Người người tiến vào.
Trong Phong Hải Sơn Mạch.
Phập….phập….phập….
Âm thanh của vũ khí chọc vào da thịt phát ra từ dưới những tán cây rậm rạp, một con Diệp Dực Điểu từ trên không trung hạ xuống, xuyên qua những tán cây, đậu lên một cành cây, nhìn xuống phía dưới.
Nơi đó có một đám nhân loại được khải trang toàn thân, đầu đội mũ, cả cơ thể được bọc giáp bạc, phía sau đeo một cái túi vuông lớn từ đầu dài đến mông. Phía sau túi là một chiếc khiên rộng, khiên có màu bạc, trung tâm có hình đầu của một con rồng, bao quanh đầu là những chiếc đinh nhọn khá dài.
Cứ tưởng chừng mang những thứ như vậy sẽ khiến cho nhân loại cảm thấy nặng nề, nhưng không, những nhân loại này cực kỳ linh hoạt, dùng ngân thương đâm, rút, chém chặt bầy Thiếc Nanh Trư ở phía trước, mạnh mẽ tiến lên để lại những cái xác ở lại phía sau.
Thiếc Nanh Trư là ma thú Hoàng phẩm hai hệ Thường và Thép, luôn luôn đi theo bầy, mỗi bầy ít nhất mười con, tùy vào quy mô bầy mà độ nguy hiểm của chúng tăng lên nhiều hay ít, một bầy năm mươi con đủ khiến phần lớn đội ngũ e dè.
Nhưng đội ngũ hai mươi người này không nằm trong số đó.
Với thực lực Khải Linh Cảnh hậu kỳ, trang bị tận răng, cơ thể lực lưỡng cùng đội hình phối hợp ăn ý, bất kể con Thiếc Nanh Trư nào phóng đến đều bị ngân thương sắc bén chuẩn xác xuyên thủng vào tim, hoặc đầu, sau đó bị nâng lên cao ném về phía sau, cứ thế một bầy hơn năm mươi con Thiếc Nanh Trư bị diệt sạch.
Diệt xong bầy ma thú cản đường, đội ngũ liền chỉnh tề quay lại tập hợp, nghiêm chỉnh đứng nghiêm xếp thành hai hàng nhìn về bốn người phía trước.
Hai người trong đó tuổi hơi cao, râu tóc đã bạc trắng, thân mặc y phục thanh sắc, phía sau đeo một cái túi vuông nhỏ hơn so với đội ngũ. Nếu nhìn sơ qua thì điều đầu tiên người ta sẽ đánh giá hai lão nên dưỡng lão hồi hương, nhưng chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá hai người là sai lầm.
Hai lão giả này thực lực đều là Linh Cương Cảnh hậu kỳ, một người tên là Sầm Thanh Sơn, tự là Sơn lão, một người là Nhữ Lam Vu, tự là Vu lão. Cả hai đều là những Võ Sư danh tiếng một thời, đến tuổi xế chiều thực lực càng mạnh nhưng càng ít danh tiếng.
Một người khác là một trung niên tuổi tầm ngũ tuần, cơ thể lực lưỡng, cao lớn, thân mang kim giáp toàn thân trừ phần đầu, phía sau vác đại kim đao to bằng nửa cơ thể của nam nhân, trông như một chiến tướng mạnh mẽ trên sa trường. Trên kim giáp và kim đao của nam nhân đều có hoa văn trạm trỗ hình một con hổ, đầu hổ có khắc chữ Thiên, miệng hổ có khắc chữ Lam.
Người có kiến thức nhìn qua liền biết, nam nhân này là một trong năm hổ tướng của Thiên Lam Quốc, dùng kim đao đứng hàng đệ tứ, Võ Sư Tố Linh Cảnh trung kỳ, Giáp Lai Khương.
Đội ngũ hai mươi người đứng dưới kia chính là tuyển ra từ đội ngũ binh lính tinh nhuệ mà Giáp Lai Khương lãnh đạo, có nhiệm vụ bảo hộ cung cấm, Tinh Ngân Binh.
Và người có thể được đội hình như thế này bảo hộ tất nhiên không phải người thường.
Là một nam nhân trẻ tuổi tuổi tầm 27, thân mang kim giáp nhẹ có hoa văn hình rồng, lưng mang trường đao hắc sắc, tóc dài cột cao trông vừa anh tuấn tiêu sái, vừa có một nét uy nghiêm kết hợp với khí chất lan tỏa ra.
Người này chính là Đại Hoàng Tử của Thiên Lam Quốc, Sủng Thú Sư thất cấp anh kiệt, dự kiến là người kế thừa Hoàng Vị trong tương lai, Hoàng Thiên Việt Vũ.
Ngay khi người thám thính của Phụ Hoàng trở lại, Hoàng Thiên Việt Vũ liền xin Phụ Hoàng đi thám hiểm cổ cảnh. Hoàng Đế suy ngẫm rồi đồng ý, triệu tập Giáp Lai Khương, Sơn lão và Vu lão, cùng đội hình tinh nhuệ của Tinh Ngân Binh hộ tống Đại Hoàng Tử vào cổ cảnh.
Với thực lực và sự tinh nhuệ cũng như kiến thức của đội ngũ này, Hoàng Thiên Việt Vũ một đường an toàn đi vào Phong Hải Sơn Mạch, hiện tại hắn đã thấy cột sáng rất to, chứng tỏ đã gần đến nơi rồi.
Hoàng Thiên Việt Vũ nhìn đội ngũ, gật đầu nói:
"Làm tốt lắm các binh lính, các ngươi ai có muốn lấy gì từ Thiếc Nanh Trư có thể lấy, sau đó chúng ta lại tiếp tục lên đường."
Đội ngũ đồng thanh nói:
"Không, thưa hoàng tử, chúng thần không cần."
"Vậy, tiếp tục lên đường."
Đội ngũ liền chuyển đội hình xếp thành vòng tròn, mở ra cho bốn người đi vào bên trong rồi đóng lại, tiếp tục hướng về cột sáng.
Ngay khi đội ngũ rời đi khu vực này, một đám người từ phía sau chen nhau chạy lên, cầm lấy vũ khí bắt đầu cắt lấy nanh của xác ma thú bỏ vào ngực áo, mổ bụng kiếm xem có ma hạch hay không?
"Ha ha, ta nói mà, đi theo phía sau đội ngũ của Đại Hoàng Tử là tốt nhất, vừa được dọn đường, vừa kiếm lợi một phen."
"Ngươi biết vậy còn cười? Nhanh kiếm xem có ma hạch hay không? Kẻo lại không theo kịp đội ngũ của Đại Hoàng Tử."
"Ta…ta kiếm được ma hạch rồi…."
"Có ma hạch là có lời, nhanh đi thôi, phải chừa chút gì đó để ngán chân đám người kia lại."
Đám người nhanh chóng thu hồi ké lợi phẩm, chạy theo hướng đội ngũ của Đại Hoàng Tử. Ngay khi đám người rời đi một lúc thì lại có một đám người khác kéo đến, tiếp tục kiếm lợi một phen rồi đi tiếp. Đám người thứ ba chạy đến thì nơi này chỉ còn lại ‘cặn’, nhưng cũng dừng lại để ‘húp’ một phen.
Một đội của Đại Hoàng Tử lại ‘nuôi’ sống ba đám người khác nhau, quả thật là làm việc ‘đại thiện’.
Diệp Dực Điểu vỗ cánh bay lên, vụt qua những tán cây, ngước xuống nhìn rừng rậm, trong sự quan sát của nó mấy ngày qua thì những nhóm người như vậy không chục thì cũng gần trăm, chúng như lũ ‘châu châu’, càng quét hết tài nguyên của sơn mạch nơi chúng đi qua.
Nhưng cũng có một số lượng nhân loại đã nằm lại ở các mảnh rừng cây, hóa thành dưỡng chất, thành thức ăn nuôi sống sinh vật quanh đó.
Diệp Dực Điểu vỗ cánh bay vút lên thiên không, mặt trời đang thấp dần rồi, đến lúc nó phải về ‘nhà’.
….
Trong một nơi khác của Phong Hải Sơn Mạch.
Phập…rầm…
Một nam nhân vui vẻ cầm lấy thanh kiếm của mình, hể gặp cành cây hay cây nhỏ cản đường liền đưa kiếm vun lên chặt nó đi. Thanh kiếm với lưỡi kiếm dài một thước, hơi mỏng với bề ngang vừa, không sáng mà có màu xám tro.
Với lưỡi kiếm như thế cứ tưởng nó sẽ theo hướng dẻo hoặc yếu, nhưng nó lại cứng cũng như rất sắc bén. Một thân cây với bề ngang năm tấc dễ dàng bị lưỡi kiếm cắt qua, không một chút khựng lại.
Nữ nhân phía sau lắc lắc đầu nhìn nam nhân nói:
"Hoàng……công tử, người đừng chém nữa, để giành sức còn có thể chiến đấu ma thú."
Nam nhân vẫn không nghe, vẫn vui vẻ chặt kém mọi thứ cản đường. Nữ nhân liếc qua nhìn nam nhân lực lưỡng kế bên, ý đồ muốn nhờ khuyên công tử, nhưng nam nhân lực lưỡng lắc đầu biểu thị chịu thua.
Nếu Trần U ở đây liền nhận ra ba người này, họ là ba người đi chung Quy Điểu với hắn ở lần gặp Thiếc Huyết Kền Kền đó.
Nam nhân công tử chặt chém một hồi cũng thấm mệt, tra kiếm vào vỏ mang phía sau lưng. Sau đó hắn đặt hai tay trên dưới ở ngay đan điền, nhắm mắt một chút, một lúc sau hắn mở mắt ra, mệt mỏi của cơ thể đã tan đi phân nửa.
Trần U nếu thấy thì sẽ ngạc nhiên, không ngờ nam nhân công tử này lại biết Linh Pháp, không quá cao, đủ xếp ở hàng trung phẩm, nhưng ở Kinh Nam Đảo này thì xếp hạng của nó là ‘thần phẩm’.
Nam nhân công tử nhìn hai người, gãi đầu nói:
"Xin lỗi, có bội kiếm mới thật làm ta kiềm không được, quá hợp tay nên mới chặt chém cho đã."
"Thạch Tinh Thiếc này không hổ là kim thiếc cực hiếm có, bền và cứng, không bị mòn, làm kiếm thật sự quá hợp, không uổng công đến Hải Cương Thành một chuyến."
Nói đến kiếm, nam nhân công tử không kiềm được muốn rút ra chặt chém vài lần nữa, nhưng hắn dằn lòng nhịn lại, thở dài, nhìn hai người nói:
"Chúng ta đi thôi nào."
Ba người lại tiếp tục hướng về phía cột sáng.
…
…
Ở một phía khác.
Vút…phập….
Một ngọn thương lao vút đến mang theo lực lượng đáng sợ xuyên qua đầu cắm ngập vào cơ thể của một con Thiếc Giác Ngưu thượng bát cấp, chỉ với một đòn đã làm nó đổ thân thể xuống đất, hoàn toàn chết đi.
Hơn trăm ánh mắt đổ dồn về nam nhân tuổi trẻ vừa ném ngọn thương đó, hắn đứng trên tảng đá, tư thế ném thương còn giữ lại, y phục bạch sắc với khuôn mặt anh tuấn đó, xứng đáng là tâm điểm của mọi người.
Nam nhân nhìn hắn, có người nể phục, có người hâm mộ, có người ẩn ẩn ghen ghét tại sao mình lại không được như hắn?
Nữ nhân nhìn hắn thì mắt tỏa sáng như sao, hắn vừa trẻ tuổi, vừa anh tuấn, vừa mạnh mẽ, lại có một chút dịu dàng ôn nhu, không cao ngạo mà hòa đồng với họ trong những ngày qua. Đối với nữ nhân bọn họ, hắn chính là một loại ‘thuốc độc’, hằng ngày thấm vào người làm cho bọn họ vô phương giải được.
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét xung quanh, nam nhân trong lòng nở hoa nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình thường, hắn thích cảm giác được mọi người xung quanh ngưỡng mộ như vậy.
Hắn chính là Phần Tôn Lục, là một trong những nhân vật trẻ tuổi phong vân của Thiên Lam Quốc.
Nổi tiếng như vậy vì năm nay hắn mới chỉ 26 tuổi mà thực lực đã vào hàng Khải Linh Cảnh trung kỳ, cách hậu kỳ còn một khoảng ngắn, ngoại trừ ba vị hoàng tử ra thì không ai trong Thiên Lam Quốc có thể so với hắn.
Được như vậy bởi vì Phần Tôn Lục hắn không nhận sủng bằng trứng ma thú mà thu phục một con ma thú Huyền phẩm tên là Bích Vũ Ưng, hai hệ Bay và Nước. Lúc đó Bích Vũ Ưng ở trung bát cấp, còn hắn mới chỉ 13 tuổi.
Sự kiện đó đã làm hắn nổi danh ở Luân Tác Thành, nhiều người ngưỡng mộ hắn, không phải vì hắn là người của Phần gia, mà ngưỡng mộ sự can đảm của hắn khi dám thực hiện việc ‘điên rồ’ đó.
Bắt đầu từ đó, danh vọng của Phần Tôn Lục được nâng cao, chiến tích như ở Nhập Linh Cảnh vật lộn thắng Thiếc Giác Ngưu hạ bát cấp, dùng thương ném chết một con ma thú bát cấp đang bay,….
Và đỉnh cao là năm Phần Tôn Lục 23 tuổi, hắn chính thức bước vào hàng ngũ cường giả thất cấp.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 200 |