Đồng loạt vào tầng 7.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Tinh thần của ‘đội nhóm’ Giáng Vân Phong càng ngày càng đi xuống, bọn họ thật muốn ra ngoài để ‘giải thoát’, nhưng lại không dám tự mình rút lui, chỉ có thể cắn răng đi theo Giáng Vân Phong cùng lão giả kia, vừa đi theo sau nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chửi rủa cả hai người.
Giáng Vân Phong muốn rời đi không? Câu trả lời là không.
Tuy lang thang vô định trong cái cổ cảnh này nhưng hắn chắc rằng nơi này không đơn giản như vậy. Càng không đơn giản thì khả năng có thứ hắn cần càng lớn, nên hắn phải cược, biết đâu lại được may mắn mỉm cười với hắn.
Lang thang vô định mấy ngày qua nhưng Đô Phá Vân cũng không chút than vãn, lão là hộ vệ của Nhị Hoàng Tử, nào có lý chủ chưa than mà tớ đã than rồi.
Đội nhóm vẫn cứ lang thang, nhưng hôm nay họ gặp một thứ mới, đó là một căn phòng lớn có hai cánh cửa, cùng một khe lớn ở bên trên.
Vẫn như thường lệ, Đô Phá Vân tiến về phía trước, chuẩn bị mở cánh cửa ra thì một cơn rung chấn mạnh lại xuất hiện. Khác với lần trước, cơn rung chấn này mạnh đến nổi làm cho những bức tường bắt đầu có vết nứt, bụi nhỏ từ phía trên rơi xuống ‘nhấn chìm’ cả phiến khu vực của bọn họ.
Đô Phá Vân nhanh chóng lui lại bảo hộ Nhị Hoàng Tử sau lưng, những người kia chỉ có vài người là giữ được bình tĩnh, còn lại thì hoặc la hét, hoặc ngồi xuống rung cầm cập, thậm chí có người kiềm không được mà tạo ra mùi khai ngai ngái.
Cơn rung chấn tác động lên tất cả các tầng của cổ cảnh, người bình tĩnh người không, kéo dài đến hơn nửa giờ mới dừng lại.
Bụi mù bắt đầu lắng xuống phía dưới, hiện hữu lại cảnh vật xung quanh. Sau đó, phần lớn người hít vào một ngụm khí lạnh, rồi tất cả sự sống trong cổ cảnh bắt đầu chuyển sang trạng thái cực độ đề phòng.
Bởi vì dù đội nhóm người hay ma thú đang đứng ở vị trí nào trong cổ cảnh đi nữa, trong tầm mắt của họ bây giờ tự dưng xuất hiện một lối đi đen òm, rộng rãi.
Các ‘nhóm’ trong cổ cảnh bắt đầu chia thành ba khuynh hướng, có nhóm ngay lập tức bỏ chạy, nhóm thì tiến vào thế phòng thủ, nhóm thì ‘cử’ người đi thám thính.
Đâu ai biết được trong lối đi đó có thứ gì hung tợn ‘bò’ ra hay không chứ?
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoàng Thiên Việt Vũ thấy người được ‘cử’ đi, an toàn trở về, liền nói:
"Chúng ta đi vào."
"Vâng, hoàng tử."
….
"Chúng ta đi vào không?"
Di tỷ nhìn qua Sơn Can và nam nhân công tử. Hai người trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi đồng thanh nói một tiếng:
"Đi."
…
…
Số lượng ‘nhóm’ đi vào trong lối đi mới càng ngày càng nhiều, tất cả đều rất cảnh giác, nhưng, lối đi này vốn là muốn ‘chia sẻ’ nên nó chẳng có chút nguy hiểm nào, nên tất cả đều an toàn di chuyển xuống tầng 7.
Hoàng Thiên Việt Vũ nhíu mày nhìn không gian trước mặt, nó là một khu vực rộng dạng cung tròn dư sức chứa ngàn người, có rất nhiều lối đi dẫn đến như của hắn.
Trên những bức tường và nóc trần của không gian này có gắn khá nhiều minh châu. Vì đã trải qua thời gian rất lâu, ánh sáng của những viên minh châu này rất yếu ớt, nhưng cũng đủ để tạm làm sáng phiến không gian này.
Nhìn thẳng phía trước, theo hướng của những lối đi là một tế đàn, có một khối đá và một bức tượng lão giả đang giang rộng hai cánh tay như chào đón người đến.
Hộc hộc….
Hoàng Thiên Việt Vũ nhìn qua hướng âm thanh phát ra, từ một lối đi cách ba bốn lối đi khác. Khi nhìn thấy người đến thì hắn chợt nở nụ cười khinh thị, ánh mắt đầy chế giễu nhìn về cái người nằm trong bảng trẻ tuổi phong vân kia.
Đến từ lối đi đó chính là nhóm của Phần Tôn Lục, nhưng kẻ thở hộc hộc không phải là hắn mà là tên ‘dẫn đường’ kia.
Phần Tôn Lục tuy ‘ổn’ hơn phần lớn người, nhưng so với Hoàng Thiên Việt Vũ thì bộ dáng lúc này của hắn đúng là chật vật.
Nhưng cho dù hắn không chật vật đi nữa thì trong mắt của Hoàng Thiên Việt Vũ, Phần Tôn Lục mãi là một kẻ ‘hạ đẳng’ mà thôi, muốn xứng bảng cùng với Đại Hoàng Tử hắn, Phần Tôn Lục chả có chút tư cách nào cả.
Phần Tôn Lục nhìn qua đội ngũ của Đại Hoàng Tử, tinh thần ổn định, hai mắt sáng rỡ, toàn thân sạch sẽ hơn so với nhóm của hắn rất nhiều, đây phải là ‘hình tượng’ của hắn mới phải.
Nếu như gia gia, gia gia cho hắn mang….ài…..
Hai bàn tay Phần Tôn Lục chợt nắm lại, thâm tâm tức giận muốn tìm chỗ phát tiết. Hắn nhìn qua Diêu Na đứng kế bên, muốn đưa tay lên tát ả một cái cho hả giận, nhưng nhớ ra ả còn có công dụng, thế là hắn đá mạnh vào chân của một tên ‘ngoại lai’.
Người bị hắn đá liền văng một đoạn ngắn lên phía trước, thổi lên một làn bụi nhỏ.
Người đó ngờ vực đứng dậy, muốn hỏi Phần Tôn Lục sao lại đá hắn? Nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận đang lắng xuống của Phần Tôn Lục thì hắn liền im lặng, chậm rãi đi về lại đội ngũ như không có gì xảy ra.
Hoàng Thiên Việt Vũ thấy cảnh này liền cười nhạt, nói:
"Bọ giẫm kiến."
Nghe Đại Hoàng Tử nói mình là bọ, Phần Tôn Lục tuy giận nhưng không dám biểu hiện ra chút gì, nếu không phải hắn là Đại Hoàng Tử thì sao có thể so với Phần Tôn Lục hắn được?
Lấy suy nghĩ như vậy, Phần Tôn Lục tự trấn lại bản thân mình.
Grừ…grừ…..
Tiếng gầm gừ của những con ma thú chợt phát ra từ một lối đi khác. Hai nhóm người liền nhìn về phía đó dè chừng, bởi vì bọn họ cảm nhận được một khí tức không yếu chút nào.
Một bóng hình dần dần hiện rõ nhờ ánh sáng nhẹ của minh châu. Nó là một con sói cao hơn hai thước rưỡi, bộ lông pha trộn giữa hai màu trắng và xanh nhạt, và một điểm khác lạ so với những con ma thú ‘mặt đất’ đó là con ma thú này có ‘xương cánh’ nổi lên ở hai bên hông sườn, kì lạ như hệ của nó mang theo.
Con ma thú này chính là Tật Phong Lang, Huyền phẩm, trung ngũ cấp, hai hệ Thường và Bay.
Đúng vậy, Tật Phong Lang là lang, đi trên mặt đất, không thể bay được nhưng lại là hệ Bay, quả thật kỳ lạ.
Người ta nói rằng trước đây Tật Phong Lang có thể bay, nhưng vì nguyên do gì đó mà nó chọn đi trên mặt đất, từ đó đôi cánh bị thoái hóa, biến thành bộ dạng hiện giờ.
Tuy không thể bay nhưng Tật Phong Lang vẫn có thể dùng được thú kỹ của hệ Bay, đặc biệt là tốc độ của nó rất nhanh, di chuyển như một cơn gió. Nó chính là ‘tướng’ dưới trướng của Lãnh Chúa Thiếc Huyết Kền Kền.
Phía sau Tật Phong Lang là một đàn ma thú tạp nham có hơn ba mươi con, chúng nhìn về phía của hai đám người kia liền biểu hiện ra thái độ thù địch.
Thấy ma thú dẫn đầu là Tật Phong Lang, hai nhóm người liền nhíu mày lại. Nhóm người của Phần Tôn Lục bắt đầu nép nép vào bóng tối, thể hiện trạng thái lo sợ của mình.
Hoàng Thiên Việt Vũ cũng hơi sợ Tật Phong Lang, đánh trực diện hay gián diện thì Giáp Lai Khương, kể cả toàn bộ đội ngũ có lao lên cũng không thể hạ được nó.
Với ưu điểm của Tật Phong Lang là tốc độ, nó không bao giờ ngu dại mà đánh trực diện cả, tốt hơn hết không nên chọc phải loại ma thú có danh tiếng vang dội này.
Tật Phong Lang ngó qua hai đám người một chút, nó 'hơi' e ngại tên nhân loại phủ kim giáp toàn thân kia, chỉ cần tên đó không chọc nó, nó cũng không chủ động tấn công lại làm gì.
Số lượng nhóm đi ra từ các lối đi càng ngày càng nhiều, hai nhóm Khủng Ma Nhân đã hợp thành một. Nhìn số lượng Khủng Ma Nhân đã giảm đi nhiều, hắc y lão giả có thực lực cao nhất lại mang một vẻ chật vật, làm chân mày Hoàng Thiên Việt Vũ nhíu sâu thêm.
Nơi này, hắn lại càng sợ thêm một chút, sau khi ra ngoài phải nói chuyện với phụ hoàng rõ ràng mới được.
Nhóm của nam nhân công tử, nhóm tạp nham khác,….nhanh chóng bước ra. Nhưng không ngờ đến là Hóa Nguyên Chương cũng có thể sống sót đến lúc này và đặt chân vào tầng 7.
Thân hình hắn đã cực độ chật vật, vết thương rất nhiều, bàn tay trái đã mất, nhưng không ngờ vẫn ‘tham’ mà đi đến đây.
Thấy đội nhóm của Đại Hoàng Tử, Hóa Nguyên Chương liền lếch thân tàn rảo bước đến, rồi quỳ xuống trước đội ngũ của Đại Hoàng Tử một đoạn, mếu máo nói:
"Đại Hoàng Tử, thần là Hóa Nguyên Chương, người của Hóa gia, phụng mệnh gia tộc đến theo hầu Đại Hoàng Tử. Nhưng bước chân của người quá nhanh, thần không thể theo kịp, đến bây giờ mới cố gắng sống sót để gặp được người, mong người thứ tội."
Chân mày Hoàng Thiên Việt Vũ hơi nhíu lại, nhìn qua liền biết tên Hóa Nguyên Chương này muốn gia nhập đội ngũ của hắn, bộ dạng tên này chứng tỏ hắn quá phế vật làm Hoàng Thiên Việt Vũ thật không muốn thu.
Nhưng Hóa gia là gia tộc trung thành với hoàng thất, lại có hai hổ tướng, hắn không thể quá ‘lạnh tâm’ với người của Hóa gia được, nhất là ở đây còn rất nhiều người, nếu lỡ truyền ra sẽ không tốt.
Hoàng Thiên Việt Vũ thu lại nét mặt, cười nhẹ nhìn Hóa Nguyên Chương, nói:
"Ngươi là người của Hóa gia, lại tận tâm như vậy, ta nào trách tội chứ, đi đến đây đi. Vu lão, lấy thuốc bôi cho hắn."
Nghe vậy, Hóa Nguyên Chương vui vẻ cực độ, như một con chó bò đến chỗ của Hoàng Thiên Việt Vũ, Tinh Ngân Binh tránh ra một cái khe cho ‘con chó’ nhỏ này chui vào.
Theo lệnh của Đại Hoàng Tử, Vu lão lấy ra một ít thuốc ‘tạm bợ’ có công dụng được được một chút bôi cho Hóa Nguyên Chương, còn muốn thuốc xịn, mơ đi thôi.
Hóa Nguyên Chương chỉ chiếm ánh mắt của Hoàng Thiên Việt Vũ trong vài khắc, sau đó hắn lại nhìn về nhóm ba người hai nam một nữ kia. Cảm giác của hắn với tên nam nhân trẻ tuổi có mùi ‘quen biết’ nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua tên đó, đúng thật là kỳ lạ.
Hắn lại dời tầm mắt sang nam nhân lực lưỡng kia, nhìn lại thì thấy Giáp Lai Khương cũng đang nhìn tên đó, hắn liền hỏi:
"Sao vậy?"
Giáp Lai Khương cung kính đáp:
"Thưa Hoàng Tử, tên nam nhân lực lưỡng đó chiến lực không kém gì thần, có thể xem như là cảm nhận của kẻ cùng cấp độ nhận biết lẫn nhau."
Hoàng Thiên Việt Vũ ồ nhẹ một tiếng, Giáp Lai Khương là hổ tướng, không ngờ trên đời có kẻ mạnh ngang hắn mà Hoàng Thiên Việt Vũ không nắm chút thông tin gì, chẳng lẽ là người của Bắc Khiên Thành sao?
Ném lại một ít lưu tâm về nhóm ba người kia, chợt, Giáp Lai Khương nói nhẹ bên tai hắn:
"Hoàng Tử, có kẻ thứ ba đến."
Hoàng Thiên Việt Vũ nhìn qua, một nhóm hơn chục người được một già một trẻ dẫn đầu đi ra từ một lối đi, lại là một cảm giác ‘quen biết’ với tên trẻ tuổi và không có chút thông tin gì với lão giả cùng cấp độ với Giáp Lai Khương.
"Thú vị, không biết hai nhóm người này đều xuất phát từ hai thế lực kia, hay là mỗi nhóm một nơi đây?"
"Nhưng không sao, đã vi phạm luật của phụ vương thì hoặc là chết, hoặc là mất danh dự, sắp có trò vui rồi đây."
Một vài nhóm người cùng các nhóm ma thú khác tiếp tục xuất hiện. Thời gian chậm rãi qua đi, vẫn không có bất kỳ người hay thú nào dám loạn động ở nơi này,, chỉ biết im lặng chờ đợi tín hiệu, hoặc là chờ kẻ ‘đầu đàn’.
Lại qua thêm một giờ, lúc này không thấy bất kỳ ‘nhóm’ mới nào xuất hiện, chợt, từ phía bức tượng phát ra âm thanh răn răn nhẹ. Hai tay nó bắt đầu cử động, bụi nhỏ rơi xuống bên dưới, sau đó cổ bức tượng bắt đầu lắc lắc, hai mắt chớp chớp như người thật, nhìn về tất cả.
Giọng nói âm u như từ chốn địa ngục vang vọng trong không gian:
"Phong tế mộ, tế thì sống, có thưởng, không tế,…"
“CHẾT.”
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 136 |