Rất có thể họ có mưu đồ gì đó nên mới ăn mặc như vậy hầu tránh tai mắt mọi người.
Chợt nghĩ đến bang chủ Huỳnh Thập Phong, bèn nói tiếp:
- Huỳnh bang chủ hiện nay thế nào?
Trần Lam Phong thở dài:
- Chuyện rất dông dài, Dung đại hiệp nếu có thời gian, chúng ta tìm một nơi vắng vẻ chuyện trò được không?
Dung Ca Nhi thầm nhủ: “Thế lực của Cái bang giăng bủa cùng khắp, Huỳnh bang chủ hào khí ngút mây, lại bị Trần Lam Phong cho là người bội phản, nhưng Trần Lam Phong này hết sức tinh minh và cũng không giống người xấu ác, hẳn là có nội tình to lớn, sao thể không nghe?”. Bèn chậm rãi nói:
- Hai vị dường như có việc gấp phải không?
Trần Lam Phong gật đầu:
- Vâng, bọn tại hạ quả là có việc gấp cần phải đến đúng thời hạn, nhưng tính ra cũng còn dư khoảng một giờ, có thể cùng Dung đại hiệp chuyện vãn một phen.
Dung Ca Nhi nhìn quanh, đưa tay chỉ một khu rừng ở phía tây bắc nói:
- Đó dường như là một khu rừng tạp, chúng ta đến đó xem thử!
Trần Lam Phong gật đầu:
- Được!
Đoạn liền giục ngựa đi trước, lát sau đã đến ven rừng.
Trần Lam Phong xuống ngựa trước, buộc ngựa vào một cây nhỏ rồi nói:
- Chúng ta ngồi bên rừng được rồi!
Dung Ca Nhi và lão khiếu hóa thấp gầy xuống ngựa, ngồi xuống bên một cây to.
Trần Lam Phong đưa tay chỉ lão khiếu hóa thấp gầy nói:
- Đây là Vương đường chủ Hộ Pháp đường của bổn bang!
Dung Ca Nhi ôm quyền thi lễ:
- Vương lão tiền bối!
Trần Lam Phong đưa tay chỉ Dung Ca Nhi:
- Đây là Dung Ca Nhi đại hiệp, một nhân vật ưu tú hậu khởi mà Trần mỗ thường nhắc đến.
Lão khiếu hóa thấp gầy vội đáp lễ nói:
- Vẫn thường nghe Trần đường chủ đề cập đến Dung đại hiệp!
Dung Ca Nhi thành khẩn:
- Tại hạ luôn nhớ về Huỳnh bang chủ của quý bang, chẳng hay ông ấy dạo này ra sao?
- Những gì Dung đại hiệp đã chứng kiến vào đêm hôm ấy, tại hạ chẳng những thắc mắc mà còn hoài nghi thân phận của ông ấy, nhưng sau khi tra chứng, ông ấy quả thật sự là Huỳnh bang chủ, có điều là tính tình đã thay đổi, khác hẳn trước kia, mọi việc làm đều có hại cho Cái bang...
- Đó thì tại hạ không hiểu!
- Dung đại hiệp không phải người trong Cái bang, dĩ nhiên chẳng dễ phát hiện những điều khả nghi.
- Tại hạ được Huỳnh bang chủ xem trọng luận giao, nhận thấy ông ấy là người quang minh chính đại, khảng khái hào sảng, không phải người thâm hiểm độc ác, huống hồ ông ấy là lãnh đạo Cái bang, lẽ nào lại bán đứng Cái bang.
Trần Lam Phong thở dài:
- Chính vì vậy mới khiến mấy phân đà Cái bang bị tiêu diệt.
Dung Ca Nhi trố mắt sửng sốt:
- Có chuyện như vậy ư?
- Đúng vậy, vị này là đường chủ Hộ Pháp đường, chưởng quản pháp lệnh điều quy trong Cái bang, nếu không phải người cẩn trọng, sao thể đương nhiệm? Nếu Trần mỗ có mưu đồ, có dụng tâm khác, sao thể buông tha cho Vương đường chủ?
Vương đường chủ khẽ hắng giọng xen lời:
- Lúc Huỳnh bang chủ tiếp nhiệm chức vị bang chủ, thanh thế Cái bang rất thấp, nhiều đệ tử trong bang tha hóa, Huỳnh bang chủ đã kiên quyết chỉnh đốn, khiến thanh thế Cái bang ngày một lên cao trở lại, các trưởng giả với đường chủ và đà chủ trong bang thảy đều khâm phục, chẳng ngờ một nhân tài anh minh khi lớn tuổi lại thay đổi, bán đứng Cái bang... Đó vốn là chuyện nội bộ của Cái bang, không nên tiết lộ với người ngoài, nhưng Dung đại hiệp là thân hữu của bang chủ, nói ra cũng không hề gì.
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:
- Dung mỗ là người ngoại cuộc, lẽ ra không nên xen vào chuyện của Cái bang, nhưng nếu hai vị muốn Dung mỗ tin Huỳnh bang chủ đã thay đổi, tốt nhất là hãy nói ra một hai sự kiện cụ thể, Dung mỗ mới tin được.
Trần Lam Phong ngẫm nghĩ một hồi:
- Vương đường chủ, Dung huynh đây là một người quân tử nghĩa hiệp, hãy kể ra hai sự kiện cũng không sao.
- Dung mỗ xin kính cẩn lắng nghe!
- Khi lần đầu tiên nghe Trần đường chủ bảo là Huỳnh bang chủ đã ngấm ngầm bán đứng Cái bang, Vương mỗ tột cùng tức giận, thật muốn lập tức bắt giữ Trần đường chủ để trị tội vì đã vu oan giá họa cho bang chủ.
Vương đường chủ quay nhìn Trần Lam Phong, nói tiếp:
- May nhờ Trần đường chủ thận trọng kỹ lưỡng, sớm có chuẩn bị, với tính mạng bảo đảm thuyết phục Vương mỗ, đêm hôm ấy Vương mỗ với Trần đường chủ đã cùng nhau hành động, trước tiên đi đến một thôn trang...
Dung Ca Nhi ngạc nhiên:
- Đến một thôn trang ư?
Trần Lam Phong tiếp lời:
- Vâng, tại hạ tốn rất nhiều công sức mới điều tra được nơi hẹn giữa Huỳnh bang chủ với người kia...
Vương đường chủ tiếp lời:
- Vương mỗ với Trần đường chủ sau khi vào trong thôn trang, giả làm nông dân chờ bên ngoài thôn, quả nhiên lúc hoàng hôn tệ bang chủ dẫn theo hai tùy tùng đã vội vã đi đến...
Hắng giọng một tiếng thật mạnh, nói tiếp:
- Vương mỗ thấy vậy không khỏi hoài nghi, nhìn tệ bang chủ đi vào một trang viện, Vương mỗ với Trần đường chủ đành ở bên ngoài chờ đợi, hai người nấp trên một cây to, đến canh một thì thấy tám tuấn mã hộ tống một chiếc kiệu nhỏ thần bí dừng lại bên ngoài trang viện ấy...
Dung Ca Nhi quay nhìn Trần Lam Phong hỏi:
- Người trong kiệu là ai?
- Một lão nhân áo xanh! Lão nhân ấy sau khi xuống kiệu đã đi vào trong trang viện.
Dung Ca Nhi động tâm:
- Lão nhân ấy có phải là Nhất Thiên quân chủ?
- Đến nay vẫn chưa biết lão nhân áo xanh ấy là ai, nhưng Trần mỗ với Vương đường chủ đã nghe được phần nào nội dung của cuộc trò chuyện giữa lão nhân áo xanh với tệ bang chủ.
- Nội dung gì?
- Bọn tại hạ tìm cách bắt sống một trong hai tùy tùng của tệ bang chủ, với đại nghĩa thuyết phục, y mới khai ra phần nào nội dung. Nhưng y biết rất giới hạn, chỉ nghe lão nhân áo xanh nói là sẽ cử hành một đại hội, bảo tệ bang chủ sớm ra tay buộc các trưởng lão và hai mươi tám tổng đà chủ phải đến chờ lệnh...
- Có phải đại hội Cầu Mệnh không?
- Bọn tại hạ không biết là đại hội gì, nhưng sự thật chắc chắn là không sai.
Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:
- Tại hạ rất kính trọng nhân cách của Huỳnh bang chủ, ông ấy không thể nào có hành vi bội phản Cái bang, rất mong hai vị hãy điều tra rõ ràng hầu làm sáng tỏ sự thật.
Trần Lam Phong ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ Dung đại hiệp đã chỉ giáo!
Dung Ca Nhi đứng lên:
- Tại hạ sao dám chỉ giáo? Hai vị tiền bối dồi dào kinh nghiệm, mai này vãn bối còn phải học hỏi rất nhiều.
Trần Lam Phong và Vương đường chủ cùng đứng lên:
- Dung đại hiệp hãy bảo trọng, bọn tại hạ xin đi trước.
Đoạn cởi dây buột ra, giục ngựa phóng đi như bay.
Dung Ca Nhi nhìn theo bóng lưng hai người xa dần, buông tiếng thở dài, lẩm bẩm:
- Sự biến đổi trên giang hồ thật không sao lường được!
Chàng đi đến bên ngựa, cởi dây buộc ra, vừa định tung mình lên ngựa, bỗng nghe một tiếng thấp trầm nói:
- Không lường được phải không?
Dung Ca Nhi ngoảnh lại nhìn, thấy một người tuổi trạc ngũ tuần, mặc áo dài màu trắng ngà đứng dưới ánh trăng khuya, chính là bang chủ Cái bang Huỳnh Thập Phong.
Sự xuất hiện đột ngột của Huynh Thập Phong khiến Dung Ca Nhi vô vàn cảm khái, ngẩn ra hồi lâu mới vội vã nói:
- Đại ca, chuyện này là thế nào? Thật khiến tiểu đệ hồ đồ chết đi được!
Buông dây buộc ngựa ra, bước nhanh về phía Huỳnh Thập Phong.
Huỳnh Thập Phong vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói:
- Dung huynh đệ tin lời Huỳnh mỗ hay là tin lời hai người kia?
Dung Ca Nhi đang bước nhanh, nghe vậy đột nhiên dừng lại, băn khoăn nói:
- Tiểu đệ thật không sao xác định được, tuy biết Huỳnh đại ca không phải người xấu, tuyệt đối không bán đứng Cái bang, nhưng Trần đường chủ và Vương đường chủ cũng không như nói dối... Tiểu đệ muốn khuyên...
Chàng cũng nhận thấy thần sắc và thái độ của Huỳnh Thập Phong có phần khác lạ, bất giác động lòng hoài nghi.
Huỳnh Thập Phong cười khảy:
- Khuyên gì?
- Huỳnh đại ca hãy với Cái bang làm trọng...
Huỳnh Thập Phong trầm giọng ngắt lời:
- Sao? Họ bảo Huỳnh mỗ bán đứng Cái bang phải không?
Dung Ca Nhi lắc đầu:
- Không phải, trong thâm tâm họ vẫn rất kính trọng đại ca, nhưng mong đại ca có thể khôi phục hùng phong chỉnh đốn thanh uy của Cái bang khi xưa...
Huỳnh Thập Phong ngửa mặt buông tiếng thở dài:
- Huynh đệ hỡi, không dễ đâu!
Chỉ một câu ngắn ngủi đã tỏ rõ nỗi khổ sở trong lòng, và cũng chứng minh Trần Lam Phong và Vương đường chủ không phải bịa đặt.
Dung Ca Nhi với ánh mắt sắc bén nhìn chốt vào mặt Huỳnh Thập Phong:
- Vậy là Trần đường chủ và Vương đường chủ đã nói đúng phải không?
Huỳnh Thập Phong vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Dung Ca Nhi, lạnh lùng nói:
- Huynh đệ muốn biết chuyện gì?
- Chuyện đại ca bán đứng Cái bang!
Huỳnh Thập Phong ngẫm nghĩ một hồi:
- Huynh đệ có biết hoàn cảnh của mình hiện nay không?
Dung Ca Nhi nhìn quanh:
- Xung quanh đã bị cao thủ của Cái bang bao vây!
Huỳnh Thập Phong thấp giọng:
- Nếu chỉ là người của Cái bang, đại ca còn có thể để cho huynh đệ rời khỏi đây...
Đột nhiên cất cao giọng:
- Bây giờ huynh đệ chỉ có một con đường sống.
Đăng bởi | thaitrongvinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |