Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về gia.

Tiểu thuyết gốc · 2062 chữ

Một lúc sau, Lam Xuyên từ trong lều bước ra, cúi đầu nói với Trần U:

"Đại nhân, vết thương của ba người đã được nô tỳ băng bó xong."

Trần U gật đầu, nói:

"Đến lúc phải dọn đồ đi rồi."

Lam Xuyên gật đầu hiểu ý, hai mắt nhắm lại chuẩn bị tâm lý sắp bị đánh ngất, nhưng mãi một lúc sau vẫn không thấy đại nhân ra tay. Nàng cũng không mở mắt, yên tĩnh đứng yên một chỗ.

Trần U thu lại mọi thứ, chỉ chừa lều và chăn nệm cho ba người kia, xong hắn đi đến chỗ Lam Xuyên, nhẹ vỗ lên vai nàng một cái, nói:

"Đi thôi."

Lam Xuyên mở mắt ra, bước đến ôm Tử Hổ và trong ngực, tiểu hồ ly thì đã thu nhỏ bám trên vai đại nhân. Hai ngươi đi theo cánh của kền kền leo lên lưng nó, sau khi yên vị thì kền kền gáy vang, cảnh báo ma thú xung quanh không được bén mảng đến nơi này rồi vỗ cánh.

Những cơn gió mạnh từ đôi cánh dần nâng thân thể kền kền lên cao, Lam Xuyên bắt đầu có cảm giác sợ hãi, một tay ôm lấy cánh tay của Trần U thật chặt, hai mắt nhắm lại không dám nhìn xuống phía bên dưới.

A….

Lam Xuyên la lớn một tiếng vì nàng cảm nhận mình chợt bị nhấc bổng lên không, hai mắt đang nhắm ngay lập tức mở ra rồi nhắm lại, hoàn hồn lại vì không phải mình đang rơi mà do đại nhân đổi vị trí của nàng ngồi tựa lưng vào ngực của người.

Đại nhân kéo sát nàng tựa vào người, cảm giác hai tay người ôm eo nàng như hai cái vọng kìm, lắc thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Nhờ cảm giác an toàn này, hai mắt Lam Xuyên dần dần hé mở, sự sợ hãi dần được thay thế bằng cảm giác hứng thú.

Bầu trời hôm nay phủ đầy mây trắng, nhờ đó làm ánh mặt trời tiết hạ không gắt mà dịu nhẹ, những cơn gió mát ở trên cao lướt qua người càng làm nàng thêm mát mẻ.

Nhìn xuống bên dưới là rừng cây rậm rạp, hướng xa xa là sơn hải trập trùng, vừa được trải qua ‘tẩy lễ’ nên càng trở nên xanh tươi.

Lam Xuyên hít sâu một hơi, không khí tươi mát căng tràn ngực phổi làm nó ‘tươi mới’, đồng thời khi quay trở ra, không khí cũng cuốn theo cảm xúc tiêu cực của nàng ra bên ngoài, khiến nàng càng tươi hơn, trông như một đóa hoa tàn lấy lại được sức sống của nó, thoải mái khoe sắc, tỏa hương.

Trần U thấy vậy thì nở nụ cười nhẹ, hướng về kền kền nói:

"Bay về hướng Đông Nam, cuối dãy Phong Hải Sơn Mạch."

………

……..

Mặt trời đã ngã được nửa đường về hướng Tây, có vẻ là đã qua 3 giờ chiều.

Sơn Can giật mình ngồi dậy, bản năng đưa tay ra sau lưng cầm lấy trường đao, nhưng ‘bóp’ mãi mà không cảm nhận được cán đao ở đâu.

Tâm trí hắn dần dần tỉnh táo trở lại, ngay lập tức tìm kiếm thân ảnh của hai người kia, khi thấy hai người đang nằm kế bên mình thì thở phù một hơi, lúc này mới đưa mắt nhìn quanh.

Bây giờ bọn họ đang ở trong một cái lều, vũ khí được đặt ở một góc, cơ thể đều được băng bó lại, cảm giác xung quanh cũng không có mối nguy hiểm gì.

Đây…đây là thế nào?

Sơn Can tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn cắp hai đồng bạn chạy bừa một hướng, chạy không biết mệt đến giữa đêm mới dừng lại.

Vừa mới ngồi xuống nghỉ chưa được năm phút thì Sơn Can cảm nhận một khí tức cực mạnh đang di chuyển đến gần. Hắn lại tiếp tục cắp hai người kiếm một hướng mà chạy bừa, chạy đến khi nào hắn không còn cảm nhận được khí tức kia thì dừng lại.

Lại chưa qua năm phút, một khí tức khác còn mạnh hơn hướng đến nơi này với tốc độ rất nhanh, hắn lại cắn răng cắp hai người chạy tiếp.

Lần nghỉ tiếp theo mới là lần nghỉ ngơi thật sự, không có khí tức mạnh nào khác xuất hiện nữa, ba người tận dụng thời gian khôi phục đến khi trời sáng rồi bắt đầu ‘chọn’ hướng mà đi.

Di chuyển trong sơn mạch suốt hai giờ, ba người không bị ma thú nào công kích đến nhưng chỉ ngay sau đó, ba người liền bị kéo xuống đất, đất xung quanh bắt đầu ép vào muốn ghiền nát bọn họ.

Sơn Can dùng toàn bộ linh lực để hóa thành vòng chắn ngăn cản, nhưng thứ tạo ra công kích này quá mạnh, vòng linh lực của hắn chỉ ngăn được hai hơi thở rồi như tờ giấy bị xé nát.

Nhưng cũng nhờ thời gian của hai hơi thở đó, Tố Di mới có thể lấy ra một tấm thẻ, trước khi bị ép chết thì kịp thời kích hoạt, giúp dịch chuyển ba người lên mặt đất phía trên.

Lúc này thân thể ba người đều là vết thương chồng chất, hai người kia hoàn toàn ngất đi, Sơn Can chỉ nhìn được hai con ma thú đi đến gần rồi cũng chìm vào hắc ám.

…….

Sơn Can âm thầm tự trách, tại hắn chọn hướng bừa mà cả nhóm sắp phải thăng thiên, cũng may là ông trời có mắt, ba người họ làm điều tốt nhiều nên bây giờ vẫn còn sống.

Nhưng, ai là người cứu bọn họ chứ?

Sơn Can cầm trường đao, đi ra khỏi lều tìm kiếm chút thông tin.

Nhưng hắn vốn là ‘ngốc nam’, ài…bỏ đi…bỏ đi… chờ Thiên Trường tỉnh lại nghiên cứu sau.

…….

Thiên Trường nhíu mày nhìn.

Trên đất có nhiều dấu giày, một to một nhỏ, là của một nam và một nữ, ngoài ra còn có dấu chân của hổ con.

Trước lều có một dấu hằng, nhìn qua giống như là của thùng tắm, ngoài sườn dốc có vết nước đổ xuống thì đúng là thùng tắm rồi.

Lều, chăn, nệm, thùng tắm,…người này phải có đồ gì đó để chứa mới có thể đem theo được. Hắn nghĩ ngay đến cái nhẫn chứa đồ của Tố Di, rồi liên tưởng đến một người, chắc chỉ còn người đó có thể sở hữu thứ đồ chứa vật dụng này thôi.

……….

Đêm xuống, Hải Bình Thành.

Bình thường vào giờ này, trên đường phố sẽ rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, người người đi lại tấp nập. Nhưng sau hiện tượng đêm qua, đường phố bây giờ chỉ có lát đát vài bóng người, đường xá tối om, gần như là một tòa thành chết.

Trên đường đi có rất nhiều đống ‘cỏ khô’, cứ cách vài bước lại có một đống lớn, nhà cửa đường xá bình thường, không có ngọn cây nào mọc ra, minh chứng cho việc người của Hải Bình Thành đã hoạt động dọn dẹp hết công sức trong ngày hôm nay.

Lúc này, trên đường lớn phía Bắc của Hải Bình Thành xuất hiện hai thân ảnh mặc áo bào che kín toàn thân, một người đội mũ trùm che kín đầu còn một người thì không.

Lam Xuyên thỉnh thoảng hướng mắt nhìn qua nam nhân trẻ tuổi anh tuấn mà nàng đang đi song song bên cạnh, mặt dấu trong mũ trùm thoáng hồng lên.

Nàng không ngờ đại nhân còn quá trẻ, lúc đại nhân cho kền kền dừng trước bìa Phong Hải Sơn Mạch rồi ‘biến hình’ thì nàng liền đờ ra, thật sự quá ngạc nhiên lẫn bị cuốn hút bởi đôi mắt của người.

Đến khi đại nhân cốc nhẹ lên đầu nàng vài cái thì nàng mới có thể ‘thoát’ ra khỏi đôi mắt đó, nhưng không thể thoát hoàn toàn mà luôn bất giác nhìn qua người.

Đáng tiếc, nàng…..ài……

Hai người chậm rãi đi trên đường lớn, rồi dừng lại trước cổng chào bằng đá. Lam Xuyên nhìn hai chữ trần gia trên cổng.

Họ Trần, đây là nhà của đại nhân?

Đại nhân dắt nàng về gia tộc của người làm gì?

Lam Xuyên tỏ vẻ khó hiểu, xong đại nhân không đi vào cổng chào mà tiếp tục đi dọc theo tường, dừng lại lần thứ hai trước một cửa gỗ nhỏ bạc màu.

Trần U không nói lời nào, ôm eo Lam Xuyên nhảy qua tường. Hai người đáp đất thì sủng thú Hoàng Chân Điểu của gia gia cũng bay đến, nhìn thấy người vào là Trần U thì nó quay người bay về lại cổ viện của Trần Văn Giải.

Lam Xuyên bị đại nhân ôm eo, người tựa vào người, hai mắt nàng lại bị đôi mắt kia thu hút, thẩn thờ bước đi theo từng bước đi của đại nhân.

Bước đến trước cổ viện của gia gia thì cửa đã mở, hai người bước vào trong thì thấy Trần Văn Giải đang đun bếp nhỏ nấu nước trà.

Thấy hai người bước vào, lão cười hiền hòa nói:

"Tiểu U nhi, vào đây uống miếng trà đi, cả tiểu nữ kia nữa."

Tiếng nói của người kéo Lam Xuyên rời mắt khỏi Trần U, nàng nhanh chóng lui người về phía sau cách hắn một đoạn, tháo mũ trùm ra cung kính cúi đầu một cái.

Trần Văn Giải thấy ngoại hình của tiểu nữ này thì a nhẹ, biểu tình hơi ngạc nhiên vì lần đầu gặp người có tóc lam, mắt lam như nàng.

"Không cần cung kính vậy đâu, nào, đến đây."

Trần Văn Giải nhu hòa nói.

Lam Xuyên vâng một tiếng, không ngồi vào bàn mà đứng phía sau Trần U, tư thái như một nô tỳ.

Thấy vậy, Trần Văn Giải thở nhẹ, không nói, Trần U cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu.

Trà nóng rất nhanh được rót ra, hai người thổi phù uống một ngụm, chậm rãi thưởng thức vị của trà trong miệng một lúc.

Cộc cộc…..

Bất chợt, từ cửa viện vang lên tiếng gõ, giọng nói của Tê Linh Sương từ bên ngoài truyền vào.

"Phụ thân, Linh Sương xin gặp người."

"Vào đi."

Tê Linh Sương đẩy cửa ra, nhìn thấy người bên trong liền trợn mắt ngạc nhiên, hai mắt nổi lên một tầng nước, vẻ đại phu nhân mất hết, chạy nhanh bước đến ôm lấy Trần U.

"U nhi, con về sao không cho bá mẫu biết? Có biết bá mẫu nhớ con thế nào không? Tiểu tử con……hu hu…."

Trần U chưa kịp nói gì thì Tê Linh Sương bổng quay thái độ chóng mặt, nắm lấy lỗ tai hắn xách lên, mắng:

"Tiểu mao đầu, ỷ làm lễ trưởng thành, rời khỏi Trần gia một thời gian thì không xem bá mẫu ra gì đúng không? Dám về mà không thèm nói cho ta biết, để ta xem lỗ tai con cứng đến cỡ nào?"

Tê Linh Sương xách, xoắn, giựt,..làm đủ thứ chuyện với tai của hắn, hắn cũng phối hợp kêu đau a a, van bá mẫu tha cho hắn….

Tê Linh Sương giờ mới để ý đến tiểu nữ đứng sau lưng Trần U, tóc và mắt hơi lạ nhưng trông rất xinh xắn. Nàng liền thả tai Trần U, chỉnh chỉnh y phục cho ra dáng, bước đến nắm tay tiểu nữ, hỏi:

"Tiểu nữ này là?"

"Thưa phu nhân, nô tỳ là Lam Xuyên, từng được đại nhân cứu mạng."

"Tốt quá…."

Tê Linh Sương chợt nói lớn, nhưng liền cảm thấy không hợp lý nên liền im lại, ho khụ khụ, nhìn Lam Xuyên nói:

"Xin lỗi, bá mẫu có hơi thái quá, hai chúng ta kiếm một chỗ khác nói chuyện."

Tê Linh Sương mặt kệ Lam Xuyên có đồng ý hay không liền cầm tay nàng kéo đi, đi ngang qua Trần U thì không quên nhéo tai hắn một cái nữa.

Hai người cúi chào Trần Văn Giải rồi nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.