Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C86. Tài bảo của Trạm Quan Sát 3.

Tiểu thuyết gốc · 2451 chữ

Khai thác ‘ruộng lúa’ hơn mười dặm này tốn của bốn người nông dân hết bốn giờ, bầu trời bên ngoài đã tối đen, báo hiệu một ngày nữa sắp kết thúc.

Lại tốn thêm gần hai giờ để ‘khác thác’ những căn nhà kia, kiếm thêm rất nhiều thứ có giá trị như Tử Kim San Hô, nguyên liệu dùng để thăng phẩm hải thú Đế Vương, rất hiếm có.

Phong Phiêu Lục Rong, một loại rong biển có thể trồng trên đất liền, các đoạn rong nó đung đưa qua lại trong không khí mặc dù không có gió, có khả năng hòa vào không khí mùi hương an thần, dùng để điều chế đan dược.

Cây rong này sống ngàn năm, biến căn phòng lớn thành ‘ổ’ của nó, dược tính đã đạt đến mức kinh khủng, cả đám Trần U vừa bước vào liền cảm thấy tinh thần thoải mái đến mức buồn ngủ.

Ngoài ra còn có các vật trang trí khác, mang giá trị sưu tập hoặc chiến lợi phẩm như ma hạch của Bạch Giao Long - hải thú Đế Vương, ngọc trai được tích tụ ngàn năm của Địa Gai Trai Ngọc,…….

Càng quét 58 căn nhà, bốn tên nông dân tuy mệt lả người nhưng vì một ngày bội thu, tên nông dân Trần U phải mở tiệc thịt nướng chiêu đãi những người nông dân khác đã phụ giúp hắn.

Mọi người biết xa xỉ là như thế nào không?

Là như Trần U đang làm đây.

Hắn dùng một nhánh Dưỡng Thần Hành ngàn năm, ướp chung với thịt để nướng.

Dưỡng Thần Hành có công hiệu dưỡng thần, dược tính càng cao còn có tác dụng tăng cường linh hồn, khai trí,…..

Một nhánh ngàn năm này, đem ra thị trường bán cũng phải mấy trăm ngàn linh nguyên, đám Luyện Đan Sư ở Đông Châu mà thấy Trần U dùng theo cách này chắc chắn sẽ huy động người diệt sát cái tên phí phạm của trời.

Tuy đúng là phí phạm, nhưng mà….ngon, thịt nướng được thăng vị lên tầm cao mới, vừa đã mồm đã bụng, đầu lại được thư giãn nữa.

Cả đám ăn đến trương bụng thì trời cũng đã vào nửa đêm, còn một ngày nữa là hết thời gian vào chơi trước.

(Nhắc lại, thời gian chơi trước có ba ngày, tính từ nửa đêm. Vào đêm đầu tiên, Trần U đã đến chỗ Hoàng Khố, đến sáng thì trở ra, đi tìm kiếm Cá Nheo, đến nửa đêm mà chưa tìm được, end một ngày.

Ngày thứ hai, buổi sáng Trần U rời đi thì có thông tin Cá Nheo, thu phục,…..đến trưa là đến chỗ này, bắt đầu vét máng đến tối, end ngày hai.)

Thời gian không còn nhiều, không thể nghỉ ngơi nữa, cả đám lại kéo lên tầng trên.

Tầng 10, không có nhà, không có vườn, chỉ có một hồ nước rộng thênh thang, nhưng rất nông, chỉ sâu tầm thước rưỡi, chiếm toàn bộ tầng này.

Xây hồ nước rộng như vậy làm gì?

Cả đám bắt đầu tìm kiếm dấu vết, rất dễ dàng tìm ra dấu bám của năm cái móng sắc nhọn ở chỗ hành lang của tầng.

Năm móng này, đoán sơ bộ có vẻ là ngũ trảo của ma thú loại Rồng, tức là Thánh phẩm ma thú, sủng thú của cường giả Thần giai tọa trấn thế lực này?

Cách dấu vết này không xa là một dấu tương tự, chỉ khác bên.

Trần U suy đoán, hồ nước này là dành cho đám rồng con bơi lội, rồng mẹ ở bên ngoài bám hành lang để nhìn.

Địa vị của ma thú Thánh phẩm, đủ sức ở phía trên những người ở tầng dưới.

Không có thu hoặc được gì, cả đám lại kéo lên trên.

Tầng 11 là một cung điện đỏ rực, không, đúng hơn là khu vực tổ chức yến tiệc.

Bức tường được thay bằng các khung cửa gỗ, lợp giấy mỏng bên ngoài, có thể nhìn thấy không gian bên trong.

"Con mọe nó, chơi lớn vậy sao?"

Kiểm tra khung gỗ, Trần U không kiềm được chửi lớn một tiếng, làm Hoang Đao và Tiểu Tiểu nhìn qua, Tiểu Côn Côn cũng thu cái lưỡi vừa liếm khung cửa lại, khó hiểu nhìn qua hắn.

Đỉnh cấp thế lực xa xỉ chẳng có gì lạ, nhưng thế lực này cũng xa xỉ quá, khung cửa không ngờ làm hoàn toàn bằng Hồng Vi Thụ.

Hồng Vi Linh Phượng – Hồng Vi Thụ, cái tên trùng lập đã nói lên khá nhiều thứ.

Hồng Vi Thụ là một cái cây bình thường, được Hồng Vi Linh Phượng, Thánh phẩm ma thú, đậu để dưỡng thương.

Máu, khí tức của Linh Phượng sẽ rơi xuống, tỏa ra, được cây hấp thu, từ đó tạo nên Hồng Vi Thụ, một loại cây có thân màu đỏ, mang theo sự ‘cứng chắc’ như ma thú Thánh phẩm, cũng như sinh mệnh lực dồi dào như Phượng Hoàng.

Người ta nói rằng, chỉ cần khoét thân Hồng Vi Thụ như một cái quan tài, đặt một người đã gần cửa sinh tử vào trong thì người đó sẽ như Phượng Hoàng, dục hỏa trùng sinh, mang theo ký ức cũ nhưng thân thể mới, bắt đầu một cuộc đời mới.

Loại cây siêu cấp hiếm có này, được liệt vào danh sách đỉnh cấp dược vật, vậy mà bị làm thành khung cửa??????

Đã vậy còn dài cả đến chục dặm nữa chứ???

Phải đẻo bao nhiêu Hồng Vi Thụ mới có được bức tường này a?

Làm từ đỉnh cấp dược vật nên qua bao nhiêu ngàn năm, khung cửa này vẫn là một màu đỏ hồng, không hề có dấu hiệu mục nát, tỏa ra một cảm giác xa xỉ vô cùng.

Trần U chọc thử lớp giấy trên cửa, may quá, là loại giấy bình thường, một kim đồng mua được cả tạ ngoài chợ.

Trần U quay qua nhìn ba đứa kia, ba đứa kia cũng nhìn hắn, hắn liền ‘tức giận’ nói:

"Nhìn gì nữa a? Vét."

Hồng Vi Thụ bị cưa ra thế này đã mất đi đặc tính sinh mệnh của nó, nhưng độ cứng bền vẫn còn bình thường, không dùng Không Đao, Trần U vô pháp khoét lỗ lên nó.

Cả đám lại bắt tay khai thác bức tường này.

Mỗi khung cửa rộng hai thước, một ‘khối’ năm khung, xếp kiểu hình quạt, đẩy chúng lại với nhau là ra một ‘cây’ hồng vi thụ cao vừa bằng chiều cao của tầng, 10 thước.

Tiểu Tiểu và Tiểu Côn Côn phụ trách phần đẩy khung cửa thành khối, Trần U thì dùng Bá Thiên Lực kéo chúng khỏi ray trượt. Thu được khối nào, Trần U nhét vào không gian tùy thân khối đó, Hoang Đao thì tiếp tục nhiệm vụ thủ kho của nó, sắp xếp vật phẩm khai thác được.

Sau hơn một giờ, bức tường chục dặm đã vào hết không gian tùy thân của hắn, làm không gian trăm thước gần hết chỗ chứa rồi.

Khu vực yến tiệc bên trong đã không còn gì che đậy, như nữ nhân không mảnh vải, hiện diện trước mặt bốn người nông dân.

Trong khu vực yến tiệc được chia thành bốn lớp, ngăn cách nhau bằng bốn bức tường gỗ mỏng màu đỏ, may mắn không phải làm từ Hồng Vi Thụ mà chỉ là một loại gỗ tầm trung được sơn đỏ lên, có rất nhiều chỗ đã mục đổ.

Khu vực bên ngoài, sát với chỗ khung cửa, Trần U đoán là chỗ của binh lính canh gác, kiểm tra thân phận, người tham gia kiểm tra xong sẽ theo lối đi tiến vào trong.

Khu vực thứ hai hình như là chỗ cho hậu cần, cung nữ,….bởi vì bọn hắn tìm ra được tủ y phục của cung nữ, các bàn gỗ có trận pháp khuếch đặc tính phía dưới, có vẻ như là dùng ma hạch ma thú phù không để làm bàn lơ lửng rồi đặt trà, thức ăn lên,…..

Những vật dụng còn lưu lại ở khu vực này đều là đồ ‘tầm thường’, dùng Hồng Vi Thụ làm cửa thì chén dĩa,…cũng phải là loại trân tàng, vậy nên trước đó không có tiệc thì nơi này không lưu chén dĩa.

Khu vực phía sau nữa là khu vực của binh lính, dò xét lần cuối cùng, mỗi lối đi đều có ‘khung quét’ như ở Dưỡng Tiên Hội, chỉ là còn lại mỗi dấu vết khung quét chứ chẳng thấy khung quét đâu nữa.

Thủ đoạn kiểm tra thân phận của các thế lực khác nhau thì khác nhau, tất nhiên là phải luôn được dấu kín, nếu lộ ra thì những kẻ khác có thể lợi dụng để ‘hack’ qua, rất nguy hiểm.

Bước qua lối đi dày hơn mười thước này, cả đám lại một lần nữa há hốc mồm.

Khung cảnh phải nói là rất hùng vĩ, khu vực yến tiệc rộng tằm nửa dặm, trần nhà được nâng cao đến ba, bốn mươi thước, phía trước không cửa, không cột, không có gì ngăn cản được tầm nhìn ngoại trừ chính bản thân của người nhìn.

Ánh trắng trên cao chiếu xuống mặt biển tĩnh lặng, chiếu một góc nghiêng xuống hành lang, dần dần tiến vào khu vực bên trong.

"Bá khí, thật sự bá khí."

Không phải Trần U, lần này là Hoang Đao lên tiếng.

Nếu dãy cửa Hồng Vi Thụ bên ngoài tượng trưng cho độ xa xỉ, khả năng ‘chịu chơi’ và sức mạnh tài nguyên của thế lực, thì không gian yến tiệc, đúng như Hoang Đao nói, thể hiện ‘bá khí’.

Bởi vì…..sàn khu vực yến tiệc này rất êm, mềm, cảm giác từ đôi chân truyền đến như đang đi trên bộ lông mềm mịn nhất trên đời.

Phía dưới đúng là được lót một lớp lông mềm mịn, nhưng là làm từ…..đá. Loại đá bóng loáng như gương được lót ngoài hành lang kia.

Đây không phải là dùng phương pháp đánh lừa cảm giác mà thảm lông đá này thật sự rất mềm, lông thú ra sao thì nó y chang như vậy.

Đây là lý do vì sao thảm lông đá thể hiện sự bá khí, bởi vì muốn biến đổi đặc tính của vật chất, lại tồn tại qua thời gian cực lâu mà không cần thứ gì duy trì thì chỉ có một cách.

Dùng Quy Tắc thiên địa để biến đổi.

Thảm lông đá ngay chỗ khu vực này chính là dùng để nói cho tất cả các thế lực tham dự yến tiệc biết:

"Thế lực này, đỉnh cấp cường giả không chỉ có Thần Cảnh."

Trần U thật sự tò mò hơn rồi.

Thế lực đỉnh cấp có Bán Tiên tọa trấn mà vẫn không qua được đoạn lịch sử kia, bất lực đến mức phải phong một phần ‘lịch sử’ của mình trong không gian tách biệt, cho thế nhân sau này biết đến, trên đời đã từng tồn tại một thế lực như vậy.

Quay lại khu vực yến tiệc, cách bài trí của nó chủ yếu là nhìn ra ngoài biển, ghế, bàn đều được xoay về hướng đó, tất cả giống hệt như nhau, không hề có cái bàn, cái ghế nào khác biệt, khoảng cách giữa ghế và bàn, bàn này và bàn nọ,….hoàn hảo cực kỳ.

Cả đám bắt đầu chia ra tìm kiếm, hy vọng có người đánh rơi, để quên lệnh bài ở nơi này.

Và bọn hắn lại leo lên trên.

Tầng thứ 12, cũng là tầng cuối cùng.

Là tầng cao nhất, nó không có mái che, ánh trăng từ trên cao xuyên qua cái lỗ được đục xuyên núi, có kích thước bằng với tầng, thắp sáng khu vực này mà không cần đến ánh sáng từ trụ đèn ngoài kia.

Tầng này cũng thật là đặc biệt, nó mang hình ảnh của một làng quê yên bình, có ruộng lúa, có sông dài uốn lượn, có ao, có hồ, có những cây tán rộng.

Chỉ là, không có nước, những loại cây bình thường này đều đã khô héo, biến hình ảnh làng quê yên bình thành một màu tang thương, u ám khó tả.

Cả đám di chuyển đến trung tâm của tầng này, nơi đó có một căn nhà tranh mục nát, không làm từ nguyên liệu quý, không có thiên địa lực, quy tắc gia trì, chỉ là một căn nhà rơm bình thường đến không thể bình thường hơn, nên không thể chống lại thời gian trôi qua.

Nhìn khoảng sân, nhìn sơ bộ kích thước của căn nhà, nhìn khung cảnh xung quanh, trong đầu Trần U lập tức xuất hiện hình ảnh đó, nơi này được xây dựng theo căn nhà tranh trong bức họa trên cánh cửa kia.

Cung kính cúi chào một cái, Trần U cử con rối đi vào nhà tranh, con rối chỉ vừa đưa tay vào nhẹ một cái thì lớp rơm lập tức hóa thành tro bụi, tất cả mọi thứ ở bên trong cũng đều như thế.

Thứ còn lưu lại trong đống tro bụi đó, là một tấm lệnh bài bằng đất, chỉ đơn giản như ép ra từ khuôn, không hoa mỹ, không họa tiết, một tấm đất phẳng hình chữ nhật, phía trên có một chữ.

Vấn.

Lại cung kính cúi chào một cái, cả đám quay người rời đi, xuống lại tầng ở dưới cùng.

Đặt lên bài vào chỗ khảm, chuẩn xác đến không thể chuẩn xác hơn, Trần U cho Tiểu Tiểu vào Tiểu Côn Côn vào lại không gian sủng thú, một tay hắn cầm Hoang Đao, chân phải đạp lên Truyền Tống Trận Bàn, đứng từ xa, tay còn lại hướng về chỗ khảm lệnh bài, xoay một góc 180 độ.

Rập….rập…..rập….cộc…..cộc….cộc……

Âm thanh cơ quan bắt đầu vang lên khắp không gian này, nhưng thứ mở ra không phải cánh cửa trước mặt mà là những bức tường ở tầng dưới cùng này.

Chục dặm, chục ô cửa xuất hiện, phía trên có ghi chú bằng ký tự cổ.

‘"Khí kho, dược kho, linh kho,…….."

"Hoang Đao, lần này an toàn ra khỏi Hải Bảo, ta cho người đi Nguyệt Ổ chơi cả tuần."

Tiểu Tiểu và Tiểu Côn Côn ló đầu ra:

"Chi chi chi……."( Tiểu Tiểu cũng muốn đi)

"Nguyệt Ổ là gì vậy U U? Có ăn được không?"

……….

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.