C90. Vào.
Cơ duyên thường đi kèm với hung hiểm, dám đánh đổi mạng sống với có thể vươn lên mạnh mẽ hơn.
Khác với những thế lực khác, ngay khi Đọa Nhân đi trước dò đường, người của ma đạo lập tức tổng xuất phát, trừ những người dưới bát cấp - những kẻ nhỏ yếu và những người quá mạnh không thể vào được, còn bao nhiêu người, dù là thân phận, địa vị nào đi chăng nữa đều di chuyển hết vào trong.
Săn người, lấy tài vật của người cũng là một cách làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Người của ma đạo ở trước và sau bức tường mây tập trung chen chúc lên sáu con thuyền lớn, để lại Phi Chu cùng một nửa số thuyền ở lại làm phương tiện rút lui.
Ai có vật phẩm trữ vật có không gian phù hợp đều thu lấy thuyền nhỏ vào, dùng làm phương tiện di chuyển bên trong, sáu con thuyền lớn lập tức xuất phát, đâm thẳng hướng vào tường mây trước ánh nhìn của hàng vạn con người ở xung quanh.
Sáu chiếc thuyền đã….thành công đi vào, rất nhanh đã có người của ma đạo xuất hiện trên ‘màn ảnh’.
"Màn ảnh…..đang dần mờ đi phải không?
Một người lên tiếng khiến vạn người chú ý. Theo sự cao lên của mặt trời, hình ảnh trên bức tường mây dần dần nhạt đi.
Người của các thế lực đã không thể tiếp tục dò xét được nữa. Biết đâu thời gian màn ảnh hiển thị cũng là thời điểm có thể vào trong kia an toàn? Nếu hết ảnh chiếu ra, vào đó liền chết?
Bố Nhĩ Nạp La lớn giọng, vang vọng khắp đội thuyền hải tặc của hắn:
"Tất cả hải tặc từ thất cấp trở lên tập trung vào các con thuyền đầu tiên, chúng ta sẽ di chuyển vào trong."
"Những hải tặc còn lại, phân bố ở các thuyền còn lại, cùng ba vị phó đoàn thủ lấy đội thuyền, kẻ lại gần, giết."
Trong lòng Bố Nhĩ Nạp La phải nói là rất vui vẻ. Thực lực của hắn vừa vặn là Khu Linh sơ kỳ, vừa chạm đến giới hạn có thể vào trong.
Mười hộ vệ tam cấp của hắn có bảy người cũng là Khu Linh sơ kỳ, kết hợp với hắn là có tám người cùng ba con hải thú tam cấp, có thể nói là một trong các phương đứng đầu khi vào không gian đó, đám hải tặc còn lại không thể so bì được.
Vấn đề làm hắn đau đầu cũng chỉ có một, đó là khi vào trong thì người sẽ bị ném đi các nơi. Làm cách nào để đảm bảo hắn và phu nhân có thể ở cùng một nơi?
Bố Nhĩ Nạp La không nghĩ ra được, vậy thì chỉ có thể dùng cách tốt nhất.
Hắn lại gần phu nhân, nàng ta vẫn là một vẻ bình thản, nhàm chán nhìn lấy bức tường mây, tâm tư không lo lắng gì, nói đúng hơn là lo lắng cũng là dư thừa, mọi chuyện không thể ‘lệch khỏi quỹ đạo’ của nó.
Vậy nên khi Bố Nhĩ Nạp La choàng tay qua eo thon của mình, nàng ta không nhíu mày, ánh mắt không tức giận, thái độ như đã biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy đến.
Choàng tay không đủ, Bố Nhĩ Nạp La lấy ra một sợi gân của hải thú Đốm Ô Hải Xà hạ tam cấp mà hắn từng săn được. Gân của ma thú tam cấp chắc chắn rất bền, hiện đây là dây trói tốt nhất mà hắn có.
Dùng sợi gân gần hai mươi thước quấn chục vòng, cột chắc hai người lại, Bố Nhĩ Nạp La vẫn chưa yên tâm, dùng thêm tơ của ma thú nhện tứ cấp quấn thêm một vòng nữa, cột từ chân đến thân hai người thành một khối, lúc này mới tạm yên tâm.
Rất nhanh đội thuyền dùng để di chuyển vào đã căng buồm, hải tặc Bố Nhĩ…chính thức tham gia Hải Bảo.
Ba nhóm hải tặc lớn cùng hàng chục nhóm hải tặc nhỏ khác - những thế lực ‘dưới trướng’ của bốn đoàn hải tặc, cũng cùng lúc căng buồm, chính thức tham gia.
Những nhóm hải tặc nhỏ lẻ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được, bởi vì chỉ cần chúng vượt qua đường ranh, những tên tam cấp ở lại lập tức làm thịt bọn chúng.
Chặn đường kiếm tài của người khác, thật hận a.
……..
Mễ Nạp Linh không có thuyền nhỏ nên nàng là kẻ ‘bá khí’ nhất ở thời điểm hiện tại, dùng cả một Lâu Thuyền lớn, xa hoa, đâm thẳng vào bức tường mây.
Những người bị bỏ lại là những nha hoàn, người hầu bình thường cùng với một hộ vệ Khu Linh Cảnh trung kỳ của Mễ Nạp Linh. Binh lính, hộ vệ, hậu cung gì đó, dù không muốn cũng phải tham gia vào chuyện này.
"Tiểu thư, không biết lão và người có bị tách ra không? Nhưng mong tiểu thư cẩn thận, chờ lão đến rồi mới hành động, dù sao truyền tin tạp của Mễ gia có thể liên lạc trong phạm vi ngàn dặm, lão rất nhanh có thể tìm ra chỗ của người."
Mễ Tường truyền âm cho Mễ Nạp Linh, nàng ừm nhẹ một tiếng, thể hiện đã biết.
Hôm nay nàng vận hoàng y rất kín đáo, hai cẳng tay mang giáp nhẹ, dưới chân mang ủng bạch sắc.
Kín đáo không những không làm nàng ‘xấu’ đi, mà còn khiến nhan sắc của nàng có một nét gì đó vũ mị hơn là lúc mặc những bộ y phục phô bày da thịt.
Trước khi tiến vào tường mây, Mễ Nạp Linh quay người, ngước đầu nhìn lên chỗ Phi Lâu Chu kia, trước mũi thuyền có một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Nam thì anh tuấn, tiêu sái, vận một thân lam y nhẹ màu, nữ thì liễu yếu đào tơ, một thân y phục hồng trắng, dung nhan được trang điểm nhẹ, tuy không bằng được Mễ Nạp Linh nhưng khí chất thì cao quý hơn rất nhiều.
Ánh mắt hai người cũng nhìn xuống chỗ Mễ Nạp Linh, mang theo cảm giác kẻ ở trên, cao cao tại thượng.
Ba đạo ánh mắt chạm nhau, ánh mắt nữ nhân kia thể hiện sự khinh thường rõ ràng, nhanh chóng dời qua nơi khác như thể nhìn Mễ Nạp Linh sẽ làm bẩn đôi mắt của nàng ta vậy.
Ánh mắt nam nhân cũng như nữ nhân, một vẻ khinh thường cực kỳ, như kiểu Thiếu Chủ của đại gia tộc đang nhìn một con ở, quỳ trước chân của mình vậy, thậm chí, có chút sát ý nho nhỏ ẩn trong ánh mắt, nhưng khoảng cách quá xa, Mễ Nạp Linh không nhận ra được.
Còn Mễ Nạp Linh, nàng nhìn hai người như kiểu một đôi cẩu nam cẩu nữ, nở một nụ cười gằng, dần dần ẩn vào bức tường mây.
Hai phút sau khi Mễ Nạp Linh đi vào trong đó, đôi nam nữ mới hành động.
Nữ nhân lấy ra một chiếc Phi Chu nhỏ, bằng với Phù Không Chu của Trần U hiện tại, hai người cùng tám lão giả nhảy lên, Phi Chu với tư thái ‘bễ nghễ’ thiên hạ, bay thẳng vào trong tường mây.
"Con mọe nó, chơi lớn vậy sao? Không hỗ là người của thế lực thượng cấp, dùng Phi Chu giá trị mấy chục vạn linh nguyên một cách lãng phí."
"Nếu họ đưa Phi Chu cho ta, ta nguyện dùng cả gia tộc nằm trên biển làm cầu cho họ đi vào tường mây."
"…….."
Khắc Quân Kiệt nhíu mày, tám cường giả Khu Linh Cảnh sơ kỳ, khí tức còn thiếu chút nữa là vào trung kỳ, kết hợp với thượng cấp thế lực có rất nhiều Linh Nhân Kỹ, Linh Pháp, thủ đoạn,…..mạnh mẽ hơn người.
Chén canh này, sợ là bị phân hơi sâu đi.
Kệ đi, việc của hắn bây giờ quan trọng hơn, lãnh đạo đám người tiến vào trong đó.
"Con là Thiếu Chủ của Khắc gia, tương lai gia tộc này sẽ là của con, sự mạnh mẽ của con quyết định hết thảy mọi thứ."
"Cơ duyên và hung hiểm đi kèm với nhau. Lần này đi vào đó, Võ Sư tam cấp do con quản, tốt thí phía dưới tùy con dùng, có cơ duyên nhất định phải giành lấy, mặc kệ thân phận kẻ kia có là gì đi nữa, chỉ cần có lợi cho bản thân mình, lại không rơi vào nguy hiểm thì tuyệt đối không buông tay."
"Chuyện đắc tội đối phương, có Khắc gia làm chỗ dựa cho con, cứ phóng tay mà làm."
Nhớ lại lời nói của phụ thân trước đó, Khắc Quân Kiệt nắm lấy cây quạt, nhìn lại mười tam cấp Võ Sư phía sau mình, nhìn Ảnh Vệ của Khắc gia nuôi dưỡng.
Với đội hình thế này, nếu không làm được gì đó hơn người, hắn sẽ không làm Thiếu Chủ của Khắc gia nữa.
"Xuất phát."
………
Thiếu Chủ của ba gia tộc khác cùng Phủ Thành Chủ cũng dẫn theo đội hình mạnh nhất, nhanh chóng xuất phát.
Cảm nhận bàn tay mình đang nắm rung lên, đổ mồ hôi ươn ướt, Cốt Ly nhìn qua tuyệt sắc mỹ nhân kia, nở nụ cười, trấn an nói:
"Không cần phải lo lắng, ta đã nắm chặt bàn tay của nàng, không bao giờ buông ra đâu."
"Dẫn nàng đi vì biết đâu được trong đó có cơ duyên, có thể chữa bệnh của nàng, giúp nàng kéo dài mạng sống? Ta không muốn đánh mất vưu vật trần gian như nàng."
"Có lệnh bài của Cốt gia ta, đám người trong đó sẽ không dám làm gì nàng đâu, gặp người Cốt gia, họ cũng sẽ giúp đỡ nàng nhiệt tình, nàng hãy yên tâm."
Mỹ nữ tuyệt sắc mím môi, sau đó mở môi ngọc, giọng nói quyến rũ vang lên với âm điệu nhỏ nhẹ:
"Cảm ơn chàng, nô gia…biết rồi."
Nghe giọng nói này, tâm tư của Cốt Ly lại rạo rực, nếu không phải hiện tại, hắn đã cùng nàng ta hảo hợp ngay tại mũi thuyền rồi.
Vưu vật này, quá mê người.
……
Sau khi tất cả các thế lực lớn an toàn tiến vào thì đến lượt những thế lực phụ thuộc nhỏ hơn.
Khi tất cả đã di chuyển vào hết cũng là lúc mặt trời điểm 10 giờ trưa, màn ảnh kia hoàn toàn biến mất, mây lại trở về như ban đầu.
Quả thật may mắn vào sớm, bởi vì đúng như suy đoán, khi màn ảnh mất thì không ai có thể vào được nữa, tốt thí trên biển, trên không, giống như người ở trong đó do thám, khi vào tường mây, dù thẳng, ngang, lùi, họ vẫn quay trở lại vị trí ban đầu trước khi tiến vào.
Nhưng dù vậy, vành đai ranh giới của các thế lực càng siết chặc hơn, không ai có thể tiến vào vùng biển.
Các thế lực bắt đầu bố trí các hành động phía sau, chuẩn bị cho thời điểm, người từ trong đó mang tài bảo trở ra.
Lúc đó, sẽ là một hồi gió tanh mưa máu lớn.
………
Cư Vũ mở mắt, đưa tay vươn người một cái.
Hai ngày ngồi một chỗ hấp thu linh lực, nó đã hồi phục về trạng thái ban đầu. Cơ thể con người, không ngờ lại có khả năng hấp thu linh lực tốt hơn của ma thú.
Cảm giác linh lực thông qua da mà tiến vào cơ thể, thật làm cho nó nghiện.
Thời điểm đám nhân loại tiến vào chắc cũng sắp đến, nó phải kiếm thật nhiều tri thức, cũng như kiếm vài nữ nhân loại để vui đùa, tận hưởng khoái cảm kia.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 91 |