Lại là người quen.
Lam Xuyên đang mơ màng ngủ thì chợt cảm thấy ngực mình bị đè ép, nàng hoảng sợ mở mắt ra, vừa mới ngồi dậy liền nghe được âm thanh thiên khung gầm rú từ phía trên truyền đến.
Nàng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cắp lấy hai con sủng thú của vị đại nhân kia, đâm đầu vùng chạy ra cửa lều làm nó rách một cái roẹt, ‘thành công’ đi đến chỗ đại nhân.
Nhưng lúc này đại nhân vẫn còn nhắm mắt ngồi trong thùng nước, thái độ bình tĩnh như không cảm nhận được chuyện gì xảy ra.
Thấy vậy Lam Xuyên mới bình tĩnh lại, nhưng ngực còn phập phòng, tâm trí tự hỏi rằng chẳng lẽ là do nàng ‘mơ’, chuyện kia vốn không xảy ra?
Nhìn hai tiểu thú trong tay nàng còn đang ngáp dài vì vừa mới bị phá đi giấc ngủ, nàng càng khẳng định suy nghĩ đó của mình. Nhưng đại nhân lên tiếng nói:
"Không cần sợ, chuyện nhỏ mà thôi, một lúc nữa sẽ hết, cứ yên tâm mà ngủ. Tiểu Tiểu, trục uy thế trong người nàng ta ra ngoài."
Tiểu Tiểu ngáp một cái, toàn thân nó ánh lên ánh sáng màu trắng rồi Lam Xuyên chợt cảm nhận, cái cảm giác khó chịu đè lên lồng ngực mình đã biến đi đâu mất.
Nàng cúi đầu xuống, giọng ngại ngùng nói:
"Xin lỗi đại nhân, nô tỳ vì hoảng quá nên lỡ phá mất lều của người."
"Không sao, vào ngủ đi."
Lam Xuyên vâng một tiếng, ẳm hai tiểu thú đi vào trong lều, nàng tạm chỉnh lại mảnh vải cửa bị mình tung ra, lúc đó cảm giác ngực bị đè nén lại xuất hiện.
Tiểu Tiểu lại ánh lên ánh sáng màu trắng, xóa đi cảm giác khó chịu đó của nàng, nàng xoa nhẹ đầu nó một cái, tiếp tục công việc của mình.
Bên ngoài, linh lực thiên địa cuốn vào đan điền hắn càng dày đặc, linh lực của hắn không chỉ hồi phục hoàn toàn mà còn đang tiến bước vào Linh Cương trung kỳ với tốc độ rất nhanh.
Đại Trận Phong Ấn của Phiên gia hấp thu linh lực của đại địa để triển khai, qua hàng ngàn năm tích tụ, khi được giải phong sẽ giải phóng một phần tích tụ qua cột sáng lên thiên khung, đồng thời gây ra trận địa chấn có phạm vi cực rộng vào lúc ban đầu.
Bây giờ Đại Trận Phong Ấn chọn cách phong hiện, lần mở phong tiếp theo sẽ không gây ra hiện tượng gì, không thể để linh lực tiếp tục tích tụ, vậy thì chỉ có thể tán ra.
Tán ra bằng cách nào?
Đó là lợi dụng quy tắc của thiên địa, linh lực của địa bốc lên thiên, của thiên hạ xuống địa, Đại Trận Phong Ấn chỉ cần lấy cột sáng làm cầu nối, linh lực của địa sẽ thông qua đại trận kéo trực tiếp lên thiên, tích tụ thành khối tròn.
Lúc này thiên sẽ làm nhiệm vụ của mình, tán linh lực của khối tròn ra xung quanh rơi xuống lại địa.
Nhưng linh lực này là thuần của địa, chưa được thiên xử lý nên có tác dụng thúc đẩy cây cối sinh trưởng rất mạnh, thành ra mới có hiện tượng cây cối bắt đầu mọc um tùm khắp nơi.
Và trong linh lực cũng có thêm khí tức của Đại Trận Phong Ấn, một khi linh lực tích tụ đến một mức nào đó, đại trận sẽ tán ra rừng cây xung quanh. Lúc này cây cối đã ‘quen’ với loại linh lực này, sẽ không bài xích trở nên khô héo hay gây ra hiện tượng gì đó làm người chú ý.
Chu toàn đến mức này, tốn biết bao công sức sáng tạo của tiền nhân, Đại Trận Phong Ấn chính là một trong Nhị Thập Đại Cổ Trận nổi tiếng khắp năm châu.
……
Linh lực trong không khí lúc này nhiều hơn, không chỉ mình Trần U hưởng lợi mà Hoang Đao cũng vậy. Bây giờ nó cũng như hắn, bằng mắt thường có thể thấy được linh lực ‘chảy’ vào trong thân thể nó.
Ngoài ra còn có uy thế thiên địa kia, những giống loài hoang cổ như nó gặp được khí tức này chính là cá vào nước, cơ thể càng thoải mái nên hồi phục càng mau lẹ trong khoảng thời gian này.
Tích mất mười lăm phút thì tán cũng mất mười lăm phút. Nhưng hoàn cảnh hiện tại giữa trước và sau nửa giờ này lại hoàn toàn khác nhau.
Cây cối trong Phong Hải Sơn Mạch mọc dày hơn, nhất là mảng thực vật ở gần cổ cảnh càng trở lên to lớn. Nhưng tòa thành gần sơn mạch có biến đổi lớn nhất, hầu như đã hóa thành ‘lâm thành’, làm sự rối loạn trong thành càng dâng cao.
"Hạt giống của tôi, hạt giống của tôi sao thành ra thế này?...."
"Thiên địa nổi giận, thiên địa nổi giận rồi, nhanh chạy đi, nhanh chạy đi,…"
"……."
Thành Chủ các tòa thành nhanh chóng ra lệnh cho hộ vệ lắng lại rối loạn, trích ra hai phần hộ vệ để dẹp dọn cây cối trong thành. Sau đó các Thành Chủ đồng loạt gửi thư về Đế Đô, thông báo tình hình cho Hoàng Đế.
Dừng vận chuyển Linh Pháp, Trần U thở ra một hơi. Tu luyện trong mười lăm phút kia giúp thực lực hắn đã cách Linh Cương trung kỳ rất gần rồi, về tu luyện tầm thêm một hoặc nửa tuần là có thể thăng cấp.
Trần U mở túi trữ vật ra, kiểm kê thu hoạch trong lần đi cổ cảnh này.
Trước tiên phải nói đến con hổ béo ở trong kia, rồi một vài món lặt vặt lấy từ trên những bãi tha ma, hơn trăm cây kim Trầm Thiếc có Xuyên Linh Thạch ở đầu, linh nguyên cổ từ ngàn trở lên, tơ của Tô Thiếc Chu một thùng lớn, một cục Hải Vân Thiếc, cự phủ làm từ Ô Thủy Thạch, ngàn đầu mũi tên khảm Xuyên Linh Thạch, hạt giống Vô Sắc Hoa, tấm vải từ tơ Tử Sa Tằm, xương, giáp, ma hạch ma thú đa dạng, xác của một con Tật Phong Lang ngũ cấp, Tố Huyết Hoa cũng vào tay.
Và thu hoạch đặc biệt chính là Hoang Ma Đoản Đao, cho dù chuyến đi này chỉ có được nó, hắn vẫn cảm thấy mình kiếm được món cực cực kỳ lời.
Bước ra khỏi thùng tắm, thay lấy một bộ y phục khác, Trần U cầm lấy Hoang Đao và túi trữ vật nhét vào trong ngực áo rồi chui vào trong lều.
Lam Xuyên đã ngủ, Tử Hổ nằm bên trái nàng cũng đã thở đều đều, con hồ ly háo thỏ ngọc kia suốt mấy ngày qua không có sờ qua, nên bây giờ đang nằm giữa đôi thỏ ngọc nhỏ của Lam Xuyên ngủ rất ngon lành.
Trần U thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu, tháo giày ra bước đến nằm vào tấm nệm bên phải mà Lam Xuyên đã chuẩn bị cho hắn, trùm chăn lên rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
…….
Có vẻ bây giờ đã là buổi trưa, mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu, chiếu qua những tán cây ánh hình bóng tán của chúng lên trên lều.
Lam Xuyên nhẹ mở mắt, cảm nhận khí tức nóng ấm trước người mình làm não hải nàng chợt tỉnh táo một chút. Hóa ra là nàng đang nằm nép bên cạnh đại nhân, vì có hơi ấm của người nên giấc ngủ của nàng bất giác ngon hơn, có thể ngủ được đến giờ trưa mới dậy.
Lam Xuyên cười tự giễu, nhẹ nhàng lui ra khỏi Trần U mà không kinh động đến hắn. Nàng nhìn qua hai con tiểu thú kia, không hổ là cùng một chủ nhân, hồ ly ngủ cũng y hệt tử hổ, nằm ngửa rồi bốn chân giang tứ phương, đã vậy ngủ mà còn le lưỡi ra nữa chứ.
Lam Xuyên che miệng cười một cái, đang định chuẩn bị nước rửa mặt cho đại nhân thì tử hổ chợt tỉnh giấc, gào lớn rồi phá lều chạy ra ngoài.
Lam Xuyên nhanh chóng chạy theo, vừa ra khỏi lều thì cảm nhận được cơn gió mạnh từ phía trên tán cây thổi xuống, tử hổ thì hóa lớn, điện lưu nhá trên cơ thể, gầm thét nhìn về phía trên.
Tiểu hồ ly chợt từ lều phóng ra, nhảy lên trên đầu tử hổ rồi dùng bốn chân đạp liên tục, tử hổ dù không đau nhưng bị áp chế, không gầm gừ nữa mà thu nhỏ bản thân lại, u uất chỉ chân lên phía trên.
Trần U từ trong lều đi ra, đứng song song với Lam Xuyên nhìn lên trên, thì thào nói:
"Về nhanh vậy sao?"
Những cơn gió càng lúc càng mạnh, Thiếc Huyết Kền Kền hạ thấp độ cao gần những tán cây rồi chợt thu cánh lại, rơi một cái ầm xuống đất làm bụi mù bay tán loạn.
Bịch…bịch….bịch…..
Ba âm thanh có vật gì đó rơi xuống phát ra, Trần U vỗ Tạt Phong, thổi khói bụi đi hết thì chân mày nhíu lại.
Trên miệng kền kền có ngậm một cục đất, dùng cách này để ngăn cách điện lưu của Tích Lôi Thảo với nó. Chuyện này không có vấn đề gì, vấn đề là sao nó lại chở nhóm ba người kia về đây?
Toàn thân ba người này vết thương chồng chất, không phải do kền kền gây ra, trạng thái đã hoàn toàn ngất, rơi xuống mặt đất cũng không phát ra âm thanh hay cử động gì.
Trần U ngước lên nhìn kền kền, hỏi:
"Sao ngươi lại gặp ba người này?"
Kền kền ét ét trả lời, Tiểu Tiểu phiên dịch lại cho hắn.
Nó theo lời Trần U lấy Tích Lôi Thảo, đường đi không có chuyện gì nhưng trên đường về thì gặp ba người này đã ở trạng thái như vậy, bị hai con ma thú ngũ cấp, ‘tướng’ của Nham Tê Thú, lôi đi về chỗ lãnh chúa của chúng.
Kền kền thấy ba người từng cùng ở chung chỗ với Trần U trên Quy Điểu, có thể quen biết nên cứu giúp một phen, nếu Trần U không quen thì cũng không lỗ lã gì, nó có thể tiện chân đạp chết.
Trần U nghe vậy thì nhíu mày nhìn ba người:
"Đám người khác dù chọn khác hướng nhưng đều hướng lên phía trên, còn ba người này sao lại chạy xuống phía dưới? Chạy bừa cũng không có ngu như vậy chứ?"
Ba người có công giúp hắn cản lại đòn tấn công của Hoang Đao, tình trạng như này chắc là do nam nhân lực lưỡng ngũ cấp bị suy yếu, âu, cũng là vì hắn.
Trần U nhìn qua Tiểu Tiểu, nó biến lớn rồi dùng Chữa Lành lên ba người. Lam Xuyên thấy đại nhân từ đâu móc ra một đống băng đưa cho nàng, rồi nói:
"Ngươi giúp ta xem xét rồi băng bó cho bọn họ."
Lam Xuyên gật đầu, dưới sự trợ giúp của Tiểu Tiểu lôi ba người kia vào trong lều, bắt đầu kiểm tra vết thương rồi băng bó.
Kền kền và tử hổ nhìn nhau, một đứa thấy kẻ xém giết mình thì đỏ mắt, một con thì ái ngại vì kẻ mình xém giết bây giờ là ‘thú’ quen với Trần U.
Trần U bước đến vỗ nhẹ lên đầu tử hổ, nói:
"Không cho ngươi đánh nó được, ta còn cần nó chở đi, để sau này rồi hãy đánh."
Trần U nhìn kền kền:
"Xong chuyện ngươi cho nó kích điện một cái là được, xem như hòa."
Trần U dù bênh ‘phe mình’ nhưng không có kền kền thì hắn khó mà hốt tử hổ vào tay, kền kền có công nên xử lý như thế là được rồi.
Kền kền nghe Trần U nói thì thở phào, gật đầu biểu thị được. Tử hổ cảm thấy ‘không công bằng’ nhưng cũng không thể không nghe, lần đó phải dồn hết lôi điện kích chết con kền kền này mới được.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 176 |