C89. Bắt đầu.
Nắng ban mai nhuộm tường mây thành màu vàng thì chẳng có gì lạ, ba ngày qua họ đều chứng kiến qua.
Nhưng hôm nay đã khác.
Dưới ánh nắng, tường mây dần dần trở nên trong suốt, hình ảnh về một không gian khác dần dần hiện ra rõ ràng.
Không gian này có biển cực kỳ tĩnh lặng như gương, không có chút gợn sóng nào, có đảo nhỏ, rất nhiều đảo nhỏ, ngoài ra còn có các chỗ biển nông, hình thành cảnh tượng rất đẹp.
Điều đáng quan tâm nhất lúc này là toàn bộ những kẻ đi do thám đã không quay trở lại nữa, bọn hắn…..
"Nhìn kìa….đó không phải cái tên gầy gò mặt rỗ kia sao?"
"Sao cái tên nhát chết kia lại ở trong đó?"
"……."
Vô số câu nói nhận diện ‘người quen’ vang lên, tất cả đều là những con tốt thí được cử đi thăm dò đã biến mất.
"Tên kia….lên đảo nhỏ rồi."
"Sao hắn ta vui mừng vậy? Trời….ta không nhìn nhầm chứ? Một bụi Phong Sắc Thảo cao hơn đầu người, to bằng một con Lực Ngưu trưởng thành, cái này….phải tồn tại bao nhiêu năm mới phát triển đến cỡ này a?"
"Bên kia, ta nhìn không nhầm chứ? Một bầy Xạ Hương Ngư….to như vậy?"
"Xạ Hương Ngư….không phải đã tuyệt tích rồi sao? Làm sao lại có ở đó?"
"Tên kia…hắn bắt được một con rồi."
"……"
Dược liệu lâu năm, hoặc là ma thú giá trị xuất hiện trên ‘màn hình’, khiến cho đám người bên ngoài nổi lên tham niệm, lập tức lách thuyền qua lại, ý đồ muốn đi vào tường mây.
Và kết cục của những kẻ đó chỉ có một.
Ầm….ầm….ầm…..
Hàng ngàn Linh Nhân Kỹ từ những con thuyền lớn của các thế lực xuất ra, đánh chìm, hủy diệt tất cả con thuyền vượt qua ‘đường thẳng ranh giới’ trên biển.
Những kẻ có thực lực, nhanh nhạy thì may mắn sống sót, còn không thì như những con thuyền kia, bị đánh tan nát, máu thịt nhiễm đỏ mặt biển, chìm xuống Đại Hải, nuôi dưỡng đám cá phía dưới.
Hiện tượng này hiện tại đang biểu thị cho điềm tốt, muốn giành ăn trước mặt đám thế lực lớn, những tên này ngại mình sống quá thọ rồi.
Những chiếc thuyền nhỏ của các thế lực, của hải tặc, của ma đạo nối đuôi với nhau, hình thành một sợi dây bao quanh bên ngoài bức tường mây, nhanh chóng thiết lập khu vực ranh giới, ai dám vượt qua mà tiến vào thì chỉ có đường chết.
Khác với đám người này, các thế lực dù có tham niệm nhưng họ không ngu, phải xác nhận, nắm bắt tình hình cho thật chuẩn mới tiến hành xâm nhập.
Biết đâu đám người kia vào được nhưng họ chỉ cần đến chỗ tường mây thì bị thứ gì đó ép chết?
Cẩn thận luôn là yếu tố hàng đầu.
Hàng ngàn con tốt thí được ‘tuyển’ ra từ đám người phía dưới, thực lực không quá mạnh cũng không quá yếu, thất cấp là hợp lý nhất.
Khả Vũ Tô, Thiếu Chủ của Khả gia nhìn chục tên tốt thí, nam có nữ có mới được ‘tuyển’ này, nhàn nhạt nói:
"Độc trong người các ngươi, chỉ có Khả gia mới có thể giải được, ngoan ngoãn làm theo những điều ta sắp nói, các ngươi có thể sống sót."
"Khi các ngươi có thể vào được trong kia, lập tức tìm lối quay ngược trở ra, có chuyện gì thì dùng viết và bảng trong những tấm thẻ trữ vật đã đưa cho các ngươi, viết rồi đưa lên cao, xoay một vòng cho chúng ta thấy."
"Đi đi."
Thuyền nhỏ được chuẩn bị, ngàn con tốt thí đầu tiên của các thế lực, cùng những ‘con chó’ cực độ trung thành nhưng có thực lực nhỏ yếu nhanh chóng ra khơi, chậm rãi di chuyển đến chỗ tường mây.
Ánh mắt của tất cả nhìn chăm chú vào những con thuyền này, không chớp mắt một cái vì sợ mình sẽ bỏ sót thứ gì đó.
Càng gần bức tường mây khổng lồ, Lâm Biên Phong càng sợ hãi, hắn muốn trốn, hắn muốn chạy, hắn muốn sống, nhưng đám cẩu trung thành của Xi gia kia cứ nhìn chăm chăm vào bọn hắn, muốn chạy rất khó.
Mà cho dù chạy được, với độc tính trong người bọn hắn, cũng chỉ là kéo dài thêm tý hơi tàn mà thôi.
Trong lòng Lâm Biên Phong âm thầm nguyền rủ Xi gia, một đám khốn kiếp, ỷ mình có thực lực nên bắt ép đám Võ Sư tán nhân như bọn hắn làm tốt thí.
Nếu sau này hắn sống sót, hắn có thực lực, hắn sẽ quay lại trả cả vốn lần lãi cho Xi gia.
......
Những con thuyền chỉ còn cách bức tường mây khoảng hai mươi thước, không khí bên kia lập tức căng thẳng, các thế lực tiến vào trạng thái đề phòng, có biến lập tức rút lui.
Mười thước.
Năm thước.
Tất cả đợt thuyền đầu tiên đã đi vào ‘an toàn’, không có chuyện bị mây đánh nát hay bị thứ gì đó công kích.
Tất cả mọi người lại hướng lên màn hình phía trên, xem xét tình hình bên trong.
……..
Ập…ập….ập…..
Khi đến gần bức tường mây, Lâm Biên Phong nhắm mắt lại, dùng linh lực bao phủ lấy toàn thân của hắn, cầu mong bản thân bình an, tai qua nạn khỏi.
Hắn chợt cảm thấy bản thân như đang rơi xuống, sau đó là ập một tiếng, nước biển mặn mặn lập tức tràn vào miệng hắn, làm hắn ngay lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh.
Hắn đang ở một chỗ nước nông, đáy cách mặt tầm hai thước, phía dưới là đá và đá, không có động, thực vật nào.
Hắn quạt tay nổi lên trên, thứ đập vào mặt hắn là bức tường mây khổng lồ kia, sau đó là những âm thanh vẫy nước, có vài người khác cũng như hắn rơi xuống chỗ này, nhưng không phải ‘đồng đội’.
"Thuyền đâu? Chúng ta đang trên thuyền, làm sao lại rơi xuống đây?"
Một nam nhân lên tiếng hỏi, đáp lại chỉ là những cái lắc đầu không biết hoặc trầm mặt không nói của những người khác.
"Bên kia có hòn đảo nhỏ, chúng ta bơi qua đó đi."
Một người khác lên tiếng, chỉ tay về một hướng làm đám người nhìn theo, đồng thuận bơi dọc theo vùng nước nông về hướng đảo đó.
Một đường bơi an toàn, không xuất hiện bất cứ thứ gì công kích làm đám người thở ra một hơi, thành công đặt chân lên hòn đảo rộng hơn mười thước này.
Trên đảo trọc lóc, không cây không có, khu vực xung quanh cũng không có cá tôm gì, không gian không gió, mặt nước tĩnh lặng như gương, mang đến cho đám người cảm giác yên tĩnh, nhưng là yên tĩnh kiểu u ám, chết chóc.
"Không có thuyền, bây giờ phải làm sao?"
"Hay là chúng ta bỏ chạy?"
"Ngu ngốc, ở nơi này muốn chạy đi đâu? Chẳng lẽ ngươi không bị đám thế lực ngoài kia hạ độc?"
"…….."
Đám người khác biệt nên lập tức lời qua tiếng lại với nhau, chuẩn bị chuyển thành cãi vã.
"Đủ rồi."
Trung niên nhân lực lưỡng quát lớn, hắn là người có thực lực cao nhất ở đây, Khải Linh hậu kỳ, nên đám người kia không thích cũng phải nể mặt nể mũi, dần dần lắng lại ngôn từ.
Trung niên nhân trầm giọng:
"Các ngươi quên rằng bên ngoài còn có đám người kia quan sát sao? Chúng ta bị khốn ở trong, làm sao biết hòn đảo này có nằm trong tầm ngắm hay không mà cãi vả?"
"ây giờ làm việc theo lời chúng đi, tìm kiếm lối ra trước, ai có đề xuất gì không?"
Lâm Biên Phong chấp tay nói:
"Theo ta thấy, đến từ đâu thì đi ra từ đó, thử quay ngược lại chỗ bức tường mây kia xem sao?"
Đám người cảm thấy ý kiến này khá có lý, gật đầu đồng thuận, nhưng quan trọng là ai là người đi đến đó để dò đường?
Ánh mắt đám nam nhân nhìn vào một nữ nhân 27, 28 tuổi, thực lực Khải Linh sơ kỳ với nhan sắc bình thường, là nữ tử duy nhất cũng là người yếu nhất.
"Ta….ta……."
Dưới ánh nhìn chăm chăm của đám nam nhân, nữ tử cảm thấy như mình bị đá đè lên lồng ngực vậy, dù không muốn nhưng không thể không làm.
Nàng ta chậm rãi bơi đến chỗ bức tường mây theo vùng nước nông, cách đảo tầm trăm thước. Khi chỉ còn cách năm thước, nàng ta cảm thấy sợ hãi, muốn quay đầu lại thì một cục đất nén được ném đến ngay sau lưng, phát ra một tiếng ầm cảnh cáo.
Kẻ ném là trung niên nhân kia, nhìn nữ tử với ánh mắt âm lãnh.
Không dò xét, chính là chết.
Nữ tử hít sâu một hơi, chậm rãi bơi lại gần chỗ tường mây, lặn xuống nước lấy lên một cục đá, ném vào tường mây để dò xét.
Cục đá xuyên qua lớp mây rất nhẹ nhàng, không bị nghiền nát ngay lập tức.
Nữ nhân chậm rãi lại gần nữa, đưa tay trái mình ra trước, tinh thần sẵn sàn dùng nó để hy sinh, hai chân thì chuẩn bị bơi ngược nếu có biến.
Tay trái nàng ta chạm vào lớp mây, hoàn toàn rất bình thường, như kiểu chạm vào khói bếp, thứ khác chỉ là mây ẩm nên cảm thấy hơi lạnh lạnh.
Theo cảm nhận, nữ nhân dần dần bơi vào trong, còn đám người trên đảo mở to mắt, nhìn chăm chăm vào nơi này.
Chỉ sau mười hơi thở, nữ nhân đã bơi ra lại, khuôn mặt ngơ ngác nhìn đám người trên đảo.
Nàng ta bởi thẳng một đường, làm sao lại quay lại rồi?
Trong lúc đám người trên đảo nhỏ này còn nghi ngờ, kiểm tra các thứ thì ở bên ngoài đã nắm rõ thông tin từ các ‘con chó’ trung thành, dùng bảng chữ để truyền thông tin ra ngoài.
Thứ nhất là các loại truyền tin vô hiệu, không thể nào liên lạc từ ngoài vào trong, nhưng có thể liên lạc lẫn nhau ở bên trong.
Thứ hai là phương tiện sẽ biến mất, người vào sẽ rơi ngẫu nhiên ở đâu đó gần bức tường mây.
Thứ ba là không thể quay ngược trở ra bằng cách bơi ngược lại chỗ tường mây, chỉ cần là sinh vật sống thì bơi thẳng, bơi ngang, đều sẽ về lại vị trí ban đầu.
Một đợt tốt thí tiếp theo được thả ra, xác nhận một việc là hiện tại, dù đi vào thời điểm nào đi nữa thì đều an toàn tiến vào không gian đó.
Không biết thời gian an toàn này có kéo dài được lâu hay không, tất cả thế lực bắt đầu hành động.
Đợt chính thức đầu tiên là một con thuyền nhỏ, trên đó có ba, bốn con tốt thí đi trước để thăm dò, theo sau là người của các thế lực, thực lực đều là thất cấp, có một tốt thí lục cấp để xem thử mức độ giới hạn.
Nhưng có vẻ không cần kiểm ra, đám người ma đạo - Đọa Nhân nổi tiếng không sợ chết đã kéo hết vào một lượt, những kẻ bị ngăn lại là Khu Linh Cảnh trùng kỳ trở lên, còn sơ kỳ vẫn có thể vào bình thường.
Sự kiện Hải Bảo chính thức…bắt đầu.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 87 |