Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng 7.

Tiểu thuyết gốc · 1936 chữ

Lối đi xuống dưới tầng 7 không nằm trong không gian chôn cất, mà có một con đường nhỏ riêng, có cửa gỗ đóng lại, nằm ở một góc kín.

Trần U vừa mở cửa ra liền gửi được mùi tanh của máu ma thú thoang thoảng trong không khí, tâm thần hắn bắt đầu tiến vào trạng thái đề phòng, cẩn thận di chuyển trong từng bước chân.

Lối đi xuống này khoảng tầm 80 thước, khá hẹp, chỉ đủ hai người đi song song, càng đi về phía trước thì Trần U cảm thấy không gian càng rộng ra, nhưng không nhiều.

Đến cuối đường đi không gian mới rộng mở, thông với một lối đi rộng khác, chân mày Trần U hơi nhíu lại, ngồi xuống dùng minh châu quan sát ‘huyết lộ’ này.

Nói là huyết lộ vì con đường đi này dính rất nhiều máu của ma thú, biến mặt đất thành màu huyết sắc, vết máu mới có, cũ có, dẫn thẳng xuống con dốc tối đen kia.

Đây có vẻ là lối đi riêng dành cho đám Tô Thiếc Chu, ‘bắt’ những con ma thú đã chết mang xuống tế đàn dưới tầng 7 để làm vật tế cho thứ bị phong ấn kia.

Trần U lấy ra Huyết Côn, cẩn thận di chuyển xuống tầng 7 theo con dốc. Trên đường đi hắn gặp vài con Tô Thiếc Chu có thực lực rất cao, hầu như từ ngũ cấp trở lên. Chúng nhận thấy có người đến thì mở mắt nhìn một cái, nhưng chưa phải giờ đi săn nên chúng không tấn công.

Trần U dễ dàng vượt qua ‘hàng phòng thủ’, đi vào tầng 7.

Một mùi hôi nhẹ chợt xộc thẳng vào mũi hắn, nó xuất phát từ một cái hầm chứa rất nhiều xương cốt trắng xóa của ma thú, và những thứ không thể ‘tiêu thụ’ được như giáp xác, vảy,….

Trần U đưa minh châu lên trên, một đám Tô Thiếc Chu đang đu trên tường, mở tiệc ăn uống. Hai ba con khác đi ra từ lối đi trên trần bên cạnh, hai chân mỗi con đang tóm lấy một cái xác ma thú ‘khô’ đã bị hút sạch máu, gia nhập ‘bữa tiệc’.

Roàm roằm….

Cạch…

Tiếng gậm nhấm bữa tiệc của chúng vang vọng trong không gian yên tĩnh, cái gì không thể ăn được thì chúng ném vào trong hố, phát ra những âm thanh cạch cạch..

Đối với đám Tô Thiếc Chu, những thứ này là đồ bỏ nhưng với Trần U thì chính là bảo vật a.

Có Tiên Thú Điển chỉ rõ, Trần U bắt đầu công cuộc thu thập ‘phế liệu’ của đám Tô Thiếc Chu.

Sừng và giáp sắt của Thiếc Tê Giác thất cấp, nọc độc của Tử Bối Ngô Công lục cấp, oa xương đuôi của Cốt Vĩ Xà thất cấp, hàng hiếm a.

Xương của Tinh Thác Khuyển ngũ cấp, đáng tiếc đã qua lâu lắm rồi, không còn dùng được nữa, nanh của Cương Bạo Cà lục cấp, ngon, dùng chế tạo ám khí thì……..

Trần U miệt mài ‘khai thác’, sau gần hai giờ cũng đã xong. Lấy ống tay áo chấm chấm mồ hôi trên mặt, Trần U nở nụ cười tươi rói, đại bội thu a.

Tiếp tục di chuyển vào trong, đi qua một bức tường đất khá dày, hắn đã thấy rõ không gian của tầng 7.

Nơi này khá nhỏ, ngang dọc 10 thước, trung tâm là một tế đàn đã được huyết tế nhưng lại rất sạch sẽ.

Tế đàn có một khối đá vuông, ngang dọc 3 thước, chạm khắc rất nhiều đường nhỏ có hình thù để dẫn máu xuống bên dưới. Trước một cạnh của khối đá là một bức tượng lão giả hòa ái, một tay cầm cuốc nhỏ, một tay nắm nắm đất, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía trước.

Nhìn trên y phục được chạm khắc của lão giả có một chữ Phiên cổ cùng một ký hiệu.

Nhận thấy ký hiệu này khá quen thuộc, Trần U bắt đầu ngẫm nghĩ, sau một lúc thì hắn cũng nhớ ra ký hiệu này là gì.

Ký hiệu hình tròn, bên trong có một bông hoa năm cánh mọc trên một đỉnh núi, thuộc về một thế lực đã giải thể cách đây hơn hai ngàn năm ở Đông Châu, Dưỡng Đỉnh Sơn.

Dưỡng Đỉnh Sơn từng là một thế lực được rất nhiều Luyện Đan Sư cung phụng, vì họ có thể nuôi dưỡng dược vật ở cấp độ rất cao, đỉnh núi trong ký hiệu là một ngọn tuyết sơn cao vút ở Đông Châu, quanh năm lạnh giá nhưng họ có thể trồng được một bông hoa thông thường ở đó là đủ hiểu.

Không ngờ vị ‘sáng lập’ ra Phiên gia là người của Dưỡng Đỉnh Sơn, nuôi dạy ra đám con cháu biến Phiên gia thành gia tộc nổi tiếng cũng là điều dễ hiểu.

Tầm mắt của Trần U bắt đầu di dời sang những chỗ khác, ngoài tế đàn này ra thì tầng 7 còn có những bức phù điêu trên tường. Vấn đề là những bức phù điêu này đã bị phá đi, không nhìn rõ được những phần chính, chỉ còn hoa lá cành, như có người không muốn lộ chúng ra.

Lại dịch tầm mắt qua chỗ khác, phía sau lưng của bức tượng lão giả kia có hai bức tượng khác dính trên tường, đối xứng với nhau khi so với bức tượng lão giả. Giống như nội dung chính của phù điêu, phần đầu của hai bức tượng cũng bị phá hủy như không muốn người khác biết.

Phần ‘thân’ của mỗi bức tượng là hai các quan tài trong suốt, bên trong có rất nhiều ma hạch, mới có, cũ có, cấp có, hệ có. Mỗi quan tài đều có một con Tử Ma Quan hạ tứ cấp, là kẻ ‘hành quyết’ khi có người làm sai quy tắc ở nơi này.

Quy tắc thứ năm của cổ cảnh.

Có ma thú đi vào trong, giết nó, tế ở tế đàn trung tâm, có thể lấy một viên ma hạch bất kỳ rời đi, mỗi con tính một viên, đến khi tế đàn đã đóng, dừng lại.

Có Tiên Thú Điển chỉ rõ thông tin một lượt, Trần U nở một nụ cười nhẹ. Trong đám ma hạch này có vài cái hắn cần dùng tới, bây giờ hắn bắt đầu giờ đi ‘săn’ để lấy thôi.

Trần U quay người lại bước đi, vừa mới bước đến ‘cửa’ của tầng 7 thì bất chợt một trận pháp bốn tầng bắt đầu sáng lên, kéo theo đó là mặt đất bắt đầu rung dữ dội.

Nhóm người Hoàng Thiên Việt Vũ đang đứng trước một căn phòng có hai cánh cửa, đang chuẩn bị mở ra thì cảm nhận mặt đất dưới chân rung mạnh. Giáp Lai Khương cùng Sơn lão và Vu lão nhanh chóng bảo hộ Đại Hoàng Tử, Tinh Ngân Binh cũng vây quanh thành vòng, giương khiên tiến vào thế thủ.

Ba người nam nhân công tử đang dừng lại nghỉ ngơi cũng cảm nhận được rung chấn mạnh mẽ, cả ba nhanh chóng tiến vào thế thủ, chăm chú nhìn quanh.

Diêu Na đang chậm rãi di chuyển phía sau Phần Tôn Lục, cảm thấy rung chấn liền sợ hãi,, nhanh chóng sáp lại gần hắn ta.

Tinh thần của Phần Tôn Lục cũng căng lên, chuyện gì xảy đến nữa đây?

Hai nhóm người Khủng Ma Nhân, các nhóm ma thú, nhóm của Giáng Vân Phong,….cho dù đang ở bất kỳ tầng nào cũng cảm nhận được rung chân dữ dội, đồng loạt đề phòng chuyện xảy đến.

Cơn rung chấn đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ sau hai ba phút đã bình ổn lại, nhưng tất cả đều luôn giữ trạng thái đề phòng, không dám chút lơ là nào.

Ai biết được có thứ gì vừa đổi thay chứ?

Trong khi đó, dưới tầng 7.

Trần U thở phù một hơi, trận pháp bốn tầng kia đã bị hắn dùng Nghịch Trận Hành để nắm quyền kiểm soát, nhưng tiêu hao cũng ở mức rất lớn. Trần U ngồi xuống đất, bắt đầu vận Linh Pháp để khôi phục linh lực, sau hơn một giờ thì linh lực cũng bình ổn trở lại.

Nhíu mày nhìn trận pháp bốn tầng đang bị Nghịch Trận Hành khóa lại kia, trong lòng Trần U âm thầm chửi Phiên gia một chút.

Trận pháp tổ hợp này kiểu như dạng ‘chia sẻ’, có người đầu tiên tiến vào tầng 7 sẽ kích hoạt nó, sau khi người đó rời đi thì nó mới hoạt động, mở ra những lối đi cho những kẻ từ phía trên kia, đồng thời đóng hết sự thay đổi của Loạn Thổ Môn, cho họ tiến vào tầng 7 để kiếm ‘miếng ăn’.

Nếu Trần U giết sẵn ma thú trước để đổi lấy ma hạch, chuyện này không là vấn đề, nhưng hắn ‘xui xẻo’ không gặp được con ma thú nào trong lúc di chuyển, lại không chú tâm tìm kiếm, chỉ lo khám phá thử nên mới có vấn đề.

Cũng may hắn biết Nghịch Trận Hành, dừng trận pháp này lại, nếu không thì rắc rối lắm đây.

Trần U chợt nở một nụ cười ranh mãnh, hắn nảy ra một ý tưởng khá thú vị, nhưng để chắc kèo, hắn vẫn nên đi săn một chuyến thì hơn.

Dùng Nghịch Trận Hành đóng trận pháp lại làm nó tắt đi ánh sáng, Trần U lấy ra thiết côn, chạy ngược lên những tầng trên, bắt đầu chuyến săn của hắn.

Trong khi Trần U di chuyển thoải mái thì tất cả đội nhóm khác di chuyển trong lo sợ, cẩn thận trên từng bước chân.

Đám người Hoàng Thiên Việt Vũ mở cánh cửa kia ra liền sởn lên gai ốc, kể cả cường giả như Giáp Lai Khương.

Hộ vệ nhanh chóng đóng cánh cửa lại một cách cực kỳ nhẹ nhàng để tránh kinh động đến đám nhện kia, rồi tất cả chậm rãi rút lui trong im lặng.

..........

Thời gian chậm rãi trôi qua, cơn gió mạnh lại xuất hiện báo hiệu một ngày đã kết thúc.

Đám ma thú tạp nham ở tầng 3 đang cực kỳ sợ hãi, biểu lộ qua việc chân của bọn chúng cứ run rẩy không ngừng, vừa sợ hãi những thứ ở trên vừa sợ hãi tên nhân loại đang ngủ một cách ngon lành trước mặt.

Nhân loại không biết từ đâu xuất hiện, chuẩn xác đánh vào điểm yếu của từng loại ma thú trong bọn chúng, vừa làm chúng chết nhưng lại không gây ra vết thương xuất huyết nào.

Bọn chúng thật muốn chống trả nhưng tên nhân loại này quá nhanh, bọn chúng thi triển rất nhiều loại thú kỹ nhưng không một cái nào trúng đích. Hắn cũng rất quỷ dị, ma thú nào bị hắn đánh trúng thì cơ thể ngã ra đất rồi biến mất, trong thú sinh của bọn chúng có bao giờ gặp qua chuyện như vậy.

Từng ma thú trong nhóm của chúng bị đoạt mạng, đến khi cơn gió kia xuất hiện thì tên nhân loại này mới dừng lại, không chút kiêng dè hay sợ hãi chúng tấn công mà thoải mái trải ra thứ kỳ lạ kia, nằm trên đất ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.